Vay nóng Tinvay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 197

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 197: Gặp lại Hắc Phong
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)

Siêu sale Lazada


Vẻ mặt có sự ưu thương hiếm thấy. Hắn đưa tay sờ thỏi vàng trong ngực, lại lắc đầu thở dài:

- Ai, xem ra không còn cơ hội nhận được vàng thỏi nữa rồi. Hắc Phong có tiếng là đoàn mã tặc không để lại bất kỳ người sống nào.

Hắc Phong!

Càn Kình ngồi trên xe ngựa, nhìn thấy gần mười thành viên của đoàn mã tặc Hắc Phong rất nhanh đã tới gần h, lông mày nhíu lại có phần bất ngờ và nghi hoặc. Không ngờ những người này là tiểu đội của Hoa Viêm Bất Kiến kia!

Nhuyễn giáp màu đen dưới cơn mưa to, càng dán sát thân thể nóng bỏng không các nào so sánh được của Cổ Nguyệt Gia Anh. Đôi chân thon dài kẹp chặt hai bên chiến mã, trên mặt vẫn đeo chiếc mặt nạ kim loại màu đen.

Chiến mã dừng lại, nôn nóng đảo quanh trên mặt đất, bắn lên vô số nước bùn.

Sau chiếc mặt nạ kim loại màu đen, Hoa Viêm Bất Kiến, đôi mắt tuyệt đẹp hiện lên ý cười. Nàng thân thiện nói:

- Ai da, trùng hợp như vậy sao? Chúng ta lại gặp mặt.

Càn Kình ngồi trên xe ngựa, trong tay nắm dây cương lẳng lặng nhìn Hoa Viêm Bất Kiến, âm thầm tự hỏi những người này hẳn không phải trùng hợp đi qua đây. Tuy vương triều Lộ Tây Pháp không phái quân đội tiến vào nơi tái ngoại hỗn loạn này để thảo phạt đoàn mã tặc Hắc Phong, nhưng tuyệt đối sẽ không để yên cho đám mã tặc dám tới gần biên giới đế quốc.

- Ta nghe nói, Ám Bộ chết một Ám Bộ nhị tinh, còn có ba thành viên Ám Bộ, có phải do các ngươi làm hay không?

Giọng nói thanh thúy của Hoa Viêm Bất Kiến lẫn trong tiếng mưa lớn, vẫn rất rõ ràng:

- Những người khác đâu? Bị thương sao? Ta nghe nói, có Ám Bộ thăm dò hiện trường, nói người tập kích Ám Bộ hẳn cũng bị thương nặng.

Càn Kình lại càng nhận thức sâu hơn về Ám Bộ. Ban đầu hắn cho rằng thành viên của bọn họ bị người giết chết, nội bộ sẽ xem đó là một chuyện rất mất mặt, sẽ che giấu chứ không tuyên truyền ra ngoài, phái ra thành viên đuổi bắt mà thôi. Thật không nghĩ tới bọn họ không ngờ không e dè truyền chuyện này ra ngoài, thực sự hoàn toàn chỉ theo đuổi, hoàn toàn bỏ qua e ngại đối với mặt mũi tổ chức đặc biệt của Ma tộc.

- Biết không? Ám Bộ đưa ra giá rất cao, muốn mua đầu kẻ tập kích.

Bàn tay trắng nõn của Hoa Viêm Bất Kiến đưa tay lên chiếc mặt nạ kim loại, che miệng vừa cười vừa nói:

- Hiện tại rất nhiều mã tặc đều ở đây truy tìm kẻ tập kích. Ta vừa nghĩ, đã cảm thấy chắc hẳn do các ngươi làm, cho nên cố ý dẫn người ở chỗ này chờ các ngươi.

- Sau đó thì sao?

Càn Kình tùy ý rướn mí mắt lên, trên mặt hoàn toàn không có vẻ gì khẩn trương.

- Sau đó?

Hoa Viêm Bất Kiến lại vui vẻ nở nụ cười:

- Ngươi không sợ sao? Hiện tại dưới đống rơm ẩm ướt là bạn đồng hành của ngươi? Có thể ngươi cho rằng, dựa vào năng lực của ngươi có thể chạy thoát, nhưng ngươi có thể dẫn theo bọn họ cùng chạy thoát sao?

- Sợ? Tại sao phải sợ?

Trên gương mặt bình tĩnh của Càn Kình cuối cùng thành công hiện ra vô số nghi hoặc:

- Ta chỉ không rõ, nếu như nàng không phải tới bắt ta, tại sao lại xuất hiện ở đây? Lẽ nào chỉ để thông báo cho ta biết tin tức này? Nhưng ta càng không nghĩ ra, tại sao nàng lại muốn thao báo tin tức này cho ta? Nàng muốn nhận được gì từ chỗ của ta?

- Không nghĩ ra? Ta cho ngươi biết, đội trưởng chúng ta coi trọng ngươi.

- Đội trưởng chúng ta đương nhiên là muốn chờ ngươi!

Đoàn mã tặc không chút kiêng kỵ kêu gào. Càn Kình tự nhận da mặt mình rất dầy nhưng vẫn cảm thấy có chút xấu hổ. Những mã tặc này thật đúng là cái gì cũng dám nói.

- Các ngươi còn nói lung tung nữa, cẩn thận lão nương xé nát miệng các ngươi! Rút lưỡi các ngươi!

Hoa Viêm Bất Kiến quay đầu lại, trong ánh mắt có thêm vài phần giả vờ tức giận, roi ngựa ở trong tay vung vẩy cũng không cho nàng có thêm bao nhiêu khí thế, trái lại càng khiến khí thế giảm đi:

- Lão nương sẽ thích loại gia hỏa còn chưa đủ lông đủ cánh này sao?

- Khụ...

Càn Kình ho khan một tiếng. Chuyện liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân, hắn vẫn phải tranh một chuyến:

- Hoa Viêm cô nương, ta phải nói cho cô nương biết, kỳ thực lông ta đủ dài.

...

Đoàn mã tặc chợt yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa lớn rơi xuống mặt đất. Hoa Viêm Bất Kiến đang giơ cao roi ngựa lên cũng cứng đờ tại chỗ, thật giống như bị ma pháp hóa đá đánh trúng.

Trong nháy mắt, trong đoàn mã tặc phát ra những tiếng cười huyên náo. Không thiếu mã tặc dứt khoát ghé vào trên lưng ngựa, nắm tay liên tục đánh vào yên ngựa.

- Đội trưởng nghe được không? Lông người ta đủ dài, đội trưởng có thể lên.

- Đúng vậy, đội trưởng! Lông đủ dài, ngài có thể hạ thủ!

- Các ngươi...

Hoa Viêm Bất Kiến đánh roi vào trong không trung, vang lên một tiếng giòn:

- Các ngươi thật sự ngứa da?

Các mã tặc vẫn cười, nhưng không ai tiếp tục trêu chọc Hoa Viêm Bất Kiến nữa, chỉ là không ngừng cười thôi.

Hoa Viêm Bất Kiến oán hận trừng mắt với Càn Kình một cái:

- Ta tới muốn nói cho ngươi biết, mấy người các ngươi trong tình trạng hiện tại nhất định không đi ra nổi nơi hỗn loạn này. Những tên khốn kiếp kia bình thường ở trong trại ngủ chờ chết, hiện tại đều giống như phát điên, tìm kiếm các ngươi khắp nơi.

- Cái này...

Càn Kình quay đầu nhìn trạm kiểm soát Ma tộc phía sau lưng:

- Chẳng lẽ muốn ta trở lại? Sợ rằng bên trong Ma tộc càng kiểm tra nghiêm mật hơn bên ngoài?

- Trở lại?

Hoa Viêm Bất Kiến vừa cười vừa nói:

- Trở lại ngươi chỉ có thể chết nhanh hơn.

Lần đầu tiên Càn Kình có chút rầu rĩ. Hiện tại đấu giới chỉ có thể chứa vật chết. Nếu ném bọn họ vào, Ma tộc không giết chết bọn họ, ngược lại người chết trong tay mình. Nhưng bây giờ dẫn theo bọn họ sợ rằng thật sự không có cách nào rời khỏi nơi hỗn loạn này. Nếu như chỉ có một mình, dựa vào kinh nghiệm sống ở sơn cốc Tứ Quý, kinh nghiệm sinh tồn trong dãy núi phía tây ở thế giới vô tận hắn vẫn nắm chắc cơ hội rời khỏi đây.

- Có tin ta không?

Hoa Viêm Bất Kiến đột nhiên nghiêm túc hỏi một tiếng:

- Có dám đi theo ta hay không?

Càn Kình nở nụ cười. Tổ chức Ma tộc Ám Bộ từ trước tới bây giờ vẫn có thù nhất định phải báo. Lần này bị giết chết ba gã thành viên Ám Bộ không nói, còn kèm thêm tính mạng một Ám Bộ nhị tinh. Bị bọn họ bắt được kết quả cuối cùng thê thảm tới mức nào, sợ rằng đã vượt quá sức tưởng tượng của người bình thường!

Hiện nay thoạt nhìn biện pháp duy nhất để ba người sau lưng mình bình an rời khỏi, cũng chỉ có thể theo nữ nhân Hoa Viêm Bất Kiến này đánh cược một lần!

Nếu không...

Càn Kình bĩu môi nhìn đống rơm rạ phía sau xe ngựa.

Muốn ba người này bình an rời khỏi đây, thực sự quá khó khăn.

- Đi có gì không dám.

Càn Kình đánh xe ngựa đi về phía Hoa Viêm Bất Kiến nói:

- Chỉ có điều, ta thật sự không nghĩ ra, tại sao nàng lại muốn giúp ta.

- Tiểu tử, ta không phải mới vừa nói... Ôi! Đội trưởng, chúng ta bị đội trưởng tát bay mất một cái răng...

- Cái răng cửa này của ngươi là răng giả...

Hoa Viêm Bất Kiến thu hồi cái roi ngựa thản nhiên nói:

- Miệng ngươi chẳng có một cái răng nào là thật, bay thì thôi có sao đâu.

*****

- Ai... Đội trưởng thật sự không thể lấy chồng với...

Mã tặc ở trên ngựa lắc đầu thở dài đấm ngực giậm chân, vẻ mặt dường như thống khổ:

- Ta theo đội trưởng cũng đã lâu ngày, đội trưởng nhìn Tiểu Bạch... Tiểu Hắc... Được rồi... còn cả Tiểu Đồng một chút.

- Lục Phúc, nếu như ngươi không muốn răng giả đầy miệng đều bị biến mất, thì nhanh câm miệng lại một chút. Không thấy đội trưởng chính giơ roi muốn ra tay sao?

- Ai... Đầu năm nay không thể nói thật.

Lục Phúc nằm úp sấp ở trên ngựa vẻ mặt vô cùng đau đớn.

- Đâu ra nhiều vấn đề như vậy!

Hoa Viêm Bất Kiến quay đầu ngựa đi ở phía trước đội ngũ:

- Không muốn chết hãy thì nhanh một chút cho lão nương!

Càn Kình đưa tay sờ cằm và gương mặt mình, lại nhìn Thiết Khắc nằm ở trong đống rơm phía sau, khuôn mặt tuyệt mỹ đến mức nữ nhân còn phải ghen tỵ. Hắn khẽ lắc đầu.

Chắc không phải thật sự coi trọng ta. Sợ có coi trọng cũng phải là tên nằm trong đống cỏ kia. Thật không biết tại sao nàng lại muốn giúp ta. Nhưng cần gì quan tâm! Trước sau đầy có nguy cơ như vậy, dẫn theo ba bạn đồng hành trọng thương, thật sự rất khó đi ra khỏi nơi hỗn loạn này.

Hoa Viêm Bất Kiến cưỡi ngựa đi phía trước dẫn đường, thỉnh thoảng lại thay đổi phương hướng liên tục giữa nơi tái ngoại trống trải. Nếu như trước mặt có tường gì đó, thoạt nhìn sẽ giống với mê cung.

- Đây là thông đạo dành riêng cho mã tặc.

Lục Phúc giảm tốc độ chiến mã đi tới bên cạnh Càn Kình nói:

- Bình thường, mọi người có thể tùy tiện cướp đoạt ở chỗ này. Nhưng khi gặp phải chuyện lớn, các mã tặc đều có khu vực và đường đi của mình. Điều này cũng đã sớm xác định được đang ở khu vực của ai, gặp ai. Đây là quy củ. Phá vỡ quy củ, nghĩa là chiến tranh.

Càn Kình gật đầu biểu thị đã hiểu. Hắn bắt đầu hiểu được vì sao rất nhiều tác phẩm của danh nhân, đều nói đọc nhiều sách, cũng không học được nhiều bằng đi khắp đại lục. Mối quan hệ của đám mã tặc này, trong sách vở không tìm thấy được. Lần này hắn có thêm kiến thức. Cũng may trong đám mã tặc có quy định cổ quái như vậy, nếu không chỉ sợ ngay cả Hoa Viêm Bất Kiến và thủ hạ của nàng cũng không có năng lực dẫn người bình an rời khỏi đó.

Mưa vẫn rơi không ngừng. Càn Kình ngước đầu nhìn trời cao. Chẳng lẽ tên mập La Lâm này ở trên trời phát hiện ra mình gặp phải khó khăn, tìm một khoản tiền lớn, mua cuộc được thần minh quản lý về mưa sao?

Ừ! Tên mập thật sự có khả năng làm được điều đó. Nếu như không có trận mưa lớn này, sợ rằng bọn họ có thể đã sớm bị Ma tộc cùng với các mã tặc khác phát hiện ra.

Tái ngoại, cũng có núi có nước. Các mã tặc đồng thời có nhiều điểm dừng chân.

Đoàn ngựa của Hoa Viêm Bất Kiến dừng lại cách một con sông không xa. Bởi vì mưa lớn, nước sống không ngừng dâng lên, nước sông lao nhanh, chảy xiết giống như vạn ngựa lao nhanh trên đồng cỏ, tạo ra uy thế đặc biệt của tự nhiên.

Càn Kình thấy nước sông ngăn cản lối đi, có chút sững sờ. Trong đầu hắn chợt nhớ lại một quyền ban đầu của Ni Lạp, ma vũ sĩ huyết mạch cự ma. Không ngờ lại có vài phần tương tự vớ thế nước sông chảy, nhưng còn xa mới bằng được thế chảy xiết của dòng sông này.

Kẽo kẹt... Kẽo kẹt... Kẽo kẹt...

Tiếng kim loại chuyển động ma sát chậm rãi vang lên trong tiếng mưa xối xả và tiếc nước chảy cuộn trào. Mặt đất cách bờ sông không xa chợt có một bên nghiêng đi!

Một khoảng đất cực lớn rộng chừng sáu thước nghiêng đi. Phía dưới nó là tấm thém kim loại đã được thợ rèn đặc biệt gia công xử lý, sẽ không bị rỉ!

Không ngờ điểm dừng chân lại ngầm dưới mặt đất?

Càn Kình khẽ cười. Đầu óc của những mã tặc này thực sự quá tốt! Trong ấn tượng của mọi người, thông thường điểm dừng chân của mã tặc chắc là ở trên đỉnh núi hoặc trong hang núi, bốn phía đều là hàng rào gỗ lớn vây lại. Ai có thể nghĩ đến có mã tặc lại dùng điểm dừng chân ở dưới mặt đất? Chỉ có điều điểm dường chân ở dưới mặt đất, có thể thông gió được không? Có mùi rất khó ngửi hay không?

Xe ngựa chậm rãi di chuyển vào bên trong thông đạo hình thành giống như sườn dốc. Lối vào phía sau lưng lại kẽo kẹt chậm rãi đóng lại. Dù lối vào đóng lại, nhưng trong thông đạo không hề u tối.

Càn Kình quan sát vách tường khi đi qua, trán đang nhíu lại dần dần giãn ra. Lối đi nơi này đủ bằng phẳng. Hẳn đây không phải là tiêu chuẩn, trình độ mà các mã tặc có thể xây dựng được. Nó chắc là... một di tích tồn tại không biết bao nhiêu năm!

Di tích! Càn Kình quan sát thông đạo xung quanh nhiều hơn. Trong kho sách của Càn gia có rất nhiều ghi chép có liên quan với di tích. Trong lãnh địa của hoàng triều Chân Sách, vương triều Lộ Tây Pháp và Man tộc phía bắc đều có không ít di tích. Trong đó có vài di tích đã bị người phát hiện, có vài di tích trước sau lại không bị người nào phát hiện.

Có người tìm thấy trong di tích, thi thể người đã chết. Cũng có người tìm thấy được bảo tàng lớn ở trong di tích, trở thành thủ phủ một phương. Còn có người học được lực lượng cường đại qua những bức vẽ ở trên vách tường di tích. Mọi người gọi đó là ma pháp. Hoặc là tìm được binh khí tuyệt thế hoặc là trang bị gì đó.

Ban đầu nguyên nhân đoàn người thám hiểm được hình thành, chính là để mọi người kết hợp lại với nhau tìm kiếm di tích, hi vọng có thể lấy được gì đó từ trong di tích.

Theo thời gian trôi qua, lời đồn đại về các di tích càng ngày càng thần kỳ, thậm chí có người nói mình nghiên cứu hiểu rõ di tích những người đó cũng không hiểu văn tự trong đó. Ở trong những di tích không người biết nào, không bị phát hiện có thể có loại thuốc thần bí, khi người ta nuốt vào sẽ vĩnh viễn không chết, trước sau vãn duy trì tuổi thanh xuân.

Thậm chí có người ta nói, di tích kỳ thực chính là kết quả do thần linh lưu lại.

Càn Kình không cách nào xác nhận được di tích có thật sự là di vật do thần linh lưu lại hay không. Nhưng hắn có thể khẳng định một điểm, đó chính là trong sách của Càn gia, bất kỳ di tích nào cũng được ghi lại rất nghiêm túc. Di tích đúng là một nơi có thể phát sinh ra kỳ tích.

Trong truyền thuyết, thánh địa, chiến đường chung cực của chiến sĩ bình thường, có thể kích thích tiềm lực của chiến sĩ bình thường đến mức tận cùng, cũng là lợi ích lấy được từ di tích.

Thậm chí, trong dân gian còn có lời đồn, ban đầu nơi chiến sĩ Huyết Mạch xuất hiện, kỳ thực chính là lấy được những lực lượng thần bí từ trong di tích.

Càn Kình không biết những lời đồn này là thật hay giả. Rốt cuộc Càn gia đối với chiến sĩ Huyết Mạch Càn gia hoặc chiến sĩ Huyết Mạch khác thế nào, cũng không có bất kỳ ghi chép nào, chí ít trên những tư liệu công khai ra ngoài hoàn toàn không có.

- Vào đi.

Hoa Viêm Bất Kiến bỏ vũ khí bên hông ra, hai tay đặt ở sau đầu nói:

- Còn không gọi bạn đồng hành của ngươi ra? Ở đây hiện nay đã an toàn. Các ngươi trước tạm thời ở đây.

- A?

Càn Kình ngẩng đầu lên mỉm cười. Vừa rồi, hắn quá chuyên tâm nghĩ về chuyện di tích, hiện tại mới phát hiện ở đây hình như không phải là cứ điểm của đoàn mã tặc Hắc Phong.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-922)