Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 200

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 200: Tiên đoán kinh điển
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cũng có người sẽ đứng giữa ranh giới sinh tử tồn vong, kích thích phát ra tiềm năng rất lớn trong cơ thể, trong nháy mắt thu được sự thăng cấp kinh người.

Điều này kích thích rất nhiều dược sư, muốn dựa vào thuốc để tìm ra một đường tắt khi tu luyện đấu khí. Kết quả nhiều loại thuốc khác nhau kích thích đấu khí đã sinh ra, nhưng gần như đều có mức độ di chứng khác nhau.

Di chứng lớn nhất sau khi dùng phần lớn loại thuốc này, tuy rằng kích thích đấu khí tăng trưởng rất nhanh trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí có thể một đêm trực tiếp xông lên cảnh giới cao hơn. Nhưng hậu quả mang đến chính là cả đời còn lại không tiến thêm bước nào nữa!

Dược hiệu của thuốc đấu nguyên không mạnh như rất nhiều thuốc khác, có thể trong một thời gian ngắn, tốc độ tăng trưởng đấu khí nhanh hơn so với tốc độ chiến sĩ đang tu luyện, nhưng là một loại thuốc hoàn toàn không có tác dụng phụ. Chỉ có phương pháp điều chế cho tới bây giờ vẫn là một bí mật. Hơn nữa độ chính xác khi điều chế thuốc, thời gian nắm trong tay, còn cả nhiệt độ cũng có yêu cầu rất cao.

- Nếu như có thể tìm được Bán Long Hỏa Tích, thậm chí có thể điều chế thành dược hiệu cuồng bạo hơn, thần kỳ hơn thuốc thần bí Tiệp Báo Đấu Nguyên!

Trán Càn Kình lấm tấm mồ hôi lạnh, liên tục lắc đầu, khiến những giọt mưa bắn ra ngoài:

- Quên đi. Bỏ qua thuốc thần bí đi. Thứ đó, trong quá trình pha chế, chỉ cần có bất kỳ sai lầm nào, thứ đi ra lập tức có thể biến thành loại thuốc lạ chết người.

Càn Kình đứng thẳng lưng:

- Thuốc mỡ ngũ cấp của Dược bà bà quả thật không tệ. Nhưng ta thật sự không có thời gian chờ đợi. Ta còn phải đi tham gia hội thi. Cho dù là thuốc mỡ cấp năm tiêu chuẩn trung hạ thủy cũng chưa đủ hiệu quả. Dù sao đối với dược sư mà nói, cao nhất có thể chế biến ra thuốc thất cấp mới đúng.

Học đồ điều chế ra thuốc nhất cấp. Còn lại thuốc nhị cấp, tam cấp, tứ cấp là do dược sư tập sự điều chế ra. Còn thuốc ngũ cấp, lục cấp, thất cấp lại dựa vào tay nghề của dược sư.

Càn Kình lại cười tự giễu:

- Theo Á Đương Tư lâu ngày, yêu cầu cũng đặc biệt cao hơn. Một dược sư, thông thường chỉ cần có thể làm một loại thuốc cấp năm, đã được xem là dược sư chân chính. Nắm giữ toàn bộ thuốc ngũ cấp, điều này sợ rằng chỉ có lão sư điên cuồng Á Đương Tư mới yêu cầu. Thật không biết ta là người được lợi, hay là người bị hại... Toàn bộ thuốc thất cấp đều đã nắm chắc, mới có thể học thuốc bát cấp, trở thành đại dược sư...

Trông bùn ướt bỗng nhiên động đậy. Càn Kình nhìn con chuột đầu màu đỏ từ dưới mặt đất chui ra, nhất thời nở nụ cười:

- Chuột răng cứng? Đúng là vận khí quá tốt. Như vậy sẽ tìm vài loại dược liệu thường gặp. Hơn nữa chỗ của Dược bà bà có một ít dược liệu, chắc hẳn có thể phối hợp với thuốc nối xương sinh cốt thất cấp. May là có phòng thuốc của Dược bà bà, nếu không cho dù có nguyên liệu, trong tình trạng không có công cụ, điều chế ra thuốc, hiệu quả cũng chỉ đạt tới lục cấp.

Chuột răng cứng hét thảm hai tiếng, một chiếc răng mang theo máu tươi rời khỏi miệng. Năm ngón tay Càn Kình khẽ buông lỏng, nó cũng không quay đầu lại trực tiếp chui trở lại vũng bùn.

- Kế tiếp chính là trị liệu đấu mạch...

Càn Kình cất nguyên liệu tìm được vào đấu giới, giơ tay vuốt mái tóc đen đẫm nước mưa:

- Ba người bị thương nặng nhất vẫn là đấu mạch. Lần này nếu không hoàn toàn chữa tốt, sau này lưu lại tai họa ngầm gì, đối với việc thăng cấp tương lai sẽ hình thành trở ngại rất lớn. Đáng tiếc nơi này là tái ngoại. Nếu như ở trong núi sẽ dễ tìm ra nguyên liệu hơn.

Càn Kình khom lưng thận trong đi trong mưa. Trong đầu nhớ lại những kiến thức học được trong thế giới vô tận. Thỉnh thoảng hắn lại dừng chân tìm kiếm từ trong cỏ dại một vài thảo được có tác dụng. Trên mặt hắn trước sau vẫn lộ vẻ nụ cười bất đắc dĩ.

Tái ngoại thực sự là một nơi cằn cỗi, ngay cả thảo dược cũng không bằng sơn cốc Tứ Quý. Nếu không phải học dược sư hai năm, lần này sợ rằng thật sự phải dùng tới thuốc mỡ ngũ cấp của Dược bà bà.

Càn Kình đi trong mưa gần năm giờ, chôn mình trong rãnh bùn, tránh thoát hai nhóm mã tặc đang tìm kiếm khắp nơi. Tuy rằng có thể giết chết bọn chúng, nhưng để bại lộ hành tung vì chuyện như vậy thực sự không đáng.

Trở lại di tích, tinh thần và thân thể Càn Kình nhất thời trầm xuống. Hắn có chút tò mò nhìn Dược bà bà mặc vải thô trong tay cầm gậy gỗ màu đen, chắc tới đón mình.

Bốn gã mã tặc vóc người đặc biệt cường tráng, cơ bắp đều lộ ra dưới lớp quần áo, đứng ở phía sau Dược bà bà, lộ ra nụ cười bất đắt dĩ. Trong tay mỗi người còn cầm một ống chứa thuốc màu lam gay mũi.

- Tiểu tử, ngươi không phải nói thuốc Man Ngưu của bà bà ta là thuốc xổ cực mạnh sao?

Dược bà bà cầm gậy gỗ trong tay chỉ lướt qua bốn gã mã tặc sau lưng mình:

- Đợi bọn họ uống vào, sẽ đấu khí lực với ngươi...

Trong tay Càn Kình cầm dược thảo, nhún vai một cái:

- Không cần...

- Sao có thể không cần được?

Đôi mắt vẩn đục của Dược bà bà nhìn ra phía ngoài:

- Ngươi sỉ nhục dược sư vĩ đại cũng không sao. Nhưng ta nhất định phải nói cho ngươi biết, có thể ngươi rất thông minh, nhưng mỗi ngành học đều rộng lớn vô cùng. Nha đầu Bất Kiến kia hình như nhất quyết không quay đầu lại. Ta chỉ có thể giáo huấn ngươi một chút, để ngươi biết không nên phân tán tinh thần. Nếu không sau này ngươi làm cái gì cũng không tốt, không phải sẽ hại Bất Kiến sao?

Càn Kình thở dài. Đây là chuyện gì vậy? Sao Dược bà bà lại sống chết nhận định, Hoa Viêm Bất Kiến coi trọng ta? Lại nói...

- Uống nhanh, còn cầm làm gì?

Dược bà bà quay đầu lại trừng mắt với bốn gã mã tặc:

- Sau này bị thương muốn ta độc chết các ngươi sao?

- Đừng uống!

Càn Kình giơ tay lên, vẻ mặt khẩn trương:

- Thật sự không nên uống! Nếu không các ngươi sẽ mệt chết. Nếu như không có thuốc giải, tối nay các ngươi sẽ phải ôm bồn cầu ngủ.

- Tiểu tử, ngươi còn dám khiêu khích...

Cây gậy gỗ trong tay Dược bà bà nặng nề đập xuống mặt đất:

- Uống nhanh! Thuốc nóng hiệu quả mới tốt!

Càn Kình giơ tay lên che hai mắt, không đành lòng thấy số phận "bi thảm" của bốn gã mã tặc. Quả thực thuốc nóng hiệu quả sẽ tốt hơn. Nhưng vấn đề đó là thuốc xổ cực mạnh. Hiệu quả càng mạnh hậu quả sẽ càng thảm.

Ực... ực... ực...

Càn Kình nghe tiếng các mã tặc kia uống thuốc vào trong cơ thể, vẻ mặt lại có phần bất đắc dĩ, thở dài.

- Thế nào? Các ngươi có cảm giác gì không?

Hai mắt Dược bà bà lộ vẻ chờ mong nhìn về phía các mã tặc:

- Có cảm giác bụng dưới có một nhiệt năng đang cuồn cuộn hay không?

Các mã tặc đồng loạt gật đầu. Càn Kình cũng gật đầu. Phản ứng đầu tiên của loại thuốc này, tất nhiên là trong cơ thể có một nhiệt năng cuồn cuộn.

- Có phải có cảm giác toàn thân đầy lực lượng?

Trong mắt Dược bà bà đầy hưng phấn.

Các mã tặc đồng loạt mờ mịt lắc đầu, đồng thanh nói:

- Chỉ cảm giác nhiệt năng trong trong cơ thể càng lúc càng mạnh.

- Càng lúc càng mạnh?

*****

Mắt Dược bà bà trợn trừng:

- Sao lại càng lúc càng mạnh được?

- Các ngươi có có phải cảm giác bụng dưới có chút quặn đau hay không?

Càn Kình nhỏ giọng hỏi:

- Hình như nhiệt năng đang trào về phía mông các ngươi?

Các mã tặc đồng loạt gật đầu. Càn Kình giơ ngón trỏ ra, lại giơ ngón giữa ra, trong miệng nói thầm:

- Một, hai, ba... Các ngươi còn có thể nhịn được sao?

- Ôi! Ta đau bụng!

- Không tốt! Ta hình như muốn đi vệ sinh...

Bốn gã mã tặc hô loạn lên, hai tay che mông, cũng không quay đầu, chạy vội về phía xa:

- Không được, không được, thật sự không nhịn nổi...

Trong chớp mắt, tại lối vào di tích chỉ còn lại Càn Kình, Dược bà bà, Hoa Viêm Bất Kiến, và mã tặc chịu trách nhiệm đóng mở cánh cửa vào di tích.

Bốn người mắt to nhìn mắt nhỏ, khiến cục diện vô cùng yên tĩnh. Trừ Càn Kình ra, ai cũng không ngờ được kết cục sẽ là như thế này. Dược bà bà dùng thời gian một tháng để chuẩn bị, cuối cùng lại dùng một ngày để điều chế ra thuốc Man Ngưu. Không ngờ kết quả lại biến thành thuốc xổ cực mạnh.

Yên tĩnh!

Tại lối vào di tích yên tĩnh tới mức, dường như con kiến nói cũng có thể nghe được vậy.

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Dược bà bà lộ vẻ xấu hổ. Lớp da vàng như nến thoáng ửng đỏ. Vốn vô cùng tin tưởng vào thuốc Man Ngưu vừa điều chế ra, kết quả cuối cùng không ngờ biến thành thuốc xổ cực mạnh. Điều này cũng đủ mất mặt! Nhưng mất mặt nhất không phải là điều này! Mà bị một chiến sĩ trẻ tuổi thoạt nhìn còn chưa tới hai mươi, mở miệng đoán ra trước!

Hắn không leo lên nồi thuốc quan sát, cũng không có dính vài giọt nước thuốc phân tích, gần như chỉ đứng ngửi các mùi thuốc trộn lẫn với nhau, đã mở miệng nói đúng!

Vẻ xấu hổ trên mặt Dược bà bà dần biến thành kinh ngạc. Dược bà bà nhớ lại vẻ mặt bình tĩnh của Càn Kình khi ở trong phòng, càng lúc càng cảm thấy vô cùng kinh ngạc!

Chỉ là dùng mũi ở trong không khí nghe thấy vài cái! Là có thể phân biệt ra được thuốc oa trung dược liệu liều thuốc, giá... Giá không có vài thập niên thời thời khắc khắc cân dược liệu tiếp xúc, không có trứ rất mạnh năng lực phân tích, không có trứ hùng hậu dược liệu cơ sở dự trữ, là tuyệt đối, tuyệt tuyệt đối đối vô pháp phân biệt ra được!

- Tiểu... tiểu tử, ngươi từ nhỏ đã ngâm mình trong ấm sắc thuốc lớn lên sao?

Trong mắt Dược bà bà có phần ngây dại nhìn Càn Kình:

- Còn nữa, lúc này ngươi chẳng qua chỉ thuận miệng nói thôi sao? Lẽ nào ngươi biết thuốc Man Ngưu sau khi điều chế thất bại rất dễ biến thành thuốc xổ cực mạnh, cho nên mới đánh cược như vậy sao?

Ngâm trong ấm sắc thuốc lớn lên? Càn Kình lắc đầu. Hai năm qua mỗi ngày dùng nước thuốc ký ức tiếp xúc với các loại thuốc. Hơn nữa lại gặp phải Á Đương Tư có kiến thức sâu rộng như vậy, lại nhận sự dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc của lão sư, muốn học không tốt cũng khó! Một khi học không tốt, lão sư Á Đương Tư sẽ hóa thân thành ma quỷ, lén cho ngươi vài loại giống như thuốc xổ.

Thuốc xổ đó có thể còn có dược tính mạnh hơn nhiều so với thuốc Man Ngưu điều chế sai. Tuyệt đối là đào hố ngồi xổm trên mặt đất. Ngày đó không cần nói tới quần, cũng không cần đứng lên. Cứ ngồi xổm ở đó suốt một ngày đêm là được rồi.

- Tiểu tử, ngươi nói thật đi.

Dược bà bà có chút nóng nảy đặt câu hỏi. Cây gậy gỗ màu đen trong tay theo thói quen đập xuống mặt đất.

- Cái này... Dược bà bà...

Càn Kình mím môi:

- May là, ngài khống chế nhiệt độ không tồi, thỉnh thoảng quấy khiến phần lớn nhiệt lượng tỏ ra. Nếu nhiệt độ cao hơn năm độ nữa, những người đó sẽ không ôm bồn cầu nữa, mà trực tiếp ngủ tại chỗ. Thuốc Man Ngưu của ngài sẽ biến thành thuốc ngủ cùng với thuốc xổ liều cao. Đương nhiên, dược phẩm như vậy cũng sẽ có tác dụng phụ rất mạnh. Sau khi bọn họ tỉnh lại sẽ vô cùng mệt mỏi. Chỉ cần đi vào trạng thái hưng phấn, sẽ lập tức ngủ. Sau này ra ngoài cướp đoạt, sợ rằng thời điểm đao gần chém vào người kẻ địch, đã ngủ trước một bước.

- Thật hay giả vậy?

Dược bà bà có chút không tin. Điều chế thuốc sai, bình thường cũng chỉ không có tác dụng, rất ít khi xuất hiện tác dụng khác.

- Nếu như uống thuốc của ngài phối hợp với rượu làm từ lúa mạch...

Càn Kình chặc lưỡi:

- Cho ma pháp sư, chắc hẳn tạm thời tăng cường cho bọn họ một chút ma pháp lực, có thể phóng ra một hỏa cầu thuật?

...

Dược bà bà quan sát Càn Kình với vẻ kỳ quái. Sao càng nghe càng cảm thấy mơ hồ như vậy? Không biết có phải hắn đang tùy tiện ba hoa hay không?

- Khụ... nói đơn giản.

Càn Kình vội ho một tiếng:

- Thuốc ngài vừa điều chế, có chút phương hướng gần với thuốc thần bí. Đương nhiên, vẫn bởi vì ngài dùng Hoàng Kim Ngọc Mẫn, độ tinh khiết không đủ, hẳn là do theo đuổi sản lượng, mà Ngọc Mễ hơi nho, và có chút lai tạp.

Lần này ngay cả Hoa Viêm Bất Kiến cũng kinh ngạc nhìn Càn Kình. Hoàng Kim Ngọc Mễ này quả thực không tinh khiết! Bây giờ các tiệm thuốc vì theo đuổi lợi nhuận lớn hơn nữa, đều sẽ động tay chân một chút. Chỉ có điều bởi vì chỉ động tay chân để theo đuổi sản lượng, thông thường sẽ khiến cho dược lực giảm xuống một chút, chỉ cần thêm một chút dược liệu là được. Lúc đó mua không được Hoàng Kim Ngọc Mễ thuần túy, nên lấy chút loại lại tạp này. Hơn nữa lúc đó Dược bà bà cũng đã nói không có vấn đề.

Không ngờ Càn Kình lại có thể nói ra Hoàng Kim Ngọc Mễ không tinh khiết? Dường như lúc đó hắn cũng ở đó, nhìn thấy được vậy. Hắn nói với vẻ tự tin thản nhiên như vậy. Lần này mình từ bên ngoài nhặt về người thiếu niên này, rốt cuộc hắn có bối cảnh thế nào? Không chỉ là chiến sĩ có thực lực Hàng Ma cửu chiến bình thường, còn có thể giết chết chiến sĩ huyết mạch Thiết Tí Đường Lang, còn giết chết một gã Ám Bộ nhị tinh, toàn mạng trở ra. Bây giờ nhìn lại giống như biết điều chế thuốc!

- Ngươi... Ngươi nói thuốc Man Ngưu của ta...

Dược bà bà ngây người nhìn Càn Kình:

- Gần giống với thuốc thần bí?

- Phải, có một chút.

Càn Kình nhún vai:

- Trong thuốc, có nước thuốc có thể khôi phục ma lực. Điều này tương đương với ao nước cạn lại được rót đầy nước. Làm thành công chuyện có thể là ngành dược học của chúng ta. Thuốc thần bí này là ngành học của người điên. Mục tiêu của bọn họ là biến thứ không thể thành sự thật. Ví dụ như rót đầy nước ao, mục tiêu của bọn họ là khiến ao nước đã được rót đầy, chứa được càng nhiều nước hơn...

- Sao có thể chứa thêm nước được...

Dược bà bà liên tục lắc đầu.

Càn Kình nhún vai:

- Cho nên mới nói môn học thuốc thần bí là ngành học của người điên. Mục tiêu của bọn họ chính là biến chuyện không thể thành sự thật.

- Ngươi...

Mắt Dược bà bà càng mở lớn, thử dò xét hỏi:

- Ngươi... Ngươi sẽ không, học cả ngành thuốc thần bí chứ?

Càn Kình vội vàng lắc đầu. Lời này hắn thật sự không dám nói. Tuy rằng vị trí của mình ở thế giới vô tận và thế giới hiện tại xem ra hoàn toàn khác nhau, nhưng nếu chẳng may lời nói thật truyền vào đấu giới, tới thế giới vô tận, bị Âu Lạp Lạp nghe được, sợ rằng nàng sẽ chỉnh chết mình?

Crypto.com Exchange

Chương (1-922)