Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 204

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 204: Không hiểu được phong tình!
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Mỗi khi nhớ tới lúc Càn Vô Song lên ngựa, không ngờ đạp lên trên lưng phụ thân đang quỳ dưới đất, để lên ngựa, ta không cách nào tiếp tục chịu được!

Cửa sắt vang lên tiếng gõ. Càn Kình cất mũ pháp sư đứng dậy đi về phía cửa sắt chỗ hỏi:

- Ai đấy?

- Ta, Hoa Viêm Bất Kiến.

Sắt cửa mở ra. Trước mắt Càn Kình nhất thời sáng ngời. Hoa Viêm Bất Kiến vẫn mặc y phục chiến sĩ, chỉ có điều bên hông buộc thêm một dải thắt lưng màu trắng mà thôi, không ngờ lại khiến dáng người nàng tăng thêm mấy phần mị lực.

Nếu như tên La Lâm kia còn sống, nhìn thấy nữ nhân như vậy...

Càn Kình mỉm cười. Có lẽ hắn sẽ không theo đuổi nữ nhân như Chu Lễ Tư, hoặc có lẽ bây giờ vẫn còn ngủ say chưa tỉnh, kiếm tiền đếm tới mức tay rút gân.

- Có thời gian không?

Hoa Viêm Bất Kiến lắc cây dù trong tay nói:

- Theo ta đi ra ngoài một chút?

Càn Kình nghi hoặc nhìn Hoa Viêm Bất Kiến. Chiếc mặt nạ kim loại màu đen che kín khuôn mặt nàng, làm cho người ta không thể thấy rõ nét mặt của nàng. Một đôi mắt động lòng người lộ vẻ thành ý.

- Nhìn bộ dạng ngươi cũng không có việc gì. Nào! Đi ra ngoài một chút.

Hoa Viêm Bất Kiến quay người lại, mái tóc dài màu đen bay trong gió. Một mùi thơm thanh nhã thoảng vào mũi Càn Kình, tương phản với thân phân mã tặc của nàng. Nàng với dã tính, tự tin, tư thế hiên ngang oai hùng lại thêm dáng người nữ nhân nóng bỏng và mùi thơm thanh nhã của thiếu nữ, tạo thành một Hoa Viêm Bất Kiến đặc biệt.

Càn Kình nhún vai một cái. Hôm nay, hắn đã không cách nào tiếp tục hấp thu đấu thạch. Nếu thật sự luyện đấu khí đến Hàng Ma cửu chiến đỉnh phong, đến lúc đó vì muốn đột phá, có thể trái lại khiến tâm tình nóng vội, tạo thành phản tác dụng chậm chạp không thể đột phá. Có thể đi ra ngoài một chút, có lẽ sẽ có hiệu quả hơn so với ngồi ở chỗ này suy nghĩ tới chuyện không tưởng?

Mã tặc chịu trách nhiệm kéo cửa lối vào dựa vào vách tường nhìn trời một hồi, sau đó xoay người chuyển động bánh xe nói:

- Bên ngoài không có ai, có thể đi ra ngoài.

Càn Kình đi lên mặt đất mắt, liếc mắt nhìn lên vách tường phía trên vài lần. Mã tặc cười đắc ý nói:

- Tiểu tử, không thấy qua điều gì thú vị như vậy sao? Dưới đất, có thể thấy được cảnh tượng trên mặt đất.

- Có gì kỳ quái? Chẳng qua là mấy tấm thủy tinh phản xạ mà thôi.

Càn Kình bĩu môi. Trong kho sách của Càn gia không chỉ có bút ký của danh nhân truyện và mấy tâm đắc tu luyện đấu khí đơn giản. Có thể khiến Càn gia cất vào kho sách, còn có một ít sách tạp nham. Loại nguyên lý nhỏ này có lẽ sẽ khiến người khác kinh ngạc, nhưng đối với một hài tử từ nhỏ muốn ôm thật nhiều sách, cố gắng làm việc đổi lấy thêm một chút tiền phụ gia đình mà nói, điều này thật sự không đáng hiếu kỳ.

Mã tặc chớp mắt tò mò nhìn theo bóng lưng Càn Kình rời khỏi, liên tục lắc đầu tự lẩm bẩm:

- Sao hắn biết được? Ta đã nghiên cứu rất lâu, mới hiểu rõ chuyện này.

Hoa Viêm Bất Kiến mở ra một chiếc ô lớn. Hai người sóng vai đi trong cơn mưa xối xả. Dưới chiếc mặt nạ sắt, nàng lộ vẻ hiếu kỳ nhìn thẳng vào mặt Càn Kình nói:

- Ngươi dường như thứ gì cũng biết? Biết về thuốc, có thể chiến đấu, hơn nữa ngay cả thứ đồ chơi nhỏ như vậy cũng hiểu rõ nguyên lý.

Càn Kình theo thói quen gãi đầu:

- Sống, đều do cuộc sống dồn ép thôi. Ta cũng phải xem cái gì đó, cũng không thể làm người ăn chờ chết. Nhưng cuộc sống không cho phép ta làm như vậy.

- Ngươi bây giờ đã tốt rồi.

Hoa Viêm Bất Kiến đạp lên nước bùn, mắt nhìn vào màn mưa thản nhiên nói:

- Dược sư. Hơn nữa nghe Dược bà bà nói, ngươi còn là một dược sư thất cấp toàn tài. Có lẽ, trong số ít đại dược sư của hoàng triều này cũng có thể kém hơn ngươi.

Càn Kình mỉm cười. Nếu như đại dược sư cũng như dược sư kia, lựa chọn phát triển chỉ một phương, sau đó nghiên cứu thuốc theo phương hướng đó thôi, sợ rằng mình thật sự sẽ trên phương diện dược thất cấp, mạnh hơn đại dược sư.

- Dược sư ngũ cấp tiến vào nghiệp đoàn dược, có thể có cuộc sống tốt.

Hoa Viêm Bất Kiến lại nhìn Càn Kình:

- Ngươi chỉ cần muốn, là có thể.

- Không muốn.

Càn Kình thẳng thắn lắc đầu:

- Ta muốn trở thành chiến sĩ vĩ đại! Không vì cái gì khác người, chỉ vì phụ thân ta! Ta trở thành dược sư, đại dược sư, thậm chí dược tông sư, cũng chỉ có thể khiến phụ thân ta được sống tốt, nhưng không cách nào khiến phụ thân ta ưỡn ngực nhìn người! Từ nhỏ, phụ thân ta hắn đã bị dạy cho tư tưởng chỉ có chiến sĩ mới là vĩ đại nhất. Nếu ta không cách nào thay đổi được tư tưởng của phụ thân, vậy ta hoàn thành việc phụ thân ta không làm được! Số của ta chính là phải trở thành chiến sĩ vĩ đại!

Dưới chiếc mặt nạ kim loại màu đen, đôi mắt rung động lòng người của nàng nhìn chằm chằm thật lâu vào Càn Kình. Cuối cùng nàng vui vẻ, cười khẽ:

- Tốt! Ta còn tưởng rằng thuốc sẽ khiến ngươi phân tâm. Xem ra lòng ngươi đặc biệt kiên định. Cũng sẽ không bởi vì thành công về thuốc, mà mất khi cái tâm của người chiến sĩ mê.

- Thành công về thuốc?

Càn Kình cười khổ lắc đầu. Ở chỗ Á Đương Tư, mình còn chưa nhập môn, nói gì chuyện thành công?

Hoa Viêm Bất Kiến quan sát tỉ mỉ vẻ chân thành trên mặt Càn Kình. Trong ánh mắt nàng thoáng lộ vẻ không hiểu. Hắn là dược sư thất cấp, còn không cho rằng mình đã thành công sao? Nhưng nhìn vẻ mặt hắn, nàng lại không thấy có vẻ gì là khiêm tốn cả. Hình như trong nội tâm hắn thật sự cho rằng, dược sư thất cấp không tính là cái gì. Như vậy, ở trong mắt hắn rốt cuộc dược sư đạt tới cấp bậc thế nào mới có thể được tính là thành công?

Càn Kình yên lặng bước đi. Bên tai nghe tiếng hạt mưa rơi xuống đất, lại cảm nhận được bầu không khí lúc mình chiến đấu với Ni Lạp trong cơn mưa. Đấu khí trong cơ thể trong tình huống không điều động, thoáng chấn động một cái.

- Biết vì sao ta giúp ngươi không?

Ánh mắt và môi Càn Kình đồng thời mở ra, mỉm cười nói:

- Không biết.

Đôi mắt đẹp dưới chiếc mặt nạ kim loại của nàng hiện lên một tia giảo hoạt:

- Ngươi sẽ không thật sự cho rằng ta giống như đám người Dược bà bà nói, là ta hoa mắt coi trọng ngươi, cho nên mới giúp cho ngươi chứ?

- Làm sao có thể như vậy được?

Càn Kình khẽ nói, tiếu ý thoáng lướt qua môi và khóe mắt hắn:

- Loại chuyện này, nếu như phát sinh ở trên người Thiết Khắc, ta còn tin tưởng được. Phát sinh ở trên người ta, vậy còn không bằng nói cho ta biết, hiện nay hoàng đế bệ hạ bị Ma tộc lừa thay bằng đại ma vương Lộ Tây Pháp, có thể còn đáng tin hơn.

- Thiết Khắc? Nam nhân còn đẹp hơn so với nữ nhân kia sao?

Hoa Viêm Bất Kiến lắc đầu:

- Lần đầu tiên khi nữ nhân nhìn thấy hắn, có thể sẽ thích hắn. Nhưng nữ nhân thực sự dám tới gần hắn, phải là người cực kỳ vô tri, hoặc quá mức tự tin, hoặc thật sự yêu hắn vô cùng sâu đậm. Nếu không, một nữ nhân đứng ở bên cạnh một nam nhân, lại bị vẻ đẹp của nam nhân lấn áp, điều này thực sự sẽ tổn thương tới tự tôn của nữ nhân đó.

- Nàng nói cũng đúng.

*****

Càn Kình gật đầu liên tục:

- Cho dù là nữ nhân, đứng ở bên cạnh Thiết Khắc cũng sẽ có áp lực rất lớn. Xem ra, tướng mạo quá mức anh tuấn cũng không phải là chuyện gì tốt.

- Vẫn nói chuyện giữa chúng ta đi.

Hoa Viêm Bất Kiến dừng bước, nhìn nước sông tràn lên bờ nói:

- Ta cứu ba mạng của các ngươi, vậy các ngươi phải làm cho ta ba chuyện.

- Loại giết người vô tội...

- Ngươi đã thấy tiểu đội chúng ta làm chuyện như vậy sao?

Dưới chiếc mặt nạ kim loại, đôi mắt đẹp lộ vẻ bất mãn tức giận, trong đó còn thoáng hiện ra ngạo ý:

- Tuy rằng tiểu đội chúng ta cũng là quân mã tặc Hắc Phong, nhưng từ trước tới nay chưa từng làm những chuyện Hắc Phong đã làm. Cho dù là hai thám báo của các ngươi lúc trước cũng là do Thập đoàn trưởng đột nhiên ra tay giết chết.

- Xin lỗi.

Càn Kình giơ tay phải lên đặt ở trước ngực hơi khom lưng cúi đầu.

Sự tức giận trong mắt Hoa Viêm Bất Kiến lập tức biến mất. Trong mắt ánh lên sự bất ngờ và tán thưởng. Cho tới bây giờ chiến sĩ đều là một đám người rất bướng bỉnh, thậm chí có thể nói là có chút ngạo mạn. Đặc biệt là chiến sĩ đã đạt được tiêu chuẩn chiến sĩ Hàng Ma, cho dù sai cũng sẽ không nhận. Nhưng không nghĩ tới người này biết mình sai lập tức nhận, thái độ thành khẩn lại bình tĩnh, mơ hồ còn lộ ra một sự đại lượng.

Rõ ràng là áy náy khi nói sai, nhưng bởi vì sự thành khẩn này trái lại khiến người ta cảm thấy kính trọng. Hoa Viêm Bất Kiến tặc lưỡi. Thực sự càng tiếp xúc, càng cảm giác người chiến sĩ trẻ tuổi này khác với người thường.

- Chuyện ta tìm ngươi làm, nếu như ngươi nghĩ không phù hợp với quan điểm của ngươi, đến lúc đó ngươi có thể cự tuyệt. Nếu như đến lúc đó ta không cách nào thuyết phục được ngươi, như vậy chuyện này coi như thôi. Chỉ cần ngươi làm cho ta đủ ba chuyện, chúng ta xem như thanh toán xong. Thế nào?

- Ta chỉ là Hàng Ma cửu chiến...

- Sau này ngươi tất nhiên không chỉ dừng lại ở Hàng Ma cửu chiến!

Hoa Viêm Bất Kiến hơi hàm nhìn về phía dòng sông:

- Ta nhất định sẽ không nhìn lầm người.

- Ta cũng hy vọng là như vậy.

Càn Kình cảm thấy yên tâm hơn đối với sự giúp đỡ của Hoa Viêm Bất Kiến trong mấy ngày qua. Hắn lại hỏi:

- Đột phá Hàng Ma cửu chiến, quả thực không dễ dàng.

- Đúng là không dễ dàng.

Hoa Viêm Bất Kiến giơ ngón tay lên chỉ về phía dòng sông đang lao nhanh:

- Nước con sông này, thường ngày chỉ chảy róc rách, ai có thể nghĩ đến ngày hôm nay nó lại chảy xiết như vậy. Con sống kia chảy nhanh ra sông lớn, hợp với hơn mười con sông khác, thậm chí còn nhiều hơn nữa, như vậy nhìn con sông trước mắt này, có ai có thể nghĩ tới nước sông lớn sẽ chảy xiết tới mức nào? Rất nhiều chuyện đều như vậy, không ngờ được...

- Chảy nhanh... Hợp dòng...

Thân thể Càn Kình khẽ chấn động, con mắt ngây dại nhìn chằm chằm vào con sông đang chảy xiết, một trăm lẻ tám đấu khiếu trong cơ thể bắt đầu chuyển động. Đấu khí theo đấu mạch của một trăm lẻ tám đấu khiếu cuồn cuộn lưu chuyển, giống như ngày xưa bắt đầu bạo phát! Bạo phát! Lại bạo phát!

- Không đúng! Bạo phát như vậy không phải là cách tốt nhất.

Càn Kình khẽ lắc đầu. Đấu mạch bên trong thân thể giống như con sông chính. Một trăm lẻ tám đấu khiếu chính là nhánh sông. Những nhánh sông đồng thời bạo phát mang đến sự trùng kích cố định. Nếu như có thể cho đấu khiếu như nhánh sông...

- Trước hết điều động một đấu khiếu...

Càn Kình điều động đấu khiếu trong trung tâm cơ thể. Mười vòng, ba mươi vòng, năm mươi vòng... Một trăm bảy mươi vòng... Năm trăm vòng...

Đấu khí trong đấu khiếu thứ hai cũng bắt đầu đã bị sự chuyển động của đấu khiếu thứ nhất ảnh hưởng, không khống chế được tự nhiên chuyển động, giống như sức gió khiến cối xay gió vốn đang ngừng chuyển động lại phát ra lực lượng cường đại hơn.

Khi đấu khí trong đấu khiếu thứ hai chuyển động đến năm trăm vòng, đấu khiếu thứ ba lại bị kéo theo. Tuy rằng vẫn là lực lượng năm trăm vòng, nhưng phát ra lực trùng kích lại mạnh hơn so với trước...

Đấu khiếu thứ tư, thứ năm... Từng đấu khiếu một bị ảnh hưởng chuyển động. Càn Kình cảm giác được một trăm lẻ tám đấu khí phát ra lực trùng kích mạnh mẽ hơn so với trước đây gấp năm phần! Nếu như gặp lại đối thủ như Thập đoàn trưởng, chỉ cần một lần giao đấu là có thể chiến thắng trong nháy mắt!

Dưới mặt nạ kim loại, ánh mắt Hoa Viêm Bất Kiến lộ vẻ tán thưởng. Loại chuyện đột phá này cũng không phải không thể nói thẳng. Nhưng hoàn toàn nói toạc ra, thường không bằng thông qua câu chuyện mình dẫn dắt, cảm ngộ được càng rõ ràng hơn. Nhưng nàng không nghĩ tới mới nói mấy câu, hắn đã làm được đến mức này!

Trong nửa giờ ngắn ngủi, ánh mắt Hoa Viêm Bất Kiến từ tán thưởng dần dần bắt đầu phát sinh biến hóa. Một chút kinh ngạc hiện ra:

- Khả năng khống chế đấu khiếu mạnh như vậy sao? Lúc này mới nửa giờ, không ngờ dưới tình huống hắn chưa hề luyện tập, đã có thể khống chế đấu khiếu đến mức này? Sợ rằng chỉ khống chế một đấu khiếu, có thể lên tới năm trăm vòng, mới ảnh hưởng đến đấu khiếu thứ hai? Ta luyện bao lâu? Ba ngày hay năm ngày? Ta nhớ lần đầu tiên mình làm như vậy, lúc đấu khiếu thứ nhất đạt một trăm vòng, đã không thể khống chế được, khiến đấu khiếu thứ hai chuyển động...

- Dường như, giữa đấu khiếu với nhau, ảnh hưởng càng chậm càng tốt.

Càn Kình dừng bạo phát đấu khiếu, lại lặng lẽ khống chế đấu khiếu thứ nhất bắt đầu chuyển động. Năm trăm... Năm trăm linh một, năm trăm linh ba, năm trăm linh năm, năm trăm linh tám! Đấu khiếu thứ hai bắt đầu quay!

- Chuyện này...

Hoa Viêm Bất Kiến nhìn chăm chú. Sau khi lực lượng huyết mạch của chiến sĩ Huyết Mạch mở ra sau, cho tơi bây giờ khả năng khống chế lực lượng đều cao hơn so với chiến sĩ bình thường. Sao Càn Kình này mới chỉ lần thứ hai đã đạt đến mức độ sáu trăm vòng vòng?

- Hiểu rồi! Ta đã hiểu được!

Càn Kình cười mở mắt nhìn về phía Hoa Viêm Bất Kiến, cúi người thật sâu:

- Cảm ơn.

- Ta cũng cám ơn ngươi.

Hoa Viêm Bất Kiến uể oải gật đầu:

- Cám ơn ngươi, để ta chứng kiến cái gì gọi là quái thai.

- Quái thai?

Càn Kình nhìn thân thể mình. Dường như mình cũng không có các loại như ba tay ba chân.

- Quái thai.

Hoa Viêm Bất Kiến nhấn mạnh:

- Ngươi biết không? Lần đầu tiên ta mở ra lực lượng huyết mạch, khống chế giống như ngươi vậy. Đấu khiếu thứ nhất mỗi phút quay một trăm vòng, đấu khiếu thứ hai sẽ chịu ảnh hưởng tự chuyển động. Ta mất thời gian năm ngày mới đạt được mức như lần đầu tiên của ngươi, năm trăm vòng mới ảnh hưởng một đấu khiếu. Vừa rồi ngươi cũng đạt được khoảng năm trăm thì tạo ảnh hưởng?

- Đúng! Lần đầu tiên nàng chỉ đạt được mức một trăm vòng, ít như vậy sao?

Càn Kình xoa cằm. Chiến sĩ Huyết Mạch so với chiến sĩ bình thường, các phương diện tố chất trời sinh đã ưu tú hơn, sao lại chỉ có một trăm vòng? Lẽ nào?

Càn Kình dùng sức vỗ xuống đầu. Đã hiểu! Là rèn sắt! Là chế thuốc! Bình thường thợ rèn chỉ cần rèn loại kim loại bình thường thành hình. Nhưng đại thúc Bố Lai Khắc yêu cầu không chỉ khống chế lực của một búa, thậm chí trong lúc vung búa sắt qua không trung, cũng phải thận trọng nắm giữ lực đạo trong tay.

Crypto.com Exchange

Chương (1-922)