← Ch.207 | Ch.209 → |
Ân Lạp Khắc nhìn Càn Kình:
- Phần thưởng chính là đấu kỹ của những người mới vừa bị ngươi đánh thắng. Ví dụ như ngươi muốn học được Phá Địa Trảm, hình như ngươi cũng rất hứng thú với lực lượng Bạo Hùng Nộ Chưởng.
- Cảm ơn.
Càn Kình khẽ khom lưng, trên mặt không giấu sự vui mừng trong lòng. Hai năm sống trong sơn cốc Tứ Quý, hắn học được rất nhiều thứ. Thứ duy nhất ít chính là đấu kỹ. Ngoại trừ Phong Vân Kim Thân ra, hắn gần như không học được bất kỳ đấu kỹ nào hữu hiệu. Dùng lời của sư phụ mà nói, có thể chém chết người là được, cần gì phải học đấu kỹ?
Càn Kình vẫn nghi ngờ đó là do lão đầu không có nguyên bộ Đấu Khí Phong Vân nên mượn lý do. Nếu không vì sao trước khi hắn rời khỏi sơn cốc Tứ Quý, lại căn dặn nhất định phải đi học viện Chiến Tranh tiến hành bổ sung đấu kỹ?
Phá Địa Trảm lợi hại không thua gì đấu kỹ huyết mạch của chiến sĩ huyết mạch Thiết Tí Đường Lang. Nếu như học được có thể dung hợp cùng một chỗ, lúc ra tay tất nhiên sẽ càng lợi hại hơn!
Lực lượng Bạo Hùng Nộ Chưởng kia nếu như có thể dung hợp với bàn tay Phong Vân Kim Thân, uy lực kia...
Vẻ tươi cười trên mặt Càn Kình có ba phần tự giễu. Mình đang suy nghĩ gì vậy? Bất kỳ một môn đấu kỹ đều do chiến sĩ ở các thế hệ nghiêm túc tổng kết chế ra, cho dù muốn sửa đổi một chút cũng sẽ vô cùng khó khăn. Về phần dung hợp hai môn đấu kỹ? Nếu quả như thật dễ dung hợp như vậy, học viện Chiến Tranh đã sớm dung hợp đấu kỹ mỗi ngày, hàng năm cũng không cần thiết phải bỏ ra một khoản nhất định để đổi đấu kỹ?
Trên sàn gỗ của sân luyện võ vỡ nát lại có thêm một đôi chân không mang giày. Càn Kình ngẩng đầu nhìn, chợt sững sờ.
Đối thủ trước mắt này...
- Đây không phải là một cái gương sao?
Càn Kình dùng sức chớp mắt. Hắn không khỏi sợ hãi than thở sao trên đời này lại có người giống mình tới như vậy:
- Ngươi tên là gì?
- Càn Kình.
- Cái gì?
Càn Kình kinh ngạc nhìn người trước mắt. Người này cũng tên là Càn Kình? Nếu như hắn là Càn Kình, vậy ta là ai?
- Hắn cũng tên là Càn Kình. Hoặc nói ngươi có thể gọi hắn là Càn Kình số 2.
Ân Lạp Khắc khẽ nâng tay giới thiệu đối thủ của Càn Kình:
- Trên đời này, người khó đánh bại nhất là ai? Đối mặt cùng đối thủ mạnh hơn ngươi, ngươi vẫn có thể tự tin đánh một trận? Nhưng nếu đối mặt với chính mình, hoàn toàn giống mình như đúc, ngươi có thể đánh thắng sao?
- Hắn chính là ta?
Càn Kình đi một vòng xung quanh Càn Kình số 2, liên tục gật đầu. Trong thế giới vô tận này, khắp nơi đều là chuyện cổ quái. Đại thúc Bố Lai Khắc, Âu Lạp Lạp, Á Đương Tư, có người nào không cổ quái? Có một người giống mình như đúc thì có gì kỳ quái chứ?
- Đánh thắng hắn, ngươi có thể hỏi ta một vấn đề.
Ân Lạp Khắc thả cánh tay xuống:
- Bắt đầu đi.
Hai Càn Kình với động tác hoàn toàn giống nhau nhằm về phía đối phương. Trong giây phút nắm đấm của Càn Kình nặng nề đập ở trên người đối thủ, ngực hắn cũng trúng một quyền.
Ầm!
Đấu khí và cơ ngực va chạm. Càn Kình cảm giác lần đầu tiên Phong Vân Kim Thân thật sự bị đánh vỡ. Trong ngực truyền đến một cảm giác đau rát. Trong lòng hắn âm thầm cảm thấy may mắn trong nháy mắt khi động thủ, hắn đã hoàn toàn tập trung tất cả tinh thần khống chế số lần đấu khí trong cơ thể xoay tròn, lúc này mới giống hệt với Càn Kình số 2. Nếu có một chút phân thân, thật sự sẽ kém hơn đối phương. Người này thật sự giống mình.
Trong nháy mắt Phong Vân Kim Thân đã trở dồi dào. Hai người điểm mũi chân tiếp xúc với sàn gỗ, thân thể giống như mũi tên đặt ở trên dây cung. Trong chớp mắt, hai thân thể va chạm vào nhau.
Giành quyền chủ động!
Đấu Khí Phong Vân rót vào hai cánh tay hình thành một vòng tuần hoàn đặc biệt. Một chút đấu khí theo cánh tay vung lên, giống như chiến đao cắt qua trang giấy.
- Phân Kim Liên Trảm!
Cánh tay Càn Kình số 2 cũng phát ra tiếng cắt. Ngay cả động tác cũng hoàn toàn giống nhau. Cánh tay và chân nhanh chóng phát ra một chuỗi những va chạm.
Giống như tiếng sắt và gỗ va chạm vào nhau, lấy tốc độ cực nhanh không ngừng vang lên trong đại sảnh. Cánh tay và chân hai người đồng thời dùng Phân Kim Liên Trảm va chạm vào nhau. Mỗi lần va chạm nhất định sẽ khiến ván gỗ bị đạp nát. Âm thanh vang lên liên tục giống như có mười mấy người cầm vũ khí chém nhau.
- Phân Kim Liên Trảm đấu với Phân Kim Liên Trảm!
Cuối cùng Càn Kình đã hoàn toàn tin đối thủ chính là mình! Cho tới bây giờ Phân Kim Liên Trảm không phải chỉ là hai cánh tay. Nó còn có thể khiến hai chân cũng giống như đao cắt. Lúc đầu Thập đoàn trưởng không hiểu ra được chỗ hữu dụng đó. Người biết được bí mật này, trên đời thực sự ít lại càng ít. Nhưng Càn Kình số 2 trước mắt này lại rơi vào trường hợp đặc biệt như vậy.
Các chiến sĩ ở xung quanh đều nhìn thẳng vào sân luyện võ. Hai bên hoàn toàn sử dụng phương thức chiến đấu giống nhau. Công kích liên tục nhanh chóng không cho người ta có thời gian ngẫm nghĩ. Điều này hoàn toàn là một loại chiến đấu theo bản năng.
Càn Kình chưa bao giờ cảm giác mệt mỏi như vậy, cũng chưa từng cảm giác không được tự nhiên như lúc này. Mỗi lần ra tay và phòng thủ, đối thủ đều hoàn toàn giống mình. Ngay cả tốc độ đấu khí bạo phát xoay tròn cũng không cách nào chiếm được ưu thế. Quan trọng nhất vẫn phải trước sau duy trì tình trạng tập trung tinh thần! Chỉ hơi thất thần, tất nhiên sẽ bị đánh lại không có khả năng xoay người.
Va chạm vào nhau, đổi lại là vết thương! Hoàn toàn không cần thời gian để thở, bạo phát đấu khí! Các chiến sĩ đều nắm chặt hai tay. Đây thật sự là cuộc tranh đấu của hai Hàng Ma cửu chiến sao?
Mười phút, hai mươi phút, ba mươi phút...
Vụn sàn gỗ bay khắp nơi. Y phục rách bay loạn. Máu tươi không ngừng bắn ra.
Mũi, khóe miệng, ngực, cánh tay Càn Kình đều bị thương. Mồ hôi và máu hòa lẫn với nhau, không ngừng chảy xuống đất. Ngực không ngừng phập phồng, nhìn đối thủ là Càn Kình số 2 bị thương tương tự, hắn cảm thấy vô cùng đau đầu.
Không được tự nhiên, gian khổ!
Càn Kình tình nguyện đi đánh Ni Lạp, cũng không muốn chiến đấu với người hoàn toàn giống mình. Chuyện này thực sự không được tự nhiên! Đối thủ tinh chuẩn giống như bánh răng khớp với nhau! Tinh thần của mình trước sau phải tập trung cao độ. Thậm chí có cảm giác đầu như muốn nứt ra. Nhưng người trước mắt này dường như hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi!
- Ở nơi này, đánh chính mình sao?
Càn Kình nhổ máu trong miệng ra:
- Rất có thể mình đang đánh chính mình một kẻ không biết mệt mỏi. Thời gian dài, mình trước sau vẫn duy trì trình trạng tập trung tinh thần cao độ, sao có thể như vậy được?
Ân Lạp Khắc khẽ gật đầu:
- Không ngờ ngươi đã nhìn ra được. Đúng! Hắn sẽ không cảm thấy mệt nhọc. Cho nên kỳ thực từ lúc vừa mới bắt đầu, kẻ thua thiệt chính là ngươi.
- Ta không tin, tiểu tử này thật sự chính là ta!
Càn Kình lại điều chỉnh một trăm lẻ tám đấu khiếu trong cơ thể, lần lượt đẩy nhanh cường lực!
Lớn lên! Thời gian tốc độ đấu khiếu tăng lên rút ngắn một nửa so với trước đó!f
← Ch. 207 | Ch. 209 → |