Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 214

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 214: Đấu khí thánh cấp
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Càn Kình ngẩng đầu nhìn phòng đấu khí Ân Lạp Khắc cách đó không xa, có chút do dự. Sau đó hắn vẫn thở dài bỏ qua ý niệm lại đi phá quán. Số đấu kỹ lần trước lấy được mới chỉ ghi nhớ vào trong đầu, cũng chưa thật sự bắt đầu luyện.

- Hay là đi tới chỗ Viêm Lang Thú ở núi phía tây chuẩn bị chút khoáng băng sắt trăm năm...

Tay Càn Kình chống cằm đi về phía cửa thôn:

- Ừ, thuận tiện đi tới chỗ Tật Phong Hổ ba đầu một chút, kiếm ít đồng Phong Hỏa.

- Tật Phong Hổ ba đầu... Đúng đúng... Đó là một vấn đề.

Càn Kình vỗ vỗ đầu:

- Ta có thể bắt được nó hay không là một vấn đề. Mặc dù nó không có sức sống mạnh như nhện Nguyệt Ma Hoa, nhưng cũng không phải là ma thú tầm thường.

Càn Kình đi ra khỏi làng, hai cánh tay đột nhiên tập kích về phía trước. Từ trong bụi cỏ, đầu ở giữa của một con sói lớn ba đầu lao ra muốn đánh lén nhất thời bị bóp nát. Thân thể khổng lồ của nó nặng nề ngã sang một bên, bốn chân co quắp mấy cái không bao giờ di chuyển được nữa.

- Thật sự không hiểu nổi. Mỗi lần giết chết ngươi, lần sau ta đi ra khỏi làng, ngươi lại sống lại. Cũng giống như Viêm Lang Thú và Tật Phong Hổ ba đầu, giết chết rồi, không bao lâu lại xuất hiện.

Càn Kình quay hai cánh tay:

- Xem ra Phá Địa Trảm của ta còn phải nhiều luyện tập hơn. Trong sách ra tay chém xuống giống như chiến đao, gặp mấy kẻ địch da thịt rắn chắc cũng không tính là gì. Nhưng vừa nãy chỉ bóp vỡ đầu con sói này.

Càn Kình đi tới gần bụi cỏ cao bằng đầu người. Đao quang sáng như tuyết nhất thời từ phía dưới hắn đột nhiên bạo phát, hàn khí lướt qua đám cỏ dại xung quanh, khiến không ít cỏ dại đột nhiên bay lên.

- Lại là ngươi!

Càn Kình nhấc chân đạp một cước trúng đầu đảo thủ đang quỳ rạp trên mặt đất vừa tập kích. Một cước đã giẫm vỡ đầu đối thủ, giơ tay lên cầm cương đao lên trực tiếp đâm sâu vào bụi cỏ sát mặt đất. Chiến đao trong tay không cần nhìn chém về phía bên phải thân thể. Hai thân người bắn ra máu tươi bay lên thật cao.

Quen thuộc! Quá quen thuộc!

Càn Kình vô tình đi qua bụi cỏ quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa. Hắn sắp buồn ngủ, đột nhiên tinh thần tỉnh táo.

Từ cổng làng đến bụi cỏ, đoạn đường này số kẻ địch hắn gặp phải chưa bao giờ thay đổi gì. Càn Kình tự tin, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể đơn giản lập tức giết chết kẻ địch lao tới.

Chỉ cần vừa đi ra khỏi bãi cỏ này, qua khu vực quen thuộc trước mắt này, sẽ biến thành một nơi không dễ đi nữa. Bất luận là đao thủ hay dã thú thậm chí là ma thú, cũng sẽ không giống như bụi cỏ trước đóm trước sau không biến hóa nữa

Có đôi khi, ở đây sẽ là mấy con thỏ nhỏ đáng yêu, dùng đôi mắt to vô vội hồng hồng làm nghi thức hoan nghênh. Có đôi khi lại là ma thú vô cùng hung bạo. Thậm chí không chỉ có một con ma thú!

Càn Kình còn nhớ rõ, có một lần từ trong bụi cỏ đi tới, có hơn ba mươi bán nhân mã, đội ngũ sắp xếp chỉnh tề, trong miệng phát ra tiếng hét rung trời, cầm trong tay thương sắt lớn còn to hơn bắp tay, vung vẩy giống như máy xay gió, biểu đạt nghi thức nhiệt liệt hoan nghênh của bọn họ.

Đối mặt một con bán nhân mã không coi vào đâu, ba năm đầu tay bưng thương sắt bán nhân mã cũng còn có thể, nhưng nếu như số lượng bay lên đến ba mươi con chữ số, Càn Kình cũng vẫn tiêu không chịu nổi như vậy nhiệt liệt nghi thức hoan nghênh, chỉ có thể xoay người chật vật chạy trốn.

Đi vào núi phía tây, Càn Kình ngẩng đầu nhìn này núi phía tay cao không thấy đỉnh, bước chân từ từ nhanh hơn:

- Phía trước không xa, chắc là một sơn trại. Đi đường vòng sẽ tốn thời gian. Sợ rằng so với xông vào cũng không ít hơn bao nhiêu...

Sơn trại quen thuộc, cánh cửa gỗ cao gần ba thước khép hở lộ ra một tia tia sáng, thỉnh thoảng có thể thấy có bóng người đi lại bên trong.

Càn Kình tiến lên đạp một cước. Lực lượng mạnh mẽ nhanh chóng khiến cửa gỗ mở rộng về hai bên. Đám đao thủ sơn tặc trong đó đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa sơn trại. Đao kiếm từ trong vỏ đều được rút ra.

Phá Địa Trảm!

Hai tay Càn Kình tạo thành chữ thập. Đao thủ ngăn cản trước mặt mới rút chiến đao ra được phân nửa, đầu đã bay lên thật cao, thân thể chậm rãi ngã về phía sau.

Bốn gã đao thủ gần nhất vừa rút vũ khí ra nhào tới, thân thể Càn Kình hơi co lại, Đấu Khí Phong Vân bắt chước ra Phân Kim Liên Trảm, cắt đứt cổ họng của ba gã đao thủ. Thân thể bọn họ đều giống như bao tải bị trúng đòn nghiêm trọng ngã xuống mặt đất.

Tên đao thủ thứ tư giơ lá chắn gỗ lên, bay nhanh về phía sau. Hai tay Càn Kình lại tạo thành chữ thập. Phá Địa Trảm phá vỡ tấm lá chắn, hai tay xuyên qua ngực của đao thủ, sau đó quay người lui nhanh lại, tránh hàn đao thoát lóe lên. Phá Địa Trảm lại xuất kích, đâm xuyên qua cổ một người.

Càn Kình luân phiên thi triển Phá Địa Trảm, dần dần có một chút cảm giác quen thuộc. Thân thể hắn cứng rắn chống lại một đòn từ gậy gỗ. Phá Địa Trảm lại xuất kích.

- Độ thuần thục Phá Địa Trảm của ngài đã tăng cao, đã thăng cấp trở thành Phá Địa Trảm nhị cấp.

Giọng nói của hệ thống khô khan, không hề có chút cảm xúc nào bỗng nhiên vang lên. Càn Kình không khỏi sửng sốt. Thân thể chợt cứng ngắc. Đao quang mãnh liệt hoa lệ từ phía sau phóng ra! Trại chủ đao thủ!

Tóc gáy của Càn Kình dựng lên. Không cần quay đầu lại, hắn cũng có thể biết được, chém ra một đòn có uy hiếp như vậy tất nhiên không thể là đao thủ bình thường.

Quỳ gối, cúi người, chuyển thắt lưng! Hai tay Càn Kình tạo thành chữ thập, cỏ xanh dưới chân hóa thành một bãi tương xanh. Phá Địa Trảm đâm vào áo giáp gỗ của thân trại chủ đao thủ cao gần như hai thước. Mấy miếng giáp gỗ nhất thời hóa thành mảnh nhỏ. Phá Địa Trảm nhanh chóng xuyên qua ngực đối thủ. Cảm giác lưu loát hơn nhiều so với trước đây, giống như chiến đao không đủ sắc bén, trong nháy mắt được mài sắc.

- Mở cột thuộc tính.

Càn Kình đạp một cước vào trại chủ đao thủ, nhìn cột thuộc tính trước mắt. Phía trên đấu kỹ viết rõ.

Đấu kỹ Nộ Liên: Nhất cấp, độ thuần thục 0. Thuộc loại, đấu kỹ sơ cấp.

Đấu kỹ Du Lân Xà: Linh cấp, độ thuần thục 0. Thuộc loại, đấu kỹ sơ cấp.

Đấu kỹ nếp bụng: Linh cấp, độ thuần thục linh. Thuộc loại, đấu kỹ sơ cấp.

Đấu khí Đại Chân Kim: Linh cấp, độ thuần thục 0. Thuộc loại đấu khí, đấu khí đỉnh cấp, thuộc loại mật quyển đấu khí thánh cấp.

- Đấu khí Đại Chân Kim? Đỉnh cấp? Cái này...

Thân thể Càn Kình vừa trượt người, tránh thoát công kích của đao thủ, thấy độ thuần thục đấu kỹ Du Lân Xà từ 0, đột nhiên biến thành 3.

Đấu khí không biết: cấp mười chín, độ thuần thục 98000/130000.

Khí lượng 98000, phẩm chất đấu khí ưu.

Vận tốc quay của đấu khí bạo phát ba ngàn năm trăm vòng, vượt qua giá trị đỉnh phong hai ngàn năm trăm sáu mươi vòng.

Năng lực bạo phát đấu khí dị thường, thuộc tính đấu khí không rõ.

Xét sơ bộ thuộc loại đấu khí thánh cấp. Khả năng dẻo dai của đấu khí đỉnh cấp, có năng lực không biết, tổng hợp lại năng lực thánh cấp.

*****

- Cái đấu khí không biết này chắc là Đấu Khí Phong Vân của ta?

Thân thể Càn Kình liên tục lắc lư sang hai bên, tránh thoát hai đao, khiến độ thuần thục đấu kỹ Du Lân Xà đạt tới mười. Phía sau lưng lại có một côn đánh tới. Hơn mười đối thủ đồng thời ra tay. Mặc dù là Hàng Ma cửu chiến cũng không cách nào né tránh được hết.

Đấu kỹ hộ thể không biết, đẳng cấp không biết, độ thuần thục không biết.

Càn Kình nhìn đấu kỹ hộ thể không biết này. Không biết độ thuần thục sao. Trong đầu hắn lại lóe ra:

- Đây là Phong Vân Kim Thân? Nhìn như vậy, đấu khí Hàng Ma cửu chiến của ta còn kém rất nhiều mới chính thức đạt đến đỉnh cấp. Chỉ tiếc không biết Phong Vân Kim Thân này đã đạt đến mức nào, lúc nào mới có thể nâng thêm một cảnh giới?

Ở trong đám địch Phá Địa Trảm liên tục được sử dụng. Mỗi lần đấu khí bạo phát qua, Càn Kình đều cảm giác dùng càng thuận lợi hơn so với trước. Cả người hắn hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác sử dụng Phá Địa Trảm, chiến đấu gần như tiến vào trạng thái bản năng, cảm giác được bên cạnh xuất hiện bất kỳ nguy hiểm gì, cánh tay sẽ tự động đột kích. Không một đao thủ nào có thể ngăn cản một đòn Phá Địa Trảm.

- Độ thuần thục Phá Địa Trảm của ngài tăng cao, đã thăng cấp trở thành Phá Địa Trảm tam cấp.

Hệ thống khô khan không hề có chút cảm xúc nào, vang lên lần nữa. Càn Kình đang chìm đắm trong cuộc chiến đấu, chợt tỉnh lại, mờ mịt nhìn tất cả đao thủ xung quanh đã ngã xuống đất, mới phát hiện không ít vết thương trên thân thể của đao thủ quả thật bị đao phong phá vỡ thân thể.

Phá Địa Trảm: Tam cấp.

Độ thuần thục 1/9000.

Đấu kỹ thánh cấp.

Phụ: Đạt được Phá Địa Trảm tam cấp, không cần dùng hai tay tạo thành chữ thập, vẫn có thể sử dụng được. Hai cánh tay giống như đao kiếm, uy lực sử dụng đao thăng cấp rõ rệt.

- Phá Địa Trảm này lại có thể sử dụng vũ khí sao?

Càn Kình liên tục tặc lưỡi, mắt thoáng nhìn về phía một vị trí khác trong cột thuộc tính.

Đấu kỹ không rõ, nhất cấp, độ thuần thục 35/350. Suy đoán la đấu kỹ thánh cấp, không thuộc về đấu kỹ thông dụng. Khả năng giới hạn vì đặc biệt hiếm người sử dụng. Người thường không thể sử dụng được.

Càn Kình nhìn đấu kỹ không rõ này, gật đầu:

- Đấu kỹ thánh cấp? Người bình thường không thể sử dụng? Đây là đấu kỹ dành riêng cho chiến sĩ huyết mạch Thiết Tí Đường Lang? Lại không đạt tới nhị cấp? Chỉ có điều những cái này thật sự là đấu kỹ thánh cấp sao?

Càn Kình đóng cột thuộc tính, nhìn lên bầu trời ngẩn người. Đấu kỹ có rất nhiều loại, luyện đến đỉnh cấp uy lực sẽ khác nhau. Cũng giống chiến sĩ bị chia thành các đẳng cấp. Đấu kỹ thì được chia làm đấu kỹ nhất giai, đấu kỹ nhị giai, đấu kỹ tam giai, mãi cho đến đấu kỹ thập giai!

Vượt qua đấu kỹ thập giai được gọi là đấu kỹ thánh cấp! Cho dù là mười đại gia tộc chiến sĩ huyết mạch, cũng chỉ có thể lấy ra được một, hai bộ đấu kỹ thánh cấp mà thôi.

- Sợ rằng Phong Vân Kim Thân cũng có thể được xem là đấu kỹ hộ thể thánh cấp?

Càn Kình cúi đầu nhìn hai cánh tay tràn ngập lực lượng:

- Nói như vậy, hiện tại ta có ba bộ đấu kỹ thánh cấp? Hai bộ bí quyển công pháp đấu khí thánh cấp?

Càn Kình vô thức nuốt nước bọt. Đấu khí thánh cấp và đấu lực thánh cấp! Cho dù là Càn gia thấy được, cũng sẽ dùng hết mọi thủ đoạn, phải thu vào trân bảo của gia tộc.

Đấu khí Đại Chân Kim cũng được, Phá Địa Trảm cũng được, đều là đấu kỹ và đấu khí thánh cấp, chiến sĩ bình thường có thể tu luyện được. Giá trị này thậm chí còn cao hơn so với giá trị công pháp đấu đấu khí huyết mạch và đấu kỹ huyết mạch của chiến sĩ Huyết Mạch!

- Ta... Có thể đi!

Càn Kình hít sâu một hơi, ngửa mặt lên trời huýt sáo dài một tiếng!

Tự tin! Chưa bao giờ Càn Kình cảm thấy mình có sự tự tin lớn tới mức như vậy. Đấu khí Hàng Ma cửu chiến chưa bao giờ có sung mãn như giờ phút này. Ngay cả đấu khiếu trong cơ thể cũng tăng lên trong nháy mắt, khống chế càng tốt hơn so với trước kia.

- Đây là...

Càn Kình nhìn lên trời, hai mắt bỗng nhiên sáng ngời. Suy nghĩ hưng phấn giống như đột nhiên dội một chậu nước lạnh. Hắn nhất thời cảm giác mình chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này. Cơ bắp toàn thân đồng thời run lên. Tay trái xòe ra, cúi người xuống, đập một chưởng về phía mặt đất.

Cơ bắp trên bàn tay của hắn nổi lên cuồn cuộn. Lông tóc trên người đều đã dựng đứng. Đấu khí bừng bừng đầy hưng phấn. Cả cánh tay giống như rồng lượn rắn bơi, toàn bộ đều vọt tới vỗ mạnh xuống đất.

Ngay trong nháy mắt khi đấu khí ngưng tụ ở trong lòng bàn tay, cánh tay Càn Kình dùng sức ấn xuống một cái. Giống như nước sông tràn qua bờ đê, đấu khí bộc phát ra, đánh ra về phía mặt đất dưới chân hắn.

Phụt!

Khi bàn tay chỉ còn cách mặt đất khoảng nửa tấc, một dấu bàn tay rõ ràng xuất hiện ở trên mặt đất! Bùn đất bay loạn. Trên mu bàn tay hắn chợt xuất hiện một lớp mồ hôi. Cơ bắp run rẩy.

Càn Kình đứng thẳng dậy, lau mồ hôi trên trán, cười vui vẻ:

- Đây là uy lực của một đòn đầy tự tin sao? Ta rốt cuộc đã biết, ý đồ thực sự của Ân Lạp Khắc khi thưởng cho ta mật quyển đấu khí!

- Tự tin cũng là một loại lực lượng!

Càn Kình dùng sức nắm chặt nắm đấm:

- Trong quyền cước của Ân Lạp Khắc, có lực lượng đặc biệt của hắn. Tự tin là lực lượng của ta!

Một trăm lẻ tám đấu khiếu trong toàn thân phút chốc dâng trào. Càn Kình tự tin nắm trong tay từng lực lượng giống như măng mọc sau mưa mùa xuân, nhanh chóng thành hình.

- Ta hiện tại chỉ thiếu lượng đấu khí.

Càn Kình ngửa đầu nhìn đỉnh đầu đầy lá cây:

- Chỉ cần đạt được lượng đấu khí đỉnh phong, ta nhất định có thể đột phá thăng cấp.

- Rèn đại sư... Rèn đại sư!

Càn Kình hít vào một hơi thật sâu, sau đó lại thở ra, dùng sức nắm chặt hai tay nhìn về phía sâu trong núi phía tây:

- Ta không chỉ muốn trở thành chiến sĩ vĩ đại, còn nhất định sẽ trở thành rèn đại sư! Có thể nhặt được mũ ma pháp thần kỳ, tiến vào trong thế giới vô tận này là vận khí của ta. Ta tuyệt đối sẽ không lãng phí vận khí này! Đã có cơ hội trở thành rèn đại sư, vậy nhất định phải làm được! Ta muốn trước khi rời đi tái ngoại, sẽ trở thành rèn đại sư!

Rừng cây xanh tốt, che hơn nửa bầu trời. Những tia sáng chật vật lách qua kẽ lá cây, chiếu vào trong rừng, lúc sáng lúc tối, lộ ra những mảng rêu xanh mọc đầy trên thân cây.

Càn Kình ngồi xổm xuống bên cạnh dòng suối nhỏ. Hắn rửa sạch vết máu trên cánh tay mình. Thân thể hắn thoáng thả lỏng một chút, dựa vào cây lớn phía sau. Hắn vỗ vào cái túi đựng khoáng băng sắt trăm năm đang đeo ở bên người. Đây đã là túi khoáng băng sắt trăm năm thứ năm trong vòng mười ngày qua. Hơn nữa còn có hai túi đồng Phong Hỏa. Như vậy cũng đủ cho hắn rèn một thanh Trảo Mã Đao mạnh hơn.

Đối với rất nhiều người, mười ngày tương đối dài, đối với Càn Kình mà nói chỉ thoáng đã trôi qua.

Phá Địa Trảm tứ cấp/ thập cấp, độ thuần thục 3762/95000, đấu kỹ thánh cấp. Phụ: Khuỷu tay đầu gối, cũng có thể thi triển Phá Địa Trảm.

Crypto.com Exchange

Chương (1-922)