Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 216

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 216: Độ thuần thục siêu cấp
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Càn Kình nhìn chừng năm túi khoáng băng sắt trăm năm. vỗ tay một cái, xoay người về phía một rương gỗ trong góc khác.

Rương gỗ nhỏ chừng ba thước vuông. Mở ra bên trong có gần trăm viên ma hạch với kích cỡ khác nhau, màu sắc khác nhau!

Càn Kình bỏ túi bên hông xuống, bỏ từng viên ma hạch vào trong đó. Hắn hít một hơi lạnh. Chỉ có ở trong thế giới vô tận, mới có thể lấy được nhiều ma hạch như vậy. Số lượng và chất lượng ma hạch như vậy, cho dù ở Càn gia, gia chủ Càn gia cũng sẽ kinh sợ biến sắc.

- Đáng tiếc, ta sẽ không có có kỹ thuật minh văn thần bí, nếu không có thể dùng những ma hạch này.

Càn Kình thận trọng đóng hộp gỗ lại:

- Không biết có thể kết hợp học minh văn hay không. Nếu được, đến lúc đó có thể dùng những ma hạch này.

Muốn trở thành một minh văn sư, ngoại trừ cần thiên phú cực cao ra, đồng thời còn cần số lượng lớn nguyên liệu ma pháp.

Trong những ghi chép về minh văn sư, thậm chí có người sắc bén chỉ ra: "Minh văn sư chính là chức nghiệp sang quý, sử dụng rất nhiều nguyên liệu ma pháp kết hợp lại!

Cho dù có lão sư cao minh hướng dẫn, nếu như không có tài lực cường đại làm hậu thuẫn, cũng không cách nào trở thành minh văn sư. Bất luận kẻ nào đạt đến minh văn sư, phản ứng đầu tiên không phải là trng bị phụ ma hoàn mỹ, mà là đắt! Đắt muốn chết!

Ma hạch, không thể nghi ngờ là một loại nguyên liệu ma pháp tốt nhất! Hơn nữa cũng là nguyên liệu quan trọng nhất định không thể thiếu của trang bị phụ ma!

Càn Kình lắc đầu, bỏ qua ý định về minh văn trong đầu, chuyên tâm kéo ống bễ. Lò lửa dưới lực kéo đẩy manh, thổi tới, khiến lửa bùng lên. Càn Kình đặt một khối băng sắt trăm năm vào trong lửa. Hắn cầm băng sắt trong tay giống như đang xiết chặt hàn băng, nhất thời hấp thu số lớn hơi nóng. Trong nháy mắt, bầu không khí đang nóng nực trong nháy mắt đều giảm xuống một chút.

Càn Kình lấy một chén dầu tưới vào trong lửa, khiến ngọn lửa vừa yếu đi lại tăng vọt. Hắn lại thêm mấy cục than đá vào, kéo ống bễ nhanh hơn. Trong nháy mắt, lò lửa biến thành một ngọn núi lửa nhỏ bạo phát, phun lên ngọn lửa hừng hực cao tới hơn một trượng. Băng sắt trăm năm liền hút đầy nhiệt lượng, bắt đầu phát ra hồng quang chói mắt.

Một khối đồng Phong Hỏa được ném vào trong lò lửa đang dâng cao tới một trượng. Đồng Phong Hỏa màu đỏ, ở trong lò lửa giống như muốn hòa tan, lại không thật sự biến thành chất lỏng. Chỉ có người thật sự hiểu kim loại mới biết được, lúc này đồng Phong Hỏa chẳng những không mềm đi, trái lại còn cứng hơn.

Càn Kình cầm cái gắp than, kẹp lấy băng sắt trăm năm nung đỏ. Chiếc búa mấy trăm cân giơ lên thật cao...

Đại thúc Bố Lai Khắc cầm tẩu thuốc trong tay, phả ra làn khói. Búa tạ lớn đập vào băng sắt trăm năm, liên tục bắn ra những tia lửa. Tiếng kim loại va chạm xen lẫn tiếng sát phạt trên chiến trường, giống như ma pháp pháo hoa rực rỡ trong lễ chào mừng.

Búa thứ nhất, búa thứ hai...

Bố Lai Khắc quên cả tẩu thuốc trong tay, kinh ngạc nhìn người thiếu niên đang đứng trước lò lửa. Đôi mắt lờ đờ ra sức chớp. Cây búa vẫn là cây búa này, kỹ xảo vẫn là kỹ xảo này, người cũng vẫn là người đó!

Nhưng tất cả lại không giống! Càn Kình vung cây búa, trong đó lộ ra khí thế trước nay chưa từng thấy. Tự tin! Cho tới bây giờ Càn Kình đều cẩn thận tỉ mỉ vung cây búa, nhưng ngày hôm nay toàn người lại hoàn toàn khác!

Bố Lai Khắc không tự chủ được, liên tục gật đầu, đôi mắt híp lại lộ ra sự thưởng thức nói không nên lời. Tự tin! Không sai! Chính là tự tin! Nếu như người rèn chỉ mê luyến kỹ xảo, nhưng không cách nào đánh búa tự tin, làm sao có thể rèn ra vật thật sự ưu tú?

Chỉ vừa mới có thêm một phần tự tin, toàn thân Càn Kình khi rèn lại hiện ra cảnh giới hoàn toàn khác. Trong nháy mắt, lò rèn nho nhỏ giống như thật sự trở thành thiên địa của một mình Càn Kình.

Băng sắt trăm năm tinh! Độ cứng rắn một trăm năm mươi, mức độ truyền đấu khí linh mẫn, tam cấp.

Càn Kình không để ý tới chuyện lau mồ hôi trên đầu, sử dụng kìm sắt kẹp một khối đồng Phong Hỏa, đánh nó thành tinh chất đồng Phong Hỏa: Độ cứng một trăm bảy mươi, mức độ truyền đấu khí linh mẫn tam cấp.

Bố Lai Khắc không ngừng gật đầu. Rèn kim loại cao cấp trở thành trạng thái tinh hoa, khó hơn nhiều so với biến sắt thường thành sắt tinh. Càng là kim loại cao cấp, muốn rèn trở thành tinh hoa lại càng khó khăn. Cho dù là rèn tạo sư thập cấp cũng không mấy người có thể làm được.

Càn Kình nhìn hai khối tinh hoa kim loại, hít sâu một hơi. Trong mắt hắn nhất thời lóe sáng. Đây mới thực sự bắt đầu khảo nghiệm! Kim loại cao cấp giống như người cao ngạo, rất khó chung sống hòa hợp với một người cao ngạo khác. Chỉ không nắm tốt thuộc tính kim loại một chút, sẽ khiến kim loại phát sinh sự bài xích, dẫn đến kim loại hỏng.

Keng!

Ba khối kim loại va chạm vào nhau, phát ra tiếng động giống như tiếng sấm rền. Càn Kình cảm giác có một phản lực truyền đến cổ tay. Cánh tay lại vung lại, búa sắt đập xuống.

Keng! Lại một tiếng kim loại va chạm vang lên. Trong ánh mắt Bố Lai Khắc có chút tiếu ý, kim loại bị đánh hỏng.

Càn Kình cầm theo cây búa, lẳng lặng đứng tại chỗ, nhớ lại trước lúc búa lạnh, theo tiếng kim loại va chạm dung hợp đầu tiên, lại xác nhận lực và góc độ kim loại phát sinh chấn động, cũng không tương đồng với lần đánh búa đầu tiên. Búa lạnh vừa rồi dường như lúc đánh búa quả thật có vấn đề.

Mười phút sau, Càn Kình lại cầm lấy cây búa, một hơi thở rèn ra năm khối tinh băng sắt trăm năm và tinh đồng Phong Hỏa.

Mười lăm búa qua đi, lại một số tinh băng sắt trăm năm và tinh đồng Phong Hỏa đã biến thành phế phẩm.

Mười năm phút trôi qua, Càn Kình lần thứ ba giơ búa lên, bắt đầu dung hợp hai khối tinh hoa kim loại.

Trong đôi mắt của Bố Lai Khắc chỉ còn lại có thưởng thức. Từ trước tới nay, dung hợp tinh hoa kim loại thất bại đều là đả kích rất lớn đối với lòng tin của rèn tạo sư. Thậm chí, trong thời gian ngắn, rất nhiều người không dám tiến hành dung hợp tinh hoa kim loại nữa.

Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, hắn đã liên tục hai lần dung hợp tinh hoa kim loại thất bại. Điều này gần như có thể hoàn toàn phá hủy lòng tin của một rèn tạo sư khi dung hợp tinh hoa kim loại, hay chí ít trong khoảng thời gian ngắn khiến họ không có dũng khí lại tùy tiện thử một lần nữa. Cho dù họ có thể có dũng khí tiếp tục cầm búa rèn sắt tiến hành dung hợp tinh hoa kim loại lần thứ ba, nhưng sắc mặt rèn tạo sư cũng sẽ ngưng trọng cẩn thận.

Tự tin!

Bố Lai Khắc chỉ thấy được sự tự tin ở trên người Càn Kình. Búa rèn sắt trong tay không chút lười biếng, trái lại vung lên còn tùy tiện hơn so với trước.

Một búa... Hai búa... Mười búa...

Trong lúc Càn Kình giơ tay nhấc chân vẫn duy trì một sự tự tin khó có thể hiểu được. Mười ngày rèn luyện quên mình, tự tin đã dần dần hòa cùng một thể với hắn. Không chỉ khi rèn, khi chiến đấu hắn cũng luôn như vậy. Tự tin dung hợp đấu khí mạnh hớn bất kỳ lúc nào trước đó.

*****

Sau ba trăm búa, hai khối tinh hoa kim loại khác nhau dung hợp hoàn mỹ thành một khối, dưới ánh lửa lập lòe, phát ra kiếm phong chói mắt.

- Ngài nhận được một khối tinh băng sắt hỏa đồng. Độ rèn thuần thục thăng cấp...

Âm thanh không hề có cảm xúc lại truyền đến. Trên mặt Càn Kình không buồn không vui. Dường như chuyện rèn ra tinh băng sắt hỏa đồng hình như là chuyện cực kỳ bình thường. Hắn lập tức điều ra cột thuộc tính tìm hiểu về mức độ thuần phục của mười tám búa thăng phong.

Bình thường, hệ thống rất ít khi nêu lên mức độ thuần thục của kỹ năng nào đó. Chỉ khi nhận được một loại kỹ năng mới, hoặc kỹ năng nào đó nhận được độ thuần phục tăng trên diện rộng mới xuất hiện.

Mười tám búa thăng phong: Nhị cấp: Độ thuần thục 187632/250000

- A?

Trên khuôn mặt bình tĩnh của Càn Kình có phần kinh ngạc. Lần trước khi mình rời khỏi sơn cốc Tứ Quý, độ thuần thục chỉ có 3977. Sau đó, tuy rằng cũng luyện rèn sắt, độ thuần thục chẳng qua chỉ khoảng chừng 5000. Nhưng hôm nay lại có độ thuần phục lên tới hơn mười tám vạn? Cũng bởi vì vừa nãy mình dung hợp kim loại cao cấp thành công sao?

- Ngươi cẩn thận tĩnh tâm cảm thụ lại một chút tình hình lúc rèn sắt.

Bố Lai Khắc điều chỉnh tư thế ngồi một chút, hít tẩu thuốc cái, gương mặt cười như không cười.

Càn Kình nhắm mắt lại nhớ tới lúc mình vừa rèn, thân thể có một cảm giác nói không ra lời. Điều này có thể do cảm ngộ được bí quyết rèn sắt.

- Kỳ thực, lấy năng lực của ngươi vốn có không cách nào rèn thành công.

Bố Lai Khắc hít mạnh hai hơi, mũi phun ra khói mỏng, lượn lờ ở trước mặt:

- Hoặc nói, khả năng thành công của ngươi rất thấp. Nhưng bởi vì thấp, nếu như thành công sẽ nhận được cảm ngộ lớn. Điều này giống như ngươi đánh với một cường giả mạnh hơn ngươi, nếu như may mắn đánh thắng một lần...

- Ta sẽ nhận được rất nhiều kinh nghiệm! Do đó tốc độ thực lực chiến đấu của ta thăng cấp.

Càn Kình thốt ra, trong đầu nhớ lại cảnh tượng khi giết chết Ám Bộ nhị tinh kia. Một mũi tên, một quyền, một phi đao, nhanh như tia chớp kết thúc cuộc chiến đấu, nhận được cảm ngộ thậm chí nhiều hơn so với mấy ngày khổ luyện.

- Rèn cũng là một đạo lý.

Bố Lai Khắc vui mừng gật đầu:

- Làm một chuyện rất khó làm được, lại có cơ hội làm được, một ngày thành công, sẽ có hồi báo rất lớn.

Càn Kình khẽ gật đầu, tắt cột kiểm tra thuộc tính. Hiện tại hắn đã tìm được nguyên nhân khiến độ thuần phục của mười tám búa thăng phong tăng vọt. Hắn hồi tưởng lại thấy khả năng dung hợp thành công hai khối tinh hoa kim loại quả thật rất thấp. Thậm chí có thể nói cho dù đánh hỏng tất cả băng sắt trăm năm và đồng Phong Hỏa, cũng có thể không cách nào thành công được một lần.

Chỉ vài lần đã thành công, Càn Kình thầm nghĩ, đây thật sự là vận khí. Nếu như không có nhiều kim loại như vậy, nếu như không phải gan đại thúc Bố Lai Khắc đủ lớn, nếu như không phải dãy núi phía tây gần như là một mỏ kim loại cấp cao vô cùng vô tận...

- Sợ rằng các sư phụ ở nghiệp đoàn thợ rèn cũng sẽ không dạy đồ đệ như vậy.

Càn Kình dùng sức lắc đầu. Lấy ra nhiều kim loại cấp cao như vậy cho đồ đệ đi đánh cược với cơ hội lĩnh hội gần như xa vời, nếu như không phải nhờ dãy núi phía tây có tài nguyên vô tận như vậy, sợ rằng thật sự tính tình cần phải rất điên cuồng.

- Ngươi tiếp tục đi.

Bố Lai Khắc chỉ vào đống băng sắt trăm năm và đồng Phong Hỏa chất đầy trong góc:

- Cố gắng sử dụng chúng thuần thục, rèn ra vũ khí ngươi muốn. Sau đó phải đi giết Viêm Ma.

Càn Kình sử dụng ngón cái day huyệt thái dương. Viêm Ma! Cho dù nó chỉ là Viêm Ma còn nhỏ, cũng có thực lực cường đại đủ khiến người ta đau đầu.

Càn Kình liếc nhìn thuộc tính tinh Băng Sắt Lửa Đồng, trong lòng âm thầm tán thưởng. Tinh hoa kim loại khác nhau tuy rằng dung hợp khó khăn, nhưng sau khi dung hợp, hiệu quả hết sức kinh người.

Tinh Băng Sắt Lửa Đồng: Độ cứng 640. Truyền đấu khí linh mẫn: tứ cấp!

Thuộc tính cứng của kim loại càng mạnh, tất nhiên thời điểm chiến đấu càng khó có thể hư hỏng. Truyền đấu khí linh mẫn cao lại liên quan đến lượng đấu khí tiêu hao thông qua vũ khí, cùng với tốc độ truyền.

Càn Kình lại nhìn về chỗ sắt tinh từng chế tạo ở chỗ của đại thúc Bố Lai Khắc.

Sắt tinh nhất cấp: Độ cứng 60, khả năng truyền đấu khí: nhị cấp.

- Không so không biết...

Trong lòng Càn Kình thầm nghĩ:

- Vừa so sánh, chênh lệch đã rất rõ ràng.

Liên tiếp ba ngày, Càn Kình chuyên tâm rèn vũ khí. Dung hợp tinh hoa hai loại kim loại cấp cao chế tạo thành tinh Băng Sắt Lửa Đồng là một chuyện, rèn tinh Băng Sắt Lửa Đồng trở thành Trảo Mã Đao Kế Đô lại là một chuyện khác.

Càn Kình đánh hỏng bốn thanh đao, cuối cùng mới rèn ra được một thanh Trảo Mã Đao hoàn thiện, và cây một cung tốt, còn thêm cả ba mũi tên.

Trảo Mã Đao Băng Sắt Lửa Đồng: Độ sắc bén 400, độ cứng rắn 700. Mức độ truyền đấu khí: tứ cấp.

Trảo Mã Đao sắt tinh nhất cấp: Độ dắc bén 100, độ cứng rắn 70. Mức độ truyền đấu khí: nhị cấp.

- Vũ khí được rèn từ tinh hoa kim loại khác nhau dung hợp lại, quả nhiên mạnh hơn nhiều lắm.

Càn Kình vung hai thanh Trảo Mã Đao Băng Sắt Lửa Đồng. Hàn phong lướt qua trên không trung, lưu lại một dải sáng chói mắt, giống như không khí cũng bị cắt:

- Viêm Ma này có nham thạch cứng rắn hộ thể bên ngoài thân, lần này chắc hẳn có thể chém vỡ nó. Chỉ đáng tiếc...

Càn Kình thở dài một cái, nhìn cột thuộc tính kỹ năng liên tục lắc đầu:

- Độ thuần thục vẫn không tăng lên, cảm ngộ của ta đối với rèn đúc cũng vậy, không cảm giác được dấu hiệu mình rèn thành công.

Mười tám búa thăng phong: Nhị cấp: Độ thuần thục 249999/250000.

Từ lúc đánh hỏng đem Trảo Mã Đao thứ hai, chính là độ thuần thục như vậy. Hôm nay cuối cùng rèn Trảo Mã Đao thành công, độ thuần thục vẫn không tăng lên.

- Rèn cũng giống như đấu khí của chiến sĩ, sau khi đến bình cảnh phải có gì mới, nếu không sẽ trì trệ không tiến.

Càn Kình thở dài, cầm theo Trảo Mã Đao tiếp nhận bản đồ nơi ở của Viêm Ma do Bố Lai Khắc đưa cho, xoay người đi ra khỏi sân.

- Được rồi.

Bố Lai Khắc ngáp, lời nói vọng qua gian nhà, lọt vào trong tai Càn Kình:

- Một khắc khi ngươi trở thành rèn đại sư, có thể bước đầu tiếp xúc với minh văn.

Minh văn!

Càn Kình bước nửa chân trên mặt đất, trong nháy mắt giống như cắm rễ xuống mặt đất, cả người sững sờ nhìn cửa hàng minh văn cách đó không xa, trong đầu không ngừng vang vọng giọng nói lười nhác của Bố Lai Khắc.

Minh văn! Trở thành rèn đại sư có thể học minh văn! Càn Kình nắm Trảo Mã Đao, năm ngón tay không tự chủ được liên tục dùng sức, vài gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.

Minh văn đại biểu cho trang bị ma pháp sang quý cường đại hoàn mỹ!

- Viêm Ma, ta tới đây.

Hai mắt Càn Kình lộ ra sự hưng phấn chưa bao giờ có. Hắn cầm theo Trảo Mã Đao đi rất nhanh về phía ngoài thôn.

- Hôm nay tiểu tử này làm sao vậy?

Á Đương Tư nhìn Càn Kình giống như một trận gió chạy vọt qua cửa, gãi đầu không hiểu nhìn Âu Lạp Lạp ở phía bên kia đường.

Crypto.com Exchange

Chương (1-922)