Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 221

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 221: Huyết mạch Tiêu Tử, Tiễn Thiên Nhãn
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Thiết Khắc không nói câu nào đi vào phòng, đứng ở góc phòng, lưng dán vách tường hai bên. Thiết Khắc chìm trong trạng thái cảnh giác, chỉ gật nhẹ đầu.

Càn Kình nhìn Chiến Sĩ trẻ tuổi có ba biểu tình khác nhau nhưng cùng một ý nghĩ, cười khẽ. Chắc đó là đấu mạch biến càng cứng cáp hơn, dùng dược tề nhiều ngày lại đặc biệt thỉnh giáo Á Đương Tư ít nhất cũng là tông sư dược tề, nếu không phải không có thảo dược càng tốt hơn thì Càn Kình đã có thể biến đấu mạch của Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc càng chắc chắn hơn.

- Còn về mặt đấu khí thì sao?

Càn Kình leo lên giường trở lại, đầy hứng thú nhìn đám người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc. Qua lần đại chiến trước bị thương, thêm vào dược thảo chữa trị nghỉ ngơi hồi phục, không thể nào đấu khí còn chưa phản ứng.

Khóe môi Phần Đồ Cuồng Ca cong lên nụ cười vui vẻ, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

Phần Đồ Cuồng Ca nói:

- Đỉnh Hàng Ma tam chiến, nếu có thêm chút thời gian chắc sẽ nhanh chóng đột phá đến tứ chiến!

- Ta là Hàng Ma thất chiến.

Đoạn Phong Bất Nhị ngồi cong vẹo trên ghế, nói:

- Ăn đánh, qua dược tề của ngươi điều dưỡng và ta cố gắng cảm ngộ không ngờ nhanh chóng đột phá nhất chiến.

Thiết Khắc siết chặt nắm tay, đôi mắt lạnh lùng lóe tia cảm ơn.

Thiết Khắc thốt ra lời nói vẫn lạnh lùng như bình thường:

- Gần đỉnh cửu chiến.

Càn Kình nhún vai. Hai mươi ngày ngắn ngủi đám người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc đều có tiến bộ khác nhau, xem ra lần này bị thương là đáng giá. Thứ như đấu mạch bình thường chỉ có thể rèn luyện đấu khí từng chút một, từ từ biến càng vững chắc. Sau khi bị thương thì có thể thông qua dược tề gia cố, nhờ giao lưu với Á Đương Tư mới học được thứ mới.

- Nhưng nói đến thì thật có lỗi với ngươi.

Đoạn Phong Bất Nhị điều chỉnh tư thế ngồi, nhìn Càn Kình, nói:

- Tại chúng ta làm ngươi chậm trễ thi hội rồi.

Thi hội? Càn Kình mỉm cười chất chứa cay đắng, tính theo thời gian thì đúng là đã bỏ lỡ.

- Ta không thi hội cũng không sao.

Đoạn Phong Bất Nhị nắm lấy vòng khói, nói:

- Ta là Chiến Sĩ huyết mạch thức tỉnh nhất giai, dù không thi lấy thành tích thì bất cứ cao đẳng Chiến Tranh học viện nào cũng rất hoan nghênh ta.

Phần Đồ Cuồng Ca gật nhẹ đầu. Tại Chân Sách hoàng triều, bất cứ cao đẳng Chiến Tranh học viện chưa từng từ chối Chiến Sĩ huyết mạch tham gia. Dù phụ thân của Đoạn Phong Bất Nhị không đến từ gia tộc huyết mạch Cửu Đầu Xà, gã chỉ kế thừa lực lượng huyết mạch Cửu Đầu Xà từ mẫu thân, thức tỉnh tự nhiên, có lẽ cả đời không thể vào thức tỉnh lực lượng huyết mạch nhị giai. Nhưng không có cao đẳng Chiến Tranh học viện nào dám xem thường Đoạn Phong Bất Nhị.

Nhiều Chiến Sĩ huyết mạch thuộc gia tộc huyết mạch không đi học sơ cấp Chiến Sĩ, Ma Pháp học viện, trực tiếp học ở nhà các bài thực chiến toàn diện, đi cao đẳng Chiến Tranh học viện. Có đi cao đẳng Chiến Tranh học viện cũng là vì học thêm tài năng chỉ huy quân sự, và xem có Chiến Sĩ bình thường xuất sắc cùng lứa để thu dưới tay mình, sau này trợ giúp trên chiến trường nhân ma.

Chiến trường nhân ma chưa bao giờ là chiến trường một người có thể quyết định thắng bại, trừ phi ngươi là Chiến Sĩ huyết mạch thức tỉnh chung cực! Đương nhiên Ma tộc làm sao không có loại Ma võ sĩ thức tỉnh lực lượng huyết mạch chung cực?

Ma Pháp Sư thành đàn liên kết ma pháp trận to lớn, ma hạch, ma tinh thúc đẩy phóng ra cấm chú lớn vẫn có thể tổn hại nặng thậm chí giết chết Chiến Sĩ huyết mạch.

Có được càng nhiều thuộc hạ trung thành năng lực khá giỏi giúp các Chiến Sĩ huyết mạch thu hoạch lớn trên chiến trường, có đầy đủ cơ hội giữ mạng.

Nhiều Chiến Sĩ bình thường có ánh mắt chiến lược, năng lực chiến thuật rất mạnh, chỉ vì cực hạn sức chiến đấu và gia cảnh nghèo khó sẽ nguyện ý tham gia vào Chiến Sĩ huyết mạch, tổ thành từng đoàn thể nhỏ.

Thậm chí có chuyện Chiến Sĩ huyết mạch tham gia vào đoàn thể Chiến Sĩ huyết mạch khác.

Cao đẳng Chiến Tranh học viện trước giờ không chỉ là nơi học tập kỹ xảo chiến đấu, giết nhau, gia tộc huyết mạch nào cũng dạy nhiều về chuyện này.

Cao đẳng Chiến Tranh học viện gánh vác mặt chỉ đạo Chiến Sĩ quân sự, cung cấp bình đài giao lưu, giao lưu nhân tài và giữa Chiến Sĩ so đấu luận bàn.

- Rồi cũng sẽ vào được, chẳng phải còn có cuộc thi xuyên ban sao?

Càn Kình nhún vai. Thực lực gần đỉnh Hàng Ma cửu chiến đi trắc nghiệm rất dễ vượt qua, nói thật ra nếu không được thì đợi thêm một năm. Huấn luyện trong Vô Tận thế giới không thua gì cao đẳng Chiến Tranh học viện, huống chi còn có Hồng Lưu Chiến Bảo.

Nhiều Đệ tử Chiến Sĩ sau khi rời khỏi học viện hoặc từ chiến trường nhân ma tạm rút về hậu phương chủ yếu đi Công Hội Chiến Sĩ. Từ mặt nào đó Công Hội Chiến Sĩ, nghiệp đoàn ma pháp là tổ chức cao tầng hơn cao đẳng Chiến Tranh học viện, thậm chí có nhiều lão sư trong cao đẳng Chiến Tranh học viện xuất thân từ Công Hội Chiến Sĩ, nghiệp đoàn ma pháp.

Có thư đề cử của Lôi Địch muốn gia nhập vào Hồng Lưu Chiến Bảo không khó khăn, thông qua Hồng Lưu Chiến Bảo vẫn có thể vào cao đẳng Chiến Tranh học viện.

Càn Kình nhìn đám người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc trong nhà, ai nấy bộ dạng mạnh mẽ, tinh thần phấn chấn.

Càn Kình nói:

- Bây giờ chúng ta xuất phát không chừng còn kịp thi hội.

- Được.

Đoạn Phong Bất Nhị nhảy xuống ghế, nói:

- Mỗi ngày ở trong di tích ngán đến tận cổ.

Càn Kình nhìn hai người khác. Phần Đồ Cuồng Ca gật đầu, Thiết Khắc thì vẻ mặt tùy các ngươi.

- Nếu vậy chúng ta đi tạm biệt Hoa Viêm Bất Kiến.

Càn Kình ngẫm nghĩ, nói:

- Ở đây được chăm sóc lâu như vậy, trước khi đi nên để lại chút quà cho bọn họ.

Mấy Chiến Sĩ trẻ tuổi nghi hoặc theo Càn Kình ra khỏi phòng, đi đên con đường nồng nặc dược vật. Dược bà bà đã dọn dẹp dược phòng sạch sẽ, thấy sau lưng Càn Kình có ba Chiến Sĩ trẻ tuổi thân thể cường tráng, đi đường mạnh mẽ thì ngẩn ra.

- Cái này... Khỏe nhanh như vậy?

Nếp nhăn trên mặt Dược bà bà theo vẻ kinh ngạc giãn ra như đóa hoa. Dược bà bà đánh giá Đoạn Phong Bất Nhị, hơn hai mươi ngày trước bà có thấy bọn họ một lần. Bị thương cực nặng, nằm trên giường hai tháng mới lành đã xem như rất giỏi.

Nắm tay Đoạn Phong Bất Nhị gõ ngực thùng thùng, mắt đầy ý cười nói:

- Cực kỳ rắn chắc đây! Ta cũng không ngờ hai mươi ngày là khỏe, vốn tưởng ít nhất phải nằm bốn mươi ngày.

Càn Kình đi tới dược đài, quen tay loay hoay các công cụ chế dược. Các loại thảo dược quái dị, xương động vật bị mài thành phấn bỏ vào trong. Hơn mười nồi sắt sôi sùng sục mùi dược gay mũi.

- Cái này... Định làm gì?

Dược bà bà ngẩn ngơ nhìn bóng lưng Càn Kình. Trước giờ Càn Kình chỉ làm một nồi dược tại sao hôm nay hăng hái chế dược điên cuồng? Ngửi mùi dược không giống như trị cốt thương.

Một nồi dược tề đun xong bỏ vào vò khác nhau, dùng gỗ và bùn phong kín.

Càn Kình thẳng thắt lưng, thở hắt ra, xoay người nhìn Dược bà bà.

Càn Kình nói:

- Những cái vò này đều khắc cách sử dụng dược tề. Cốt thương, nội tạng bị thương hoặc bị đấu khí công kích thân thể bị thương đều có dược tề khác nhau. Tuy không thấy hiệu quả ngay nhưng hiệu quả rất tốt.

*****

Dược bà bà ngơ ngác gật đầu. Lần này Dược bà bà thật sự mở mắt, trước giờ Dược sư khi chế dược chỉ có thể tập trung tạo ra một loại dược tề đã là chuyện khó khăn. Nhiệt độ nước, khi nào tăng thêm dược liệu, vân vân và vân vân, mọi thứ đều cần khống chế.

Cùng chế ra hai loại dược? Điều đó đủ khiến người ngạc nhiên, ba loại dược? Có lẽ chỉ Dược Tề Đại Sư mới làm được. Hơn mười loại dược... Sao sức khống chế của thanh niên này mạnh như vậy? Càn Kình thật sự chỉ là Dược sư mà không phải Dược Tề Đại Sư?

- Thế... Mấy ngày nay đa tạ người chăm sóc.

Càn Kình khom lưng, cúi đầu nói:

- Chúng ta sắp đi.

Càn Kình dẫn đầu ra khỏi phòng, quẹo mấy khúc rẽ trong di tích quen thuộc. Đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc đi tới quảng trường nhỏ, đám mã tặc đang cầm đao, tấm thuẫn chém nhau, luyện tập thực chiến hằng ngày.

Hông Hoa Viêm Bất Kiến treo một thanh đoạn kiếm, hai tay cầm chiến kiếm dài ngắn khác nhau.

Hoa Viêm Bất Kiến chậm rãi đến trước mặt Càn Kình, hỏi:

- Muốn đi?

Càn Kình gật đầu, nói:

- Đã trị thương rồi.

- Được, ta chuẩn bị ngựa cho các ngươi.

Hoa Viêm Bất Kiến cất đoạn kiếm vào vỏ, nói:

- Hiện tại bên ngoài có mười đoàn mã tặc, Ám Bộ Ma tộc, Hắc Long Vệ Chân Sách hoàng triều, thậm chí Bách Man của Man tộc ở khắp nơi, và một số đoàn mã tặc khác cũng hành động, hãy cẩn thận.

- Ừm! Biết rồi.

Càn Kình cảm kích nhìn Hoa Viêm Bất Kiến, nhẹ gật đầu. Nếu không phải ngày đó Càn Kình bị ngăn lại chỗ chốt trạm Ma tộc, mang theo ba đồng bạn bị thương nặng muốn rời đi là điều không thể nào. Lầnn ày Càn Kình thiếu một ân tình rất lớn, sau này hắn phải trả lại.

- Đúng rồi, ta có để lại chút dược cho mọi người, sau này có ai bị thương thì dùng.

Càn Kình giơ tay đặt trước ngực, nói:

- Ta sẽ không quên ước hẹn của chúng ta, chờ khi nàng cần thì tùy thời tìm ta.

- Dĩ nhiên.

Hoa Viêm Bất Kiến chỉ con ngựa bị người từ xa dắt tới gần, nói:

- Ngoài trời đã tạnh mưa, hãy cẩn thận.

- Nói này, nữ thủ lĩnh mã tặc.

Đoạn Phong Bất Nhị leo lên lưng ngựa, kéo dây cương, nói:

- Lần này, nàng cứu ta. Về sau có chuyện gì cần giúp đỡ hãy thông báo cho ta biết một tiếng, đương nhiên với điều kiện chuyện đó không phải việc xấu xa.

Hoa Viêm Bất Kiến vẫn khoanh tay trước ngực nổi bật vòng eo mỏng manh và phần trên đầy đặn, đôi mắt dưới mặt nạ sắt đầy ý cười.

Hoa Viêm Bất Kiến nói:

- Ngươi cảm thấy ta là loại người đó sao?

Đoạn Phong Bất Nhị gãi đầu nói:

- Hình như không giống.

- Nói này, nữ thủ lĩnh mã tặc, chúng ta sắp đi nhưng vẫn chưa thấy mặt nàng, hay là...

- Được.

Năm ngón tay trắng ấn mặt nạ, giọng nói toát ra nghịch ngợm:

- Nhưng ta nói trước với ngươi một điều, ta từng thề người đàn ông đầu tiên thấy mặt của ta sẽ phải cưới ta.

- Khoan khoan!

Đoạn Phong Bất Nhị ngồi trên lưng ngựa, đánh rùng mình, hai tay vội xua liên tục.

- Thôi, ta không nhìn, ta còn chưa muốn lấy vợ!

Tay Hoa Viêm Bất Kiến ấn mặt nạ, mắt chuyển hướng Phần Đồ Cuồng Ca. Chiến Sĩ bình thường lắc đầu nguầy nguậy. Thiết Khắc thì nhắm mắt lại.

Càn Kình cảm giác tầm mắt của Hoa Viêm Bất Kiến, cười khổ nói:

- Trong nhà đã có kiều thê và không chỉ một người, thật sự không hưởng nổi, nàng đừng tháo xuống.

Đôi mắt dưới mặt nạ sắt kim loại đen thất vọng nói:

- Vậy sao? Không chỉ có một vợ? Xem ra ta thật khó gả.

Càn Kình buồn khổ gãi đầu. Sau này khi Càn Kình trở về đón phụ thân sẽ có chuyện rắc rối hơn, tính tình của Hải Thanh Nhi...

- Đi, đi, nữ thủ lĩnh mã tặc, lần sau gặp mặt hy vọng nàng đã là đẳng cấp đoàn trưởng!

Đoạn Phong Bất Nhị quay đầu ngựa đi ra ngoài di tích.

Di tích náo nhiệt lại yên lặng. Một mã tặc mặt sẹo nhìn bốn con tuấn mã biến mất ở lối ra di tích, nhỏ giọng nói bên tai Hoa Viêm Bất Kiến.

- Đại tỷ chắc chắn người này có thể giúp đại tỷ sao?

Hoa Viêm Bất Kiến bình tĩnh nhìn mã tặc mặt sẹo bên cạnh, hỏi:

- Ngươi có từng thấy tình huống Chiến Sĩ huyết mạch quay quanh Chiến Sĩ bình thường chưa?

-...

Mã tặc mặt sẹo im lặng nửa ngày, nói:

- Có, Phục Long Chân Sách đại đế!

Hoa Viêm Bất Kiến cốc đầu mã tặc mặt sẹo, nói:

- Đó là hoàng đế khai quốc Chân Sách hoàng triều! Trừ Phục Long Chân Sách ra!

- Không có.

Mã tặc mặt sẹo lắc đầu còn nhanh hơn Đoạn Phong Bất Nhị, nói:

- Thật sự không có, dù là Chân Sách hoàng triều hay Lộ Tây Pháp hoàng triều Ma tộc trước giờ đều là Chiến Sĩ bình thường đi theo bên Chiến Sĩ huyết mạch.

- Thế thì đúng rồi.

Hoa Viêm Bất Kiến chống hông, nói:

- Càn Kình không chỉ là Dược sư, tương lai cảnh giới tuyệt đối không chỉ là Hàng Ma cửu chiến, bên cạnh có thể khiến một Chiến Sĩ huyết mạch, không đúng, là hai người!

- Hai Chiến Sĩ huyết mạch?

Mã tặc mặt sẹo mờ mịt nhìn Hoa Viêm Bất Kiến, nói:

- Đại tỷ nhìn lầm rồi chăng?

- Ta sẽ nhìn lầm sao?

Hoa Viêm Bất Kiến nhìn thẳng mắt mã tặc mặt sẹo, nói:

- Ngươi còn nhớ ta là Chiến Sĩ huyết mạch gì không?

Mã tặc mặt sẹo rụt cổ, nói:

- Huyết mạch Thiên Nhãn...

- Đúng vậy. Ta là Chiến Sĩ huyết mạch Thiên Nhãn thức tỉnh nhị giai.

Hoa Viêm Bất Kiến vỗ vai mã tặc mặt sẹo, nói:

- Huyết mạch Thiên Nhãn có năng lực nhìn thấu mọi chuyện trên thế gian, tuy cái này hơi khoa trương nhưng trên người tiểu tử Ma tộc kia đúng là có lực lượng huyết mạch...

Mấy tên mã tặc ngạc nhiên đồng thanh kêu lên:

- Ma tộc!

Chiến Sĩ Chân Sách hoàng triều và Ma tộc chỉ có hai con đường sống và chết, Càn Kình lại cùng một Chiến Sĩ huyết mạch Ma tộc trở thành đồng bạn? Cái này quá kinh khủng, nhưng bề ngoài nhân loại kia...

- Đương nhiên là ma tộc.

Hoa Viêm Bất Kiến khinh thường nhìn lướt qua đám người, nói:

- Ma tộc có thể cùng nhân loại sinh hậu đại, nhưng không biết hắn là huyết mạch Ma võ sĩ nào trong Ma tộc.

- Ánh mắt của đại tỷ thật sắc bén!

- Nhưng Càn Kình người ta đã có vợ, hình như không chỉ có một người.

- Đúng vậy. Đại tỷ...

- Muốn ăn đòn phải không?

Hoa Viêm Bất Kiến chống nạnh, đám mã tặc chạy tan tác.

Chỉ còn lại một mình Hoa Viêm Bất Kiến lầm bầm:

- Thật sự có vợ rồi hay là nói dối?

Mưa to liên miên gột rửa mặt đất, bầu trời.

Nước mưa thanh tẩy cỏ càng thêm xanh mướt, giọt nước lóng lánh xanh biếc đọng trên lá tựa như vô số trân châu phản chiếu ánh nắng giữa trưa. Một chân đạp xuống cỏ, nước bắn tung tóe.

Bốn người hít sâu không khí mới mẻ đã lâu, thân thể biến nhẹ nhàng hơn.

Càn Kình hơi nhíu mày, ánh mắt cảnh giác. Thiết Khắc nhìn bốn phương tám hướng.

Mùi máu! Trong không khí mát mẻ có lẫn chút mùi máu, mùi máu rất tươi mới. Bốn Chiến Sĩ trẻ tuổi lần lượt ngửi được mùi máu nhạt trong không khí.

Hiện nay tái ngoại không phải nơi an toàn. Càn Kình cảnh giác nhìn bốn phía. Theo tin tức Hoa Viêm Bất Kiến cung cấp thì Ám bộ Ma tộc nổi khùng đánh vỡ bình tĩnh trước kia.

Tiếng võ ngựa ầm ĩ từ xa vang lên. Càn Kình nhìn một bên gò đất có sáu bóng người lao ra.

Càn Kình híp mắt nhìn hướng sáu người, phát hiện thân thể bọn họ bị thương, sau lưng là mấy chục mã tặc cưỡi tuấn mã tay múa đao kiếm. Có mã tặc vung dây thừng tùy thời bắt lấy người chạy bằng hai chân.

Crypto.com Exchange

Chương (1-922)