Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 223

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 223: Giận chó đánh mèo hỗ trợ bỉ khoát !
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Dược cao tứ giai chuyên trị đao thương? Lòng Càn Kình máy động. Không ngờ chẳng những tấm thuẫn của Chiến Sĩ trẻ tuổi không tệ mà dược cao cũng khá, bộ dạng cũng vừa mắt, cao mộ thước chín. Nhưng mắt thì... Mắt hơi dài, đuôi mắt cong lên, không anh khí mà ngập nước, đó là mắt hoa đào.

Dược cao tứ giai chuyên trị đao thương có hiệu quả cực tốt! Tống Ngân Hàn nhìn hai Chiến Sĩ bên cạnh, lại nhìn dược cao, vẻ mặt khó xử.

- Lôi Uy thiếu gia, thôi đi, ta bị chút thương không có gì đáng lo.

Hai nữ nhân khuôn mặt giống nhau sốt ruột lên tiếng:

- Phụ thân!

Hai nữ nhân ánh mắt đáng thương nhìn Lôi Uy. Bị thương nặng như vậy nếu không có dược cao tốt, cho dù nhờ vào thân thể khỏe mạnh cố chống thì sẽ để lại vết thương ẩn, thậm chí thực lực thụt lùi.

Ngón tay Lôi Uy quay bình sứ, nhẹ hất tóc mái màu đen rũ xuống chóp mũi, nửa cười nửa không nhìn hai nữ nhi của Tống Ngân Hà. Bị thương nặng như vậy không dùng dược tốt thì sao được? Lần này vì hai nha đầu Lôi Uy dùng mọi thủ đoạn, không sợ bọn họ không cắn câu!

Tống Ngân Hà nhìn chằm chằm dược trong tay Lôi Uy, thầm thở dài. Lần này gã không nên vì tiền thưởng gấp đôi mà nhận nhiệm vụ hộ vệ! Không thể vì dược thiếu nhân tình, tam thiếu gia Lôi gia không phải thứ tốt lành gì. Có ai không biết Lôi Uy muốn cái gì?

- Lôi... Lôi thiếu gia...

Thiếu nữ đứng bên trái Tống Ngân Hà rụt rè nhìn Lôi Uy, nói:

- Cái kia...

- Kha nhi!

Tống Ngân Hà thở hổn hển nặng nề đánh gãy lời Tống Kha:

- Ta chịu đựng được...

- Vậy sao?

Đôi mắt sau mái tóc đen lóe tia độc ác, ngón tay co lại che bình dược.

Lôi Uy nói:

- Nếu đã vậy thì...

- Đừng...

Thiếu nữ bên phải Tống Ngân Hà thất thanh hét lên, mắt nhìn chằm chằm dược cao trong bình sứ trắng.

Tống Ngân Hà trợn to mắt nói:

- Vân nhi!

- Đừng?

Ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa Lôi Uy xoay bình sứ, nói:

- Lời của nàng thật khiến ta khó xử.

- Khó xử? Ta thấy vậy đừng khó xử. Hai mỹ nữ ánh mắt đừng hẹp như vậy, giá trị một bình dược trị đao thương tứ giai rác rưởi không quý bằng một giọt nước mắt của các nàng. Ta nói có đúng không? Chiến hữu?

Đuôi mày Lôi Uy nhướng cao, mắt độc ác chớp lóe Đoạn Phong Bất Nhị lên tiếng và tới gần, mũi hừ mạnh:

- Dược trị đao thương tứ giai rác rưởi? Chiến Sĩ huyết mạch cũng không nên cuồng như vậy đi? Nếu lời này bị Công Hội Dược Tề nghe thấy thì dù ngươi có là Chiến Sĩ huyết mạch cũng... Hừ hừ!

Càn Kình lạnh lùng nhìn hai Chiến Sĩ bên cạnh Lôi Uy, vóc dáng vạm vỡ, cơ bắp rắn chắc, mắt sáng ngời, thân thể tỏa mùi máu nhàn nhạt, nhìn sao cũng không giống Chiến Sĩ bình thường. Rất có thể bọn họ có thực lực Chiến Sĩ, mới rồi quay đầu lại liều chết với đám mã tặc chắc ẽ không...

- Công Hội Dược Tề? Có đến Công Hội Dược Tề cũng vẫn nói dược trị đao thương trong tay ngươi là rác!

Đoạn Phong Bất Nhị không thèm nhìn Lôi Uy cái nào, đứng trước mặt Tống Ngân Hà.

Đoạn Phong Bất Nhị nói:

- Đại thúc này bị thương không nhẹ, dược cao tứ giai dù có trị lành vết thương rồi, nhưng nếu sau này không điều dưỡng tốt thì thực lực sẽ hơi bị ảnh hưởng.

Tống Ngân Hà nhẹ gật đầu, ngạc nhiên nhìn Đoạn Phong Bất Nhị. Tống Ngân Hà thầm tò mò không ngờ Chiến Sĩ huyết mạch này đứng ra lên tiếng.

- Dược trị đao thương tứ giai rác rưởi như thế tốt nhất đừng dùng. Hay là dùng của ta, bán đại thúc một đồng.

Đoạn Phong Bất Nhị lấy một bình sứ thô ráp từ túi da bên hông ra, sau lưng vang tiếng cười khinh thường của Lôi Uy.

Mặt Tống Ngân Hà lúng túng gật đầu. Bình sứ kiểu này bán bên đường chắc cũng chỉ một đồng tiền một bình, bên trong sẽ có dược phẩm ốt gì? Không thể nào sánh bằng bình sứ trong tay Lôi Uy, bình cỡ đó đáng giá cỡ một kim tệ. Tam thiếu gia Lôi gia một trong tám thế lực Vĩnh Lưu hành tỉnh không phải người bình thường.

Đoạn Phong Bất Nhị quay đầu, nhướng mắt nhìn Lôi Uy, nói:

- Cười nhạt quái khỉ mốc! Thứ rác rưởi nhà ngươi chỉ biết nhìn mặt ngoài!

- Ngươi... !

Lôi Uy ưỡn ngực, gân xanh hai mu bàn tay nổi lên, mắt chợt lóe tia độc ác. Hai Chiến Sĩ vội kéo tay Lôi Uy lại, lén giật mấy cái.

Ngực Lôi Uy phập phồng, độc ác nhanh chóng tan trong đáy mắt. Xúc động với Chiến Sĩ huyết mạch là không lý trí, đặc biệt ba người mới đánh nhau trên chiến trường. Ai nấy đều không dễ chọc, nếu thật sự đánh nhau, dù Lôi Uy có hai hộ vệ cũng không lấn lướt được.

Tuy Chân Sách hoàng triều có pháp luật nói là người với người không ai cao quý hơn ai trước pháp luật. Nhưng, Chiến Sĩ huyết mạch có đặc quyền, đây là quốc dân, thậm chí Ma tộc đều mặc nhận.

Nếu đánh nhau, dù Chiến Sĩ huyết mạch giết người thì cùng lắm là sung quân đi chiến trường nhân ma. Chiến Sĩ huyết mạch mới giết người không chớp mắt cái nào, nếu đột nhiên nổi khùng...

Khóe môi Lôi Uy cong lên nụ cười nhạt, khoanh tay trước ngực nhìn xuống Đoạn Phong Bất Nhị đang ngồi xổm trước người Tống Ngân Hà trị thương. Lôi Uy không tin cái bình cũ kỹ đó sẽ chứa dược tốt gì.

Càn Kình lắc đầu, cười khẽ. Mấy ngày trước lúc làm dược Càn Kình tiện tay chế dược cao trị đao thương. Là Chiến Sĩ, không ai nói trước được khi nào sẽ bị thương, chuẩn bị nhiều chút tốt hơn. Đám mã tặc trong di tích không quan tâm bình đựng dược hình dáng như thế nào.

Trong mắt mã tặc chỉ có hữu dụng và vô dụng, cái bình đáng giá bao nhiêu tiền không nằm trong suy tính nên đương nhiên không có bình mắc tiền. Nếu có bình nào đắt tiền cũng sẽ bị đám mã tặc bán lấy tiền.

Phần Đồ Cuồng Ca liếc Lôi Uy, bắt chước Càn Kình lắc đầu, khinh thường lạnh nhạt nói:

- Dốt nát thiếu não.

- Dốt nát?

Lôi Uy trừng Phần Đồ Cuồng Ca. Từ nhỏ đến lớn Lôi Uy nghe phụ thân chửi ngu biết bao nhiêu lần, nhưng trừ phụ thân ra không ai dám nói thẳng vào mặt gã như vậy. Chiến Sĩ bình thường Hàng Ma này dám nói gã như vậy? Muốn chết!

Hai hộ vệ cảm nhận hơi thở lạnh lẽo từ người Thiết Khắc, rõ ràng gã chỉ có thực lực Hàng Ma nhị chiến nhưng cho tín hiệu cực kỳ nguy hiểm.

Hai hộ vệ thậm chí có một loại cảm giác nếu thật sự đánh nhau, vị Chiến Sĩ huyết mạch kia không cần ra tay, người chỉ óc thực lực Hàng Ma nhị chiến này đủ quyết định thắng bại.

Hàng Ma nhị chiến? Hai Chiến Sĩ nghi hoặc nhìn nhau. Tại sao đối diện một Hàng Ma nhị chiến lại làm lòng họ run sợ? Bọn họ chính là Hàng Ma tứ chiến!

Lôi Uy cảm giác hai tay mình bị giật nhẹ, hung dữ trừng hai thuộc hạ, lòng thầm mắng: Thứ vô dụng! Phụ thân của ta kêu các ngươi đi theo là để bảo vệ ta, gặp chuyện thì bênh ta chứ không phải khom lưng nhún nhường!

- Ha ha ha ha ha ha! Để ta nhìn xem là thần dược đao thương gì.

Lôi Uy cười lạnh đi đến trước mặt Đoạn Phong Bất Nhị, nhìn chằm chằm nút gỗ từ từ rút ra khỏi miệng bình.

Mùi gay mũi tuôn ra từ cái bình. Lôi Uy cười to trào phúng. Có ai không biết dược phẩm càng quý giá thì mùi càng thơm ngát?

Hai thiếu nữ Tống Kha, Tống Vân ngần ngừ nhìn Lôi Uy. Thiếu gia ác độc này muốn cái gì có ai không biết? Nếu có thể thì Tống Kha, Tống Vân rất muốn chém chết Lôi Uy, nhưng bây giờ phụ thân.

*****

- Ui...

Tống Ngân Hà rít qua kẽ răng, ánh mắt từ lúng túng biến thành kinh ngạc, ngơ ngác nhìn vải rách lộ ra miệng vết thương, vị trí dược cao màu vàng quái dị bôi vào.

Mát lạnh, lúc trước chỗ bị thương đau nhức chớp mắt thấy mát lạnh hơn phân nửa. Mặc kệ hiệu quả trị liệu đao thương như thế nào, ít nhất mặt ngừng đau thì rất xuất sắc.

- Phụ thân, sao vậy?

Hai thiếu nữ Tống Kha, Tống Vân quan tâm nhìn Tống Ngân Hà, luống cuống không biết nên hỗ trợ như thế nào, mắt ngập nước nhìn gã.

- Thoải mái... Thật sự rất thoải mái.

Tống Ngân Hà chớp mắt nghi hoặc nhìn Đoạn Phong Bất Nhị, nói:

- Chiến Sĩ huyết mạch tôn knhs, đây là... ?

- À, không có gì.

Đoạn Phong Bất Nhị cười hì hì đặt dược cao vào lòng bàn tay Tống Kha, nói:

- Chỉ là một bình dược trị đao thương ngũ giai, hiệu quả không quá tốt nhưng nghe nói ngừng đau rất hay.

Ngũ giai? Tay Tống Kha run lên. Mắt Lôi Uy trợn to, nhìn chằm chằm dược bình trong tay Tống Kha. Lôi Uy không thể tin trong cái bình thấp kém, dược cao mùi khó ngửi lại chính là dược cao ngũ giai?

- Sao có thể như vậy?

Lôi Uy khẽ kêu. Dược cao ngũ giai! Nó không phải rau cũ mua mấy đồng tiền trong chợ.

- Ta có cần lừa ngươi không?

Đoạn Phong Bất Nhị liếc xéo Lôi Uy, nói:

- Không tin thì ngươi cứ lấy dược cao của mình ra bôi lên vết thương của Tống đại thúc rồi hỏi xem cái nào tốt hơn.

- Ngươi... !

- Ta như thế nào? Không lẽ dược cao trị đao thương tứ giai của ngươi là giả nên không dám lấy ra?

Đoạn Phong Bất Nhị gãi đầu, ánh mắt khiêu khích nhìn Lôi Uy.

Càn Kình liên tục lắc đầu. Vì tìm kiếm thảo dược quanh di tích có hạn, cộng với Dược bà bà trữ hàng sẵn chỉ có thể tạo ra dược cao trị đao thương ngũ giai mà còn không phải loại đỉnh giai, không ngờ Đoạn Phong Bất Nhị lấy ra khoe khoang. Càn Kình tự hỏi nếu làm vài bình dược cao thất giai thì Đoạn Phong Bất Nhị sẽ khoe khoang đến cỡ nào nữa.

Mặt Lôi Uy âm trầm lấy dược cao trị đao thương tứ giai ra bồi lên vết thương trên vai Tống Ngân Hà, chờ gã bình phẩm.

Tống Ngân Hà im lặng một lúc, cảm nhận hai loại dược cao chữa trị thân thể.

Cuối cùng Tống Ngân Hà nhìn hướng Lôi Uy, nói:

- Lôi thiếu gia, dược cao của người đúng là không có hiệu quả bằng dược của vị Chiến Sĩ huyết mạch này.

Cái gì?

Hai hộ vệ ban đầu không quan tâm chuyện này nghe vậy nhướng đuôi mày. Dược cao trị đao thương tứ giai trong tay Lôi Uy có thể nói là đỉnh giai trong đẳng cấp tứ giai, nó là dược cao Tái Sinh Dược Lư thuộc Công Hội Dược Tề một trong tám thế lực Vĩnh Lưu hành tỉnh chế tạo ra.

Nhị bá của Lôi Uy là Dược sư thuộc Tái Sinh Dược Lư, tự tay nhị bá Lôi Khảo Đặc chế ra. Lôi Khảo Đặc keo kiệt nhưng rất rộng rãi với điệt tử của mình.

Hai nữ Chiến Sĩ Tống Kha, Tống Vân thấy biểu tình của phụ thân, vội khom lưng chín mươi độ hướng Đoạn Phong Bất Nhị, động tác nhanh lẹ.

- Hai vị mỹ nữ, không cần làm vậy.

Đoạn Phong Bất Nhị cười hì hì nhìn Tống Ngân Hà, nói:

- Các ngươi định trở về Chân Sách hoàng triều? Nếu đúng là vậy thì cùng đi chung đi?

Càn Kình dứng gần đó cười khẽ, thầm khen Đoạn Phong Bất Nhị lòng vòng nửa ngày cuối cùng nói ra mục đích quan trọng, tham gia tiểu đội này.

Ám bộ viết lệnh truy nã rất rõ ràng, bốn người! Tuy lúc rời đi đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc đã phá hỏng hiện trường nhưng vẫn bị người Ám bộ điều tra ra có bốn người chiến đấu.

Ở tái ngoại bốn người hành động nếu bị nhìn thấy người ta dễ dàng liên tưởng đến lệnh truy nã của Ám bộ.

Đoàn mã tặc không có quan niệm phân biệt quốc gia. Cướp Ma tộc là cướp, cướp của Man tộc cũng vậy, cướp Chân Sách hoàng triều đều không khác nhau. Chỉ cần có tiền, có đủ ích lợi là đám mã tặc làm ngay. Lệnh truy nã của Ám bộ ra giá không thấp, chẳng những có kim tệ còn được kim loại ma pháp thượng đẳng, thậm chí là đấu binh.

Ích lợi như vậy đủ khiến đoàn mã tặc điên cuồng. Có khi Càn Kình cũng muốn bán mình, thật là số tài sản kếch sù.

- Quay về Chân Sách hoàng triều?

Tống Ngân Hà khó xử nhìn Lôi Uy, nhỏ giọng nói với Đoạn Phong Bất Nhị:

- Lần này ta nhận nhiệm vụ là hộ tống Lôi thiếu gia đi ma tộc xem xét thương cơ...

- Hộ tống?

Đoạn Phong Bất Nhị cười nói:

- Đại thúc, không phải ta khinh thường gì đại thúc. Gia nói thật là với vết thương hiện này người tính hộ tống như thế nào? Bây giờ người chỉ có liên lụy người khác.

Tống Ngân Hà cười khổ gật đầu, khẽ thở dài:

- Cũng hết cách, lúc nhận nhiệm vụ đã nói rõ ràng là nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ ta phải bồi thường một ngàn kim tệ cho Lôi thiếu gia.

Lôi Uy im lặng nhìn Tống Ngân Hà. Lần này Lôi Uy đi ra ngoài là vì đôi tỷ muội kia, làm sao gã chịu trở về? Đền tiền? Tống Ngân Hà không lấy ra được một ngàn kim tệ!

- Một ngàn kim tệ?

Đoạn Phong Bất Nhị cười, nhún vai nhìn Càn Kình, nói:

- Chiến hữu, cho ta mượn mười miếng vàng.

Mượn vàng? Tim Lôi Uy đập nhanh. Mười miếng vàng là một ngàn kim tệ! Trên đời này có ai vì người mới quen đưa cho một ngàn kim tệ không? Nếu có nhiều kim tệ như vậy, mỗi năm trong nhà phát tiền cho Lôi Uy miễn cưỡng một ngàn kim tệ, vậy mà có người mở miệng nói đưa mười miếng vàng.

Càn Kình đến hông con ngựa, lấy mười miếng vàng ra khỏi đấu giới. Tại tái ngoại dùng mười miếng vàng mau bình an đã là lời, cứ bị mã tặc hay Ám bộ phát hiện thì không hay. Dù là quân chính quy sẽ không tùy tiện xuất hiện ở tái ngoại tiễu trừ mã tặc, một là sợ Ma tộc tập kích, hai là kiêng dè thực lực của mã tặc.

Bốn người quá ít, đối mặt nhiều mã tặc vây công sẽ đấu đến chết, huống chi thủ lĩnh đoàn mã tặc không dễ đối phó. Đồn rằng thủ lĩnh mã tặc có thực lực ngang với tướng quân quân chính quy.

Mười miếng vàng!

Tống Ngân Hà ngơ ngác nhìn mười miếng vàng chói lòa dưới ánh nắng, tay nhẹ chạm vào, cảm xúc là thật.

Tống Kha, Tống Vân trợn to mắt nai ngơ ngác nhìn mười miếng vàng, là vàng thật!

- Hừ!

Lôi Uy khoanh tay trước ngực, khuôn mặt từ ngây ngốc biến thành lạnh lùng cười:

- Tống Chiến Sĩ, ngươi đừng để vàng làm choáng váng, trên đời này làm gì có người tốt như thế? Lần đầu tiên gặp mặt tặng cho dược cao trị đao thương ngũ giai, rồi còn cho mười miếng vàng? Không thể không cảnh giác lòng người, ai biết trong bụng hắn chứa mưu mô gì?

Mắt Tống Ngân Hà, Tống Kha, Tống Vân sáng lên, nghi hoặc và cảnh giác nhìn Đoạn Phong Bất Nhị. Mười miếng vàng hay dược cao trị đao thương ngũ giai đều là lễ vật nặng ký.

- Ô, lần này ngươi nói đúng rồi, ta thật sự có chút mưu đồ nhưng cũng không cần giấu giếm.

Đoạn Phong Bất Nhị giơ tay chỉ Càn Kình đứng gần đó, nói:

- Ta và huynh đệ của ta lúc mới thấy hai nữ nhi của đại thúc liền thích ngay, nên mới ra tay giết sạch mã tặc, tặng dược và vàng.

Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Càn Kình im lặng đến bên cạnh Đoạn Phong Bất Nhị, rất muốn một cước đá cái tên miệng tàu xe lửa này. Nhưng bây giờ rời khỏi tái ngoại bằng cách an toàn mới là quan trọng nhất.

*****

- Đương nhiên tặng mấy thứ này cho các ngươi không có nghĩa là muốn đáp lại.

Cánh tay Càn Kình gác lên vai Đoạn Phong Bất Nhị, đè mạnh xuống.

Đoạn Phong Bất Nhị bị đau, nhe răng nhỏ giọng nói:

- Chiến hữu, ngươi mạnh quá.

Càn Kình nói nhỏ:

- Lần sau còn nói tầm bậy tầm bạ thì đè chết ngươi!

Càn Kình cao giọng nói:

- Cảm tình là cảm tình, hỗ trợ là hỗ trợ, chúng ta không có ý lấy đó áp chế, càng không cần viết giấy gì.

Đôi mắt đào hoa của Lôi Uy cộc cằn đánh giá Càn Kình. Chiến Sĩ huyết mạch thấy mỹ nữ đi ra khiêu khích không lạ, một người không phải Chiến Sĩ huyết mạch cũng không là Chiến Sĩ Hàng Ma cũng dám bước ra? Hơn nữa vung tay mười miếng vàng, chắc muốn so giàu, ỷ vào mình là chủ nhân nên Chiến Sĩ huyết mạch này mới dám kiêu ngạo như vậy?

Trong lòng Lôi Uy suy nghĩ nhanh, càng nhìn Càn Kình càng thấy gai mắt. Lôi Uy chuyển dời mọi tức giận từ chỗ Đoạn Phong Bất Nhị sang Càn Kình.

Hai nữ nhi của Tống Ngân Hà liếc trộm Đoạn Phong Bất Nhị. Chiến Sĩ huyết mạch luôn dễ tụ tập các loại nhân tài bên cạnh. Hai Chiến Sĩ Hàng Ma rõ ràng là thuộc hạ hệ chiến đấu, còn thanh niên có tiền này chắc là tương lai cung cấp tài nguyên?

Đoạn Phong Bất Nhị chưa gật đầu, Tống Ngân Hà và Tống Kha, Tống Vân không dám nhận vàng từ tay Càn Kình. Tống Ngân Hà, Tống Kha, Tống Vân thầm khen năng lực Chiến Sĩ huyết mạch Đoạn Phong Bất Nhị còn trẻ như vậy đã tổ đoàn thể nhỏ.

- Các ngươi đừng nhìn ta.

Đoạn Phong Bất Nhị liếc Càn Kình, nói:

- Càn Kình đưa kim tệ thì tất nhiên là hắn làm chủ việc này.

Lôi Uy cười nhạt nhìn Đoạn Phong Bất Nhị, lòng thầm khuyên mình Chiến Sĩ huyết mạch trẻ này đúng là có thủ đoạn. Rõ ràng thu người tên Càn Kình làm thuộc hạ hỗ trợ nhưng trước mặt người ngoài thì cho mặt mũi, hèn chi còn trẻ đã kiếm được hai Chiến Sĩ trẻ tuổi Hàng Ma và một tên có tiền cho mình dùng, lần này muốn tìm hai cô nàng chân dài. Gã phải làm cái gì đó phá hủy tiểu đội của Chiến Sĩ huyết mạch này.

Lôi Uy đánh giá Thiết Khắc, Phần Đồ Cuồng Ca, ánh mắt cười nhạt tăng phần ghen tỵ. Chiến Sĩ bình thường trẻ như vậy đã trở thành Chiến Sĩ Hàng Ma, sau này nếu phối hợp bí pháp đấu khí ưu tú tu luyện thì trong số Chiến Sĩ bình thường không thức tỉnh lực lượng huyết mạch rất có thể sẽ thành Chiến Sĩ cường đại. Nhân tàin hư vậy tại sao bị Chiến Sĩ huyết mạch này chiếm được?

Mắt Tống Ngân Hà toát ra tia khen ngợi. Mấy năm nay Tống Ngân Hà du lịch khắp nơi vì sống sót, từng thấy vài đội nhỏ như vậy, có lẽ sau này Chiến Sĩ huyết mạch này sẽ...

Hai thiếu nữ Tống Kha, Tống Vân liếc trộm Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị. Loại tỏ tình trực tiếp kiểu này dễ làm người ta chấp nhận hơn là Lôi Uy giả mù sa mưa.

Càn Kình nhìn ánh mắt quái dị của mọi người, nhỏ giọng cười mắng bên tai Đoạn Phong Bất Nhị:

- Bị người hiểu lầm ta là hỗ trợ của ngươi, tính sao đây?

Đoạn Phong Bất Nhị cười gượng. Thật tình không mời nổi hỗ trợ như Càn Kình. Bàn về đánh thì Đoạn Phong Bất Nhị không đánh lại, về giết thì Càn Kình có thể giết Ma võ sĩ huyết mạch Cự Ma, còn Đoạn Phong Bất Nhị bị hai Ám bộ trọng thương. Lại còn trình độ dược tề cực cao, hình như hắn còn là Đoàn Tạo Sư.

Loại quái vật này... Đoạn Phong Bất Nhị liên tục lắc đầu, để gã làm hỗ trợ cho Càn Kình thì đúng hơn.

- Mọi người đều là Chiến Sĩ khó tránh khỏi có khi gặp nguy cấp.

Càn Kình lạnh nhạt nói:

- Sau này nếu người có tiền thì trả lại ta là được, còn về có lòng hiểm ác gì thì ta không bằng người nào bị mã tặc truy đuổi chỉ biết chạy trốn mà không để ý đồng bạn.

Khuôn mặt trắng của Lôi Uy xanh mét, oán hận trừng Càn Kình. Chỉ là một hỗ trợ Chiến Sĩ huyết mạch cũng dám ăn nói kiểu đó, ta tạm thời không xuống tay với Chiến Sĩ huyết mạch được nhưng chẳng lẽ để ngươi leo lên đầu?

Tống Ngân Hà liếc nữ nhi của mình, Tống Kha cầm túi vải chứa mười miếng vàng đi đến trước mặt Lôi Uy.

Tống Kha nhẹ giọng nói:

- Lôi tiên sinh, nhiệm vụ lần này phụ thân của ta bị thương không thể tiếp tục, theo điều khoản hôm đó ta trả lại số tiền này.

Càn Kình nhìn mười miếng vàng trong tủi vải, khóe mắt giật giật. Đây chính là mười miếng vàng! Nhưng nếu Lôi Uy nhận vàng thì chẳng phải là thua kém Chiến Sĩ huyết mạch kia? Không được, tuyệt đối không thể nhận! Nhận là hoàn toàn không có cơ hội song phi với đôi tỷ muội song sinh.

- Ha ha ha ha ha ha!

Lôi Uy xua tay trước ngực, nói:

- Không cần, số tiền này để lại cho phụ thân chữa bệnh đi, hiệp ước hôm đó chỉ là sợ các ngươi giữa đường đổi ý. Nếu đã bị thương thì Lôi Uy ta không phải hạng người không hiểu lý lẽ, buộc các ngươi đi chịu chết.

Càn Kình cảm giác địch ý từ Lôi Uy, lắc đầu cười nhạt. Kẻ chọc ngươi là Đoạn Phong Bất Nhị, giận chó đánh mèo vào ta làm chi? Ngại quá, ta chưa từng có suy nghĩ chịu thiệt. Muốn gây sự với ta thì hãy chuẩn bị tâm lý vào bệnh viện nằm!

- Ngươi cứ nhận đi, phải giữ hiệp ước, nếu không là không tôn trọng với Chiến Sĩ chúng ta.

Khóe miệng Lôi Uy giật giật căm hận trừng Càn Kình lên tiếng. Chỉ là hỗ trợ của Chiến Sĩ huyết mạch, ngươi muốn làm phản?

Càn Kình vẫy tay, Phần Đồ Cuồng Ca dắt chiến mã đến.

Càn Kình nói:

- Nghe nói khoảng thời gian này tái ngoại rất loạn, chúng ta lên ngựa rời khỏi đây nhanh lên. Mùi máu chẳng những dễ dụ sói đến mà còn hấp dẫn mã tặc.

Tống Ngân Hà gật đầu, Tống Kha, Tống Vân dìu gã lên ngựa.

Lôi Uy hừ một tiếng, vác tấm thuẫn, nắm dây cương định lên ngựa. Chợt một mũi nhọn lóe tia sáng lạnh ngừng lại cách cổ họng Lôi Uy một khoảng.

- Ngươi...

Lôi Uy ngửa đầu nhìn Đoạn Phong Bất Nhị cầm thương, hỏi:

- Muốn gì?

- Không muốn gì.

Đoạn Phong Bất Nhị bĩu môi nhìn hướng Càn Kình, nói:

- Ta thiếu chiến hữu của ta một ngàn kim tệ, chiến mã ta thu được tất nhiên thuộc quyền sở hữu của Càn Kình. Hắn không kêu ngươi lên thì ngươi hãy đi bộ.

- Một ngàn kim tệ?

Lôi Uy nhìn Càn Kình rồi lại ngó Đoạn Phong Bất Nhị, hai hàng chân mày đẹp nhíu chặt. Không lẽ Đoạn Phong Bất Nhị còn chưa thu phục được người tài trợ? Nếu thật sự như vậy...

Lôi Uy bật cười, chân mày nhíu chặt nhanh chóng giãn ra. Trong tay Lôi Uy đang có một ngàn kim tệ, lúc này trả tiền giúp có thể tăng cảm tình với Chiến Sĩ huyết mạch, sau này dựa vào thế lực Lôi gia chưa chắc không thể lôi kéo Chiến Sĩ huyết mạch này làm hỗ trợ.

Lôi kéo Chiến Sĩ huyết mạch này làm hỗ trợ!

Khóe môi Lôi Uy cong lên nụ cười thắng lợi, nói:

- Vừa lúc chỗ ta có một ngàn kim tệ, hay là...

- Thôi, tiền của ngươi phỏng tay, ta không có hứng thú.

Đoạn Phong Bất Nhị cười lạnh lùng nhìn Lôi Uy. Mới rồi khi Lôi Uy chuyển địch ý sang người Càn Kình, mọi người nhiều ít cảm nhận được. Đối địch với Càn Kình chẳng phải là đối địch với mọi thành viên trong tiểu đội sao?

- Một trăm kim tệ thuê một ngày, ngươi cứ nhận kim tệ đi, lát nữa đưa ta là được.

Càn Kình quất roi vào ngựa, không thèm nhìn mặt Lôi Uy cứng ngắc.

Crypto.com Exchange

Chương (1-922)