Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 235

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 235: Con người có thể làm sai chuyện nhưng không thể làm việc xấu
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Hộc... Hộc...

Phùng Đặc Tắc Tây thở nặng nề, khuôn mặt già nua đỏ lên vì sợ hãi và tác giận, tay cầm gậy run run chỉ hướng Càn Kình.

- Ngươi... Ngươi... Chúng ta không có đắc tội ngươi, thế nhưng dám uy hiếp chúng ta...

- Không đắc tội?

Càn Kình cười giật lại văn thư từ tay đám người, nói:

- Chắc các ngươi biết rõ mấy ngày nay La gia xảy ra chuyện gì? Các ngươi không có mặt ở dó nhưng tạo áp lực cho La gia đúng không? Các ngươi ngồi ở đây có ai dám vỗ ngực đứng ra nói với ta?

- Càn Kình, ta không nhận ích lợi Lý Quân Thổ hứa, ta không giúp Lý Quân Thổ tạo áp lực với La gia, ta không nhân dịp mấy ngày nay xâm chiếm đường làm ăn của La gia!

- Có không? Có ai không?

Càn Kình liếc qua liếc lại người trong phòng. Mấy hôm nay Càn Kình chém giết nuôi sát khí càng nặng, cộng với hắn toàn nói thật buộc mọi người chỉ biết cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

- Con người có thể làm sai.

Càn Kình chậm rãi chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm đám thương nhân, nói:

- Nhưng không thể làm chuyện xấu! Các vị, lần này Thanh Thanh nhất định phải làm hội trưởng! Ta không vì cái gì chỉ vì một điều, khiến các ngươi nhớ chuyện lần này, sau này tôn trọng La gia, Thanh Thanh một chút!

- Ta nói xong rồi.

Càn Kình lùi ra sau lưng La Thanh Thanh, nhỏ giọng nói:

- Hội trưởng, người xem có phải nên xử lý chuyện sơ cấp Chiến Sĩ, Ma Pháp học viện Áo Khắc Lan không?

La Thanh Thanh nghe giọng Càn Kình bên tai, tăng can đảm bước tới trước mặt mấy người lúc nãy tranh luận với La Đức trước mắt bao người.

- Sơ cấp Chiến Sĩ, Ma Pháp học viện là tảng đá giúp Chân Sách hoàng triều chúng ta không bị Ma tộc xâm hại, bán theo giá gốc ký kết là được, đừng thu thêm một phần.

- Hội trưởng đại nhân...

Phùng Đặc Tắc Tây giộng mạnh gậy xuống đất, tiếng đùng đùng vang vọng trong phòng.

- Mối làm ăn sơ cấp Chiến Sĩ, Ma Pháp học viện...

La Thanh Thanh ngẩng đầu hất mái tóc đen dài sau đầu, nói:

- Phùng tiên sinh nếu đã gọi ta là hội trưởng thì ta có quyền lực này, chắc ta không nhớ lầm điều đó?

- Cái này...

Phùng Đặc Tắc Tây đông cứng tại chỗ. Phùng Đặc Tắc Tây vốn tưởng chỉ cần bàn bạc vấn đề thương nghiệp thương hội là có thể khiến Càn Kình không thuộc thương hội không có lý do gì xen vào, không ngờ lúc trước La Thanh Thanh làm phó hội trưởng không dám ra lệnh, nha đầu trông mềm yếu không có năng lực gì thế nhưng biến cứng rắn?

- Ta là hội trưởng, cứ quyết định vậy đi.

La Thanh Thanh trừng Phùng Đặc Tắc Tây, nói:

- Còn có chuyện gì sao? Nếu như không có, ta mệt mỏi. Ngày mai phun ra toàn bộ phần ích lợi xâm chiếm của Lôi Quang Minh chúng ta. Còn ích lợi của nhà Lý Quân Thổ thì mọi người cứ chia, La gia chúng ta chiếm năm phần, còn lại cho các ngươi.

Năm phần? Đám người trong thương hội nhìn nhau, nghe ý của La Thanh Thanh là phân chia hết ích lợi Lý Quân Thổ? Nói vậy là... Rất có thể Lý Quân Thổ đã...

La Thanh Thanh đi ra đại sảnh lên xe ngựa, tay nhẹ vỗ ngực, vẻ mặt nghĩ lại mà run.

La Thanh Thanh nhìn Càn Kình, nói:

- Mới rồi ta biểu hiện được không?

- Rất tốt.

Càn Kình giơ lên ngón cái khen:

- Nữ thương nhân thành công.

La Thanh Thanh thè lưỡi nghịch ngợm nói:

- Tiếp theo chính là Khải gia và gia tộc Pháp Khắc Nhĩ. Lần này bọn họ đuối lý, lực lượng tinh anh đã mất sạch, ta có thể phái người đi đàm phán với bọn họ, chắc sẽ khiến họ nhường phần lớn ích lợi và đường làm ăn.

Càn Kình vung roi, cắn đầu lưỡi. Tiểu nha đầu này bình thường mềm yếu nhưng bên trong giống La mập, bàn đến buôn bán là đầu óc xoay chuyển nhanh, về điều này thì Càn Kình không sánh bằng huynh muội bọn họ.

- Ta không hiểu chuyện thương nghiệp, nếu nàng thấy được thì cứ làm.

Càn Kình quất roi, nói:

- Nhưng ta nói thật, lần này gia chủ của Khải gia, Pháp Khắc Nhĩ gia đã chết, trong lòng bọn họ hiểu là bị chúng ta giết, có khi nào liều mạng với chúng ta không? Nếu như thật sự là như vậy... Thì mình...

- Chắc là không.

La Thanh Thanh múa bút lông không biết lấy từ đâu ra, nói:

- Khải gia, Pháp Khắc Nhĩ gia không chỉ có một hệ tộc nhân, tranh giành vị trí gia chủ của nhau. Bọn họ mong gia tộc hiện tại sớm chết để có cơ hội đoạt quyền, và...

Càn Kình liên tục gật đầu, hắn đã xem thương nha đầu này, không ngờ La Thanh Thanh hiểu biết nhiều về Khải gia, Pháp Khắc Nhĩ gia. Khi La Thanh Thanh nói đến buôn bán, nha đầu bình thường rụt rè không dám nói chuyện không còn, nhưng không biết nàng có thể chấn nhiếp đám người trong thương hội không? Tuy mới rồi đám thương nhân bị uy hiếp nhưng ai biết bây giờ có phải họ đang bàn bạc đối sách?

- Làm sao đây?

Phùng Đặc Tắc Tây nhìn thành viên thương hội khác trong đại sảnh.

La Đức đã mang người rời đi, trong đại sảnh chỉ còn lại thương nhân thương hội im lặng nhìn nhau. Lần này Càn Kình đến nói rõ một tin tức cho mọi người, vì chuyện lần này nên Lý Quân Thổ đã bị giết, Khải gia, Pháp Khắc Nhĩ gia đi cùng chắc cũng đã...

Lần này Khải gia, Pháp Khắc Nhĩ gia xuất động lực lượng gì? Người trong thương hội biết rõ ràng, nếu vứt bỏ địa vị, thân phận thành chủ, chỉ nói mặt thực lực, vũ lực thì dù là thành chủ đại nhân cũng không thể đối kháng với Khải gia, Pháp Khắc Nhĩ gia.

Bây giờ Càn Kình mang theo La Thanh Thanh, cầm văn thứ thoái vị của Lý Quân Thổ đến, rốt cuộc hắn mạnh đến mức nào? Càn Kình có thể an toàn mang theo một tiểu nha đầu đi ra đi ra thực lực như vậy?

- Ài, thôi, muốn làm hội trưởng cứ làm.

- Đúng vậy. Thích làm hội trưởng thì tùy, ai làm hội trưởng không phải là làm?

Phùng Đặc Tắc Tây oán hận trừng đám thương nhân:

- Các ngươi... !

Nếu Lý Quân Thổ chết bình thường thì hội trưởng đời tiếp theo đến lượt Phùng Đặc Tắc Tây.

- Phùng tiên sinh, thôi đi. So với ích lợi Khải gia, Pháp Khắc Nhĩ gia đưa ra thì tiểu nha đầu La gia cho càng nhiều.

- Đúng vậy. Phùng tiên sinh có thể không lo đến ích lợi nhưng phải nghĩ cho người. Có lẽ Khải gia, Pháp Khắc Nhĩ gia không độc, điên như Càn Kình, ta cho rằng những người trong La gia...

Phùng Đặc Tắc Tây đánh rùng mình. So với ích lợi thì sinh mạng quan trọng hơn. Khải gia, Pháp Khắc Nhĩ gia đều có thể thông qua đàmp hán tranh thủ chiếm lợi, Càn Kình thì không phải là thương nhân, từ trong ra ngoài hắn là một Chiến Sĩ.

Chiến Sĩ Chân Sách hoàng triều khi đối diện Ma tộc chưa bao giờ biết cái gì gọi là đàm phán, loại thái độ cứng rắn đã khắc sâu vào ấn tượng trong đầu mỗi người. Nhắc đến từ Chiến Sĩ là mọi người suy nghĩ ngay đến cứng rắn đến cùng, quyết không thỏa hiệp đàm phán.

- Ài, thôi, coi như ta sợ Càn Kình.

Phùng Đặc Tắc Tây ngửa đầu khẽ thở dài:

- Nàng làm hội trưởng thì cứ làm, mọi người cùng nhau ký tên sớm gửi thư cho tổng hội, giải quyết chuyện này cho xong.

Càn Kình lại quay về La gia, chưa kịp xuống xe ngựa đã bị Lôi Địch chặn lại.

- Gia Anh, chuyện bên này ngươi trông chừng, ta mang mấy tiểu tử về nhà trước.

Lôi Địch 'đẩy' Càn Kình trở vào thùng xe mới không lâu chứa xác chết, hét gọi đám người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc. Lôi Địch vung roi tự mình làm phu xe nhanh chóng biến mất trước cửa La gia.

*****

Xe ngựa chọn đường ít người, kỹ thuật khống chế ngựa cao siêu của Lôi Địch không đụng hoặc hù sợ bất cứ ai, một đường bình an quay về sân của người thủ hộ thành thị.

- Nào nào nào.

Lôi Địch không thể kiềm nén nỗi lòng hưng phấn kéo Càn Kình vào một đại sảnh, đứng lại trước cái bàn dài. Lôi Địch lật cổ tay, xuất hiện một cục đá kim loại màu đỏ trông như bảo thạch.

đấu giới! Mắt Càn Kình sáng lên. Quả nhiên, cường giả như Lôi Địch đại thúc cũng có đấu giới, nhưng không biết đấu giới của đại thúc to cỡ nào? Nghe sư phụ nói theo thực lực tăng lên đấu giới dần biến to. Càn Kình vào cảnh giới Phục Ma nhất chiến vẫn chưa quan sát kỹ đấu giới biến lớn cỡ nào.

- Xích Lôi Huyết Cương.

Càn Kình gật đầu, nói:

- Thứ tốt, ta chỉ thấy giới thiệu về nó trong sách. Đồn rằng sét đánh vào xích hỏa tinh thiết hiếm thấy không sợ dung nham trong núi lửa mới có cơ hội sinh ra kim loại cao cấp đặc biệt này. Không cần Rèn tạo Sư rèn trời sinh đã không có tạp chất, trăm vạn kim tệ có lẽ mua được một khối cỡ nắm tay.

Đoạn Phong Bất Nhị nghe Càn Kình giới thiệu rành rọt, líu lưỡi nói:

- Trăm vạn kim tệ một khối cỡ nắm tay? Khối kim loại này cỡ hai nắm tay rưỡi. Một khối tài liệu? Hai trăm năm mươi vạn kim tệ?

- Hai trăm chín mươi bảy vạn.

Lôi Địch cười nói:

- Đây là giá ưu đãi trừ bớt số lẻ rồi.

Càn Kình nhìn Xích Lôi Huyết Cương, bắt đầu hiểu tại sao trong bút ký rèn của Bố Lai Khắc đại thúc luôn nhấn mạnh làm Rèn tạo Sư nếu gặp kim loại quý giá thì dùng bất cứ thủ đoạn gì quyết chiếm cho bằng được.

Một khối Xích Lôi Huyết Cương trị giá gần ba trăm vạn kim tệ, gom đủ tài liệu kim loại một bộ trang bị không đủ với con số ngàn vạn kim tệ, khiến một gia tộc giàu có phá sản ngay, tập thể ăn xin nhiều nhà mới kiếm đủ phí dụng mua những tài liệu này.

- Tinh Thần Thiên Hỏa Thiết.

Lôi Địch chủ động báo ra kim loại to cỡ nắm tay nằm trong bàn tay gã, màu đỏ rực, bên trong như có ngọn lửa thiêu đốt.

- Giá thị trường là sáu trăm bảy mươi hai vạn kim tệ, giá cả không nể nhân tình. Một lần ta thám hiểm di tích ngẫu nhiên phát hiện Tinh Thần Thiên Hỏa Thiết.

- Đồn rằng là thiên thạch từ trên trời giáng xuống. Trong tình huống toàn thân sinh ra nhiệt độ cao đụng vào dung nham hoặc hỏa lò nóng cháy ma sát là thiên hỏa và địa hỏa hấp thu vào kim loại đặc biệt này, sinh ra kim loại hiếm.

Càn Kình đặt Tinh Thần Thiên Hỏa Thiết trong lòng bàn tay đánh giá, lúc trước hắn có thấy ghi chép trong sách của Bố Lai Khắc đại thúc, không ngờ có thể tự mình chạm vào kim loại kỳ diệu này.

Kim loại màu vàng to cỡ nắm tay trông như một hạt cát lớn, dù chỉ đặt trên bàn cũng cảm giác kim loại vàng tỏa ra nhiệt độ cao như mang theo sa mạc khô hanh vào phòng.

- Sa Mạc Chi Nhãn...

Ngón tay Càn Kình gõ kim loại, nói:

- Nếu như là Sa Mạc Chi Tâm thì càng tốt.

- Sa Mạc Chi Tâm?

Lôi Địch cười mệt mỏi nói:

- Nếu tìm được thứ đó là có thể rèn thánh khí chứ không phải hồn binh rồi đi?

Ngón tay Càn Kình loay hoya Sa Mạc Chi Nhãn làm kim loại lăn trên bàn.

- Đúng vậy. Sa Mạc Chi Tâm đúng là tài liệu rèn thánh khí, ta biết điều đó. Sa Mạc Chi Tâm, băng địa hàn viêm thiết, thái dương cương, đại địa dong lô thiết, bốn loại kim loại cộng với ma hạch ma thú cao đẳng Hỏa Lôi Quân Vương có thể đúc ra một thánh khí, có thể là đao, là cung, là kiếm, là tấm thuẫn, bất cứ bộ trang bị nào.

- Cha nó, ngươi biết luôn thánh khí cần tài liệu gì?

Đoạn Phong Bất Nhị ngậm điếu thuốc cháy dở, nói:

- Ta bảo này chiến hữu, ở chung với ngươi càng lâu làm ta rất tự ti.

Càn Kình cười không nói. Nếu không phải Càn Kình lấy nhầm thư trên giá sách của Bố Lai Khắc đại thúc thì hắn không biết vài loại tài liệu này có thể làm ra một thánh khí, nhưng dù biết thì sao? Các tài liệu loại nào cũng hiếm hoi gần như tuyệt tích, cho dù gặp được một loại thì ma thú xung quanh đủ khiến người nhức đầu muốn đập vào tường.

Kỳ bảo trong thiên hạ sẽ có dị thú bảo vệ. Kỳ bảo càng quý giá thì sức sát thương của dị thú càng mạnh, cho nên muốn trở thành thợ rèn vĩ đại điều đầu tiên là ngươi phải đủ mạnh.

Càn Kình nhớ đến ghi chép trong bút ký của Bố Lai Khắc đại thúc, khâm phục thợ rèn già có năng lực. Bút ký ghi năng lực đặc biệt mỗi loại dị thú, cách công kích, thậm chí là điểm yếu, khiến người nhìn sơ cảm giác người ghi chép từng tự tay giết chết đám yêu thú này.

Những hoàn cảnh địa lý dựng dục kỳ bảo đều ghi rõ trong sách, nếu Càn Kình có cơ hội đến sa mạc lớn Cổ Hoang Sa Hải hía nam Chân Sách hoàng triều thì không chừng sẽ nhờ vào kiến thức hiểu địa hình tìm được Sa Mạc Chi Tâm trong tin đồn.

Cổ Hoang Sa Hải? Càn Kình vỗ đầu, vứt suy nghĩ nguy hiểm ra ngoài não. Dù là lãnh thổ Chân Sách hoàng triều, Ma tộc, Man tộc đều có vài khu vực kỳ lạ, nguy hiểm. Ở đó không phải thiên địa tự nhiên hình thành nguy hiểm đặc biệt là siêu ma thú hung bạo cường đại cư ngụ, Chiến Sĩ huyết mạch có đi vào cũng sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Chiến Sĩ huyết mạch thức tỉnh chung cực đều không có cơ hội bước vào khu vực sâu nhất. Chân Sách hoàng triều, Ma tộc vì ứng đối cường giả thức tỉnh huyết mạch chung cực của đối phương chỉ có thể đưa cường giả huyết mạch chung cực bên ta vào tiền tuyến chiến trường nhân ma để kiềm chế phe địch.

Cổ Hoang Sa Hải. Trong bút ký của Càn gia có ghi Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương năm lần thức tỉnh bước vào Cổ Hoang Sa Hải thám hiểm, muốn tìm di tích hoàng kim cổ hoang giấu bí bảo trong truyền thuyết nhưng từ đó Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương không còn trở ra.

Hỏa Nhãn Vạn Sơn, Cổ Hoang Sa Hải, Lạc Nhật sơn mạch, Đông Hải Sát Ảnh và vân vân. Trừ một số di tích chưa biết ra trong Chân Sách hoàng triều có hơn mười hiểm địa, bảo địa rất nổi tiếng.

Tuy rằng những chỗ này tràn ngập nguy hiểm nhưng chưa từng thiếu Mạo Hiểm Giả. Nhiều Chiến Sĩ rời khỏi đi lính, chuyển chức trở thành Mạo Hiểm Giả, Công Hội Thần Bí Dược Tề thường hay mạo hiểm sinh mạng lẻn vào trong, ngẫu nhiên có người kiếm được báu vật càng hấp dẫn mọi người không ngừng mạo hiểm thăm dò.

Bùm!

Viêm Văn Cương trăm trượng đáy biển va chạm với mặt bàn phát ra tiếng vang đánh gãy Càn Kình nhớ lại vùng đất nguy hiểm trong Chân Sách hoàng triều.

- Từ tám trăm vạn kim tệ trở lên, vô giá.

Lôi Địch nhìn Càn Kình há mồm vội vàng nói:

- Đừng nói với ta Viêm Văn Cương ngàn trượng đáy biển hoặc vạn trượng đáy biển gì đó, ta không thể lặn sâu như vậy. Tám trăm trượng đã là cực hạn của ta! Còn về Hải Dương Tâm Thiết thì khỏi nhắc, ta không biết nó ở đâu.

Càn Kình mỉm cười nhẹ vuốt Viêm Văn Cương trăm trượng đáy biển. Đặt trên mặt đất nó chỉ tỏa một chút sức nóng và ánh đỏ, nhưng nếu bỏ vào nước biển thì kim loại này sẽ tự động đốt cháy, càng ở sâu trong biển thì cháy càng lớn, hoàn toàn không bị nước biển dập tắt. Nghe nói lửa của Viêm Văn Cương lấy nước làm nhiên liệu, tựa như trên đất liên củi gỗ cháy lửa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-922)