← Ch.245 | Ch.247 → |
Mộc Quy Vô Tâm nhìn Càn Kình đứng, gã nghi ngờ đang nằm mơ, mộng một giấc mơ cực kỳ hạnh phúc.
Mấy năm nay Hồng Lưu Chiến Bảo ở trong Vĩnh Lưu thành có thể nói là một ngày càng tệ hơn một ngày. Công Hội Thiết Tượng chỉ muốn dùng giá rẻ nhất mua kim loại từ khoáng sơn, nếu giá cả không thích hợp sẽ từ chối rèn trang bị vũ khí cho Hồng Lưu Chiến Bảo.
Buôn bán kim loại khoáng thạch giá rẻ lại phải bỏ tiền giá cao mua trang bị vũ khí Công Hội Thiết Tượng rèn ra, Hồng Lưu Chiến Bảo vì gom góp tiền chỉ có thể làm nhiệm vụ cho mấy đại thế lực khác trong Vĩnh Lưu thành. Thậm chí Hồng Lưu Thập Chiến mấy lần làm nhiệm vụ.
Năm đó Lôi Địch rời khỏi Hồng Lưu Chiến Bảo có rất nhiều nguyên nhân, trong đó có một lý do là không chịu nổi tình huống này. Lôi Địch lấy cơ đánh hội trưởng Công Hội Thiết Tượng nhân tiện đưa Tư Đạt Khắc có công kéo thấp giá vào bệnh viện nằm nửa năm.
Công Hội Thiết Tượng ra điều kiện vì Lôi Địch đồng ý mua khoáng thạch kim loại giá cao một chút, còn giảm giá trang bị vũ khí.
Khi Lôi Địch biết tin này rất là hối hận, nếu sớm biết như vậy gã nên đánh Công Hội Thiết Tượng một trận nữa, không chừng sẽ ra điều kiện: Khai trừ Lôi Địch, chúng ta tặng cho các ngươi trang bị vũ khí.
Lôi Địch nhấc chân đá lưng Mộc Quy Vô Tâm, thân thể to như gấu nằm sấp dưới đất. Mấy Chiến Sĩ mới đến của Hồng Lưu Chiến Bảo đứng ngoài cửa xa xa nhìn, lòng giật mình. Thật là siêu, dám đá hội trưởng? Muốn chết cũng đừng chọn cách này.
Người đó không biết tính tình của hội trưởng đại nhân sao? Nếu nổi khùng thì rất đáng sợ.
Hội trưởng đại nhân không kiếm ra tiền rồi lại không thể không mua trang bị cho Hồng Lưu Chiến Bảo sẽ mặc giáp vác rìu chiến một người lao vào Công Hội Thiết Tượng làm lưu manh, trước đưa hàng sau giao tiền! Lão tử lần này tạm thời không có tiền, không trả tiền thì lão tử liều mạng với các ngươi!
Tư thế cuồng bạo bất chấp hậu quả đó dù thành chủ Lý Đức Ước khắc thấy cũng sẽ né sang bên, người này dám đá hội trưởng? Ài, sợ là người này...
- Ngồi dưới đất làm cái gì? Nghĩ thông rồi thì đứng dậy đi.
Lôi Địch nhìn Mộc Quy Vô Tâm chụp ếch, bảo:
- Đây là một đám bảo bối đúng không? Ta nói cho ngươi biết bọn họ là một đám thanh niên rắc rối.
- Rắc rối?
Mộc Quy Vô Tâm bò dậy, cực kỳ tò mò hỏi:
- Rắc rối thế nào?
- Ví dụ như...
Lôi Địch ngẫm nghĩ tổ hợp vấn đề, nói:
- Ví dụ như Càn Kình mới đánh Lôi Uy đó là con trai thứ ba của Lôi gia.
- Cái gì?
Mộc Quy Vô Tâm quay đầu, giật mình nhìn Càn Kình. Chẳng phải hôm nay thanh niên này mới vào Vĩnh Lưu thành sao? Tại sao vừa vào đã đánh người?
- Không phải vết thương lớn gì.
Lôi Địch lạnh nhạt nói:
- Ta nghĩ chỉ gãy ba, bốn cây xương sườn, nội tạng xuất huyết một chút.
- Bảy cây.
Càn Kình lên tiếng sửa chữa, hắn có nắm chắc nhất đạp gãy xương sườn của người ta, nói bảy cây thì tuyệt đối không chỉ sáu cây gãy.
Đúng là thanh niên dễ gây rắc rối. Mộc Quy Vô Tâm thầm khen. Tiểu tử này cường quá, mới vào thành đã đánh hậu đại của Lôi gia trong tám đại thế lực Vĩnh Lưu thành. Lôi gia thích bao che, hơn nữa vừa nhìn thấy có cơ hội chiếm lợi là sẽ chạy ra ngay. Lôi gia tuyệt đối không chịu bỏ qua, sẽ mượn cơ hội gây chuyện, thừa cơ yêu cầu tăng ích lợi.
- Còn nữa...
Lôi Địch nói một câu là khóe mắt Mộc Quy Vô Tâm giật giật. Bình thường chuyện mở đầu không quan trọng, càng về sau mới càng nặng, đánh Lôi Uy đã là quá rồi không lẽ còn nữa?
- Mới rồi Tư Đạt Khắc mang người tới.
Lôi Địch chỉ La Thanh Thanh, nói:
- Kết quả tính làm lễ ôm gặp mặt với nha đầu này, nhưng vấn đề ở chỗ nha đầu là vị hôn thê của Càn Kình...
Mộc Quy Vô Tâm nhìn La Thanh Thanh, mắt sáng ngời. Mộc Quy Vô Tâm là hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo nên từng thấy nhiều mỹ nữ, tuy nhiên mỹ nữ như La Thanh Thanh thì thật hiếm thấy. Lão dê già như Tư Đạt Khắc Tư Đạt Khắc rảnh rỗi sẽ chạy đến phố lầu xanh, thấy cô nương đẹp như vậy không nổi máu mới là lạ.
- Cho nên...
Lôi Địch vỗ vai Càn Kình, nói:
- Tiểu tử này chặn Tư Đạt Khắc lại, còn mắng một trận khiến hắn tức giận rời đi.
Mộc Quy Vô Tâm không thể không lại đánh giá Càn Kình. Là Phục Ma nhất chiến và Rèn tạo Đại Sư đã không dễ dàng, đối diện hội trưởng Công Hội Ma Pháp Sư còn dám đối kháng là có can đảm.
Trong một ngày liên tục đắc tội hai trong tám đại thế lực Vĩnh Lưu thành, thanh niên này siêu thật.
- Dù sao chuyện đã rồi.
Mộc Quy Vô Tâm hờ hững phất tay nói:
- Chúng ta làm Chiến Sĩ vốn là một đám rõ ràng giản đơn, dám làm dám nhận. Đừng nói ngươi là Rèn tạo Đại Sư, dù ngươi không phải Rèn tạo Đại Sư một khi gia nhập vào Hồng Lưu Chiến Bảo của ta thì là người Hồng Lưu Chiến Bảo. Người ngoài có thể bớt xén tiền công của chúng ta nhưng muốn đụng vào người Hồng Lưu Chiến Bảo thì phải hỏi đao kiếm trong tay chúng ta!
Càn Kình phát hiện hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo trước mắt rất hợp với khẩu vị của hắn.
Bên ngoài sân náo nhiệt vọng vào một thanh âm ẩn chứa giận dữ:
- Vậy sao?
Mộc Quy Vô Tâm nghe thanh âm, lông mày rậm nhướng lên, ánh mắt khiêu khích liếc ngoài sân.
- Gia chủ của Lôi gia, Lôi Quang Nhật Nguyệt?
- Đúng vậy.
Vóc dáng Lôi Quang Nhật Nguyệt hơi gầy, mặc y phục võ sĩ màu xanh, eo treo một thanh trường kiếm sắc bén chậm rãi bước qua cánh cửa. Khí thế cường đại từ từ toát ra khỏi người Lôi Quang Nhật Nguyệt, không ngừng khuếch tán. Càn Kình từ xa đã cảm giác được khí thế khiếp người.
- Càn Kình đúng không? Đệ nhất người thủ hộ của La gia?
Đôi mắt xám của Lôi Quang Nhật Nguyệt đánh giá Càn Kình, nhẹ gật đầu giữ lễ tiết và phong độ gia chủ. Lôi Quang Nhật Nguyệt bỗng biến sắc mặt như đất sụp xuống hố, mắt chớp lóe sát khí.
Lôi Quang Nhật Nguyệt nói:
- Nhi tử của ta làm chuyện sai lầm, ngươi có thể kháng nghị với ta. Lôi Quang Nhật Nguyệt ta sẽ không thiên vị cái gì, sẽ cho ngươi một câu giải thích. Nhưng ngươi trực tiếp động tay? Ta còn chưa chết, không cần ai dạy nhi tử giúp ta!
Giọng Lôi Quang Nhật Nguyệt lọt vào tai, đấu khí dâng trào bùng nổ, đấu khí liên tục tăng lên tụ lại hình thành cái bóng khổng lồ mơ hồ, đấu hồn. Càn Kình cảm giác áp lực khổng lồ như thực thể đè ép, hắn nhíu mày nhưng không phóng đấu khí ra đối kháng với khí thế hùng hồn ập đến.
Đấu khí của Lôi Quang Nhật Nguyệt không ngừng lên cao, tựa như ngọn núi to thực chất ập xuống, mắt lóe tia ngạc nhiên, nghi hoặc. Hài tử này mới bao nhiêu tuổi? Hắn không phải là Chiến Sĩ huyết mạch gì, cùng lắm là vừa vào hàng Chiến Sĩ Hàng Ma vậy mà có thể đối diện khí thế của ta chẳng hề lùi bước?
- Ta cũng chưa chết.
Mặt Càn Kình không biểu tình nhìn Lôi Quang Nhật Nguyệt. Quanh năm chém giết đúc ra thần kinh cứng hơn thép, sao có thể bị khí thế của Lôi Quang Nhật Nguyệt đè ép?
- Có người mắng chửi phụ mẫu của ta trước mặt ta, ta không giết hắn tại chỗ đã là may cho hắn!
- Vậy sao?
Lôi Quang Nhật Nguyệt bước tới một bước, khí thế liên tục tăng lên. Đấu khí trong người Càn Kình bản năng chuyển động hộ thể.
*****
Keng!
Chiến kiếm ngân vang trong sân, không khí vốn đầy căng thẳng bỗng nhiên có một quái vật đấu khí màu đỏ khổng lồ dâng lên. Đấu khí cực nóng đỏ rực đầu sói mình người, không khí trong sân liên tục tăng cao khoảnh khắc đè ép hoàn toàn khí thế của Lôi Quang Nhật Nguyệt.
- Lôi Quang Nhật Nguyệt, ngươi cho rằng ta chết rồi?
Đấu hồn khổng lồ như thực thể sau lưng Lôi Địch ngửa đầu gầm rống, đấu binh Thiên Lô ngân vang vì lực lượng đấu hồn trùng kích, đấu khí đỏ nhảy múa trên thân kiếm.
Càn Kình cảm giác áp lực trước mặt biến mất ngay. Biểu tình của Lôi Quang Nhật Nguyệt biến có xem.
- Lôi Địch...
Kẽ răng Lôi Quang Nhật Nguyệt hút gió, đôi mắt tràn ngập sát ý xen lẫn giận dữ, cẩn thận. Năm đó Chiến Đường Tam Kiệt sống không kiêng nể gì trong Vĩnh Lưu thành, có nhiều Chiến Sĩ, Ma Pháp Sư cùng thế hệ đều bị Lôi Địch tự tay đánh. Bao gồm Chiến Sĩ, Ma Pháp Sư thế hệ trước, năm xưa không ai dám chọc vào Lôi Địch.
Lôi Địch chính là nguyên tố ma pháp chưa xếp xong, ma pháp thất bại tùy thời sẽ nổ.
Tuy cấu đánh giá này mấy năm qua không sử dụng trong Vĩnh Lưu thành nhưng không đại biểu hiện giờ gia chủ của Lôi gia Lôi Quang Nhật Nguyệt quên câu đánh giá này.
Lôi Quang Nhật Nguyệt muốn về nhà ngay, treo Lôi Uy lên đánh một trận rồi tính. Chẳng phải nói là một hỗ trợ Chiến Sĩ huyết mạch Hàng Ma lục, thất chiến sao? Tại sao Lôi Uy không báo trước là có Lôi Địch ở đây?
- Lôi Địch, chuyện này không liên quan đến ngươi. Mới rồi ta không trông thấy ngươi, không kịp chào hỏi ngươi, chút nữa ta sẽ xin lỗi sau.
Lôi Quang Nhật Nguyệt đối diện Lôi Địch nhún nhường nhiều:
- Nhưng hôm nay chuyện nhi tử của ta bị đánh phải giải quyết, nếu không thì người ta sẽ tưởng rằng Lôi gia của ta dễ ăn hiếp. Sau này Lôi gia ta làm sao sống trong Vĩnh Lưu thành?
Mộc Quy Vô Tâm rất hiểu tâm tình của Lôi Quang Nhật Nguyệt, nếu đổi lại là gã, Chiến Sĩ Hồng Lưu Chiến Bảo bị người đánh nâng trở về chiến bảo thì gã sẽ tức giận nhảy cẫng lên vác rìu chiến tìm kẻ đánh người.
Cái gì mà khí độ gia tộc, cường giả? Đó chỉ là Cung Tiễn Thủ nói, tự mình tưởng tượng ra.
Khí độ? Nếu biểu hiện phong độ cao thủ như Ngâm Du Thi Nhân nói, con của mình bị người đánh chỉ cười khẽ, nói cái gì ngại thân phận tiền bối không thích hợp ra tay, vậy thì ngày mai sẽ có kẻ lớn gan giết luôn nhi tử.
Thế lực tranh đoạt đều tàn khốc, máu chảy đầm đìa! Chỉ có nắm đấm to, thế lực đủ mạnh khiến người sợ, e ngại. Làm sao khiến người sợ mình? Ngươi có thế lực là người ta sợ? Không không không! Trừ phi ngươi có vương bá khí của Phục Long Chân Sách đại đế đễn nỗi Chiến Sĩ huyết mạch chung cực nguyện ý hiệu lực cho ngươi.
Nếu không thì chỉ có một con đường, đó là đánh, giết, làm bất cứ ai trước khi hành động sẽ lo lắng đến có lẽ sẽ kinh động thế lực sau lưng người bị đánh.
Quy tắc đơn giản nhất và hiện thực nhất! Nếu hôm nay Lôi Quang Nhật Nguyệt không đến, không có phản ứng gì với chuyện này thì ngày mai người ta tìm tới cửa.
Tại sao gia tộc Pháp Khắc Nhĩ suy sụp? Là vì thái độ của gia chủ lúc đó không đủ cứng rắn, mỗi lần xảy ra chuyện chỉ khiến gia tộc tuyên bố với bên ngoài: Gia tộc biểu thị nghiêm trọng kháng nghị, gia tộc biểu thị mãnh liệt kháng nghị, gia tộc cần nghiêm chỉnh giao thiệp.
Chuyện này xảy ra nhiều lần thì còn ai để mắt đến gia tộc chỉ biết múa mép khua môi? Kết cuộc là suy đồi.
- Ngươi muốn khiến Hồng Lưu Chiến Bảo chúng ta cho ngươi câu giải thích nào?
Mộc Quy Vô Tâm di chuyển thân thể khổng lồ như gấu che trước mặt Càn Kình. Đừng nói bây giờ Càn Kình là hy vọng Hồng Lưu Chiến Bảo tỗi dậy, dù hắn chỉ là một Chiến Sĩ bình thường thì Mộc Quy Vô Tâm làm hội trưởng chỉ có thể làm một điều, đó là gánh! Hôm nay hội trưởng nhà ngươi không gánh, ngày mai các Chiến Sĩ sẽ mất đi niềm tin với công hội, xin rút lui hoặc gia nhập vào thế lực khác.
Đa số các Chiến Sĩ ngay thẳng, gia nhập vào thế lực sẽ chịu thiệt nhiều. Mộc Quy Vô Tâm từng thấy nhiều chuyện tương tự, không hy vọng cùng là Chiến Sĩ đi chỗ khác chịu thiệt, nói là lý tưởng cũng tốt, kiên trì ngu ngốc cũng thế. Mộc Quy Vô Tâm có thể chống nhiều năm chủ trì chính là vì điều này.
- Hồng Lưu Chiến Bảo?
Lôi Quang Nhật Nguyệt ngẩn ra. Chuyện này sao lại dính dáng với Hồng Lưu Chiến Bảo? Tuy mấy năm nay vì không có Lôi Địch nên Hồng Lưu Chiến Bảo không hung mãnh như xưa nhưng dù gì cũng thuộc một trong tám đại thế lực, nếu gây sự thì hơi rắc rối.
- Đúng vậy.
Mộc Quy Vô Tâm nhìn xuống Lôi Quang Nhật Nguyệt, dùng ưu thế tuyệt đối hình thành uy thế đặc biệt:
- Tiểu tử Càn Kình mới ký đơn gia nhập Hồng Lưu Chiến Bảo, do hội trưởng ta đây đích thân tự phê duyệt thông qua, hiện giờ là thành viên chính thức của Hồng Lưu Chiến Bảo. Nhi tử của ngươi bị đánh, Lôi gia không thể sống trong Vĩnh Lưu? Vậy Chiến Sĩ Hồng Lưu Chiến Bảo ta là cho ngươi tùy tiện giết sao? Vậy thì Hồng Lưu Chiến Bảo ta đưa đơn lên tổng công đoàn xin xóa tên cho rồi!
Lôi Quang Nhật Nguyệt nghe Mộc Quy Vô Tâm nói, ngực như bị búa đập. Càn Kình thật thông minh, đánh người xong đi cầu Chiến Sĩ là Chiến Sĩ ngốc nghếch đầy lý tưởng chủ nghĩa cho gia nhập Hồng Lưu Chiến Bảo, chắc chắn gã sẽ hoan nghênh hắn.
- Được, được, được!
Lôi Quang Nhật Nguyệt liên tục gật đầu, nói:
- Mộc Quy Vô Tâm hội trưởng, ta không giết Càn Kình. Hắn đánh gãy bảy cây xương sườn của nhi tử ta, còn thương tổn đến nội tạng, ta sẽ đánh hắn bị thương tương tự, vậy là chúng ta thanh toán xong.
Mộc Quy Vô Tâm cười nhìn Lôi Quang Nhật Nguyệt, hỏi:
- Ngươi nói xem ta có chuyện không? Nếu là ngươi thì có đồng ý yêu cầu này không?
Lôi Quang Nhật Nguyệt ngẩn ra, loại chuyện này nếu đổi lại là gã thì làm sao có thể đồng ý?
- Nếu vậy...
Lôi Quang Nhật Nguyệt kiềm nén giận dữ muốn giết chết Càn Kình. Lôi Uy so với hai ca ca khác càng không nên thân thì là hài tử có tài một chút, chẳng qua hơi kiêu ngạo. Theo tuổi tác tăng lên Lôi Uy sẽ trưởng thành hơn, bây giờ bị người đánh trọng thương, không chữa trị tốt sau này muốn ngồi lên vị trí gia chủ không dễ dàng.
Lôi Quang Nhật Nguyệt thương lượng:
- Mộc Quy Vô Tâm, ta bàn với Công Hội Thiết Tượng giúp ngươi tăng giá khoáng thạch kim loại, bán trang bị rẻ chút, thấy sao?
Lôi Quang Nhật Nguyệt nhìn Mộc Quy Vô Tâm đầy tự tin. Lôi gia đứng vững gót chân tại Vĩnh Lưu thành không chỉ vì có sức chiến đấu. Nói đến thì trong tám đại thế lực Lôi gia không xếp hạng cao về sức chiến đấu nhưng có đặc sắc riêng.
Lôi gia có một trực hệ, ca ca ruột của Lôi Quang Nhật Nguyệt, nhâm chức trong Thiên Hỏa Lô Tràng Công Hội Thợ Rèn Vĩnh Lưu, cách địa vị phó hội trưởng chỉ kém một chút. Ráng rèn luyện thêm vài năm là có thể trở thành phó hội trưởng. Bây giờ người đó có tiếng nói nặng ký trong Thiên Hỏa Lô Tràng, nếu giúp đỡ chuyện này thì có thể làm được.
Mộc Quy Vô Tâm bật cười, cái giá thật khiến người động tâm, vừa lên vừa giảm giá là một món lợi không nhỏ.
- Ngươi nói ta có chịu không?
Lời nói đầy khiêu khích đã tỏ rõ thái độ của Mộc Quy Vô Tâm, chuyện giao người vốn không thể đàm phán.
← Ch. 245 | Ch. 247 → |