Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 254

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 254: Một đao chém chết
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Càn Kình trở về trước cửa La gia thì thấy một chiếc xe ngựa quen mắt đậu bên đường. Càn Kình nhướng mày, thầm tính thời gian.

- A! Quyết đấu, quyết đấu với Lôi gia, ta quên mất. Tính thời gian thì hình như ở bên này?

- Càn Kình của các ngươi sợ quyết đấu nên trốn rồi sao?

Càn Kình chưa bước vào cửa đã nghe thanh âm quen thuộc của Lôi Uy. Một tháng cộng với tài lực của Lôi gia đủ khiến Lôi Uy gãy xương sườn có thể xuống giường chạy nhảy.

- Núp bà nội ngươi! Lão tử mà sợ các ngươi sao?

Càn Kình thành công rèn hồn binh, dư âm hào tình trong ngực chưa tan, nghe Lôi Uy gào ra thì không nể mặt sải bước vào sân đôi co.

- Ngươi còn ở đây sủa bậy thì có tin là ta một cước cho ngươi nằm trên giường thêm một tháng không?

Lôi Uy thấy Càn Kình, bản năng muốn lùi lại chợt cảm giác có bàn tay mạnh mẽ chống sau lưng, thế là sống lưng thẳng tắp. Ta có tỷ tỷ Lôi Nguyệt Nguyệt, đây chính là Tà Nguyệt Thiên Sứ của Vĩnh Lưu Thành! Hiện giờ tinh thần lực đột phá bình cảnh tam giai, liên tục tăng vọt lên đến ngũ giai.

- Càn Kình...

Lôi Uy ưỡn ngực nhìn quanh người mình. Phụ thân Lôi Quang Nhật Nguyệt ở bên cạnh, cho dù Càn Kình muốn ra tay công kích cũng không thành công được.

Lôi Uy tăng can đảm nói:

- Ngươi đã chọn chỗ chết cho mình chưa?

Càn Kình lười nói nhiều với Lôi Uy, loại phế vật này nếu không có Lôi Quang Nhật Nguyệt đứng bên cạnh chống thì hắn đá một cước đá gã nằm liệt giường rồi, hành động hữu hiệu hơn bất cứ thứ gì.

- Hội trưởng.

Càn Kình phớt lờ Lôi Uy, sải bước đi tới trước cửa đại sảnh, đứng trước mặt Mộc Quy Vô Tâm.

- Đã chọn chỗ chưa? Chọn được người làm chứng chưa?

Mộc Quy Vô Tâm nhìn dáng vẻ, khí độ của Càn Kình, hơi ngẩn ra, hình như hơi khác với một tháng trước rồi lại khó thể nói rõ khác ở chỗ nào. Đó không chỉ là thực lực thay đổi mà cả về tâm trí, tinh thần.

Một tháng này mỗi ngày Càn Kình sống trong tình cảnh tập trung cao độ, mỗi lần giã búa không chỉ rèn kim loại mà cũng rèn bản thân. Mỗi một cú giã có thể nói là liên quan đến sinh tử. Một tháng dài lâu, mỗi giây mỗi phút rèn luyện trong tình huống đó, là sự tự tin khó tả.

- Ta tìm thành chủ đại nhân.

Mộc Quy Vô Tâm gật đầu, nói:

- Bây giờ thành chủ đại nhân đã chờ ở chỗ quyết đấu, chúng ta đi đi.

Càn Kình đến trước mặt Lôi Địch, phát hiện vị đại thúc mới nhập thánh này có biểu tình không được tốt.

Càn Kình nhỏ giọng nói:

- Đại thúc, sao vậy?

- Có chuyện gì?

Biểu tình Lôi Địch ai oán nhìn Càn Kình, nói:

- Ta vốn định trở về để chúc mừng, kết quả tên khốn kiếp này đến quậy.

Càn Kình vỗ vai Lôi Địch, nói:

- Đại thúc, trở về chúc mừng cũng giống nhau.

- Được! Nghe lời ngươi.

Lôi Địch gật đầu liên tục. Lôi Địch có thể nhập thánh, người có ơn lớn nhất là Càn Kình, sự cảm kích đó không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt ra.

Nhập thánh! Không chỉ là nhập thánh! Lôi Địch tin tưởng tên của gã sẽ giống như cái tên Phục Long Chân Sách, hoàng đế của Chân Sách hoàng triều, vĩnh viễn ghi lại trong lịch sử nhân loại.

[Vị Chiến Sĩ bình thường thứ nhất nhập thánh: Lôi Địch. ]

Lôi Địch nghĩ đến tương lai trong vô số truyện ký sẽ có tiêu đề như vậy lập tức khiến Lôi Địch không thể kiềm được sự hưng phấn, liếc bóng lưng Càn Kình đi trước, thầm suy đoán. Tiểu tử này sẽ để lại cái gì trong lịch sử nhân loại?

Chiến Sĩ trẻ tuổi trợ giúp Lôi Địch nhập thánh? Không! Tuyệt đối không chỉ như vậy! Lôi Địch nhẹ lắc đầu. Tương lai của tiểu tử này sẽ càng huy hoàng hơn ta. Khi ta còn ở tuổi như hắn, đừng nói không có nhiều bản lĩnh như hắn, ngay cả trình độ đấu khí cũng không bằng hắn, càng đừng nói đến có hai Chiến Sĩ huyết mạcao thủh mạch làm bằng hữu.

Chiến Sĩ huyết mạch! Tại Chân Sách hoàng triều có thể kiêu ngạo rồi. Gần như chỉ óc chuyện thu Chiến Sĩ bình thường làm hỗ trợ, ít khi nào Chiến Sĩ huyết mạch làm bằng hữu với Chiến Sĩ huyết mạch bình thường, đó là một loại kiêu ngạo bẩm sinh.

- Tỷ, lần này tỷ nhất định phải giết chết Càn Kình.

- Giết Càn Kình? Không phải ngươi muốn báo thù đi? Ngươi nhìn trúng nữ nhân của La gia đúng không?

- Tỷ, mấy ngày nay các ngươi không có hỏi thăm ra La gia rốt cuộc có quan hệ gì với người chế tạo Tinh Thần Trùng Kích dược tề. Tỷ tin ta đi, chỉ cần đưa nàng lên giường của ta là ta có thể giải quyết bất cứ loại nữ nhân nào.

Lôi Địch ngoái đầu, đồng tình liếc Lôi Uy. Tai Càn Kình rất thính, thanh âm cỡ này đủ cho hắn nghe rõ ràng. Ngươi muốn đụng vào nữ nhân của Càn Kình? Xem ra ngươi không biết hắn từng làm gì trong Áo Khắc Lan. Tinh anh của Khải Gia, gia tộc Pháp Khắc Nhĩ bị diệt sạch, có chuyện gì mà Càn Kình không làm được? Xem ra Lôi gia sắp thiếu nam nhân trong nhà.

Hội trường quyết đấu là diễn võ trường trong Hồng Lưu Chiến Bảo. Lý Đức Ước Khắc và nhi tử Hồng Sắc Ước Khắc sớm ngồi trên ghế chủ tịch trên đài. Lôi gia và Mộc Quy Vô Tâm ngồi hai bên đài chủ tịch.

Lý Đức Ước Khắc mỉm cười nhìn hai bên vào sân, lòng thầm vui vẻ. Nếu loại quyết đấu như hôm nay thường xảy ra trong Vĩnh Lưu thành thì tốt biết mấy, các đại thế lực sẽ nhanh chóng suy yếu thực lực, khi đó thành chủ sẽ nắm giữ quyền lực vô cùng vinh diệu.

- Hôm nay, tại đây tiến hành cuộc quyết đấu đã định từ hơn một tháng trước.

Lý Đức Ước Khắc nhìn hai thế lực bên cạnh mình, nói:

- Nếu ta đã được mời làm người chứng thì ta sẽ đối diện trận quyết đấu này với thái độ công bình.

Lý Đức Ước Khắc chậm rãi ngồi xuống vị trí.

Vẻ mặt Lôi Quang Nhật Nguyệt âm trầm đứng dậy:

- Người của Lôi gia chưa đến lượt người khác dạy! Ai đánh người của Lôi gia, mặc kệ là thế lực gì đều sẽ không bỏ qua!

Mộc Quy Vô Tâm hừ mạnh. Tháng này Càn Kình bế quan, không biết cùng Lôi Địch rù rì cái gì. Lôi gia hợp tác với Công Hội Thiết Tượng, Công Hội Dược Tề cùng nhau đè ép Hồng Lưu Chiến Bảo. Mấy ngày nay Hồng Lưu Chiến Bảo thật khó sống, chưa từng khó khăn như vậy.

Mộc Quy Vô Tâm công khai gào thét:

- Càn Kình, làm thịt nàng cho ta!

Lôi Quang Nhật Nguyệt lạnh lùng cười nhạo:

- Ai làm thịt ai còn khó nói. Mấy ngày nay Hồng Lưu Chiến Bảo sống khốn khổ lắm rồi đúng không? Chắc sẽ không đến nỗi không có tiền mua quan tài đi? Nếu Càn Kình chết, nếu Hồng Lưu Chiến Bảo thật sự nghèo đến mức không có tiền chôn hắn thì Lôi gia nguyện ý tài trợ.

Lôi Quang Nhật Nguyệt nhìn Trảm Mã Đao, nhíu mày.

Mặt Lôi Quang Nhật Nguyệt hiện vẻ cười nhạt trào phúng:

- Như thế nào? Sợ quyết đấu? Lấy cả vũ khí ra?

Càn Kình nhấc thanh đấu binh Trảm Mã Đao sắc bén sáng choang trong tay:

- Nếu là quyết đấu thì dĩ nhiên sẽ chia sinh tử, ta không mang theo vũ khí mới là khùng.

Hồng Sắc Ước Khắc nghi hoặc nhìn Càn Kình. Trong tình huống sinh tử đại chiến mà Càn Kình có thể giữ bình tĩnh như vậy, hắn mới bao nhiêu tuổi? Không lẽ Càn Kình thường trải qua quyết đấu sinh tử sao?

Mặt Lôi Quang Nhật Nguyệt lóe vẻ kinh ngạc, vốn định châm chọc cười nhạo khiến tiểu nam hài này bị tổn thương cái gọi là tự tôn, vứt bỏ vũ khí rồi quyết đấu. Lôi Quang Nhật Nguyệt không ngờ Càn Kình sẽ có phản ứng như vậy.

*****

- Được rồi, đừng giấu vũ khí của ngươi.

Càn Kình chỉ vào eo thon của Lôi Nguyệt Nguyệt, nói:

- Bên trong chứa hai cây đấu Ti Ma cực mỏng, cột thứ đó vào cổ dùng sức một cái là đầu sẽ bị cắt xuống ngọt xớt. Đấu binh tuyệt hơn cả cẩm thạch đả ma, cực kỳ độc ác.

Người của Lôi gia ngẩn ngơ. Gần như không ai biết vũ khí đấu Ti Ma của Lôi Nguyệt Nguyệt, người biết đều đã chết, tại sao Càn Kình biết được? Không lẽ...

Lôi Nguyệt Nguyệt nhướng mày liễu, mắt sắc bén như kiếm hung tợn trừng Lôi Uy trên đài chủ tịch. Lôi Uy cảm nhận ánh mắt tức giận của phụ thân, tỷ tỷ thì thầm thấy uất ức. Loại chuyện như vậy tấtn hiên Lôi Uy biết nặng nhẹ, sao có thể nói trước khi quyết đấu?

- Vậy thì...

Lý Đức Ước Khắc giơ cao cánh tay:

- Hiện tại, quyết đấu chính thức bắt đầu!

Lý Đức Ước Khắc mới nói xong thì một vạn bảy ngàn chuyển Phục Ma nhị chiến đấu khí hoàn toàn bùng nổ. Một trăm lẻ tám viên đấu khiếu đấu khí chuyển động, bên trong phát ra tiếng gió rít thổi quét thiên địa, phủ lên y phục, tiếng vù vù giòn vang.

Một vạn bảy ngàn chuyển đấu khí nháy mắt bùng nổ, trong khi mọi người kinh ngạc tuổi Càn Kình còn nhỏ như vậy đã có thực lực đến thì thì đá lót dưới chân hắn nổ tung, đá vụn bay lên trời.

Vị trí Càn Kình đứng đọng lại ảo ảnh, người thật hì dấy lên bão tố cuồn cuộn vọt tới Lôi Nguyệt Nguyệt mới vừa tỉnh lại khỏi chấn kinh.

Trảm Mã Đao khổng lồ xen lẫn với sát khí đậm đặc, dung hợp Huyết Chiến thất thức, chém ra Huyết Chiến đệ bát thức, Trảm Mã đao hóa thành một luồng đao mang sáng choang chém vào đâu Lôi Nguyệt Nguyệt, không có ý gì thương hương tiếc ngọc.

Giết!

Trong khoảnh khắc này Càn Kình dùng hành động thể hiện một chữ duy nhất, đó là giết.

Nhanh như vậy? Phục Ma nhị chiến? Làm sao có thể? Lôi Nguyệt Nguyệt chưa từng tưởng tượng đấu khí của Càn Kình sẽ mạnh như vậy, càng không nghĩ đến tốc độ của hắn sẽ nhanh như thế. Lôi Nguyệt Nguyệt càng không ngờ rằng đao thế của Càn Kình đáng sợ đến mức đó.

Tương Tư.

Vội giơ đấu binh đặc biệt trong tay lên cao trên đầu, người muốn tránh ra nhưng hơi chậm, đành đỡ một đao lôi đình rồi tính tiếp.

Trảm Mã Đao lập tức đánh vào Tương Tư. Đôi tay Lôi Nguyệt Nguyệt run lên, cảm giác Trảm Mã Đao chém xuống không phải đao mà là ngọn núi lớn. Trảm Mã Đao va chạm vào Tương Tư phát ra một tiếng keng, biến thành hai sợi chỉ kim loại màu bạc bay hướng hai bên. Trảm Mã Đao không bị cản trở chém xuống, trong phút chốc đao phong đã tới gần trán Lôi Nguyệt Nguyệt.

Nhanh! Nhanh hơn cả gió và thân thể di chuyển, đao trảm mau hơn cả tia chớp.

Chỉ mành treo chuông, trong người Lôi Nguyệt Nguyệt dâng lên khí lưu nhanh chóng ngưng tụ thành băng thuẫn vững chắc trên đỉnh đầu. Cùng lúc đó, ngực Lôi Nguyệt Nguyệt lại dâng lên dao động ma lực cực nóng, bốn hỏa cầu to cỡ nắm tay rít gào bay hướng Càn Kình.

Đấu ma song tu!

Vào phút mấu chốt, Lôi Nguyệt Nguyệt phát ra thực lực đặc biệt của đấu ma song tu. Trong khoảnh khắc hai quyển trục ma pháp trên người Lôi Nguyệt Nguyệt nhanh chóng mở ra hết, đầu nàng lại có hai băng thuẫn hiện ra, tám hỏa cầu vòng quanh nhau hình thành hỏa cầu to lớn đập hướng Càn Kình.

Nhanh? Nhanh rồi sao? Kinh hoàng trong mắt Lôi Nguyệt Nguyệt biến thành cười nhạt. Vốn muốn dụ ngươi đến công kích, không ngờ ngươi nhanh hơn ta tưởng tượng. Nhưng không sao, chỉ cần gần thân thì ngươi sẽ hứng chịu cơn giận của ma pháp hỏa cầu.

Răng rắc!

Răng rắc!

Tiếng hai vật cứng gãy vang trên đầu Lôi Nguyệt Nguyệt. Băng Sương chi thuẫn có thể dễ dàng đỡ kình tiễn của Cung Tiễn Thủ vậy mà yếu ớt như tờ giấy trước Trảm Mã Đao, không có cả năng lực đỡ một giây.

Cùng lúc đó, hỏa cầu đập mạnh vào người Càn Kình, vang tiếng nổ điếc tai và khí nóng như vòi rồng. Lôi Nguyệt Nguyệt nhanh chóng bay ngược ra sau, cảm giác đầu mát lạnh, khóe môi cong lên nụ cười đắc ý, hỏa cầu như vậy là đủ rồi.

Khí nóng như vòi rồng đột nhiên bị xé rách, y phục trên người Càn Kình bị đốt cháy hơn phân nửa. Tay Càn Kình vác Trảm Mã Đao đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn Lôi Nguyệt Nguyệt.

Càn Kình nói:

- Cách chiến đấu không tệ, tiếc quá, hỏa cầu này quá yếu.

- Vậy thì sao?

Nụ cười trên mặt Lôi Nguyệt Nguyệt tăng phần dữ tợn:

- Ta còn có lá bài...

- Ngươi không còn lá bài gì hết.

Càn Kình chỉ vào giọt máu trên trán Lôi Nguyệt Nguyệt chậm rãi chảy xuống:

- Bởi vì, hiện tại ngươi đã chết rồi.

- Chết... ?

Lôi Nguyệt Nguyệt xoay tròn mắt, khó hiểu. Lôi Nguyệt Nguyệt bỗng thấy nhức óc, từ vị trí trán tách ra một vệt đỏ, vết máu từ trán nàng nứt tới chóp mũi rồi môi, cằm, cuối cùng xuống bụng.

Phụt... xẹt...

Từ chỗ khe nứt thân thể Lôi Nguyệt Nguyệt phun ra chuỗi máu, sau đó tách ra hai bên, nội tạng chảy đầy đất, hai nửa thân thể ngã sang hai bên.

Chiến đấu bắt đầu và kết thúc quá nhanh, mau đến nỗi Lý Đức Ước Khắc nhìn thấy tất cả nhưng không có cơ hội kêu ngừng. Lôi Nguyệt Nguyệt có Phục Ma nhất chiến à đấu ma song tu vậy mà chết thật dễ dàng.

Người Lôi gia và Ước Khắc gia ngẩn ngơ, không ai ngờ đến Tà Nguyệt Thiên Sứ nổi danh như cồn trong Vĩnh Lưu thành, học nghệ mấy năm dưới tay Kim Trạch Thiên Lục, Lôi Nguyệt Nguyệt có mấy loại đấu kỹ áp đáy hòm vậy mà chiến đấu mới bắt đầu đã bị Càn Kình chém làm hai.

- Quá đáng thương...

Lôi Địch lắc đầu, nói:

- Nha đầu này đã khinh địch, chưa phát huy hết thực lực đã chết, nếu không thì có lẽ sẽ chống đến chiến bại chứ không đến nỗi chết, đúng không?

- Đúng vậy. Có được đấu ma song tu, nếu mang theo ma pháp quyển trục hơi mạnh chút thì dù có bị thương nặng cũng sẽ không chết.

Mộc Quy Vô Tâm vẻ mặt bình tĩnh đánh giá mọi chuyện xảy ra:

- Nhưng mà... nguyên nhân chủ yếu nhất là cảm giác chiến đấu của Càn Kình quá mạnh. Hắn sinh ra là vì chiến đấu.

...

- Ngươi... ngươi...

Người Lôi Quang Nhật Nguyệt run lẩy bẩy, đôi mắt tóe lửa nhìn chằm chằm vào Càn Kình.

- Ngươi... Dám giết người...

Tay Càn Kình vác Trảm Mã Đao, đấu khí không hề giảm sút, cảnh giác nhìn Lôi Quang Nhật Nguyệt.

Càn Kình nói:

- Không thì sao? Nữ nhi của ngươi cầm đấu binh quái dị, mang theo nhiều ma pháp quyển trục như vậy chẳng phải là cũng muốn giết ta sao? Ta không giết nàng thì nàng sẽ giết ta, không lẽ ta để mặc cho nàng giết?

Bây giờ Càn Kình đã nghĩ thông. Đối diện Lôi gia cho dù lúc nãy nàng nương tay, chỉ đánh bại Lôi Nguyệt Nguyệt chứ không giết nàng thì Lôi gia sẽ không thay đổi thái độ. Lần trước Lôi Uy là một ví dụ, giây phút kia vốn Càn Kình có thể giết Lôi Uy nhưng chỉ hơi tăng sức đá một cước, vậy mà Lôi gia đã làm gì? Đòi quyết đấu!

Lôi Nguyệt Nguyệt làm gì? Hay cho ma pháp hỏa cầu! Đấu binh đặc biệt có thể giết người chắc chắn không đơn giản dùng để đánh bại người. Tất cả nói lên Lôi gia muốn giết Càn Kình chứ không phải đánh thắng.

- Ngươi giết nữ nhi của ta, vậy ngươi phải để mạng lại!

Đấu khí bùng nổ làm cái ghế dưới mông Lôi Quang Nhật Nguyệt vỡ vụn, ảo ảnh đấu hồn chưa cô đọng thành thực thể đã lao ra khỏi người gã. Mặt đất dưới chân Lôi Quang Nhật Nguyệt phát ra tiếng nổ điếc tai. Đài chủ tịch bên trái bị lực lượng chấn lắc lư, chén trà đặt trên bài rung lắc.

Crypto.com Exchange

Chương (1-922)