Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 258

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 258: Nhân danh nhiệm vụ Ma Chú Sư dũng mãnh nhất
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Tiếc rằng sức bắn vẫn quá nhỏ.

Càn Kình cười lật trang thứ hai, ngón tay giở trang sách khựng giữa không trung, con ngươi co lại nhỏ cỡ kim châm.

Trang thứ ba giới thiệu làm sao thay đổi sức bắn, đây là kiểu liên tiếp rèn đúc cực kỳ phức tạp, thông qua mấy chục cơ quan nhỏ đẩy lực bắn lên mạnh hơn nhiều.

Càn Kình càng giở trang sức thì biểu tình càng nghiêm túc. Trong bút ký ghi chép không phải một thợ rèn, từ giữa trang sách, những mảnh đạn ám khí không đơn thuần là máy móc mà dần có minh văn ma pháp trận khác nhau. Trong đó thậm chí có vài ám tiễn cỡ nhỏ lấy ma hạch, ma tinh làm động lực. Uy lực của mấy thứ này có sức xuyên thấu mạnh hơn xa cường cung ngạnh nỗ.

Một ám tiễn nho nhỏ điêu khắc đầy phù văn ma pháp trận giống y nhau, hình thành vũ khí ma pháp cao đẳng có sức sát thương mạnh, chẳng qua so với vũ khí ma pháp lưu truyền trong thế gian thì cái này chỉ dùng một lần, sau khi sử dụng chúng sẽ nổ tung để phòng ngừa bị người cướp đi lợi dụng tiếp.

Ma Chú Sư!

Càn Kình quay đầu nhìn bên ngoài nhà tranh, không biết Bố Lai Khắc đại thúc đã tỉnh lại từ khi nào, đang hút thuốc. Bố Lai Khắc đại thúc mà là thợ rèn gì, đó là Ma Chú Sư tổ hợp chức nghiệp thợ rèn, Minh Văn Sư.

Càn Kình lại tập trung vào quyển ma đạo khí trong tay. Nếu chế tạo ra mấy thứ này mang trên người, đừng nói là Ma Pháp Sư như Hoàng Tuyền, La Thanh Thanh sẽ được năng lực phòng ngự cực mạnh, bản thân Càn Kình là Chiến Sĩ nếu gặp Chiến Sĩ càng mạnh hơn thì...

- Ủa?

Càn Kình giở ma đạo khí phát hiện đây không phải là bút ký hoàn chỉnh, trên giá sách nên có quyển ma đạo khí thứ hai nhưng bây giờ trên giá sách không có.

Càn Kình đang nhìn mê say, muốn biến ma đạo khí mạnh nhất rốt cuộc cường đến cỡ nào chợt phát hiện không có tập sau. Càn Kình gãi đầu ra khỏi nhà tranh, đứng trước mặt Bố Lai Khắc đại thúc, khóe miệng giật giật.

Càn Kình cung kính nói:

- Đại thúc, hình như giới thiệu ma đạo khí không phải bản đầy đủ?

Bố Lai Khắc đại thúc ngước mặt lên, bàn tay già nua lau ghèn, chớp mấy cái.

Bố Lai Khắc đại thúc lười biếng nói:

- A! Cái này à... đó là lúc trước ta chơi trên núi ngẫu nhiên nghĩ ra, sau này đi tùy tiện vứt vài bút ký, không lấy trở về.

Thứ như vậy mà vứt lung tung?

Càn Kình gãi đầu hỏi:

- Đại thúc có nhớ đã ném ở đâu không?

Bố Lai Khắc đại thúc dùng cán thuốc chỉ hướng vị trí giá sách trong nhà tranh, nói:

- Bên dưới giá sách có tấm bản đồ, lúc trước ta tìm kim loại tiện tay vẽ, vị trí đặt sách ở đâu đều có ghi trong bản đồ.

Càn Kình cúi đầu nói:

- Đa tạ đại thúc.

Càn Kình xoay người chạy nhanh vào nhà tranh, tìm thấy bản đồ bên dưới giá sách. Đôi mắt Càn Kình hưng phấn rực lửa khi thấy bản đồ thì tựa gặp bão tố, chớp mắt dập tắt ngọn lửa thành ánh lửa leo lét.

Bản đồ hoàn toàn mở rộng thì cỡ ba thước vuông, đây là một phần bản đồ tây sơn, có ghi chú mấy chục vị trí giấu sách.

Tuy Càn Kình không nhận ra mỗi một chỗ giấu sách nhưng nhận ra bảy, tám phần, những chỗ này đều có ma thú bàn cứ. Cái gì Giáp Phục Quái, Lam Khí Ma Bức, Phi Đầu Mang, thậm chí là ma thú càng cao cấp hơn như lãnh địa Hoàng Kim Sư Thứu.

Trong số những ma thú này con kém nhất cũng cỡ thượng giai lục giai, Hoàng Kim Sư Thứu là ma thú thượng vị trong đám ma thú cao đẳng, đều có ý thức lãnh địa rất mạnh, là ma thú có tính công kích cực cao.

Đi mấy chỗ này sưu tập bút ký thất lạc không khác gì tìm chết.

Bố Lai Khắc đại thúc cầm tẩu thuốc đứng trước nhà tranh, nhấc chân lên, dùng cán thuốc gõ đế giày, giũ vụn thuốc trong tẩu xuống đất. Bố Lai Khắc đại thúc tựa vào cửa phòng hờ hững nhìn Càn Kình.

Bố Lai Khắc đại thúc nói:

- Ngươi nhắc ta mới nhớ, thật muốn tìm lại những bút ký bị thất lạc về.

Càn Kình mừng rỡ nói:

- Tìm về? Thế thì tốt rồi!

Tuy Bố Lai Khắc đại thúc chỉ thừa nhận gã là thợ rèn nhưng chắc chắn có sức chiến đấu kinh khủng, những ma thú cao đẳng này sao chịu nổi chiến chùy của nam nhân trung niên.

Bố Lai Khắc đại thúc vừa lòng cười, gật đầu, nói:

- Ngươi cũng thấy tốt?

Càn Kình bỗng cảm giác ánh mắt này rất quen, mỗi khi hắn thấy ánh mắt này là...

- Ta lớn tuổi rồi, không tiện đi ra ngoài.

Bố Lai Khắc đại thúc lại lấy ra một túi sợi thuốc nhúm lửa, chậm rãi nói:

- Giao cho ngươi đi mấy chỗ này tìm bút ký của ta trở về.

Quả nhiên!

Tâm tình hưng phấn của Càn Kình như bị tạt gáo nước lạnh, quả nhiên Bố Lai Khắc đại thúc thợ rèn đùn công tác đi xa nhà leo núi cho hắn.

Thanh âm bằng phẳng không cảm xúc chậm rãi nói:

- Người chơi Càn Kình kích phát nhiệm vụ Ma Chú Sư, có nhận hay không? Xin lựa chọn.

Nhiệm vụ Ma Chú Sư? Đó là cái gì?

Càn Kình thở dài, hắn có ngày hôm nay là nhờ Bố Lai Khắc đại thúc giúp đỡ rất nhiều. Nếu là việc Bố Lai Khắc đại thúc thợ rèn yêu cầu, mặc kệ nó là nhiệm vụ gì thì Càn Kình phải làm. Nhưng bây giờ Càn Kình đối đầu với loại như Hoàng Kim Sư Thứu thì không có bất cứ hy vọng chiến thắng nào.

Nhận!

Càn Kình chọn nhận nhiệm vụ, lại nghe bên tai vang thanh âm của hệ thống.

- Người chơi Càn Kình nhận nhiệm vụ Ma Chú Sư.

Càn Kình mở ngăn thuộc tính, thấy bên trong có một hàng tin tức: Hoàn thành nhiệm vụ Ma Chú Sư sẽ được phần thưởng là trở thành Ma Chú Sư.

Trở thành Ma Chú Sư!

Càn Kình cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng, tuy rằng không biết khi nào mới hoàn thành cái gọi là nhiệm vụ nhưng làm xong là sẽ trở thành Ma Chú Sư!

Bây giờ nguyên Chân Sách hoàng triều chắc không có một Ma Chú Sư đơn thuần.

Khoảnh khắc đóng ngăn thuộc tính, Càn Kình vô tình liếc thấy một ngăn xưng hô thợ rèn: Rèn tạo Đại Sư nhị giai.

Rèn tạo Đại Sư nhị giai?

Càn Kình ngẩn ra sau đó hiểu ngay. Càn Kình ở trong Vô Tận thế giới trở thành Rèn tạo Đại Sư nhất giai, sau này không có nhiều thời gian vào trong đó rèn luyện. Muốn tăng đẳng cấp thì phải luyện độ quen tay nhiều như nước biển, bây giờ Càn Kình từ Rèn tạo Đại Sư nhất giai tăng lên đến nhị giai chứng minh một điều...

Càn Kình ở bên ngoài đúc trang bị vũ khí đạt được độ quen tay, kinh nghiệm có thể đưa vào trong Vô Tận thế giới. Vì Càn Kình vượt cấp tạo thành công một thanh hồn binh nên mới được kinh nghiệm nhiều như biển do đó tăng đẳng cấp Rèn tạo Đại Sư.

Bố Lai Khắc đại thúc xoay người bước đi:

- Phải rồi, mấy ngày nay nguôi đừng đi Ân Lạp Khắc đấu khí phòng.

Bố Lai Khắc đại thúc thuận miệng dặn:

- Trước tiên luyện những thứ ngươi học được cho quen tay. Bất cứ đấu kỹ nào đạt đến đỉnh giai sẽ có biến đổi to lớn và khiến người được nhiều cảm ngộ.

Càn Kình cung kính gật đầu, mỗi lần tăng đẳng cấp đấu kỹ là hắn cảm giác lực phá hoại tăng lớn, nhưng chưa từng cảm ngộ được chút gì như lời Bố Lai Khắc đại thúc nói. Nếu không phải lúc trước Bố Lai Khắc đại thúc chỉ điểm nói một câu này, có lẽ vì truy cầu nhiều thủ đoạn chiến đấu hơn, hôm nay Càn Kình sẽ đi Ân Lạp Khắc đấu khí phòng đá quán để xem có thể học đấu kỹ tốt hơn không

*****

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt dùng hết mười sáu canh giờ. Càn Kình mang theo nỗi tiếc nuối không thể từ Dược sư trở thành Dược Tề Đại Sư ra khỏi Vô Tận thế giới.

Càn Kình không trở thành Dược Tề Đại Sư nhưng có cơ hội làm Ma Chú Sư, kinh nghiệm đúc hồn binh cũng càng ngày càng nhiều. Càn Kình vừa lòng duỗi lưng, ném mũ ma pháp vào đấu giới, bước nhanh ra khỏi phòng. Càn Kình đón mặt trời mới mọc từ phái chân trời, hít sâu một hơi.

Chiến Tranh cao đẳng học viện, Chinh Phạt Chiến Tranh học viện tại Vĩnh Lưu thành.

Càn Kình ở Áo Khắc Lan không biết bao nhiêu lần nghe danh tiếng của danh giáo này.

Hôm nay Càn Kình thật sự đứng trước cửa Chinh Phạt Chiến Tranh học viện, cầm thư giới thiệu của Hồng Lưu Chiến Bảo, hắn phát hiện trong lòng có chút kích động và hưng phấn.

Bên kia cánh cửa là tường đoán khách khổng lồ, mặt trên không có câu để lại của viện trưởng đầu tiên khai sáng học viện giống sơ cấp Chiến Sĩ và Ma Pháp học viện mà là bức tranh.

Một bức tranh to lớn liên quan chiến tranh. Hai phe gồm nhân loại Chân Sách hoàng triều và ma tộc vương triều Lộ Tây Pháp. Chiến trường nhân ma đang xảy ra cuộc chiến sinh tử khốc liệt.

Càn Kình nhìn chằm chằm bức tranh trước mắt, bên tai như nghe thấy tiếng chém giết, đao kiếm va nhau, ma pháp gầm rống, sinh mệnh thét gào từ chiến trường nhân ma.

- A! Thật lợi hại!

Càn Kình tỉnh lại khỏi bức tranh, liên tục lắc đầu khen rằng:

- Chỉ là một bức tranh mà ta như nghe tiếng sát phạt từ chiến trường nhân ma, ngửi mùi máu tanh, như thật sự ở trong chiến trường nhân ma.

Phần Đồ Cuồng Ca nhẹ gật đầu, nói:

- Ta nghe nói người sáng lập Chinh Phạt Chiến Tranh học viện vì khiến đệ tử Chiến Sĩ nhập học càng hiểu sự tàn khốc của chiến trường nhân ma, hiểu tại sao mình tham gia vào Chiến Tranh cao đẳng học viện nên đặc biệt mời họa sĩ vĩ đại nhất lúc bấy giờ tạo ra bức tranh này.

Càn Kình nhẹ gật đầu. Chiến Sĩ thật sự phải trải qua chém giết mới tạo nên. Đối với những đệ tử Chiến Sĩ không trải qua chiến tranh rồi lại có thiên phú rất khá, từ sơ cấp Chiến Sĩ và Ma Pháp học viện thuận lợi thăng lên Chiến Tranh cao đẳng học viện thì bức tranh này là lão sư thứ nhất của bọn họ.

- Hình như... Chúng ta đã đến muộn.

Bích Lạc vẫn mặc trường bào ma pháp màu đen rộng thùng thình cũ kỹ, đội mũ ma pháp đen rụt rè nhỏ giọng nói:

- Có phải nên vào học viện tìm lão sư báo danh không...

Càn Kình cười nói:

- Cũng phải, chúng ta tìm lão sư báo danh đi.

- Chờ chút, các ngươi đợi chút.

Trong phòng khách trước cửa Chinh Phạt Chiến Tranh học viện có hai Chiến Sĩ trẻ tuổi mặc trang phục Chiến Sĩ sải bước chạy tới trước mặt năm người, hỏi:

- Chỗ này là Chinh Phạt Chiến Tranh học viện, lệnh bài thân phận của các ngươi đâu?

lệnh bài thân phận? Càn Kình cười cười. Chưa nhập học thì lấy đâu ra lệnh bài thân phận?

- Xin lỗi.

Bích Lạc cúi thấp người chín mươi độ, mũ ma pháp không ngừng lắc lư, lấy một lá thư thông báo tuyển nhận từ trường bào rộng.

Bích Lạc nhỏ giọng nói:

- Chúng ta là học sinh mới đợt này, bởi vì có một số chuyện chậm trễ nên bây giờ mới đến báo danh.

- Chậm trễ?

Hai Chiến Sĩ thủ vệ nhìn nhau, lộ nụ cười bất mãn:

- Nơi này là Chinh Phạt Chiến Tranh học viện, không đến báo danh đúng thời gian là tự động đánh mất tư cách, ngươi...

Chiến Sĩ nhận lấy lá thư thông báo tuyển nhận của Bích Lạc, nhìn lướt qua, biểu tình kiêu ngạo đông lại.

Chiến Sĩ khác nghi hoặc nhìn đồng bạn của mình. Làm sao vậy? Năm đệ tử đến báo danh muộn nên dạy cho một bài học để bọn họ biết Chinh Phạt Chiến Tranh học viện... Bích Lạc!

Bích Lạc!

Hai Chiến Sĩ trợn to muốn lồi mắt, ngơ ngác nhìn tên đệ tử trên lá thư thông báo tuyển nhận mới tinh.

Ma pháp hệ: Bích Lạc.

Bích Lạc!

Hai Chiến Sĩ cảm giác trong cổ như có cục sắt, cứng ngắc chậm rãi xoay đầu đối diện nhau, thấy kinh ngạc trong mắt đối phương. Bích Lạc! Đồn rằng hiệu trưởng đại nhân nghe nói Bích Lạc yêu cầu gia nhập Chinh Phạt Chiến Tranh học viện thì hưng phấn mất ngủ ba ngày.

Từ ngày khai giảng thì hiệu trưởng đại nhân đã trong trạng thái hưng phấn, vẻ mặt từ ban đầu mong chờ đến mấy ngày nay chù ụ. Nếu ai làm chuyện gì sai bị nàng gặp phải là sẽ bị răn dạy, xử phạt ngay.

Tất cả nguyên nhân là vì Ma Pháp Sư thiên tài Bích Lạc nghe đồn sẽ tiến tu trong Chinh Phạt Chiến Tranh học viện! Từ sau khi khai giảng Bích Lạc vẫn không báo danh trong Chinh Phạt Chiến Tranh học viện khiến tâm tình của hiệu trưởng đại nhân ngày càng nóng nảy.

Mấy ngày nay dù là ma pháp hệ hay Chiến Sĩ hệ, Chiến Sĩ bình thường hoặc Chiến Sĩ huyết mạch, mỗi sáng sớm thức dậy làm chuyện thứ nhất là cầu nguyện Bích Lạc vẫn không xuất hiện hãy mau chóng đến báo danh, nếu không thì khó đoán mọi người có sống nổi hết học kỳ này không.

Bích Lạc! Là Bích Lạc đó!

Hai Chiến Sĩ ngơ ngác nhìn Bích Lạc cúi đầu, không thể tin vào mắt mình nàng là Ma Pháp Sư thiên tài trong lời đồn.

- Ta, đánh mất tư cách rồi sao?

Trong giọng nói của Bích Lạc tỏ rõ thất vọng, lấy về thư tuyển nhận, chậm rãi xoay người dường như muốn rời đi.

Hai Chiến Sĩ không không còn trong trạng thái trúng ma pháp hóa thạch, đánh rùng mình, bay vọt lên vòng qua trước mặt Bích Lạc, giơ hai tay chặn đường. Tốc độ của hai Chiến Sĩ nhanh đến nỗi Càn Kình phải tặc lưỡi, nghi ngờ phải chăng h5e học loại tốc độ di chuyển nhanh như vạn ảnh.

Hai Chiến Sĩ đồng thanh kêu lên:

- Nàng không thể đi!

Hai Chiến Sĩ thầm nhủ nếu ngươi mà đi, bị hiệu trưởng đại nhân biết chuyện này, biết ngươi đi là vì một câu nói của chúng ta thì sẽ bị hiệu trưởng đại nhân lột da, mà lột da là còn nhẹ.

Bích Lạc ngẩn ra:

- Không thể đi?

Bích Lạc không hề muốn rời đi, chẳng qua thất vọng đau lòng quá, hốc mắt ướt át nên muốn xoay người lau khóe mắt. Còn đi thì có Càn Kình ở, cho dù thư tuyển nhận có quá thời hạn thì hắn sẽ có cách tham gia Chinh Phạt Chiến Tranh học viện.

Hai Chiến Sĩ nghe Bích Lạc hỏi ngược lại thì tim rớt cái bịch, thật sự sợ thiên tài ma pháp trong lời đồn cứng rắn đòi đi, lúc đó ngăn cản thì sợ làm tổn thương nàng, mà cản thì... sợ hiệu trưởng đại nhân biết...

- Không quá hạn, không quá han. Chúng ta đùa thôi.

Hai Chiến Sĩ liên tục xua tay, lo lắng muốn nhìn khuôn mặt Bích Lạc dưới mũ ma pháp có biểu tình gì, nhưng không thể thấy được.

Không lẽ mặt của nàng rất xấu? Hai Chiến Sĩ liếc nhau, không dám hỏi ra tiếng.

- Vậy chúng ta có thể đi được chưa?

Càn Kình giương mắt nhìn con đường sau cửa trường:

- Không biết có phải bên đó đi thông nơi báo danh không?

Hai Chiến Sĩ nghe Càn Kình hỏi thì cùng nhíu mày lộ vẻ mặt bất mãn, hắn chỉ là một đệ tử Chiến Sĩ nho nhỏ đến báo danh trễ.

Bích Lạc xoay người di hướng Càn Kình, cái mũ lắc lư, nàng tìm kiếm con đường để đi.

Hai Chiến Sĩ thấy phản ứng của Bích Lạc thì tâm tình căng thẳng bình tĩnh lại, không rảnh nổi giận với Càn Kình.

Hai Chiến Sĩ vội chạy tới trước mặt Bích Lạc, đồng thanh kêu lên:

- Báo danh phải không? Đi bên này, ta mang các ngươi đi.

Càn Kình cảm ơn. Hai Chiến Sĩ làm ngơ như không nghe thấy, phớt lờ bốn người Càn Kình, Phần Đồ Cuồng Ca.

Crypto.com Exchange

Chương (1-922)