Vay nóng Tima

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 269

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 269: Sáng tạo kỳ tích
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)

Siêu sale Lazada


Phụ thân Càn Kình ở Càn thành! Điều này chứng minh một điều, Càn Kình là hậu nhân của Càn gia, Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương.

Càn Kình thấy mọi người giật mình nhìn mình thì nhún vai. Hậu nhân của Càn gia đột nhiên xuất hiện đúng là dễ khiến người ta ngạc nhiên. Càn gia, một trong ba Chiến Sĩ chung cực thức tỉnh huyết mạch của Chân Sách hoàng triều đã sớm hình thành lực rung động vô hình.

- Đúng vậy. Ta là người ra từ Càn gia.

Càn Kình khẽ thở dài:

- Sau khi thất bại trong nghi thức thức tỉnh huyết mạch, theo quy định của gia tộc Càn gia, hễ hậu nhân Càn gia nào thức tỉnh thất bại thì phải vô điều kiện phục vụ cho Chiến Sĩ huyết mạch thức tỉnh thành công. Cả đời không được làm Chiến Sĩ, ai làm trái tộc quy sẽ bị xóa khỏi tộc phổ Càn gia.

- Cho nên...

Càn Kình nhẹ nhàng mở hai tay ra:

- Ta là kẻ thất bại thức tỉnh huyết mạch, thật ra không còn là hậu nhân của Càn gia, sẽ không tìm thấy ta trong gia phả.

Lôi Địch nhìn kỹ Càn Kình, trong mắt có sự khâm phục. Trước kia Lôi Địch chỉ thấy thanh niên này có tư chất tốt nhưng không ngờ hắn có quá khứ như vậy.

Quá khứ này như tòa núi lớn dễ dàng đè bẹp một người. Từng tự hào vinh diệu huyết mạch biến mất theo thức tỉnh thất bại, cái loại đảk ích đó đủ khiến người ta mất hết tin tưởng, hy vọng.

Gánh áp lực này còn lớn hơn một người bình thường rất nhiều.

- Vậy thì ngươi muốn đón phụ thân của mình ra e rằng...

Mắt Lôi Địch lóe tia không mấy lạc quan:

- Càn gia là đại tộc của Chân Sách hoàng triều, hoàng tộc đều nể mặt bọn họ bảy phần. Ngươi dễ dàng rời khỏi Càn gia nhưng phụ thân của ngươi thì...

Càn Kình nhíu mày, Càn gia cứng rắn và kiêu ngạo không gì sánh bằng chắc rât khó nhún nhường, nhưng mà...

Nếu vì biết đối phương khó khăn mà không làm thì... Càn Kình lắc đầu. Nhiều người chú ý đến tình thương của mẹ, nhi tử hay bỏ qua tình thường của cha nhưng sao hắn không để ý được? Trước kia phụ thân luôn thẳng sống lưng, từ khi nào đã bị cuộc sống đè cong, mái tóc đen dần hoa râm.

Tuyệt đối không thể để phụ thân làm lụng nhiều năm vì mình tiếp tục mệt nhọc!

Càn Kình hít sâu, ngẩng đầu lên nói:

- Không phải vì gì khác, là phụ thân.

- Cái này...

Lôi Địch trầm ngâm nói:

- Hay ta đi chung với ngươi. Càn gia sẽ không đơn giản thả người, có một Chiến Sĩ nhập thánh đứng ở bên ngươi thì có lẽ...

Càn Kình gật đầu. Nếu có một cường giả nhập thánh làm bạn thì đúng là sẽ tăng thêm sức nặng, nhưng... không chỉ Càn Kình cần Lôi Địch mà còn có nguyên La gia của La Thanh Thanh.

Người của Lôi gia vừa mới có một gia chủ đa chết, không ai dám bảo đảm Lôi gia sẽ bỏ qua. Có Lôi Địch tọa trấn, người Lôi gia muốn xuống tay sẽ phải đắn đo. Nhưng nếu Lôi Địch rời khỏi Vĩnh Lưu thành thì rất khó bảo đảm Lôi gia có e ngại lập trường của Hồng Lưu Chiến Bảo mà không đối phó với La gia không.

- Đại thúc, thôi đi.

Càn Kình lắc đầu, nói:

- Lúc này đại thúc đi theo ta thì sẽ khó cho La gia. Càn thành cách xa nơi này, cưỡi ngựa tốt nhất một ngày chạy mấy trăm dặm cũng cần mây ngày mới đến Càn châu nằm ở tận cùng phía nam Chân Sách hoàng triều.

Lôi Địch gật gù. Vĩnh Lưu hành tỉnh là thành thị tận cùng tây bắc Chân Sách hoàng triều, Càn thành tại Càn châu thì là một trong thành thị tận cùng tây nam Chân Sách hoàng triều, đi đứng cần thời gian.

Càn châu...

Mắt Lôi Địch chợt sáng lên:

- Ta nói này hùng nam!

- Sao?

Mộc Quy Vô Tâm bĩu môi nói:

- Bao nhiêu năm rồi không nghe ai kêu biệt danh này.

Lôi Địch mỉm cười hỏi:

- Phía nam Càn châu là cái gì?

Mộc Quy Vô Tâm cáu kỉnh trừng Lôi Địch:

- Cổ Hoang Sa Hải.

Cổ Hoang Sa Hải là một trong những hiểm địa cực kỳ nổi danh của Chân Sách hoàng triều, ai hơi học bài địa lý Chân Sách hoàng triều là biết ngay. Huống chi lúc trước Mộc Quy Vô Tâm không biết chữ chết như thế nào còn cùng Lôi Địch đi thám hiểm, suýt chết ở bên trong.

Lôi Địch lại lần nữa đặt câu hỏi:

- Trong Cổ Hoang Sa Hải có cái gì?

- Nhiều thứ lắm.

- Ví dụ như xương người, vũ khí vỡ, nhiều ma thú, có lẽ ẩn giấu mạch khoáng chưa biết.

Mộc Quy Vô Tâm chợt ngừng nói, ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Lôi Địch. Mộc Quy Vô Tâm đã hiểu cách nghĩ của Lôi Địch. Cổ Hoang Sa Hải bị gọi là hung địa và vô tận bảo tàng.

Mộc Quy Vô Tâm gật đầu liên tục:

- Ý hay!

Tuy mạo hiểm rất lớn, có lẽ sẽ chết bên trong, dù cường giả cấp đấu hồn vào cũng chưa chắc đi ra được. Nhưng không thể không thừa nhận Cổ Hoang Sa Hải là vị tí cho cơ hội lấy tài liệu.

- Chúng ta nghiên cứu xem...

Mộc Quy Vô Tâm kéo Lôi Địch đi vào phòng, ngoái đầu nhìn Càn Kình:

- Ngươi yên tâm đi đi, La Kình có ta và tên tao bao này trông chừng, tuyệt đối không ra vấn đề.

Dặn dò chuyện lo lắng nhất xong, Càn Kình đi vào trong Hồng Lưu Chiến Bảo thấy La Kình ngủ say, ngón tay nhẹ đâm khuôn mặt non nớt.

Càn Kình lầm bầm:

- Nhi tử, phụ thân đi đón gia gia, sẽ không gặp nhi tử mấy ngày, phải nhớ phụ thân.

La Thanh Thanh ngẩng đầu nở nụ cười dịu dàng, nói:

- Đi đường cẩn thận.

- Được rồi.

Càn Kình gãi đầu, lúng túng không biết nên nói cái gì:

- Có chuyện thì kiếm nhóm đại thúc.

- Ta biết.

La Thanh Thanh lấy cái áo đơn khỏi tủ đồ, nói:

- Phía nam nóng hơn, đừng để bị hâm.

- Biết rồi.

Càn Kình ra khỏi phòng, thấy Phần Đồ Cuồng Ca khiêng cái rương gỗ đi tới, bên trong phát ra tiếng kim loại va nhau, khỏi mở nắp rương ra nhìn, chỉ nghe tiếng kim loại va chạm là biết bên trong chứa nhiều thanh đồng, đồng thau, cục sắt.

Càn Kình nhận lấy rương gỗ ném vào đấu giới. Càn Kình, Phần Đồ Cuồng Ca ra khỏi Hồng Lưu Chiến Bảo, nhảy lên chiến mã Đoạn Phong Bất Nhị đã chuẩn bị sẵn, nhẹ giục chiến mã di chuyển ra ngoài thành.

Càn Kình, Phần Đồ Cuồng Ca ra thành, không còn đám đông chặn dường, chiến mã tung bốn vó chạy nhanh. Mặt trời lặn, chiến mã rất mệt, mọi người ở ngoài vùng hoang dã. Càn Kình lấy lều đơn giản ra khỏi đấu giới, dựng chỗ nghỉ, nhóm lửa, săn thú.

Phần Đồ Cuồng Ca ôm một khối đấu thạch tập trung trùng kích Chiến Sĩ Hàng Ma.

Chiến Sĩ thập giai, đấu linh đại trận, đường tắt trở thành Chiến Sĩ Hàng Ma nhưng suốt đời chỉ có thể dùng một lần, đến lần thứ hai thì hoàn toàn miễn dịch hiệu quả đấu linh đại trận.

Càn Kình nhìn bộ dạng nghiêm túc của Chân Sách hoàng triều, không hiểu nổi đưa ra Đại Chân Kim Đấu Khí bí pháp là giúp đỡ hay hại gã.

Ba canh giờ, Phần Đồ Cuồng Ca cất đấu thạch, thở hắt ra, bất đắc dĩ. Rõ ràng là đỉnh đấu lực thập giai, cách Chiến Sĩ Hàng Ma có một bước nhưng vẫn thất bại. Dù có thúc đẩy cỡ nào thì đâu lực trong đấu khiếu không thể tự quay nghiền nát đấu lực chuyển biến thành đấu khí.

Đấu linh đại trận có ưu điểm lớn nhất là thúc đẩy đấu khiếu trong người, nghiền nát đấu lực rồi thêm đúa năng vào thúc đẩy trở thành đấu khí.

Đấu khí... đấu khí...

Phần Đồ Cuồng Ca đứng dậy ngước nhìn trời. Phần Đồ Cuồng Ca không thiếu lực lượng, tuy tán hết nhiều đấu khí nhưng trong người sót lại lực lượng đấu khí nhiều hơn Chiến Sĩ thập giai bình thường rất nhiều, là đỉnh trong đỉnh.

*****

Chỉ cần nghiền nát những đấu lực này liền trở thành đấu khí, bước vào cảnh giới Chiến Sĩ Hàng Ma.

Đoạn Phong Bất Nhị đưa cho Phần Đồ Cuồng Ca một con gà nướng, nhỏ giọng nói:

- Không sao, hôm nay không được thì ngày mai chúng ta thử tiếp.

Phần Đồ Cuồng Ca cầm gà nướng, nhẹ gật đầu. Từ phế đấu khí muốn trở thành Chiến Sĩ Hàng Ma khó khăn hơn Chiến Sĩ lần đầu tiên tập luyện đấu lực rất nhiều hèn chi người ta nghiên cứu ra bí pháp đấu khí sẽ không tự phế đấu khí tu luyện trở lại.

Có lẽ mấy năm sau có thể vượt qua cảnh giới lúc trước của mình, nhưng với điều kiện là tự phấ đấu khí vẫn vượt qua ngưỡng cửa Chiến Sĩ Hàng Ma được.

Nếu lần đầu tiên tu luyện đấu lực trùng kích ngưỡng cửa Hàng Ma thì tự phế đấu khí hóa đấu lực sẽ đối mặt một bức tường, bức tường cao đến không thể với tới, thậm chí không nhìn thấy đỉnh.

Càn Kình cúi đầu ăn gà nướng, mắt vô tình liếc ngọn lửa nhảy nhót trong đống lửa. Đầu óc Càn Kình chợt nhớ cảnh tuợng gần đây gặp phải.

Lửa... đấu lực... đấu lực chuyển hóa thành đấu khí nói là lợi dụng lực lượng chuyển động nghiền đấu lực để chúng nó tự xoay là được.

Nếu... nếu là vậy thì có thể khiến đấu lực vỡ, tuy không nghiền nó nhưng đốt cháy hòa tan nó.

Càn Kình đăm chiêu gật gù. Có lẽ Đả Thiết Hô Hấp Pháp đi thông, đốt cháy. Nếu không thể giống đấu linh đại trận xoay chuyển nghiền đấu lực thì đốt nó.

- Cuồng Ca...

Càn Kình buông gà nướng, nói:

- Có lẽ ta có một cách để thử, nhưng ta phải nói trước rằng sẽ hơi đau, chưa chắc có thể thành công nhưng nên thử.

Đau? Phần Đồ Cuồng Ca cười cười, có Chiến Sĩ nào sợ đau? Có cơ hội còn tốt hơn là không có gì.

- Cách của ta hơi quái.

Càn Kình đứng bên đống lửa duỗi tay chân.

- Trừ một vài lúc đặc biệt có thể yên lặng vẫn sử dụng được, những lúc khác cần không ngừng hoạt động mới dùng nó được.

Ba Chiến Sĩ trẻ tuổi nghi ngờ nhìn nhau, không lộ vẻ kinh ngạc bao nhiêu. Đi theo Càn Kình sớm bị năng lực quái dị của hắn hù sợ đến miễn dịch, dù là Đại Ma Vương đương thời đứng trước mặt chắc họ chỉ nhướng mi mắt nói một câu: A, Đại Ma Vương khẻo không? Ăn cơm chiều chưa? Nếu chưa thì ngồi xuống ăn chung đi?

Phần Đồ Cuồng Ca đi đến bên đống lửa, ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại. Càn Kình đứng sau lưng Càn Kình, hít mạnh. Đả Thiết Hô Hấp Pháp ngủ say trong người Càn Kình chuyển động, ngọn lửa dâng lên như gặp gió to xèo xèo bốc lên cao, sắp bay vào mũi Càn Kình.

Đoạn Phong Bất Nhị trợn to mắt, thấy da Càn Kình như con cua luộc biến thành đỏ rực, như có ngọn lửa phun ra từ lỗ chân lông.

Khom lưng, xuống tấn, giã búa!

Tuy trong tay Càn Kình không có búa đập sắt thật sự nhưng cánh tay hắn đập ra búa thứ nhất trong Thăng Phong Thập Bát Chuy. Khi tới gần người Phần Đồ Cuồng Ca thì sức mạnh biến yếu, ngón tay đâm vào đấu khiếu sau lưng gã, tia lửa nóng cháy không biết có nên gọi là đấu khí chui vào lưng Phần Đồ Cuồng Ca.

- A!

Phần Đồ Cuồng Ca khoanh chân ngồi, Chiến Sĩ ăn một dao chưa từng kêu đau khi trúng chỉ thứ nhất chợt hét to hòng giảm đau. Miệng Phần Đồ Cuồng Ca phun ra khói trắng, cổ trắng nõn biến đỏ rực, màu đỏ này như sóng triều nhanh chóng lan đến mặt, chạy thẳng tới trán.

Đau!

Rốt cuộc Phần Đồ Cuồng Ca hiểu tại sao Càn Kình nói sẽ hơi đau, nhưng câu hình dung đó không chính xác! Cái này mà hơi gì? Đau chết người!

Đấu lực từ một đấu khiếu trong mười đấu khiếu khi gặp đả kích thì như nứt vỡ, không đợi đấu lực tự động sinh ra lực lượng phản kích, lực lượng lửa nóng cháy xâm nhập vào đấu khiếu trong người Phần Đồ Cuồng Ca. Giống như ngọn lửa đốt cháy gặp khối băng đông lạnh.

Băng giá hòa tàn trong khoảnh khắc này.

- A!

Phần Đồ Cuồng Ca không kịp cảm ứng cái khác, sau lưng, một đấu khiếu khác cất giữ đấu lực lại ăn một chỉ.

Hai chỉ qua đi, thân thể Phần Đồ Cuồng Ca vì đau mà run rẩy. Đau, thật tình đau quá!

Tay Đoạn Phong Bất Nhị chống cmằ quan sát mặt và trán Phần Đồ Cuồng Ca, cần ôcr nổi nhiều gân xanh. Đoạn Phong Bất Nhị suy đoán rốt cuộc đau cỡ nào? Đoạn Phong Bất Nhị luôn có sức chịu đựng vậy mà kêu đau.

Phần Đồ Cuồng Ca lại hét lên:

- A!

Càn Kình ra tay càng ngày càng nhanh, càng mạnh. Đả Thiết Hô Hấp Pháp hấp thu hỏa lực đốt gỗ một hơi đánh vào thân thể Phần Đồ Cuồng Ca hoàn toàn không ở trạng thái chống cự.

- A... A... Ừm... Ừm... A...

Phần Đồ Cuồng Ca trải qua ban đầu đau đớn, mất hết sức lực, muốn hét chói tai cũng không làm được, thanh âm dần nhỏ đi.

Đoạn Phong Bất Nhị nhìn xung quanh đồng không mông quanh, kiềm không được nhếch cao khóe môi. May mắn chỗ này hoang vắng không có ai, nếu là nhà trọ trong thành thị, Càn Kình và Phần Đồ Cuồng Ca ở chung một phòng phát ra thanh âm như vậy thì...

Sáng sớm hôm sau, bọn họ ra khỏi phòng chắc sẽ bị người nhìn bằng ánh mắt kỳ dị. Thanh âm này... Đoạn Phong Bất Nhị lắc đầu. Thật là quá mất hồn...

Đoạn Phong Bất Nhị nhìn Càn Kình, lại ngó Thiết Khắc, cười thầm trong bụng. Nếu như hai người này ở chung một phòng mà có thanh âm như thế...

Thiết Khắc cảm giác ánh mắt gian tà của Đoạn Phong Bất Nhị, tay vịn kiếm mỏng lây từ Hồng Lưu Chiến Bảo, mắt chớp lóe cảnh cáo như đang nói: Nếu ngươi dám nghĩ bậy nói bạ thì có tin là ta cầm kiếm đâm một trăm lỗ thủng trên người của ngươi không?

Đoạn Phong Bất Nhị cười to nằm bò dưới đất, tay liên tục vỗ mặt đất nói:

- Thì ra... Thì ra ngươi cũng có nghĩ đến...

Thiết Khắc trừng Đoạn Phong Bất Nhị. Tiếng rên của Phần Đồ Cuồng Ca rất dễ làm người nghĩ sai, có gì mà kỳ?

Nửa canh giờ sau, Phần Đồ Cuồng Ca như bùn nhão nằm trên mặt đất, cơ bắp toàn thân liên tục co giật, mắt tan rã vô thần nhưng cho người cảm giác gã rất sung sướng.

Đúng vậy, nửa canh giờ ngắn ngủi gần như là con đường chết chóc. Đấu lực trong mười đấu khiếu bị đốt cháy giống như dung nham theo khống chế từ từ xoay.

Chiến Sĩ Hàng Ma!

Nửa canh giờ Phần Đồ Cuồng Ca đã trở lại cảnh giới Chiến Sĩ Hàng Ma, một khối thanh đồng ở trong bàn tay có tia đấu khí quấn quanh.

Tổ thành tuần hoàn!

Phần Đồ Cuồng Ca sợ đấu khí trải qua bí pháp đấu khí vận chuyển sẽ ngừng lại, hóa thành đấu lực. Phần Đồ Cuồng Ca không quan tâm thân thể co giật như kinh phong, tay nắm chặt binh khí đấu lực vận chuyển Đại Chân Kim Đấu Khí bí pháp.

Đoạn Phong Bất Nhị liên tục tặc lưỡi nhìn Càn Kình. Thần kỳ, gần như là thần tích. Có lẽ cường giả đẳng cấp nhập thánh có Hồn vực đặc biệt mới làm được chuyện này, vậy mà Càn Kình thực hiện được, quá kỳ diệu.

Càn Kình ủ rũ ngồi dưới đất. Nửa canh giờ Đả Thiết Hô Hấp Pháp còn mệt hơn trước kia ở trong Vô Tận thế giới. Thăng Phong Thập Bát Chuy phối hợp với Đả Thiết Hô Hấp Pháp trước giờ chỉ cần phóng ra năng lực Đại Thể Hô Hấp Pháp đến lớn nhất, lần này cần khống chế nghiêm khắc sức nóng từ Đả Thiết Hô Hấp Pháp.

Nhiều một chút thì Phần Đồ Cuồng Ca sẽ bị đập chết, ít một chút coi như lãng phí hành hạ gã, sẽ không có hiệu quả thực tế.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-922)