Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 273

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 273: Nhịn, đánh !
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Người dắt ngựa!

Càn Kình giơ tay đẩy Càn Lực sang bên, nhún chân nhảy ra ngoài cửa sổ, từ tầng hai đáp xuống đất.

Đoạn Phong Bất Nhị ngẩn ra, bất chấp hỏi người dắt ngựa là nghề gì, hai chân co lại nhảy ra ngoài.

Bốn bóng người liên tiếp nhảy ra cửa sổ làm người đi đường kinh ngạc nhìn, thấy Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc lên ngựa, giơ roi chạy nhanh trên con đường phồn hoa.

Người dắt ngựa! Người dắt ngựa!

Trong đầu Càn Kình quanh quẩn câu cuối Càn Lực nói. Người dắt ngựa! Công tác này ở trong Càn gia rất ít có đệ tử thức tỉnh thất bại làm, đa số thuê người bên ngoài.

Người dắt ngựa tức là công tác dắt ngựa cho Chiến Sĩ huyết mạch, dĩ nhiên cũng 'giúp' Chiến Sĩ huyết mạch lên xuống ngựa, không đơn giản là thu nhập kiếm tiền thêm.

Lên ngựa, xuống ngựa!

Người dắt ngựa phải quỳ hai chân, đôi tay chống mặt đất, cong lưng để Chiến Sĩ huyết mạch đạp lên mình leo lên, xuống ngựa.

Ba năm! Ba năm!

Người Càn Kình không kiềm được run rẩy. Ba năm qua phụ thân vì chính mình rời đi mà làm người dắt ngựa! Chắc trước khi Càn Kình rời khỏi thì phụ thân của hắn đã đoán được kết cuộc này.

Nhưng phụ thân của Càn Kình không nói câu nào, vẫn ủng hộ hắn rời khỏi Càn gia.

Ta bất hiếu, ta không bằng cả súc sinh! Ta luôn miệng nói vì khiến phụ thân thấy hãnh diện nhưng ta lại làm phụ thân đánh mất tôn nghiêm một con người trong ba năm qua, một chút tôn nghiêm cuối cùng đã mất.

Tất cả... Tất cả là bởi vì trong lòng ta không phục, ta ích kỷ! Ta luôn miệng nói muốn phụ thân hãnh diện vì ta nhưng ta chưa từng nghĩ sẽ mang đến cái gì cho phụ thân.

Chiến mã chạy như điên, mọi người trốn tránh, dinh thự to lớn của Càn gia như quái thú hoàn toàn lộ ra trước mặt Càn gia. Có mấy chiến mã ngừng trước viện môn cao cao, bên cạnh chiến mã là một bóng dáng quen thuộc đang ngồi.

Ba năm, ba năm rồi...

Mái tóc muối tiêu của Càn Thành gần như bạc phơ, cái lưng cong càng khòm thêm. Càn Thành ngồi bên cạnh chiến mã nhìn đất cát bay lên, mặt treo nụ cười vui vẻ mà người ngoài không hiểu vì sao.

- Phụ thân...

Càn Kình nhảy xuống ngựa, hai chân quỳ xuống đất kéo hai vệt dài mãi đến trước mặt Càn Thành, dập mạnh đầu xuống nền đá.

Càn Kình khóc không thành tiếng kêu lên:

- Phụ thân...

...

Con đường náo nhiệt, dinh thự to lớn nguy nga, hai vệt hằn dài hơn mười thước.

Y phục Chiến Sĩ bền chắc ma sát mặt đất quá dài khiến vị trí đầu gối bị sờn.

Đất trống rộng mở trước dinh thự lớn, người qua đường gần đó kinh ngạc nhìn Càn Kình quỳ dập đầu.

Một tiếng, một tiếng, một tiếng...

Đầu chạm mặt đất vang dội như búa gõ trống to.

Càn Thành nhìn mặt đất, nụ cười đông lại, trong cổ như có kim châm từng chút một trồi lên. Càn Thành nhìn thanh niên quỳ liên tục dập đầu trước mặt mình.

Đôi mắt đã mờ nhiều không thể không nheo lại nhìn người lạy trước mặt.

- Càn... Càn Kình...

Nụ cười đông trên mặt Càn Thành chợt như tuyết tan, từng chút một từ nếp nhăn lan khắp nơi. Đôi tay gác trên chân run rẩy từ từ giơ lên vuốt đầu Càn Kình ngẩng nhìn gã.

Càn Kình, đúng rồi, là Càn Kình!

Hai tay Càn Thành càng run dữ hơn. Không lẽ mình đang nằm mơ? Ba năm qua không biết bao nhiêu lần mơ thấy nhi tử trở về, nhi tử ủ rũ mang theo phấn chấn bùng phát bước ra khỏi bóng ma thức tỉnh thất bại lực lượng huyết mạch, trở thành một Chiến Sĩ thật sự lại quay về Càn gia.

Đôi tay sần sùi như vỏ cây nhẹ nhàng nâng mặt Càn Kình lên, cảm xúc xuyên qua làn da truyền đến ấm áp.

- Phụ thân...

Càn Kình ngửa đầu nhìn phụ thân ngồi trước cửa nơi cột ngựa. Ba năm ngắn ngủi, mới có ba năm! Phụ thân già hơn ba năm trước cỡ mười tuổi, năm tháng như dùng dao đục khoét vết hằn sâu trên mặt.

Càn Thành rất muốn hỏi thanh niên bị gã hai tay nâng mặt 'thật sự là Càn Kình sao?'

Nhưng ràng buộc giữa phụ thân và nhi tử không cần lời nhảm nhí. Khi nhi tử đến gần, dù không mở mắt ra cũng biết đó là nhi tử của mình.

Tại Chân Sách hoàng triều, sẽ không có người thứ hai quỳ trước mặt người dắt ngựa trừ nhi tử của mình ra!

Năm năm qua, nếu chỉ tiêu hao thể lực không thể nào khiến một người biến già nua như vậy. Suy sụp về mặt tinh thần...

- Sao mau trở về quá vậy?

Trong đôi mắt khô khốc của Càn Thành ướt nước, đôi tay như vỏ cây nhẹ vỗ vai Càn Kình.

- Đứng lên cho phụ thân nhìn xem mấy năm nay ngươi sống như thế nào?

Hai tay Càn Kình chống đất từ từ đứng dậy. Càn Thành cười vui vẻ, gật gù. Mấy năm không gặp Càn Kình đã cao lên, thân thể càng vạm vỡ hơn trước, phát ra hơi thở bồng bột.

Càn Thành híp mắt, gật đầu, nói:

- Tốt, tốt lắm.

Chỉ cần nhi tử có tương lai, sống vui vẻ thì phụ thân làm gì cũng đáng giá.

Càn Kình có rất nhiều lời muốn nói nhưng nhìn ánh mắt vui mừng của phụ thân thì không biết nói từ đâu.

- Vị này chính là Càn lão bá đúng không? Ta là bằng hữu của Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị.

- Phần Đồ Cuồng Ca.

- Thiết Khắc.

Báo tên đơn giản, tuấn tú thẳng thắn, toát ra tinh thần phấn chấn, trong mắt Càn Thành vàng vui vẻ hơn. Ở trong Càn gia thời gian dài, cho dù không xuất thân từ Chiến Sĩ cũng sẽ có ánh mắt sắc bén. Ba thanh niên này nhìn liền biết không phải Chiến Sĩ trẻ tuổi bình thường.

- Phụ thân, lần này ta đến đón phụ thân đi.

Càn Kình ngồi xổm xuống, đôi tay siết chặt cánh tay Càn Thành:

- Bây giờ ta là Chiến Sĩ của Hồng Lưu Chiến Bảo tại Vĩnh Lưu thành, là đệ tử Chiến Sĩ trong Chinh Phạt Chiến Tranh học viện. Ta đã trở thành một Chiến Sĩ xuất sắc...

Chợt một thanh âm kiêu ngạo lanh lảnh phát ra từ cửa dinh thự lớn đánh gãy lời của Càn Kình.

- Càn Thành đâu? Mau dắt ngựa lại cho ta, làm lỡ ta chạy đi báo tin thì quất chết ngươi bây giờ! Ngươi còn ở đó nói nhảm cái gì? Đừng quên thân phận của mình!

Càn Kình ngẩng đầu nhìn thanh niên đứng trước cửa dinh thự lớn, y phục Chiến Sĩ màu tím dán sát người vẽ ra đường cơ bắp đầy sức bật, cự kiếm dài bốn thước, rộng nửa thước giắt bên hông.

Đầu ngẩng lên, mắt nhìn xuống, chỉ nhìn khóe mắt nhìn xuống như nhìn con kiến bò dưới đất.

Đây chính là ánh mắt chỉ có ở Càn gia, Càn Kình không xa lạ gì ánh mắt này. Huyết mạch Tinh Linh Vương cường đại trong dòng sông thời gian, vinh diệu sớm khắc vào linh hồn mỗi người Càn gia, tự hào và kiêu ngạo khắc ghi bên trong.

Càn Cực!

Càn Kình nhận ra Chiến Sĩ trẻ tuổi của Càn gia trước mắt là đệ tử cùng năm với Càn Lực. A, đúng rồi, bây giờ không thể gọi Càn Cực mà là Càn Vô Cực.

Thế hệ này, Chiến Sĩ Càn gia thức tỉnh lực lượng huyết mạch sẽ thêm chữ vô lót tên.

Chân mày đen dài, sống mũi cao thẳng, trán rộng, Càn Vô Cực phát ra khí thế sắc bén như đao phong.

- Ủa?

Chân mày Càn Vô Cực dài như roi nhướng cao:

- Đây chẳng phải là Càn Kình sao? Thế nào? Ở bên ngoài không sống nổi nữa muốn trở về Càn gia kiếm miếng cơm ăn sao?

Ở bên ngoài không sống nổi nữa? Kiếm miếng cơm ăn? Càn Kình cười cười. Người gia tộc huyết mạch Tinh Linh Vương cường đại đến gần như vô địch từ nhỏ đã nhận giáo dục như vậy. Càn gia vĩnh viễn là tốt nhất, mạnh nhất! Có thể trở thành đệ tử của Càn gia, phục vụ cho Chiến Sĩ huyết mạch Càn gia là vinh diệu cao quý nhất.

*****

- Cười cái gì?

Càn Vô Cực nhìn biểu tình thong dong, thậm chí nụ cười mỉa mai trên mặt Càn Kình thì như bị quất một roi vào tim, rất khó chịu.

Loại vẻ mặt này, loại vẻ mặt này không xa lạ.

Càn Vô Cực đánh giá kỹ Càn Kình. Khi còn là con nít, mọi người đều là hậu nhân chi mạch, ở sân ngoài tầng, khi Càn Vô Cực tụ tập mấy bạn cùng lứa đánh Càn Lực thì Càn Kình đi ngang qua cũng cười như vậy.

- Là nam nhân thì một chọi một đi.

Khi đó Càn Kình nói một câu, đánh ngã mấy đứa bạn cùng lứa, để lại nụ cười thong dong thậm chí là giễu cợt.

Đúng vậy, chính là nụ cười kiểu này! Hai tay Càn Vô Cực co lại thành nắm đấm. Cả đời Càn Vô Cực ghét nhất là nụ cười này. Nửa năm trở thành Chiến Sĩ huyết mạch, tại Càn gia Càn Vô Cực chưa từng bị Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương nhìn bằng ánh mắt như vậy.

Xem nhẹ! Khinh thường! Miệt thị!

Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương trong nghi thức thức tỉnh xem thường ta... Càn Vô Cực hít sâu một hơi, ngực phập phồng nhìn Càn Kình. Cái loại người không thể thức tỉnh lực lượng huyết mạch như ngươi có tư cách gì nhìn ta bằng ánh mắt đó?

- Càn Thành! Ngươi còn ngồi đó làm gì? Muốn ăn roi sao?

Càn Vô Cực đột nhiên cao giọng quát:

- Mau lăn ra đây làm ghế cho lão tử lên ngựa!

Càn Thành vội vàng hai tay ấn đầu gối, chống người dậy. Càn Thành cảm giác bàn tay Càn Kình đặt trên đôi vai mình tràn ngập lực lượng.

Lăn? Ăn roi?

Càn Kình hơi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Càn Vô Cực và cánh cửa như cự thú sau lưng gã. Đây là đãi ngộ của phụ thân tại Càn gia sao?

Càn gia, nơi này là Càn gia! Nhịn, phải nhịn! Ra tay? Không phải việc khó, đấu khí bùng nổ sức chiến đấu đánh một trận, nhưng Càn Kình đến là đón phụ thân...

Nếu thật sự có hiếu là đón phụ thân bình an ra Càn gia mà không phải vi một câu nói đã đánh nhau. Trời đời này có nhiều chuyện không đáng sống lưng nam nhi cong xuống, chuyện phụ thân, mẫu thân thì dù đầu gối có vạn lượng hoàng kim cũng phải quỳ!

- Phụ thân, đừng ở lại Càn gia làm gì nữa.

Càn Kình nhẹ lắc đầu, nói:

- Theo ta đi đi, chúng ta đi chỗ khác sống.

Càn Vô Cực và ánh mắt lạnh băng của Càn Kình giao nhau, lồng ngực như bị búa giã, bản năng lắc người, nhấc chân lên. Vì vinh diệu kiêu ngạo huyết mạch Tinh Linh Vương đã không lùi lại, chân Càn Vô Cực chậm rãi trở về vị trí cữ.

Đi?

Càn Vô Cực thấy bực bội, đầu gối gấp khúc theo cổ chân xoay chuyển nhảy tới trước mặt Càn Kình chặn đường đi.

- Đi? Ngươi xem Càn gia là chỗ nào? Ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Càn Thành là lão gia nô của Càn gia, ngươi nói đón đi là đi sao?

Càn Kình bình tĩnh nhìn Càn Vô Cực. Nếu là thời điểm khác, dù địa điểm không thay đổi, vẫn là ở cửa lớn Càn gia thì Càn Kình sẽ không chút khách sáo đấm vào mặt Càn Vô Cực, để gã biết cái giá của cuồng ngạo.

Nhưng hôm nay không được, đón phụ thân rời đi là quan trọng nhất!

Càn Kình hít sâu nói:

- Càn Vô Cực, ta nhớ gia quy của Càn gia không có điều nào không cho phép đệ tử rời khỏi Càn gia đi?

- Đừng nói gia quy Càn gia với ta.

Càn Vô Cực mở năm ngón tay mạnh vung trên không trung:

- Ngươi sớm không phải là người Càn gia, không có tư cách nói gia quy Càn gia chúng ta. Càn Thành, ngươi còn không cút lại đây cho ta?

Tay phải Càn Vô Cực vung vẫy đột nhiên thay đổi, năm ngón cùng cong như vuốt cự điêu, đấu khí và lực lượng tăng vọt, các khớp ngón tay phát ra tiếng răng rắc từ trên trời giáng xuống vai trái Càn Thành.

Một vuốt này thế lớn lực mạnh, đừng nói là vai người thường, dù là khúc gỗ cũng sẽ bị ngón tay Càn Vô Cực bẻ gãy.

Toái cốt!

Trong lòng Càn Vô Cực đang bực bội, bị ánh mắt của Càn Kình uy hiếp suýt làm ra hành động nhát gan là lùi bước. Hành động, chỉ có hành động bóp nát vai phụ thân của Càn Kình trước mặt hắn mới tẩy đi cảm giác sỉ nhục sinh ra trong chớp mắt đó.

Muốn chết!

Lửa giận đè nén trong lòng Càn Kình bùng nổ. Không ai chịu được trơ mắt nhìn phụ thân của mình bị người ta đánh. Càn Kình càng không thể!

Bả vai Càn Kình nhúc nhích như có dòng điện chạy xuyên thân thể, cánh tay giơ cao, cổ tay xoay lòng bàn tay từ ngoài vào trong, một lật một đè, như rắn độc công kích con chuột chạy qua trước mắt, cắp cổ tay Càn Vô Cực và thuận thế trượt xuống.

Trong phút chốc tim Càn Vô Cực đập nhanh, ở trong mắt gã thì cánh tay Càn Kình giống y như rắn độc kiếm ăn, là thú đấu ký lại như dã thú thật sự, thú đấu kỹ trạng thái nguyên thủy nhất không qua gia công.

Chỉ có chính Càn Kình mới biết rõ nhiều ngày quan sát rắn độc kiếm ăn, đối chiến với nhiều ma thú loài rắn trong Vô Tận thế giới thành công kích kiểu rắn là chiêu thuộc về mình, được gọi là Xà Giảo Cảnh.

Một cắn, một trượt, một vung. Cánh tay Càn Kình như rắn độc nuốt con chuột to, ngóc đầu cao lên nuốt chuột vào bụng, hất Càn Vô Cực bay lên đập vào tường cao dày của Càn gia.

Nguy rồi!

Càn Vô Cực bất chấp cổ tay đau nhức, ở trên không trung mở ra chiến thân huyết mạch Tinh Linh Vương, chân đạp ra sau một bước giẫm lên vách tường, tránh xấu hổ lưng đập vào tường dẹp ép trượt xuống.

Bùm bùm!

Một chângiẫm tường, một chân đạp đân, mở ra chiến thân huyết mạch Tinh Linh Vương xua tan đau đớn trên cổ tay Càn Vô Cực.

Chiến thân huyết mạch, chiến thân huyết mạch Tinh Linh Vương!

Tóc ngắn đen nhánh hóa thành tóc dài màu hoàng kim, đôi mắt hẹp dài thành màu xanh ngọc, đôi tai hơi nhọn cùng với thân hình không quá vạm vỡ, đấu khí vàng kiam bao phủ quanh thân Càn Vô Cực trông như trăm ngàn lân tinh lấp lánh xoay quanh người, đẹp không sao tả siết.

Đây chính là chiến thân huyết mạch Tinh Linh Vương, cực kỳ đẹp giống tinh linh trong truyền thuyết, không thấy cơ bắp nổi lên. Nếu thật sự có ai khinh thường thân thể không quá vạm vỡ này thì sẽ phải trả cái giá cực đắt.

Chiến thân huyết mạch Tinh Linh huyết mạch hệ ma pháp cực kỳ giống với ngoại hình chiến thân huyết mạch Tinh Linh Vương, nhưng khác biệt lớn nhất giữa hai người là một kẻ ma pháp hệ thân thể không quá mạnh mẽ, một người thật sự là đấu ma song tu, dù đánh gần hay xa đều cường đại.

Vương, chỉ cách biệt một chữ nhưng chênh lệch như hồ và biển.

Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương, dù sau khi hóa thành chiến thân huyết mạch, mặt ma pháp không đạt đến cảnh giới Đại Ma Pháp Sư nhưng vẫn có thể lập tức phát ra ma pháp.

Chỉ cần tiến vào chiến thân huyết mạch Tinh Linh Vương là có thể phát ra ma pháp ngay tức khắc, đây là năng lực đặc biệt của tinh linh trong truyền thuyết. Ma Pháp Sư huyết mạch tinh linh còn làm được thì huyết mạch Tinh Linh Vương làm dễ như chơi.

Quanh người Càn Vô Cực như có quần sao lấp lánh ánh sáng vàng, không phải trang sức cho huyết mạch Tinh Linh Vương thêm đẹp mà nó là nguyên tố ma pháp, lực lượng ma pháp.

Càn Vô Cực cực kỳ tức giận trừng Càn Kình:

- Càn Kình, ngươi dám xen vào Càn gia ta quản lý gia nô?

Crypto.com Exchange

Chương (1-922)