Vay nóng Tinvay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 003

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 003: Rèn sắt
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)

Siêu sale Shopee


Búa sắt nặng ngàn cân hắn không cầm được, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ từ bỏ.

Chỉ thấy hắn cắn chặt răng, trên trán nổi gân xanh, hét to một tiếng, hai tay cố gắng dùng sức nắm chặt lấy cán búa. Chỉ nghe thấy một tiếng hét chói tai vang lên, cái búa nặng ngàn cân kia bị hắn kéo di chuyển được mấy tấc.

Nâng không nổi, còn không thể kéo sao? Tuy khoảng cách mấy tấc không có ý nghĩa gì, nhưng đối với Càn Kình lại đủ rồi.

Lão thợ rèn ngậm cái tẩu thuốc bên miệng, vẫn rít vài hơi. Chỉ có điều trong đôi mắt đục ngầu lại có chút tán thưởng.

Đi đến góc tường chỉ cần vài bước, nhưng kéo cái búa nặng ngàn cân kia trở lại, đã lấy của Càn Kình trọn hai giờ.

Cái búa nặng ngàn cân so với cái búa nặng khoảng hai đến ba trăm cân có gì khác nhau? Trong hai giờ này, Càn Kình đã hiểu rất sâu sắc về sự khác biệt đó.

Đợi đến lúc đi một bước cuối cùng, Càn Kình cảm thấy toàn thân hoàn toàn không còn sức lực. Cảm giác này giống như thời điểm mới vừa gia nhập học viện Áo Khắc Lan, huấn luyện viên La Đức lại bảo mình chạy vòng quanh học viện 50 vòng. Trong thân thể, một chút sức lực cuối cùng cũng bị rút sạch. Trước mắt chỉ thấy một ánh sáng lóe lên, bên tai không nghe thấy rõ điều gì, chỉ có thể từng tiếng ong ong...

Ngồi dưới đất, Càn Kình vô lực duỗi thẳng hai chân, thở hổn hển. Dường như thợ rèn trong thành thị Áo Khắc Lan cũng không có ai sẽ sử dụng loại búa rèn sắt như vậy. Không biết là do thành thị quá nhỏ, hay trên đời này căn bản không có thợ rèn nào sử dụng loại búa rèn nặng như vậy.

Cũng không biết qua nhiều lâu, lão thợ rèn mới chậm rãi thả cái tẩu thuốc trong tay ra.

- Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là học trò của lão Bố Lai Khắc ta.

Nói xong câu đó, lão thợ rèn cúi xuống, cầm lấy cán thanh búa nặng ngàn cân này. Càn Kình tốn hai giờ mới từ trong góc tường kéo được búa sắt đến. Nhưng ở trong tay lão thợ rèn lại rất nhẹ nhàng. Cánh tay chỉ thoáng lay động, giống như đang cầm chổi lông gà trong tay, chứ không phải cái búa sắt ngàn cân có thể một búa đánh nát thịt người.

Chỉ thấy hắn tiện tay nhặt một khối gang ở bên cạnh đe sắt, ném vào trong lò luyện:

- Nhóm lửa.

- Vâng!

Trong tiếng ống bễ vang lên, lão Bố Lai Khắc cầm lấy cái kìm sắt bên chân, nhẹ nhàng kẹp vào phôi sắt đã được nung đỏ, nhấc cái búa nặng ngàn cân kia lên.

Lão hít mạnh một hơi, cái búa giống như một lưu tinh hung hăng nện mạnh xuống phôi sắt.

Trong chớp mắt, cái búa và phôi sắt va chạm vào nhau, lập tức bắn ra tia lửa nóng rực. Tiếng kim loại va chạm vào nhau, không ngừng vang lên những tiếng đinh tai nhức óc. Tia lửa giống như những ma pháp pháo hoa tuyệt đẹp không ngừng bắn ra, cộng thêm âm thanh kim loại va chạm đinh tai kia, cảm giác giống như có một luồng sấm sét hiện diện ở nơi này vậy.

Càn Kình ở một bên, hai mắt nhìn thẳng. Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ rèn sắt cũng có thể tạo ra cảnh tượng đẹp mắt như vậy. Biểu hiện của lão thợ rèn này không thể đơn giản nói là rèn sắt nữa mà hoàn toàn có thể gọi là nghệ thuật! Lão rèn sắt thực sự đã tạo ra một cảnh giới riêng.

Trên cái đe sắt nho nhỏ, cái búa ngàn cân được lão giơ nặng đánh khẽ tùy ý vung lên hạ xuống, xác thực có vài phần giống như đại sư thư pháp đang múa bút sáng tác ra ra tuyệt tác kinh thế hãi tục!

Động tác của lão thợ rèn không quá nhanh mà trầm ổn đến mức khó có thể tin được. Cái búa giơ lên đập xuống cho dù là trăm ngàn lần vẫn ở trên một trục cố định vô hình, giống như đã được trải qua sự đo đạc vô cùng chính xác.

Cái búa giờ lên cao sau đó lại nặng nề đập xuống phôi sắt, trăm ngàn lần cũng không hề có một lần nào sai lệch!

Nếu như đổi cái búa này thành một thanh kiếm, Càn Kình còn có chút tin tưởng có thể dùng hai tay cầm kiếm bổ xuống liên tục mười lần vẫn duy trì một quỹ tích lên xuống. Nhưng trên thực tế hắn biết rõ đây lại là một cái búa, một cái búa nặng tới cả ngàn cân. Hắn muốn di chuyển được nó đã vô cùng khó khăn, huống gì muốn đạt tới cảnh giới như lão thợ rèn?

Nhìn những tia lửa đang liên tục bắn ra, Càn Kình hoàn toàn ngây người!

- Người chơi Càn Kình nắm giữ tinh luyện kim loại sơ cấp!

- Người chơi Càn Kình nắm giữ kỹ thuật rèn sơ cấp!

Khi hai đoạn âm thanh thông báo của hệ thống thông minh liên tiếp vang lên, lão thợ rèn cũng vừa kết thúc màn múa búa liên tục của mình.

Một thanh kiếm lẳng lặng nằm trên cái đe. Trên thân vẫn tản ra hơi nóng. Lão Bố Lai Khắc lấy cái kìm kẹp thanh kiếm lên, tiện tay bỏ vào trong thùng nước.

Một tiếng Xèo! nhỏ vang lên. Trong thùng nước bốc lên một màng khói trắng dày đặc.

Sau khi làm xong mọi việc, lão thợ rèn mới nhẹ nhàng bỏ cái búa trong tay xuống, bắt đầu mồi thuốc hút.

- Là học trò của ta, điều thứ nhất ngươi cần phải học được, chính là làm thế nào để sử dụng búa một cách chính xác.

Dứt lời, lão thợ rèn cúi người xuống cầm một cái búa khác gần đó ném cho Càn Kình nói tiếp:

- Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ngươi dùng cái búa này đập xuống đe một ngàn lần. Khi nào đập xong thì có thể rời đi. Khi nào ta cảm thấy ngươi có thể sử dụng búa chính xác, ta sẽ dạy ngươi bước tiếp theo.

Cái búa lão thợ rèn ném cho Càn Kình cũng rất nặng nhưng cũng không biến thái như cái búa của lão. Rõ ràng cái búa này nhỏ hơn cái búa kia vài vòng.

Càn Kình cầm thử, đoán chừng nó nặng khoảng hai ba trăm cân. Tuy vung lên có chút khó khăn nhưng dù sao vẫn thoải mái hơn nhiều so với cái búa ngàn cân kia.

Càn Kình cầm cái búa trong tay, cũng không có vội vàng lập tức vung búa. Hắn nhắm mắt lại thầm nhớ lại những động tác của lão thợ rèn vừa làm. Sau đó hắn đối chiếu và chỉnh sửa lại những sai lầm có thể xảy ra khi hắn vung búa.

Lão Bố Lai Khắc cũng có chút tò mò giương đôi mắt đục ngầu lên nhìn Càn Kình đang đứng tại chỗ nhắm mắt. Không hiểu hắn đang làm cái gì? Tại sao còn chưa chịu ra tay rèn sắt đi?

Càn Kình mô phỏng lại trong đầu gần trăm lần mới chậm rãi mở mắt ra. Lúc này trong ánh mắt của hắn đầy tự tin, đồng thời vung cao cái búa trong tay lên đập mạnh xuống cái đe.

- Keng!

Trong căn phòng nhỏ hẹp, không ngừng vang vọng tiếng búa và đe va chạm vào nhau. Những tia lửa nóng hổi bắn mạnh ra đủ mọi hướng.

*****

Trong đôi mắt đục ngầu của lão Bố Lai Khắc đột nhiên hiện lên hào quang. Cánh tay phải luôn ổn định khi cầm búa của lão, giờ khắc này cũng thoáng run rẩy, dường như không cầm nỏi cái tẩu trên tay vậy.

- Lợi hại!

Lão kinh ngạc, vui mừng nhìn Càn Kình đánh ra búa thứ hai, hoàn toàn giống như đúc so với búa đầu tiên, kể cả từ tốc độ vung lên hạ xuống, độ cao cánh tay...

Nhưng đây không phải là điều khiến lão Bố Lai Khắc cảm thấy kinh ngạc. Tinh tuý trong việc rèn sắt thực sự không nằm ở trong động tác vung tay và tốc độ mà quan trọng nhất chính là âm thanh phát ra khi cái búa tiếp xúc với cái đe.

Búa đầu tiên của Càn Kình phát ra âm thanh có ba phần giống với lão. Cái này không phải là sự trùng hợp, mà do Càn Kình dụng tâm quan sát nhận thức mới có thể làm được.

Một búa, hai búa, ba búa...

Càn Kình không ngừng vung cây búa trong tay đập xuống cái đe trước mặt.

Lúc này, hắn vô cùng chuyên tâm, thậm chí quên cả thời gian trôi qua, thậm chí quên cả thân thể mệt mỏi. Bởi vì hắn chợt phát hiện ra việc rèn sắt này thật sự rất thú vị.

Lão Bố Lai Khắc dường như chẳng thèm quan tâm đối với học trò của mình, mà chỉ nằm trên ghế nhắm mắt ngủ gật. Thỉnh thoảng cái tẩu trên miệng lại lập loè vài cái.

- Mức độ rèn thuần thục tăng lên. Lực lượng tăng một điểm!

- Mức độ rèn thuần thục tăng lên. Lực lượng tăng một điểm!

- Mức độ rèn thuần thục tăng lên. Lực lượng tăng một điểm!

...

Theo sự tiến bộ của Càn Kình, hệ thống thông minh cũng liên tục vang lên tiếng nhắc nhở.

Năm trăm lần! Càng lúc cánh tay Càn Kình càng nhức mỏi. Hắn dứt khoát dùng đấu lực chiến sĩ tam cấp của mình bổ sung, tiếp tục động tác vung búa.

Mãi cho đến lúc chạng vạng tối Càn Kình mới hoàn thành một ngàn lần đập búa!

Sau khi dừng lại, Càn Kình không chỉ cảm thấy tay phải mà là cơ bắp trên toàn thân đều bủn rủn đau đớn. Ngay cả sức lực giơ cánh tay lên cũng không có.

Khi Càn Kình đi ra ngoài, lão Bố Lai Khắc vẫn giống như đang buồn ngủ nên chỉ nhìn Càn Kình gật đầu một cái, rồi lại tiếp tục nhắm mắt lại.

Nhiệm vụ hôm nay có thể xem như đã hoàn thành? Càn Kình kéo lê thân thể mệt mỏi vô lực đi khỏi cửa hàng rèn. Vừa nhìn thấy sắc trời bên ngoài, hắn bỗng nhiên giật nẩy người:

- Ta nhổ vào! Hệ thống thông minh, mau lăn ra đây cho ta!

- Xin hỏi có chuyện gì?

Càn Kình nâng tay trái lên chỉ bầu trời trước mặt hỏi:

- Ngươi không phải nói sau tám giờ ta sẽ tự động quay trở lại thế giới hiện thực sao? Ngươi nhìn xem bây giờ là lúc nào rồi, làm gì còn tám tiếng nữa. Ta thấy cũng đã qua mười sáu tiếng rồi!

- Có chuyện ta quên nói cho ngài biết, thời gian trong trò chơi vừa vặn gấp hai lần so với bên ngoài. Nói cách khác, tám giờ bên ở thế giới hiện thực tương đương với mười sáu giờ trong thế giới trò chơi. Ngài nói không sai. Ngài tiến vào trò chơi cũng đã gần mười sáu giờ rồi. Yên tâm đi, ngài có thể lập tức trở lại thế giới thực!

- Ta...

Càn Kình vừa muốn nổi giận thì âm thanh nhắc nhở của Hệ thống thông minh lại truyền tới.

- Người chơi Càn Kình xin chú ý, thời gian chơi của ngài hôm nay đã sắp dùng hết. Mời chuẩn bị logout!

Cảnh tượng trước mắt Càn Kình trở nên văn vẹo. Âm thanh nhắc nhở hắn cũng trở nên mơ hồ.

Càn Kình cảm giác hắn vừa trải qua một giấc mơ vô cùng kỳ quái. Ở trong mơ hắn lọt vào một nơi gọi là thế giới vô tận. Ở đó có một nơi gọi là trò chơi huyễn tưởng. Trong đó còn có thợ rèn gì đó...

Mơ bình thường chỉ có thể nhớ được một phần trong những điều thật đặc biệt hoặc là chỉ một phần nhỏ. Rất ít người vừa nằm mơ xong lại có thể nhớ được tất cả.

Càn Kình phát hiện, bản thân hắn lại nhớ rất rõ giấc mơ này. Bất kỳ một chi tiết nào dù là nhỏ nhất trong giấc mơ, hắn đều nhớ rõ ràng, dường như là thật vậy!

Hai tay theo thói quen chống xuống giường muốn ngồi thẳng dậy, Càn Kình đột nhiên cảm giác dược hai tay của mình mỏi nhừ, cơ bắp toàn thân rất đau đớn.

Càn Kình đã từng trải qua cảm giác này một lần. Khi hắn vừa mới vào học, lão sư La Đức đã bắt hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy năm mươi vòng. Sau khi ngủ dậy hắn cũng có cảm giác như thế này.

Nhưng so với lần đó, lần này cơ bắp toàn thân Càn Kình còn đau đớn hơn rất nhiều. Hầu như toàn thân không thấy có chỗ nào không đau. Cơ tay còn có cảm giác nóng rất, không khác gì khi cầm cây đao của học viện đối chiến với lão sư, bị đánh tới chấn thương!

Càn Kình giơ cánh tay lên, lại mới phát hiện cả cánh tay đầy mồ hôi nhớp nháp. Chẳng những cánh tay mà cả trước ngực, sau lưng, mỗi một tấc da trên người hắn đều đầy mồ hôi!

Nhảy xuống giường, vén chăn lên, Càn Kình phát hiện cả giường đều ướt đẫm mồ hôi của hắn. Nếu như có bằng hữu đi vào phòng lúc này, nói không chừng sẽ cho rằng hắn đái dầm mất!

- Càn Kình, ta nói...

La Lâm đẩy cửa bước vào. Ngay lập tức, hai mắt hắn bị cái giường ướt sũng của Càn Kình thu hút. Cái miệng hắn rất nhanh biến thành hình chữ O.

Xong rồi!

Càn Kình thấy biểu lộ của La Lâm, lập tức đoán được bằng hữu tốt này của hắn đang nghĩ cái gì. Có lẽ không khác gì với suy đoán vừa rồi của Càn Kình.

- La Lâm, chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu!

- Ta biết! Ta biết!

La Lâm liên tục gật đầu, trong giọng nói tràn ngập sự tin tưởng bằng hữu, chỉ có điều nét mặt thoáng mỉm cườicủa hắn đã nói cho Càn Kình biết, có đánh chết hắn cũng không tin lời giải thích của Càn Kình!

- Ta vừa mới nằm mơ, cả người đều đổ mồ hôi!

Càn Kình chỉ vào cái giường vội vàng giải thích. Mới vừa nhận cái danh tướng mạo phạm tội không bao lâu, không thể trong nháy mắt đã có thêm danh xấu tên đái dầm a!

- Ta hiểu! Ta hiểu!

La Lâm từ từ lui lại về phía cửa, nói:

- Càn Kình, ta nghe nói khi tinh thần bị đả kích dữ dội, thực sự sẽ xuất hiện hiện tượng như vậy. Chuyện đái dầm như thế này cũng có thể... hiểu được...

Lời còn chưa dứt, La Lâm đã xoay người chạy nhanh ra khỏi phòng, kèm theo tiếng cười rất xấu xa.

Càn Kình đuổi theo ra ngoài, vốn định lớn tiếng giải thích một chút. Nhưng ngẫm lại, vấn đề này còn cần giải thích gì nữa? Dù sao bản thân tự biết mình không đái dầm là được! Dù sao cũng đã mang danh xấu tướng mạo phạm tội. Hiện tại thêm một cái ngoại hiệu chiến sĩ đái dầm thì có làm sao?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-922)