Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 366

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 366: Hoa lệ đánh bạo, vinh quang của ngươi tức là vinh diệu của ta !
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Đấu khí dâng trào lấy thân thể Càn Vô Thanh làm trung tâm tựa suối phun điên cuồng tuôn trào. Mặt Càn Thần Vũ xẹt qua vẻ tự hào vừa lòng. Đây chính là nhi tử của gã, Càn Vô Thanh!

Lần trước Càn Vô Thanh thua phế vật Càn Kình không thức tỉnh lực lượng huyết mạch, chẳng những gã không suy sụp mà ngược lại dưới điều kiện thức tỉnh tam giai trong hai tháng ngắn ngủi chẳng những trùng kích đến đỉnh Phục Ma cửu chiến mà còn cô đọng ra đấu tâm.

Đấu tâm là tiêu chí Chiến Sĩ tiến vào cảnh giới đỉnh cao.

Càn Vô Thiên nghểnh cổ hú dài:

- Grao!

Tay phải Càn Vô Thiên hơi xòe ra chợt nám lại, đôi chân đạp đất nhảy lên, nắm đấm tay phải xông lên như chiến xa nâng khúc gỗ, cánh tay xoay tròn mang theo tiếng rít kêu vù vù.

Càn Vô Thiên ra tay, đấu khí từ toàn thân bắn ra hỗn hợp khí lưu giận dữ trong ngực liên tục nổ hình thành đầu sói gầm rống. Đấu tâm vào giây phút này cũng phun ra từ cơ thể Càn Vô Thiên.

Trong hai tháng ngắn ngủi, Càn Vô Thiên cô đọng ra đấu tâm.

Cái danh siêu thiên tài thức tỉnh huyết mạch Tinh Linh Vương của Càn gia không phải giỡn chơi.

- Grao!

Càn Vô Thanh không lùi mà còn tiến lên trước nửa bước, thân thể hơi còng nhô lưng ra như con tôm, vai nhô lên phập phồng run run, hai khuỷu tay co vào trong như thương như búa đập xuống.

Đấu kỹ của Càn gia: Lưu Tinh Vũ.

Tiếng rít không khí chấn động liên miên càng dữ hơn, mãnh liệt xé rách không gian.

Lần trước Càn Vô Thanh đối chiến với Càn Kình từng dùng Lưu Tinh Vũ nay lại xuất hiện, càng rít, mãnh, bạo hơn đợt trước.

Nếu nói lần trước là Lưu Tinh Vũ thì lần này chính là Tuệ Tinh Vũ. Thực lực Tru Ma nhất chiến cô đọng đấu tâm mạnh hơn Phục Ma cửu chiến không chỉ gấp một, hai lần.

Mấy chục khuỷu tay tung bay, trong khoảnh khắc quấn lấy hai tay Càn Vô Thiên như vô số cây cưa kim loại cắt đứt cánh tay tựa khúc gỗ.

Lưu Tinh Vũ công kích chiến xa.

Càn Vô Thiên không đợi công kích đến gần, năm ngón tay bỗng co lại, mu bàn tay siết lại, xương kêu răng rắc. Càn Vô Thiên nương quyền kình nổ này, cánh tay gã biến cứng như kim cương, mặc kệ Lưu Tinh Vũ của Càn Vô Thanh va chạm, nhanh chóng xông pha không chút ngừng lại.

Trong phút chốc khuỷu kích, quyền xung va đụng nhau. Cơ bắp va chạm, xương cốt va nhau vang lên. Cát bụi dưới chân Càn Vô Thiên, Càn Vô Thanh dâng lên từ cổ chân tới đầu gối.

Quyền, chỏ Càn Vô Thiên, Càn Vô Thanh đụng nhau. Đôi chân như cắm rễ của Càn Vô Thanh không ổn định liên tục lùi ra sau hai bước để lại dấu chân nửa tấc rõ ràng trên mặt đất, tiếng bùm bùm tựa mặt trống vỗ.

Nắm tay Càn Vô Thiên chợt mở ra, bàn tay bình thường trong phút chốc trướng to. Trong mắt Càn Vô Thanh thấy như thiên địa đều bị năm ngón che lấp.

Chỉ mành treo chuông, cổ Càn Vô Thanh ngửa nhanh ra sau né bàn tay sắp che trời.

Khóe môi Càn Vô Thiên cong lên, ngón nhân liên tục chà mặt đất, truyền lực lượng lên cổ chân, thân thể tựa chuồn chuồn lướt nước biến mất khỏi chiến trường chính diện. Càn Vô Thiên như u linh xuất hiện đằng sau lưng Càn Vô Thanh, năm ngón mở ra gần như bao phủ đầu gã, treo lơ lửng.

Thắng bại đã rõ.

Mặt Càn Vô Thanh xám xịt, trán chảy mồ hôi lạnh, ngơ ngác nhìn vị trí Càn Vô Thiên biến mất.

- Sao có thể như vậy? Tại sao đấu kỹ của ngươi biến hóa nhanh như vậy? Thâu thiên thủ, thâu thiên bộ...

Đám đông đứng xem trợn to mắt, cố gắng nhớ lại tình hình chiến đấu vừa rồi nhưng không cách nào rõ ràng, rốt cuộc Càn Vô Thiên làm cách nào di chuyển đến sau lưng Càn Vô Thanh.

Khuôn mặt âm trầm của Càn Chiến Huyền rốt cuộc nở nụ cười. Hai tiểu bối trái lệnh, sau chuyện này gã nhất định sẽ phạt nặng bọn họ, nhưng đấu tâm thật khiến người bất ngờ.

Dù là Càn Vô Thanh hay Càn Vô Thiên đều khiến người bất ngờ. Tư chất của Càn Vô Thanh không tốt lắm, vậy mà ở tuổi này gã đã cô đọng đấu tâm. Tư chất của Càn Vô Thiên thì đúng là xuất sắc hiếm có, năm Càn Vô Song cỡ tuổi như gã vẫn chưa cô đọng đấu tâm càng đừng nói đến thâu thiên thủ, thâu thiên bộ.

Thú vị, thú vị. Càn Chiến Huyền gật gù. Không ngờ phế vật của Càn gia lại khiến hai Chiến Sĩ thức tỉnh huyết mạch Tinh Linh Vương của Càn gia có tiến bộ như vậy.

Càn Kình nhíu mày nhìn góc chiến trường hỗn loạn, khóe môi cong lên. Thâu thiên bộ? Tuy không biết thứ tự xếp đấu khí là gì nhưng ít ra hiểu được cách thân thể phát lực là dựa vào ngốn chân, cổ chân phối hợp truyền ra lực lượng.

Càn Vô Thiên di động rất ít, gã giống như cái bóng vòng ra sau đối phương. Dù Càn Vô Thanh tránh khỏi thâu thiên bộ cũng vô dụng, Càn Vô Thiên có thể liên tục phát động khiến Càn Vô Thanh không cách nào tích lũy đấu khí đến đỉnh cao bùng nổ ra. Cùng lắm Càn Vô Thanh chống được một, hai kích đã là ghê gớm rồi.

Mặt Càn Vô Thanh âm trầm nhấc đôi chân nặng nề như kéo lê tạ ngàn vạn cân từng bước một đi tới trước mặt Càn Thần Vũ, từ từ khom lưng.

Càn Vô Thanh nhỏ giọng nói:

- Phụ thân...

Thua. Hai tháng qua, mỗi ngày sống trong lằn ranh sự sống và cái chết, mục tiêu là đánh bại Càn Kình, vì không để Chiến Sĩ huyết mạch khác của Càn gia cười nhạo sau lưng.

Càn Vô Thanh vốn tưởng lần này có thể báo thù, tẩy rửa sỉ nhục nhưng không ngờ ngay cả cơ hội chiến đấu với Càn Kình đều bị một thanh niên thức tỉnh lực lượng trễ hơn mình hai năm đánh bại.

Còn thua thảm như vậy. Thân thể Càn Vô Thanh không bị thương vậy mà phải thừa nhận gã thất bại, không có cả cơ hội sử dụng ma pháp. Đối thủ càng không dùng ma pháp đã kết thúc cuộc chiến.

Không có sử dụng quyền lợi. Người Càn Vô Thanh run run, gã đã thua vào tay Càn Vô Thiên, người không dùng hết sức.

Càn Thần Vũ run rẩy giơ tay ôm cổ Càn Vô Thanh, để gã vùi mặt vào vai mình, bàn tay nhẹ vỗ đầu gã.

Càn Thần Vũ thì thầm:

- Không sao, thật sự. Nhi tử, chúng ta tiếp tục đi Cổ Hoang Sa Hải, lần sau! Chúng ta còn có lần sau!

- Càn Kình!

Càn Vô Thiên đứng hiên ngang như lá cờ to trên chiến trường, giơ cánh tay chỉ hướng Càn Kình, thanh âm trầm thấp tựa sấm đánh.

- Tiếp theo là tới ngươi.

Mọi người tập trung chú ý vào Càn Kình, đây mới là chính chủ hôm nay! Hai Chiến Sĩ thức tỉnh huyết mạch Tinh Linh Vương của Càn gia mục tiêu chiến đấu là vì đánh nhau với Chân Sách hoàng triều không thức tỉnh Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương.

Trước cửa Càn gia yên tĩnh, tầm mắt mọi người tập trung vào Càn Kình.

Càn Kình thì nhìn phụ thân đứng bên ngoài sân ngay sau lưng hắn. Phụ thân còn ở trong tay Càn gia, nên đánh trận này như thế nào?

Đánh thắng thì sao, mà thua thì thế nào? Nếu đánh thắng, phụ thân sẽ bị Càn Chiến Huyền giận chó đánh mèo, thậm chí uy hiếp sinh mạng, vậy thì Càn Kình có đánh thắng cũng không ý nghĩa gì.

Xà hoàng Bàn Hoành Cơ nhìn Càn Kình vẻ mặt đăm chiêu, thở dài thườn thượt. Tại sao phụ thân của Càn Kình là một người không có chút thực lực? Nếu không có Bàn Hoành Cơ trói buộc thì Càn Kình đã không rơi vào do dự thế này.

*****

Chuyện nội bộ Càn gia dù là hoàng tộc cũng không tùy tiện nhúng tay, cho dù Bàn Hoành Cơ là đứng đầu gia tộc huyết mạch Cửu Đầu Xà đành chịu bó tay, không thể giúp ích gì cho Càn Kình.

Tất cả... Chỉ có dựa vào bản thân Càn Kình.

Bàn Hoành Cơ lắc dầu, phụ thân của Càn Kình là chướng ngại vật lớn nhất đời hắn.

Càn Chiến Huyền mỉm cười nhìn quanh chiến trường nhỏ. Làm Chiến Sĩ không phải chỉ có nắm giữ lực lượng, trí lực, tâm lực, quyền lực cũng là cách dùng lực. Chỉ khi tổng hợp chúng lại mới hình thành lực lượng nắm giữ đại thế. Đừng nói là Càn Kình bị khóa đấu mạch, cho dù xà hoàng Bàn Hoành Cơ mạo hiểm khiêu chiến Càn gia, giải đấu khí tỏa cho Càn Kình thì sao?

Bây giờ dù là một thành viên bình thất nhất Càn Kình, dù là người không thức tỉnh lực lượng huyết mạch nào cũng có thể dễ dàng đánh bại Càn Kình.

Chỉ cần có Càn Thành già nua làm người dắt ngựa tại Càn gia thì Càn Kình chỉ có thể cúi đầu.

- Càn Vô Thiên, ngươi có thể càng vô sỉ hơn không?

Đoạn Phong Bất Nhị cao giọng quát:

- Phụ thân của Càn Kình nằm trong tay Càn gia các ngươi thì làm sao hắn hết sức đánh với ngươi được? Nếu Càn Kình đánh thắng ngươi thì khó bảo đảm Càn gia các ngươi không trả thù Càn lão bá.

Trong phút chốc mọi người tập trung ánh mắt vào Càn Thành, Càn Vô Thiên.

- Hừ! Ngươi muốn ta làm sao? Đảm bảo sao?

Khuôn mặt như sói của Càn Vô Thiên phát ra kiêu ngạo, khinh thường nói:

- Bản thân ngươi không thể nắm giữ đại thế thì liên quan gì ta? Nếu ngươi gặp kẻ thù chỉ có một cánh tay thì ngươi sẽ chặt một tay của mình rồi chiến đấu công bằng với hắn sao? Trên đời này chưa từng có công bằng! Chỉ có kẻ yếu đuối mới suốt ngày kêu la không công bằng! Cường giả thật sự sẽ dùng lực lượng của mình đập nát loại bất bình này, khiến đối thủ kêu gào không công bình.

Đôi mắt bình tĩnh của Càn Vô Song chớp lóe vừa lòng. Mấy ngày nay Càn Vô Thiên đúng là đã trưởng thành, không chỉ thực lực Chiến Sĩ hay đấu kỹ tăng tiến mà cả tâm linh, tinh thần đều tăng vọt. Nếu là tình huống trước kia thì tiểu tử kiêu ngạo này sẽ nêu lên bảo đảm để chiến đấu công bình.

Bàn Hoành Cơ nhíu mày càng lo âu hơn. Càn Vô Thiên đánh thắng Càn Vô Thanh đang trong trạng thái khí thế cao nhất, không hề kiêu ngạo, tinh thần, ngôn ngữ, thân thể vẫn giữ đỉnh cao. Đoạn Phong Bất Nhị khiêu khích, trêu chọc Càn Vô Thiên không tạo tác dụng gì.

- Càn Kình!

Trước cửa Càn gia yên lặng văng vẳng thanh âm tang thương hụt hơi của Càn Thành, hấp dẫn ánh mắt mọi người chú ý.

Sinh hoạt năm tháng đè nặng còng lưng không biết từ khi nào thẳng tắp như tùng, mái tóc rối vuốt ra sau đầu, đôi mắt đục phát ra ánh sáng chưa từng có.

- Nhi tử có biết làm phụ thân có tâm nguyện lớn nhất là gì không?

Càn Thành đẩy nhẹ cánh tay Lộ Tây Pháp Lưu Thủy dìu mình, ngực phập phồng kéo lê thân hình lắc lư, khuôn mặt vàng vọt trướng hồng.

- Đó là nhìn thấy nhi tử thành tài, sống vui vẻ, nhi tử không cần quỳ gối trước ai!

- Ta hy vọng nhi tử của ta đầu đội Tinh Thần, chân đạp mặt đất, ta hy vọng nhi tử của ta sẽ không sống như ta nữa, ta hy vọng nhi tử của ta nói cho thế nhân biết trong máu hắn chảy không thấp hèn hơn bất cứ ai, ta hy vọng sau này khi người khác nhắc tới ta thì không phải kêu tên Càn Thành mà gọi ta là phụ thân của Càn Kình!

- Nhi tử của ta ơi, làm phụ thân, ta không giúp được ngươi điều gì nhưng ta không hy vọng vướng chân ngươi! Còn nhớ lần đầu tiên ngươi rời khỏi nhà ta đã nói gì với ngươi không? Hãy đi làm chuyện ngươi muốn làm, ngươi còn trẻ, có giấc mơ, hãy thực hiện nó! Đừng để như phụ thân, chờ đến lúc già hối hận tuổi trẻ yếu đuối. Đi làm đi!

Đám đông chen chúc yên lặng chưa từng có. Mọi người ngơ ngác nhìn Càn Thành. Lão nô mỗi ngày ở trước cửa Càn gia khom lưng mặc cho người cưỡi ngựa giẫm lên lưng vậy mà cũng có khí phách.

Đáy mắt Càn Chiến Huyền xẹt qua tia ngạc nhiên. Trước đó Càn Chiến Huyền thậm chí không nhớ tên người dẫn ngựa vậy mà... Vậy mà...

Mắt Bàn Hoành Cơ có tán thán và áy náy. Phụ thân vĩ đại không phải thực lực của hắn có mạnh hay không màl là trái tim làm phụ thân có thể rung động tim Tinh Thần. Có lẽ trái tim này bị cuộc sống khắc khổ chôn vùi, nhưng khi trả giá vì nhi tử thì cho dù cả Tinh Thần giáng xuống cũng không thể che giấu lòng cha lấp lánh ánh sáng chói mắt nhất.

- Nhi tử, vì sinh hoạt, ta có thể nhịn, vì ta, ngươi có thể thua. Nhưng ngươi thua rồi Càn gia sẽ tốt với ta sao? Càn gia sẽ không làm chuyện bọn họ muốn làm với ta sao? Thua hay thắng có gì khác?

Càn Thành đạp ra một bước, người hiên ngang như chiến kỳ lần đầu tiên sau nhiều năm phát ra tiếng gầm:

- Thắng một lần! Thắng một lần cho ta xem! Đánh thua thì ngươi cũng không mang ta đi được. Ta còn có thể sống bao lâu?

Người Càn Kình run lên. Càn Kình là Dược sư dĩ nhiên biết thân thể của phụ thân đúng là ngày càng suy sụp, phụ thân còn có thể sống bao lâu?

- Thắng một lần! Thắng một lần cho ta xem!

Mắt Càn Thành trợn tròn, khuôn mặt vàng vọt hồng lên, nói:

- Thắng một lần! Ngươi thua thì có lẽ hôm nay ta sống được nhưng đến chết cũng không thể thấy ngươi thắng Càn gia một lần. Ngươi muốn khiến ta ôm tiếc nuốt chết sao? Nhi tử, vinh quang của ngươi tức là vinh diệu của ta!

Con ngươi Càn Chiến Huyền từ từ rút lại nhìn đám người bàng quan. Những người ban đầu đứng bên Càn gia bất giác cảm xúc nghiêng hướng Càn Thành.

- Nếu ngươi còn thừa nhận là nhi tử của Càn Thành ta thì hãy đánh thắng Càn Vô Thiên này, cho ta xem...

- Phụt.

Càn Thành chưa hét xong đã hộc máu bắn thẳng lên trời, lảo đảo ngã ra sau. Hai tay Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đỡ lưng Càn Thành, cảnh giác nhìn Càn Chiến Huyền đứng trên đài cao đột nhiên đánh ra một chỉ muốn lấy mạng Càn Thành.

- Phụt.

Mới nãy Phần Đồ Cuồng Ca lướt nhanh tới trước mặt Càn Thành, thân hình vạm vỡ lảo đảo, há mồm hộc ngụm máu còn đậm hơn cả Càn Thành.

Phần Đồ Cuồng Ca xuất thân từ Phần Đồ thế gia mặt vàng như tờ giấy cười lạnh với Càn Chiến Huyền. Quân nhân thế gia từng nghiên cứu kỹ về gia chủ của Càn gia, Càn Chiến Huyền là loại người hoàn toàn không quan tâm người khác nhìn mình như thế nào.

Cường giả đẳng cấp này không cần biết ánh mắt người đời, giết một người bình thường hay giết ma tộc không có gì khác nhau trong mắt gã.

Trên chiến trường nhân ma, bất cứ Chiến Sĩ nào đều sẽ không vì thực lực của đối thủ yếu hơn mình nhiều mà cố ý giảm bớt thực lực tha mạng cho kẻ địch, càng sẽ không vì đối thủ có tiềm lực vô cùng mà vui vẻ đã gặp được địch thủ tốt, cho hắn quay về tu luyện tăng tiến lần sau đánh tiếp.

Đó chẳng những là không chịu trách nhiệm với bản thân mà còn với người nhà của mình, nhất là với quốc gia.

Càn Chiến Huyền đã thói quen cách sinh tồn trên chiến trường nhân ma, khi ra tay trong mắt chỉ có kẻ thù, không hề có suy nghĩ nương tay.

Crypto.com Exchange

Chương (1-922)