Vay nóng Tinvay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 384

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 384: Đào góc tường vị hôn phu
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)

Siêu sale Shopee


Mặt Mộc Quy Vô Tâm như gấu cười hớn hở, đôi tay to vỗ vai Càn Kình nhìn trái nhìn phải:

- Ha ha ha ha ha ha! Tốt, rất tốt, càng rắn chắc. Ha ha ha ha ha ha! Thật tốt!

Lôi Địch giơ tay dấm nhẹ vai Càn Kình, nở nụ cười hiền từ:

- Rắn chắc. Tiểu tử thối, không biết đi Dong Binh viết một lá thư trở về, ngươi làm ta lo muốn bạc tóc.

- Đại thúc, vốn tóc người đã trắng rồi.

Càn Kình thôi cười, giang đôi tay ôm Lôi Địch, nhỏ giọng nói:

- Đã khiến người lo lắng.

- Biết thì tốt, lần sau không thể như vậy. Cho dù đi chiến trường nhân ma thì mỗi tuần phải viết thư cho ta, biết không?

Lôi Địch thả lỏng hai cánh tay quan sát trái phải, ánh mắt nghi hoặc nhìn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy hai giây rồi cái đầu quay hướng khác.

Lôi Địch hỏi:

- Mấy tiểu tử thối kia đâu?

- Bọn họ thì chắc còn cần một đoạn thời gian mới có thể trở về.

- Rèn luyện? Đó là chuyện tốt.

Lôi Địch thong dong đi tới nhìn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, hỏi:

- Nha đầu này là... ?

- Người là Lôi Địch đại thúc đúng không? Kình ca ca thường nhắc tới người.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nở nụ cười thiếu nữ vô hại nói:

- Người ta tên là Nguyên Huân Vũ, là của Càn Kình... Càn Kình...

Mắt Lôi Địch lóe tia ngạc nhiên nhìn Càn Kình vỗ trán.

- Tiểu tử...

- Đại thúc, nữ nhân này không nói thật.

Ngón cái Càn Kình đè màng tang, nói:

- Không thể tin lời của nàng...

- Ngươi... Ngươi...

Độc nhãn ngấn lệ lóng lánh, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy làm vẻ mặt uất ức, đáng thương xen lẫn tức giận trừng Càn Kình.

- Thân thể của người ta đã bị ngươi sờ, nhìn, hôn mà ngươi... Ngươi...

Mộc Quy Vô Tâm vỗ lưng Càn Kình, nói:

- Giỏi thật, tiểu tử, ba tháng không gặp đã bắt cóc cô bé xinh đẹp như vậy.

Lôi Địch cũng quàng vai Càn Kình, nói:

- Tiểu tử, tuy rằng cô nàng này biết nói dối gạt người nhưng ta nghe có chút không nói dối, nhưng nói sau này Gia Anh nhà ta phải làm vợ lớn mới được!

- Gia Anh tỷ?

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nín khóc, độc nhãn lộ tia vui sướng nói:

- Kình ca ca có nhắc đến tỷ ấy với ta rất nhiều lần.

Càn Kình đánh rùng mình, môi giật giật. Kình ca ca? Nhức răng, ớn lạnh chết!

- Nếu ngươi đã an toàn trở về thì ta yên lòng.

Lôi Địch vỗ vai Càn Kình, nói:

- Vốn định đi Càn gia giải quyết chuyện của ngươi rồi mới tính đến việc riêng của ta, bây giờ thì có dư thời gian rồi. Mấy ngày nay ngươi hãy ở lại Vĩnh Lưu thành, ta sẽ nhanh chóng trở về, khi đó tâm sự sau.

Càn Kình khó hiểu nhìn Lôi Địch rời đi. Trong ấn tượng của Càn Kình thì đại thúc này luôn bình tĩnh thong dong tại sao hôm nay vội vàng quá vậy? Mới gặp mặt đã rời đi?

- Tiểu tử.

Cánh tay Mộc Quy Vô Tâm thô to kẹp cổ Càn Kình, nói:

- Mỗi người đó có việc riêng, thứ ngu ngốc như Lôi Địch càng có nhiều chuyện riêng tư và toàn là hồi xưa. Bây giờ hắn nhập thánh, có một số chuyện nên giải quyết.

Càn Kình gật đầu ù ù cạc cạc. Nhìn Lôi Địch là biết gã có chuyện xưa, nếu không thì sao cường giả như vậy lại ẩn cư trong tiểu thành Áo Khắc Lan làm người thủ hộ? Thật là không có lý.

Áo Khắc Lan? Càn Kình cười khẽ. Thực lực như Càn Kình đủ làm người thủ hộ Áo Khắc Lan, người như Lôi Địch làm công tác đó giống dùng cột trụ hoàng cung dựng phòng ở, dựng lều cho ổ gà.

- Chẳng phải còn có một muội muội tên La Thanh Thanh sao?

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cười híp mắt như con mèo nhỏ nhìn Mộc Quy Vô Tâm, hỏi:

- Đại thúc, La Thanh Thanh muội muội ở đâu?

Mộc Quy Vô Tâm ngẩn người, chỉ vào Hồng Lưu Chiến Bảo sau lưng:

- Đang ở đằng sau tiếp khách. Tiểu tử, ba tháng không thấy vị hôn thê chắc rất sốt ruột? Ta không làm mất thời gian nữa, chờ buổi tối chúng ta nhậu một bữa, mấy ngày sau đi nhà thành chủ nhậu không say không về! Ta nghe nói trong nhà thành chủ có mấy đàn rượu lâu trăm năm.

Thành chủ?

Càn Kình đầy nghi hoặc đi vào Hồng Lưu Chiến Bảo. Càn Kình trở về liên quan gì đến thành chủ? Tuy lần trước thành chủ là trọng tài quyết đấu, xong chuyện Càn Kình nên đến cửa cảm ơn nhưng thành chủ không đến mức lấy rượu lâu trăm năm ra đãi đi?

Địa vị thành chủ Vĩnh Lưu thành và thành chủ Áo Khắc Lan tuy cùng gọi là thành chủ nhưng chênh lệch địa vị rất lớn. Trong mắt thành chủ Vĩnh Lưu thành thì thành chủ Áo Khắc Lan cùng lắm cỡ thôn trưởng.

Đi qua các gian phòng, trong Hồng Lưu Chiến Bảo là một hoa viên to lớn, trong hoa viên có một vật kiến trúc nhỏ mới xây, nhìn từ bề ngoài trang sức kiểu đáng yêu.

Phòng ốc kiểu đáng yêu này hiển nhiên cho giới nữ ở. Trong Hồng Lưu Chiến Bảo có chín phần nam nhân ở, ngụ trong gian phòng này không bị người cười chết mới lạ.

Trong hoa viên ngoài phòng có một chiếc bàn gỗ hình tròn, La Thanh Thanh mặc váy dài màu xanh, mỉm cười lễ phép híp mắt nhìn Chiến Sĩ trẻ tuổi vóc dáng thon dài cân xứng mặc y phục Chiến Sĩ hoa lệ nói huyên thuyên.

Hồng Sắt Ước Khắc?

Càn Kình nhíu mày. Sao bóng lưng người này nhìn giống nhi tử của thành chủ Lý Đức Ước Khắc quá.

- A! Muội muội xinh đẹp này chính là Thanh Thanh muội muội đúng không?

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy như cơn gió chạy vào hoa viên, cười vui vẻ nhìn La Thanh Thanh mỉm cười mà trong mắt mệt mỏi.

- Người là...

La Thanh Thanh mờ mịt từ từ đứng dậy, bỗng nhiên đôi mắt sáng ngời, hai tay túm váy chạy ra ngoài hoa viên.

Càn Kình!

Mắt La Thanh Thanh sáng lóe hơi nước, đợi chờ Càn Kình ca ca lâu thật lâu rốt cuộc trở lại!

La Thanh Thanh chạy tới trước mặt Càn Kình bỗng nhiên đứng lại, gò má ửng hồng cúi đầu không nói. La Thanh Thanh không biết nên gật đầu chào hay nhào vào ngực đối phương.

- Thanh Thanh, ta đã trở về.

Càn Kình mỉm cười giang hai tay, chủ động ôm mỹ nhân thanh xuân xinh đẹp vào lòng, mũi ngửi hương thơm trên mái tóc huyền.

Càn Kình thì thầm bên tai La Thanh Thanh:

- Xin lỗi đã làm nàng lo lắng lâu như vậy.

- Không có gì, không có gì.

La Thanh Thanh vùi gò má nóng bỏng vào lòng Càn Kình, liên tục lắc đầu, nói:

- Về là tốt rồi, an toàn trở về là tốt rồi.

Thanh âm đau khổ xen lẫn kiêu ngạo vang lên:

- Thanh Thanh, người kia là ai vậy?

Chiến Sĩ trẻ tuổi chậm rãi đứng dậy, quay đầu, ánh mắt đầy địch ý bắn hướng Càn Kình.

Không phải là Hồng Sắt Ước Khắc? Càn Kình ngẩn người. Có ý gì? Tiểu tử này tỏ thái độ ghen ghét rõ ràng, muốn teo đuổi Thanh Thanh sao?

- Nặc Đức Ước Khắc tiên sinh, vị này là Càn Kình tiên sinh.

Quản gia đại thẩm luôn đi theo La Thanh Thanh đứng gần đó vội nói:

- Là vị hôn phu của La Thanh Thanh tiểu thư chúng ta.

Đại thẩm nhấn mạnh ba chữ vị hôn phu, cảnh cáo rõ ràng.

Nặc Đức Ước Khắc?

Càn Kình nhướng mắt nhìn đối phương, cùng họ với thành chủ Lý Đức Ước Khắc? Bộ dáng giống nhi tử của thành chủ Lý Đức Ước Khắc, thành chủ ba phần, không lẽ người này là nhi tử khác của thành chủ?

Vị hôn thê? Vị hôn thê là gì? Đó là loại xưng hô phái nữ đã đính hôn nhưng chưa kết hôn.

Vẻ kiêu ngạo, địch ý của Nặc Đức Ước Khắc lập tức thay đổi, gã cảm thấy hình ảnh trước mặt thật là chói mắt.

*****

Mấy hôm nay ngày nào Nặc Đức Ước Khắc cũng tìm cách tiếp cận La Thanh Thanh, nhưng gã thậm chí không được nắm đôi tay trông rất mịn kia, vậy mà nam nhân ôm nàng vào lòng.

Càn Kình? Cái tên không hề xa lạ. Hai tay Nặc Đức Ước Khắc chắp sau lưng chậm rãi đi hướng Càn Kình, đánh giá tè trên xuống dưới. Đây là Chiến Sĩ trẻ tuổi ba tháng trước một đao giết chết Tả Nguyệt Thiên Sứ Lôi Nguyệt Nguyệt của Vĩnh Lưu thành sao? Trông không có điểm này xuất chúng.

- Thanh Thanh...

Nặc Đức Ước Khắc đứng trước mặt Càn Kình, hơi nhón chân, nở nụ cười lễ phép hỏi:

- Thanh Thanh, ta nhớ rõ nàng còn chưa đính hôn đúng không?

Càn Kình nhìn chằm chằm Nặc Đức Ước Khắc ở trước mắt, rất muốn đấm vào mặt gã.

- Mấy ngày nữa sẽ đính, khi đó hoan nghênh đến uống một ly.

Thân thể mềm mại run lên, La Thanh Thanh ngẩng khuôn mặt đỏ rực khỏi bờ vai Càn Kình. Mắt chớp lóe ngạc nhiên và xấu hổ, La Thanh Thanh nghi ngờ phải chăng nàng nghe lầm, Càn Kình ca ca... Càn Kình ca ca thế nhưng...

Uống một ly? Nặc Đức Ước Khắc nhíu chặt mày như cái đế đặt ly rượu đỏ. Cái này xem như khiêu khích sao? Người này nói năng càng thô cuồng hơn ca ca, từ trên xuống dưới không tìm được một chút cao nhã. Mỹ nữ như La Thanh Thanh đi theo hắn thì giống... Giống bảo thạch vô giá trong bãi bùn.

Nam nhân như vậy dựa vào cái gì có tư cách chiếm mỹ nhân La Thanh Thanh? Hai tay Nặc Đức Ước Khắc sửa soạng cổ áo, liếc mắt nhìn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, mắt sáng ngời. Mỹ nhân này nhan sắc koa thua gì La Thanh Thanh, quyến rũ, nóng bỏng. Mỹ nhân như vậy đi theo thứ Chiến Sĩ không có xuất thân như Càn Kình làm sao có thiệp mời?

- Ha ha ha ha ha ha!

Nặc Đức Ước Khắc cười thân thiện, nhún vai, cổ tay run lên, 'biến' ra một tấm thiệp mời màu đỏ, hơi khom người đôi tay đưa hướng La Thanh Thanh.

Nặc Đức Ước Khắc lễ phép nói:

- Thanh Thanh, lần này ta đến là đặc biệt mời nàng tham gia bữa tiệc sinh nhật của phụ thân ta, tức là thành chủ Lý Đức Ước Khắc.

La Thanh Thanh nhìn thiệp mời Nặc Đức Ước Khắc 'biến' ra, mắt sáng lên. Mấy ngày nay La Thanh Thanh vẫn không thấy rõ tiểu nhi tử của thành chủ Lý Đức Ước Khắc có tài năng gì mà thủ đoạn cao hơn những nhà ảo thuật trên đường phố.

- Đấu giới?

Càn Kình hơi bất ngờ nhìn Nặc Đức Ước Khắc vẻ mặt đắc ý. Mấy ngày nay theo thực lực tăng lên, tầm mắt Càn Kình rộng lớn rất nhiều. Càn Kình phát hiện có một số Chiến Sĩ huyết mạch không có được đấu giới chi quả để sở hữu đấu giới, có thể thấy được đấu giới đúng là hiếm hoi.

Nặc Đức Ước Khắc rõ ràng không di truyền lực lượng huyết mạch vậy mà có được đấu giới của mình, chắc thành chủ Lý Đức Ước Khắc cực kỳ yêu thương nhi tử này, không biết hao phí bao nhiêu công sức mới chiếm được.

Nặc Đức Ước Khắc hếch cằm, mắt chớp lóe tự hào, ai cũng hiểu được gã đang vô thanh nói với Càn Kình rằng ngươi còn có chút ánh mắt, biết của ta là đấu giới.

- Đấu giới?

Gò má La Thanh Thanh còn đang hây hồng, đôi mắt long lanh đầy nghi hoặc nhìn Càn Kình, hoàn toàn quên Nặc Đức Ước Khắc đưa thiệp mời.

Càn Kình nhìn khuôn mặt La Thanh Thanh đỏ bừng tươi ngon, cười nói:

- Đấu giới là trò xiếc nhỏ, chút nữa sẽ nói với nàng.

Xiếc nhỏ?

Nụ cười đông cứng trên mặt Nặc Đức Ước Khắc, nét mặt sa sầm. Dám nói đấu giới là trò xiếc nhỏ? Chiến Sĩ dã man không có xuất thân gì này quá kiêu ngạo, thật sự cho rằng giết Tả Nguyệt Thiên Sứ Lôi Nguyệt Nguyệt thì Vĩnh Lưu thành là thiên hạ của hắn sao?

- Thanh Thanh...

Mặt Nặc Đức Ước Khắc âm trầm lại trở về bộ dạng thân sĩ, thiệp mời một lần nữa đưa tới trước sắp chạm vào cánh tay trắng nõn của La Thanh Thanh.

- Khi đó sẽ có nhiều thế lực nổi danh tham gia, giúp ích lớn cho thương xã La gia, đừng từ chối.

Giúp thương xã phát triển? La Thanh Thanh lấy lại tinh thần. Càn Kình ca ca chắc chắn sẽ trở thành Chiến Sĩ vĩ đại trong tương lai, nghe nói Chiến Sĩ vĩ đại cần phụ thân nhiều như biển bổ sung. Nếu Càn Kình trở thành tương quân xây dựng thế lực cho mình thì số lượng phụ thân sánh bằng vì sao trong Tinh Thần. Trường hợp này nàng cần ra mặt, cố gắng mở rộng thương cơ để tránh sau này Càn Kình ca ca cần kim tệ mà nàng không thể lấy ra.

- Đa tạ Nặc Đức Ước Khắc tiên sinh.

La Thanh Thanh xoay người trong vòng tay Càn Kình, lễ phép gật đầu, hai tay nhận thiệp mời đỏ lóe tia vàng.

La Thanh Thanh nói:

- Khi tới giờ chắc chắn ta sẽ đi.

Nặc Đức Ước Khắc nhìn chằm chằm đôi tay trắng mềm của La Thanh Thanh, rất muốn vươn tay cầm lấy vuốt ve.

- Ha ha ha ha ha ha!

Nặc Đức Ước Khắc cười gượng hỏi:

- Không biết hôm đó Thanh Thanh có bạn nhảy không?

Càn Kình săc bén trừng Nặc Đức Ước Khắc. Nặc Đức Ước Khắc đang muốn khiêu khích hắn sao? Biết rõ có vị hôn phu ở bên cạnh mà còn hỏi La Thanh Thanh có bạn nhảy chưa?

Nặc Đức Ước Khắc cười đầy tự tin, mắt chớp lóe tia khiêu khích chỉ nam nhân mới hiểu. Nặc Đức Ước Khắc không phải người của Lôi gia, một trong tám thế lực Vĩnh Lưu thành mà là nhi tử của thành chủ Vĩnh Lưu thành. Nặc Đức Ước Khắc không phải phế vật Lôi Uy, chỉ cần không quyết đấu sinh tử với Càn Kình thì hắn không thể gây sóng gió gì được.

- Nhi tử của thành chủ đúng không?

Tay phải Càn Kình kéo La Thanh Thanh vào lòng, trừng Nặc Đức Ước Khắc có vẻ mặt kiêu ngạo, năm ngón tay trái bỗng mở ra, đấu khí tăng vọt, uy thế hùng hồn ập xuống.

Nặc Đức Ước Khắc thấy trước mắt tối sầm, ngực áp lực như có hòn đá to đè ép ngực, tứ chi bị dây thừng trói không thể nhúc nhích.

Thú đấu kỹ Hùng Áp?

Nặc Đức Ước Khắc chuyển động đấu khí trong người nhưng cảm giác nó biến chậm chạp. Sao có thể? Thú đấu kỹ bình thường đó làm sao lại có khí thế mạnh đến vậy? Ta không thể trốn thoát? Xong rồi! Tiểu tử này là kẻ dã man, điên rồi sao? Ta chính là nhi tử của thành chủ!

Không khí liên tục vang tiếng nổ, năm ngón tay Càn Kình bóp lại túm cổ áo Nặc Đức Ước Khắc. Càn Kình lật ngửa cổ tay nhấc Nặc Đức Ước Khắc lên cao, khuỷu tay nhẹ nhích lên hất Nặc Đức Ước Khắc ra sau lưng.

Nặc Đức Ước Khắc Chiến Sĩ một trăm bốn mươi cân, thân thể thon dài rắn chắc vậy mà như cục đá trong tay con nít bay một đường cong trên không trung. Nặc Đức Ước Khắc giống bao vải nhét đầy cỏ đập xuống đất phát ra tiếng trầm đục.

Hồng Lưu Chiến Bảo quét dọn đường đá hoa viên sạch sẽ, Nặc Đức Ước Khắc đập xuống đất nhưng không có bụi bặm bay lên.

La Thanh Thanh ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Càn Kình, mặt nóng ran, mắt vui sướng cúi đầu, lòng vui vẻ kêu lên: Càn Kình ca ca đang ghen, Càn Kình ca ca đang ghen! Còn tưởng đâu Càn Kình ca ca không để ý đến ta.

Càn Kình ném Nặc Đức Ước Khắc xong kinh ngạc nhìn bàn tay mình, hắn ghen tỵ... Cũng đúng, là nam nhân thấy người khác dụ dỗ nữ nhân của mình ngay trước mắt nếu thờ ơ mới là quái.

Nam nhân vì cuộc sống có thể cúi đầu nhẫn nhịn nhưng nếu không thể bảo vệ nữ nhân của mình, cho dù đối mặt hoàng đế cũng liều mạng chứ nói gì đến nhi tử của thành chủ.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-922)