Vay nóng Tinvay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 039

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 039: Ý chí khí phách
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)

Siêu sale Lazada


Phất Lan Lâm phẫn hận nắm chặt hai tay, tức giận tới mức toàn thân không ngừng run rẩy. Ở một trước mặt thợ rèn nhị cấp, bản thân hắn chỉ là một thợ rèn nhất cấp lên tiếng quả thực không có cách nào tạo ra sự tín nhiệm lớn hơn.

Càn Kình vui vẻ nhìn Lỗ Tạp Tư biểu diễn, giống như một tiểu nhân. Bất luận là Càn gia ngày thịnh thế, thậm chí là thợ rèn hành nghiệp ở thành thị Áo Khắc Lan này, thật đúng là đi tới chỗ nào cũng gặp phải! Tưởng rằng ta đã quá mệt mỏi sao?

Thật sự cho rằng trong thời gian ngắn ta không có cách nào rèn ra được một nhóm, đủ số lượng tinh sát để làm một thanh chiến đao sao? Nếu như vậy, ta đây rèn ra một nhóm tinh sắt, để Phất Lan Lâm chế tạo một số chiến đao, chặt đứt vũ khí tinh sắt nhị cấp của ngươi, cho ngươi điếc lỗ tai luôn.

Bất luận là hành nghiệp nào cũng vậy, thực lực chính là quyền uy!

Mắt Lỗ Tạp Tư chớp động, vui sướng vì thắng lợi:

- Vừa nãy ta thiếu chút nữa đã bị khối tinh sắt này lừa, thật sự cho rằng đây đúng là một khối tinh sắt ngũ cấp...

- Tinh sắt ngũ cấp?

- Ta xem một chút...

Một tiếng nói trầm thấp bất chợt từ cửa phòng nối liền giữa phòng trước và hậu viện của cửa hàng rèn vang lên. Chòm râu mép của Lỗ Tạp Tư giật giật. Người nào dám ở trước mặt đệ nhất thợ rèn bản thành...

Lỗ Tạp Tư nhìn tới nam tử trung niên đang đứng ở cửa, thoáng sửng sờ. Trong nháy mắt vẻ kiêu ngạo và vui mừng trên mặt cứng lại. Bàn tay cầm tinh sắt không khỏi run lên.

Ánh mắt Càn Kình nghi ngờ quan sát nam tử trung niên đứng ở cửa. Người này mặc trường sam màu xanh, lại có mái tóc ngắn màu lam đậm, ngũ quan rõ ràng. Con ngươi chiến sĩ màu xanh da trời. Rốt cuộc hắn có lai lịch thế nào? Sao hắn vừa xuất hiện, lại khiến Lỗ Tạp Tư có phản ứng lớn như vậy? Nhìn tình cảnh thế này, hình như mình không cần chuẩn bị tìm cách phản kích Lỗ Tạp Tư nữa?

- Pháp... Pháp...

Phất Lan Lâm ngẩng đầu nhìn người trung niên từ ngoài cửa đi tới, nói lắp bắp:

- Lôi Địch...

Càn Kình thấy người trung niên Lôi Địch này xuất hiện, trong hậu viện cửa hàng rèn, tất cả ngoại trừ Phất Lan Lâm và Lỗ Tạp Tư ra, ánh mắt tất cả những người khác đều lộ vẻ mờ mịt. Thoạt nhìn cũng biết không có nhiều người biết được tên tuổi của người này tên.

- Ngài... sao ngài lại đến... ?

Khuôn mặt Phất Lan Lâm tươi cười đón chào, vội vã đi ra phía trước. Hắn nhìn có chút hả hê, quay đầu lại trừng mắt với Lỗ Tạp Tư một cái. Sắc mặt Lỗ Tạp Tư đen như nhóm lửa than, lộ vẻ uể oải, thậm chí là tuyệt vọng.

Càn Kình và những người khác không biết Lôi Địch là ai, nhưng Lỗ Tạp Tư và Phất Lan Lâm lại biết rất rõ người trước mắt này, chính là đệ nhất cường giả chân chính của thành thị Áo Khắc Lan!

Ở trong thành thị Áo Khắc Lan này, chỉ có những người đứng đầu các ngành các nghề mới biết tên của Lôi Địch, mới có tư cách biết được sự tồn tại của vị cường giả này.

Lỗ Tạp Tư cũng tốt, Phất Lan Lâm cũng tốt, với địa vị của hai người ở Áo Khắc Lan, căn bản bốn không đủ tư cách biết tên Lôi Địch. Nhưng bởi vì vị đệ nhất cường giả này là chiến sĩ của bản thành, đối với trang bị vũ khí ít nhiều có chút liên quan. Bởi vậy thành chủ mới giới thiệu cho biết về sự tồn tại của vị cường giả này chẳng những có một thân đấu khí cường đại, đồng thời còn có thợ rèn tứ cấp duy nhất ở Áo Khắc Lan.

- Cái này...

Lỗ Tạp Tư siết chặt tinh sắt trong tay, nhăn nhó giống như một đại cô nương xấu hổ không muốn bước ra khỏi cửa nhà, chậm chạp không muốn di chuyển bước chân. Nhưng dưới ánh mắt chăm chú của Lôi Địch, hắn đành phải đi tới nửa bước, dùng ánh mắt gần như cầu khẩn nhìn Lôi Địch, đưa tinh sắt cầm trong tay ra.

Lỗ Tạp Tư thật sự không có cách nào. Thông thường thợ rèn ở trước mặt chiến sĩ cường đại vẫn có thân phận rất cao.

Dưới tình hình chung, chiến sĩ căn bản sẽ không đi đắc tội với thợ rèn, cho dù người thợ rèn kia chỉ là một thợ rèn nhất cấp. Bởi vì phàm là phía sau thợ rèn đều có một thế lực to lớn đang làm hậu thuẫn cho bọn họ. Đó chính là nghiệp đoàn thợ rèn!

Đó là một nghiệp đoàn lớn hầu như bao quát toàn bộ thợ rèn trên đại lục, không chỉ phụ trách sát hạch, bình xét cấp bậc thợ rèn, đồng thời còn phụ trách rất nhiều chuyện khác. Một trong số đó một chính là bao che khuyết điểm! Nếu người của nghiệp đoàn thợ rèn bị khi dễ, như vậy nghiệp đoàn sẽ ra mặt cho người thợ rèn bị khi dễ kia.

Chiến sĩ cường đại, có thể không để mắt tới thợ rèn nhất cấp, thậm chí cả nhị cấp, nhưng không cách nào không để ý tới nghiệp đoàn thợ rèn lớn phía sau người thợ rèn. Trừ phi chiến sĩ này dự định cả đời không bao giờ chiến đấu.

Cho dù trang bị vũ khí tốt, chỉ cần chiến đấu sẽ xuất hiện mài mòn có lẽ hoàn toàn hư hỏng, cần có thợ rèn cấp cao đến tu sửa. Càng là trang bị vũ khí cấp cao, chỉ có thợ rèn tiêu chuẩn cấp cao hơn mới có thể sửa chữa được.

Mặc dù là chiến sĩ cường đại, cũng sẽ không dễ dàng đi đắc tội một thợ rèn.

Nhưng người trước mắt này...

Lỗ Tạp Tư cảm thấy vô cùng đau đầu. Nghe thành chủ nói hắn căn bản không quan tâm tới việc đắc tội nghiệp đoàn thợ rèn, thậm chí còn có mâu thuẫn không nhỏ với nghiệp đoàn thợ rèn. Bởi vậy cho dù là thợ rèn có thân phận nghìn vạn lần không nên tự cao đi trêu chọc hắn, nếu không hắn sẽ lấy thủ cấp, cũng không phải không có khả năng.

Giết người? Trên đại lục cũng có luật pháp hoàn thiện. Dựa theo luật pháp quy định ghi chép, loại chuyện giết người này, bất luận là người ra tay giết người có thân phận gì, đều phải chịu tội công bằng trước pháp luật, sử dụng phương pháp chém đầu để hoàn trả lại tội giết người của hắn.

Pháp luật quy định như thế, nhưng Lỗ Tạp Tư sẽ không ngây thơ đi tin tưởng hoàn toàn vào pháp luật, cho rằng Lôi Địch sẽ có kính nể đối với pháp luật.

- Sao?

Lôi Địch đưa ba ngón tay bắt lấy tinh sắt, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc:

- Thật sự là tinh sắt ngũ cấp? Vẫn còn có hơi nóng? Ai vừa rèn ra sao? Là ai rèn vậy?

Lỗ Tạp Tư gần như dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Lôi Địch, mong vị võ giả cường đại này đổi giọng. Nếu Phất Lan Lâm nói nó là tinh sắt ngũ cấp, mình còn có thể phản bác. Nhưng nếu vị Lôi Địch này nói, mình thực sự không có cách nào phản bác. Điều này không chỉ bởi vì Lôi Địch có thực lực chiến sĩ, còn bởi vì hắn đúng là một thợ rèn tứ cấp. Về điểm này, thành chủ đã chính miệng chứng thực.

- Là ngươi sao?

Lôi Địch nhìn Lỗ Tạp Tư lắc đầu, lộ ra vẻ không tín nhiệm:

- Ngươi vốn không thể làm được. Là ai đã làm ra cái này?

Phất Lan Lâm nhìn Lỗ Tạp Tư ngay cả tức giận cũng không dám, vẻ mặt ủy khuất như tiểu tức phụ vậy, trong lòng càng thêm vui mừng chẳng khác gì bắn pháo hoa, di chuyển hai chân ngắn chạy đến bên cạnh Càn Kình, cố ý lên giọng nói:

- Tiên sinh Lôi Địch. Người chế tạo khối tinh sắt ngũ cấp này chính là học viên chiến sĩ học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan, Càn Kình.

- Học viên chiến sĩ sao?

*****

Giọng nói Lôi Địch lộ ra vẻ kinh ngạc và có chút vui sướng, quay đầu nhìn Càn Kình đang đứng tại chỗ.

Phất Lan Lâm nghe thấy giọng nói của Lôi Địch, trong lòng lại xác định phương thức giới thiệu lần này thực sự có tác dụng! Thành chủ nói quả nhiên không sai. Cường giả đệ nhất Áo Khắc Lan này mặc dù là thân phận chiến sĩ, nhưng dường như lại thực sự không thích thợ rèn thuần túy, đối thợ rèn có một sự bài xích kỳ lạ, nhưng lại rất thích chiến sĩ.

Nếu như Càn Kình chỉ rèn sắt, Phất Lan Lâm không dám cam đoan vị đệ nhất cường giả Áo Khắc Lan này sẽ thực sự hỗ trợ. Nhưng nếu như hắn đã biết Càn Kình còn có thân phận là học viên chiến sĩ...

Lôi Địch quan sát Càn Kình, ánh mắt có chút thưởng thức:

- Học viên năm nhất? Thực lực như vậy lại có ở trong năm nhất của một học viện tồi tệ như vậy sao? Có phải đứng trước ba không? Tinh sắt ngũ cấp thật sự do ngươi rèn ra sao?

Thân thiết!

Càn Kình đang bị ánh mắt Lôi Địch nhìn chăm chú, cảm giác rất kỳ quái. Đó là một loại ánh mắt vô cùng thân thiết, giống như trưởng bối đang nhìn hậu bối. Nếu như trước mắt không phải là một nam nhân mà là một nữ nhân, Càn Kình thậm chí sẽ hoài nghi đối phương có phải đã nhất kiến chung tình đối với mình hay không?

- Tiên sinh Lôi Địch...

Lỗ Tạp Tư cố lấy hết dũng khí, nhỏ giọng nói:

- Ngài nên xem tỉ mỉ. Đây là một khối tinh sắt dùng thuật rèn sắt giả...

Lôi Địch quay đầu lại dùng một ánh mắt lạnh như băng nhìn Lỗ Tạp Tư. Hắn rùng mình lập tức ngậm miệng. Đó không chỉ là ánh mắt lạnh như băng, hơn nữa còn ẩn chứa sát khí chân chính! Người chưa từng giết người, chưa từng giết qua rất nhiều sinh linh, tuyệt đối không có cách nào có được ánh mắt như vậy.

Đoàn người thám hiểu của Tiêu Trường Lôi Minh đều dùng ánh mắt quái dị đánh giá Lỗ Tạp Tư. Bọn họ thiếu chút nữa đã bị tên thợ rèn này lừa.

- Cái này...

Càn Kình gãi đầu, lộ vẻ cảm ơn, cười nói:

- Tạm thời đứng thứ tám của năm nhất. Tinh sắt ngũ cấp, đúng là ta rèn ra.

- Đứng thứ tám?

Lôi Địch nhíu mày, trên mặt lộ vẻ bất ngờ:

- Học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan có nhiều người có tố chất cao như vậy sao? A! Tạm thời? Hiểu rồi. Khối tinh sắt ngũ cấp này rèn không tồi. Xem ra là thượng phẩm.

Mọi người ở đó, mặc dù không biết Lôi Địch là ai, chỉ thấy Lỗ Tạp Tư chính là đệ nhất thợ rèn trong thành, nhưng ở trước mặt hắn vẫn phải thành thật như vậy, liền biết lời hắn nói tuyệt đối không phải là giả. Bọn họ liền nhỏ giọng bàn tán trong cửa hàng rèn.

Sắc mặt Lỗ Tạp Tư hiện tại còn đen hơn than. Khóe miệng Phất Lan Lâm cong lên, cười muốn rách cả miệng. Hôm nay thật sự có quá nhiều biến hóa. Đầu tiên là Lỗ Tạp Tư hùng hổ tìm tới cửa, còn lộ ra kỹ thuật rèn khéo tay hoa lệ. Nhưng hắn lập tức bị cách rèn sắt cuồng bạo của Càn Kình làm kinh sợ. Tinh sắt ngũ cấp chợt biến thành thuật rèn sắt giả. Tiếp đó Lôi Địch lại định nghĩa là tinh sắt ngũ cấp thật.

Sau này, ngày cửa hàng rèn Phất Lan Lâm nhất thống toàn bộ các cửa hàng rèn ở Áo Khắc Lan đã không còn xa nữa!

Thợ rèn ngũ cấp, thợ rèn ngũ cấp!

Trong lòng Phất Lan Lâm reo hò hết lần này tới lần khác. Ít nhiều trong cả đời làm thợ rèn chẳng qua chỉ là một thợ rèn nhất cấp. Thật không biết mình gặp vận may lớn gì, tùy tiện thu nhận một học viên của học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan vào làm công, lại được thợ rèn ngũ cấp! Chỉ riêng tinh sắt ngũ cấp này đã là vô địch trong giới thợ rèn ở Áo Khắc Lan!

- Càn Kình đúng không? Nếu như ngươi có thể chế tạo tinh sắt ngũ cấp, tất nhiên cũng có thể chế tạo ra tinh sắt tam cấp.

Lôi Địch nhẹ nhàng chuyển động tinh sắt trong lòng bàn tay, nhìn như tùy ý hỏi:

- Chỉ cần tinh sắt tam cấp là có thể thắng, tại sao phải rèn ra một khối tinh sắt ngũ cấp?

Phất Lan Lâm sửng sốt. Lỗ Tạp Tư nghe nói như thế cũng sửng sờ.

Đúng vậy! Rõ ràng tinh sắt tam cấp có thể thắng, tại sao còn muốn rèn một khối tinh sắt ngũ cấp?

- Cái này...

Càn Kình đưa tay chỉ vào Tiêu Trường Lôi Minh nói:

- Hắn là chiến sĩ, ta cũng là chiến sĩ.

Các thợ rèn ở hậu viện nghe nói vậy, đầu như bị nhúng nước, không biết rốt cuộc hắn đang nói cái gì. Trên mặt Lôi Địch lại lộ ra nụ cười vui vẻ. Đối với chiến sĩ mà nói, một trang bị tốt chẳng khác nào có thêm một mạng. Càn Kình không vì chút lợi ích nhỏ mà mờ mắt. Tuổi không lớn, nhưng ý chí lại không nhỏ.

- Có chút ý tứ. Học xong nghề rèn lại không bị lòng trục lợi che mờ mắt.

Lôi Địch nhẹ nhàng vỗ tay:

- Còn hơn đám thợ rèn thối này chỉ biết bán trang bị thấp kém, không xem tính mạng của chiến sĩ ra gì. Ngươi mới có tư cách cầm búa rèn!

Lỗ Tạp Tư cảm giác được con mắt Lôi Địch bắn ra điện quang, thân thể chợt rùng mình lui về phía sau hai bước. Trong lòng hắn hiếu kỳ, rốt cuộc đệ nhất cường giả Áo Khắc Lan này có thù oán gì với đám thợ rèn? Nghe thành chủ nói, hắn mở miệng nói thợ rèn nhất định phải nói là thợ rèn thối. Ngày hôm nay xem ra điểm này không phải là giả.

- Càn Kình ngươi rất thông minh, biết người phải dựa vào chính mình. Quả thực không thể dựa vào đám thợ rèn thối tha kia.

Lôi Địch càng nói, dáng vẻ càng phẫn hận. Càn Kình bắt đầu hoài nghi. Không biết từ đâu xuất hiện vị chiến sĩ có thù oán sâu đậm với đám thợ rèn như vậy?

Lỗ Tạp Tư len lén nuốt nước bọt nhìn chằm chằm vào Càn Kình, trong lòng thầm nghĩ tiểu tử này lại được đệ nhất cường giả Áo Khắc Lan coi trọng như vậy. Ngày sau muốn giữ được địa vị, muốn khiến hắn biến mất, sợ rằng phải tốn không ít kim tệ! Tuy nhiên để giữ được địa vị đệ nhất của cửa hàng rèn tại Lỗ Tạp Tư ở Áo Khắc Lan, lần này vẫn phải mạo hiểm một phen.

Tiêu Trường Lôi Minh không thèm liếc mắt nhìn thêm Lỗ Tạp Tư một cái, bước thẳng tới trước mặt Phất Lan Lâm, lấy từ chiếc túi bên hông ra đấu thạch tứ cấp lớn bằng nắm đấm kia nói:

- Tiên sinh Phất Lan Lâm, chúng ta và ngài trao đổi.

Phất Lan Lâm đắc ý nhìn Lỗ Tạp Tư rớn lông mày, lại len lén nhìn về phía Càn Kình với vẻ cảm kích. Nếu như không phải nhờ có học viên học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan này, mình làm sao có khả năng đè ép được cửa hàng rèn Lỗ Tạp Tư được như ngày hôm nay?

Nếu như không phải Lôi Địch đứng ở trước mặt Càn Kình còn nói ra suy nghĩ của mình, Phất Lan Lâm thật sự muốn lập tức cầm đấu thạch đưa cho Càn Kình, thuận tiện thân thiết với hắn một chút. Chút buôn bán lỗ vốn này so với đè áp được cửa hàng rèn Lỗ Tạp Tư, vẫn rất tốt.

Lôi Địch gọi người đưa đến hai cái ghế, không có ý tứ lập tức rời đi, mà đánh tiếng bảo Càn Kình ngồi xuống hỏi:

- Tiểu tử, ngươi có nghĩ sẽ tiếp tục trên con đường rèn sắt này không?

Càn Kình gật đầu, lòng nói không đi tiếp thì có thể làm sao? Thế giới vô tận cổ quái kia hình như có rất nhiều bí mật. Hôm nay mình ngay cả đi ra khỏi làng còn làm không được. Muốn thăm dò nơi đó, không thể không tiếp tục nhận sự hướng dẫn của lão thợ rèn về rèn sắt.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-922)