Vay nóng Tima

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 400

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 400: Các ngươi làm phản !
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)

Siêu sale Lazada


Chân Sách hoàng triều có rất nhiều nơi đều có Công Hội Chiến Sĩ nhưng gần như đều là Chiến Sĩ bản địa tự phát tổ chức, trên danh nghĩa nghe theo tổng công đoàn sắp đặt nhưng thật ra chỉ tuân theo khi có chiến tranh.

Mỗi khi có Công Hội Chiến Sĩ chỗ nào suy sụp thì tổng công đoàn sẽ phái người đến tiếp nhận, dần dần Công Hội Chiến Sĩ địa phương vì giữ địa vị của mình, trước khi được càng nhiều tài chính sẽ cố gắng tăng lên thực lực công hội, không cho người của tổng công đoàn nhúng tay.

Vân Nguyên Phổ Lai lấy làm lạ liếc Mộc Quy Vô Tâm. Mấy hôm nay hội trưởng đại nhân làm sao vậy? Không lẽ ngại Hồng Lưu Chiến Bảo chưa đủ loạn sao? Vị trí hội trưởng trước giờ chỉ có một, phó hội trưởng thì không chỉ một người.

Bất cứ công hội nào chuyện thường xảy ra nhất là một phó hội trưởng đại nhân cảm giác không có hy vọng trở thành hội trưởng sẽ tìm cách liên hệ với tổng công đoàn, hoặc thành công đoạt quyền trở thành hội trưởng nắm quyền lực, hoặc là đoạt quyền thất bại đi Thần đô làm chấp sự cho tổng công đoàn.

Hồng Lưu Chiến Bảo cũng không thể tránh tình huống như vậy, hiện giờ Hồng Lưu Chiến Bảo có năm phó hội trưởng, mọi người đều nhắm vào vị trí hội trưởng.

Cho Càn Kình làm hội trưởng? Vân Nguyên Phổ Lai nghi ngờ Mộc Quy Vô Tâm chưa tỉnh ngủ. Năm phó hội trưởng có kinh nghiệm lâu năm nếu một người trong số đó lên đài thì có thể trấn bốn phó hội trưởng khác. Cho tiểu tử Càn Kình không chút căn cơ đi lên? Mấy ngày, không cần một tháng! Vân Nguyên Phổ Lai tin chắc bất cứ phó hội trưởng nào liên hợp với tổng công đoàn đủ đá Càn Kình xuống ghế hội trưởng.

- Đúng vậy. Tiểu tử này chính là truyền nhân của ta.

Mộc Quy Vô Tâm vui vẻ nhìn Càn Kình, nói:

- Tiểu tử, hãy chăm sóc đám ngốc nghếch này, về sau ngươi sẽ mệt đây.

Thực lực một chiến bảo! Càn Kình có cảm bánh bao thịt đập vào đầu gây choáng, Mộc Quy Vô Tâm tốt với hắn không thể tả.

- Vậy...

Vân Nguyên Phổ Lai thở dài thườn thượt nói:

- Bảo chủ đại nhân, người Lôi gia đến, đang ở sân trước.

- Lôi gia?

Mộc Quy Vô Tâm thừ người, nói:

- Bọn đó mấy ngày trước núp trong nhà không dám ra đây, hôm nay làm sao vậy? Ngứa da muốn ăn đòn?

- E rằng không phải như vậy...

Mặt Vân Nguyên Phổ Lai ủ rũ nói:

- Lần này Lôi gia không đến một mình còn có Lôi Quang Minh thuộc Công Hội Thiết Tượng, tức là ca ca của Lôi Quang Nhật Nguyệt, là phó hội trưởng đại nhân của Công Hội Thiết Tượng Vĩnh Lưu thành.

Mộc Quy Vô Tâm vỗ bàn tay to xuống giường, ván giường nhảy bật lên:

- Lôi gia đã thuyết phục được Công Hội Thiết Tượng!? Được, ta đi ra gặp bọn họ ngay bây giờ!

- Hội trưởng đại nhân...

Vân Nguyên Phổ Lai khó xử chỉ Càn Kình nói:

- Bọn họ bảo xin người hãy mang Càn Kình đi theo.

- Mang ta theo?

Vẻ bất ngờ nhanh chóng biến mất trên mặt Càn Kình. Chuyện giữa Hồng Lưu Chiến Bảo và Lôi gia tính ra là do Càn Kình hoặc nên nói là Lôi Uy thấy La Thanh Thanh, muốn sàm sỡ nàng mà ra. Chuyện này không thể tránh khỏi.

- Mang ngươi theo?

Mộc Quy Vô Tâm đè Càn Kình định đứng dậy ngồi lại xuống giường.

- Ngươi ở đây nghỉ ngơi hoặc ngồi xe ngựa đi cửa sau về học viện, chuyện Lôi gia...

Càn Kình gỡ bàn tay Mộc Quy Vô Tâm thô còn hơn tay gấu ra, đứng dậy nói:

- Ta muốn đi xem, cùng lắm ta không lên tiếng. Chẳng phải đại thúc muốn ta làm hội trưởng đời tiếp theo sao? Tình hình lớn như vậy đúng ra ta nên đi xem.

Mộc Quy Vô Tâm ngẫm nghĩ, gật đầu, nói:

- Cũng được, hôm nay ta cho ngươi học bài thứ nhất về làm sao trở thành bảo chủ hợp cách.

Vân Nguyên Phổ Lai thở hắt ra. May mắn Càn Kình đồng ý đi, nếu không thì nội bộ Hồng Lưu Chiến Bảo sẽ lục đục, năm phó hội trưởng trước đó đã đi và đồng ý đề nghị mang Càn Kình theo cùng.

Đám phó hội trưởng đúng là cáo. Vân Nguyên Phổ Lai đi theo sau lưng, líu lưỡi. Vân Nguyên Phổ Lai không phát hiện hội trưởng đại nhân có ý tài bồi Càn Kình nhưng năm phó hội trưởng đã nhận ra, xem thái độ hôm nay của bọn họ với Lôi gia giống như đã bàn bạc trước, không có tình huống bình thường gặp mặt liền đấu mỏ.

- Lôi Quang Nhật Nguyệt đã chết ba tháng, rốt cuộc Lôi gia cũng chọn ra gia chủ?

Mộc Quy Vô Tâm cười to đi vào sân trước, không có vẻ gì cho Lôi gia mặt mũi:

- Là tiểu tử nào? Để ta xem hiện tại là ai làm chủ Lôi gia.

- Tiểu Mộc Quy, bây giờ là lão tử làm chủ Lôi gia.

Nhiều người đứng trong sân trước, chỉ có hai người ngồi. Một người tóc bạc phơ, tay cầm cây roi dài màu bạc. Bên cạnh một thiếu niên cầm ấm trà cung kính đứng bên cạnh lão nhân đột nhiên lên tiếng.

- Lôi Chấn?

Chân mày Mộc Quy Vô Tâm giật giật, khuôn mặt huênh hoang đông lại sau đó trở về vẻ kiêu ngạo nói:

- Xem ra Lôi gia thật sự không có ai, nâng ra lão nhân sắp xuống lỗ. Như thế nào? Người nghe nói tiểu tử Lôi Địch ra ngoài giải quyết ân oán cá nhân nên mới dám đến tìm Hồng Lưu Chiến Bảo chúng ta sao?

- Bảo chủ đại nhân, làm gì có.

Năm lão nhân mặc y phục phó hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo, bộ dáng không nhỏ hơn Lôi Chấn bao nhiêu cười thân thiện nói:

- Lần này Lôi gia đến là bàn chuyện làm ăn với chúng ta.

- Làm ăn?

Mộc Quy Vô Tâm đưa mắt nhìn nam nhân trung niên khác ngồi trên ghế. Phó hội trưởng Công Hội Thiết Tượng Lôi Quang Minh, người muốn bàn chuyện làm ăn chắc là gã. Cùng Lôi gia thì có gì bàn? Bây giờ thấy thích cái gì là cướp thứ đó!

Hồng Lưu Chiến Bảo sẽ không khách sáo với Lôi gia. Mấy năm nay Lôi gia chiếm lợi của Hồng Lưu Chiến Bảo rất nhiều, còn ăn bớt nhiều mối làm ăn của Hồng Lưu Chiến Bảo.

Lôi Quang Minh cảm giác ánh mắt Mộc Quy Vô Tâm, vỗ tay. Mười nam nhân vạm vỡ sau lưng Lôi Quang Minh có hai người nâng các hòm to đi tới giữa sân, đặt hòm xuống đất.

Rầm!

Hộp đặt xuống đất phát ra thanh âm rất nặng nề, bụi bặm bay lên. Trong hòm phát ra tiếng kim loại va nhau.

Nam nhân vạm vỡ đi đằng trước nhất gồng tay mở nắp hòm ra, trong hòm đen chứa một vũ khí được đúc cựck ỳ bắt mắt. Ánh nắng chiếu rọi vũ khí phản xạ ánh sáng chói mắt, không dùng mắt nhìn cũng cảm giác được mũi nhọn lạnh lẽo.

Hai cái hòm phía trước nhất mở ra, bên trong đặt rìu chiến. Đầu rìu to cỡ bánh xe, cán búa dùng hợp kim thượng đẳng đúc thành.

Đấu binh!

Mắt Mộc Quy Vô Tâm bắn ra tia sáng nóng cháy. Trên đời này có một số đấu binh nhưng đấu binh bằng búa khá hiếm hoi, búa đấu binh đẳng cấp cỡ này... Không phải đấu binh bình thường, tốt hơn hai thanh đấu binh tam giai trong tay Mộc Quy Vô Tâm rất nhiều.

- Bảo chủ có vừa lòng không?

Lôi Quang Minh nhấp hớp tra, f thong dong hưởng thụ ánh nắng nhau hòa, nói:

- Hai cái này là đấu binh thất giai, dùng hơn mười loại tài liệu kim loại cao đẳng đặc biệt, trải qua năm năm tập trung đúc mới chế tạo ra đôi Xa Luân phủ.

Tiếng Mộc Quy Vô Tâm nuốt nước miếng người trong sân không ai không nghe thấy. Đây chính là đấu binh thất giai, còn là búa hiếm có!

*****

- Điều kiện gì?

Mộc Quy Vô Tâm hít sâu mấy hơi nhìn chằm chằm Lôi Quang Minh. Nếu Lôi gia muốn lấy lại sản nghiệp, vì đôi búa này dù có phải trao đổi bằn một nửa tài sản cướp từ Lôi gia thì Mộc Quy Vô Tâm cũng bằng lòng.

- Rất đơn giản.

Lôi Quang Minh cười híp mắt, búng tay nói:

- Tài sản Hồng Lưu Chiến Bảo lấy của Lôi gia có thể không trả, ta chỉ cần một người.

- Ai?

Mộc Quy Vô Tâm hồi hộp nhìn Lôi Quang Minh.

- Hắn.

Lôi Quang Minh chỉ vào Càn Kình đứng bên cạnh đánh giá Xa Luân phủ, nói:

- Ta chỉ cần hắn.

Mộc Quy Vô Tâm bật cười, cười rất là vui vẻ nói:

- Muốn Càn Kình? Ngươi chưa tỉnh ngủ sao?

Lôi Quang Minh ngây ra. Gã mang đến Xa Luân phủ có thể đánh động Mộc Quy Vô Tâm nhất vậy mà không làm gã dao động, chẳng lẽ Càn Kình là con riêng của gã? Nhưng bộ dạng không giống, Mộc Quy Vô Tâm... Xấu như vậy.

- Không sao.

Lôi Quang Minh từ ngạc nhiên lấy lại tinh thần, búng tay. Nam nhân vạm vỡ khác mở tất cả hòm gỗ, bên trong kém nhất là đấu binh ngũ giai.

Càn Kình cảm giác năm phó hội trưởng đứng bên cạnh suýt rớt tròng mắt.

Năm phó hội trưởng hút ngụm khí lạnh.

phó hội trưởng lúc trước nói chuyện với Mộc Quy Vô Tâm lại lên tiếng:

- Hội trưởng đại nhân, nhiều chiến binh như vậy đổi một Càn Kình là đáng giá, hay là chúng ta đồng ý cho rồi? Ta cảm thấy Lôi gia rất có thành ý.

- Đúng vậy. Hội trưởng đại nhân, nhiều đấu binh như vậy.

- Đổi đi!

- Ừm! Đổi đi!

Mấy phó hội trưởng góp lời. Lưu Tinh Vũ7 lại nở nụ cười. Dù Mộc Quy Vô Tâm nhà ngươi có là hội trưởng thì sao? Nếu toàn bộ phó hội trưởng đồng ý thì đó là áp lực rất lớn, ngươi không làm gì được...

- Đổi? Thành ý?

Mộc Quy Vô Tâm phun năm phó hội trưởng mặt đầy nước miếng:

- Hay là ta đưa các ngươi đi ma tộc cho rồi? Ta nghĩ có thể đổi nhiều thứ hơn...

- Khó nói...

Không biết từ bao giờ Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đã đứng bên cạnh Càn Kình, thấp giọng nói:

- Đám người này đưa đến ma tộc chưa chắc đổi được nhiều đấu binh như vậy.

Năm phó hội trưởng mắt tóe lửa trừng Lộ Tây Pháp Lưu Thủy. Công chúa ma tộc thè lưỡi trêu ngươi, bộ dáng như ta nói sự thật mà thôi.

Mộc Quy Vô Tâm đá cái hòm dưới chân, trừng Lôi Quang Minh, nói:

- Cầm đồ của ngươi cút đi, không thì lão tử không khách sáo!

Lôi Quang Minh ngẩn ngơ, sao có thể như vậy? Trước khi đến đây Lôi Quang Minh đã suy nghĩ kỹ, mấy ngày nay Hồng Lưu Chiến Bảo kiếm được nhiều tiền nhưng vẫn khó sưu tầm đấu binh cao cấp. Chỉ cần Lôi Quang Minh đưa ra Xa Luân phủ đủ làm Mộc Quy Vô Tâm cúi đầu, khi đó nhượng bộ một chút về giá cả thua mua khoáng thạch...

Cho dù Lôi Quang Minh có đòi lại những sản nghiệp Lôi gia đã mất thì đám Hồng Lưu Chiến Bảo cũng không dám không đưa. Dù sao sau này Hồng Lưu Chiến Bảo cần Công Hội Thiết Tượng ủng hộ nhiều mặt. Hồng Lưu Chiến Bảo dám cứng rắn trước mặt Lôi gia chứ với Công Hội Thiết Tượng thì Hồng Lưu Chiến Bảo mềm như chuối.

Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?

Lôi Quang Minh nhìn phản ứng của Mộc Quy Vô Tâm, hoàn toàn khác với trong tưởng tượng. Đến đây chẳng những không bước vào đại sảnh, bưng trà rót nước chờ hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo dáng người như gấu chó hôm nay cũng thô bạo không khác gì gấu chó.

Bình thường Mộc Quy Vô Tâm sẽ không như vậy. Lôi Quang Minh nhớ rõ dù Công Hội Thiết Tượng tùy tiện phái một chấp sự đến Hồng Lưu Chiến Bảo thì người Hồng Lưu Chiến Bảo đều nghênh đón tận mấy dặm, tươi cười đón người, ăn nói mềm mỏng nịnh nọt.

Hôm nay Lôi Quang Minh đường đường là phó hội trưởng Công Hội Thiết Tượng, Rèn tạo Sư búa thập giai. Khắp Chân Sách hoàng triều không bao nhiêu Rèn tạo Sư hơn Lôi Quang Minh về mặt tạo búa, thân phận như gã lại chịu đãi ngộ như vậy.

Lôi Quang Minh nghi ngờ phải chăng Mộc Quy Vô Tâm biết gã tới, vui quá chạy ra bất cẩn đầu bị cửa kẹp.

- Nhìn cái gì? Còn chưa cút đi?

Mộc Quy Vô Tâm kéo tay áo. Nói đùa! Càn Kình là người thừa kế đời tiếp theo lão tử khó khăn lắm mới tìm ra, các ngươi đòi mang đi là được? Đầu năm nay tìm ra thanh niên hợp ý dễ dàng sao?

- Mộc Quy Vô Tâm... Ngươi... Ngươi...

Ngực Lôi Quang Minh phập phồng, cảm xúc cực kỳ kích động nhìn Mộc Quy Vô Tâm.

Lôi Quang Minh nói:

- Ngươi hãy suy nghĩ kỹ, nếu như ngươi từ chối yêu cầu của ta thì sau này trang bị của Hồng Lưu Chiến Bảo các ngươi...

Lòng Mộc Quy Vô Tâm run lên. Trang bị nguyên Hồng Lưu Chiến Bảo bị cắt đứt! Công Hội Thiết Tượng thật ác, cho dù Càn Kình thật sự là Rèn tạo Đại Sư thì hắn không thể nào cung cấp trang bị tốt cho nguyên Hồng Lưu Chiến Bảo.

Giao Càn Kình ra? Mộc Quy Vô Tâm nghiến răng. Nói đùa! Đừng nói Càn Kình là Rèn tạo Đại Sư, cho dù hắn là Chiến Sĩ bình thường trong Hồng Lưu Chiến Bảo thì Mộc Quy Vô Tâm tuyệt đối không giao người! Huống chi tương lai Càn Kình là bảo chủ của Hồng Lưu Chiến Bảo.

- Hội trưởng đại nhân! Ngươi không thể ích kỷ như vậy! Vì một Chiến Sĩ mà hội trưởng đại nhân muốn hủy Hồng Lưu Chiến Bảo chúng ta sao?

- Đúng vậy, chúng ta không thể mặc cho hội trưởng đại nhân ích kỷ!

- Chuyện này không thể do một mình hội trưởng đại nhân quyết định, chúng ta sẽ tố cáo lên tổng công đoàn!

- Không sai! Không sai! Nếu người ngang ngược như vậy thì chúng ta yêu cầu tổng công đoàn chỉ định tân hội trưởng!

Lợi ích đấu binh ở trước mắt, ngôi báu hấp dẫn phía sau, năm phó hội trưởng không thể kièm chế lòng tham, xúc động hét to biểu đạt bất mãn.

- Ai da, các ngươi phản rồi!

Mộc Quy Vô Tâm xắn tay áo vọt tới chỗ năm phó hội trưởng:

- Hôm nay ta xử lý các ngươi trước...

- Đại thúc chờ đã, khoan.

Càn Kình lười để ý Lôi Quang Minh, xoay người đi hướng đả thiết lô nằm trong góc sân. Hồng Lưu Chiến Bảo có tự thuê thợ rèn nhưng trình độ hơi kém. Muốn mua vũ khí hoàn mỹ thì cần đến Công Hội Thiết Tượng tìm, nhưng trong Hồng Lưu Chiến Bảo có đầy đủ thiết bị đúc.

Mọi người bị hành động kỳ lạ của Càn Kình hoàn toàn hấp dẫn, trong phút chốc quên đi cãi lộn, tò mò nhìn hắn đứng trước lò lửa, suy đoán xem hắn định làm gì.

- Tiểu tử này...

Lôi Quang Minh ngần ngừ nhỏ giọng nói:

- Chẳng lẽ hắn muốn rèn sắt để chứng minh giá trị của mình?

Phực!

Dầu đổ vào lò lửa chưa tắt ngấm làm ngọn lửa bùng lên.

Càn Kình tùy tay ném số lượng than đá vừa phải vào hỏa lò, rồi ném mấy khối gang vào. Càn Kình không thèmn hìn tùy tay cầm một thanh đả thiết chuy từ cái kệ.

Lôi Quang Minh nhìn chằm chằm đả thiết chuy trong tay Càn Kình hai giây, bật cười. Tiểu tử này học khí thế có khuông có dạng nhưng nhìn là biết ngoài nghề môn rèn sắt. Lúc đúc gang đa số chọn thiết chùy to, cây búa trong tay hắn là dùng để tạo hình.

- Kéo phong tương quá nhanh, lửa quá mạnh, sẽ tổn hại chất sắt.

Lôi Quang Minh xem, liên tục lắc đầu. Đúng là đồ ngốc cho rằng rèn sắt là cầm một cây búa rồi gõ sao?

Phong tương kéo nhanh mang theo ngọn lửa nóng cháy, gang nhanh chóng biến đỏ rực. Càn Kình cầm một cây sắt khều khối sắt ra khỏi đống lửa.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-922)