← Ch.401 | Ch.403 → |
Càn Kình nhìn bóng lưng Bích Lạc ngày càng xa, xoay người thấy trước mặt mình có hai bóng dáng không quá quen thuộc nhưng nhận ra được.
- Bạn học Càn Kình, tình cờ vậy?
Mộc Nột Thiên Sách phe phẩy quạt giấy phong nhã đi tới, tóc đen dài không gió tự bay vì ma đạo khí gã mang, toát ra tiêu sái.
Càn Kình đón Mộc Nột Thiên Sách, mỉm cười gật đầu chào. Càn Kình lần nữa đánh giá bạn học luôn ở vị trí một trăm trên Bảng bách chiến Chiến Sĩ hệ, trông như điệu thấp nhưng cuộc sống hàng ngày lại dùng ma đạo khí chú trọng hình tượng.
- Bạn học Mộc Nột Thiên Sách, thật là tình cờ.
- Bạn học Càn Kình, tối hôm qua ta điều tra mới phát hiện chúng ta cùng lớp, hay là đi chung đi?
Mộc Nột Thiên Sách khép quạt lại, nhích người sang một bên.
- Mời.
Càn Kình và Mộc Nột Thiên Sách sóng vai đi, không hề cảm thấy mới rồi gã nhường đường, những động tác nho nhã lễ độ khiến người ta thấy thoải mái nhưng nghĩ kỹ lại có vẻ đang ra lệnh. Loại ra lệnh này che giấu cực kỳ sâu, bình thường khó thể phát hiện.
- Nghe nói bạn học Càn Kình hôm qua đánh anh tài ngũ bá.
Mộc Nột Thiên Sách gõ quạt vào lòng bàn tay bồm bộp, nói:
- Ta nghe tin này thấy rất vui, chắc không lâu sau sẽ có rất nhiều người cảm tạ bạn học Càn Kình. Nhưng mà bạn học Càn Kình này, ngươi phải cẩn thận, ngươi làm như vậy coi như đắc tội với Nguyên Hỉ Bân đứng thứ bốn mươi Bảng bách chiến Chiến Sĩ hệ.
Càn Kình vừa gật đầu đồng ý vừa liên tục quan sát Mộc Nột Thiên Sách. Chuyện anh tài ngũ bá Lệ Bôn, Lưu Dũng, Tinh Sâm nhất và Giáp Ông Hỏa Lục, Hầu Tự Vượng Lực tuy không tuyệt mật nhưng đánh người ở nơi không ai đi ngang mà còn bị tiểu tử này biết thật khiến người không thể không suy tư.
- Bạn học Càn Kình không cần đề phòng ta.
Mộc Nột Thiên Sách xòe quạt ra nhẹ phẩy, nói:
- Ta không có bản lĩnh đặc biệt gì, tính ta thích thu thập tình báo. Nếu ngươi có điều gì không biết có thể tùy thời tìm ta hỏi, giá cả phải chăng.
Buôn tình báo? Mật thám? Càn Kình không ngờ bình thường nghe loại nhân vật này từ Ngâm Du Thi Nhân lại xuất hiện bằng xương bằng thịt ngay trước mắt, không lẽ Mộc Nột Thiên Sách chạy đến để khoa mình có tin tức nhanh nhạy? Chắc không chỉ như vậy.
- Phải rồi, bạn học Càn Kình, hôm qua ngươi làm sai một chuyện, cực kỳ nguy hiểm.
Mộc Nột Thiên Sách nhẹ phẩy quạt nói:
- Đó là không nên giết Chiến Sĩ Ái Bích Giai thuê.
Càn Kình nhún vai bất cândf đời. Trong tình huống có người muốn giết mình, ra tay định đánh nát đầu gối, nếu Càn Kình không hành động thì có lẽ sẽ mất mạng, đây là sai sao?
- Đánh bại người kia là được, cần gì giết chết?
Mộc Nột Thiên Sách lấy một miếng thẻ bài kim loại màu đen khỏi ngực, nói:
- Cái này tặng cho bạn học Càn Kình, sau này nếu ngươi gặp nguy hiểm sinh tử thì miếng thẻ bài này sẽ bảo vệ ngươi sống ba ngày, khi đó đừng quên dùng tốc độ nhanh nhất tìm ta.
- Ký Ức huyền thiết?
Càn Kình ngạc niên nhìn kim loại trong tay. Thứ này dùng làm trang bị thì không thích hợp nhưng nó có một đặc tính là sau khi khởi động sẽ ghi chép chuyện xảy ra xung quanh, nhanh chóng truyền đến khối Ký Ức huyền thiết khác.
Loại kim loại này cực kỳ đặc biệt, đến nay không ai có thể chế tạo mà chỉ dựa vào may mắn khai thác. Một khối Ký Ức huyền thiết chỉ có thể dùng một lần, sau khi dùng là không còn hiệu quả nữa.
Hai chữ to [miễn tử] cứng rắn kim loại đen điêu khắc trên Ký Ức huyền thiết cho người khí phách uy hiếp vô biên. Thấy hai chữ to này cho người ta cảm giác sùng bái.
Tuy không thể dùng làm trang bị chiến đấu nhưng giá trị của Ký Ức huyền thiết rất lớn, trừ đại gia tộc thật sự ra không ai thấy được kim loại này.
- Càn Kình...
Mộc Nột Thiên Sách thấy trên con đường trước mặt, hiệu trưởng Y Sa mặc váy ngắn màu tím đứng giữa đường thì vội cúi đầu hành lễ với hiệu trưởng đại nhân.
Mộc Nột Thiên Sách quay đầu nói với Càn Kình:
- Hình như hiệu trưởng đại nhân tìm bạn học Càn Kình có chuyện, vậy lát chúng ta gặp trên lớp.
- Hẹn gặp trên lớp.
Càn Kình ngắm nghía Ký Ức huyền thiết trong tay, đi tới trước mặt hiệu trưởng Y Sa, hành lễ học sinh.
- Hiệu trưởng đại nhân, buổi sáng tốt lành.
- Ngươi, khá lắm.
Hiệu trưởng Y Sa đấm vai Càn Kình một cú:
- Hôm qua đánh năm tên đần cũng xem như vào Bảng anh tài.
Càn Kình cười khổ nhìn hiệu trưởng Y Sa, hỏi:
- Hiệu trưởng đại nhân đến vì việc này?
- Thế thì không, ta đến vì nói chuyện khác với ngươi.
Hiệu trưởng Y Sa vỗ vai Càn Kình, nói:
- Hôm qua ngươi không nên giết Chiến Sĩ đó trước cổng trường.
Lòng tò mò của Càn Kình bị gợi lên. Đường từ cổng trường đến đây có mười mấy phút mà đã có hai người nhắc đến ngày hôm qua Càn Kình không nên giết Chiến Sĩ kia, người thứ hai nói chuyện này là hiệu trưởng đại nhân.
- Người kia thuộc... Mộc Cận Hoa chiến bảo.
- Ta biết.
Càn Kình bình tĩnh nhìn hiệu trưởng Y Sa, nói:
- Hiệu trưởng đại nhân, nếu cùng một tình huống, có người muốn chặt đứt hai chân của hiệu trưởng, khiến hiệu trưởng tàn phế suốt đời thì hiệu trưởng làm gì với kẻ đó?
Mắt hiệu trưởng Y Sa trợn to như quả hạnh, mặt đầy sát khí nói:
- Lão nương diệt hắn!
Càn Kình nhún vai, giang hai tay, bộ dạng: Thấy chưa, hiệu trưởng cũng chọn như vậy chứ có khác gì ta đâu.
Hiệu trưởng Y Sa lập tức hiểu ý của Càn Kình, vỗ vai hắn nói:
- Tiểu tử, vấn đề là Mộc Cận Hoa chiến bảo là Công Hội Chiến Sĩ Hàn Lệ châu, ngươi cũng biết Hàn Lệ châu bao che khuyết điểm cỡ nào. Bọn họ đường đường chính chính đến thì có lẽ ngươi sẽ có cách ứng đối nhưng Mộc Cận Hoa chiến bảo thu một đám người rác rưởi, toàn chơi trò ám.
Càn Kình cười khổ nói:
- Thật là...
Càn Kình và Hàn Lệ châu thật có duyên. Tại Áo Khắc Lan, Càn Kình giết Chiến Sĩ huyết mạch Lôi Báo nghe nói là đồ đệ của Kim Trạch Thiên Lục.
Bây giờ giết một Chiến Sĩ trước cổng trường, kết quả đối phương là Mộc Cận Hoa chiến bảo. Xem ra Càn Kình phải nghiêm túc đề phòng, nghe nói Công Hội Chiến Sĩ Mộc Cận Hoa khá giỏi mặt ám sát.
- Ủa?
Hai tay hiệu trưởng Y Sa khoanh trước ngực tò mò nhìn Bích Lạc bước nhanh tới sau lưng Càn Kình, ăn mặc không giống như đệ tử Chiến Sĩ huyết mạch chung cực mà là thành viên đại thế lực nào đó trong Vĩnh Lưu hành tỉnh.
Càn Kình nhìn theo ánh mắt hiệu trưởng Y Sa, ngây người. Đây chẳng phải là trang phục thuộc hạ của thủ lĩnh xã hội đen lớn nhất Vĩnh Lưu hành tỉnh, Quân Vô Đạo sao?
Y phục Chiến Sĩ màu đen, ngực thêu hai cây búa sáng choang màu bạc trong đó toát ra hơi thở sát phạt.
- Chào Càn Kình tiên sinh, tiểu nhân tên là Tư Tiểu Binh.
Càn Kình nhìn Tư Tiểu Binh diện mạo đoan chính, vẻ mặt không có gì giống xã hội đen mà còn có chất thư sinh.
Càn Kình hỏi:
- Có chuyện gì không?
- Đại đương gia khiến ta đưa thiệp mời cho người.
Tư Tiểu Binh lấy tấm thiệp mời màu đỏ từ trong ngực ra, cung kính khom lưng hướng Càn Kình.
- Mời người tối hôm nay vui lòng cùng nhau ăn một bữa cơm.
Quân Vô Đạo mời khách ăn cơm? Càn Kình nhìn thiệp mời trong tay, ngẩn người. Dường như hắn không quen với kiêu hùng xã hội đên này, sao đột nhiên Quân Vô Đạo mời ăn cơm?
*****
- Ai dà, Quân Vô Đạo thật rảnh rang.
Hai tay hiệu trưởng Y Sa khoanh trước ngực, cùi nhỏ nhẹ đụng cánh tay Càn Kình, nói:
- Ngươi thật có mặt mũi, Quân Vô Đạo là một người kiêu ngạo, người ta sùng bái Chiến Sĩ huyết mạch còn hắn coi Thiết Khắc không ra gì. Quân Vô Đạo có thế lực như ngày nay hoàn toàn là dựa vào chính mình cố gắng từng chút một.
Không tôn sùng Chiến Sĩ huyết mạch, xem Chiến Sĩ huyết mạch không ra gì? Càn Kình mở thiệp ra, mặt trên viết đơn giản thời gian, địa điểm dự tiệc, không viết gì khác.
Mấy chữ ngắn ngủi lại toát ra bá khí cuồn cuộn ập vào mặt, hiển nhiên Quân Vô Đạo không phải loại thô lỗ chỉ biết vác dao chém lung tung.
Hiệu trưởng Y Sa rút thiệp mời từ tay Càn Kình ra, ngón tay búng thiệp kêu bóc bóc.
Hiệu trưởng Y Sa nói:
- Chữ viết rất đẹp, hơn nhiều lão sư trong học viện chúng ta. Trở về hỏi đại đương gia của các ngươi có hứng thú đến học viện của ta dạy học không? Ta nói thật, không phải đùa. Được rồi, ngươi có việc thì đi làm đi bên tacòn có việc.
Càn Kình phát hiện từ sau khi trở về Vĩnh Lưu thành, đi đến đâu cũng gặp chuyện. Chuyện xảy ra từ ba tháng trước hay thậm chí lâu hơn nữa theo Càn Kình trở về từng cái nhảy ra, khác hẳn với trạng thái sinh hoạt trong Cổ Hoang Sa Hải.
Cổ Hoang Sa Hải khô ráo, nguy hiểm nhưng không thể không nói nó đơn giản hơn Vĩnh Lưu thành nhiều. Lòng người mới là phức tạp nhất.
Tại Cổ Hoang Sa Hải chỉ cần chú ý thời tiết, vị trí, ma thú tùy thời xông ra từ cát vàng một kích trí mạng thì nơi đó có chút giống đất lành.
Tuy Vĩnh Lưu thành không có ma thú tùy thời lao ra đoạt mạng nhưng sự việc phức tạp hơn Cổ Hoang Sa Hải. Lôi gia, Công Hội Thiết Tượng, Công Hội Thủy Tinh Ma Pháp Tháp của Ái Bích Giai, các chuyện chợt xuất hiện vào lúc Càn Kình không ngờ nhất.
Lần này hiệu trưởng đại nhân sớm xuất hiện đuổi đám thế lực xã hội đen Quân Vô Đạo đi cũng nói là có sự việc, là chuyện gì?
Càn Kình nghi hoặc nhìn hiệu trưởng mỹ nữ thân hình chuẩn, váy ngắn bao bọc đùi trắng nõn hấp dẫn đặc biệt chói mắt, quyến rũ.
- Tiểu tử, nhìn đi đâu?
Hiệu trưởng Y Sa làm bộ muốn đá. Càn Kình ngẩng đầu cười lúng túng. Càn Kình không phải người háo sắc nhưng mỹ sắc trước mặt sẽ bản năng muốn nhìn.
- Hiệu trưởng đại nhân.
Càn Kình thu lại ánh mắt nhìn chân hiệu trưởng Y Sa, nói:
- Người ăn mặc như vậy nếu giơ cao chân thì sẽ...
Hiệu trưởng Y Sa làm bộ muốn giơ cao chân:
- Ngươi nghĩ rằng ta không dám? Một cước đá choáng ngươi, để xem hai chúng ta ai chịu thiệt.
Càn Kình vội làm động tác phòng ngự. Tuy hiệu trưởng đại nhân làm bộ như đang đùa nhưng lỡ nàng máu nóng dồn não thì Càn Kình sẽ chịu thiệt. Mỹ nữ thì trong ành Càn Kình đã có hai người, cần gì vì một cái nhìn bị người ta đá, thế này chẳng phải là muốn ăn đập sao?
- Coi như ngươi biết điều, tha cho ngươi một lần.
Hiệu trưởng Y Sa thu lại chân dài sắp giơ lên, bày ra dáng người chữ S xinh đẹp.
- Tìm ngươi là tối hôm nay học viện sẽ tổ chức một bữa vũ hội.
Vũ hội? Càn Kình nhướng mày. Trước kia Càn Kình có nghe nói cao đẳng Chiến Sĩ học viện sẽ định kỳ hoặc bất ngờ, bởi vì các loại nguyên nhân tổ chức một ít vũ hội, loại tình huống này sẽ không có trong sơ cấp ma pháp và Chiến Sĩ học viện ở Áo Khắc Lan.
- A!
Càn Kình gật gù. Tại Càn gia Càn Kình có đọc nhiều sách, học được nhiều thứ. Khiêu vũ thì Càn Kình chỉ biết thảo váy vũ, là lúc nhỏ cùng Hải Thanh Nhi nhảy bên đống lửa ban đêm hồi nhỏ.
Vũ hội chính thức trong học viện thì... Càn Kình ắc đầu, thật là một nơi không thích hợp cho hắn. Càn Kình không biết bước nhảy gì, có đi thì đành làm nền. Hiệu trưởng đặc biệt chạy tới nói chuyện này...
- A? Ngươi chỉ biết a thôi sao?
Hiệu trưởng Y Sa nhìn Càn Kình như thấy vong linh, nói:
- A rồi thôi?
Càn Kình nghi hoặc nhìn hiệu trưởng Y Sa, nếu không thì kêu hắn làm gì?
- Ngươi có biết tại sao sẽ tổ chức vũ hội không?
Hiệu trưởng Y Sa lắc đầu nhìn Càn Kình, khẽ thở dài:
- Xem ra ngươi thật sự không biết.
Càn Kình nhún vai. Lúc trước ở Càn gia Càn Kình đọc nhiều sách nhưng toàn là bút ký cuộc đời cường giả, trong đó đa số ghi chép ai cường đại cỡ nào, đấu kỹ thành danh là cái gì, quá trình chiến đấu ra sao, không hề ghi đến vũ hội gì đó thì làm sao Càn Kình hiểu biết về nó?
- Vũ hội là gì cũng không biết thì có còn là đệ tử của Chiến Tranh Chinh Phạt học viện không?
Hiệu trưởng Y Sa nghe giọng nói quái dị cao chót vót chất chứa kiêu ngạo, địch ý thì khẽ thở dài, này thanh âm thật là đáng ghét rồi lại quen thuộc.
Hôm nay Ái Bích Giai mặc trường bào ma pháp màu vàng nhạt, sau lưng vẫn là bốn đệ tử Ma Pháp Sư hỗ trợ theo đuôi, vẻ mặt không còn nét sợ hãi ngày hôm qua.
Càn Kình đánh giá Ái Bích Giai làm biểu tình khiêu khích, hít sâu. Nữ nhi của phó hội trưởng Công Hội Thủy Tinh Ma Pháp Tháp chẳng lẽ không biết chữ chết viết như thế nào?
- Thứ nhà quê đến từ Áo Khắc Lan như ngươi hãy nghe ta nói sự thật về vũ hội đây.
Ái Bích Giai vung ma pháp trượng tựa như chỉ điểm giang sơn nói:
- Vũ hội chẳng qua là hoạt động xã giao bình thường của cao cấp Chiến ranh học viện, dù sao những đệ tử cao cấp chúng ta mai sau sẽ thành đại nhân vật.
Đại nhân vật? Càn Kình bĩu môi. Nếu đại nhân vật mà giống Ái Bích Giai thì không biết Chân Sách hoàng triều bị ma tộc tiêu diệt bao nhiêu lần. Tuy Càn Kình và Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đối địch nhau nhưng hắn không thể không thừa nhận ma nữ kia phản ứng nhanh, đủ thông minh, thực lực cường đại. Ái Bích Giai mà so với Lộ Tây Pháp Lưu Thủy thì Lộ Tây Pháp Lưu Thủy là hồn binh, Ái Bích Giai cùng lắm là sắt vụn trong sắt vụn.
- Đại nhân vật cần có hỗ trợ.
Ái Bích Giai kiêu ngạo ngẩng đầu nói:
- Vũ hội là nơi những đại nhân vật tương lai như chúng ta bày ra sức hấp dẫn, khí phách, trí tuệ, thực lực hấp dẫn hỗ trợ gia nhập.
Càn Kình gật gù hiểu ra. Cao đẳng Chiến Tranh học viện suy xét toàn diện, mọi người giao tiếp có hạn, dù muốn tìm đến một thế lực tự mình đề cử cũng khó.
Vũ hội như vậy đúng là trường hợp tốt nhất. Tâm tình mọi người thả lỏng nhất, nói chuyện với nhau dễ dàng hơn, muốn tìm người cũng dễ.
- Nhưng ngươi thì e là... Ha ha ha ha ha ha!
Ái Bích Giai cười khinh thường, liên tục lắc đầu, nói:
- E là rất khó được đại thế lực chiêu lãm, làm hỗ trợ nho nhỏ thì được.
Càn Kình lười nói chuyện với Ái Bích Giai. Từ sau khi bị Càn Kình ném vào vũng bùn hai lần thì Ái Bích Giai như chó điên chạy theo táp hắn.
Ái Bích Giai phát hiện Càn Kình không để ý tới nàng, ánh mắt hờ hững kia xem nàng là không khí. Ái Bích Giai đường đường là nữ nhi của phó hội trưởng Công Hội Thủy Tinh Ma Pháp Tháp vậy mà bị loại Chiến Sĩ không biết chui từ đâu ra phớt lờ.
← Ch. 401 | Ch. 403 → |