Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 044

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 044: Cùng trời cuối đất
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Đấu lực ngũ cấp Càn Kính mạnh mẽ phát ra, trong nháy mắt đè ép đấu lực tứ cấp của Tắc Nhĩ Đạt. Chân phải hắn còn chưa hạ xuống, cánh tay đã trượt lên đầu hắn!

Trong nháy mắt tiếp theo sau khi cánh tay và chân va chạm vào nhau, người Pháp Bố đã chạy tới. Hắn còn chưa kịp xuất thủ, đã thấy cánh tay phải của Càn Kính giơ lên thật cao đồng thời nện xuống.

Trong nháy mắt, hai cánh tay trái phải của Càn Kính giống hai cái búa rèn sắt lớn vận dụng đủ khí lực vung lên, lần lượt đánh vào đầu hai đối thủ.

Đấu lực phát ra trong chớp mắt. Hai gã khiêu chiến và đám người xem chiến xung quanh đồng thời cả kinh. Đấu lực ngũ cấp! Không ngờ Càn Kính là đấu lực ngũ cấp?

Tất cả những điều này biến hóa quá nhanh. Hai gã khiêu chiến không kịp đưa ra quá nhiều phản ứng, hai cánh tay giao nhau nâng lên qua đỉnh đầu, ngăn cản búa sắt nện xuống.

Không nghe thấy tiếng nắm đấm và cánh tay va chạm vào nhau, Tắc Nhĩ Đạt cảm giác trên đỉnh đầu có một trận gió mát thổi qua. Cánh tay vốn phải va chạm với nắm tay đánh đến, nhưng thật lâu không xuất hiện.

Pháp Bố lặng lẽ mở mắt ra, phát hiện giữa hai tay đưa lên giao nhau và đầu của mình cùng Tắc Nhĩ Đạt đều có một cánh tay và nắm đấm tự dừng lại. Còn có một khuôn mặt uể oải buồn ngủ đứng ở trước mặt bọn họ.

Không thể phòng ngự. Tắc Nhĩ Đạt nhìn nắm đấm dừng lại ở trên đỉnh đầu, trong lòng nổi lên một cảm giác mất mát. Nếu như đối mặt với kẻ địch đọ sức sinh tử, hôm nay đầu mình đã sớm bị đánh bể! Nhưng ngay cả đối phương giành trước một bước đột phá phòng ngự, mình cũng không nhận thấy được.

Rừng cây nhỏ yên tĩnh, mấy tên học viên chiến sĩ năm cao phát ra những tiếng hít hơi lạnh. Quá trình trận chiến đấu này và kết cục thực sự khiến kẻ ta phải bất ngờ! Không ngờ là thuấn sát!

Ngay cả học viên chiến sĩ hạng thứ sáu và thứ bảy hệ chiến sĩ năm nhất liên thủ xuất kích, không ngờ trong nháy mắt đã bị Càn Kính hiện nay tạm thời là hạng thứ tám đánh bại, hơn nữa bị đánh bại còn không nói được một lời.

La Đức hưng phấn vung nắm đấm trong không trung. Không hổ danh là học viên mình coi trọng. Không chỉ có thể chiến đấu một chọi hai, hơn nữa ở trong trận chiến đấu một chọi hai, còn chiến thắng trong nháy mắt!

- Thực sự quá xuất sắc!

La Đức vui vẻ cười, ánh mắt lại nhìn về phía vị trí cuộc chiến đấu, lại phát hiện không biết Càn Kính đã đi từ lúc nào. Thẻ bài ở trước ngực Tắc Nhĩ Đạt và Pháp Bố, cũng bị Càn Kính thuận tiện lấy đi.

- Vừa rồi là rèn sắt sao? Lần này hai cánh tay cùng vung búa rèn sắt?

Viện trưởng Phỉ Khắc híp mắt, dường như có điều suy nghĩ cúi đầu:

- Trước đây tiểu tử này từng làm thợ rèn sao? Sai! Thợ rèn không phải chỉ có thể dùng một cánh tay rèn sắt sao? Tại sao tiểu tử này động tác hai tay trái phải rèn sắt đều thành thạo như vậy? Lẽ nào hắn nghĩ rèn sắt thì một bộ đấu kỹ rất lợi hại?

Xử trưởng giáo vụ hung hăng vung cánh tay, không thèm nhìn hai người chiến bại lần nào, rất nhanh đi vào rừng cây nhỏ. Chỉ còn mấy học viên chiến sĩ năm cao vẫn còn ở nguyên chỗ cũ.

Trong trận chiến vừa rồi, Càn Kính đánh có phong cách tới mức nào. Một chọi hai dễ dàng chiến thắng như vậy, học viên chiến sĩ năm nhất có thể phân thắng bại với hắn sợ rằng chỉ có Đạt Khắc xếp thứ nhất, những người khác đều không phải là đối thủ của hắn!

La Đức không lập tức rời đi, tay chống cằm chìm vào suy nghĩ. Lúc này Càn Kính mới bao nhiêu tuổi? Không ngờ hắn đã là đấu lực ngũ cấp! Trên lý thuyết mà nói, coi như là chiến sĩ ngũ cấp! Điều này chẳng phải là nói, về phương diện đấu lực đơn thuần, Càn Kính đã ngang hàng với lão sư sao?

- Ánh mắt! Ta quả nhiên là người thật tinh mắt.

La Đức ngửa mặt lên trời cười:

- Càng ngày ta càng mong đợi, mong chờ tới năm thứ ba, có lẽ Càn Kính sẽ sáng tạo truyền kỳ cho học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan? Thành chiến sĩ đầu tiên thi vào học viện ma pháp và chiến sĩ cao cấp Cương Nghị! Đây chính là học viện nổi danh nhất của nhân loại, có thể so sánh với Ma tộc học viện Ma Vương.

- Ai! Ta đã nói rồi, quyết đấu rất nhàm chán.

Càn Kính thu hồi nắm đấm, lắc cái cổ sang hai bên trái phải, giơ tay lên vỗ vào hai người khiêu chiến đang ngây người như phỗng:

- Các ngươi đánh không tồi. Tiếp tục cố gắng một chút sẽ nhanh chóng nâng cao.

Trong rừng cây nhỏ lại yên tĩnh. Trong lúc nhất thời mấy học viên chiến sĩ năm cao cũng không còn lời nào để nói về sự kiêu ngạo của Càn Kính. Cuộc chiến đấu thuấn sát vừa rồi quả thực đặc sắc.

- Em rể...

La Lâm hưng phấn kêu to một tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh của rừng cây nhỏ.

- Cút đi!

Càn Kính một cước đá về phía cặp mộng của La Lâm.

- Được. Có phải ta cút, ngươi liền làm em rể của ta hay không?

- Bạn học, ta rất thông cảm cho tâm tình bức thiết muốn gả muội muội của ngươi. Nhưng ngươi không thể đẩy bằng hữu xuống vực sâu không đáy như vậy.

- Bạn học, ngươi cứ theo ta, ta sẽ không hại ngươi...

- Ta phục ngươi! Ta tránh đi trước!

Càn Kính xoay người, nhảy mấy cái tiến vào rừng cây, thân ảnh rất nhanh biến mất ở trong rừng.

- Bạn học...

La Lâm vuốt cái cằm mập, mỉm cười mắt híp lại thành một khe nhỏ nhìn chằm chằm về phía Càn Kính biến mất:

- Ngươi nhất định sẽ trở thành em rể của ta.

Đêm, trăng tròn cao treo.

Học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan hoàn toàn tương phản với sự náo nhiệt ban ngày, rơi vào tình trạng tương đối yên tĩnh. Các học viên trải qua một ngày học tập và rèn luyện, hầu như đều sớm lên giường nghỉ ngơi.

Trong tay Càn Kính cầm hai thẻ bài vừa thắng được, tâm tình vô cùng khoan khoái, chạy ra khỏi rừng cây nhỏ.

Hai thẻ bài, đại biểu cho khoảng cách tiến tới vị trí trung tâm của đại trận Đấu Linh sau này lại gần thêm. Trước đây Càn Kính không muốn cuốn vào trong cuộc chiến vị trí thứ tự này. Nhưng hôm nay đã bị cuốn vào, hắn cũng không quan tâm tới việc không nên rời đi hay giả vờ khiêm tốn gì đó.

Nếu không trốn được phiền phức, Càn Kính cũng lười trốn. Không ngờ kỹ năng rèn sắt vận dụng ở trong chiến đấu lại dùng tốt như vậy. Điều này càng khiến tâm tình hắn vui mừng không thôi.

Càn Kính chợt dừng bước, dựa vào ánh trăng nhìn về phía xa. Hắn phát hiện ở vị trí giếng nước có một thân ảnh quen thuộc, còn có hai người hoàn toàn xa lạ, thân hình tương đối cao lớn.

- Bích Lạc?

Càn Kính nhìn dưới ánh trăng, rõ ràng thấy Bích Lạc đang cố né tránh hai học viên chiến sĩ thân hình cao lớn trước mặt. Hai tay nàng cố sức kéo mũ ma pháp lớn xuống che mặt. Hắn có chút sững sờ. Bây giờ chắc là thời gian ma pháp sư ngồi thiền. Tại sao nàng lại chạy đến bên cạnh giếng nước giặt quần áo?

- Bích Lạc, nàng cả ngày đội mũ không thấy mệt sao? Không bằng tháo xuống, để chúng ta xem nàng rốt cuộc xấu tới mức nào? Yên tâm, mặc dù bây giờ là buổi tối, cho dù nàng xấu hơn nữa, ta cũng sẽ không hô to nói mình nhìn thấy vong linh.

- Sao còn không tháo xuống? Nàng không coi chúng ta là bạn học sao? Điều này làm cho chúng ta rất thương tâm. Nàng phải bồi thường chúng ta. Không cho chúng ta nhìn, phải giặt quần áo cho chúng ta. Nàng tự lựa chọn một chút đi.

*****

Trong màn đêm, hai giọng nói nam sinh ẩn chứa sự ngang ngược liên tiếp vang lên. Hai tay Bích Lạc giữ chặt chiếc mũ. Nàng cúi đầu không ngừng né tránh, nhút nhát nói:

- Các ngươi... lần trước các ngươi từng nói ta chỉ phải giặt quần áo cho các ngươi một lần, sẽ không tới khi dễ ta...

- Chúng ta không khi dễ nàng.

Tên học viên chiến sĩ cắt đầu trọc, nửa thân trên để trần lộ ra thân thể cường tráng, cao hơn Càn Kính chừng một cái đầu, đưa tay kéo nhẹ mũ pháp sư của Bích Lạc, giống như đùa tiểu cẩu cười:

- Chúng ta chỉ xuất phát từ sự quan tâm đối với bạn học. Thế nhưng nàng lại không nhận sự quan tâm của chúng ta, lại thương tổn tới chúng ta.

- Không sai không sai!

Học viên chiến sĩ kiểu tóc giống như ruộng lúa, vóc người cũng cường tráng, cao hơn Càn Kính gần một cái đầu, hai cánh tay khoanh trước ngực xem cuộc vui nói:

- Nàng thương tổn tới sự quan tâm của chúng ta đối với nàng, nàng giặt quần áo cho chúng ta bồi thường một chút là phải. Không thì chúng ta đã cứng rắn tháo mũ của nàng xuống...

- Không được...

Giọng nói nhút nhát của Bích Lạc lại tăng cao một chút, hai tay càng dùng thêm sức giữ chặt cái mũ xuống, giọng nói nghẹn ngào:

- Đây là lần cuối cùng giặt quần áo cho các ngươi sao?

- Dĩ nhiên.

- Đương nhiên là lần cuối cùng.

Hai học viên chiến sĩ lộ ra nụ cười thắng lợi. Càn Kính đứng ở vị trí cách đó không xa có thể thấy rõ, trong ánh mắt này của hai người không phải là ánh mắt thành thật gì. Trong đó tràn đầy sự hài hước. Giống như là... giống như là...

- Giống như là ánh mắt lão tử ghét nhất!

Càn Kính khẽ nhíu mày. Ánh mắt này gợi lên hắn một hồi ức rất không tốt.

Nếu là trước kia, thấy loại chuyện hoàn toàn không liên quan đến mình như vậy, thông thường Càn Kính dứt khoát mắt nhắm mắt mở, hai tay bịt tai, làm như không thấy rời đi.

Tinh thần trọng nghĩa? Càn Kính không cho rằng mình là nhân sĩ chính nghĩa hay anh hùng cứu người gặp nguy nan gì. Hắn chỉ là một gã không may huyết mạch thức tỉnh thất bại.

- Nhưng ánh mắt hai học viên chiến sĩ năm hai trước mắt này... Thực sự quá đáng ghét!

Càn Kính thở hắt ra một hơi dài. Ánh mắt này cực kỳ giống ánh mắt lúc trước! Những cái khác đều có thể nhịn, chỉ có loại ánh mắt này tuyệt đối không thể nhẫn nhịn!

- Hai vị học trưởng.

Càn Kính cầm trong tay hai thẻ bài thắng được, đi về phía hai học viên chiến sĩ năm hai đang trêu đùa Bích Lạc:

- Muộn thế này, còn chưa ngủ?

...

Hai học viên chiến sĩ năm hai đồng thời sửng sốt, nhìn về phía Càn Kính. Rất nhanh ánh mắt lộ ra ý cười:

- Hóa ra là Càn Kính người sáng nay đã được viện trưởng chỉ đích danh.

Đối với Càn Kính, hai học viên chiến sĩ năm hai không sợ. Một học đệ năm nhất có thể đứng vị trí trước mười thì thế nào? Dù sao cũng chỉ là học viên chiến sĩ năm nhất mà thôi. Nhưng mình lại là học viên chiến sĩ năm hai! Niên đệ vẫn mãi là niên đệ. Dám can đảm trêu chọc học viên năm hai, chính là khiêu chiến toàn bộ học viên chiến sĩ năm hai. Đến lúc đó các chiến sĩ mười thứ hạng đầu năm hai, đánh năm nhất cũng rất nhẹ nhàng?

Học trưởng có uy nghiêm của học trưởng! Đây là truyền thống mỗi trường học đều truyền lưu. Nếu như học trưởng bị niên đệ đánh, như vậy để giữ gìn uy nghiêm của tất cả học trưởng, học trưởng năm đó rất có thể sẽ xuất hiện ra mặt cho người bị đánh, đánh cho học đệ một trận, để cho bọn họ biết, cái gì gọi là tôn kính học trưởng.

- Các ngươi làm gì vậy?

Càn Kính cười tủm tỉm, từ từ đi tới gần hai học trưởng.

- Làm gì sao? Tìm Bích Lạc bạn học giao lưu tình cảm một chút. Kết quả nàng chủ động đòi giặt quần áo cho chúng ta.

Học viên chiến sĩ đầu trọc lắc đầu liên tục thở dài:

- Chúng ta không tiện cự tuyệt lòng tốt của bạn học Bích Lạc...

- Lớn mật!

Càn Kính đột nhiên quát lớn một tiếng cắt ngang lời học viên chiến sĩ đầu trọc. Bởi vì giọng nói của hắn vô cùng mãnh liệt và đột ngột, hai người cả kinh thoáng sững sờ. Bọn họ liền thấy Càn Kính nhảy tới hai bước, dùng tay chỉ vào Bích Lạc cả giận nói:

- Nữ nhân này, trước đây nàng đáp ứng ta thế nào? Không phải chúng ta đã nói, nàng chỉ có thể giặt quần áo cho ta sao? Nàng còn dám giặt quần áo cho người khác sao? Muốn tạo phản sao?

Hai học viên chiến sĩ năm hai ngơ ngác nhìn Càn Kính, trong lúc nhất thời hoàn toàn không kịp phản ứng. Rốt cuộc là chuyện gì vậy.

Bích Lạc cũng ngơ ngác đứng tại chỗ, mắt xuyên qua mép mũ len lén nhìn Càn Kính, hình như đang cố gắng nhớ lại, mình đã đáp ứng yêu cầu của Càn Kính như vậy từ lúc nào.

- Ta không quan tâm!

Càn Kính tỏ ra thô bạo phất tay:

- Nàng đã đáp ứng ta, cũng chỉ có thể giặt cho ta. Quần áo người khác để bọn họ lấy về tự mình giặt đi!

Hai học viên chiến sĩ năm hai ngây người nhìn Càn Kính. Sao lại có chuyện như vậy?

Từ khi Bích Lạc vào học viện này tới nay, không phải ai cũng có thể khi dễ nàng sao? Ai cũng có thể bắt nàng giặt quần áo cho sao? Tối nay sở dĩ muộn thế này nàng còn đi ra ngoài, cũng là bởi vì bị bạn học ngủ chung phòng ra lệnh ra ngoài giặt quần áo. Từ lúc nào, nàng lại trở thành người giặt quần áo riêng cho Càn Kính vậy?

- Hai vị học trưởng, thật ngại quá.

Càn Kính tươi cười lại liên tiếp gật đầu:

- Các ngươi vẫn tự mình giặt đi.

Ầm!

Chậu đựng đầy quần áo ở cách chân Bích Lạc không xa bị Càn Kính đá một cước, văng ra xa. Quần áo bên trong chậu văng đầy mặt đất. Một bộ quần áo rõ ràng của tên học viên chiến sĩ đầu trọc, bị Càn Kính vứt lên mặt đất, thuận tiện dùng hai chân nghiền.

Bên cạnh giếng nước yên tĩnh chỉ có tiếng chậu gỗ chuyển động. Hai học viên chiến sĩ ngơ ngác nhìn Càn Kính đột nhiên xuất hiện, đồng thời có hành động bá đạo xúc phạm bọn họ như vậy.

- Ta... Ta...

Bích Lạc nhỏ giọng nói:

- Ta hình như... chưa từng đáp ứng ngươi...

- Chưa từng đáp ứng? Phải không?

Vẻ mặt Càn Kính mờ mịt gãi đầu, sau đó vỗ tay quyết định nói:

- Tốt lắm, hiện tại ta quyết định! Sau này nàng chỉ có thể giặt quần áo cho ta.

Hai học viên chiến sĩ cuối cùng suy nghĩ cẩn thận lại. Thì ra Càn Kính căn bản chưa từng giao hẹn trước với Bích Lạc, nhưng hắn vẫn phách lối đá chậu như vậy, còn giẫm lên quần áo!

Khiêu khích, đây tuyệt đối là khiêu khích về phía học viên năm cao! Xem ra sáng sớm viện trưởng đặc biệt nói chuyện về hắn như vậy, khiến hắn thậm chí quên mất mình là ai, còn dám khiêu khích học trưởng? Sỉ nhục học trưởng?

- Các ngươi hiểu rồi? Không sai! Đúng là ta cố ý...

Càn Kính nói còn chưa dứt lời, trong chớp mắt đấu lực ngũ cấp rót vào hai chân, đột nhiên lao tới trước, trực tiếp vọt tới trước mặt hai học trưởng, hai nắm đấm cùng nhau đánh vào trên bụng hai người còn chưa kịp chuẩn bị gì.

Hai học viên năm hai hoàn toàn không hề phòng bị, thân thể trúng phải một đòn nghiêm trọng cong như con tôm, há mồm phun ra hai chất lỏng hòa lẫn với cơm tới còn chưa tiêu hóa hết.

Bịch bịch...

Hai người chậm rãi, chậm rãi quỳ trên mặt đất, ngay cả sức lực ngẩng đầu cũng không có, nôn không ngừng.

- Nói thật, ta làm vậy không phải là anh hùng cứu mỹ nhân gì.

*****

Càn Kính cúi đầu nhìn hai người, đưa tay ra nắm lấy cổ áo hai người, trực tiếp kéo hai người đang vô lực đi về phía trước:

- Ta thật sự quá chán ghét các ngươi! Không sai, ta đánh các ngươi không phải bởi những lý do như các ngươi nghĩ. Ta đánh các ngươi chính bởi vì nụ cười đáng ghét của các ngươi. Về phần ra tay đánh lén, lẽ nào ta phải chờ đến khi các ngươi động thủ đánh ta, ta mới đánh trả sao?

- Ngươi... Ngươi...

Tên đầu trọc thân thể vẫn co ro, mắt chợt phát hiện ra vị trí của mình. Hắn lộ vẻ không thể tin được kinh ngạc chất vấn:

- Ngươi muốn... muốn làm...

- Ta muốn làm gì?

Càn Kính cười híp mắt thả tay đang nắm cổ áo tên đầu trọc ra, liền thấy đầu trọc thét lên kinh sợ rơi thẳng xuống.

Sau đó, sâu phía dưới truyền đến một tiếng tõm. Nước giếng phẳng lặng văng lên. Còn có cả tiếng chửi rủa của tên đầu trọc ở trong nước.

Càn Kính cười tủm tỉm nhìn một gã học trưởng trên tay khác:

- Bây giờ, ngươi biết ta muốn làm gì rồi chứ? Nhớ kỹ, sau này không nên lộ ra nụ cười khiến người ta chán ghét như vậy. Đúng, chính là nụ cười cho rằng người ta là tiểu cẩu để trêu chọc. Nụ cười này, trong lòng ta có bóng ma...

Tõm...

Tên học viên chiến sĩ năm hai thứ hai còn không kịp nói vài lời uy hiếp Càn Kính, kiểu như học trưởng năm hai chắc chắn sẽ không bỏ qua hắn, thân thể đã ở trong giếng nước.

- Thật là kỳ quái.

Càn Kính cúi đầu nhìn vào trong giếng nước, vẻ mặt nghi ngờ lắc đầu:

- Ta thật sự không hiểu. Người đáng ghét như thế, không ngờ có thể bắn ra bọt nước đẹp như vậy. Không có đạo lý.

Trong giếng nước, hai học viên năm hai còn đang chửi rủa. Bích Lạc đứng trên mặt đất, rụt rè nhìn Càn Kính. Nàng sợ Càn Kính cũng muốn lấy mũ của mình xuống. Nếu như mình không đồng ý, không biết có phải hắn cũng sẽ bị ném mình vào trong nước hay không.

- Ta nói này.

Càn Kính đặt mông ngồi ở bên giếng nhìn Bích Lạc:

- Học tỷ, vừa nhìn cũng biết những bộ quần áo này đều không phải là của học tỷ. Tại sao học tỷ lại mang chúng tới đây giăt? Thời gian này không phải một trong những thời gian tốt nhất để ma pháp sư ngồi thiền sao? Học tỷ chạy tới đây giặt quần áo để làm gì?

- Càn Kính, năm hai chúng ta...

Trong giếng nước vọng ra tiếng hét đầy tức giận, khiến Bích Lạc không còn dũng khí nói chuyện nữa. Nàng bắt đầu đưa ánh mắt lo lắng, nhìn về phía giếng nước.

Càn Kính nhăn mặt. Hắn vẫn chưa từng thấy qua nữ nhân nào nhát gan như vậy. Đương nhiên, hắn cũng chưa từng thấy qua học trưởng phách lối như vậy.

- Ta nói...

Càn Kính thăm dò nhìn hai người trong giếng nước, giọng nói hoàn toàn không chút tức giận nào:

- Nếu như các ngươi còn kêu gào nữa, có tin ta lập tức đi rèn luyện lực cánh tay chiến sĩ huấn dọn sạch mấy khối đá này, sau đó ném tất cả vào các ngươi hay không? Đừng thấy các ngươi rơi xuống giếng, ta không ngại dùng thêm tảng đá đập chết các ngươi. Rơi xuống giếng? Bỏ đá xuống? Ừ! Bỏ đá xuống giếng!

Càn Kính vuốt cằm, nhìn hai học trưởng ngâm mình ở trong nước đã ngậm miệng vừa cười vừa nói:

- Ta chợt phát hiện, ta còn có thiên tài về ngôn ngữ. Câu dài như vậy, kỳ thực có thể đơn giản hoá thành bốn chữ bỏ đá xuống giếng. Có đúng là ta rất thông minh hay không?

Hai học viên chiến sĩ năm hai ngâm mình ở trong nước, ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, nào dám đáp lại câu hỏi của Càn Kính. Đối với một cuồng nhân không hỏi xem người khác có thể bơi hay không, đã trực tiếp ném người xuống, ai dám cam đoan hắn thực sự không... bỏ đá xuống giếng! Không sai! Ai dám cam đoan hắn không bỏ đá xuống giếng?

- Càn Kính!

Một giọng nói đầy cao ngạo và phẫn nộ đột nhiên vang lên sau lưng Càn Kính.

Hai tay Chu Lễ Tư chống nạnh đứng ở dưới ánh trăng. Hôm nay nàng cố ý thay đổi trang phục. Toàn thân nàng mặc y phục màu đỏ bó sát người, lộ ra những đường cong nóng bỏng hoàn mỹ nhất trong số các bạn học cùng lứa tuổi với nàng. Mái tóc dài thả tùy ý xuống hai vai chỗ, có một sự mê người không nói hết được.

Tối nay, Chu Lễ Tư chờ ở bên ngoài ký túc xá của Càn Kính rất lâu, nhưng đợi mãi vẫn không đợi được Càn Kính. Nếu không phải vừa nghe được có người thét chói tai, chạy tới xem chuyện gì xảy ra, sợ rằng nàng vẫn còn đợi.

- Càn Kính!

Hai tay Chu Lễ Tư chống nạnh trừng mắt với Càn Kính. Trong đôi mắt tuyệt đẹp chớp động vẻ phẫn nộ:

- Bây giờ ngươi lập tức xin lỗi ta, ta có thể sẽ tha thứ cho sự vô lễ của ngươi sáng sớm.

Chu Lễ Tư lớn như vậy, chưa bao giờ bị người khác đối xử như lúc sáng sớm. Ngày hôm nay hắn cố ý đợi Càn Kính nửa ngày yêu cầu hắn nói xin lỗi, không nghĩ tới cuối cùng phải chờ lâu như vậy.

- Nàng... Nàng...

Càn Kính chỉ vào Chu Lễ Tư do dự một chút, biểu tình rất nghiêm túc:

- Nàng là ai?

...

Yên tĩnh. Bên cạnh giếng nước lại rơi vào sự yên tĩnh. Toàn thân Chu Lễ Tư run rẩy. Đó không phải là run rẩy vì sợ hãi, mà là run rẩy vì phẫn nộ. Lại có người sáng sớm vừa gặp mình, buổi tối hỏi mình là ai! Còn hỏi với vẻ mặt thành thật, hoàn toàn không nhìn ra được là giả vờ.

- Ta là ai? Ta là Chu Lễ Tư!

Tiếng phẫn nộ run rẩy, vô cùng chuẩn xác truyền vào trong tai Càn Kính.

Kỳ thực không thể trách Càn Kính được. Sáng sớm, hắn không cẩn thận nhìn đối phương, chỉ nhìn lướt qua một chút. Hơn nữa lúc đó Chu Lễ Tư mặc ma pháp bào dài. Hiện tại, nàng lại mặc trang phục bó sát người. Hơn nữa Càn Kính vốn không để ý tới chuyện nàng làm ban sáng.

Không nhận ra được, Càn Kính cảm giác mình không có lỗi gì. Nếu như là bản thân mình có lỗi, hẳn sẽ mình nhớ kỹ. Còn nếu không quan tâm, vậy cũng không cần nhớ tên làm gì.

- A.

Vẻ mặt Càn Kính như biểu hiện ta nhớ ra rồi, sau đó lộ vẻ nghi hoặc:

- Tại sao ta phải xin lỗi nàng?

- Tại sao ngươi phải xin lỗi ta sao?

Ngón tay Chu Lễ Tư run rẩy. Nàng vốn tưởng rằng buổi sáng Càn Kính làm trò như vậy vì có mặt quá nhiều người nên xấu hổ, cố ý tỏ ra lạnh nhạt với mình. Buổi tối gặp, tất nhiên hắn sẽ nhận sai, xin lỗi mình. Nhưng nàng thật sự không ngờ được đối phương ngay cả một chút hối lỗi cũng không có.

- Nàng cũng không biết? Vậy nàng bảo ta xin lỗi nàng làm gì?

Càn Kính không để ý tới Chu Lễ Tư. Con người kiêu ngạo như vậy lại khiến hắn nhớ lại một nữ nhân khác. Trong nháy mắt vừa nãy, hắn thậm chí cảm giác hình ảnh của hai người kia trùng khớp với nhau. Tuy rằng vẻ ngoài của các nàng khác nhau, nhưng ánh mắt cao cao tại thượng không coi người khác ra gì, cho rằng tất cả nam nhân đều phải nịnh bợ trước bộ dạng xinh đẹp của nàng, thật sự không có gì khác biệt.

- Bích Lạc, có thể có được thiên phú về tinh thần lực và nhận biết nguyên tố, là một chuyện rất may mắn.

Càn Kính nhớ tới mình bất luận cố gắng thế nào, đến nay vẫn không - cảm giác được bất kỳ nguyên tố ma pháp nào, ánh mắt lộ vẻ ao ước:

- Lúc này, nàng nên trở về ngồi thiền, chứ không phải ở chỗ này làm người giặt quần áo hộ cho người khác.

- Ngươi cho rằng nàng muốn giặt quần áo hộ người khác sao?

Crypto.com Exchange

Chương (1-922)