Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 441

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 441: Tìm hung thủ
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Chạy trốn? Càn Kình không nghĩ hắn có thể thoát, ngay từ khi bắt đầu chiến đấu thì đội của hắn phải chết, chạy trốn chỉ càng chết nhanh. Thế nên trước khi chết giết thêm mấy kẻ địch, đổi điểm là hơn.

Khinh kỵ binh hai trăm người, số liệu chiến đấu cỡ hai ngàn. Càn Kình nhìn khinh kỵ binh từ dưới núi chạy nhanh lên, thở dài thườn thượt. May mắn là khinh kỵ binh, nếu đổi thành trọng kỵ binh, hoặc trọng trang bộ binh thì rắc rối.

Hai trăm khinh kỵ binh nhanh chóng tách ra bốn đội gồm mười người tản bốn phía điều tra, vì đội hậu cần vận chuyển binh bị tiêu diệt khiến phe mình mất năng lực xem xét vị trí đối thủ.

Tìm, phải tìm ra ngay!

Nam Môn Hướng Vinh tản bốn tiểu đội kỵ binh ra, tùy tay lệnh mười khinh kỵ binh xuống ngựa lên núi nhặt vật tư đội hậu cần vận chuyển binh bị tiêu diệt. Kẻ địch chỉ có bốn mươi đội hậu cần vận chuyển binh không thể nào mang đi hết vật tư.

Đinh!

Vị trí ngọn núi mới xảy ra kịch chiến lại lóe sáng. Mười khinh kỵ binh mặc giáp da nhẹ biến mất.

- Đây là... Không đi?

Nam Môn Hướng Vinh ngạc nhiên nhìn vị trí khinh kỵ binh chết, tuy trước sau không hao tổn nhiều người nhưng lão hai lần thua tại đây.

Quan trọng nhất là quan chỉ huy tiểu đội này rốt cuộc là đệ tử nào? Mang theo đội hậu cần vận chuyển binh biến bọn họ thành cái đinh cắm chặt vào đỉnh núi, rõ ràng không có nhiều sức chiến đấu nhưng không theo cách bình thường sau khi thắng liền rời đi mà cố thủ? Lợi dụng chiếm được trang bị cố thủ.

khinh kỵ binh tản ra tiếp tục lục tìm bốn phía. Nam Môn Hướng Vinh hơi nghi ngờ, tất cả đội hậu cần vận chuyển binh vẫn ở trên ngọn núi phải chăng có một phần tiếp tục ở đây đợi, tạo cơ hội cho một phần binh sĩ khác rút lui?

Khinh kỵ binh nhìn ngọn núi có cơ nỗ phòng ngự, không thể đánh hạ nó trừ phi triệu tập trọng trang bộ binh, hoặc đội Ma Pháp Sư, hoặc phái ra Chiến Sĩ huyết mạch càng mạnh hơn đơn độc đột kích.

- Tốc độ hành động của trọng trang bộ binh, hoặc đội Ma Pháp Sư hơi chậm...

Nam Môn Hướng Vinh trầm ngâm, chợt thấy góc bàn cờ xảy ra hai lần chiến đấu lại lóe sáng.

Giết xuống! Từ trên núi lén ùa xuống!

Nam Môn Hướng Vinh nghi ngờ con mắt của lão ra vấn đề. Đội hậu cần vận chuyển binh chọn chủ động công kích?

khinh kỵ binh tự động phản kích. Hai mươi vận chuyển binh vừa chạy lên núi vừa quay đầu bắn nỗ tiễn, trong thời gian ngắn ngủi lại có mấy khinh kỵ binh ngã trên mặt đất.

- Không thể đuổi theo.

Nam Môn Hướng Vinh vung tay kéo quân cờ ra sau khiến khinh kỵ binh lùi ra chiến trường. Giữa sườn núi bỗng chui ra mười vận chuyển binh bắn tên từ hai bên.

Nam Môn Hướng Vinh liên tục khen, tiểu tử nào đột nhiên chui ra? Cách chiến đấu chẳng những cho người cảm giác mạo hiểm không quan tâm hậu quả càng toát ra ý chí thích tấn công, cực kỳ thích xông lên. Dù trong tay khống chế đội hậu cần vận chuyển binh vẫn phát tín hiệu khiến quân đội đi tới, đi tới, đi tới.

Cảm giác này cực kỳ mãnh liệt, dù Nam Môn Hướng Vinh chỉ nhìn bàn cờ cũng cảm giác được người chỉ huy tiểu đội tỏ rõ ý muốn công kích.

Bốn mươi tên vạn chuyển binh tấn công hai trăm khinh kỵ binh? Miệng Nam Môn Hướng Vinh có vị đắng chát. Không ngờ trong số các đệ tử còn có người tính cách khá giống Nam Môn Hướng Vinh, thích mạo hiểm, nhưng dục vọng công kích đi tới mạnh hơn lão nhiều.

Ít nhất đối diện hai trăm khinh kỵ binh... Chiến Sĩ huyết mạch Thiết Tí Đường Lang thở dài, lão sẽ không chọn tấn công, ít nhất vững chắc phòng ngự câu giờ chờ quân cứu viện hoặc đầu hang, tất nhiên lúc đầu hàng sẽ tập kích.

Kiểu đánh chính diện này...

Đinh...

- Chưa xong!

Lần đầu tiên khi Nam Môn Hướng Vinh ngược lính mới đột nhiên lên tiếng, các đệ tử trong lớp nghe ra trong giọng nói của lão chất chứa tức giận không cam lòng.

Bị chọc giận? Các học viên liếc nhau. Mấy ngày nay mỗi lần đều bị lão sư ngược đến tức giận, ăn không ngon khứ, không ngờ hôm nay có người chọc giận lão sư. Là nhân tài nào từ đâu chui ra, hãy đứng lên cho các huynh đệ xem!

Chưa xong, đúng là chưa xong!

Còn có thế công lần ba. Khiến người tức giận nhất là thế công đợt ba là cơ nỗ loại lớn từ hai bên đột nhiên xuất hiện bắn vào khinh kỵ binh đã tán loạn vì rút lui.

Hơn một trăm khinh kỵ binh khi xuống núi chỉ còn bảy mươi chín. Nam Môn Hướng Vinh nhìn con số, thở dài. Hôm nay Nam Môn Hướng Vinh quyết tiêu diệt tiểu đội này!

Ma võ sĩ huyết mạch Bất Tử Quân Vương thức tỉnh thiên cực!

Nam Môn Hướng Vinh khống chế Ma tộc Lộ Tây Pháp hoàng triều, Ma võ sĩ mạnh mẽ sử dụng năng lực bay giây lát đã đến đỉnh núi.

Càn Kình thấy đốm đỏ sậm gần như màu tím, chưa kịp chỉ huy binh sĩ mới quay về núi sử dụng nỗ cơ công kích đốm sáng này chợt thấy đỉnh núi toát ra một đoàn sáng rực rỡ.

Tiếp theo tiểu đội bốn mươi người biến mất, bao gôm cả đỉnh núi.

Đây là sự cường đại của Ma võ sĩ huyết mạch Bất Tử Quân Vương thức tỉnh thiên cực!

- Ở đó, đội ma pháp cấm chú, oanh kích!

Mấy Đệ tử Chiến Sĩ hưng phấn gầm lên, đội ma pháp sớm chuẩn bị sẵn sàng từ lâu được chiến xa kéo, có một đội ma pháp rất gần với ngọn núi trước tiên phát động cấm chú.

Trong phút chốc trên bàn cờ liên tục nổ luồng sáng đen. Ma võ sĩ huyết mạch Bất Tử Quân Vương cường đại bởi vì ở mép cấm chú nên không bị tổn thương lớn, nhanh chóng di chuyển sang một bên.

Ngay sau đó, trận doanh Ma tộc phóng ra một đoàn sáng đỏ, tiểu đội lúc trước phát cấm chú bị hủy diệt.

Đội ma pháp chính là như vậy, nếu bị phát hiện thì rất dễ chết ngay.

Đội ma pháp phe đệ tử bên này biến mất, đội Ma Pháp Sư Ma tộc bị đội ma pháp học viên khác công kích hủy diệt.

Phản ứng dây chuyền xuất hiện trên chiến trường. Bàn cờ đang yên tĩnh bởi vì Càn Kình dẫn dụ Chiến Sĩ huyết mạch thiên cực biến thành khắp nơi là chiến trường.

Hai bên không phối hợp trận hình, đều là vội vàng tham gia chiến đấu.

Càn Kình nhìn chiến tranh hao lệ trên bàn cờ, thở dài. Binh ĩ trong tay Càn Kình quá ít, nếu không thì có thể chơi thêm một lúc. Thức tỉnh lực lượng huyết mạch thiên cực quá mạnh. Hèn chi Chiến Sĩ huyết mạch đều truy cầu lực lượng cá nhân mạnh nhất. Một người có khi ở mức nhất định ảnh hưởng chiến tranh, lực lượng đáng sợ biết bao.

- Lực lượng huyết mạch mạnh mẽ như vậy...

Càn Kình cất đi quân cờ u ám, nhìn số điểm tăng lên, liên tục lắc đầu.

- Vậy thì giá trị tồn tại của Chiến Sĩ bình thường là gì? Hai bên trực tiếp rót Chiến Sĩ huyết mạch vào chiến trường đánh một trận là có thể...

- Ha ha ha ha ha ha! Khinh kỵ binh của ta giết một Ma võ sĩ huyết mạch Bất Tử Quân Vương thức tỉnh thiên cực!

Tiếng kêu hưng phấn của Lợi Lợi Trát Qua vang khắp phòng học, hấp dẫn các đệ tử hâm mộ nhìn.

khinh kỵ binh xử lý một Ma võ sĩ huyết mạch Bất Tử Quân Vương thức tỉnh thiên cực? Càn Kình nhanh chóng tìm kiếm trên chiến trường, tìm thấy ngay địa điểm xảy ra vụ việc, trong lòng cảm thán Ma võ sĩ huyết mạch Bất Tử Quân Vương thức tỉnh thiên cực này thật là xui.

*****

Liều tổn hại nặng một Chiến Sĩ huyết mạch huyết mạch Chiến Thần thức tỉnh thiên cực, bản năng cũng bị trọng thương, hai phe không ai có lực lượng chiến đấu vừa lúc bị một đội khinh kỵ binh đi tới giết chết.

- Ha ha ha ha ha ha!

Càn Kình bật cười nói:

- Ai đều biết phát ra một kích mấu chốt, vật tiêu hao trong chiến tranh đôi khi đem lại tác dụng quyết định. Thật sự không thể thiếu Chiến Sĩ bình thường, nếu peh nào bỏ Chiến Sĩ bình thường là tự tìm chết.

Cuộc đại chiến ngươi chết ta sống trên bàn cờ không có khói thuốc súng mở màn rồi lại lặng lẽ kết thúc.

Bởi vì đội của Càn Kình biến mất nên trước tiên rút khỏi chiến trường, nằm trong đội ngũ bàng quan nhìn hai bên chinh chiến. Càn Kình lắc đầu thở dài, cảm thán hắn thật may mắn.

Nam Môn Hướng Vinh mạnh hơn tin đồn. Trong hồi ký của Càn gia thì Nam Môn Hướng Vinh không chỉ huy đại binh đoàn tác chiến tác chiến bao giờ, thậm chí chưa từng chỉ huy đội quân trên vạn người.

- Vốn tưởng...

Càn Kình thở dài. Vốn tưởng vị tướng quân già này chỉ thích hợp chỉ huy mấy nghìn người tác chiến, không ngờ khi chỉ huy đại binh đoàn tác chiến cũng rất xuất sắc.

Sự thật thì nhìn hai bên rót vào binh lực, tổng binh lực của các họv viên nhiều hơn Nam Môn Hướng Vinh gấp hai, kết quả chiến tranh cuối cùng lại không phải là phe có nhiều sức chiến đấu binh lực thắng.

Nam Môn Hướng Vinh chỉ tổn thất một phần sức chiến đấu binh lực tiêu diệt toàn bộ quân đội của các đệ tử.

Lợi Lợi Trát Qua mệt mỏi dựa vào lưng ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà. Hôm nay ngày là thành tích chiến kỳ của mọi người tốt nhất từ khi nhập học đến bây giờ, xử lý một phần binh lực của Nam Môn Hướng Vinh lão sư!

- Mệt quá.

Hoắc Nhĩ Thiết mệt mỏi dựa vào lưng ghế, liếc Lợi Lợi Trát Qua vẻ mặt uể oải.

Hoắc Nhĩ Thiết nói:

- Chưa từng thấy mệt như vậy.

- Đúng vậy.

Lợi Lợi Trát Qua khẽ cảm thán:

- Hôm nay dục vọng công kích của lão sư mạnh hơn trước rất nhiều. Ta từ trên bàn cờ cảm giác được chiến ý của lão sư. Rốt cuộc là tại sao? Tại sao Bất Tử Quân Vương thức tỉnh lực lượng huyết mạch thiên cực xuất hiện ở vị trí đó? Xuất hiện quá sớm.

Hoắc Nhĩ Thiết nhún vai, vẻ mặt không biết, nói:

- Thật là kỳ lạ. Nếu không phải Bất Tử Quân Vương xuất hiện quá sớm thì lần này sẽ không đánh loạn như vậy.

Các đệ tử nghe thế cùng gật đầu. Nếu không phải chiến trường hỗn loạn thì mọi người đã không vội vàng ứng chiến, sẽ không có thành tích tốt như vậy.

Toàn bộ đệ tử trong phòng học nhìn khắp nơi muốn biết là bạn học nào buộc Nam Môn Hướng Vinh đột nhiên phát động cách chiến đấu quái dị.

- Thua.

Nam Môn Hướng Vinh nhìn một phần quân lực bị thiếu, khóe môi cong lên. Nam Môn Hướng Vinh không ngờ bị dám lính mới đánh tan một phần binh lực, sao có thể?

Nam Môn Hướng Vinh lại kiểm tra chiến trường, mắt nhìn vị trí ngọn núi bị Bất Tử Quân Vương đập tan. Mọi vấn đề bắt đầu từ đây.

Nếu như đây không phải chiến ký mà là chiến tranh thật sự... Nam Môn Hướng Vinh hút hút ngụm khí lạnh. Nếu là chiến tranh thật sự thì Nam Môn Hướng Vinh sẽ không biết trước một đội hậu cần vận chuyển binh biến mất, cũng không thể nào phái khinh kỵ binh qua.

Nếu là chiến tranh thật sự, bốn mươi vận chuyển binh không rút đi lợi dụng tất cả vật tư làm chuyện gì khác, tuy chỉ có bốn mươi người nhưng... Biểu tình của Nam Môn Hướng Vinh dần khó xem. Nếu Nam Môn Hướng Vinh là quan chỉ huy tiểu đội này sau khi đoạt được mớ vật tư đủ khiến kẻ địch trả giá đắt nằm mơ cũng la đau trong tình huống không ai phát hiện ra.

- Là ai?

Nam Môn Hướng Vinh kiềm không được ngẩng đầu nhìn đệ tử khắp lớp.

Nam Môn Hướng Vinh hỏi:

- Mới rồi bốn tiểu đội vứt bỏ quân nhau nhanh chóng hành quân đến trận doanh của ta, kẻ khống chế bốn đội hậu cần vận chuyển binh là ai?

Bốn tiểu đội hậu cần vận chuyển binh? Các học viên ngạc nhiên nhìn nhau, có chuyện như vậy?

Càn Kình giơ tay phải, chậm rãi đứng lên nói:

- Lão sư, là ta.

Lợi Lợi Trát Qua ngồi thẳng người, đôi mắt rắn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Càn Kình. Dùng đội hậu cần vận chuyển binh theo kiểu hành quân gấp giết vào trận địa địch, cách tìm chết rồi lại thu đến hiệu quả kỳ diệu này là do Càn Kình nghĩ ra?

Người mới? Chỉ có hậu cần binh mà dám làm như vậy? Nhiều đệ tử ngạc nhiên nhìn Càn Kình, trong mắt dần lóe tia kính nể, tán thán, bởi vì hành động quái dị nho nhỏ này giúp mọi người lấy được thành tích tốt, thật dám nghĩ.

- Ngươi?

Vẻ mặt Nam Môn Hướng Vinh ngơ ngác nhìn, từ từ gật đầu, nói:

- Lần đầu tiên ngươi chơi chiến kỳ đúng không? Tại sao chiến đấu như vậy? Ngươi không biết đó là cao địa chiến lược rất quan trọng sao?

- Lần đầu tiên dùng.

Ngón tay Càn Kình nhẹ vuốt bàn cờ, nói:

- Ta chỉ có bốn đội hậu cần vận chuyển binh, nếu theo sau đội quân cung cấp, làm đội dự bị thì hiệu quả không lớn nên muốn đánh cuộc một phen. Ta biết nơi đó là cao địa chiến lược, vốn ta chỉ định quấy rầy quân đội của lão sư một chút, khiến lão sư nghĩ rằng đại quân phe ta đến sau đó điều chỉnh alị sắp xếp tác chiến...

Nam Môn Hướng Vinh liên tục gật đầu, đuôi mày tăng cẩn thận và lạnh lùng nói:

- Ta biết, ngươi xem nó như chơi cờ đúng không? Nếu bốn mươi quân cờ trong tay ngươi là người sống, bọn họ là bằng hữu của ngươi, là chiến hữu mà ngươi có thể dùng mạng mình đổi cho đối phương sống sót thì ngươi còn mang bọn họ làm chuyện này sao?

Giọng 1`0s không lớn vang vọng trong phòng học. Các Đệ tử Chiến Sĩ mới khâm phục Càn Kình xong mặt chợt lạnh, cúi đầu tự hỏi lòng nếu họ ở trên chiến trường thật sự thì có làm như vậy không? Mang theo huynh đệ sinh tử, chiến hữu có thể đổi mạng, biết rõ là chịu chết vẫn khiến bọn họ làm như vậy?

Ngón tay Càn Kình ma sát bàn cờ chợt khựng lại, nếu ở trên chiến trường, hắn là dẫn đầu đội hậu cần vận chuyển binh...

- Tiểu tử, lần đầu tiên sử dụng chiến kỳ sẽ phản ánh tính cách con người chân thật nhất.

Nam Môn Hướng Vinh bước xuống bục giảng, đi tới trước mặt Càn Kình.

Nam Môn Hướng Vinh lạnh nhạt nói:

- Ngươi chỉ có bốn đội hậu cần vận chuyển binh, lại còn ném đồ đạc đi nhẹ nhàng. Có lẽ ngươi cảm thấy là đang chơi, không có gì nhưng thật ra nó phản ánh trong lòng ngươi không cam tâm, không muốn nhận thua, dù trong hoàn cảnh gì cũng không muốn thua.

- Không muốn thua...

Càn Kình lặp lại lời Nam Môn Hướng Vinh nói, trái tim bỗng rộng mở. Càn Kình đích thực không thích thua, dù không thức tỉnh lực lượng huyết mạch vẫn muốn đi con đường Chiến Sĩ là vì không muốn thua những kẻ mở ra lực lượng huyết mạch.

- Không chịu thua, không nhận thua, không muốn thua.

Nam Môn Hướng Vinh chậm rãi đi giữa hai hàng bàn học, nói:

- Đây là suy nghĩ thật trong lòng ngươi. Gan mạo hiểm chôn sâu trong tiềm thức của ngươi, nhưng làm tướng quân, quan chỉ huy thì...

Nam Môn Hướng Vinh xoay người nhìn Càn Kình, giơ ngón trỏ nhẹ lắc lư, nói:

- Ngươi không đủ tư cách! Quân nhân sinh ra vì chiến tranh chứ không phải để mất mạng. Trên chiến trường, ngươi vì chiến tranh đem đến nhiều tác dụng nhưng đã chết, người ta sẽ chỉ nhớ tướng quân sống sót, chủ trì trận chiến tranh này chứ không nhớ đến ngươi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-922)