← Ch.462 | Ch.464 → |
Chỉ một suy nghĩ, trong đầu Càn Kình lại hiện ra tình huống vừa chiến đấu. Vũ khí công kích từ bốn phương tám hướng, bất cứ góc nào, mọi người liều mạng như đã điên lên.
Chưa từng có!
Càn Kình giết rất nhiều ma thú trong Tây sơn, trải qua nhiều cuộc chiến sinh tử nhưng chưa từng gặp tình huống như hôm nay. Tuy Càn Kình không ngừng đi tới nhưng vẫn không thể thoát khỏi vị trí bị động chịu đánh. Những vũ khí từ bất cứ kỳ một chỗ này lộp bộp đập xuống đầu.
Đánh hội đồng!
Lần đầu tiên khiến Càn Kình cảm giác được loại điên cuồng đánh quần ẩu. Một chọi một trăm? Đó đúng là một ăn đòn một trăm đánh.
- Nhưng khiến ta khó hiểu nhất là mới rồi ngươi làm nổ một đấu kỹ cực kỳ đặc biệt.
Âu Lạp Khắc tặc lưỡi, vẻ mặt khâm phục nhìn Càn Kình.
Âu Lạp Khắc nói:
- Chắc đó là đấu kỹ thánh giai đúng không? Ngươi thật dứt khoát buông bỏ, ở tuổi của ngươi chắc chỉ luyện một đấu kỹ này đến mức viên mãn đúng không?
Càn Kình mở mục trạng thái ra liếc sơ. Đấu kỹ vô danh, phỏng đoán thánh cấp, cửa thứ nhất viên mãn thập giai.
Viên mãn thập giai! Càn Kình gật gù, vốn tưởng sau khi đánh thắng hỏi chuyện liên quan đến Phân Kim Liên Trảm nhưng đã bị đánh bại, bây giờ hắn không tiện mở miệng hỏi cái gì.
- Được rồi, ngươi có gì muốn hỏi cứ hỏi.
Âu Lạp Khắc điều chỉnh tư thế ngồi, hai tay ấn đầu gối hai chân, ngồi chễm chệ nhìn Càn Kình.
Âu Lạp Khắc nói:
- Điều đáng tiếc duy nhất là người nổ một môn đấu kỹ, sớm biết như vậy ta không nên buộc ngươi đến mức đó.
- Cái gì? Ta có thể nêu câu hỏi?
Càn Kình rất nghi ngờ cóp hải hắn bị đánh ngu người, rõ ràng đánh thua lôi đài sao có thể đặt câu hỏi?
- Tất nhiên là được.
Âu Lạp Khắc xòe tay phải giơ cao, mỉm cười nói:
- Chỉ cần ngươi đánh gục năm tên là đã hợp cách, chắc ngươi sẽ không cho rằng một mình ngươi có thể đánh gục hàng trăm Chiến Sĩ của ta đi?
Bị lừa!
Càn Kình dở khóc dở cười. Hóa ra Âu Lạp Khắc đại thúc luôn thẳng ruột ngựa cũng biết gạt người, không chỉ có người như Âu Lạp Lạp Thần Bí Dược Tề Sư đầu óc đầy ý nghĩ kỳ quía mới biết gạt người.
- Ngay từ đầu ta đã không nói ngươi phải đánh gục hết mới hợp cách đúng không?
Âu Lạp Khắc cười híp mắt nhìn Càn Kình, nói:
- Ngươi là Chiến Sĩ, không phải đồ tề não rỗng. Bất cứ cuộc chiến nào đều là ảnh chiến tranh thu nhỏ, chẳng qua là một đánh một, một đánh một đám, một đám đánh một đám. Trong đó có khác biệt không? Chẳng phải là một bên đánh gục một bên sao?
- Chiến đấu, chính là chiến tranh...
Càn Kình nhấm nút câu Âu Lạp Khắc nói, cảm thấy mơ hồ. Cách nhìn này như một chút ánh sáng, suy nghĩ về chiến đấu, chiến tranh tổ hợp lại trong đầu Càn Kình.
- Ngươi không tìm hiểu quy tắc thì làm sao đánh thắng?
Âu Lạp Khắc búng tay, nói:
- Đương nhiên nếu ngươi mạnh hơn ta thì không cần tìm hiểu quy tắc, khi đó...
-... Chính là quy tắc của ta.
Rốt cuộc Càn Kình đã hiểu Âu Lạp Khắc đại thúc kéo một vòng lớn trừ khiến hắn cảm nhận tình trạng bị kẻ địch đông đúc đánh hội đồng ra còn để hắn hiểu sâu hơn về quy tắc.
- Cái gì là quy tắc?
Âu Lạp Khắc nhìn Càn Kình, nói:
- Thật ra ngươi vẫn không hiểu, nếu không thì mới rồi ngươi có thể đánh gục nhiều người của ta hơn. Hiện tại, ngươi có nắm chắc xử nhiều người của ta hơn không?
Càn Kình ngạc nhiên lắc đầu. Tuy đấu tự Phân Kim Liên Trảm lại sinh ra trong đấu tâm nhưng so sánh tình huống mới rồi, Càn Kình vẫn chỉ có thể xử mười hai Chiến Sĩ, đó là cực hạn của hắn, sơ suất một cái là có lẽ không thể đạt tới con số kia.
- Cho nên nói...
Âu Lạp Khắc dài giọng, đứng dậy thong thả bước hướng Càn Kình.
Âu Lạp Khắc nói:
- Ngươi vẫn không biết rõ ta nói gì với ngươi.
Càn Kình nhíu mày nhìn Âu Lạp Khắc, chẳng lẽ không phải liên quan đến chiến đấu, chiến tranh, quy tắc do phe mạnh đặt ra?
- Ta hỏi ngươi một vấn đề.
Âu Lạp Khắc giơ ngón trỏ tay phải, hỏi:
- Ngươi mạnh hay đấu tâm của ngươi mạnh?
Càn Kình ngơ ngác nhìn Âu Lạp Khắc. Càn Kình chưa từng suy nghĩ vấn đề này, bình thường chỉ cố gắng tu luyện đấu khí, đấu kỹ, đấu tâm, đến lúc chiến đấu thì sử dụng chúng nó.
- Ngươi đang dựa vào đấu tâm chiến đấu hay sử dụng đấu tâm chiến đấu? Ngươi phân biệt rõ ràng không?
Âu Lạp Khắc lắc lư ngón trỏ, nói:
- Ngươi, không thể phân biệt.
Càn Kình siết chặt nắm tay, cảm giác đã bắt được thứ gì nhưng không thể nói nên lời.
Âu Lạp Khắc im lặng nhìn Càn Kình, không nói gì thêm.
Một phút... Hai phút... Năm phút... Mười phút...
Mắt Càn Kình chợt sáng lên, hắn ngẩng đầu nói:
- Hiểu rồi! Ngườim uốn ta biết cho dù ta không thể chế định quy tắc bên ngoài thì ta vẫn là ta! Ta nên óc tư cách nắm giữ chính mình mới đúng! Vậy đấu kỹ của ta...
- Nên do ngươi khống chế.
Ngón trỏ tay phải Âu Lạp Khắc lộ mũi nhọn chỉ hướng Càn Kình, nói:
- Đấu kỹ trên cánh tay ngươi thật sự chỉ có thể sử dụng trên tay sao? Có lẽ ban đầu ngươi không thể khống chế hết nhưng ngươi cần làm thử. Con người là sống, đấu kỹ cũng sống, ngươi phải khiến nó đi theo ngươi, tuy rằng quá trình khó khăn.
Càn Kình hưng phấn đến tay chân tê dại, trong đầu tràn ngập các suy nghĩ. Nếu đúng như Âu Lạp Khắc đại thúc nói thì lúc trước hắn đã quá cứng nhắc. Trước kia Càn Kình có thể lấy chưởng thay đao, lấy tay thay kiếm, vậy tại sao không nghĩ biến thuật bắn thành quyền cước hoặc thứ khác?
Liên Châu Tiễn, vài tên cùng bắn, xuyên vân liệt nhật! Nếu hóa thành quyền cước...
Càn Kình hít một hơi căng đầy lá phổi, đấu tâm chậm rãi chuyển động, một phần đấu khí dao động từ từ tổ thành thứ tự đặc biệt. Đó là thuật bắn của Thần Xạ Chiến Sĩ huyết mạch Nghệ Vũ thế gia, Liên Châu Tiễn!
Đau, đau thấu tim. Càn Kình biết mô phỏng có sai lầm lớn, hắn nên bình tĩnh từ từ lần mò. Nhưng nếu không thể thực nghiệm không lần thì Càn Kình không cam lòng.
Thứ tự đấu khí cưỡng ép rót vào hai tay, cảm giác như ngàn vạn kim sắt đâm vào cánh tay, đau đến nỗi đừng nói là đấm ra, hơi nhúc nhích cũng đủ làm người ta đau muốn xỉu.
Cảm ơn Âu Lạp Lạp lão sư!
Càn Kình thở nặng nề, trong mắt đầy tơ máu. Nếu không nhờ Hỏa Sơn dược tề mấy năm nay hành hạ thì e rằng không chỉ vấn đề đau, cơ bắp hai tay đã bị thứ tự đấu khí không nên xuất hiện xé rách.
Vù vù vù vù vù!
Thanh âm như dây cung liên tục rung vì thứ tự đấu khí. Càn Kình tựa như cường cung kéo căng, hai vai run nhẹ, nắm tay sớm không kiềm được cô đơn bỗng bắn ra. Trên bầu trời để lại một chuỗi quyền ảnh, tiếng xé gió vù vù như kình tiền rạch không gian đấm ra.
Âu Lạp Khắc khoanh tay trước ngực, đuôi mày giật giật. Nắm đấm dày đặc kêu vù vù như mũi tên liên tục bắn ra, khiến người nín thở.
Quyền như tên, cánh tay như dây cung. Người như nguyên đội Cung Tiễn Thủ cùng hành động, tên tạo cảm giác ngộp thở.
Từng đợt thứ tự đấu khí chấn động làm cơ tay Càn Kình gần như vặn vẹo, phát ra áp lực gió khí thế khiến người tinh thần run sợ.
← Ch. 462 | Ch. 464 → |