Vay nóng Tinvay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 481

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 481: Tái ngoại! Tái ngoại! Tái ngoại!
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)

Siêu sale Lazada


- Đúng rồi...

Tư Lạc Ngân đi tới cửa quay đầu lại, cẩn thận nhìn Càn Kình, hít sâu vài hơi.

Tư Lạc Ngân nói:

- Càn hội trưởng, không biết người có hứng thú đảm nhiệm hội trưởng Công Hội Dược Tề chúng ta không?

Hồng Sắt Ước Khắc đứng ngoài cửa ngoáy lỗ tai, nghi ngờ đã nghe lầm. Hội trưởng Công Hội Dược Tề dùng giọng điệu thương lượng gửi lời mời Càn Kình?

Hội trưởng Công Hội Dược Tề! Đó không phải vị trí dùng kim tệ mua được, bao nhiêu người tranh bể đầu, dâng lên món tiền lớn cũng không chiếm được.

Bây giờ hội trưởng Công Hội Dược Tề thương lượng với Càn Kình, hoặc nên nói là giọng điệu cầu xin, hy vọng hắn chịu nhận Công Hội Dược Tề.

Hồng Sắt Ước Khắc rất muốn tiến lên hỏi Tư Lạc Ngân có phải đầu lão bị cửa kẹp hay ngựa đá? Đây là ngôi hội trưởng Công Hội Dược Tề!

Lý Lực Thác Đặc há hốc mồm to đến nỗi có thể nhét một quả trứng vào. Đây là ý gì? Công nhiên đào góc tường? Trong một ngày Lý Lực Thác Đặc nhiều ít biết tình huống hội trưởng mới, bây giờ là hội trưởng của Công Hội Thiết Tượng, hội trưởng tương lai của Hồng Lưu Chiến Bảo, thân thích của Vô Đạo hội Quân Vô Đạo, Công Hội Dược Tề cũng muốn vô giúp vui?

Khoan đã! Trán Hồng Sắt Ước Khắc toát mồ hôi lạnh. Nếu Càn Kình nhận Công Hội Dược Tề thì trong tay hắn có bốn đại thế lực, cho dù thế lực thành chủ liên hợp với thế lực khác cũng chỉ miễn cưỡng đối kháng với Càn Kình.

Sau này hơn một nửa thành thị Vĩnh Lưu thành là họ Càn!

- Công Hội Dược Tề...

Càn Kình suy nghĩ vài giây làm Tư Lạc Ngân sốt ruột muốn xỉu, cuối cùng nghe hắn nói.

- Không phải không thể nhận, nhưng ta nghe nói thái độ Công Hội Dược Tề đối với Chiến Sĩ rất tệ, kém hơn cả Công Hội Thiết Tượng. Nếu ta nhận nó thì phải bỏ thói quen này.

Càn Kình gật đầu lia như gà mổ thóc:

- Đó là tất nhiên!

Chỉ có người tiếp xúc với Càn Kình mới biết trình độ dược tề của hắn cao bao nhiêu. Tâm huyết suốt đời của Tư Lạc Ngân là Công Hội Dược Tề Vĩnh Lưu thành, nhưng nó ở trong tay lão và sư phụ của lão không có khả năng phát triển.

Cả đời Tư Lạc Ngân có ước mơ lớn nhất không phải là thành tựu cao bao nhiêu trong dược tề mà hy vọng Công Hội Dược Tề phát triển lớn mạnh, thực hiện nguyện vọng không thể hoàn thành trước khi sư phụ chết.

Tư Lạc Ngân vốn tưởng rằng suốt đời đều không thấy được nhưng Càn Kình xuất hiện! Tư Lạc Ngân bất chấp chuyện khác, chỉ cần Càn Kình chịu làm hội trưởng Bảng bách chiến Chiến Sĩ hệ thì điều kiện gì lão cũng đồng ý.

- Càn hội trưởng cứ yên tâm, nếu ai không sửa bệnh xấu đó thì lão tử... Không! Ta diệt hắn!

Hồng Sắt Ước Khắc cảm giác đang nằm mơ, cơn ác mộng gã chưa từng tưởng tượng. Này sao có thể? Làm sao có thể! Trước giờ Tư Lạc Ngân thấy thành chủ đại nhân còn hĩnh mũi nhìn trời, nếu trước kia nghe ai nói thái độ Công Hội Dược Tề không tốt với Chiến Sĩ thì lão sẽ phun nước miếng, vậy mà hôm nay...

Thế nhưng... Hoàn toàn đồng ý! Thế này... Hồng Sắt Ước Khắc cảm giác quá nhảm nhí. Có người cầu người khác nhận thế lực, bên nhận còn nêu điều kiện nếu không thì sẽ không làm. Bên đưa thế lực rất vui vẻ đồng ý như chính mình là bên nhận thế lực.

- Vậy được rồi, hôm nào ta đi Công Hội Dược Tề.

- Được, thế ta đi tìm người đây!

Hồng Sắt Ước Khắc nhìn Tư Lạc Ngân nhảy chân sáo rời khỏi Công Hội Thiết Tượng, lại xuyên qua cửa phòng quan sát Càn Kình nằm trên giường. Rõ ràng Càn Kình bị thương nặng nằm trên giường nhưng phát ra một cảm giác, cảm giác chưa có lúc Càn Kình quyết đấu với Tà Nguyệt Thiên Sứ Lôi Nguyệt Nguyệt.

Đại nhân vật! Hồng

Hồng Sắt Ước Khắc cảm giác khí chất trên người Càn Kình không biết từ khi nào đã trưởng thành, đó không phải khí chất nhân vật thượng lưu bình thường mà hỗn hợp chiến và máu.

Vĩnh Lưu thành chưa từng yên lặng như hôm nay, con đường rộng rãi gần như không thấy người đi đường. Cả tòa thành thị to lớn thực hành giới nghiêm nghiêm khắc. Quân thủ thành, Chiến Sĩ Hồng Lưu Chiến Bảo, thành viên Vô Đạo hội, một vài Chiến Sĩ, Ma Pháp Sư Công Hội Dược Tề biểu tình nghiêm túc di chuyển trong thành thị.

Càn Kình ngồi trong thùng xe nhìn ra ngoài. Mấy đại thế lực liên hợp công kích Lôi gia, Càn Kình đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không biết tình huống bên tái ngoại như thế nào? Vừa lúc thương đội La gia hai lần xảy ra vấn đề ngoài tái ngoại, Càn Kình có thể hỏi người truyền tin.

- Chuyện hôm nay ta sẽ không bỏ qua!

- Bản hội trưởng mặc kệ các ngươi tìm cớ gì liên hợp hành động, mặc kệ chuyện các ngươi và Lôi gia. Nhưng bản hội trưởng làm khách trong Lôi gia, các ngươi dám ra tay tập kích, ngộ thương bản hội trưởng...

Càn Kình vãnh tai nghe đường cái trống trơn vang vọng tiếng gầm quen thuộc.

Tư Đạt Khắc, phó hội trưởng Thủy Tinh Ma Pháp Tháp!

Càn Kình nhíu mày, xuyên qua cửa sổ nhìn xe ngựa từ đối diện chạy tới. Tại sao Tư Đạt Khắc xuất hiện trong Lôi gia? Tư Đạt Khắc là phó hội trưởng Thủy Tinh Ma Pháp Tháp, cho dù cùng Lôi gia có gì thì mặt lý luận phái một chấp sự là quá đủ, tại sao phó hội trưởng đích thân đi?

Tư Đạt Khắc ngồi trên xe ngựa cầm ma pháp trượng gào thét nhưng không làm gì được Chiến Sĩ hộ tống gã đi Thủy Tinh Ma Pháp Tháp. Muốn giết Chiến Sĩ này rất đơn giản, ném một ma pháp là quá đủ, nhưng tiếp theo phải làm sao?

Sợ là hôm nay Lôi gia thật sự sẽ trở thành ký ức lịch sử Vĩnh Lưu thành.

Tư Đạt Khắc nhắm mắt lại, cảnh tượng Lôi gia bị vây công lướt qua trong đầu. Tư Đạt Khắc khó khăn lắm mới tìm được một minh hữu nhưng không ngờ đại gia tộc như Lôi gia gặp bốn đại thế lực liên hợp công kích.

Tại sao? Tại sao!?

Tư Đạt Khắc không nghĩ ra bình thường đại thế lực trong Vĩnh Lưu thành tương đối cân bằng, nếu không giữ cân bằng đó thì có lẽ Hồng Lưu Chiến Bảo là đại thế lực thứ nhất biến mất rồi.

Hôm nay rốt cuộc làm sao vậy? Lôi gia có thực lực tổng hợp cực kỳ mạnh vậy mà... Tư Đạt Khắc lắc đầu nguầy nguậy. Lôi gia làm gì đắc tội bốn đại thế lực? Vì sao lần này Lôi gia gặp công kích nhưng không thấy lão gia chủ của Lôi gia, Lôi Chấn đâu? Không lẽ Lôi Chấn thông qua đường hầm bí mật hôm nay đã rút khỏi Vĩnh Lưu thành?

Rút khỏi Vĩnh Lưu thành? Lôi gia sẽ đi đâu? Tư Đạt Khắc nhíu mày suy đoán nhưng vẫn không nghĩ ra Lôi gia có thể đi đâu.

Càn Kình đóng cửa sổ lại, xe ngựa yên tĩnh đi trên đường, bánh xe gỗ cùng mặt đất phát ra thanh âm giòn vang. Mấy Chiến Sĩ quay quanh xe ngựa căng thẳng nhìn chăm chú bốn phía.

Sau ống khói một gian nhà bên đường bỗng vang lên tiếng quát đầy sát khí:

- Càn Kình, chết đi!

Một Chiến Sĩ mặc y phục Chiến Sĩ thêu chữ 'lôi' cầm cơ nỗ mạnh mẽ nhảy lên cao, kình tiễn tỏa định Càn Kình.

Bùm!

Mảnh gỗ bên vách thùng xe bỗng nổ tung, vô số mảnh vụn bắn tung tóe. Mũi tên xoáy nhanh phát ra tiếng rít vù vù cuốn vụn gỗ hình thành con rồng gỗ mắt thường trông thấy bay cực nhanh kéo theo một lằn không khí cực dài.

*****

Mũi tên nhanh chóng phóng to trong mắt tên thích khách, gã chưa kịp phản ứng thì trường kiếm đã đến trước mặt.

Phập!

Kình tiễn đâm thủng ngực thích khách, sau lưng bay ra cột máu thô to, tựa như bôi một vệt màu đỏ rực trong bầu trời xanh biếc.

Làm sao có thể...

Nỗ tiễn rớt khỏi tay thích khách, gã té xuống nóc nhà, trượt theo mái nghiên lăn lông lốc xuống đất. Thích khách té cái bịch xuống đất, bụi bặm dính máu bắn tung lên. Thích khách ngơ ngác nhìn Càn Kình ngồi trong xe vách tường hổng một lỗ lớn. Chẳng phải tin tức nói Càn Kình bị thương nặng không dậy nổi sao? Tại sao... Sao có thể...

Chiến Sĩ canh giữ xe ngựa mới rút đao kiếm ra khỏi vỏ, vẻ mặt khó hiểu nhìn trong xe ngựa. Mới không lâu trước Càn Kình còn thở không nổi, hấp hối vậy mà giờ hắn phát ra công kích hung bạo.

Càn Kình nhìn lướt qua mấy Chiến Sĩ Hồng Lưu Chiến Bảo đứng ngoài thùng xe, ngón trỏ đặt trên môi ra hiệu đừng nói. Càn Kình rất yên tâm Chiến Sĩ xuất thân từ Hồng Lưu Chiến Bảo, nhưng người của Lôi gia làm sao biết hắn sẽ đi con đường này?

Công Hội Thiết Tượng!

Càn Kình nằm trở lại thùng xe, bỏ cường cung vào đấu giới, khí lạnh chạy dọc sống lưng. Càn Kình tỉnh táo lại, hắn đã bỏ qua một điểm, đó là Lôi Quang Minh! Tuy Càn Kình tìm người khống chế Lôi Quang Minh nhưng đã quên gã ở trong Công Hội Thiết Tượng nhiều năm, gã có thân tín của mình.

Có lẽ sau khi Vân Tinh Huy Thăng khống chế được Lôi Quang Minh thì từng phái người kiểm soát thân tín của gã, nhưng rất khó hốt trọn mẻ lưới. Chỉ cần bỏ sót một người không bị theo dỗi thì tình huống vừa rồi không có gì lạ.

Đây chính là thực lực ẩn giấu của thế lực nhiều năm!

Càn Kình thầm khuyên nhủ mình đúng là hắn yếu về mặt này, nếu như Phần Đồ Cuồng Ca được thế gia bồi dưỡng từ nhỏ thì sẽ trước tiên phá hỏng lỗ hổng này.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy...

Càn Kình thở dài, nữ ma cũng có năng lực này. Càn Kình luôn cho rằng mình là toàn tài nhưng bây giờ đã nhận ra hắn bản năng quá kiêu ngạo.

Phản tỉnh! Càn Kình nhớ lại mỗi một đoạn trong hai ngày qua. Làm Chiến Sĩ, sau khi chiến đấu dù thắng hay thua đều phải phản tỉnh, cách làm này áp dụng cho mọi chuyện trong sinh hoạt.

Xe ngựa chạy về Hồng Lưu Chiến Bảo, trên đường không gặp ám sát gì nữa.

Càn Kình đoán được người Lôi gia rất ít có ai đơn độc hoạt động trong thành thị, đa số bị bốn đại thế lực hợp tác khống chế hoặc áp chế. Thời gian Lôi gia trở thành lịch sử trong Vĩnh Lưu thành bắt đầu đếm ngược.

Trước cửa Hồng Lưu Chiến Bảo trnà ngập không khí căng thẳng. Mấy Chiến Sĩ mặc giáp, tay cầm chiến đao đã rút khỏi vỏ cảnh giác đi tới đi lui.

Dù gì Lôi gia là thế lực lớn cắm rễc trong Vĩnh Lưu thành nhiều năm, phải luôn phòng ngừa bọn họ lấy ra lá bài cuối cùng làm chuyện khó thể tưởng tượng ra.

Càn Kình bị mọi người nâng vào Hồng Lưu Chiến Bảo. Mấy Chiến Sĩ thủ vệ thấy người Càn Kình quấn băng vải nhuộm máu thì nhíu mày. Hèn chi Mộc Quy Vô Tâm hội trưởng đại nhân nổi khùng hợp sức với nhiều thế lực Vĩnh Lưu thành cắn chết Lôi gia.

Bốn binh sĩ nâng Càn Kình vào trong phòng trong hoa viên Hồng Lưu Chiến Bảo. Mấy nữ chủ nhân chen chúc đi lên đẩy bốn binh sĩ ra, ánh mắt quan tâm nhìn Càn Kình nằm trên cáng.

Cổ Nguyệt Gia Anh lặng im xoay người, một tia khí lạnh phát ra từ thân thể im như tượng.

Sát khí!

Bốn Chiến Sĩ đứng ngoài cửa ánh mắt giao nhau với Cổ Nguyệt Gia Anh, đánh rùng mình. Bốn Chiến Sĩ nghe hội trưởng nói nữ nhân này có một ngoại hiệu nhiều người đã quên. Tuyết nữ? Không! Là huyết nữ!

- Ta nói này...

Càn Kình ngồi dậy nhìn bóng lưng Cổ Nguyệt Gia Anh, hỏi:

- Định đi đâu?

Ống tay áo dài của Cổ Nguyệt Gia Anh khẽ run, hai vai run rẩy. Cổ Nguyệt Gia Anh chậm rãi xoay người lại, khó tin nhìn Càn Kình.

Mấy nữ chủ nhân ngơ ngẩn nhìn Càn Kình đột nhiên ngồi dây, xem tốc độ và động tác nhìn không ra bị thương ở đâu.

Chiến Sĩ ngoài cửa vội đóng cửa lại, không chú ý chuyện xảy ra trong gian phòng bọn họ không nên biết.

Càn Kình tháo băng vải dính máu trên người xuống, nói:

- Ngay hôm qua đúng là bị thương nặng nhưng ta có cách bí mật nhanh chóng chữa lành thân thể, bây giờ không sao rồi. Nhưng cần giữ bí mật tình trạng hiện giờ của ta.

Đôi mắt Cổ Nguyệt Gia Anh ít khi hiện tình cảm hung dữ liếc xéo Càn Kình, ngồi xuống ghế vợ cả.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nhéo mạnh sau lưng Càn Kình, bước hướng chỗ ngồi của mình.

Càn Kình vịn eo, liếc khắp phòng.

Càn Kình hỏi:

- Người tái ngoại đâu?

- Ngủ.

Cổ Nguyệt Gia Anh lạnh nhạt nói:

- Trên người có mười lăm vết đao chém, trông rất mệt, nói xong ý muốn liền xỉu.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nheo mắt nói:

- Xem bộ dạng của người đó chắc thời gian dài không ngủ.

Phòng khách bỗng vang tiếng kêu vui sướng:

- Càn Kình!

Cửa phòng bị thô bạo đá mở, bóng người chưa thay chiến y nhuộm máu xuất hiện trước cửa.

Càn Kình nhướng mày, nhận ra ngay Chiến Sĩ đứng ngoài cửa là thành viên tiểu đội thứ mười bảy đại đội thứ ba đoàn mã tặc Hắc Phong. Càn Kình từng thấy mã tặc này ở bên cạnh Hoa Viêm Bất Kiến nhưng không biết tên gì, ngoại hiệu là Dã Thảo.

Đoạn Phong Bất Nhị từng đùa hỏi sao kêu biệt danh như thế? Đáp án là sức sống của Chiến Sĩ mã tặc này rất mạnh, trước kia gã có đi chiến trường nhân ma, trận đó bị ba mươi hai vết đao chém, người ta từ bỏ chữa trị cho gã nhưng không ngờ vẫn kiên cường sống tiếp.

- Dã Thảo?

- Có!

Mặt Dã Thảo hiện biểu tình mừng như điên. Càn Kình còn nhớ gã, và không có địch ý hay cố ý không muốn gặp gã, chuyện lúc trước lo lắng thật dư thừa.

- Sao ngươi đến đây?

Càn Kình tiến lên nhường một chỗ ngồi cho Dã Thảo mặt dính đầy bùn máu, hỏi:

- Tiểu đội mười bảy có khỏe không? Tìm ta có chuyện gì?

Vui vẻ trên mặt Dã Thảo nhanh chóng bị nặng nề thay thế, gã không ngồi xuống mà bắt lấy cổ tay Càn Kình.

Dã Thảo sốt ruột nói:

- Ta không muốn lừa ngươi, đại tỷ không cho ta đến tìm ngươi, là thuộc hạ chúng ta bàn bạc tự mình đến nhờ ngươi giúp đỡ. Bây giờ Hắc Phong hoàn toàn rối loạn, Tam đương gia và Đại đương gia không thể nhẫn nhịn nhau nữa, ma sát biến thành phe phái tranh đấu... Đại tỷ cũng bị cuốn vào.

Càn Kình nhìn chằm chằm vết thương trên người Dã Thảo, im lặng. Từng ở chung nhiều ngày, quan hệ giữa các mã tặc trong tiểu đội mười bảy giống như người nhà, xem ra tình hình rất nghiêm trọng nếu không thì đám Dã Thảo sẽ không muốn nhờ người ngoài là Càn Kình.

- Càn Kình, bây giờ ngươi sống rất tốt.

Dã Thảo nhìn Càn Kình, nói:

- Ta không có quyền yêu cầu ngươi cùng ta đi mạo hiểm. Tái ngoại rất hỗn loan, nếu ngươi không muốn đi cứ nói thẳng, đừng tìm cớ hay do dự suy nghĩ làm chậm trễ thời gian. Nếu không cứu ra được đám đại tỷ thì ít nhất ta quay về cùng bọn họ chết.

Độc nhãn của Lộ Tây Pháp Lưu Thủy lóe tia kỳ dị, không ngờ mã tặc trong tin đồn chỉ biết có kim tệ, nhát gan lại tàn nhẫn còn có loại người như vậy. Tuy thực lực Dã Thảo không mạnh nhưng bên trong ẩn chứa khí chất cứng hơn cả sắt thép.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-922)