← Ch.491 | Ch.493 → |
Càn Kình liếc cây quạt cấp đấu binh, thứ này không nhẹ hơn Trảm Mã Đao, thật không nhìn ra Mộc Nột Thiên Sách có sức mạnh khá lớn.
Thiết Nam bình tĩnh đứng một bên. Lục hoàng tử điện hạ chẳng những đầu óc thông minh còn trời sinh có thần lực, tu luyện đại lực đấu khí mật quyển của Chân Sách hoàng tộc, lực lượng sánh bằng các dũng sĩ Man tộc.
Khóe mắt Phùng Liên Thứ Cuồng co giật, hận ý tăng vùn vụt trong mắt. Đấu giới, hai người đều có đấu giới! Bởi vì Phùng Liên Thứ Cuồng không có đấu giới mới không thể không khiến nhi tử trấn thủ bản bộ, lại bị hai người này giết chết.
Từng tia đấu khí toát ra từ người Phùng Liên Thứ Cuồng nhập vào chiến đao, nhiệt độ quanh chiến đao sáng chói bỗng giảm thấp, chỉ có đấu khí nhảy múa trên chiến đao là như ngọn lửa hừng hực, tràn ngập quỷ dị!
[CHARGE=4]
Đấu khí thuộc tính.
Chân Phùng Liên Thứ Cuồng đạp đất, cỏ xanh đông thành băng, giây sau cỏ xanh như băng lại đốt cháy. Chỉ trong một giây Phùng Liên Thứ Cuồng nhún chân xông hướng Càn Kình, cỏ xanh bị đóng băng biến thành đống tro.
Chỉ khi bị lửa cháy odót mới biến thành tro đen, bây giờ cỏ xanh trước đó bị đóng băng đã thành bãi rơm khét đen.
Đấu khí băng diễm! Hắc Phong tham lam nhìn bóng lưng Phùng Liên Thứ Cuồng. Đây chính là đấu khí băng diễm trong lời đồn, đấu khí thuộc tính đặc biệt. Đấu khí cực băng, có thể đóng băng đấu khí của địch thủ và có năng lực lửa đốt thiêu cháy đấu khí, đấu khiếu, thân thể đối thủ.
Bí pháp đấu khí thánh giai trong tin đồn. Hắc Phong nuốt nước miếng. Nghe nói Phùng Liên Thứ Cuồng được một bộ bí pháp đấu khí Băng Diễm không trọn vẹn, thật đáng tiếc, khiến giá trị bí pháp đấu khí giảm mảng lớn, nếu không thì Hắc Phong sẽ dùng mọi thủ đoạn cướp lấy.
Phùng Liên Thứ Cuồng chém một nhát đao, thân đao thẳng băng không cong, như cục đá rơi vào hồ, nhìn như đơn giản nhưng ẩn chứa áo nghĩa đao pháp xoay tròn giết người nhiều năm luyện thành.
Hoàng kim đấu tâm! Diệt Ma cửu chiến!
Phùng Liên Thứ Cuồng chém ra một đao, đao khí tỏa định trán Càn Kình cách chưa đến một tấc. Thân đao run bần bật phát ra một chuỗi thanh âm vù vù, như đàn cầm nghện hân âm nhạc đàn trong rạp hát toát ra sát khí kim loại réo rắt.
Cổ tay Càn Kình kéo theo khuỷu tay lật lại, Trảm Mã Đao giơ ngang trước ngực bỗng chốc dựng thẳng xẹt sang bên cạnh, đập vào chiến đao chém tới.
Keng keng keng!
Keng keng keng!
Khoảnh khắc đao phong giao nhau, một chuỗi tiếng kim loại va chạm vang lên như mấy trăm người cầm đao chém nhau. Tiết tấu từ ban đầu mau lẹ giòn tai đến cuối cùng chói tai, như mấy trăm cái chiêng đồng cũng vỗ, như răng cưa ma sát kéo co.
Đấu khí văng khắp nơi, hỏa tinh tứ tán. Đao phong Trảm Mã Đao phủ một tầng sương trắng mắt thường trông thấy. Chiến đao của Phùng Liên Thứ Cuồng muốn đè xuống nhưng cảm giác thân đao có một tia lực lượng, lưỡi chiến đao bằng bằng sắt có vết nứt.
Đó là khi hai thanh chiến đao va đụng chênh lệch chất liệu dẫn đến kết quả!
Sao có thể?
Phùng Liên Thứ Cuồng cắn chặt răng, đấu khí băng diễm mới vào đao phong Trảm Mã Đao đã bị ngăn cản hơn phân nửa, không còn bao nhiêu đấu khí truyền vào người kẻ cầm đao. Đây là đao gì?
Tiếp tục đè dao xuống? Cưỡng ép dùng đấu khí đột phá đấu binh của đối thủ? Hay là sửa đao thế công kích?
Cứ tiếp tục đánh là cược đấu khí vàvận may. Cược đấu khí có thể phá tan hoa văn ngăn cản đấu khí trên đấu binh của đối thủ, đóng băng đấu khí của Càn Kình, giảm thấp tốc độ di động của hắn sau đó ra tay giết.
Sửa thế đao? Vậy phải tổ chức công kích lại, tiên cơ đã cướp được lại phải giành láy một lần nữa.
Trong phút chốc bản năng Chiến Sĩ của Phùng Liên Thứ Cuồng giúp gã thực hiện cách chiến đấu chính xác nhất. Chiến đao theo cổ tay xoay không đè xuống mà chém xéo, muốn kề sát chiến đao của Càn Kình cắt xuống dưới.
Keng keng keng!
Thân đao như con rắn độc leo lên dọc theo thân cây, tốc độ cực nhanh chém hướng cánh tay Càn Kình. Chiến đao đi qua đâu là dáy lên sương trắng như mùa đông phủ sương.
Đao thật ác độc! Mắt Càn Kình sáng lên. Nếu đổi lại là Càn Kình thì hắn cũng sẽ làm phản ứng như vậy, đấu binh hai bên chênh lệch quá lớn. Thanh chiến đau kia chỉ là đấu binh nhị giai, nếu không nhờ có thực lực Diệt Ma cửu chiến của Phùng Liên Thứ Cuồng chống đỡ, thực lực hai bên ngang nhau thì một đao của Càn Kình có thể chém nát điểm yếu mỏng manh của đấu binh thứ phẩm nhị giai.
Phùng Liên Thứ Cuồng thay đổi thế đao, thiếu vài phần tàn nhẫn, tăng phần độc ác như rắn, lướt nhanh trên đao phong Trảm Mã Đao. Đao phong cực kỳ sắc bén nếu chạm vào cánh tay Càn Kình thì dù là Phong Vân Kim Thân cũng không thể ngăn cản một đao đáng sợ.
Cổ tay Càn Kình liên tục xoay, chiến đao cũng bắt chước trượt trên chiến đao của Phùng Liên Thứ Cuồng, biến thành thuận thế chém vào giữa đối phương.
Một đao kia lăng không trảm kích, mắt Phùng Liên Thứ Cuồng hoa lên. Dường như không phải Trảm Mã Đao bay xuống mà là sông dài trong Tinh Thần treo cao, vô số ngôi sao tụ tập trên chiến đao chảy xuôi, khiến người nảy ra ý nghĩ không thể ngăn cản.
Thế nhưng đem đao kích dung hợp tinh thần?
Phùng Liên Thứ Cuồng nghe tiếng đao rít như sông gầm rống, da đầu tê dại. Vốn thực lực đấu tâm của Phùng Liên Thứ Cuồng trên Càn Kình, bây giờ bởi vì đấu binh chênh lệch quá lớn, đấu khí của gã không thể trấn áp. Nếu đánh quyền cước thì Phùng Liên Thứ Cuồng tung mấy đấm là đánh gục Càn Kình.
Hiện giờ... Hiện giờ...
Bên tai Phùng Liên Thứ Cuồng nghe trường đao dấy lên khí lãng lao nhanh, tựa như trường hà từ trên trời giáng xuống ý cảnh, tim gã đập nhanh. Phùng Liên Thứ Cuồng biết nếu đỡ chiến đao thì dù có cản được chiến đao của gã cũng sẽ phế.
Trong phút chỉ mành treo chuông, Phùng Liên Thứ Cuồng bùng nổ thực lực Diệt Ma cửu chiến thành danh đã lâu, mười ngón chân bấu bên phải, thân thể như bị người kéo sang hai thước tránh khỏi một đao trường hà lao nhanh.
Cùng lúc đó, Càn Kình nheo mắt thành khe hở hẹp. Khí lưu nào trên chiến trường đều bị Càn Kình nắm giữ trong tay. Tại Cổ Hoang Sa Hải, Càn Kình dùng mạng đổi lấy thành quả tu luyện nay hoàn toàn bùng nổ. Càn Kình cảm giác đạt tới độ cao chưa từng có, cảm nhận rõ ràng mỗi một hạt cát di chuyển.
Mười ngón chân Phùng Liên Thứ Cuồng bấu mạnh mặt đất, Càn Kình đã quan sát cảm giác đến hết thảy, đầu gối khẽ run, Vạn Ảnh tệ đến nỗi không đạt tới bán thành phẩm đã xông lên. Trảm Mã Đao chợt thu lại, khí lãng lao nhanh ngừng, đao quang chói mắt đông lại trong khoảnh khắc này.
Tinh quang tẫn diệt! Nguyệt quang đóng băng!
Càn Kình kéo thu Trảm Mã Đao tựa như dải ngân hà từ trên trời giáng xuống đột nhiên bị đóng băng! Đông lại! Lao nhanh như đại giang trường hà sóng vỗ, lực lượng chém vô biên tĩnh lặng. Dù là đao quang cũng như ánh đao trong tranh, ngưng kết.
Tình huống này chỉ có dung hợp tốc độ, kỹ xảo khi xuất đao mới xảy ra dị tượng đó.
Một đao dừng lại, tiếp theo cổ chân Càn Kình chấn động, Vạn Ảnh biến chủng đi tới. Đao quang tạm dừng trên Trảm Mã Đao lại bùng nổ, từ cực tĩnh đến nổ tung. Trảm Mã Đao tựa như Cổ Hoang Sa Hải vui giận bất thường, đao quang, đấu khí nổ tung. Từng luồng đấu khí giống như thiên đao vạn kiếm bao bọc Phùng Liên Thứ Cuồng.
*****
Đấu kỹ thánh giai Phân Kim Liên Trảm!
Kéo đao, bạo đao, khí thế của Càn Kình khác với trước. Những ngày tháng khổ luyện trong Cổ Hoang Sa Hải bị đao phong của Phùng Liên Thứ Cuồng áp lực thật sự đột phá.
Đây không phải đột phá về thực lực mà là đột phá ý cảnh chiến đấu. Chém ra một đao không đơn thuần là đi tới, trong đao phong ẩn chứa đại thế. Có bạo liệt và lạnh băng của Cổ Hoang Sa Hải, có một tia mênh mông thần bí của Tinh Thần, chúng nó tụ tập vào khí thế làm người đối diện chiến đao có cảm giác một mình trước sông lớn vỡ đê, bản thân thật nhỏ bé.
Đấu khí Trảm Mã Đao chấn động, tiếng đao như trống trận vỗ. Đao quang đầy trời lấp mỗi một khe hở, chiến đao to lớn không còn là đao mà là bút vẽ trong tay nghệ thuật đại sư, vẽ khung trời sao bí ẩn trên trời.
[CHARGE=4]
Đao... Như sao.
Trong Vô Tận thế giới, Càn Kình đi theo đám người Bố Lai Khắc đại thúc, Âu Lạp Lạp, Á Đương Tư, Âu Lạp Khắc, A Khắc Nạp Thập, lâu dần ánh mắt của hắn biến khác hẳn. Tích lũy nhiều năm giờ đây đột nhiên bùng nổ làm chính Càn Kình cũng bất ngờ.
Lúc bị Thiết Nam mạnh mẽ áp chế không bùng nổ, gia chủ Lôi gia Lôi Quang Minh dùng đấu hồn tập kích cũng không bùng nổ nhưng đột nhiên bùng nổ tại đây. Nhiều lần tích lũy chỉ cần một chút nhen nhóm là sẽ nổ tung. Phùng Liên Thứ Cuồng ra tay rốt cuộc châm lửa.
- Ủa?
Đuôi mày Dị nhướng cao. Ý cảnh một đao kia tuyệt đối không phải trình độ Chiến Sĩ Tru Ma có thể chém ra nhưng Càn Kình lại làm được.
Phùng Liên Thứ Cuồng cảm nhận đao thế, đao uy phô thiên cái địa ập đến, biểu tình của gã trầm trọng. Thân thể Phùng Liên Thứ Cuồng vùng vẫy trong dải ngân hà, muốn tránh né nhưng không thể.
Trong thời gian ngắn Càn Kình dựa vào chiến đao cướp về tiên cơ, ưu thế. Phùng Liên Thứ Cuồng ở trong đao khí, tim đập nhanh. Tránh né? May mắn thì bị thương. Thanh đao này, chiến đao đáng giận này! Nếu như không có thanh đao này...
- Khai!
Mắt Phùng Liên Thứ Cuồng lóe tia quyết tuyệt, trước tiên giải quyết thanh đao này!
Phùng Liên Thứ Cuồng hét to, vô số đấu khí màu xanh lam phun ra từ chiến đao của gã. Trong phút chốc không khí liên tục giảm nhiệt độ, quanh thân đao âm độ c, không chỉ âm độc c, hơi nước trong không khí phút chốc bị đông lại. Hơi nước bị đông quái dị thiêu đốt...
Đấu tự nổ. Phùng Liên Thứ Cuồng gầm rống, miệng phun ra hơi thở bị không khí đóng băng. Trong phút chốc như muốn đóng băng cả đao thế lao nhanh đại giang trường hà của Càn Kình.
Cùng lúc đó, chiến đao của Phùng Liên Thứ Cuồng hóa thành vệt đao trắng chém vào Trảm Mã Đao phát ra tiếng băng rạn nứt. Đấu binh nhị giai gãy thành mấy trăm mảnh vỡ kim loại bay tứ tan. Đấu khí mạnh mẽ tủngf kích không phải muốn xông qua đấu binh mà làm ượn lực xung kích mạnh mẽ đánh mở chiến đao trong tay Càn Kình.
Âm ba mươi độ, Phùng Liên Thứ Cuồng bạo đấu tự đấu kỹ riêng âm ba mươi độ, gã đau lòng đến toàn thân đau nhức.
Đấu kỹ riêng đấu khí băng diễm âm độ, âm không độ, dưới ba mươi độ, dưới trăm độ. Đại tiến giai, thật sự không độ! Chung cực tiến giai, độ không tuyệt đối!
Mấy năm nay Phùng Liên Thứ Cuồng rốt cuộc cô đọng đấu tự thứ ba, âm ba mươi độ. Phùng Liên Thứ Cuồng nổ đấu kỹ mạnh nhất, đấu khí lạnh lẽo không chỉ công kích Trảm Mã Đao mà không khí, đấu khí xung quanh đao trở thành cầu nối của nó.
Trong phút chốc hai tay Càn Kình bị đóng băng, lực bùng nổ đấu tự mạnh mẽ xung kích, tuy không thể thông qua đấu binh truyền vào người hắn tấn công mạnh nhất nhưng vận tốc quay đấu khí đơn thuần, dã man bùng nổ trùng kích đủ khiến Càn Kình có cảm giác đấu binh sắp tuột khỏi tay.
Đao thế đại giang trường hà ngừng.
Chiến đao của Phùng Liên Thứ Cuồng nổ phát ra công kích làm tay Càn Kình tê rần. Phùng Liên Thứ Cuồng đã đột phá hơn nửa đao nhanh chóng tới gần, đấu khí băng diễm nhảy múa trên nắm tay, âm ba mươi độ đấu tự thứ hai đập mạnh xuống đầu Càn Kình.
Tê liệt xuất hiện nhanh cũng mau biến mất. Nhiệt độ âm ba mươi độ hoàn toàn không có hiệu quả với Càn Kình, đao thế tạm dừng lại khởi động.
Làm sao có thể?
Phùng Liên Thứ Cuồng cảm giác đao khí bốn phía, con ngươi co rút. Tuy đấu khí băng diễm của Phùng Liên Thứ Cuồng không thể nhập vào người Càn Kình nhưng đóng băng không khí, nhiệt độ âm ba mươi độ đủ khiến Càn Kình bị đông lạnh không thể nhúc nhích.
Chiến đao đã vỡ, đấu tự đã nổ, Phùng Liên Thứ Cuồng không có đường lùi. Bỗng vai Phùng Liên Thứ Cuồng trầm xuống, khí thế có đi không về đánh vào ngực Càn Kình. Âm ba mươi độ nổ cho ta!
Cướp, cướp thời gian, cướp không gian, cướp thượng phong!
Trong phút chốc tốc độ của Phùng Liên Thứ Cuồng lại nhanh hơn một chút. Trảm Mã Đao rút chém chặt rào rào rớt xuống, đao phong đóng băng chém vào vai Phùng Liên Thứ Cuồng. Phân Kim Liên Trảm dính trên đao phong hùng dũng xông vào người Phùng Liên Thứ Cuồng, lực lượng có thể chém nứt mặt đất chặt vào người gã, máu bắn lên cao hóa thành vụn bặn.
Phùng Liên Thứ Cuồng vặn người sang bên cạnh, Trảm Mã Đao trượt xuống. Vai trái và cánh tay Phùng Liên Thứ Cuồng bị chặt rớt, máu tuôn như suối từ miệng vết thương. Nắm đấmp hải của Phùng Liên Thứ Cuồng dán ngực Càn Kình, đấu tự âm ba mươi độ hùng dũng phun ra từ nắm đấm.
Biểu tình của Càn Kình bình tĩnh như Tinh Thần bí ẩn không thể suy đoán, thân thể cảm nhận mỗi hạt cát di chuyển. Hai đầu ogói Càn Kình rung nhanh, cưỡng ép dịch người sang bên tránh né.
Một đoàn khí lưu đóng băng mắt người trông thấy phun ra từ nắm đấm của Phùng Liên Thứ Cuồng. Hai mươi vạn... Ba mươi vạn... Bốn mươi vạn... Năm mươi vạn... Bảy mươi vạn chuyển!
Trảm Mã Đao phá thể làm lại, ha thấp uy lực đấu khí bùng nổ. Đấu tự thứ hai nổ hỗn hợp băng diễm, đấu khí đặc biệt lại bùng phát ra uy lực vượt qua cực hạn của Càn Kình.
Phong Vân Kim Thân!
Bùm!
Tiếng trầm đục như gậy gỗ đập vào bao chứa cỏ vang trong chiến trường. Trảm Mã Đao bay lên cao liên tục xoay cắm phập xuống đất trước mũi chân Mộc Nột Thiên Sách.
Càn Kình lướt ngang ba thước, chân liên tục di chuyển. Mỗi khi Càn Kình bước ra một bước là cỏ dại bị đóng băng rồi bị đốt cháy, y phục chỗ vai phải khé đen.
Không tránh né, chậm một giây, uy lực đỉnh cấp hoàng kim đấu tâm thật sự vượt qua rất nhiều. Dù cách không ra đấm, từ bỏ lấy nắm đấm làm môi giới bùng nổ uy lực vẫn có thể một đấm giết Chiến Sĩ Tru Ma.
Vai phải lộ ra màu da ngăm kêu xèo xèo như lửa nướng thịt, hàn băng trắng bám vào vai Càn Kình tựa vô số con sâu nhỏ chui vào người.
Đuôi mày Dị giật giật. Không bị giết? Thân thể tiểu tử này rắn chắc như vậy? Tuy một đấm kia là cách không phóng thích, mất đi thân thể làm hậu thuẫn, uy lực đã giảm. Nhưng dù gì đó là Chiến Sĩ luyện hoàng kim đấu tâm đến đỉnh giai, còn nổ một đấu kỹ cường đại. Nắm đấm này dù có nổ nát nửa vai Càn Kình cũng không có gì lạ, thế nhưng chỉ khiến vai hắn như bị bỏng. Thân thể Càn Kình cứng rắn đến mức độ gì?
Không chết? Sao có thể?
← Ch. 491 | Ch. 493 → |