Vay nóng Homecredit

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 497

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 497: Ngạo cốt như sói
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)

Siêu sale Lazada


Mọi người có mặt cực kỳ giật mình nhìn Càn Kình ra tay tập kích. Tiểu tử này điên rồi sao? Dám ra tay trước mặt Bát Hoang Vô Sinh? Lại còn tập kích Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh!

Ba thanh phi đao bay ra, cơ bắp toàn thân Càn Kình rung động nhanh, Vạn Ảnh thật sự tích góp nửa ngay rốt cuộc phát huy ra bộ dạng thật sự. Bóng người còn ở tại chỗ cánh tay đã chộp Mộc Nột Thiên Sách nhanh chóng chạy ra ba mươi thước, thân thể và không khí ma sát sinh ra thanh âm thẳng hưởng Hoa Viêm Bất Kiến.

Dị giật mình suýt cắn lưỡi. Tiểu tử này điên thật rồi, công kích Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh?

Ánh mắt Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh như đao liếc hai Đại Ma Đạo Sĩ, đáy mắt lóe ý cười.

Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh nói:

- Tiểu tử giỏi thật, dám đánh lén ta, còn muốn giết thuộc hạ của ta và cứu người? Hôm nay để ngươi thành công cứu người thì Bát Hoang Vô Sinh ta không cần lăn lộn tại tái ngoại nữa. Ở lại cho ta!

Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh dứt lời đất dưới chân gã nổ tung, người đã biến mất.

Năm mươi thước... Bốn mươi thước... Ba mươi thước... Mười lăm thước...

Càn Kình nhanh chóng đến gần Hoa Viêm Bất Kiến, bỗng cảm giác hoa mắt, áp lực khổng lồ xuất hiện. Một bàn tay to phô thiên cái địa chụp xuống.

- Ở lại cho ta!

Thanh âm như sấm mùa hè cùng bàn tay to đập xuống. Đấu khí đen khổng lồ hoàn toàn che phu đỉnh đầu Càn Kình. Càn Kình cảm giác trên đầu có tầng u ám dày đặc tùy thời giáng xuống mấy trăm hàng ngàn tia chớp giết chết hắn.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Đất dưới chân Càn Kình rung động, lực lượng mạnh mẽ từ dưới chân bỗng nhiên dâng lên hòa cùng bàn tay to đen từ trên trời giáng xuống. Tựa như trời sụp đất trồi lên nghiền nát mọi thứ kẹp ở giữa.

Vạn Ảnh!

Càn Kình lắc người lùi ra khỏi mây đen, nặng nề té xuống đất. Vẫn không thoát khỏi lực lượng mạnh mẽ kia, dù dời khỏi vị trí thì lực xung kích vẫn đánh vào người. Đôi chân Càn Kình cắm vào lòng đất.

Càn Kình đẩy Mộc Nột Thiên Sách ra, hai tay dùng sức vỗ đất hai bên người, mượn lực lượng phản xung rút chân ra khỏi đất. Đất bùn ướt át cùng đôi chân Càn Kình bay lên trời.

Đao phong lạnh băng gác trên cần cổ trắng nõn của Hoa Viêm Bất Kiến, một giọt máu chảy xuôi theo đao phong.

Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh cầm chiến đao bình tĩnh nhìn Càn Kình, chiến đấu bắt dầu nhanh chóng, kịch liệt đột ngột ngừng lại.

Con tin!

Càn Kình không thể hiểu nổi siêu cường giả như Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh tại sao làm hành động bắt cóc con tin, đặc biệt đối diện là Chiến Sĩ như Càn Kình, nói ra đúng là hoang đường.

- Chàng trai, thủ đoạn rất giỏi.

Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh vuốt vết thương chảy máu trên vành tai, trong mắt không có tức giận hay sát ý, ngược lại có khen ngợi.

Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh nói:

- Biết rõ thực lực của ta là gì vẫn dám ra tay, ta nên khen ngươi gan dạ hay nói ngươi não rỗng?

Hai chân Càn Kình đau nhức, mới rồi bị người đập xuống đất như đóng cọc. Nếu là người khác đánh thì Càn Kình không thấy đau, còn Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh chỉ là dư lực một chưởng đã đập hắn lún xuống đất. Đấu khí thô bạo đó bùng phát rất đau.

- Ta có lựa chọn sao?

Càn Kình cười bất đắc dĩ nói:

- Nữ nhân dưới đao của ngươi từng cứu mạng ta, lần này nàng nhờ người đi tìm ta. Nếu ta không ra tay thì sợ là nàng sẽ không sống đến bây giờ.

- Ta, có thể tùy thời giết nàng.

Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh dùng sức, đao kề sát Hoa Viêm Bất Kiến hơn, nàng bản năng ngửa ra sau tránh cho bị chặt đầu.

Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh nói:

- Nữ nhân này khiến thuộc hạ của ta vốn có chút đầu óc giờ biến thành con sói không đánh lại cả chó.

- Còn ngươi, lục hoàng tử Chân Sách hoàng triều, ngươi tốt nhất đừng nhúc nhích lung tung.

Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh bình tĩnh nói:

- Mới rồi hỗ trợ của ngươi tập kích ta, tin tưởng ngươi sẽ không giỏi hơn hắn về mặt này, đừng thử là hơn.

Mộc Nột Thiên Sách oán hận từ bỏ kế hoạch mở đấu giới. Đối diện cường giả như vậy nếu không tập kích thì dù có lấy ra ma đạo khí hung bạo cũng không thể bị thương đối phương được, càng đừng nói tới giết chết.

- Đóng băng!

Đại Ma Đạo Sĩ Ma tộc bình tĩnh tâm tình, giơ ma pháp trượng tụ tập nhiều nguyên tố băng phong Càn Kình trong khối băng.

Càn Kình đứng trong khối băng, tòng mắt xoe tròn. Càn Kình cảm giác Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh nhìn chằm chằm, cười khổ giơ tay đánh nát băng phong người. Trên đời này có rất nhiều vật thể tổn thương được Càn Kình nhưng lạnh và nóng thì rất khó.

Đăc biệt sau khi Địa Hỏa Chi Tâm nuốt một phần đấu khí Băng Diễm, vừa rồi Càn Kình không cảm giác được một chút lạnh, ngược lại bị đóng băng thấy rất thoải mái. Càn Kình định thừa dịp Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh không chú ý lại lần nữa tập kích, nhưng hắn phát hiện Vua mã tặc cũng không cho là đóng băng có hiệu quả.

- Hai người này có giết hay không đối với Vua mã tặc không có nhiều tác dụng.

Càn Kình bước ra khối băng, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người lạnh nhạt nói:

- Thả cũng không sao.

- Tại tái ngoại...

- Ngươi là vua, ngươi quyết định.

Càn Kình bất đắc dĩ tiếp lời Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh, nói ra lời gã định nói. Càn Kình tiếp xúc với Càn Chiến Huyền một đoạn thời gian đã hiểu rõ tâm tình của những cường giả này, đó là dưới Tinh Thần bọn họ cho rằng mình mạnh nhất, lời mình nói nặng ký nhất.

Những cường giả làm việc chưa từng để ý cái nhìn của người khác, giống như cự long trong truyền thuyết không quan tâm một con kiến đánh giá nó.

Con kiến có khinh thường cự long cỡ nào thì cự long vẫn là cự long, kiến có tôn sùng cự lòng cỡ nào thì cự long vẫn là cự long. Cự long sẽ không để ý con kiến, cho nên Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh mới làm ra chuyện bắt cóc con tin.

Chính vì bắt cóc con tin nên Càn Kình phát hiện hình như cường giả không định giết hắn vì tội tập kích gã, ngược lại muốn trò chuyện vài câu. Nếu không thì theo phong cách lên sân khấu của Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh, vỗ một bàn tay xuống thì dù Càn Kình có né cỡ nào cũng không vùng vẫy được bao lâ.

Càn Kình nhìn số sâu năm thước, rộng mười thước dưới đất, hắn nhíu mày. Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh tùy tay đánh ra một kích có uy lực thế này, nếu gã thật sự muốn giết Càn Kình thì hắn không có khả năng trốn thoát.

Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh nhướng chân mày xanh đậm, trong mắt có vui sướng. Lúc trước nhiều người nghe Bát Hoang Vô Sinh nói câu đó xong hoặc là biểu hiện tức giận, hoặc là lo lắng, thậm chí xem nhẹ, chỉ có thanh niên này là đánh gãy lời gã định nói, bộ dạng như rất hiểu gã làm người nghe thấy thoải mái.

- Dưới tay Bát Hoang Vô Sinh ta không nuôi phế vật, cho nên...

- Ngươi không nuôi không đại biểu bọn họ không có giá trị sống.

*****

Càn Kình nhìn Mộc Nột Thiên Sách đứng gần đó. Chắc Mộc Nột Thiên Sách thuộc một trong các hạt giống tương lai có cơ hội nhận hoàng quyền? Mặc kệ từ khía cạnh bạn học hay vì ngày sau cứu phụ thân ra, hôm nay Càn Kình phải cứu mạng Mộc Nột Thiên Sách.

- Như thế nào? Tiểu tử nhà ngươi muốn mượn cơ hội này nịnh bợ hoàng quyền?

Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh đánh giá Mộc Nột Thiên Sách, nói:

- Ta có nghe nói về tiểu tử này, cùng với tam hoàng tử gì đó được gọi là người có khả năng lên ngôi vua nhất. Nhưng từ sau hôm nay chỉ tam hoàng tử có cơ hội.

- Nịnh bợ hoàng quyền?

Càn Kình nhíu mày, trong lòng khó chịu. Nếu muốn nịnh bợ thì lúc ở Bàn gia Càn Kình sớm nịnh Xà hoàng Bàn Hoành Cơ hoặc nịnh Càn Chiến Huyền rồi.

Hoàng quyền? Tại Chân Sách hoàng triều đúng là có quyèn lực cao nhất nhưng vậy rồi sao? Càn Kình bĩu môi. Ý niệm lúc nhỏ trung thành với hoàng quyền đã biến mất sạch sau vài năm Càn Kình đi theo Bố Lai Khắc đại thúc.

- Không phải sao?

Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh cười nói:

- Ngươi là một hỗ trợ rất có trách nhiệm, chỉ đáng tiếc một điều...

- Ngươi nói ai nịnh bợ hoàng quyền?

Mặt Càn Kình tỏ vẻ tức giận, không thể kiềm chế giận dữ trước mặt Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh thêm nữa.

Con ngươi Bát Hoang Vô Sinh dàin hư mắt mèo lóe tia ngạc nhiên. Sự tức giận đó không phải ngụy trang, là suy nghĩ thật sự trong lòng. Tại sao tiểu tử này là hỗ trợ của hoàng tử nhưng không muốn nghe bảo hắn nịnh bợ hoàng quyền? Thú vị, đây là con chó chưa được huấn luyện, bên trong còn có tính sói?

- Giết bọn họ không có ích lợi gì với ta?

Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh chậm rãi ngẩng đầu lên, nói:

- Nhưng cũng không có chỗ xấu với ta, ít nhất...

- Thả nàng và hắn.

Càn Kình chỉ vào Hoa Viêm Bất Kiến, Mộc Nột Thiên Sách, nói:

- Ta, đi theo ngươi năm năm, cái này xem như ích lợi đi?

Người Hoa Viêm Bất Kiến run lên, đôi mắt dưới mặt nạ sắt lóe tia cảm động. Hiển nhiên Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh có chút hứng thú với Càn Kình nên mới không giết hắn.

Theo tính cách của Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh thì gã sẽ không trách tội vì Càn Kình đã tập kích mà sẽ thả tự do cho hắn, hắn lại dùng tự do đổi Hoa Viêm Bất Kiến.

Mộc Nột Thiên Sách ngơ ngác nhìn Càn Kình. Đây là sao? Thật sự như Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh nói, Càn Kình đang nịnh bợ hoàng quyền?

- Ngươi? Đổi hai người bọn họ?

Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh ngửa đầu cười to, khi nhìn Càn Kình thì ánh mắt biến sắc bén, trong thanh âm đầy kiêu ngạo:

- Một mình ngươi đổi hai người bọn họ? Ngươi bản thân ngươi có giá trị hơn bọn họ? Ngươi có biết tiểu tử bị ngươi đổi là ai không? Giá trị của ngươi sánh bằng một hoàng tử sao? Ta nói này tiểu tử hoàng tộc, ngươi vẫn có chút thủ đoạn.

Trong giọng nói của Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh ngày càng đậm đặc sát ý:

- Biến tiểu tử còn có tính sói thành hỗ trợ trung thành của ngươi, giống như một con chó! Lúc này còn muốn đổi cho ngươi. Ngươi có biết đời này ta hạn nhất là sinh vật rõ ràng là sói lại cho rằng mình là chó! Nếu ngươi đã không có khí khái, không muốn làm sói thì...

- Ta, không phải là hỗ trợ của Mộc Nột Thiên Sách!

Càn Kình thô bạo rống to đánh gãy lời Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh. Mỗi lần nghe đến chữ chó là Càn Kình lại thấy chói tai, dù đối diện Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh hắn cũng cắt ngang lời gã nói.

Càn Kình nói:

- Ta càng biết hắn là ai! Hắn là bạn học của ta, bởi vì muốn giúp ta nênn mới đến nơi này, bị ngươi bắt giữ!

- Hắn xuất hiện tại đây đều là vì ta, mọi chuyện do ta mà ra.

Càn Kình hít sâu, nói:

- Cho nên vốn nên do ta gánh vác.

- Gánh vác?

Ánh mắt Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh liên tục thay đổi, sát ý dần rút đi, tăng ý cười hứng thú.

- Chàng trai trẻ, dính vào chuyện này rất có thể sẽ chết.

Càn Kình chống hông hỏi ngược lại Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh:

- Đổi lại là ngươi thì ngươi có gánh hay không?

Ý cười càng đậm trong mắt Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh, như nước sắp tràn lu. Cuối cùng Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh kiềm không được ngửa đầu cười phá lên.

- Ha ha ha ha ha ha! Thú vị, thú vị! So khí phách với bản vương! Chàng trai, ngươi gánh được sao?

- Việc này không nói đến gánh nổi hay không mà nên nói là có gánh hay không.

Càn Kình vỗ vai mình, nói:

- Huống chi ta tự tin trời sinh xương cốt của ta khá cứng, chưa từng bị đè gãy. Tinh Thần có sụp xuống thì vì người quan trọng của mình, ta dám gánh!

Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh ngơ ngác nhìn Càn Kình, ánh mắt nhìn các thành viên của mình, liên tục lắc đầu thở dài. Các thuộc hạ của Bát Hoang Vô Sinh cũng là một đám tính sói, tuy tiểu tử này không tràn ngập tính sói nhưng có ngạo cốt, ngạo cốt giống sói.

Mộc Nột Thiên Sách ngơ ngác nhìn Càn Kình, lắc mạnh đầu. Lần này Mộc Nột Thiên Sách đến chỉ vì muốn quan sát Càn Kình, thậm chí muốn dùng hết thủ đoạn thu hắn làm hỗ trợ, căn bản không có ý định giúp đỡ gì.

Quan trọng hơn! Mộc Nột Thiên Sách chậm rãi ưỡn ngực, bản hoàng tử là hoàng tử xuất thân từ tộc Chân Sách! Trên người chảy dòng máu của Phục Long Chân Sách đại đế! Lúc này cần một Chiến Sĩ bình thường gánh thay mình? Khi trở về vòng tay Tinh Thần làm saoMộc Nột Thiên Sách đi gặp Phục Long Chân Sách đại đế?

Mộc Nột Thiên Sách là hậu nhân của Phục Long Chân Sách đại đế, sao khí phách có thể thua một Chiến Sĩ bình thường!

Mộc Nột Thiên Sách bước ra một bước, nói:

- Càn Kình, bản hoàng tử chính là muốn thu ngươi làm hỗ trợ, không có giúp ngươi cái gì, ngươi không cần...

- Nhưng ngươi đúng là đã giúp được ta.

Càn Kình nhìn Mộc Nột Thiên Sách, nói:

- Lần đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ nếu không phải ngươi hét ta mau chạy thì đã ị ma pháp nổ chết rồi, xem như đã cứu mnạg ta. Chuyện này không có gì hay tranh giành. Giành, ngươi chết chắc còn ta thì có lẽ có cơ hội hoạt, ta có giá trị hơn ngươi.

Mộc Nột Thiên Sách tức giận hét to chửi thề:

- Có giá trị cái đầu ngươi!

Mộc Nột Thiên Sách không để ý lễ nghi hoàng gia, bất chấp phong độ mỉm cười thường ngày.

Mộc Nột Thiên Sách hét to:

- Lão tử là hoàng tử, lục hoàng tử của Chân Sách hoàng triều! Về giá trị thì một trăm nhà ngươi cũng không bằng đầu ngón tay của lão tử!

Càn Kình nhìn Mộc Nột Thiên Sách gầm rống, nở nụ cười, cười dến mắt ngấn lệ. Mấy ngày nay Càn Kình ở chung với Mộc Nột Thiên Sách luôn có cảm giác xa cách, tuy gã luôn ra vẻ quen biết, lôi kéo làm quen hắn nhưng cứ thấy có bức tường ngăn cách.

Hiện giờ, trong khoảnh khắc này, Mộc Nột Thiên Sách đột nhiên rống to, dường như xa cách đã không còn.

- Ta không quan tâm ngươi chết sống, cũng mặc kệ ngươi là hoàng trử gì đó.

Càn Kình vỗ vai Mộc Nột Thiên Sách, chỉ hướng Hoa Viêm Bất Kiến bị kề đao vào cổ.

- Nữ nhân này từng cứu ta, cứu mạng mấy bằng hữu của ta. Ta không thể bỏ mặc nàng, ngươi xem việc này là thêm đầu đi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-922)