← Ch.500 | Ch.502 → |
Thần Xạ! Liên Châu Tiễn! Lấy xương làm cung, lấy gân làm dây, lấy cánh tay hóa tên.
Thuật bắn bây giờ từ thân thể Càn Kình phát ra uy lực chưa từng có. Hai cánh tay vung kéo tựa như mưa tên dày đặc. Từng cánh tay tên xé rách không khí phát ra tiếng rít chói tai tựa như vong linh trong truyền thuyết đang khóc.
Trong khoảnh khắc mọi người như ở trong chiến trường nhân ma đối diện mưa tên chết chóc đầy trời, ngàn vạn tên có ma pháp của Ma Pháp Sư gia cố phát ra lực xuyên thấu đáng sợ bắn bốn phương tám hướng.
Càn Kình lấy xương làm cung, lấy gân làm dây, lấy nắm tay hóa tên đánh lung tung. Những người đứng xem biểu tình giống nhau.
Đây là?
Hoàng tử Man tộc Pháp Lạp Khắc Bỉ Qua Mạch Tư nhíu mày nhìn Càn Kình. Chiến Sĩ bình thường này mạnh như vậy? Đây là đấu kỹ gì? Tại sao trong Man tộc của ta chưa từng ghi lại loại đấu kỹ này? Không lẽ là đấu kỹ mạnh mẽ Chân Sách hoàng triều mới khám phá ra? Khí thế này... Có thể gọi là đấu kỹ thánh giai.
Đấu kỹ thánh giai? Chân Sách hoàng triều chết tiệt lại khám phá ra đấu kỹ thánh giai mới? Pháp Lạp Khắc Bỉ Qua Mạch Tư thầm khom lưng muốn tập kích nhưng cảm giác có tia sắc bén xẹt hướng gã, đó là ánh mắt của Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh.
Chỉ một ánh mắt, hai tay Pháp Lạp Khắc Bỉ Qua Mạch Tư giao nhau trước ngực che lại, huyết mạch chiến thân Bỉ Mông lập tức phát động vội vàng thụt lùi.
- Phụt.
Pháp Lạp Khắc Bỉ Qua Mạch Tư phun ra ngụm máu rớt xuống bên cạnh Thập Nhị hoàng tử Man tộc Bỉ Đắc Qua Mạch Tư, gã vươn tay bắt lấy Bỉ Đắc Qua Mạch Tư hôn mê chưa chết xoay người lại.
Pháp Lạp Khắc Bỉ Qua Mạch Tư cười to bảo:
- Hôm nay Vua mã tặc chiêu đãi Pháp Lạp Khắc ta khắc ghi trong lòng, sau này...
- Sau này?
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh tùy tay chém một chưởng Hắc Nguyệt Trảm, nói:
- Không sao sau này.
Hắc Nguyệt Trảm bay nhanh, Pháp Lạp Khắc Bỉ Qua Mạch Tư ở trên không trung không thể tránh né, giơ huynh đệ Thập Nhị hoàng tử Man tộc Bỉ Đắc Qua Mạch Tư ngất xỉu trước mặt.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Hắc Nguyệt Trảm chém Thập Nhị hoàng tử Man tộc Bỉ Đắc Qua Mạch Tư thành hai nửa, máu bắn tung tóe trên không trung. Pháp Lạp Khắc Bỉ Qua Mạch Tư mượn lực ngăn cản trong phút chốc hai tay che trước ngực.
Lực lượng mạnh mẽ nâng cao tốc độ cho Pháp Lạp Khắc Bỉ Qua Mạch Tư, cùng lúc đó bao tay kim loại trên đôi tay gã phát ra ánh sáng chói mắt đụng nát Hắc Nguyệt Trảm.
Trong chớp mắt Pháp Lạp Khắc Bỉ Qua Mạch Tư đã lùi ra xa vài trăm thước, đôi bao tay kim loại nổ tung trên không trung.
- Có thể phản ứng lại, hơn nữa tiếp một chưởng của ta mà không chết, ngươi có đủ tư cách sống đến lần sau gặp ta.
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh hờ hững cười, mặc kệ Pháp Lạp Khắc Bỉ Qua Mạch Tư bỏ trốn.
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh lạnh nhạt nói:
- Man tộc cũng có thiên tài sao? Mai sau tiểu tử này sẽ có phát triển không tệ, một chưởng vừa rồi xem như đưa hắn, giúp hắn hiểu thêm cường giả là gì.
Mộc Nột Thiên Sách ở một bên cười nhạt, không bắt Pháp Lạp Khắc Bỉ Qua Mạch Tư là sợ không thể tập trung nhìn Càn Kình chiến đấu đi?
Liên Châu Tiễn trước nay là kỹ xảo quần sát trên chiến trường, chẳng qua dùng cung tiễn phát ra uy lực, hành động siêu nhanh cực hạn chú ý chính là nhanh, nhanh, càng nhanh. Đương nhiên lực lượng bắn tên cũng quan trọng, không thì uy lực tên sẽ càng lúc càng yếu.
Càn Kình dùng thân thể làm cung, cánh tay làm tên, tay không gần người uy lực bùng nổ đáng sợ hơn cả Cung Tiễn Thủ Nghệ Vũ gia tộc trên chiến trường.
Chỉ một giây, khuỷu tay Càn Kình hóa thành vô số bóng tên, nắm đấm ngưng tụ cao nối tiếp nhau đánh vào quyền cước các mã tặc. Trong phút chốc sấm chớp mưa bão liên miên, mặt đất rung rung lắc lư. Bụi bặm tung bay, xung quanh toàn là hố như bị bom mìn oanh tạc.
Giây lát sau tất cả mã tặc nhào lên đều bị chấn văng ra.
Người vây xem không kịp hoan hô kinh thán thì một bóng đen phát động công kích hung bạo trong khi đám mã tặc rút lui.
Ma võ sĩ huyết mạch Tà Ma Bối Lợi Á Ma tộc, Băng Vô Tội.
Khi mọi người công kích thì Băng Vô Tội cố nén nhẫn nhịn. Băng Vô Tội là Ma võ sĩ huyết mạch nổi danh lâu năm trải qua vô số trận chém giết, biết rõ một điều. Dù là Chiến Sĩ cường đại cỡ nào khi bùng phát một vòng cao triều rồi khí thế lên đến đỉnh, sau đó một thời gian trượt xuống.
Nhịn, phải nhịn đến lúc đó mới ra tay! Băng Vô Tội, Chiến Sĩ huyết mạch Tà Ma Bối Lợi Á Ma tộc, kêu gã nhẫn nại là chuyện đơn giản nhất.
Khi Càn Kình khởi động Liên Châu Tiễn thì Băng Vô Tội biết cơ hội của gã đến. Nếu mọi người không thể đánh ngã Càn Kình thì khí thế của hắn sẽ lên đến đỉnh cao nhất, khi đó chính là lúc Băng Vô Tội ra tay.
Đến rồi!
Băng Vô Tội nhìn mọi người bị đẩy lui, sớm sẵn sàng giải mở huyết mạch chiến thân vào lúc này hoàn toàn giải phóng, hoàng kim đấu tâm! Diệt Ma cửu chiến!
Ma võ sĩ huyết mạch Tà Ma, một trong mười Ma võ sĩ huyết mạch Ma tộc. Thân thể Băng Vô Tội hóa thành bóng đen sáng to lớn, năm ngón tay như vuốt dã thú, móng tay sắc bén như đao.
Muốn nhặt của rơi? Mấy sợi gân xanh trên vai Càn Kình lại nhảy dựng, Nộ Liên đấu kỹ nổ tung dưới chân hắn. Vô số bụi trần thành hình dạng đóa hoa sen đường kính mười thước, mỗi khi Càn Kình bước ra một bước là như có đóa sen nở rộ.
Khắp nơi sinh liên! Cách di động cao cấp của Nộ Liên đấu kỹ có thể đem lực lượng di động lần lượt chồng chất cuối cùng bùng nổ ra sức bật gấp mấy lần.
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh bật cười. Từ lúc ban đầu chiến đấu đến hiện tại rốt cuộc thanh niên này hành động. Trước đó nhiều người cùng công kích, Càn Kình như Đại Ma Vương trong truyền thuyết không nhúc nhích mặc kệ mọi người công kích.
Hiện giờ, động! Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh cười rất vui vẻ. Tiểu tử ngốc Băng Vô Tội sắp xui rồi đây, trên chiến trường dễ nhặt của rơi sao? Ngươi cho rằng ngươi chiếm lợi lớn? Thật ra ngươi mới là người chịu thiệt, ngươi tập kích đốt lên chiến ý của Càn Kình!
Trên chiến trường mọi người đều có trị số khí thế đỉnh cao nhưng trị số thật sự là ở đâu? Không ai có thể dự trắc được, dù là Vạn Giải Chi Nhãn của Bàn gia cũng không dám làm như vậy.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hơi thở của Băng Vô Tội bị đánh loạn, trong mắt là hoa sen nở rộ khắp nơi và mưa tên đầy trời.
Trong phút chốc Băng Vô Tội có ảo giác gã không phải đối mặt Cung Tiễn Thủ núp sau tấm thuẫn chỉ có bắn tên mà là một đám quân đội kỵ xạ giục ngựa chạy trên chiến trường, xa chiến có thể bắn tên, gần chiến có thể rút đeo chém một người.
Vẻn vẹn chỉ là một người! Lại tạo ra khí thế trăm ngựa chạy chồm. Nước lũ không thể ngăn cản từ đằng trước ập đến.
Đây là?
Khí thế Băng Vô Tội hơi yếu đi muốn lại nâng cao thì cực khó, gã vội giơ tay ngăn cản tập kích như sấm chớp mưa sa.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
*****
Quyền chưởng dày đặc giao kích hoàn thành trong chớp mắt. Gần trăm đợt đánh nhau, thân thể Băng Vô Tội như vải rách bay ra ngoài. Không biết khi nào huyết mạch chiến thân đã bị giải, Băng Vô Tội bay ra trăm thước mới té xuống đất, lại lăn hai mươi mấy thước.
- Ngươi...
Hai tay Băng Vô Tội chống đất muốn gượng dậy, há mồm hộc máu, kinh ngạc nhìn Càn Kình. Đây Chiến Sĩ từ đâu ra? Cường như vậy? Dù Băng Vô Tội nổ đấu tự hay liều mạng phát động phản kích thì dường như Càn Kình hoàn toàn không biết cái gì gọi là trốn tránh, cái gì gọi là lùi bước.
Đi tới, đi tới, đi tới! Vĩnh viễn đi tới không ngừng là tiết tấu duy nhất của Chiến Sĩ đó. Tiết tấu này đích thực đáng sợ. Băng Vô Tội biết rõ nếu không phải thanh niên này nương tay thì gã đã là đống thịt nát.
Càn Kình đánh bay Băng Vô Tội, ngang niên nhìn đám mã tặc bị đẩy lui từng muốn lại nhào lên.
Lùi! Những người bị Càn Kình nhìn đều nhanh chóng lùi ra sau. Khi thế vô địch xây dựng lên sau khi Càn Kình đánh bay Băng Vô Tội.
Tiền bối lại như thế nào? Đã từng có được thực lực rất mạnh thì sao? Trước hai nắm tay này chỉ có nước thua, quỳ dưới đất ngước nhìn uy phong hai nắm tay đấm ra.
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh nở nụ cười. Thú vị, rất thú vị! Băng Vô Tội sở trường nhất là âm hiểm đánh lén bây giờ yếu ớt như miếng đậu hủ trước mặt Càn Kình, thậm chí không có cơ hội phát huy thực lực đã bị đánh bại.
Không có phát huy thực lực? Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh lại cười. Không phải Băng Vô Tội không muốn phát huy thực lực mà ở trước mặt Càn Kình đã không cho gã có cơ hội đó, không cho một cơ hội, hai bên chênh lệch quá rõ ràng.
- Như thế nào?
Càn Kình nhìn Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh. Càn Kình lợi dụng ưu thế ba đấu tâm chẳng những thành công hoàn thành vượt cấp chiến đấu hơn nữa một đánh một đám vẫn thắng.
Vô Tận thế giới, Vô Tận thế giới! Càn Kình nhìn Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh, trong đầu toàn nghĩ về Âu Lạp Khắc đại thúc trong Vô Tận thế giới. Nếu không có đại thúc nhiều lần khiến Càn Kình một đánh một đám thì hắn không dễ thắng trận chiến này.
Con người khi chiến đấu luôn có thói quen một đánh một, khi gặp bị đánh hội đồng thì không thể phát huy ra năm phần uy lực. Dù Càn Kình đối diện ma thú hay Âu Lạp Khắc, một chọi một, một chọi hai hay đánh hội đồng đều đầy kinh nghiệm.
Càn Kình sớm thói quen các loại số người chiến đấu, thậm chí là hoàn cảnh chiến đấu. Dù là mưa to, khô hạn hay đầm lầy thì trong Tây sơn Vô Tận thế giới có hằng hà. Càn Kình miễn cưỡng xem như Chiến Sĩ toàn năng.
- Có giá trị.
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh vỗ tay, nói:
- Có lẽ trong đẳng cấp Chiến Sĩ Diệt Ma hiện nay ngươi là đệ nhất nhân. Tuy ta không biết ngươi làm như thế nào bùng nổ ra vận tốc quay cường đại như vậy mà thân thể vẫn chịu đựng được, chuyện của ngươi không liên quan đến ta.
Càn Kình liếc Hoa Viêm Bất Kiến, lại nhìn Thập Nhị hoàng tử Man tộc Bỉ Đắc Qua Mạch Tư bị chém thành hai khúc, lòng giật mình.
Một kích trọng thương Thập Nhị hoàng tử Man tộc Bỉ Đắc Qua Mạch Tư và giết chết gã hoàn toàn là hai khái niệm.
Vế trước khiến Man tộc hơi mất mặt, vế sau là... Tử cừu! Chân chính tử cừu! Xem như là Chân Sách hoàng triều, hoàng tộc Lộ Tây Pháp, hai thế lực lớn nhất hiện nay có thể không e ngại xử lý hoàng tử của đối phương nhưng sẽ không tùy tiện tấn công hoàng tử Man tộc.
Bây giờ Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh giết Thập Nhị hoàng tử Man tộc Bỉ Đắc Qua Mạch Tư tựa như bóp chết một con kiến, nói giết là giết, vẻ mặt không hề lo lắng.
Đao sớm rời khỏi cổ Hoa Viêm Bất Kiến.
Càn Kình cười híp mắt đi hướng Hoa Viêm Bất Kiến không đứng dậy nổi. Mấy ngày nay chiến đấu vét sạch thể lực của Hoa Viêm Bất Kiến, bây giờ gặp Càn Kình, thấy nam nhân từng hơi non nớt nay làm người nhìn trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng an toàn, người Hoa Viêm Bất Kiến mềm nhũn hôn mê.
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh nhíu mày nhìn Hoa Viêm Bất Kiến, lại liếc Càn Kình.
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh nói:
- Nàng rất tin tưởng ngươi.
- Là lời của ngươi có hiệu quả.
Càn Kình ôm Hoa Viêm Bất Kiến hôn mê, đáp lời Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh:
- Ngươi nói ta có giá trị nên nàng mới dám ngất.
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh mỉm cười, gã nghe qua nhiều lời nịnh bợ sớm đã miễn dịch, thậm chí nghe còn thấy tởm nhưng Càn Kình làm vẻ mặt nghiêm túc nói ra nghe thật êm tai.
- Tiểu tử, ngươi đã chứng minh giá trị của mình, ta có thể thả hai người...
Mộc Nột Thiên Sách lên tiếng cắt ngang lời Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh:
- Chờ chút!
Mọi người tập thể nhìn lục hoàng tử Chân Sách hoàng triều. Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh cười vui vẻ, gã ở tái ngoại lâu thật lâu nhưng không ai dám phản kháng lời gã nói chứ đừng nói là dám cắt ngang, đã lâu rồi không gặp trường hợp như vậy.
Hôm nay có hai Chiến Sĩ bình thường trước sau đánh gãy lời của Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh.
- Ta thuộc tộc Chân Sách, truyền nhân của Phục Long Chân Sách đại đế!
Mộc Nột Thiên Sách nhìn Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh, nói:
- Làm mã tặc chứ gì? Mộc Nột Thiên Sách ta cũng có thể! Nếu cần chứng minh giá trị của mình thì bản hoàng tử cũng làm được!
Đám mã tặc bất ngờ nhìn Mộc Nột Thiên Sách, đệ tử hoàng tộc này trong tình huống như vậy chẳng phải nên vui mừng có người giúp gã rời đi sao? Như thế nào...
Khuôn mặt kiêu ngạo của Mộc Nột Thiên Sách lại có nụ cười ngày nào, ma đạo khí thổi tóc dài nhẹ bay. Nếu Mộc Nột Thiên Sách bỏ mặc Càn Kình đi trước thì sau này gã còn khí phách gì nữa?
Mộc Nột Thiên Sách là truyền nhân của Phục Long Chân Sách đại đế, khí phách hoàng tộc sao có thể bị một Chiến Sĩ bình thường đè ép?
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh đánh giá kỹ Mộc Nột Thiên Sách, tặc lưỡi nói:
- Đệ tử hoàng tộc làm mã tặc, lần đầu tiên ta nghe nói.
- Vậy thì có cái gì? Ma võ sĩ huyết mạch Bất Tử Quân Vương trong truyền thuyết đều có thể làm Vua mã tặc.
Mộc Nột Thiên Sách nhìn Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh, nói:
- Tại sao bản hoàng tử không thể làm mã tặc vài ngày? Ta thiếu ngươi sẽ tự mình trả.
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh nhìn chăm chú vào Mộc Nột Thiên Sách mấy giây, chậm rãi gật đầu, nói:
- Tiểu tử, ta nghe nói ngươi rất thông minh, là một trong những người thừa kế ngai vàng, nhưng ngươi thiếu sự kiên cường. Kiên cường vì tranh đoạt hoàng vị có thể giết cả ca ca! Ta nhìn ra được khi ta nói tam ca của ngươi viết thư cho ta thì ngươi rất đau lòng.
Lòng Mộc Nột Thiên Sách đau nhói, mặt lạnh băng nhìn Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh. Mộc Nột Thiên Sách không muốn quay về Chân Sách hoàng triều có một nguyên nhân chính là bởi vì tam ca, nếu ngai vàng quan trọng như vậy thì tặng cho tam ca đi. Ruột thịt giết lẫn nhau? Mộc Nột Thiên Sách không có hứng thú cũng không muốn hứng thú!
← Ch. 500 | Ch. 502 → |