Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 503

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 503: Không ngại nhiều
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ngươi nói không đánh liền ngừng? Vậy mối thù người thân của chúng ta làm sao? Ngươi nói không đánh liền không đánh? Ngươi sợ chết phải không? Nếu ngươi sợ chết thì đổi người khác làm vua!

Nghĩ đến trong hoàng tộc các quốc nhiều người nghe tin này sẽ mừng rỡ, đây chính là cơ hội tốt nhất soán quyền trở thành hoàng đế.

- Trong lịch sử một khi bắt đầu chiến tranh nếu không có một bên bị đánh bại thì chưa từng ngừng lại.

Đặc Giao Phi nhìn Càn Kình, Mộc Nột Thiên Sách nói:

- Các ngươi muốn nói câu này đúng không? Yên tâm! Có một ngày, một ngày nào đó Vô Sinh Vương sẽ khiến chiến tranh hoàn toàn biến mất!

Càn Kình nhìn Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh cưỡi trên lưng ngựa, hắn không hiểu gã suy nghĩ cái gì. Có lẽ Ma võ sĩ huyết mạch Bất Tử Quân Vương là đẳng cấp thức tỉnh rất cường đại, dù ở trong Ma tộc cũng là ma hùng bá một phương.

Xem ý Đặc Giao Phi nói thì cách tiêu trừ chiến tranh không phải của tên mập mà là suy nghĩ của thủ lĩnh đoàn mã tặc Vô Sinh nghĩ ra.

Những Chiến Sĩ các tộc tụ tập bên cạnh Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh là bởi vì tin tưởng Vua mã tặc này có thể thực hiện lý tưởng Đặc Giao Phi nói.

- Một khi người bị tẩy não...

Mộc Nột Thiên Sách nhìn bóng lưng Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh, khẽ thở dài:

- Thật là đáng sợ. Miệng Vua mã tặc nói lý towngr sáng lạn như vậy ai biết mục đích thật sự của hắn là cái gì?

- Khụ... Khụ...

Thiết Nam ho khan, tỉnh dậy. Càn Kình lấy một viên thuốc ra khỏi đấu giới nhét vào miệng Thiết Nam.

Càn Kình nói:

- Ngươi bị thương khá nặng, trước tiên ăn thứ này đè lại vết thương, chờ đến chỗ trú của mã tặc ta sẽ trị liệu cho ngươi.

- Mã tặc... Điện hạ...

Thiết Nam kích động lại hôn mê.

Mộc Nột Thiên Sách nghi hoặc nhìn Càn Kình.

- Ăn vào không ngủ không thích hợp ổn định vết thương.

Càn Kình khẽ nói:

- Hắn bị thương không nặng nhưng lá phổi có hai lỗ thủng, gan có bốn lỗ không quá sâu, ruột thủng vài lỗ, có mấy đấu mạch đứt và...

Dị đứng ở bên cạnh nghe trán toát mồ hôi lạnh. Bị thương cỡ đó còn không tính nặng? Vậy vết thương gì mới là nặng?

- Ngươi còn biết dược tề?

Đặc Giao Phi nhìn Càn Kình, tò mò hỏi:

- Trình độ gì?

- Miễn cưỡng ăn không chết người.

Càn Kình nhìn Băng Vô Tội bị thương nặng nằm trên ván gỗ phía xa, nói:

- Về bản doanh nếu có tài liệu dược thì ta sẽ điều chế chút Hồi Sinh Xuân Lộ cho hắn.

- Hồi Sinh Xuân Lộ?

Đặc Giao Phi khó hiểu lắc đầu, chạy tới gần Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh.

Đặc Giao Phi hỏi:

- Vô Sinh Vương, Hồi Sinh Xuân Lộ là cái gì?

- Hồi Sinh Xuân Lộ? Đồn rằng dược chữa thương cao cấp trong cấp đại sư.

Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh bất ngờ nhìn Đặc Giao Phi, hỏi:

- Thứ này có kim tệ cũng không mau được, sao ngươi biết tên dược tề?

- Rất khó điều chế sao?

Đặc Giao Phi ngoái đầu nhìn Càn Kình, nói:

- Vậy sao hắn nói là biết làm?

- Cái gì?

Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh quay đầu nhìn Càn Kình, kinh ngạc hỏi:

- Hắn biết chế tạo Hồi Sinh Xuân Lộ?

Đặc Giao Phi gật đầu, nói:

- Tự hắn nói vậy.

Thật hay giả? Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh liên tục ngoái đầu nhìn Càn Kình. Không lẽ Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh vô tình nhặt được bảo bối quý hơn gã tưởng? Dược tề cấp đại sư? Hắn là Dược sư? Chờ về bản doanh tìm thời gian hỏi xem.

Còn có thanh phi đao kia!

Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh xoay phi đao Càn Kình bắn ra, gã chưa trả cho hắn. Kỹ thuật rèn đích thực rất khá, nhưng sờ thì hình như rất phí tài liệu, không biết là Đoàn Tạo Sư nào rèn ra? Loại người này dễ bị Công Hội Thiết Tượng khai trừ, nếu có cơ hội lôi kéo người gia nhập thì tốt rồi.

Hồi Sinh Xuân Lộ?

Dị quay đầu dặn dò thuộc hạ vài câu. Mã tặc đoàn mã tặc thứ hai nhanh như chớp lao hướng khác. Chỉ có thủ lĩnh của bọn họ, Dị tiếp tục đi theo đoàn mã tặc Vô Sinh.

Di tích!

Không phải lần đầu tiên Càn Kình thấy di tích, thậm chí từng thấy di tích lớn đến nhìn không tới giới hạn tại Bàn gia.

Nhưng Càn Kình không nghĩ đến trên đời này có di tích như vậy.

Rõ ràng trên đầu là đất dày sâu trăm thước, di tích không có mặt trời chiếu rọi, vốn nên đầy âm u. Cho dù biến ra ngọn lửa hay ma pháp chiếu sáng thì vẫn có nhiều chỗ tối.

Nhưng khi thấy di tích nơi cư trú của đoàn mã tặc Vô Sinh thì Càn Kình không thể không tán thán di tích trong truyền thuyết có đủ kiểu dáng.

Xuyên thấu, mặt đất dày tồn tại nhưng không che được ánh nắng chiếu rọi. Ánh mặt trời xuyên qua đất dày chiếu rọi mặt đất di tích.

Càn Kình cảm giác được ánh nắng chiếu lên người không phải ánh sáng ma pháp, càng không phải ánh lửa ngọn đuốc mà thật sự là ánh nắng.

Di tích rộng lớn, bốn phía có mã tặc tập luyện kỹ xảo chiến đấu, trong đồng ruộng mênh mông gần đó có ma của Ma tộc, người của Chân Sách hoàng triều cùng nhau gieo trồng cây nông nghiệp!

Di tích rộng lớn hoàn toàn khác với bên ngoài nhân và ma giết nhau.

Đặc Giao Phi kiêu ngạo quay đầu liếc Càn Kình. Mộc Nột Thiên Sách nhíu mày nhìn tình huống xung quanh. Trong phạm vi nhỏ nhân và ma hòa bình ở chung không có, nhưng nếu khiến hai siêu thực lực hòa bình sống chung trên mặt đất thì... Ha ha ha ha ha ha!

- Càn Kình, phòng của ngươi ở khu đó, ngươi có thể mang theo nữ nhân không biết mặt đẹp hay xấu nhưng dáng người rất tốt ở đó.

Đặc Giao Phi chỉ vào gian nhà gỗ bình thường cách không xa, nói:

- Chuyện liên quan đến đoàn mã tặc chúng ta chờ ngày mai ta sẽ nói kỹ cho ngươi.

Càn Kình gật đầu, nhìn Dị luôn đi theo. Thủ lĩnh đoàn mã tặc thứ hai cứ đi theo đoàn mã tặc Vô Sinh đến đây, Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh không có vẻ gì muốn đuổi đi.

- Ưm...

Dị cảm giác ánh mắt Càn Kình nhìn, biểu tình lúng túng.

- Vết thương cũ của ngươi?

Dị vội gật đầu. Không phải gã không có cốt khí mà mấy năm nay chịu đựng đủ rồi, đấu hồn luôn kẹt ở chỗ mấu chốt, Dị không thể có đột phá gì. Bảy ngày trước Dị nghe Càn Kình nói biết làm Hồi Sinh Xuân Lộ liền muốn biết chuyện này là thật hay giả.

Càn Kình khó xử nhìn Dị, nói:

- Không phải không thể chữa cho ngươi nhưng...

- Nhưng sao?

Dị hồi hộp. Bảy ngày nay thắc mắc luôn nằm trong bụng Dị. Dù là người khôn ngoan cỡ nào khi thấy ánh sáng thì sẽ không kiềm chế được, trên người Dị không còn khí thế cao cao tại thượng hôm gặp Càn Kình.

- Nhưng mà...

Càn Kình đánh giá Dị từ trên xuống dưới, nói:

- Ngươi định trao đổi cái gì với ta?

Trao đổi cái gì? Dị ngẩn ra, lời này quen thuộc biết mấy. Bảy ngày trước trong bản doanh đoàn mã tặc Hắc Phong Dị nói cùng một câu với Càn Kình, không ngờ vài ngày sau hai bên đổi vị trí.

bí pháp đấu khí của Phùng Liên Thứ Cuồng đã vào tay Càn Kình, bản thân hắn thành một thành viên của đoàn mã tặc Vô Sinh, nếu cố cướp lấy là tuyên chiến với đoàn mã tặc Vô Sinh.

*****

Quan trọng nhất là nếu cướp giật thì Dị không có gan và can đảm cướp dược tề Dược sư điều chế, trời biết Càn Kình có bỏ độc dược bên trong dược tề không. Bây giờ Dị còn có thể kiềm chế độc quái dị trong người, nếu Dược sư điều chế ra độc dược khiến quái độc đó bộc phát thì hậu quả cực kỳ rắc rối.

- Cái này...

Dị rơi vào nan đề. Tuy rằng ở chung mấy ngày vẫn không đủ cho Dị hiểu rõ Càn Kình, không biết sở thích và điểm yếu của hắn là gì, vậy thì gã sẽ phải trả giá rất lớn.

Càn Kình nhìn Dị, chợt hỏi:

- Ngươi có đấu giới đúng không?

- Có.

Dị gật đầu, lòng dâng lên cảm giác bất an như con ếch bị rắn độc nhìn chằm chằm.

- Vậy... Hay là mở đấu giới ra cho ta xem?

Càn Kình tò mò nhìn Dị, nói:

- Thứ đoàn mã tặc các ngươi cướp được chắc đa số đều ở trong đấu giới của ngươi?

Dị không ngờ Càn Kình mở miệng thì tham lam như cự long trong truyền thuyết trực tiếp yêu cầu gã mở đấu giới cho hắn tự tìm.

Đấu giới! Trước giờ Dị rất tự hào vì có được một đấu giới, thứ cướp được có thể bí mật lưu trữ. Nếu có ai muốn tập kích giết Dị sẽ phải đắn đo các loại báu vật, tài liệu sẽ vĩnh viễn biến mất trong đấu giới.

Hôm nay, lần đầu tiên Dị hận chính mình có được đấu giới! Kho báu di động từng bí mật bây giờ ở trước mặt Càn Kình như thiếu nữ không chút đề phòng lưu manh.

- Còn nữa...

Càn Kình gãi đầu nói:

- Ngươi mạnh như vậy, chắc có chút đấu kỹ, bí pháp đấu khí đúng không?

Dị hoảng hốt nhìn Càn Kình, sợ sệt hỏi:

- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?

- Làm Chiến Sĩ...

Càn Kình nhún vai nói:

- Đấu kỹ cũng tốt, bí pháp đấu khí cũng thế, vĩnh viễn không có Chiến Sĩ ghét có quá nhiều, ngươi nói đúng không?

Dị cứng họng nhìn Càn Kình. Chiến Sĩ trẻ tuổi này bình thường trông ngay thẳng vì sao bây giờ có đầu óc làm ăn như vậy?

Càn Kình bình tĩnh nhìn Dị. Trước giờ Càn Kình không có ấn tượng tốt với mã tặc tái ngoại, hàng hóa của La gia hai lần bị đoàn mã tặc cướp. Người có thể trở thành thủ lĩnh đoàn mã tặc, còn là đoàn mã tặc thứ hai, trong tay không biết dính bao nhiêu máu và mạng người.

Hiện tại trông Dị rất ngoan là bởi vì gã có điều cầu người.

Càn Kình sẽ không quên bảy ngày trước lúc trong bản doanh đoàn mã tặc Hắc Phong, thủ lĩnh đoàn mã tặc thứ hai tái ngoại rõ ràng có điều cầu hắn nhưng vẫn nêu các loại yêu cầu, rất kiêu ngạo.

Hiện giờ? Chẳng qua là Dị không thể giết người hoặc uy hiếp chứ không phải gã hiền lành thật sự. Dị là rắn độc bị tuyết đóng băng, nếu Càn Kình tốt bụng bỏ vào ngực sưởi ấm thì kết quả chỉ có thể là bị rắn độc cắn chết.

- Ta muốn toàn bộ bí pháp tu luyện đấu kỹ và đấu khí của ngươi.

- Ngươi... Ngươi đừng quá đáng...

Dị nặng nề thở dốc. Nếu nói kêu Dị mở đấu giới ra cho Càn Kình tự chọn đồ vật là hút máu gã, thì giao ra bí pháp tu luyện đấu kỹ và đấu khí không khác gì giết gã.

- Vậy thì thôi.

Càn Kình nhún vai nói:

- Nếu ngươi không chịu đưa thì mời rời đi.

- Ta cầm một quyển đấu kỹ đẳng cấp tất sát...

Dị nhìn chằm chằm Càn Kình, ánh mắt mặc cả:

- Như thế nào?

- Còn có đấu kỹ đẳng cấp tất sát?

Càn Kình cười nói:

- Lấy ra hết trao đổi đi, nếu không thì ta không nói điều kiện tiếp theo.

Dị thấy choáng váng, lắp bắp:

- Còn... Còn điều kiện nữa? Rốt... Rốt cuộc ngươi là thương nhân... Hay Chiến Sĩ?

Càn Kình ngửa đầu nhìn trần nhà năm mươi thước, ánh mắt như xuyên thấu mặt đất nhìn Tinh Thần.

- Ta có một bằng hữu tốt nhất, hắn là thương nhân giỏi nhất trong toàn bộ thương nhân Ma tộc, Chân Sách hoàng triều, Man tộc. Mấy năm ở chung với hắn ít nhiều gì học được một chút, nếu không sẽ bị hắn xem thường, ngươi nói có đúng không? Mập.

Mập? Dị nhìn mình, không thấy có chỗ nào dư mỡ.

- Không phải nói ngươi.

Càn Kình khẽ thở dài:

- Bằng hữu của ta bận việc tạm thời không thể ở bên cạnh nên mọi chuyện chỉ có thể dựa vào chính mình.

Dị gần như cầu xin nhìn Càn Kình:

- Không thể bàn lại sao?

Đường đường là thủ lĩnh đoàn mã tặc thứ hai lúc này Dị thật sự bất đắc dĩ.

Nếu là bị uy hiếp chuyện khác Dị sẽ không chút do dự giết người ngay, dù người này có thuộc đoàn mã tặc Vô Sinh thì gã cũng dám giết.

Tôn nghiêm của thủ lĩnh đoàn mã tặc tuyệt đối không thể xâm phạm.

Còn bây giờ? Dị đối diện Càn Kình có cảm giác bất lực. Chuyện khác Dị có thể không sợ uy hiếp nhưng việc này... Dị thở dài, gã đúng là mã tặc nhưng trước hết gã là một Chiến Sĩ.

Không có Chiến Sĩ nào không hy vọng chính mình biến càng ngày càng lớn mạnh!

Trong tái ngoại thế giới tràn ngập giết chóc này, làm mã tặc càng cần thực lực cường đại mới sống thấy mặt trời ngày mai.

Dị sốt ruột muốn tăng cao thực lực của mình, đáy lòng có đoàn lửa giận. Thực lực hiện tại của gã vĩnh không có cơ hội báo thù! Báo mối thù bị người đánh thương, hạ độc.

Càn Kình bình tĩnh nhìn Dị, nói:

- Nếu ngươi ở vị trí của ta thì sẽ cho ta lối thoát sao?

Mắt Dị lộ tuyệt vọng. Đúng vậy, nếu hai bên đổi vị trí thì Dị sẽ không cho đối thủ một cơ hội.

- Được!

Mắt Dị tóe lửa nhìn Càn Kình chằm chằm, nói:

- Ta đồng ý!

- Vậy được!

Càn Kình đá mở cửa phòng, đặt Hoa Viêm Bất Kiến vãn đang hôn mê lên giường.

Càn Kình nói:

- Còn điều kiện cuối cùng có thể lựa chọn, ngươi chọn làm hỗ trợ cho ta hay làm cái bóng cho ta suốt đời?

Khóe mắt Dị chảy máu, con ngươi như bị đinh ghim vào, ngơ ngác nhìn Càn Kình:

- Hỗ trợ? Hoặc làm cái bóng?

Hỗ trợ! Cái bóng?

Ngực Dị phập phồng. Dù Dị chọn cái nào trong hai điều kiện thì trong vòng năm năm không thể giết Càn Kình, hơn nữa nếu hắn gặp nguy hiểm gã phải cứu.

Dị vốn định nếu giải độc, trị lành vết thương cũ rồi sẽ giết Càn Kình.

Bây giờ... Hỗ trợ, cái bóng?

Hỗ trợ, chỉ cần là Chiến Sĩ Chân Sách hoàng triều đều biết đó là cái gì.

Nhưng cái bóng là sao? Khắp Chân Sách hoàng triều không bao nhiêu người biết, chỉ mã tặc tái ngoại biết cái gì gọi là bóng, nó là mật ngữ trong tái ngoại.

Cái bóng của mã tặc về bản chất giống với hỗ trợ trong Chân Sách hoàng triều, khác biệt là nếu làm bóng của ai thì phải tuyên bố với toàn bộ mã tặc trong tái ngoại. Từ nay về sau kẻ đó chỉ có thể đi theo chủ nhân, nếu phản bội...

Vua mã tặc sẽ ra tay, không cần kim tệ, không cần một ngân tệ hay thậm chí là một đồng tiền, Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh sẽ ra tay giết.

Cái bóng là quy tắc Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh sáng tạo ngay từ đầu.

Ban đầu là vì một vài mã tặc từng gây nhiều kẻ thù không sống nổi, dù làm hỗ trợ của người khác vẫn tùy thời sẽ chết. Hỗ trợ sẽ không được chủ nhân bảo vệ.

Cái bóng, nếu trở thành bóng của người khác thì mọi chuyện quá khứ đều liên quan đến chủ nhân, từ nay cái bóng phải hoàn toàn nghe theo chủ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-922)