Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 053

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 053: Thiên Lô sống lại
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Một nữ tử xinh đẹp khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi từ bên trong đi ra.

Nữ nhân đứng ở trước cửa, làn da trắng, ngay cả y phục cũng màu trắng. Mái tóc vàng nhạt gần như thành màu trắng, được vấn thành búi tóc trên đỉnh đầu, lộ ra cái cổ đẹp thon dài. Toàn thân giống như từ trong bức tranh đi ra.

Càn Kính vừa nhìn, mí mắt khẽ chớp.

Lẽ nào đi nhầm?

- Càn Kính, vào đi.

Nữ nhân chậm rãi khoát tay áo, động tác lộ ra sự ôn nhu vô hạn. Nàng chậm rãi xoay người đi vào trong phòng.

Càn Kính xác định mình không đi nhầm, vội vàng đi vào trong nhà, không nhanh không chậm đi ở phía sau nữ nhân kia, tò mò quan sát bước chân của nàng.

Nữ nhân kia bước đi không tính là ôn nhu, thậm chí có thể nói là hơi lười nhác. Cảm giác này lại không làm ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nàng, trái lại lộ ra vẻ thờ ơ, đặc biệt phù hợp với khí chất trên người nàng.

Trong chớp mắt vừa gặp, Càn Kính có cảm giác, nữ nhân này hình như không để tất cả mọi thứ ở trong lòng.

Đi qua nhà trước, đi tới chính sảnh.

Lôi Địch đang chắp hai tay ở sau lưng, nhìn một thanh trường kiếm đặt ở trên kệ phía trước người hắn. Nghe được tiếng cửa mở ra, hắn chậm rãi quay đầu lại. Khi nhìn thấy Càn Kính, ánh mắt cô đơn liền được nụ cười ấm áp thay thế.

- Ngươi đã tới sao? Ngồi đi.

Lôi Địch đưa cánh tay phải chỉ về phía ghế mềm, trong động tác lộ ra sự dũng khí của một chiến sĩ:

- Ta dậy từ rất sớm chờ tới bây giờ, còn tưởng rằng ngày hôm nay ngươi sẽ không đến.

Càn Kính hành lễ của một người khách xong, lúc này mới ngồi xuống, vội vàng cười nói:

- Nói thật, ta sợ ngài chưa rời giường, hoặc là ngài đang tu luyện đấu khí, đến quấy rầy sẽ không tốt.

Lúc này, nữ nhân như bức tượng điêu khắc bằng băng bưng lên cho Càn Kính một chén trà, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng. Tuy rằng từ đầu đến cuối nàng vẫn duy trì lễ phép, nhưng lại có cảm giác bất kỳ điều gì trên đời đều không có liên quan đến nàng.

Lôi Địch cười ha ha một tiếng:

- Ta thích ngươi thẳng thắn thành khẩn. Ta còn kinh ngạc hơn, không ngờ ngươi đã là chiến sĩ lục cấp.

Trong lòng Càn Kính tấm tắc, không hổ danh là người bảo vệ Áo Khắc Lan. Nếu như dưới tình huống không động thủ phát lực, chỉ sợ ngay cả viện trưởng đại nhân cũng không có cách nào nhìn thấu mình. Nhưng Lôi Địch chỉ liếc mắt một cái đã biết. Người bảo vệ mỗi thành thị quả nhiên không hề kém cỏi.

- Tới đây! Để ta xem một chút, người thiếu niên mạnh nhất hệ chiến sĩ năm nhất của học viện Áo Khắc Lan có năng lực chiến đấu thế nào!

Lôi Địch đứng lên, một cánh tay nhẹ nhàng đặt ở phía sau, tràn ngập mong đợi nhìn Càn Kính.

Chiến sĩ mạnh nhất năm nhất?

Càn Kính cười cười đứng dậy. Ở chỗ này, thực lực chiến sĩ lục cấp mặc dù không quan sát trận quần chiến ở vườn trường buổi sáng, không ngờ lại có thể đoán ra thân phận mạnh nhất. Học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ xuất hiện chuyện học viên chiến sĩ năm nhất là chiến sĩ lục cấp.

Càn Kính đứng dậy nhìn Lôi Địch, có một cảm giác như mình đang đối mặt với ngọn núi lớn khổng lồ hùng tráng, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy ý chí chiến đấu, nóng lòng muốn thử sức.

Không đưa ra bất kỳ thông báo nào, Càn Kính nhanh chóng bước ra một bước. Trong phút chốc, đấu lực ép đến đỉnh phong, dựa vào cước bộ đạp lên đất xoay thắt lưng, cánh tay buông thõng ở sau người có cảm giác như chiến đao được rút ra khỏi vỏ, lộ ra khí thế cương liệt. Một thức căn bản của chiến sĩ, kỹ năng đột kích chạy chém được đánh ra!

Càn Kính dùng sức mạnh bổ nhào tới, chưởng phong như côn kích, phát ra một tiếng động. Y phục trên vai Lôi Địch xuất hiện chút dao động, thật giống như bị gió thổi qua.

- Kình đạo mạnh mẽ dứt khoát, chỉ cần đơn giản không cần hoa lệ.

Trong lòng Lôi Địch thầm tán thưởng một tiếng, vội vàng tránh về phía sau.

Lôi Địch vừa tránh, Càn Kính liền tiến lên trước vừa vặn đứng ở vị trí của đối thủ, sau đó một chân đá cao, gót chân như chiến búa nện xuống, nặng nề đánh về phía đầu Lôi Địch.

Lúc trước lấy tay làm đại đao, không ngờ bây giờ hắn lại lấy chân làm đại đao! Lôi Địch lại tán thưởng đối với Càn Kính.

Ngay cả công kích chuyển hoán liên tiếp lưu loát, hầu như không hề có sơ sót. Kiến thức cơ bản vững chắc giỏi giang, không theo đuổi đấy kỹ cao đoạn, đặc biệt nắm chắc những kỹ năng cơ bản nhất. Sợ rằng học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan, chỉ có học viên đỉnh cấp năm ba mới có thể đánh với hắn một trận?

Căn phòng rộng mở, Càn Kính không ngừng công kích. Ở trước mặt một người bảo vệ thành thị, hắn căn bản không cần phải lo lắng tới phòng thủ. Ngoại trừ theo bản năng không sử dụng khôn đấu kỹ của Càn gia ra, Càn Kính hầu như mang ra toàn bộ vốn liếng của mình. Tốc độ tranh đấu giữa hai người càng lúc càng nhanh. Đánh giá của Lôi Địch đối với hắn càng ngày càng cao.

Sự chịu đựng!

Đối với một gã chiến sĩ mà nói, sự chịu đựng là tố chất vô cùng quan trọng. Càn Kính toàn lực xuất thủ đã hơn mười chiêu, lại hoàn toàn không thấy một chút mệt nhọc nào. Cứ một chiêu chém nghiêng lại một chiêu chém dọc. Lôi Địch lui lại, bàn chân đạp xuống đất thân thể kia đẩy ngược tới, xông về phía Càn Kính.

Chỉ điểm! Cái gì là chỉ điểm?

Liên tục né tránh, không có cách nào thực sự chỉ điểm được. Lôi Địch phải nói cho Càn Kính biết hắn đã làm sai chỗ nào mới tốt.

Ngay trong chớp mắt khi Càn Kính vừa thu chân, Lôi Địch đã mãnh liệt tấn công vào, cổ tay ở bên hông đột ngột đâm tới.

Trong phút chốc, Càn Kính bỗng nhiên cảm giác được một lực quyền cực nóng, tập trung ở trên ngực mình. Hầu như theo bản năng, hắn giơ bàn tay lên thật cao chém xuống, đột nhiên nắm ngón tay co lại trở thành nắm đấm. Hắn quên mất chính mình đang ở trong cuộc chiến.

Cảm giác cực nóng tập trung, khiến thân thể Càn Kính nhớ lại tình huống khi ở bên cạnh lò lửa rèn sắt, khổ học đánh búa cả đêm. Không chút nghĩ ngợi, hắn trực tiếp sử dụng phương pháp hít thở rèn sắt!

Lôi Địch mỉm cười, trong chớp mắt đưa bàn tay ra. Trong ánh mắt nhất thời kinh ngạc. Thực lực trước đó của hắn phát ra đấu lực lục cấp trực tiếp tăng tới đấu lực thất cấp. Thắt lưng dùng sức đột ngột phát lực tiến hành công kích trước.

Ầm!

Vai Lôi Địch khẽ run lên, vai trúng một quyền giống như búa sắt của Càn Kính, nhưng đồng thời một quyền cũng đánh trúng bụng dưới của Càn Kình, khiến hắn bay thật cao ra ngoài, trực tiếp đụng vào giá đỡ treo kiếm.

- Cái này...

Lôi Địch kinh ngạc nhìn Càn Kính. Không ngờ mình lại bị người trẻ tuổi này đánh trúng! Nếu như không phải thực lực của mình cao hơn Càn Kính rất nhiều, một quyền công kích vào bụng dưới kia căn bản không có cơ hội đánh hết, cùng với đẳng cấp chiến sĩ chênh lệnh, nếu không mình đã thua.

- Vừa rồi...

Lôi Địch nhìn Càn Kính nằm trong đống ngổn ngang, trong đầu rất nhanh nhớ lại hình ảnh về một đòn cuối cùng vừa rồi.

Rất kỳ quái, phương thức công kích kia rất kỳ quái!

Lôi Địch lại không nói được rốt cuộc kỳ quái ở chỗ nào. Một đòn kia rất giống bộ dạng thợ rèn vung búa sắt, nhưng lại không phải là rèn sắt.

*****

Nếu như thợ rèn có kỹ thuật rèn sắt lợi hại như vậy, các thợ rèn đã sớm là chiến sĩ! Lôi Địch hiểu rất rõ ràng, chiến sĩ là một đám người chuyên môn nghiên cứu làm sao phát huy lực lượng đến lực phá hoại lớn nhất.

Nhưng một đòn vừa rồi...

Lôi Địch phát hiện, không ngờ mình hoàn toàn không thể dự đoán được quỹ tích của nó, điểm rơi của nó, còn có cả thời gian rơi của nó. Hơn nữa mình còn có cảm giác bị một quyền kia thu hút.

Càn Kính chống tay xuống một đống phế tích, nhẹ nhàng xoa bụng đau đớn chậm rãi ngồi dậy, nhe răng cười toét miệng nói:

- Một quyền này, vừa nhanh vừa độc lại chuẩn.

Khuôn mặt Lôi Địch có hơi nóng. Trong lúc nhất thời sơ suất, không ngờ để Càn Kính đánh trúng mình. Điều này thật sự khiến người ta bất ngờ.

- Sao?

Càn Kính chống một tay xuống đất cảm giác như chạm vào vật gì đó. Hắn nâng cổ tay lên, kinh ngạc nhìn trường kiếm trong tay.

Đây là một thanh chiến kiếm rộng chừng hai tấc, chiều dài ba thước tam. Cầm vào trong tay thấy rõ trọng lượng của nó. Đây rõ ràng là một thanh kiếm tốt.

- Kiếm tốt!

Càn Kính quan sát thanh chiến kiếm trong tay, đầu tiên tán thưởng một tiếng, sau đó lông mày chợt nhíu lại, lộ ra vẻ nghi hoặc không hiểu:

- Kiếm tốt như vậy, vì sao không sửa lại kiếm phong? Kiếm phong như vậy, khiến thanh kiếm này không có chút uy lực nào.

Lôi Địch nghe được vấn đề của Càn Kính, tạm thời quên chuyện vừa bị đánh trúng, chậm rãi đi tới ngồi phía trước đống phế tích. Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm, giống như đang vuốt ve người yêu mình, ánh mắt nhu hòa cũng giống như nhìn tình cảm chân thành cả đời mình:

- Đây... là một thanh Đấu Binh.

- Đấu Binh?

Càn Kính không khỏi nhìn chiến kiếm trong tay thêm mấy lần. Trên thân chiến kiếm hiện hai chữ Thiên Lô:

- Tên nó là Thiên Lô sao? Vậy càng nên sửa lại kiếm phong mới đúng.

- Đúng vậy, Thiên Lô.

Lôi Địch tiếp nhận chiến kiếm, tiếp tục vuốt ve thân kiếm:

- Có thể ngươi không biết, thanh kiếm này đã là tử kiếm.

- Tử kiếm?

- Đúng! Tử kiếm.

Giọng nói của Lôi Địch rất khẳng định cũng tràn đầy thương cảm:

- Làm học viên chiến sĩ, ngươi nên biết bất kỳ vũ khí trang bị nào cũng có tính mạng giới hạn tuổi thọ của nó. Thanh Thiên Lô này, đã... đã chết.

Lôi Địch chật vật nói ra hai từ đã chết, nét mặt càng thêm thương cảm:

- Kiếm phong của nó đã bị mài rất nhiều lần. Ngay cả vị bằng hữu rèn tạo sư của ta cũng không có cách nào mài ra kiếm phong của nó. Nếu cứ cố mài, thanh kiếm này sẽ bị vỡ nát.

- Kiếm phong đã hết tuổi thọ sao?

Càn Kính lấy Thiên Lô từ trong tay Lôi Địch quan sát trái phải, phát ra tiếng cười bất lực:

- Vậy là hết tuổi thọ sao? Rõ ràng vẫn có thể khiến Thiên Lô sống lại, căn bản chưa hoàn toàn chết.

- Sống lại?

Lôi Địch vỗ vai Càn Kính:

- Người thiếu niên, không cần an ủi ta. Tuy rằng ngươi cũng là thợ rèn, nhưng thanh kiếm này ngay cả rèn tạo sư cũng không có cách nào khiến nó sống lại, ngươi làm sao có thể khiến nó sống lại được? Có lẽ, trưởng lão nghiệp đoàn thợ rèn may ra mới có khả năng này? Nhưng cho dù đánh chết ta, ta cũng sẽ không đi cầu bọn họ!

Rèn tạo sư cũng không thể khai phong?

Càn Kính cười rất bất lực. Lẽ nào Lôi Địch quen biết một rèn tạo sư kém cỏi như vậy sao? Không phải, làm sao có thể không cách nào làm Thiên Lô kiếm sống lại được? Thanh kiếm này, rõ ràng còn không đơn giản chỉ có thể sống lại một lần hai lần, ít nhất còn có thể sống lại mười lần mới đúng.

- Được rồi, đừng nhìn nó nữa.

Lôi Địch đưa tay định lấy kiếm từ trong tay Càn Kính:

- Nếu rèn tạo sư cũng nói nó không cách nào sống lại, ta cũng hết hy vọng. Để nó yên tĩnh nằm ở chỗ này với ta.

- Vấn đề là...

Càn Kính giữ thanh kiếm ở trong lòng, có chút khó khăn nói:

- Thanh kiếm này thực sự còn có thể sống lại. Nó chỉ là chết giả.

Lôi Địch đưa tay nắm vào khoảng không, không bắt được Thiên Lô, cánh tay run run không dám tin tưởng hỏi:

- Ngươi nói cái gì? Rèn tạo sư bằng hữu của ta nói nó quả thực không cách nào sống lại được nữa.

- Cái này...

Càn Kính gãi đầu:

- Ta không biết khả năng của bằng hữu kia của ngài không tốt, hoặc là hắn lừa ngài. Chí ít, thanh kiếm Thiên Lô với ta mà nói, nó vẫn còn sống, hơn nữa rõ ràng đang trong thời kỳ mạnh mẽ.

- Ngươi... Ngươi thực sự có thể...

Giọng nói Lôi Địch không ngừng run rẩy. Là một chiến sĩ, cả đời hắn có hai người bầu bạn. Một là lão bà, một là trang bị vũ khí của mình. Kiếm Thiên Lô chính là người bạn đã theo hắn cả đời. Cho tới nay hắn cho rằng cả hai người bạn này đều đã chết:

- Ngươi thực sự có thể khiến nó...

Càn Kính cảm giác bụng dưới không còn đau đớn nữa, chậm rãi đứng dậy nhìn xung quanh:

- Ở đây, ngài có đá mài đao hay không?

- Có có có.

Lôi Địch liên tục gật đầu, vẻ mặt không còn ung dung của người bảo vệ thành Áo Khắc Lan thường ngày. Hắn giơ tay chỉ ra ngoài cửa:

- Đi theo ta.

Càn Kính cầm theo thanh kiếm Thiên Lô đi theo sau lưng Lôi Địch. Hắn rất thông cảm nhìn vị bảo vệ thành Áo Khắc Lan này. Mọi người đều là chiến sĩ. Vũ khí không nhưng là lão bà của mình, thậm chí có thể nói là tính mạng của mình. Kiếm yêu chết, đả kích không chỗ thua kém gì lão bà chết.

Đá mài đao! Đó là một khối đá mài đao thật lớn dùng Lưu Vân Thạch chế luyện ra. Càn Kính nhìn khối đá mài lớn bằng cái bàn ở hậu viện, có chút kinh ngạc. Đá mài đao trên đời cũng có phần ưu khuyết điểm. Hắn vốn tưởng đây chỉ là một khối đá mài đao bình thường nhất, không nghĩ tới lại là Lưu Vân Thạch.

Bảo dưỡng vũ khí, là một ngành học của chiến sĩ. Để có thể bảo dưỡng vũ khí tốt hơn, đối với công cụ bảo dưỡng vũ khí, học viện truyền dạy cũng đặc biệt kỹ càng tỉ mỉ.

Đá mài đao trên thế gian cũng chia ra các đẳng cấp khác nhau. Đá mài đao tốt lúc mài vũ khí, cũng có thể kéo dài tuổi thọ của vũ khí hết khả năng có thể. Loại Lưu Vân Thạch này chính là một loại đá mài đao tương đối nổi danh trong thiên hạ.

Một thợ rèn, trên đá mài đao bình thường có thể khiến một cây đao sống lại bảy lần. Như vậy nếu để hắn sử dụng Lưu Vân Thạch, có cơ hội khiến nó sống lại mười lần!

Cũng bởi vậy, giá đá mài đao hoàn toàn khác nhau. Một khối Lưu Vân Thạch nhỏ bằng đầu người, có đôi khi giá thậm chí vượt qua một thanh vũ khí tốt nhất.

Lưu Vân Thạch trước mắt này lớn tương đương với cái bàn. Càn Kính rất muốn biết, có đúng Lôi Địch trộm trở về hay không? Nếu không hắn phải xài bao nhiêu tiền?

- Đúng, là Lưu Vân Thạch.

Lôi Địch tùy ý vỗ vào khối đá đắt tiền này, vẻ mặt thất lạc:

- Ta vốn tưởng rằng có nó, rèn tạo sư bằng hữu của ta có thể khiến nó sống lại. Nhưng ta lại nhận được đáp án, cho dù ta tìm được thiên vũ thạch, thanh kiếm Thiên Lô cũng không cách nào sống lại được.

Thiên vũ thạch?

Khi Càn Kính đi học nghe qua giới thiệu, cho dù lấy toàn bộ khối Lưu Vân Thạch trước mắt này ra, cũng không đổi được thiên vũ thạch lớn bằng một đầu người. Đây chính là tảng đá được gọi là có thể khiến vũ khí trọng thương sắp chết, sống lại.

*****

Nhưng loại thiên vũ thạch này rất yếu. Mỗi lần sử dụng đều sẽ tạo thành tiêu hao rất lớn. Cho nên mặc dù là đại gia tộc chiến sĩ huyết mạch, cũng sẽ không dễ dàng sử dụng thiên vũ thạch.

Càn Kính lấy nước được chuẩn bị sẵn bên cạnh tảng đá tưới lên trên Lưu Vân Thạch. Một tay hắn cầm chuôi kiếm, một tay cầm mũi kiếm, cẩn thận đặt thanh kiếm Thiên Lô ở trên Lưu Vân Thạch. Trong đầu hắn bắt đầu hồi tưởng lại kỹ thuật tẩy phong đã được học.

Thanh kiếm Thiên Lô đối với người sử dụng kỹ thuật mài đao mà nói, quả thực đã chết. Nhưng đối với người có tẩy phong thuật mà nói, thanh kiếm Thiên Lô vẫn còn sống!

Keng!

Kim loại có nước trượt ở trên đá mài đao. Trái tim Lôi Địch bỗng nhiên trở nên căng thẳng, khẩn trương nhìn thanh kiếm Thiên Lô trong tay Càn Kính.

Đối với Lôi Địch, đây là một lần đánh cược! Những năm gần đây, mỗi khi thấy thanh kiếm Thiên Lô đã cùng hắn chiến đấu tử vong, trong lòng luôn cảm thấy đau đớn, rất nhiều lần muốn mạo hiểm đi mài kiếm.

Làm chủ nhân của kiếm, Lôi Địch có thể cảm giác được Đấu Binh của mình, tình nguyện thân kiếm vỡ vụn, cũng tuyệt đối không muốn nằm chết ở trên kệ như vậy.

Đánh cược!

Lôi Địch vẫn không cách nào quyết định. Nhưng thời điểm đối mặt với Càn Kính, bỗng nhiên trong lòng hắn chợt tràn đầy lòng tin muốn đánh cược. Bất luận kết quả thế nào, hắn đều muốn đánh cược một lần!

Mỗi lần thân kiếm và Lưu Vân Thạch ma sát, trái tim Lôi Địch đều co thắt lại. Hắn rất sợ lần ma sát tiếp theo, Đấu Binh sẽ vỡ vụn ra vĩnh viễn.

Keng... Keng... Keng...

Tiếng kim loại và đá mài va chạm liên tục vang lên. Không biết từ lúc nào, một nữ nhân giống như tượng băng điêu khắc, toàn thân mặc y phục màu trắng đã đứng ở bên cạnh Lôi Địch, hai tay khẽ nắm lấy gấu áo, trong ánh mắt lần đầu tiên lộ vẻ khẩn trương.

- Thật sự... thanh kiếm Thiên Lô thật sự có thể sống lại sao?

Theo thời gian trôi qua, Lôi Địch càng ngày càng không có tự tin. Mặc dù là các trưởng lão hồng bào của nghiệp đoàn thợ rèn, kết hợp với thiên vũ thạch chỉ sợ cũng không thể khiến thanh kiếm Thiên Lô sống lại. Dù sao làm sống lại một thanh Đấu Binh đã chết thật sự quá khó khăn. Tại sao mình lại tin tưởng học viên chiến sĩ quá trẻ tuổi này?

Một ngày, từ sáng sớm đến trưa, trong thành không ít nhà đã thấy khói bếp từ trong ống khói bay lên.

Một tia kiếm quang lợi hại đến mức coi như có thể tổn thương người, từ trên Lưu Vân Thạch chợt phản xạ dưới ánh mặt trời chói chang, khiến nhiệt độ trong sân vốn hơi cao, bỗng nhiên giảm xuống rất nhiều.

- Ha ha! Thành công!

Cổ tay Càn Kính vung lên, rót đấu lực lục cấp vào thanh kiếm Thiên Lô. Hắn nhất thời cảm giác vui sướng giống như cá vào nước. Mức độ truyền đấu khí này so với cầm búa rèn sắt ở cửa hàng rèn hoàn toàn là hai trường hợp khác hẳn nhau.

- Sống... Sống... Thật sự sống lại rồi...

Lôi Địch kinh ngạc nhìn thanh kiếm Thiên Lô, hai tay khẽ run tiếp nhận chiến kiếm, nhẹ nhàng hôn nó, rót đấu khí vào trong. Tiếp đó hắn càng sửng sốt hơn:

- Cái này...

- Sao có thể như vậy được?

Lôi Địch khiếp sợ nhìn thanh kiếm Thiên Lô trong tay. Lúc đó đã có rất nhiều rèn tạo sư nhìn thấy nó đều nói nó thật sự đã chết. Cho dù là các trưởng lão hồng bào nghiệp đoàn thợ rèn cũng nói, thanh kiếm Thiên Lô này đã chết hoàn toàn, bất kể như thế nào cũng không có cách nào sống lại!

Không ngờ đã sống lại! Bị nghiệp một đám người rất có quyền uy của đoàn thợ rèn luôn xoay vần với kim loại, phán định Đấu Binh tử vong, không ngờ ở trong tay một người trẻ tuổi, còn chỉ là ở trong tay một người thiếu niên thợ rèn ngũ cấp đã sống lại!

Trong mắt nữ nhân kia đối với bất kỳ chuyện gì cũng không quan tâm, lần đầu tiên lộ ra ánh mắt tò mò. Thanh kiếm Thiên Lô không phải đã sống lại sao? Vì sao phụ thân lại ngây người như vậy? Chẳng lẽ thanh kiếm Thiên Lô chỉ là sống lại giả sao?

- Chuyện này... Làm sao có thể?

Thần sắc Lôi Địch cứng đờ trong nháy biến thành mừng như điên:

- Trời ạ! Thiên Lô thăng cấp! Không sai! Ta có thể cảm giác được, Đấu Binh của ta mạnh hơn so với trước đây! Bởi vì... một lần nữa khai phong nó mạnh hơn so với bất kỳ thời khắc nào trước đây! Càn Kính, Càn Kính ngươi làm thế nào vậy?

Lôi Địch hưng phấn sắp ngất đi. Có thể khiến thanh kiếm Thiên Lô sống lại đã giống như đang nằm mơ! Lại có người trong lúc làm Đấu Binh sống lại, khiến phẩm chất của nó lại tăng lên.

Tiểu... Tiểu tử này là thần rèn sao? Điên rồi! Điên thật rồi! Không phải kiếm này không thể sống lại sao? Nhóm người nghiệp đoàn thợ rèn không thể ngu ngốc như vậy chứ?

Mạnh hơn? Càn Kính ngơ ngác nhìn thanh kiếm Thiên Lô. Lẽ nào tẩy phong thuật có thể thăng cấp cho vũ khí sao? Hay là liên quan đến khối Lưu Vân Thạch này? Xem ra, phải tìm thời gian hỏi đại thúc Bố Lai Khắc một chút.

- Đại thúc Lôi Địch...

Càn Kính ôm bụng nói sang chuyện khác:

- Cái này, đã qua một buổi sáng, ta đói bụng.

- Đói bụng?

Lôi Địch vội vàng vỗ vào trán:

- Đúng, đúng, đúng. Đây là do ta sơ sót! Tới đây, tới đây, tới đây. Để ta chiêu đãi ngươi thật tốt. Càn Kính, ngươi giúp ta làm Thiên Lô sống lại, ta phải cảm ơn ngươi như thế nào?

Nữ nhân áo trắng nhẹ bước tới sau lưng Càn Kính, trong đôi mắt lộ vẻ suy tính, chỉ nhìn chằm chằm vào thân ảnh Càn Kính đang đi vào trong phòng.

- Càn Kính, ta nên cảm ơn ngươi thế nào? Cho kim tệ ngươi hình như quá tầm thường. Không bằng ta thẳng thắn làm sư phụ ngươi? Ta tin tưởng, sau này ngươi sẽ có cơ hội vượt qua ta, tiếp nhận thân phận của ta, trở thành người bảo vệ Áo Khắc Lan!

- Không thích? Vậy không bằng sau này ta đề cử ngươi tiến vào nghiệp đoàn chiến sĩ thì sao?

- Nếu không thì...

Càn Kính cười khổ lắc đầu liên tục. Chỉ ăn bữa cơm nà, hắn chí ít đã đẩy xuống mười mấy lần đề nghị thù lao của Lôi Địch. Tuy rằng đã giải thích qua với Lôi Địch, sở dĩ có thể khiến thanh kiếm Thiên Lô này sống lại, hoàn toàn bởi vì bị trái tim chiến sĩ của đối phương cảm hóa, nhưng Lôi Địch vẫn không ngừng đưa ra phương án.

Có thểlàm Thiên Lô sống lại, Lôi Địch vui muốn phát điên! Nếu như mình là nữ nhân, hận không thể trực tiếp gả cho hắn, để báo đáp!

Trong giây phút cầm thanh kiếm Thiên Lô lên xem, Lôi Địch lại cảm giác được loại cảm giác huyết mạch tương liên, thậm chí có một cảm giác muốn cầm theo Thiên Lô đi tới trước chiến trường nhân ma, chém tám cái đầu, mười cái đầu của Ma tộc, để thanh kiếm Thiên Lô đã ngủ say nhiều ngày đang đặc biệt đói khát, nhấm nháp một chút máu tươi lâu ngày không thấy!

Mất đi Thiên Lô, giống như một người mất đi một cánh tay.

Người mất đi cánh tay có cảm giác thế nào? Mấy năm nay, Lôi Địch bởi vì thanh kiếm Thiên Lô tử vong, không biết đã tự trách bao nhiêu lần, còn có vô số lần hối hận từ trong cơn ác mộng thức tỉnh.

Hôm nay, Thiên Lô sống lại! Lôi Địch làm sao có thể không vui được?

Càn Kính đi tới thành Áo Khắc Lan ăn xong một bữa cơm trưa thịnh soạn nhất, nhẹ vỗ vào cái bụng phồng lên có hơi lớn. Thân là chiến sĩ hẳn là mỗi bữa ăn chỉ ăn no tám phần. Ăn no như vậy đối với thân thể cũng không tốt. Nhưng bữa cơm trưa thực sự ăn quá ngon, trong lúc nhất thời không khống chế được.

Crypto.com Exchange

Chương (1-922)