Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 558

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 558: Mắt mù tai điếc
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tát Bác Ni Quang chạy nhanh tới trước mặt Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, khom lưng, cúi đầu, thái độ thành kính, hiêm cung hơn mấy ngày trước rất nhiều.

Tát Bác Ni Quang nói:

- Tát Bác Ni Quang ta thề vĩnh viễn hiệu trung với công chúa điện hạ...

Ủng hộ, biểu lộ thái độ ủng hộ!

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy biết rõ chuyện này sẽ xảy ra, nhưng khi nó đến trước mắt thì nàng vẫn không thể tin đó là sự thật. Đường đường một trong hai tộc trưởng nằm trong bảy bộ tộc Ma tộc. Mặc dù Ma tộc Mã Môn có hai tộc trưởng nhưng tộc trưởng dù sao là tộc trưởng! Tát Bác Ni Quang một trong hai tộc trưởng Tát Bác Ni Quang thậm chí có thể nói là đại biểu cho một nửa Ma tộc Mã Môn tuyên bố trung thành với Lộ Tây Pháp Lưu Thủy.

Đây đồ sộ biết bao? Đây là tình huống gì? Dù là thái tử điện hạ hiện thời muốn lôi kéo tộc trưởng một bộ tộc tuyên thệ hiệu trung, ủng hộ gã cũng là chuyện cực kỳ gian khó chứ nói chi đến tộc trưởng một trong bảy Ma tộc?

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy có cảm giác đang nằm mơ, chuyện này lúc trước nàng không dám cả nằm mơ nhưng bây giờ lại biến thành hiện thực!

Bác Khắc Tư Lực bị đám trưởng lão bao vây trông thấy tình hình này thì rất sốt ruột, vội đẩy các trưởng lão che trước mặt, chạy tới chô Lộ Tây Pháp Lưu Thủy.

Một đấu binh thập giai sao mà đủ? Hai... Mười... Hai mươi cái... Ta muốn càng nhiều! Trong lòng Bác Khắc Tư Lực điên cuồng gào thét, dục vọng tham lam xông lên óc gã. Tuy nhiên Bác Khắc Tư Lực tỉnh táo hơn bao giờ hết, tuyệt đối không thể bị Tát Bác Ni Quang dẫn trước.

Ít nhất không thể chậm hơn Tát Bác Ni Quang quá lâu! Bác Khắc Tư Lực chạy tới trước mặt Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, quỳ một gối, cúi gục đầu, thái độ càng thành kính hơn cả Tát Bác Ni Quang. Bác Khắc Tư Lực ngửa đầu, ánh mắt sùng bái nhìn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy.

Bác Khắc Tư Lực nói:

- Hỡi công chúa điện hạ tôn kính, xinh đẹp, cường đại, Bác Khắc Tư Lực ta tại đây tuyên thệ hiệu trung với người...

Lại một người ủng hộ. Các trưởng lão mới rồi còn đang sửng sờ tập thể phản ứng lại, bây giờ không tranh biểu hiện thì sao có thể lôi kéo làm quen với Kích Lưu Phi Kính đây?

Hiệu trung thì ai không biết? Các trưởng lão đều là ma thấy tình hình lớn, bỗng chốc ùa lên như các bà thím vào chờ, còn đâu nhàn nhã, phong độ ngày xưa đi đường? Đám trưởng lão xô đẩy nhau, sợ mình là người cuối cùng tuyên bố hiệu trung.

Hai tộc trưởng Ma tộc Mã Môn Tát Bác Ni Quang, Bác Khắc Tư Lực thấy tư thế các trưởng lão thì liên tục đá lông nheo. Lúc trước đã bàn tính rồi, chỉ có hai tộc trưởng hiệu trung, những trưởng lão đứng ở lập trường phản đối, sao bỗng nhiên thế này? Các ngươi còn biết cái gì là lấy đại cục làm trọng không?

Lấy đại cục làm trọng? Đám trưởng lão khinh thường liếc trở lại hai tộc trưởng Ma tộc Mã Môn Tát Bác Ni Quang, Bác Khắc Tư Lực. Dựa vào cái gì là chúng ta lấy đại cục làm trọng? Các ngươi thì chiếm hết lợi ích? Nếu Kích Lưu Phi Kính mạnh hơn Bố Bố Long Tác chút đỉnh thì chúng ta sẽ lấy đại cục làm trọng.

Ma máu lai này vừa gặp mặt đã tặng đấu binh thập giai! Đó là đấu binh thập giai! Vậy còn rảnh đâu lấy đại cục làm trọng? Nếu lấy đại cục làm trọng thì do ma khác lo đi, ta vội chắp nối với ma máu lai!

Có Tinh Thần mới hiểu ma máu lai hưng phấn lên có rèn ra một thanh hồn binh gặp ma liền tặng không? Vào lúc này mà đi lấy đại cục làm trọng? Lấy đại cục làm trọng cái đầu ngươi! Muốn lấy đại cục làm trọng thì ngươi tự đi mà lấy, dù sao bản ma không thèm!

Hỗn loạn, hoàn toàn rối loạn.

Càn Kình tùy tiện tặng đấu binh thập giai cho ma khiến trước đó hai tộc trưởng Ma tộc Mã Môn Tát Bác Ni Quang, Bác Khắc Tư Lực khó khăn thuyết phục đám trưởng lão trong khoảnh khắc hoàn toàn phế bỏ. Nội bộ Ma tộc Mã Môn vì một đấu binh thập giai xuất hiện mà hỗn loạn.

Nếu là Ma tộc khác thì có lẽ sẽ giữ ước định nhưng đây là Ma tộc Mã Môn, dám bán cả Đại Ma Vương bệ hạ. Trước ích lợi to lớn thì còn có cái gì là Ma tộc Mã Môn không dám làm?

Lợi ích đấu binh thập giai đủ khiến đám Ma tộc Mã Môn hoàn toàn điên cuồng. Có ai không muốn hậu đại của mình càng mạnh? Ai không muốn hậu đại của mình trở thành tộc trưởng Ma tộc Mã Môn thậm chí là Đại Ma Vương toàn Ma tộc?

Lùi một bước lại nói có ai không muốn tương lai trên chiến trường nhân ma tăng thêm chút khả năng sinh tồn cho mình? Đến chiến trường nhân ma cho dù ngươi thức tỉnh chung cực cũng chưa chắc sống nổi. Thức tỉnh thiên cực cũng tốt, thức tỉnh địa giai cũng vậy càng không an toàn.

Một Chiến Sĩ huyết mạch thức tỉnh thiên cực nếu bộc lộ thân phận bị hai Ma Pháp Sư thức tỉnh thiên cực trở lên nhắm trúng thì rất có thể sẽ vùi thây trên chiến trường nhân ma. Hoặc Chiến Sĩ huyết mạch đó bị mấy Ma Pháp Sư huyết mạch thức tỉnh địa giai tổ thành một ma pháp trận rất có thể sẽ khiến ngươi vĩnh viễn nằm xuống trên chiến trường nhân ma.

Một đấu binh thập giai ít nhất tăng chút vôn sống sót, đặc biệt dưới tình huống thực lực hai bên ngang nhau, một cái đấu binh đôi khi thường quyết định sống chết của hai bên.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nhìn một đám cao tầng Ma tộc Mã Môn quỳ xuống, trong bụng vui như mở cờ. Tuy Lộ Tây Pháp Lưu Thủy lấy mục tiêu làm nữ hoàng nhưng không ngờ sẽ gặp cảnh tuợng đồ sộ như vậy.

- Rất tốt, ta cảm giác được thành ý của các ngươi.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy mỉm cười, liên tục gật đầu:

- Đứng lên hết đi, chờ chút nữa chúng ta thêm văn thư hợp tác.

Các trưởng lão Ma tộc Mã Môn mặt cứng ngắc nhìn Càn Kình đứng gần đó, cắn răng gật đầu.

Đầu năm nay mồm la hiệu trung không có hiệu quả.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy biết, đám trưởng lão Ma tộc Mã Môn cũng hiểu rõ. Trong lịch sử Ma tộc chỉ có dựa theo ma điển hình thành văn thư hiệu trung mới có hiệu lực.

Thứ này một khi hình thành nghĩa là có hiệu quả thật sự, dù là bộ tộc tham lam như Ma tộc Mã Môn cũng sẽ không tùy tiện xé rách hiệp nghị.

Nếu từ bỏ hiệp nghị thì sẽ không còn bô jtộc nào tin tưởng ngươi, khi đó sẽ không ai ra nehièu tài nguyên thu mua nữa.

Ma tộc Mã Môn tham lam càng chú trọng chuyện này, không có danh dự nhất định thì không ai ghé thăm, vậy đi đâu mà tham?

Văn thư hiệu trung? Trời ạ, nếu nói lúc trước Kích Lưu Phi Kính không ra tay rộng rãi như vậy thì Ma tộc Mã Môn còn đắn đo, bây giờ mà chần chờ nữa là đồ ngu!

Do dự? Lúc này do dự thì chắc chắn tương lai sẽ gặp tổn thất lớn.

Các trưởng lão Ma tộc Mã Môn chen lấn nhau ký tên vào văn thư hiệu trung, sợ trễ chút sẽ không có cơ hội ký.

Hai tộc trưởng Ma tộc Mã Môn Tát Bác Ni Quang, Bác Khắc Tư Lực nhìn trừ Tát Bác Ni Phỉ Bỉ Nhĩ ra, các trưởng lão đều giống nhau, lười ngăn cản tiếp. Kích Lưu Phi Kính vừa tung mồi quá rộng rãi, rộng rãi đến nỗi các trưởng lão nhìn nhiều tình huống lớn cũng không kiềm được sức hấp dần, thi nhau nhảy hố.

*****

Ký xong văn thư hiệu trung, các trưởng lão quay quanh Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, các loại tâng bốc vuốt mông ngựa liên tục phun ra. Có nhiều trưởng lão Ma tộc Mã Môn không biết xấu hổ nịnh đầm làl úc Lộ Tây Pháp Lưu Thủy còn đỏ hòn bọn họ có ôm nàng để kéo quan hệ.

Có trưởng lão hỏi thẳng Kích Lưu Phi Kính có vợ không? Có thích mỹ nữ ngoại hình Ma tộc Mã Môn không? Gã có nữ nhi rất khá, là đệ nhất mỹ nữ Ma tộc Mã Môn...

Trưởng lão kia chưa nói hết lời thì bị các trưởng lão Ma tộc Mã Môn khác phun nước miếng, khoe nữ nhi của mình mới là đệ nhất mỹ nữ Ma tộc Mã Môn. Nếu Kích Lưu Phi Kính không có vợ thì bọn họ rất có hứng thú chiêu hắn làm nữ tế, nếu có vợ rồi...

Không sao, không biết Kích Lưu Phi Kính có hứng thú cưới vợ nhỏ không? Nữ nhi của bọn họ không ngại làm vợ bé.

Càn Kình nghe trán toát mồ hôi lạnh. Ma tộc Mã Môn không uổng là đại biểu tham lam, vì được ích lợi chuyện gì cũng dám làm.

Hai hai tộc trưởng Ma tộc Mã Môn Tát Bác Ni Quang, Bác Khắc Tư Lực nhìn nhau, nhỏ giọng nói vài câu cùng đi hướng Càn Kình, kéo tay áo của hắn.

Càn Kình tò mò nhìn hai tộc trưởng Ma tộc Mã Môn Tát Bác Ni Quang, Bác Khắc Tư Lực, đi sang một bên không ai chú ý. Bác Khắc Tư Lực xoa tay vào nhau, ngẫm nghĩ.

Bác Khắc Tư Lực nói:

- Thật ra là vầy, Phi Kính đại sư xem... Tính ra người cũng là một nửa Ma tộc Mã Môn chúng ta.

Càn Kình gật đầu. Bác Khắc Tư Lực thở phào, tâm tình căng thẳng bình tĩnh lại. Ban đầu Bác Khắc Tư Lực sợ Kích Lưu Phi Kính giống như đa số ma máu lai rất hận dòng máu bộ tộc chảy trong người, thế thì rắc rối.

- Chúng ta nghĩ thế này, tính ra người cũng là một nửa Ma tộc Mã Môn, bộ tộc chúng ta không làm tròn trách nhiệm tộc ma làm hai ma chúng ta thấy rất có lỗi.

Tát Bác Ni Quang tiếp tục bảo:

- Cho nên chúng ta... Chúng ta muốn mời người làm trưởng lão khách khanh xem như bồi thường, không biết ý của người ra sao...

Càn Kình nhíu mày hỏi:

- Trưởng lão khách khanh?

Càn Kình cười thầm trong bụng. Cái này xem như bồi thường? Bồi thường cái gì? Ta trở thành trưởng lão khách khanh thì quan hệ càng thân với các ngươi, khi đó các ngươi...

- Là trưởng lão khách khanh, à.

Bác Khắc Tư Lực cốc đầu, nói:

- Chúng ta không có giải thích rõ. Trưởng lão khách khanh là truyền thống của Ma tộc Mã Môn, trở thành trưởng lão khách khanh có thể không cống hiến gì cho bộ tộc, thậm chí không cần nghe theo tộc trưởng chỉ huy. Người vẫn là người, chẳng qua chúng ta muốn kết bằng hữu với người, đây là biểu hiện chân thành. Người tùy tiện sử dụng các loại tài nguyên trong tộc.

- Chỉ lấy lợi không cần chịu trách nhiệm?

Càn Kình ngẫm nghĩ liền hiểu. Trên đời này trừ ma không cần mặt mũi ra có ai không biết ngượng chỉ chiếm lợi không hỗ trợ? Khi tộc trưởng tới cửa cầu giúp thì ngươi sẽ không biết ngượng từ chối sao?

- Ừm! Ừm!

Bác Khắc Tư Lực liên tục gật đầu, nói:

- Chúng ta chỉ muốn biểu đạt thành ý kết giao bằng hữu với ngươi.

- Tộc trưởng! Trưởng lão khách khanh theo quy tắc phải đề nghị thông qua hội trưởng lão, sao ngươi có thể làm vậy? Không qua hội trưởng lão chúng ta đồng ý?

Một trưởng lão tai thính mắt linh rất nhanh phát hiện hai tộc trưởng Ma tộc Mã Môn Tát Bác Ni Quang, Bác Khắc Tư Lực lấy lòng. Trưởng lão đó la lên khiến các trưởng lão khác chú ý, cả đám ùa lên.

- Đúng vậy. Chuyện này cần qua hội trưởng lão chúng ta. Phi Kính đại sư! Người yên tâm, chúng ta đều ủng hộ người trở thành trưởng lão khách khanh, dù tộc trưởng không đề nghị thì chúng ta cũng sẽ nêu ra và thông qua...

Trưởng lão khách khanh? Càn Kình nhún vai. Bỗng chốc trở thành trưởng lão khách khanh của Ma tộc Mã Môn, thế này... Chờ đã, hình như ta cá cược với người lùn Bố Bố Long Tác, gã đâu rồi?

Trong đám ma, người lùn Bố Bố Long Tác hai chân quỳ dưới chân chìm trong trạng thái thẫn thờ, xem biểu tình thì hoàn toàn suy sụp.

Mười ngày, Bố Bố Long Tác nhìn thấy Càn Kình liên tục tạo thần tích.

Trong mười ngày Bố Bố Long Tác nhiều lần muốn học lén kỹ xảo rèn của Càn Kình, chỉ cần học một chút xíu đủ giúp gã tiến bộ lớn trên đường rèn.

Nhưng mười ngày qua đi, Bố Bố Long Tác không học được gì. Bố Bố Long Tác mở to mắt, tròng mắt đầy tơ máu đỏ như hai quả cầu tuyết nhưng vẫn không nhìn rõ chút nào, kỹ xảo rèn giống thần làm sao tạo thành.

Chênh lệch quá lớn. Bố Bố Long Tác cảm giác đời này gã sống uổng phí, kỹ xảo rèn luôn làm gã kiêu ngạo trước mặt ma máu lai trẻ tuổi không đến cả trình độ học đồ.

Cùng là Đoàn Tạo Đại Sư, hai bên cách biệt không chỉ về kỹ xảo rèn còn có nền móng. Bố Bố Long Tác cảm giác nội tình của Kích Lưu Phi Kính rộng lớn vô ngần như chân trời góc biển, còn gã chỉ là một giọt nước, là một giọt nước rất nhỏ.

Càn Kình đi tới trước mặt Bố Bố Long Tác, ngồi xổm xuống nhìn Đoàn Tạo Đại Sư đã hoàn toàn suy sụp. Trước khi đánh cược Bố Bố Long Tác muốn đập gãy tay chân Càn Kình, ném hắn vào đám dã thú phát tình, mười năm chơi đùa một ngàn cô bé mười tuổi, Đoàn Tạo Đại Sư người lùn.

- Tới lượt ngươi.

Ba chữ bình tĩnh như con báo hung tợn tấn công thế giới tinh thần của Bố Bố Long Tác.

- Tới ta? Tới ta cái gì?

Bố Bố Long Tác bản năng lắc đầu nguầy nguậy. Không sao! Thà chét cũng không so! Gã là Đoàn Tạo Đại Sư Bố Bố Long Tác cao quý nhưng trước mặt thợ rèn trẻ ma máu lai lại như con nít, ra tay so sánh chỉ có thể là đá lót chân cho hắn.

- Không... Ta không so...

Hai tay Bố Bố Long Tác cào mặt đất, lảo đảo đứng dậy, khuôn mặt biến kinh khủng, vặn vẹo dữ tợn.

Bố Bố Long Tác nói:

- Ta... Ta... Đây là sao? Sao... Ta không thấy gì hết? Đả thiết chuy của ta đâu...

Giả bộ mù? Càn Kình hơi nhíu mày, định nói chuyện thì Mộc Nột Thiên Sách vỗ vai hắn.

Càn Kình thấy lục hoàng tử lắc đầu, nói:

- Hắn mù thật, không phải giả bộ.

Không phải giả bộ? Càn Kình đến gần Bố Bố Long Tác, phát hiện con ngươi trong mắt Đoàn Tạo Đại Sư người lùn... Vỡ, vỡ như pha lê lóng lánh.

Mù, mười ngày mười đêm Bố Bố Long Tác không nhắm mắt, dùng hết sức lực muốn bắt giữ động tác rèn của Càn Kình, muốn học lén kỹ xảo rèn, muốn tìm ra sơ hở của hắn.

Cuối cùng thị lực, áp lực tinh thần mạnh mẽ, kích động làm con mắt Bố Bố Long Tác không chịu nổi tiêu hao tịnh lực, con ngươi vỡ.

Mù, điều đó đại biểu cái gì với thợ rèn? Càn Kình lắc đầu, đứng dậy. Điều này đại biểu tiền đồ đã mất, một thợ rèn không thể nhìn kỹ lửa, quan sát tình huống vật rèn, chỉ dựa vào xúc cảm và cảm giác thì không thể rèn ra tác phẩm tốt.

Đây là lời nói ghi lại trong bút ký của Bố Lai Khắc đại thúc.

*****

Kỹ xảo rèn của Càn Kình tăng lên, hắn hơi hiểu làm việc không thể chỉ bằng một trái tim, nếu chuyện gì cũng có thể cảm nhận bằng trái tim là đủ thì người và ma không cần có mắt, mũi, tai, những bộ phận quan sát.

- Trời tối rồi? Tại sao ta không thấy gì hết?

Người lùn Bố Bố Long Tác lảo đảo đứng dậy, hai tay huơ trước mặt, gào thét:

- Ma đâu, ma đâu! Sao không đến dìu ta?

Cức trưởng lão Ma tộc Mã Môn và tộc ma được mang đến lạnh lùng nhìn người lùn Bố Bố Long Tác. Có ma lùi ra hai bên, không muốn dính dáng gì đến người lùn Đoàn Tạo Đại Sư.

Mộc Nột Thiên Sách cười lạnhm nhỏ giọng nói:

- Đây chính là Ma tộc.

- Con người...

Càn Kình quay đầu nhìn Mộc Nột Thiên Sách, nói:

- Cũng giống nhau đi? Thậm chí quá đáng hơn.

Mộc Nột Thiên Sách ngẩn ra một chút, trầm mặc suy nghĩ rồi nhẹ gật đầu.

Thiết Khắc bình tĩnh bước tới bên cạnh người lùn Bố Bố Long Tác, hai tay bắt lấy tay người lùn Đoàn Tạo Đại Sư huơ loạn xạ.

Thiết Khắc nhẹ nhàng nói:

- Đại sư, có lẽ mắt của người xảy ra vấn đề, ta mang người đi tìm Dược Tề Sư chữa trị.

- Mắt của ta? Mắt của ta thế nào?

Giọng nói của người lùn Bố Bố Long Tác đầy sợ hãi hỏi:

- Trời tối rồi đúng không?

- Đúng vậy. Trời tối.

Đám ma nhìn chằm chằm Thiết Khắc nâng người lùn Bố Bố Long Tác đi ra ngoài cửa, khi lướt qua vai Càn Kình thì hắn nhét một bình dược tề cho gã.

Càn Kình nhỏ giọng nói:

- Thần bí dược tề, cho hắn uống đi, có thể mở đấu giới.

Khuôn mặt tuấn tú của Thiết Khắc lóe tia kinh ngạc, khóe môi cong lên nụ cười làm nam nhân phải mê mẩn, bước ra ngoài cửa.

Các trưởng lão Ma tộc Mã Môn không chú ý nhiều đến người lùn Bố Bố Long Tác. Trước khi cá cược người lùn Bố Bố Long Tác tuyên bố những câu muốn đối phó Kích Lưu Phi Kính, bây giờ đã phân thắng bại, mắt bị mù, không có giá trị gì, ma kia muốn làm gì thì tùy gã.

Mấy phút qua đi, biểu tình Thiết Khắc thong dong, bước chân ưu nhã quay về sân, không thấy người lùn Bố Bố Long Tác được nâng ra ngoài đi đâu.

Càn Kình ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt trên người Thiết Khắc, đó là dấu vết rất nhẹ máu bắn ra từ thân thể dính vào người.

Đã chết. Càn Kình không cần hỏi cũng biết kết cuộc của người lùn Bố Bố Long Tác Đoàn Tạo Đại Sư, chắc giống như tướng quân thủ thành Áo Khắc Lan, bị Ma võ sĩ huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ nửa công khai nửa bí mật giết chết.

- Còn nửa bình.

Thiết Khắc nhỏ giọng nói:

- Ta giữ lại.

- Được rồi.

Càn Kình hờ hững gật đầu. Lần trước Mộc Quy Vô Tâm đi tái ngoại tìm Càn Kình mang theo nhiều tài liệu, cộng với hắn cướp bóc từ đoàn mã tặc đủ điều chế mười bình thần bí dược tề mở đấu giới.

Tuy quá trình điều chế xảy ra tần suất sai lầm cuối cùng chỉ được ba bình nhưng đã xem như xác suất thành công cao, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đủ dùng một lúc.

- Thành chủ đại ma...

Một Ma tộc Bối Lợi Á nửa quỳ dưới đất, cúi đầu nói:

- Trưởng lão tộc Đa Mông muốn cầu kiến người.

- Tộc Đa Mông?

Bác Khắc Tư Thái Lặc ngẩn ra một lúc mới kịp phản ứng:

- Là tộc tai ngắn kia?

Tộc tai ngắn? Trong đầu Càn Kình xẹt qua tư liệu về Ma tộc. Ma tộc trừ bảy đại Ma tộc ra còn có Ma tộc khác chẳng qua số lượng khá ít, không phải mười huyết mạch nên không thể xếp vào bảy đại Ma tộc.

Tộc tai ngắn là một Ma tộc như vậy, vốn tên là tộc Đa Mông bởi vì lỗ tai rất ngắn gần như không có, nhưng thính lực cực tốt. Dù cộng lại Chân Sách hoàng triều, Man tộc cũng không chủng tộc nào có thính lực vượt qua tộc Đa Mông.

Tai tộc Đa Mông ngắn nhưng thính lực siêu mạnh, số lượng tộc ma không nhiều, tuy niên mỗi lần chiến tranh sẽ được xếp vào vị trí quan trọng thu thập tình báo. Ở trong mắt Đại Ma Vương thì tộc Đa Mông là bộ tộc cực kỳ quan trọng, bình thường không có gì đặc biệt bảy đại Ma tộc không mong muốn trêu vào bộ tộc này, thậm chí không nói xấu sau lưng.

Đối với loại Ma tộc có thính lực siêu tốt này nếu nói xấu một câu bị bọn họ nghe được, hôm nào lỡ miệng nói xấu Đại Ma Vương bị nghe thấy thì rất có thể tộc Đa Mông sẽ mách Đại Ma Vương, sau đó đó càng rắc rối.

Ám bộ! Trong Ám Bộ Lộ Tây Pháp hoàng triều trừ có Ma võ sĩ sức chiến đấu cường đại ra có khá nhiều tộc Đa Mông, những kẻ tai ngắn chính là lỗ tai Đại Ma Vương, thay Đại Ma Vương kiểm soát các bộ Ma tộc.

Bác Khắc Tư Thái Lặc nhíu mày, thở dài. Đám ma này không thể đắc tội nếu không thì sau này rất rắc rối. May mắn Ma tộc Mã Môn đã lôi kéo quan hệ khăng khít với Kích Lưu Phi Kính, là bộ tộc đầu tiên hiệu trung với Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, dù bộ tộc khác có tới cũng không chiếm được vị trí thứ nhất.

- Mời bọn họ vào đi.

Bác Khắc Tư Thái Lặc xoa trán nói:

- Mời bọn họ vào thẳng đây, chắc họ không đến tìm ta mà là Phi Kính đại sư.

- Ha ha ha ha ha ha! Thái Lặc thành chủ có ánh mắt tốt thật, vậy thì Đa Mông Lực Khắc ta tự tiện vào chắc người không ngại?

Cửa sân lại mở ra, Ma tộc bước tới vóc dáng nhỏ lùn, giơ tay nhấc chân toát ra khí thế không để mắt đến ma.

Theo sau lưng trưởng lão Đa Mông Lực Khắc còn có hai Chiến Sĩ trẻ tuổi, một Ma Pháp Sư trẻ mặc trường bào ma pháp, lỗ tai ngắn đến không thấy đâu, hiển nhiên là thế hệ trẻ của tộc Đa Mông.

Tộc Đa Mông luôn được Đại Ma Vương trọng dụng gần như biến thành bộ tộc phụ thuộc tộc Lộ Tây Pháp, tính cách nhiều ít dính sự kiêu ngạo.

Đầu chân mày ba tộc Đa Mông trẻ mơ hồ toát ca kiêu căng như Ma tộc Mã Môn ở trước không bằng bọn họ một góc.

- Người đó là Kích Lưu Phi Kính?

Đa Mông Lực Khắc chắp hai tay sau lưng bước đi khoan thai, ưỡn bụng to như có bầu sáu tháng, ánh mắt cực kỳ khinh miệt liếc nhìn chúng ma cuối cùng dừng lại trên người Càn Kình.

Bộ dạng máu lai tộc Lộ Tây Pháp, Ma tộc Mã Môn khiến Càn Kình đặc biệt bắt mắt trong đám ma.

Đa Mông Lực Khắc thậm chí không chào hỏi hai tộc trưởng Ma tộc Mã Môn Tát Bác Ni Quang, Bác Khắc Tư Lực, cực kỳ kiêu ngạo nhìn Càn Kình, bộ dáng chờ hắn đến bái.

Hai tộc trưởng Ma tộc Mã Môn Tát Bác Ni Quang, Bác Khắc Tư Lực tức giận liếc nhau. Dù tộc Đa Mông là bộ tộc thân với tộc Lộ Tây Pháp nhưng hành động này quá khinh người, Ma tộc Mã Môn dù gì cũng nằm trong bảy bộ tộc, ngươi chỉ là tộc tai ngắn nho nhỏ, chỉ là tai mắt của Đại Ma Vương bệ hạ!

Bình thời cũng đành thôi, hôm nay... Bác Khắc Tư Lực sắc mặt âm trầm. Nếu tỏ ra yếu thế với một tộc Đa Mông trước mặt Kích Lưu Phi Kính đại sư thì sau này Kích Lưu Phi Kính đại sư sẽ không nể trọng Ma tộc Mã Môn, vậy còn bàn gì đến chỗ tốt?

Dạy gã một bài học! Mắt Tát Bác Ni Quang chớp lóe cùng suy nghĩ với Bác Khắc Tư Lực.

Giọng Càn Kình đầy kiêu ngạo bỗng vang lên:

- Cái thứ không có lỗ tai nhà ngươi là cái gì?

Crypto.com Exchange

Chương (1-922)