← Ch.605 | Ch.607 → |
Bây giờ Càn Kình càng vui mừng hơn khi lại thấy thánh khí mới, Tinh Thần chi vận, tuyệt thế hung cung bắn chết vô số Chiến Sĩ cường đại của Chân Sách hoàng triều.
Càn Kình nằm trên giường ngắm nghía Xạ Nguyệt cung đặc biệt có ba dây hắn tự rèn, nhớ lại Tinh Thần chi vận thấy trong Kim Lãnh gia tộc, âm thầm so sánh. Càn Kình suy nghĩ cải tạo Xạ Nguyệt cung, dù không thể trở thành thánh khí nhưng ít nhất chế tạo ra hồn binh.
Đúng vậy, về uy lực tuy hồn binh không bằng đấu binh nhưng chỉ cần vượt siêu đấu binh, nhiều người cho rằn hồn binh là con đường để Chiến Sĩ bình thường nhập thánh nhưng bỏ qua bản thân nó là trang bị vũ khí mạnh.
Càn Kình suy nghĩ nửa ngày, ra quyết định. Càn Kình chờ khi quay về đoàn mã tặc tái ngoại lại sửa Xạ Nguyệt cung. Càn Kình lấy mũ ma pháp đi thông Vô Tận thế giới.
Đấu tâm thứ ba biến dị, Càn Kình vẫn không hiểu nổi có chuyện gì xảy ra. Cuối cùng ngưng luyện ra đấu tâm tuyệt đối không phải hoàng kim đấu tâm, cảm giác quái dị cứ quanh quẩn trong lòng Càn Kình, loại cảm giác khó nắm bắt.
Còn có xương cốt bị thương, đấu tâm thứ ba biến dị ngưng luyện tuy trị lành gần hết vết thương nhưng vẫn có một số không thể lành, cần Dược Tề Sư hỗ trợ.
Càn Kình lại quay về Vô Tận thế giới.
Á Đương Tư ngẩng đầu nhìn Càn Kình đi vào phòng, làm biếng thở dài.
Á Đương Tư bất đắc dĩ nói:
- Có lần nào ngươi đến mà không bị thương được không?
Càn Kình không biết nên nói cái gì nhìn Á Đương Tư lão sư. Càn Kình cũng không muốn bị thương, nhưng có Chiến Sĩ nào không bị thương? Chẳng qua tần suất bị thương của Càn Kình cao hơn Chiến Sĩ khác rất nhiều.
- Uống hết dược, có rảnh luyện dược tề học nhiều vào.
Á Đương Tư vùi đầu làm thực nghiệm:
- Con người cuối cùng phải dựa vào mình, lúc chiến đấu ngươi bị thương không có thời gian chạy vào tiệm dược tề của ta uống dược đi?
Càn Kình uống hết dược tề trị vết thương, không vội vã đi tìm Âu Lạp Khắc đại thúc ngay mà theo lời Á Đương Tư lão sư nghiêm túc học điều chế dược tề mấy canh giờ mới rời khỏi phòng.
- Tiểu tử lại đến nữa?
Âu Lạp Khắc cười híp mắt nhìn Càn Kình mấy hôm nay luôn đến đá quán.
Âu Lạp Khắc nói:
- Hôm nay muốn chơi kiểu gì?
Càn Kình đi vào giữa Âu Lạp Khắc đấu khí phòng, không nói nhảm bày ra tư thế, ba đấu tâm lại chuyển động.
- Vẫn đá quán? Tốt, ta sẽ... ủa?
Âu Lạp Khắc mới thi triển đấu kỹ Thiên Quân chợt thu về, mắt sắc như đao nhìn chằm chằm trán Càn Kình.
Âu Lạp Khắc hỏi:
- Tiểu tử nhà ngươi ngưng luyện ra một toản đấu?
Toản đấu?
Càn Kình ngẩn người, quên khống chế đấu tâm chuyển động, lực lượng yếu bớt.
- Trước nay đấu tâm tiến giai đến hoàng kim đấu tâm, chắc ngươi biết điều này?
Âu Lạp Khắc vẫy tay kêu Càn Kình ngồi xuống, nói:
- Nhưng ngưng luyện hoàng kim đấu tâm có khi ngoại lệ, đó là chất lượng đấu khí tinh thuần vượt qua hoàng kim đấu tâm, cầnp hù hợp mười mấy điều kiện khác ngưng luyện ra đấu tâm cao cấp hơn. Chúng ta gọi nó là ngoại kim cương đấu tâm, gọi tắt toản đấu.
- Tốt hơn cả hoàng kim đấu tâm?
- Không hoàn toàn.
Âu Lạp Khắc chống cằm, đăm chiêu nửa ngày sau nói:
- Toản đấu nên tồn tại trong lý luận của Bố Lai Khắc đại thúc, không thể nào xuất hiện nhưng ngươi lại có toản đấu, thật khiến người bất ngờ.
Càn Kình khó hiểu hỏi:
- Vậy toản đấu là gì?
- Nói đơn giản thì toản đấu là hoàng kim đấu tâm biến dị.
Âu Lạp Khắc gật đầu, nói:
- Về lý luận nó vẫn là hoàng kim đấu tâm nhưng lại không phải, bởi vì... Nó là siêu tiền thể.
- Siêu tiền thể?
- Toản đấu không chỉ có đấu khí càng thêm tinh thuần, đồng thời về lý luận nó có thể sinh ra Hồn vực không hoàn chỉnh.
Âu Lạp Khắc khựng lại, giải thích rằng:
- Tức là... Sau khi nhập thánh mới có Hồn vực hoàn chỉnh, trong phạm vi người nhập thánh khống chế một thứ giống phép tắc. Người sở hữu toản đấu cũng có nhưng...
Âu Lạp Khắc nhún vai nói:
- Nhưng người nhập thánh có được lực lượng pehps tắc Hồn vực hoàn chỉnh, toản đấu thì chỉ là hình thức ban đầu. Chẳng lẽ ngươi không có cảm giác đặc biệt gì sao?
- Có!
Càn Kình gật đầu, nói:
- Lần này ta đến là muốn chờ đánh thắng rồi hỏi vấn đề.
- Vấn đề này không cần thắng ta cũng nói cho ngươi.
Âu Lạp Khắc ngẫm nghĩ, nói:
- Ngươi hãy nhắm mắt lại quan sát toản đấu của ngươi, đi hỏi nó phép tắc ẩn chứa trong ngươi là cái gì?
- Hỏi? Làm sao hỏi?
Càn Kình không biết nên nói cái gì. Tuy đấu tâm được nói là sống nhưng dù sao không phải sinh mệnh, đấu tâm không biết nói thì lấy gì hỏi?
- Nhắm mắt lại hỏi đi!
- A!
Càn Kình bị nạt, ngoan ngoãn nhắm mắt, cảm nhận toản đấu trên trán.
Rực rỡ, Càn Kình tỏa sáng như bảy sắc màu, độ cứng dùng mắt thường thấy cũng cảm giác nó vượt qua hoàng kim đấu tâm.
toản đấu, ngươi có thể cho ta biết ngươi ẩn chứa phép tắc gì không?
Trong đầu Càn Kình mới nổi lên vấn đề thì người run bần bật, lực lượng điên cuồng chuyển động.
Toản đấu bắt đầu chuyển động, bên trong toát ra lực lượng Càn Kình từng cảm giác được nhưng không biết nó là gì. Lực lượng nhanh chóng chui vào hai đấu tâm khác.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Càn Kình cảm giác lực lượng trong người biến cuồng bạo. Đúng vậy, tựa như quân đội tiếp nhận trống trận tẩy lễ thì sĩ khí bùng nổ.
Cuồng bạo! Chân chính cuồng bạo!
Đấu khí đang bùng nổ, sức mạnh trong người Càn Kình như trúng ma pháp đặc biệt điên cuồng tăng lên.
- Tiểu tử, hãy giải phóng năng lực đẳng cấp Hồn vực của ngươi đi!
Tiếng hét của Âu Lạp Khắc xuyên qua suy nghĩ Càn Kình cắm vào linh hồn.
Giờ phút này, Càn Kình không thể ức chế lực lượng muốn trút ra, hắn giơ tay đánh một đấm. Cú đấm thế như kinh lôi, một quyền này cuốn động không khí bốn phía như hơi thở rồng phát ra tiếng gầm.
Nó xé rách không khí, đập nát không gian, ngăn cản tất cả chắn trước mặt nó, cuốn động.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Không khí trước mặt Âu Lạp Khắc bỗng nổ tung, vạt áo tốc ra sau rồi nhanh chóng hạ xuống.
Càn Kình mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn hình ảnh. Vạt áo của Âu Lạp Khắc đại thúc dao động, sao có thể? Là hắn mới làm? Một đấm kia vì sao đặc biệt như vậy?
- Tinh Thần của ta ơi!
Âu Lạp Khắc ngơ ngác nhìn vị trí toản đấu trên trán Càn Kình, nói:
- Tiểu tử, sao... Sao nhà ngươi có toản đấu? Sao lại có Hồn vực như vậy? Ta còn tưởng rằng Hồn vực của ngươi sẽ là Vạn Hỏa Chi Vương như Bố Lai Khắc đại thúc hay Hồn vực khác, tại sao sẽ là Bạo Lực Hồn vực?
- Bạo Lực Hồn vực?
Càn Kình tò mò nhìn Âu Lạp Khắc. Càn Kình chưa từng nhập thánh, không tiếp xúc nhiều Hồn vực. Hồn vực duy nhất Càn Kình gặp phải là mới không lâu trước Nhuyễn Hồn vực kỳ dị của Bác Khắc Tư Lực.
Nhìn như mềm mại không có lực lượng nhưng khi đối chiến, Càn Kình suy nghĩ thật lâu phát hiện đó là Hồn vực khó đối phó. Dường như Hồn vực có thể biến mọi thứ mềm đi, khoảnh khắc ngươi công kích thì trời, đất, không khí thậm chí công cụ của địch thủ đều biến mềm.
*****
Trông như mềm không có sức nhưng khi phòng ngự thì rất đáng sợ.
Trông như mềm không có sức nhưng khi trói thì rất khó đối phó.
Càn Kình tiếp xúc đến Hồn vực của Bác Khắc Tư Lực thì phát thèm.
- Đúng vậy. Bạo Lực Hồn vực.
Vẻ mặt Âu Lạp Khắc hưng phấn nói:
- Nói thẳng ra thì Bạo Lực Hồn vực rất đơn giản, nó đơn thuần tăng lực lượng cho người hoặc vật, khiến lực lượng đạt đến tận cùng sinh ra hiệu quả bạo lực.
- Đây chính là...
Âu Lạp Khắc búng ngón tay, nói:
- Bạo Lực Hồn vực!
Càn Kình gật gù, hơi hiểu. Hèn chi khi Càn Kình hỏi toản đấu bên trong ẩn chứa phép tắc gì thì sức mạnh, đấu khí của hắn bùng nổ vượt qua cực hạn, hóa ra là Bạo Lực Hồn vực.
- Tiểu tử, Bạo Lực Hồn vực không đơn giản như ngươi nghĩ.
Ánh mắt Âu Lạp Khắc đầy hâm mộ nói:
- Ngươi có nghĩ đến không? Khi ngươi bị thương, đấu kỹ của đối phương đánh vào thân thể ngươi thì phải làm sao?
- Khu trừ!
- Nếu lực lượng đấu kỹ của đối thủ vượt qua ngươi?
- Vậy...
Mắt Càn Kình sáng lên, nói:
- Bạo Lực Hồn vực gia cố vào lực lượng của mình?
- Đúng vậy.
Âu Lạp Khắc lại búng tay, nói:
- Hồn vực này chính là Hồn vực giữ mạng. Tuy mỗi Hồn vực đều có năng lực đặc biệt bảo vệ mạng sống nhưng trong các Hồn vực ta thích thì có Bạo Lực Hồn vực. Tuy nhiên, Bạo Lực Hồn vực rất ít khi xuất hiện.
Càn Kình lại gật đầu, trong óc còn ù ù cạc cạc. Nhập thánh mới có Hồn vực, Càn Kình chưa vào cảnh giới đấu hồn càng đừng nói đến nhập thánh vậy mà đã có Hồn vực.
- Đáng tiếc Hồn vực không hoàn chỉnh.
Âu Lạp Khắc buông tiếng thở dài:
- Nếu là Hồn vực hoàn chỉnh thì uy lực mạnh kinh khủng. Hồn vực hiện tại của ngươi đừng nói là hoàn chỉnh, cùng lắm xem như hình thức ban đầu.
Hình thức ban đầu cũng tốt rồi! Càn Kình thầm an ủi mình. Hồn vực vốn không nên xuất hiện đã xuất hiện, tuy rằng là hình thức ban đầu nhưng Càn Kình còn có gì bất mãn?
- Tuy thật là lạ, tại sao tiểu tử nhà ngươi có Hồn vực hình thức ban đầu?
Âu Lạp Khắc khó hiểu nhìn Càn Kình, hỏi:
- Tiểu tử, trong thời gian này ngươi có gặp chuyện gì đặc biệt không?
- Đặc biệt?
Càn Kình nhớ lại cuộc chiến trên lôi đài, nói:
- Có, cực kỳ đặc biệt. Ta gặp vong linh, đối thủ là huyết mạch Thiết Tí Đường Lang, hắn muốn đánh đấu hồn tàn phá của hắn vào người ta nói là tặng quà cho ta.
- Vong linh?
Khuôn mặt Âu Lạp Khắc luôn bình tĩnh bỗng méo, khóe mắt giật giật như có mấy ngàn thanh chiến đao gầm rống, tùy thời vào trạng thái chiến đấu.
Âu Lạp Khắc biến sắc mặt nhưng rất nhanh trở về bình tĩnh.
Âu Lạp Khắc nói:
- Khoan đã, tiểu tử nhà ngươi mới nói cái gì? Có người đánh đấu hồn tàn phá của mình vào thân thể ngươi, nói là tặng quà cho? Vậy sao ngươi sống sót được?
Càn Kình cay đắng trề môi.
- Không lẽ ngươi có huyết mạch Thiết Tí Đường Lang? Không thể nào. Ngươi là Chiến Sĩ không thức tỉnh lực lượng, điều này tuyệt đối không thay đổi.
Âu Lạp Khắc vỗ trán, nói:
- Phải rồi, đấu khí của ngươi! Không sai! Chính là đấu khí của ngươi, ta đã từng nói người sáng tạo ra đấu khí này là thiên tài!
Đấu khí? Phong Vân đấu khí? Càn Kình mở mang đầu óc hẳn ra. Phong Vân đấu khí là đấu kỹ có thể mô phỏng lực lượng huyết mạch, vậy thì... Không lẽ...
- Nếu chỉ là đấu khí của ngươi thì chưa đủ, hình như ngươi còn kế thừa linh hồn chiến pháp của bọn họ đúng không?
Càn Kình gật đầu. đi tới, đi tới, đi tới, tín niệm chiến đấu quyết không thụt lùi, cảm động từ đáy linh hồn đúng là đến từ gia tộc huyết mạch Thiết Tí Đường Lang đã biến mất.
Tuy hành trình Cổ Hoang Sa Hải, sự kiện tái ngoại khiến tín niệm chiến đấu của Càn Kình càng hùng hồn hơn, khi ra tay muốn kéo Tinh Thần trên bầu trời vào cuộc chiến nhưng tín niệm chiến đấu của huyết mạch Thiết Tí Đường Lang vẫn tồn tại, vĩnh viễn không thay đổi.
- Đúng rồi, chắc là vậy. Chiến pháp linh hồn, đấu khí của ngươi, hai cái gộp lại khiến ngươi không phải huyết mạch, thân thể đối phương đã bắt đầu suy đồi vẫn nhận được đấu hồn tàn phá.
Âu Lạp Khắc càng nghĩ càng hưng phấn nói:
- Chính vì ý chí, tín niệm chiến đấu tương đồng, bởi vì đấu khí của ngươi bao dung khá mạnh, bởi vì ngươi biết đấu kỹ huyết mạch của bọn họ, bản thân hắn công nhận ngươi, tất cả nhân tố cộng lại mới có thể truyền thừa đấu hồn tàn phá cho ngươi.
- Có thể nói tinh thần của hắn sống lại trên người ngươi.
Âu Lạp Khắc vỗ đầu bôm bốp, nói:
- Cũng vì vậy đấu tâm trong người ngươi liên kết nhau nhưng chậm chạp không thể ngưng luyện ra đấu hồn, tích góp quá dày không thể không chuyển hóa trở thành toản đấu, do đó có được Hồn vực hình thức ban đầu.
- Đấu tâm liên kết? Đây là có ý gì?
Càn Kình tò mò nhìn Âu Lạp Khắc, hỏi:
- Đại thúc, ta luôn cảm thấy hoàng kim đấu tâm thứ nhất của ta nên thành công dựng dục đấu hồn rồi mới đúng, nhưng không hiểu sao nó không thể đột phá hoàng kim đấu tâm.
- Đó là tất nhiên.
Âu Lạp Khắc làm vẻ mặt đương nhiên nhìn Càn Kình, nói:
- Từ ngày ngươi học Đả Thiết Hô Hấp Pháp đã định trước sẽ gặp chuyện như vậy. Tiểu tử, ngươi cho rằng ba đấu tâm là riêng lẻ sao? Ngươi không thấy chúng nó có liên quan rất nhiều? Ngươi hãy nghĩ kỹ đi, mỗi lần ngươi gặp nguy hiểm có phải là chúng tự động hợp lực bảo hộ ngươi?
Trong đầu Càn Kình thoáng hiện hôm đó Càn Chiến Huyền hèn hạ tập kích hắn, khóa đấu khí của hắn lại. Nhờ Đả Thiết Hô Hấp Pháp hỗ trợ, sau này nhiều lần đều có bóng dáng hai đấu tâm kia.
- Đúng vậy. Giữa chúng nó liên quan rất nhiều, cho nên...
Âu Lạp Khắc khẽ thở dài:
- Vốn ngươi chỉ cần ngưng luyện ra hoàng kim đấu tâm thứ nhất thành đấu hồn, có điều kiện phù hợp là được. Nhưng bây giờ chúng nó liên quan chặt chẽ, ngươi cần thỏa mãn điều kiện ba đấu tâm mới có thể ngưng luyện ra đấu hồn.
- Điều kiện cả ba đấu tâm?
Càn Kình ngơ ngác nhìn Âu Lạp Khắc, nói:
- Đại thúc, sư phụ Bố Lai Khắc từng nói Địa Hỏa Chi Tâm cần bốn lửa hợp nhất nhưng lửa cuối cùng là cái gì? Bố Lai Khắc lão sư không nói cho ta biết thì bảo ta đi đâu tìm bây giờ?
- Cái này ta không giúp được ngươi.
Âu Lạp Khắc lắc đầu nguầy nguậy nói:
- Ta thật tình không thể nói về ngọn lửa đó. Tiểu tử, ngươi nhớ kỹ trong đời người cần gặp nhiều chuyện, đó mới là cuộc đời trọn vẹn.
Càn Kình khó hiểu nhìn Âu Lạp Khắc, biết đại thúc này tuyệt đối sẽ không lộ ra ngọn lửa thứ bốn Bố Lai Khắc đại thúc nói là cái gì cho dù Âu Lạp Khắc biết rõ về nó.
- Tiểu tử, ta chỉ có thể nói rằng ngọn lửa thứ bốn là vô cùng đáng buồn.
Âu Lạp Khắc khẽ thở dài:
- Nói thật ra đứng trên lập trường Chiến Sĩ ta hy vọng ngươi có được ngọn lửa này, nhưng ở góc độ sư phụ, trưởng bối thì... Tiểu tử, ta thật lòng hy vọng ngươi vĩnh viễn không nhận ra nó.
Bố Lai Khắc đại thúc từng nói lời tương tự, bây giờ Âu Lạp Khắc đại thúc cũng nói như vậy. Càn Kình rất muốn biết ngọn lửa đáng buồn đó nằm ở đầu để đi lấy.
← Ch. 605 | Ch. 607 → |