← Ch.621 | Ch.623 → |
- Thôi đi. Ta biết nàng lợi hại rồi.
Đoạn Phong Bất Nhị nhìn Bác Khắc Tư Lệ:
- Nhưng nàng có thể đánh thắng được tất cả mọi người chúng ta sao?
- Ta... có hài tử của ngươi.
Bác Khắc Tư Lệ nhìn chằm chằm vào Đoạn Phong Bất Nhị:
- Ngươi không muốn hài tử vừa sinh ra, bị người ta phát hiện là con lai giữa người và ma lập tức giết chết chứ?
- Ta có con sao?
Đoạn Phong Bất Nhị kinh ngạc nhìn vào bụng của Bác Khắc Tư Lệ:
- Nàng nói ta có con sao?
- Nếu không, ta tại sao lại phải tới đây tìm ngươi?
Trên mặt Bác Khắc Tư Lệ đầy ủy khuất:
- Ta từng nghĩ tới chuyện bỏ nó, nhưng ta làm không được...
- Bỏ nó? Vì sao lại bỏ nó?
Trên trán Đoạn Phong Bất Nhị liền lấm tấm mồ hôi lạnh:
- Không thể bỏ nó! Ta nói rồi, ta sẽ chịu trách nhiệm...
- Chịu trách nhiệm? Ngươi định chịu trách nhiệm như thế nào?
Trên mặt Bác Khắc Tư Lệ thoáng lộ ra một nụ cười nhạt:
- Giống đực các ngươi đều là một đám chỉ biết cầm quần chạy! Chịu trách nhiệm? Ngươi sẽ tự mình rời đi? Không dẫn ta theo? Để lại ta và hài tử trong Ma tộc Mã Môn? Chờ hắn ra đời, sau đó sẽ bị giết chết sao?
Đoạn Phong Bất Nhị càng đổ mồ hôi lạnh. Đối với những lời lên án này, mình thật sự không biết nên giải thích như thế nào.
- Ta đã sai, xin lỗi. Là ta không đúng.
Bác Khắc Tư Lệ kinh ngạc nhìn Đoạn Phong Bất Nhị. Nàng thật không ngờ mình thật sự có thể đủ nghe được lời xin lỗi như vậy, hơn nữa còn rất thẳng thắn, toàn bộ đều nhận.
- Có thể nàng không tin, nhưng ta thật sự rất thích nàng.
Đoạn Phong Bất Nhị chậm rãi buông lỏng hai tay của Bác Khắc Tư Lệ ra. Hắn giơ tay lên gãi gáy vẻ mặt xấu hổ:
- Lúc đầu, ta đối xử với nàng như vậy, quả thực rất quá đáng. Ta sợ nàng không chịu đi theo ta. Ta cũng sợ nàng biết ta là nhân loại... Ta...
- Dẫn ta đi.
- Cái gì?
Đoạn Phong Bất Nhị ngẩn người.
Bác Khắc Tư Lệ đang đứng ở trước mặt mình, lại bảo mình dẫn nàng đi sao?
- Quả nhiên... Ngươi vẫn không muốn chịu trách nhiệm...
Trong mắt Bác Khắc Tư Lệ chợt lóe lên sự thất vọng, hai tay đẩy Đoạn Phong Bất Nhị ra, đứng dậy vỗ bụi đất trên người:
- Chuyện về hài tử, không cần ngươi quan tâm...
- Không phải! Nàng vừa nói cái gì? Theo ta đi?
Đoạn Phong Bất Nhị ngăn cản Bác Khắc Tư Lệ:
- Nàng biết ta muốn đi đâu sao? Nàng biết, hoàng triều Chân Sách có bao nhiêu người biết muốn giết chết Ma tộc sao? Nàng biết...
- Ta chỉ muốn biết, ngươi có nguyện ý dẫn ta đi hay không?
Càn Kình một lần nữa quan sát Bác Khắc Tư Lệ. Nữ ma này xuất thân từ bộ tộc Ma tộc Mã Môn tham lam, không ngờ vẫn còn có một mặt như vậy. Đoạn Phong Bất Nhị thật sự biết nhìn người!
- Chịu! Vì sao không chịu dẫn nàng theo? Đoạn Phong Bất Nhị ta sợ cái gì?
Đoạn Phong Bất Nhị ưỡn ngực:
- Nếu thật sự có người dám gây khó dễ với nàng chỉ vì nàng là Ma tộc, trừ phi ta chết, nếu nàng không phá hoại hoàng triều Chân Sách, ai muốn giết nàng, ta sẽ giết chết hắn! Nếu nàng thật sự bị bắt trói lại, bị người ta đòi giết chết, cho dù phải đối kháng với toàn bộ hoàng triều Chân Sách...
Đối kháng với toàn bộ hoàng triều Chân Sách!
Thân thể Càn Kình có chút chấn động. Bản thân mình quyết định để Lộ Tây Pháp Lưu Thủy rời khỏi là đúng hay sai? Giữ nàng lại? Giữ nàng lại, nàng sẽ vui không? Sẽ không! Nếu tương lai nàng ở trong hoàng triều Lộ Tây Pháp cũng bởi vì chuyện của mình lần này mà gặp phải nguy hiểm, như vậy... cho dù phải đối kháng với toàn bộ hoàng triều Lộ Tây Pháp, mình cũng muốn dẫn nàng đi!
Bác Khắc Tư Lệ cúi đầu khẽ vuốt ve bụng mình, không hề nói một lời nào.
Mộc Nột Chân Sách phe phẩy cái quạt trong tay, thoáng cười nhạt:
- Yên tâm, chỉ cần bản hoàng tử trở thành hoàng đế, các ngươi có thể làm rõ thân phận, tùy tiện đi lại trong hoàng triều Chân Sách.
Đoạn Phong Bất Nhị nở nụ cười:
- Còn muốn chúng ta hỗ trợ ngươi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế sao?
- Nếu không thì sao?
Mộc Nột Chân Sách thu chiếc quạt lại, phóng người lên ngựa:
- Ngươi sẽ không cho là, quan hệ giữa các ngươi và ta sau khi lộ ra, tam ca của ta còn có thể nhân từ đối với các ngươi chứ?
Tam hoàng tử!
Càn Kình nghe thấy cái tên này, trong lòng cảm giác giống như bị một cái gai ghim vào. Từ sau khi tiến vào tái ngoại tới nay, tam hoàng tử chưa từng gặp mặt này đã nhiều lần thiếu chút nữa khiến mình phải chết.
- Tam hoàng tử...
Phần Đồ Cuồng Ca thở dài, vẻ mặt tán thưởng:
- Đây chính là hoàng tử được xưng là thiên tài về mưu kế.
- Ta cũng là thiên tài.
Mộc Nột Chân Sách khẽ đánh roi ngựa:
- Ngày nào đó nếu như ta làm hoàng đế...
- Lão tử vẫn dám đạp mông ngươi, ngươi tin không?
Đoạn Phong Bất Nhị ôm Bác Khắc Tư Lệ lên ngựa, không chút khách khí cắt đứt lời Mộc Nột Chân Sách nói.
- Cái này... Ta thật sự vẫn tin.
Mộc Nột Chân Sách thở dài lắc đầu:
- Chỉ có điều, đến lúc đó chỉ sợ sẽ có một đống người gây phiền phức cho ngươi.
- Trước chờ ngồi lên ngôi vị hoàng đế rồi hãy nói!
Đoạn Phong Bất Nhị vung roi ngựa lên giục ngựa lao nhanh:
- Nói như ngươi đã thật sự ngồi lên ngôi vị hoàng đế vậy.
- Ta phải ngồi trên ngôi vị hoàng đế. Phải!
Trong ánh mắt cợt nhả của Mộc Nột Chân Sách, lần đầu chớp động sự nghiêm túc. Thủ đoạn của tam hoàng tử quá độc ác. Nếu hắn thật sự trở thành hoàng đế, ngoài chuyện huynh đệ của hắn có thể sống sót hay không cũng vấn đề, đám bằng hữu bên cạnh mình... không đám trọng thần tương lai này! Không sai là trọng thần!
Mộc Nột Chân Sách sửa lại một ý niệm vừa xuất hiện trong đầu mình.
Tính mạng của đám trọng thần tương lai này cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Mọi người lại chạy suốt một ngày, mặt trời bắt đầu dần dần xuống thấp.
Càn Kình đứng ở trên đất tái ngoại hít sâu không khí gần như có thể nói là thật sự tự do này. Mấy ngày nay, tinh thần bị đè nén thế nào, thực sự khó có thể nói rõ.
Trên mặt mọi người đều lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm. Mấy ngày nay, bọn họ ở trong Ma tộc luôn luôn phải cảnh giác, trong thời điểm cuối cùng càng dễ xuất hiện chuyện bại lộ, cảm giác cạnh tranh với cái chết có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào, thật sự còn nặng nề hơn so với đá nghìn cân rất nhiều.
Chiến mã không tiếp tục chạy nhanh nữa, mà nhàn tản di chuyển trong tái ngoại tuyệt đẹp này.
Mặt trời lặn, tái ngoại, ánh chiều tà...
Cảnh tượng thực sự hài hòa không nói nên lời, cũng có vẻ đẹp tuyệt mỹ nói không nên lời.
Đoạn Phong Bất Nhị nhỏ giọng nói chuyện với Bác Khắc Tư Lệ ở trong long mình, Thiết Khắc ôm Vưu Na Lạp trong lòng mặc dù không nói chuyện, nhưng trên mặt có vẻ hạnh phúc ngọt ngào.
Mộc Nột Chân Sách phe phẩy chiếc quạt giấy liên tục thở dài:
- Ta cũng phải tìm một phi tử! Cảnh tượng quá chói mắt như vậy, thực sự làm cho bản hoàng tử ghen tỵ...
Trở lại tái ngoại, dưới hoàn cảnh tương đối yên tĩnh, Mộc Nột Chân Sách bất tri bất giác đã thay đổi cách xưng hô của mình, biến thành bản hoàng tử.
Mất đi áp lực, mọi người nhàn nhã chậm rãi tiến về phía trước, bất tri bất giác đã đi vào tái ngoại gần mười dặm.
← Ch. 621 | Ch. 623 → |