Vay nóng Tinvay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 630

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 630: Huynh đệ ta đã chết
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)

Siêu sale Lazada


Lúc đầu hắn đi trước cùng với những người tuổi trẻ kia đến Càn gia, hiện tại xem ra căn bản là cố ý để người khác hiểu lầm, hiểu lầm đó là do gia tộc huyết mạch rắn chín đầu khai phá ra bí thuật mới, tìm một tiểu tử như vậy để thử nghiệm, thuận tiện có chút ác ý đối với Càn gia.

- Chiến Huyền huynh, sự cường đại của huynh cho tới bây giờ vẫn đến từ sự quyết đoán của huynh.

Bàn Hoành Cơ nhẹ nhàng đưa tay lên, làm động tác tiễn khách:

- Nếu như huynh đã mất đi sự quyết đoán, đạo chiến sĩ của huynh... Ha hả...

- Xà Hoàng nói rất đúng, ta thật ra quá chấp nhất.

Càn Chiến Huyền cười ha ha vài tiếng, sau đó thu hồi phần lớn sát ý trên người:

- Nếu lần này giết người không được, vậy hãy để cho Vô Song ở trên lôi đài Tân Nhân Vương đánh chết hắn là được. Càn gia, những lời dư luận của đám dân vô tri sẽ biến mất sau Tân Nhân Vương.

Bàn Hoành Cơ chỉ mỉm cười chứ không trả lời. Trong ánh mắt hắn thoáng lộ vẻ bội phục và thưởng thức. Vị gia chủ Càn gia này quả thực cũng không quan tâm tới dư luận. Ngày hôm nay hắn làm như vậy phấn lớn vẫn là vì thế hệ trẻ của Càn gia, và các thế hệ niên thiếu.

Mạnh mẽ như Càn Chiến Huyền còn không quan tâm, cũng không có nghĩa là các chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương khác của Càn gia luôn cảm thấy mình vô cùng vinh quang sẽ không quan tâm. Nếu như giết chết Càn Kình, tất nhiên có thể khiến các chiến sĩ khác không cần phân tâm nữa.

- Xà Hoàng, chuyện lần này, tương lai Càn Chiến Huyền ta nhất định sẽ hoàn trả.

Càn Chiến Huyền nặng nề vung ống tay áo xoay người đi ngược lại hướng tái ngoại:

- Bát Hoang Vô Sinh, tương lai Càn Chiến Huyền ta nhất định sẽ đơn độc đến nhà thăm hỏi.

Bát Hoang Vô Sinh rất tùy ý, hơi hất cằm lên. Nhất thời từ trong cơ thể phát ra khí phách:

- Ta cũng rất mong được giao đấu với người đứng đầu các chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương hiện tại.

- Sẽ có cơ hội.

- Còn muốn chạy sao? Trả mạng huynh đệ ta đây!

Mộc Quy Vô Tâm đột nhiên quát lớn. Đôi mắt hắn đã sớm đang tức giận, vằn máu, trợn trừng như muốn nứt khóe mắt. Chiếc rìu chiến trong tay theo thân thể hắn xẹt qua không trung giống như sấm sét hung bạo đánh thẳng về phía đầu Càn Chiến Huyền:

- Chết đi!

- Ngươi... còn chưa đủ tư cách.

Càn Chiến Huyền cũng không quay đầu lại, khoát tay. Năm ngón tay giống như năm luồng lôi điện bắt người, nắm chặt lấy chiếc rìu chiến trong tay.

Sau một khắc, chiếc rìu chiến lớn kia vỡ nát. Lực lượng mạnh mẽ thông qua rìu chiến xông thẳng về phía ngực của Mộc Quy Vô Tâm, khiến hắn bay lên thật cao.

- Ngươi đầu tiên là một chiến sĩ bảo vệ hoàng triều Chân Sách, thứ hai mới là huynh đệ Lôi Địch. Nếu như lần sau, ngươi vẫn không phân biệt rõ được điều gì quan trọng hơn, ta sẽ không ngại giết chết người chiến sĩ bình thường nhập thánh cuối cùng hiện nay.

Càn Chiến Huyền tới đột nhiên, rời đi cũng đột nhiên như vậy. Trong nháy mắt, hắn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, chỉ còn có giọng nói vẫn vang vọng trong không trung.

Phù phù...

Thân thể Càn Kình thoáng đảo qua phía trước, mắt nhắm chặt không mở ra nữa. Ba Đấu Hồn lớn vẫn tản ra bên ngoài cơ thể nhất thời biến mất không thấy bóng dáng.

Chẳng biết từ lúc nào, Càn Kình đã sớm rơi vào tình trạng hôn mê. Chỉ có ý chí mới khiến hắn chống đỡ thân thể đứng như vậy. Nhưng khi nhìn thấy Càn Chiến Huyền đột nhiên biến mất, ý chí này của hắn cũng theo đó biến mất.

- Chiến hữu...

- Càn Kình...

- Hắn sẽ không có chuyện gì đâu.

Bát Hoang Vô Sinh nhìn Càn Kình ngã xuống mặt đất, thản nhiên nói:

- Thân thể và tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng, khiến hắn tạm thời bị ngất xỉu thôi.

Bàn Hoành Cơ đồng thời gật đầu công nhận. Càn Kình hôn mê, há miệng phun ra một búng máu tươi, không còn là một màu đỏ thuần khiết nữa.

Trong máu tươi có ẩn chứa một chút màu kim sắc, giống như có kim loại gì đó trộn lẫn ở trong máu. Trên mặt lớp da cũng đỏ lên, phát ra màu kim loại sáng bóng, thậm chí có lúc còn có thể lập lòe màu khác.

- Cái này...

Bàn Hoành Cơ đang gật đầu chợt biến thành lắc đầu:

- Sợ rằng không chỉ là tạm thời ngất xỉu?

- Vậy còn nhìn cái rắm!

Đoạn Phong Bất Nhị ôm Càn Kình vào trong long. Hai tay hắn ôm lấy Càn Kình, ánh mắt lo lắng nhìn mọi người.

- Cứ về chỗ ngươi ở trước, tìm ít thuốc cứu người đã!

- Chỗ của ta có một lọ thuốc tinh thần địch.

Cổ tay Bàn Hoành Cơ lộn một cái, hắn liền lấy từ trong đấu giới ra một bình thuốc bằng ngọc tím:

- Chỉ cần người không chết, uống xong cái này hẳn là có thể cứu sống. Ngay cả cái chết muốn kéo hắn đi cũng khó.

- Cảm ơn.

Đoạn Phong Bất Nhị đoạt lấy bình thuốc, dùng răng rút nắp bình ra, phun ra ngoài mặt đất, sau đó lập tức đưa thuốc vào đến trong miệng Càn Kình.

Nước thuốc theo cổ họng đi vào trong cơ thể Càn Kình. Nhưng không đầy mấy giây sau, Càn Kình lại phun ra một ngụm máu tươi. Lần này trong máu ngoại trừ những tạp chất trước đó, còn mang theo một chút tinh thần địch.

Bàn Hoành Cơ không kịp đỏ mặt, trong đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc. Đây là chuyện gì vậy? Tinh thần địch thoạt nhìn dường như không có quá nhiều tác dụng!

- Có phải dược hiệu không đủ hay không? Chỗ của ta cũng có một lọ tinh thần địch.

Y Toa Bối Lạp lấy từ trong đấu giới của mình ra một bình thuốc cho Càn Kình uống vào. Nhưng chỉ mấy giây sau, phản ứng của hắn lại hoàn toàn giống với lần trước.

Mọi người đều đưa mắt tập trung vào trên người Bát Hoang Vô Sinh. Vị Mã Tặc Vương tái ngoại rằng rất ít khi tự mình ra tay cướp đoạt, nhưng dù sao, hàng năm các đoàn mã tặc vẫn phải tiến cống cho hắn. Trong tay hắn có vài thứ tốt, thậm chí ngay cả hoàng cung trong các quốc gia cũng không có.

Bát Hoang Vô Sinh nhún vai:

- Tinh thần địch đã là thuốc cao cấp nhất hiện nay. Ta nghĩ các ngươi hẳn đều hiểu rõ.

Sắc mặt Y Toa Bối Lạp thoáng trầm xuống, gật đầu một cái lựa chọn cam chịu. Tinh thần địch! Bất luận ở trong hoàng triều Chân Sách hay hoàng triều Lộ Tây Pháp, nó đều là một loại thuốc cấp tinh anh thật sự khó có thể sản xuất!

Loại thuốc này thông thường chỉ được phân phối cho các cường giả thức tỉnh thiên cực, hoặc là có trong tay các đối tượng được gia tộc huyết mạch coi trọng bồi dưỡng.

Nó đối với trị liệu nội thương của thân thể chính là một loại thuốc có hiệu quả đặc biệt! Tuyệt đối là loại thuốc có tiền cũng mua không được.

Nhưng không ngờ, loại thuốc này xem ra cũng không có mấy hiệu quả đối với Càn Kình!

Sắc mặt mấy đại cường giả đều lộ vẻ không hiểu được. Càn Kình rốt cuộc bị thương thế nào? Lẽ nào Càn Chiến Huyền lại nghiên cứu ra đấu kỹ giết người mới nào đó hay sao?

- Còn đứng đó làm gì?

Đoạn Phong Bất Nhị ôm Càn Kình bước nhanh tới:

- Về đoàn mã tặc trước. Nơi đó không phải còn có dược sư sao? Không chừng có thể nhìn ra được vấn đề?

- Có lý.

Bát Hoang Vô Sinh vẫn đứng thẳng không hề di chuyển bước chân.

- Có lý tại sao còn không đi?

Trên mặt Đoạn Phong Bất Nhị kiih vẻ lo lắng. Hắn nhìn thấy tất cả cũng không có dấu hiệu gì muốn nhấc chân đi, trong lòng càng thêm nóng nảy:

*****

- Các ngươi đều đứng ở đó làm gì chứ?

Bát Hoang Vô Sinh giơ ngón tay lên chỉ về một hướng khác:

- Ngươi... đi nhầm phương hướng rồi. Vị trí căn cứ ở hướng này.

Đoạn Phong Bất Nhị bĩu môi nhấc chân đi về phía Bát Hoang Vô Sinh vừa chỉ. Hắn chạy rất nhanh. Đột nhiên phía sau lưng hắn bị người ta nhấc lên trên không trung. Hắn quay đầu lại, thấy Bàn Hoành Cơ thoáng mỉm cười, hai tay chắp ở sau lưng cũng không thật sự giống như vừa ra tay kéo người bay trên không trung.

Đấu khí mạnh mẽ giống như một cái túi thật lớn bao vây đám người Đoạn Phong Bất Nhị ở trong đó. Bàn Hoành Cơ căn bản không cần dùng tay đụng vào, đã cuốn tất cả mọi người lên không trung.

Thiết Khắc không nói một lời nào, nhìn Càn Kình đang nằm trong lòng Đoạn Phong Bất Nhị. Vưu Na Lạp theo bản năng đưa hai tay ôm chặt lấy cánh tay Thiết Khắc.

Nhân ma nơi này không có người nào hiểu rõ hơn Vưu Na Lạp về vị con lai ma vũ sĩ huyết mạch thiên sứ Đọa Lạc này. Hắn trầm mặc như vậy không phải là đang tự trách, mà thật sự động sát cơ.

Không giết chết Càn Chiến Huyền, chẳng lẽ còn không giết chết được người khác trong Càn gia sao?

Ánh mắt Thiết Khắc lạnh lẽo không hề có bất kỳ cảm xúc gì. Chỉ có ở sâu trong con ngươi lại ẩn chứa sát niệm thật sâu. Đó chính là sát niệm đối với Càn gia.

Bất luận Càn Kình có thể tỉnh lại hay không, Càn gia sẽ phải có nhiều người chôn cùng Lôi Địch!

Thiết Khắc lặng lẽ nắm chặt hai nắm tay. Trên đời này không thể có người nào khiến Càn Kình thương tâm. Bất kỳ ai khiến Càn Kình thương tâm, bất luận là nhân loại, là ma tộc, hay là Man tộc, đều phải sử dụng tính mạng để xoa dịu vết thương của hắn!

Phần Đồ Cuồng Ca quay đầu lại nhìn hai người duy nhất vẫn đang đứng trên mặt đất không bay lên không trung. Y Toa Bối Lạp lẳng lặng đứng ở bên cạnh Mộc Quy Vô Tâm.

- Không cần lo cho ta. Ngươi đi chiếu cố Càn Kình đi.

Trên nét mặt Mộc Quy Vô Tâm đầy đau thương không còn có thần thái hăng hái của ngày xưa. Hắn cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân tới mức xuất thần.

- Hội trưởng Mộc Quy, ta rất hiểu tâm tình của ngươi lúc này...

- Ngươi không hiểu!

Mộc Quy Vô Tâm đột nhiên ngẩng đầu, gào lên một tiếng, cắt ngang lời nói an ủi của Y Toa Bối Lạp. Trong ánh mắt đau thương của hắn chợt biến thành vô số phẫn nộ:

- Ngươi không hiểu! Ngươi không thể nào hiểu được! Huynh đệ ta đã chết! Huynh đệ ta đã chết...

Trong nháy mắt, nước mắt tưới đẫm đôi mắt đầy phẫn nộ. Ánh mắt hắn lại biến thành vô số đau thương. Hai cánh tay tráng kiện của hắn ôm đầu, hai đầu gối chậm rãi khuỵu xuống, quỳ trên mặt đất. Đầu hắn gục xuống mặt đất, không ngẩng lên nữa. Thân thể hắn theo từng tiếng khóc nức nở không ngừng run rẩy. Trong miệng hắn không ngừng thì thào nói:

- Huynh đệ ta đã chết... Huynh đệ ta đã chết...

- Huynh đệ ta đã chết... Ta lại không có năng lực báo thù cho hắn...

- Huynh đệ ta đã chết... Ta lại còn sống... Ta lại đứng nhìn hung thủ rời đi...

- Ta không thể cùng chết... không có cùng chết...

- Vô dụng! Vô dụng! Ta thật sự vô dụng...

Mất đi đấu khí hộ thể, chiến sĩ cũng chỉ là thân thể máu thịt bình thường. Mộc Quy Vô Tâm nặng nề đập đầu xuống mặt đất cứng, máu tươi hòa lẫn với bùn đất dính đầy hai gò má của hắn.

Y Toa Bối Lạp nhìn Mộc Quy Vô Tâm gào khóc trên mặt đất. Giờ phút này, ở đây không còn có thủ lĩnh Mộc Quy Vô Tâm bá đạo khống chế thế lực cường đại tại Vĩnh Lưu Thành nữa.

Giờ phút này, nơi này chỉ có một nam nhân trung tuổi, khóc than cho người huynh đệ đã chết. Tiếng khóc của hắn nức nở giống như một đứa bé.

Y Toa Bối Lạp quay đầu nhìn Lôi Địch đứng sừng sững ở tái ngoại không ngã. Vinh quang trong cuộc đời chiến sĩ chính là được chết trận. Vinh dự nhất trong cuộc đời chiến sĩ chính là chết trận vì bảo vệ điều mình cho là đáng để bảo vệ.

Lôi Địch đã làm được điều đó! Mặc dù hắn đã chết trận, nhưng thân thể vẫn đứng vững, vẫn không chịu thần phục trước một Càn Chiến Huyền cường đại như vậy.

Tiếng khóc thê lương rất lâu, không ngừng vang vọng ở tái ngoại. Bầy sói lang thang ở tái ngoại lặng lẽ tiến lại gần bọn họ. Trong đôi mắt phát ra luồng ánh sáng xanh biếc nhìn chằm chằm vào thân thể Lôi Địch đã chết trận, còn cả Mộc Quy Vô Tâm đang vô cùng thương tâm. Nhưng chúng hoàn toàn không có bất kỳ ý định công kích nào.

Y Toa Bối Lạp thậm chí phát hiện, trong ánh mắt những bầy sói này đều lộ vẻ bi thương, giống như bị sự thương tâm của Mộc Quy Vô Tâm lây nhiễm.

Bọn chúng đều rướn cổ nhìn về phía mặt trăng đang treo lơ lửng trên bầu rời, hú dài. Mấy trăm tiếng hú liên tiếp vang lên, giống như đang đưa tiễn Lôi Địch.

Sau khi từng tiếng sói tru qua đi, đàn sói cùng nhau xoay người lặng lẽ rời khỏi đó. Tất cả bọn chúng cũng không phát động công kích lao về phía này.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Mộc Quy Vô Tâm mới dừng khóc. Hắn chậm rãi đứng thẳng lên. Trên trán hắn đầy máu tươi. Hắn nhìn Y Toa Bối Lạp:

- Nàng đi chiếu cố Càn Kình. Ta muốn ở một mình với huynh đệ ta thêm một lúc nữa, nói chuyện thật tốt với hắn.

Y Toa Bối Lạp nhìn Mộc Quy Vô Tâm khe khẽ thở dài, xoay người bay lên không trung, biến mất.

Mộc Quy Vô Tâm yên lặng ngồi ở bên cạnh chân Lôi Địch, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn lên bầu trời sao:

- Mẹ nó, ngươi đi như vậy, lưu lại một mình ta.

- Ta biết, mấy năm nay ngươi vẫn không vui. Từ sau khi Ngọc Oánh chết đi, ngươi chưa từng cảm thấy thật sự hài lòng. Cho dù là khi đã nhập thánh, ngươi cũng chỉ hài lòng bởi vì bản thân có lực lượng báo thù, giết Ma tộc đi tìm kẻ địch mà thôi.

- Hiện tại, ngươi đã vui vẻ chưa? Ở trên cao ấy, ngươi có nhìn thấy Ngọc Oánh không? Nếu ngươi gặp nàng, vậy hãy chuyển lời giúp ta, nói với nàng, qua một thời gian ngắn nữa, Mộc Quy ca ca của nàng sẽ đi gặp nàng, mang theo mứt hoa quả mà nàng thích ăn nhất.

- Ta nghĩ, trên trời cao hẳn sẽ không phân biệt đâu là nhân loại, đâu là ma? Nhân loại và ma thời điểm phải chết, chẳng phải cũng chỉ có một cái đầu sao?

- Nhân loại giết ma, ma diệt nhân loại, rốt cuộc khi nào mới có thể kết thúc vòng luân hồi vô tận này?

- Rốt cuộc, ai mới có thể kết thúc vòng luân hồi vô tận này?

Đau!

Cảm giác này giống như đã trở thành một loại gia vị không thể thiếu trên con đường nhân sinh của Càn Kình.

Có người quen được người khác chiếu cố, có người quen chiếu cố người khác. Có người quen ăn ngọt, cũng có người quen ăn mặn. Càn Kình lại cảm giác hình như mình đã quen với cảm giác đau đớn.

Khôn đấu kỹ của Càn Chiến Huyền cường đại hơn nhiều so với bất kỳ người nào trong Càn gia trước đây. Lực lượng của nó không chỉ đơn giản đánh nát xương cánh tay. thậm chí không thiếu lực lượng còn vọt vào trong thân thể. Bất kỳ nơi nào nó đi qua, đều gây ra lực trùng kích cường đại. Chỉ có điều trọng lực như vậy trùng kích trải qua tấm lá chắn và thân thể đã bị giảm bớt. Uy lực không còn hung hãn như lúc đầu.

Nếu không, trùng kích của một đầu ngón tay vừa nãy đã có thể hoàn toàn đánh chết người.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-922)