← Ch.675 | Ch.677 → |
Từng đạo Đấu Hồn màu xám tro đặc biệt xa xôi, lại được khí tức vô tận của biển cát cổ hoang che giấu, khiến người ta căn bản rất khó nhận thấy được.
- Đây là...
Càn Kình cùng Mộc Nột Chân Sách liếc mắt nhìn nhau. Cả hai đều thấy được sự khiếp sợ trong đôi mắt đối phương.
Vong linh! Hơn nữa không chỉ là một vong linh, mà là một đội quan vong linh khổng lồ không gì sánh được!
Quân đội không phải chỉ tấn công một mặt. Nó trực tiếp tạo thành một vòng tròn thật lớn, từ phía xa bao vây hoàn toàn cả ngọn núi lớn lại, không để lọt một lỗ thủng nào khiến người ta có thể chui ra được.
Bị bao vây!
Trong nháy mắt, Càn Kình đã hiểu rõ được rất nhiều chuyện. Những vong linh này tuyệt đối không phải đi ngang qua đây. Mục đích bọn họ làm như vậy chỉ có một! Đó chính là bao vây đám người của mình!
- Đệ đệ thân ái của ta, chào ngươi...
Trong thân thể Thiết Nam đột nhiên vang lên một âm thanh khác thường. Nhất thời âm thanh này đã thu hút sự chú ý của Càn Kình và Mộc Nột Chân Sách. Thiết Nam tò mò nhìn thân thể mình. Vừa rồi không phải là do mình nói chuyện.
- Tam ca?
Mộc Nột Chân Sách nghe thấy, liền nhận ra chủ nhân của âm thanh này. Lông mày hắn nhíu lại, lộ ra sự thù địch sâu sắc. Lúc này nghe được giọng nói này, tuyệt đối không phải là điềm tốt lành gì.
- Là ta, Lục đệ thân ái. Vong linh thú vị không? Cảm giác khi bị vong linh bao vây xung quanh thế nào?
Trong giọng nói của Tam hoàng tử đầy vẻ đắc ý:
- Ta sẽ nói cho ngươi biết một việc, người khiến Phần Đồ Cuồng Khiếu tỉnh lại chính là ta...
- Người giao ra tấm lá chắn chính là ngươi sao?
Giờ phút này Mộc Nột Chân Sách trái lại rất bình tĩnh:
- Nói như vậy cái bẫy này là do ngươi tạo ra? Cái gọi là thánh khí cũng là giả?
- Tấm lá chắn là ta đưa ra. Cạm bẫy cũng là do ta tạo ra. Nhưng thánh khí có thể thật sự tồn tại hay không? Chí ít, thời điểm ta lấy được tấm lá chắn, bên cạnh còn có một khối kim loại nhỏ có những lời sâu xa nói phía trên tấm lá sẽ giúp lấy được bảo tàng: Bộ thánh khí.
- Âm hiểm!
Mộc Nột Chân Sách lạnh lùng ném ra một câu khiển trách.
- Âm hiểm? Ta chỉ là đưa miếng mồi các ngươi cần nhất, chính các ngươi đi vào cái bẫy này. Ta cũng không ép các ngươi. Là các ngươi muốn tham gia vào cuộc tranh tài Tân Nhân Vương. Là các ngươi thiếu thánh khí để đối kháng với những gia tộc khác. Là các ngươi không thể không đi vào trong đó, đệ đệ thân ái của ta...
Lần đầu tiên, tốc độ nói chuyện của Tam hoàng tử trở nên có chút gấp gáp. Trong giọng nói đã lộ rõ ra sự đắc ý và kiêu ngạo của hắn:
- Không phải mỗi ngày ngươi đều theo đuổi nghệ thuật sao? Lần này Tam ca cho thêm chút nghệ thuật, xem ngươi làm sao nắm chắc được?
- Nắm chắc rất tinh chuẩn, nhưng lại rất ác tâm!
Mộc Nột Chân Sách lạnh lùng nhìn vị trí dây lưng ở bên hông Thiết Nam:
- Tam ca, chúng ta là huynh đệ! Huynh đệ tương tàn, vĩnh viễn không tính là nghệ thuật gì cả!
- Đệ đệ thân ái của ta, ngươi vẫn là không hiểu cái gì gọi là nghệ thuật a! Chúng ta là huynh đệ, nhưng ngôi vị hoàng đế chỉ có một, ngươi hiểu không?
- Ta hiểu!
Trong đôi mắt bình tĩnh của Mộc Nột Chân Sách chợt hiện ra sự đau thương vô tận:
- Hai chúng ta là huynh đệ! Nếu như tam ca muốn ngôi vị hoàng đế, tam ca chỉ cần nói với mấy huynh đệ chúng ta một tiếng, nói tam ca muốn làm hoàng đế, chúng ta cũng sẽ không tranh đoạt với tam ca. Cái này, tam ca hẳn phải hiểu rõ!
- Đệ đệ thân yêu, ngu ngốc của ta! Là ngươi không hiểu, hiện tại ngươi còn trẻ, cho nên ngươi không biết sự mê hoặc của quyền lực. Thời điểm ngươi biết được sự mê hoặc của quyền lực, ngươi nhất định sẽ tranh với ta. Trừ ta ra, ngươi là hoàng tử xuất sắc nhất. Đáng tiếc ngươi quá trẻ tuổi! Cũng may là ngươi quá trẻ tuổi, mới cho ta có cơ hội.
Tam hoàng tử đắc ý trong giọng nói còn mang theo vài phần giáo huấn:
- Lần này ngươi không có khả năng sống sót. Nhưng trước khi ngươi chết, ta muốn nói cho ngươi biết, tại sao ngươi lại bị bại bởi ta. Ta biết, từ khi ngươi tiến vào tái ngoại, sau khi ngươi bị ta tính toán liền muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Ngươi cho rằng ta trở thành hoàng đế, các huynh đệ khác cũng sẽ gặp phải tai ương đúng không? Ngươi đã đoán đúng!
Tam hoàng tử đang hỏi đều đều, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh như băng, lại tăng thêm sát ý vô tận bạo ngược:
- Nếu như ta trở thành hoàng đế, tất cả huynh đệ đều phải chết! Chỉ có như vậy, ngôi vị hoàng đế của ta mới có thể được bảo đảm! Nhưng trước khi tiêu giết bọn họ, ta phải diệt trừ ngươi trước! Bởi vì ngươi lạnh lùng bình tĩnh. Ngươi vượt xa hơn so với những người khác. Thủ đoạn của ngươi cũng dứt khoát hơn nhiều so với những người khác. Quan trọng hơn, ngươi đã từng có một trái tim đế vương!
- Vô tình! Tự tin! Cơ trí! Do đó sẽ không bị cảm tình ảnh hưởng khiến đầu óc mơ hồ!
Tốc độ nói của Tam hoàng tử lại tăng lên rất nhiều:
- Ta vẫn cho rằng diệt trừ ngươi là một chuyện rất khó. Nhưng ta thật không thể ngờ được, trời cao lại cho ta cơ hội tốt như vậy. Ngươi gặp Càn Kình.
- Ha hả, ngươi gặp phải Càn Kình, biểu hiện bên ngoài thoạt nhìn dường như vận khí của ngươi đã trở nên tốt hơn, nhận được rất nhiều sự thăng cấp nhanh hơn bất kỳ thời điểm nào trước đây. Nhưng ngươi không biết những điều ngươi mất lại càng nhiều hơn!
Trong giọng nói Tam hoàng tử tăng thêm vài phần xem thường:
- Ngươi bị mất đi sự vô tình, tăng thêm cảm tình! Trước đây, ngươi tuyệt đối sẽ không giống như hôm nay, biết rõ có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, biết rõ là cạm bẫy, còn muốn bước chân vào!
- Chí ít, ngươi biết phía trước là nguy hiểm là cạm bẫy, ngươi sẽ tránh xa, lựa chọn không tham dự.
Trong giọng nói của Tam hoàng tử chỉ còn lại sự xem thường:
- Nhưng lần này không ngờ ngươi lại lựa chọn tiến vào! Điều này nói rõ, tình cảm của ngươi đã có sự thay đổi. Làm hoàng tử, hoàng đế bệ hạ tương lai, chỉ cần có chút động tình ngươi đã thua! Cho nên, lúc trước khi ta lập ra kế sách này, ta đã biết kết cục cuối cùng giữa hai bên chúng ta ai sẽ thắng.
Mộc Nột Chân Sách kinh ngạc nhìn vào vị trí đai lưng của Thiết Nam.
Đúng vậy! Nếu là mình trước kia, khi gặp phải loại chuyện như vậy trước tiên sẽ lựa chọn rời khỏi. Nhưng lần này không ngờ mình lại lựa chọn tiến vào. Hơn nữa đến tình trạng như bây giờ, mình lại hoàn toàn không cảm thấy hối hận chút nào.
- Đệ đệ thân yêu, ngu xuẩn của ta. Hiện tại ngươi đang hối hận sao? Đáng tiếc, hối hận thì đã muộn...
- Ta... không hối hận.
Mộc Nột Chân Sách cắt ngang lời nói của đối phương, nhất thời khiến cục diện có chút trầm mặc.
- Không hối hận sao? Ngươi dự định tiếp tục đi vào con đường tối tăm như vậy sao? Hay ngươi chỉ mạnh miệng nói như vậy mà thôi? Hiện tại ta cho ngươi biết hai tin tức tốt. Tin tức tốt thứ nhất là nhị ca dẫn một đội quân, đang ở gần biển cát cổ hoang. Nếu như ngươi có thể xông ra, hắn tất nhiên sẽ bảo vệ ngươi.
← Ch. 675 | Ch. 677 → |