Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 691

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 691: Tiến vào di tích
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Càn Kình phát hiện ra không ngờ mình cũng không tưởng tượng được, nó sẽ có uy lực cường đại tới mức nào.

Đây thật là hồn vực thiêu đốt sao?

Càn Kình có chút không dám tin, nhưng lại không biết nếu nó không phải là hồn vực thiêu đốt, vậy nó rốt cuộc là hồn vực gì.

Đoạn Phong Bất Nhị rất tò mò nhìn Thiết Khắc đang trầm mặc. Ma vũ sĩ huyết mạch thiên sứ Đọa Lạc này bỏ qua việc nhập thánh để đi cứu viện cho Càn Kình, mất đi ma nhãn hủy diệt, sau khi hấp thu tinh hoa Lộ Tây Pháp chi tâm sẽ có biến hóa như thế nào?

Trong mọi người, chỉ có Thiết Khắc vị con lai của Lộ Tây Pháp phù hợp với tinh hoa này nhất. Trên lý thuyết hắn hẳn phải nhận được lợi ích nhiều nhất.

Đoạn Phong Bất Nhị lại nhìn không ra sát thủ trầm mặc này rốt cuộc có tiến triển biến hóa như thế nào.

Những bàn chân giẫm lên mặt cát phát ra những tiếng động lạo xạo, giống như giẫm lên trên lớp tuyết dày. Mọi người đi bộ một cách thận trọng về phía trước.

Ở trong biển cát cổ hoang này, khắp nơi vĩnh viễn đều có thể xuất hiện ma thú muốn lấy đi tính mạng của con người. Bất kỳ ai cũng không dám bảo đảm có thể có ma thú đỉnh cấp đột nhiên tâm huyết dâng trào đi ra tản bộ hay không.

Lại đi bộ trong biển cát cổ hoang vô tận thêm hai ngày, một ngọn núi tuyết cao lớn xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người. Tửng mảng tuyết trắng phủ kín nửa ngọn núi, đặt chung một chỗ với biển cát cổ hoang nóng khủng khiếp này thoạt nhìn thật sự không hài hòa.

Cảnh sắc quỷ dị như vậy nếu ở xuất hiện ở trong lãnh thổ của hoàng triều Chân Sách, đã sớm có nhiều đoàn người thám hiểm, đoàn lính đánh thuê muốn đi vào tìm kiếm đến cùng.

Nhưng nơi này là biển cát cổ hoang, tràn ngập chết chóc và uy hiếp cùng với cái nóng kinh người.

Nơi này chỉ có ma thú hung bạo vô cùng vô tận. Bọn họ tàn nhẫn hung bạo, nhưng sẽ không nảy sinh hứng thú đối với việc này, càng không cho rằng nơi nóng bức như biển cát cổ hoang này, xuất hiện một ngọn núi tuyết như vậy là chuyện gì kỳ quái cả.

- Ảo ảnh sao?

Mộc Nột Chân Sách dùng sức dụi mắt:

- Không sai! Chính là ảo ảnh!

Phần Đồ Cuồng Ca nhìn cảnh tượng xung quanh. Hắn muốn biết ảo ảnh này rốt cuộc đến từ chỗ nào. Ở biển cát cổ hoang xuất hiện loại cảnh tượng huyền ảo như vậy cũng không phải là chuyện gì kỳ quái. Gần như mỗi ngày mọi người đều có thể gặp phải. Nó chẳng qua là cảnh sắc ở nơi khác của biển cát cổ hoang, tạm thời được đặt vào khu vực này mà thôi.

- Thứ này thật sự rất khó nói được! Nó có thể ở bất kỳ hướng nào... A?

Đoạn Phong Bất Nhị gãi đầu:

- Trên núi có người!

Càn Kình híp mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh có chút quen thuộc trên ngọn núi tuyết kia:

- Đó là... Man tộc... Bỉ Mông?

Thất hoàng tử, một trong ba đại thiên tài của hoàng tộc Bỉ Mông! Pháp Lạp Khắc! Lúc đầu ở tái ngoại, Pháp Lạp Khắc đỡ được một chưởng đánh tiện tay của Mã Tặc Vương Bát Hoang Vô Sinh, không chết, chỉ phun máu, bị thương rời khỏi. Không ngờ hiện tại hắn lại xuất hiện ở trong biển cát cổ hoang!

Tại sao hắn lại ở chỗ này?

Càn Kình cau mày.

Địa đồ khẳng định chỉ có một phần. tại sao bọn họ lại gặp phải Pháp Lạp Khắc ở chỗ này? Hơn nữa nhìn dũng sĩ Man tộc bên cạnh hắn, đám thân thủ mạnh mẽ, tuyệt đối đều là dũng sĩ Man tộc cường đại kia hình như cũng đang tìm kiếm cái gì đó.

Ở trên ngọn núi này có thể tìm kiếm cái gì? Còn có thể tìm kiếm cái gì?

Càn Kình cảm thấy không giải thích được chính là những Man tộc tìm đến chỗ này như thế nào?

- Đó là ai vậy? Sẽ không phải đã bị người ta giành trước chứ?

Đoạn Phong Bất Nhị liên tục quay đầu sang hai bên tìm kiếm:

- Mọi người nhanh tìm kiếm phía dưới một chút. Nếu không sẽ bị người ta giành trước...

- Không cần tìm nữa. Nó ở ngay dưới chân chúng ta.

Càn Kình chỉ vào một vòng cát xoáy đang xoay tròn cách đó không xa nói:

- Ngay trong vòng xoáy...

Vòng xoáy xoáy? Mọi người kinh ngạc nhìn nhau. Mọi người đều là cường giả trong cường giả của thế hệ trẻ, nhưng đối mặt với khu lực kỳ quái như biển cát cổ hoang này, vẫn cảm thấy mình nhỏ bé.

Một vòng cát xoáy nho nhỏ có thể chôn rất nhiều người, nhưng không cách nào chon được những người đang đứng ở đây.

Cách đó không xa, vòng cát xoáy cực lớn có thể dễ dàng nuốt một ngọn núi. Nếu như thật sự tiến vào trong đó, muốn tránh ra được...

- Nhất định không sai!

Càn Kình điểm mũi chân xuống một cái nhảy về phía vòng cát xoáy. Mọi người nhìn nhau cười cũng không nói gì nữ, đều triển khai lực lượng của từng người lao về phía vòng cát xoáy.

Một vòng xoáy có gì để sợ? Lúc đầu đối mặt với đại quân vong linh, mọi người không phải chưa từng cùng nhau sống chết.

Dóng cát chảy nóng bỏng quấn quanh thân thể của mọi người. Lực lượng giằng xé quá cường đại khiến cho mọi người phải cố gắng sử dụng đấu khí và đấu kỹ hộ thể tiến hành phòng hộ.

Đông... Đông... Đông...

Dòng khí nóng xung quanh Càn Kình đột nhiên biến mất. Hắn đặt mông ngồi trên mặt đất, ngước nhìn núi tuyết cực lớn trước mắt gần như rộng tới vô biên vô tận.

Dưới chân vẫn là cát. Hắn cảm giác được mình chắc chắn từ phía dưới xông tới mới đúng. Nếu như đứng ở bên ngoài biển cát cổ hoang nhìn đến, đầu mình hiện tại chắc phải hướng xuống dưới.

Nhưng thời điểm thật sự xuất hiện ở nơi này, tất cả thoạt nhìn lại rất bình thường.

Vèo vèo...

Hai mũi tên mạnh mẽ phá không lao đến. Tay trái của Càn Kính giơ lên ở giữa không trung vẽ một hình vòng cung. Hai mũi tên kia có thể sẽ dễ dàng bắn xuyên của cơ thể một người, lại trở nên rất ngoan ngoãn rơi vào lòng bàn tay của hắn.

Xạ thuật của Man tộc! Càn Kình đứng dậy nhìn về phía hai dũng sĩ Man tộc trốn ở trong rừng cây cách đó không xa, vừa bắn ra mũi tên đoạt mệnh:

- Xạ thủ lực lượng huyết mạch Tử Văn?

Trong rừng rậm, hai dũng sĩ Man tộc trẻ tuổi, trên mặt đầy các hoa văn màu tím. Đây là biểu hiện đặc biệt khi bọn họ mở ra lực lượng huyết mạch của mình. Nghe đồn khi tới thời điểm lực lượng huyết mạch Tử Văn đạt đến mức tận cùng, cả người đều là màu tím.

Bắn vô ích? Bị đón được sao?

Hai dũng sĩ Man tộc kinh ngạc nhìn hai mũi tên trong tay Càn Kính.

Xạ thuật đó là điều khiến mình kiêu ngạo nhất, xạ thuật siêu nhất lưu cho dù là hùng ưng đang bay trên bầu trời cũng có thể bị mình tùy ý săn bắn giết chết, ở dưới tình huống bắn lén lại bị người ta dễ dàng đón được, hơn nữa chỉ trong nháy mắt đã tìm được nơi mình ẩn thân.

Thân là một cung tiễn thủ có hai điểm quan trọng nhất chính là một khi đã bắn ra phải là một đòn tất sát, vĩnh viễn không được để cho con mồi bị đi săn biết được chỗ mình ẩn thân.

Hiện tại, hai điểm này đều bị thất bại! Bị một con mồi mới vừa tiến vào đây, thậm chí ngay cả hoàn cảnh và địa hình cũng không rõ ràng, lại dễ dàng phá giải hai điểm này.

Sau một chút do dự ngắn ngủi, hai dũng sĩ huyết mạch Tử Văn đột nhiên kéo cung gài tên. Những mũi tên nhọn mang theo tư thế xé rách tất cả nhanh chóng lại xuất hiện xoay tròn.

Cũng trong lúc đó, hai mũi tên càng lợi hại hơn ở trong tay Càn Kính chợt nổ tung.

*****

Trong nháy mắt, một hàn quang xuất hiện trong con ngươi của hai dũng sĩ huyết mạch Tử Văn đang nhìn chằm chằm theo dõi hắn.

Trong chớp mắt, hai dũng sĩ Man tộc giống như bị trúng phải ma pháp định thân cổ quái, không nhúc nhích nhìn mũi tên trong tay Càn Kính.

Xạ thủ chân chính! Đúng, không cần đợi tới lúc mũi tên của đối thủ bắn tới, đã có thể biết được xạ thuật của ai cường đại hơn! Chỉ cần... Chỉ cần một ánh mắt!

Không sai! Trong tay Càn Kính ngay cả một cây cung cũng không thấy, chỉ với hai mũi tên vừa nãy tiện tay lấy được, phóng ra một tia tiễn ý, đã khiến hai người theo dõi đứng ngây ra tại chỗ.

Không cần giương cung cài tên, thậm chí ngay cả cung đều không cần, chỉ với một đạo tiễn ý, hai dũng sĩ huyết mạch Tử Văn thậm chí đã không còn dũng khí bắn tên nữa.

- Thả cung xuống đi. Các ngươi không phải đối thủ của ta...

Boong boong...

Hai tiếng dây cung nhanh chóng chấn động trên không trung. Vẫn là từ trong tay của hai dũng sĩ Man tộc phát ra. Cung tiễn thủ này nghe được một âm thanh còn tuyệt vời hơn cả tiếng đánh đàn, mang theo âm phù đoạt mệnh.

Ngón tay cái của Càn Kình nắm lấy thân mũi tên, ngón trỏ làm cung, lập tức ngón cái vừa thả ra, cổ tay chấn động một cái. Hai mũi tên thoát khỏi ngón cái đã hóa thành dây cung, đón hướng mũi tên bay tới.

Bốn mũi tên va chạm ở trên không trung, bắn ra những tia lửa nhỏ. Mũi tên của dũng sĩ huyết mạch Tử Văn phát ra một tiếng động nhất thời vỡ nát. Sau một khắc, mũi tên trong tay Càn Kính bắn ra đã xuyên qua vai của hai dũng sĩ huyết mạch Tử Văn, trực tiếp ghim chặt hai người này vào đá nham thạch phía sau lưng bọn họ.

Keng!

Kim loại mang theo thân thể ghim chặt vào trong đá nham thạch. Trong chớp mắt, Đoạn Phong Bất Nhị sử dụng di chuyển trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt hai dũng sĩ Man tộc. Năm ngón tay mở trực tiếp bóp chặt miệng của bọn họ, phòng ngừa bọn họ làm chuyện tự sát.

Càn Kình nhảy vài bước đã qua tới nơi. Đầu tiên, hắn lấy thuốc từ trong đấu giới ra, trực tiếp nhét vào trong miệng của một tên dũng sĩ Man tộc trong đó:

- Các ngươi đi với ai tới đây?

Hai mắt dũng sĩ Man tộc vẫn lộ vẻ kinh ngạc và phẫn nộ. Nhưng sau khi thuốc vào miệng, hắn nhất thời trởn nên yên tĩnh, ánh mắt đờ đẫn nhìn Càn Kình:

- Chúng ta đi theo hoàng tử điện hạ vĩ đại Pháp Lạp Khắc đến đây.

Quả nhiên là vậy!

Trong lòng Càn Kính đã xác định được mình không nhìn lầm người:

- Vậy các ngươi tới nơi này để làm gì?

- Điện hạ tìm được ghi chép trong bút ký của một tiền bối, nói là đã từng nhìn thấy cảnh tượng rất kỳ quái ở trong biển cát cổ hoang. Sa mạc nóng bức, lại có núi tuyết khổng lồ lạnh như băng, trong lớp tuyết có thoáng hiện ra một tia bảo quang...

Ánh mắt đờ đẫn lại trở nên thanh tỉnh. Hắn nhíu chặt hai lông mày, vẻ mặt vô cùng tức giận:

- Ngươi...

Ầm!

Năm ngón tay Đoạn Phong Bất Nhị dùng sức, trực tiếp vặn gãy cổ dũng sĩ huyết mạch Tử Văn vừa tỉnh táo lại. Sau đó hắn tiện tay ném thi thể mềm nhũn kia xuống mặt đất. Khi ở chỗ này không thể nào nương tay được.

Chuyện về Pháp Lạp Khắc, Đoạn Phong Bất Nhị đã từng nghe Càn Kình nhắc qua. Sở dĩ bọn họ gặp phải đám người Mã Tặc Vương, cũng là do Pháp Lạp Khắc bị một hoàng tử Man tộc ngu xuẩn khác từ phía sau lưng đẩy mạnh, muốn hợp nhất với đoàn mã tặc ở tái ngoại, cuối cùng cứng rắn đỡ một đòn tiện tay của Mã Tặc Vương Bát Hoang Vô Sinh, nên mới bị thương phải rời đi.

Thực lực như vậy, ý nghĩ cùng với can đảm như vậy, đến nay trong ký ức của Đoạn Phong Bất Nhị vẫn còn mới mẻ. Hắn đã xem Pháp Lạp Khắc là một đối thủ tiềm ẩn.

Dù sao, bất luận là trong cuộc tranh tài Tân Ma Vương của Ma tộc, hay là cuộc tranh tài Tân Nhân Vương của hoàng triều Chân Sách, Man tộc đều sẽ phái ra thế hệ trẻ tham gia. Đến lúc này để biểu hiện tình hữu hảo của hai bên, mỗi bên cũng sẽ thể hiện sự huyền diệu trong các thế lực của mình. Man tộc cũng có thế hệ trẻ rất xuất sắc. Cuộc sống tương lai không nên tùy tiện có ý đồ với Man tộc.

Cuộc tranh tài Tân Nhân Vương, cuộc tranh tài Tân Ma Vương đều sẽ có các thế hệ trẻ xuất sắc của Man tộc xuất chiến. Điều này đã trở thành một thông lệ. Hiện nay lần này sáu đại chiến sĩ huyết mạch cũng có thể thức tỉnh trong cùng một thời đại. Man tộc cho dù phải biểu hiện ra thực lực mạnh hơn, cũng nhất định tham gia đại hội lần này.

Pháp Lạp Khắc xuất hiện ở một nơi như nơi này khiến Càn Kình hiểu ra tất cả. Vị hoàng tử Man tộc này cũng muốn thông qua các loại phương pháp để nâng cao thực lực của mình, ứng phó với cuộc tranh tài Tân Nhân Vương và Tân Ma vương sau này.

Lọ thuốc thần bí thứ hai được rót vào trong miệng của tên dũng sĩ huyết mạch Tử Văn thứ hai. Ánh mắt hoảng sợ của hắn nhất thời trở nên mơ hồ ngây ngốc.

Từ đáy lòng, Càn Kình lại cảm thấy bội phục đối với lão sư thuốc thần bí Âu Lạp Lạp. Tuy rằng bình thường nàng có vẻ điên cuồng đáng sợ, nhưng cái giá của sự điên cuồng này quả thực đã điều chế ra loại thuốc thần kỳ.

- Pháp Lạp Khắc biết trong núi có vật gì không?

- Không biết. Thất hoàng tử nói ở nơi đáng sợ như vậy, có tình cảnh quỷ dị như vậy, nhất định phải là trọng bảo.

Càn Kình không để ý tới sự thông minh của Pháp Lạp Khắc lại vội vàng đặt câu hỏi khác:

- Thực lực của Pháp Lạp Khắc bây giờ thế nào?

- Thực lực của Thất hoàng tử...

Trong ánh mắt của dũng sĩ huyết mạch Tử Văn này từ ngây dại đã trở thành cười nhạt. Trong đó tràn ngập sự miệt thị, giống như đang nhìn người chết. Hắn nhìn chằm chằm vào Càn Kình nói:

- Ngươi muốn biết sao? Ta sẽ không nói cho ngươi biết! Nếu như ngươi có ý định gì đối với Thất hoàng tử, ngươi sẽ chết rất thảm, chết rất rất thảm...

Càn Kình giơ tay lên bóp chặt cổ họng của đối phương, không tiếp tục nghe những lời uy hiếp oán độc và đe dọa cùng với nguyền rủa này nữa.

- Đi thôi!

Càn Kình nhìn lên đỉnh ngọn núi tuyết:

- Cho dù trên núi có là Càn Chiến Huyền đi nữa, chúng ta muốn đoạt bảo, thì sẽ vẫn đi đoạt bảo.

Bất luận là từ quan hệ giữa hoàng triều Chân Sách và Man tộc, hay là từ quan hệ giữa Càn Kình và Thất hoàng tử Pháp Lạp Khắc ở tái ngoại mà nói, đều không có gì tốt hơn để nói.

Bởi vì Thất hoàng tử Pháp Lạp Khắc của Man tộc, Càn Kình còn nhớ rõ mình thiếu chút nữa đã chết ở ngoài tái ngoại. Hai bên có thể nói chỉ có cái chết, không có ân tình hữu tình ở trong đó. Vì cuộc tranh tài Tân Nhân Vương kế tiếp, tất nhiên hắn sẽ dùng tất cả thủ đoạn quyết tranh hơn thua.

Đường lên đỉnh núi tuyết, nơi nào cũng mấp mô, nguy hiểm khó đi, nhưng ở dưới chân của đám người Càn Kình lại không khác gì con đường bằng phẳng rộng mở. Trên đường đi, mọi người chạy như điên.

Một chum pháo hoa rực rỡ đột nhiên trực tiếp bắn lên trên không trung. Cung tiễn trong tay Càn Kính gần như đồng thời bắn xuyên qua cổ họng một dũng sĩ Man tộc trốn được, vừa phóng ra tín hiệu.

Không xong! Không có biện pháp nào đánh lén được nữa!

Càn Kình thở dài.

Crypto.com Exchange

Chương (1-922)