Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 075

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 075: Cường giả tranh người
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Thứ này nếu mang tới hội đấu giá tại thành Áo Khắc Lan, có thể khiến cho mấy gia tộc lớn cắm rễ tại thành Áo Khắc Lan phải cướp đoạt tới phát điên! Đừng nói là một trăm kim tệ, cho dù ngàn vạn cũng không phải là không thể.

Xuất thân từ Càn gia, Càn Kình hiểu rất rõ sự khác biệt giữa người nghèo và người giàu. Có người tổ chức một yến hội, số tiền đó đủ cho rất nhiều gia đình tiêu cả đời cũng không hết!

Nghe đồn, Thần Đô có một nữ nhân được một đại phú thương bao nuôi, một lần sinh nhật tốn hơn một nghìn vạn bạc, tương đương với trăm vạn kim tệ.

Một trăm kim tệ? Càn Kình lại nhìn Vương đại thẩm to béo này, vẫn bỏ qua ý định cò kè mặc cả với nàng. Thực lực thoáng cái chặt đứt cọc gỗ, nếu ở trong hoàng triều Chân Sách tuyệt đối là chiến sĩ Hàng Ma chính hiệu. Mình là chiến sĩ cửu cấp tuy rằng cũng khiến rất nhiều người kiêng kỵ, nhưng so với chiến sĩ Hàng Ma, vẫn kém hơn một chút.

Sau khi đi hai nơi, trả ba dụng cụ gia đình, số lượng kim tệ trong tay Càn Kình đã biến thành ba trăm. Đồng thời hắn cũng bị hai người thoạt nhìn bà nội trợ và nông hộ làm khiếp sợ, tinh thần có chút chết lặng.

Không chỉ Vương đại thẩm có thực lực chiến sĩ Hàng Ma, Khắc đại thúc ở đầu thôn phía tây thoạt nhìn trung thực, không ngờ cũng có thực lực của chiến sĩ Hàng Ma!

- Đây là thôn gì vậy?

Càn Kình cố gắng trấn tĩnh, đi tới trước cửa hiệu thuốc thần bí, lặng lẽ đẩy cánh cửa gỗ được khép hờ ra. Hắn lại nhìn thấy nữ nhân trung niên mặc tạp dề màu đỏ kia.

Giống như lần trước, nữ nhân trung niên này đang bận rộn xung quanh một đống những ống nghiệm thủy tinh, thỉnh thoảng lại đổ các chất lỏng khác nhau vào trong ống nghiệm. Trong ống nghiệm vốn đang sôi trào lại càng thêm sôi trào hơn.

Càn Kình lại nhìn tới bên cạnh ống nghiệm, còn có ba xác độc xà khô. Đúng! Là ba con độc xà đã chết. Mấy miếng vảy rắn của nó bị ném vào trong ống nghiệm, tỏa ra mùi lạ gay mũi.

Càn Kình nhớ tới trong sách vở có ghi chép đánh giá đối với dược sư thần bí đều là người điên, vội vàng rụt cổ một cái, lấy ra ba trăm kim tệ nói:

- Cái này... Ta tới mua thuốc...

- Mua thuốc? Chờ một chút...

Nữ nhân trung niên cũng không ngẩng đầu lên, vung tay nói:

- Lấy ống nghiệm tới cho ta. Chính là cái màu tím kia.

- A.

Càn Kình cẩn thận cầm lấy ống nghiệm màu tím, rất sợ chất lỏng từ trong đó bắn ra. Trời biết mấy thứ này của dược sư thần bí rốt cuộc có công năng gì?

Dựa theo sách vở ghi chép, một chiến sĩ Hàng Ma trong truyền thuyết bởi vì trong lúc vô ý chạm đến vật thí nghiệm của một dược sư thần bí, kết quả ba ngày sau đấu khí hoàn toàn không còn, biến thành một người bình thường. Lại qua ba ngày sau, từ đó biến thành một người già, mặt đầy nếp nhăn, tóc trắng phau, giọng nói lại giống như trẻ con.

Thuốc này chính là thuốc khôi phục tuổi thanh xuân nhưng bị thất bại. Không ít sách vở đều ghi chép về chuyện này.

Nữ nhân trung niên tiếp nhận ống nghiệm nhìn cũng không nhìn, trực tiếp rót thuốc vào trong một ống nghiệm khác... Chất lỏng mới đổ vào phân nửa nàng đột nhiên thét một tiếng chói tai:

- A!

Âm thanh chói tai xuyên qua ngôi nhà vang vọng khắp thôn. Càn Kình hoài nghi lỗ tai của mình có phải đã bị tiếng thét chói tai này làm chấn động tới điếc rồi hay không. Hắn thấy trên mặt nữ nhân trung niên ban đầu là kinh ngạc, sau đó nhanh chóng biến thành vui sướng.

- Kỳ quái! Không ngờ chất lỏng của cỏ rắn hỏng lại sử dụng tốt hơn so với cây lúa nát?

Nữ nhân trung niên hưng phấn xoay người nhìn Càn Kình, hai tay nắm thật chặt vai hắn lắc không ngừng:

- Tiểu tử, làm sao ngươi biết cỏ rắn hỏng sử dụng tốt hơn so với cây lúa nát?

- Cỏ rắn hỏng?

Lúc này Càn Kình mới biết, mình cầm nhầm ống nghiệm. Hắn không khỏi kinh sợ, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Hắn nghe nói nếu thêm sai chất lỏng rất dễ nổ tung... Hắn lại nghe nói có một chiến sĩ Hàng Ma vì thăng cấp đấu khí của mình, đi thỉnh giáo một vị dược sư thần bí, kết quả trong thời gian giúp làm thực nghiệm, ống nghiệm nổ tung, khiến vị chiến sĩ Hàng Ma kia cũng bị nổ chết...

- Ta... không biết nó là cỏ rắn hỏng.

Càn Kình nhìn nữ nhân trung niên ăn ngay nói thật.

- Ngươi không biết? Thật hay giả vậy?

Trên mặt nữ nhân trung niên ngoại trừ kinh ngạc, phần lớn chính là vui mừng. Càn Kình bắt đầu hoài nghi không biết có phải đầu nàng có chuyện hay không? Vừa nãy bởi vì mình lấy sai ông nghiệm, thiếu chút nữa giết chết nàng, nàng lại còn có thể cười được?

- Quá tốt! Thật quá tốt!

Nữ nhân trung niên lại lắc vai Càn Kình:

- Vận khí! Đó là yếu tố vô cùng quan trọng của một dược sư thần bí. Ta có thể cảm giác được, ngươi vô cùng có duyên với dược sư thần bí! Ta quyết định thu nhận ngươi làm đồ đệ!

Càn Kình mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm vào nữ nhân trung niên. Làm dược sư thần bí? Vậy... nếu như lên chiến trường Nhân Ma đối chiến với Ma tộc, mình tuyệt đối sẽ không chớp mắt lấy nửa cái!

Đừng nói lên chiến trường Nhân Ma, cho dù cầm đao đi ám sát Đại ma vương, cũng không có gì phải e ngại! Chiến sĩ chết ở trên chiến trường, đó chính là vinh quang!

Nhưng nếu như chết ở trong phòng thí nghiệm của dược sư thần bí, vậy thật sự là uất ức...

- Ta là học trò của Bố Lai Khắc...

- Ta không ngại ngươi bái hai sư phụ.

- Nhưng ta ngại...

- Không quan hệ. Ta đi nói chuyện với Bố Lai Khắc một chút là được.

- Ý của ta là ta không muốn làm dược sư thần bí. Chí nguyện của ta là trở thành chiến sĩ vĩ đại, rèn tạo sư vĩ đại, có lẽ là dược sư vĩ đại... Nhưng dược sư thần bí cái này vẫn thôi đi...

- Cái gì?

Giọng nói chói tai của nữ nhân trung niên lại phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong thôn:

- Ngươi nói tình nguyện học làm đống thuốc phế phẩm đó, cũng không học cách làm thuốc thần bí vinh dự nhất, thần bí nhất, vĩ đại nhất thế gian sao?

Càn Kình nhìn trạng thái tinh thần của nữ nhân trung niên này có chút không đúng, chợt cảm thấy đau đầu. Nếu như nữ nhân này là ma thú gì đó, có lẽ có ý đồ muốn sát hại mình, cùng lắm thì đột nhiên xuất thủ đánh chết nàng giữ lại cái mạng nhỏ của mình là được. Nhưng nữ nhân này chẳng qua là có sự kiêu hãnh đối với nghề nghiệp của mình. Vì cái này... mình thật sự không hạ thủ nổi.

Hơn nữa, xuất phát từ góc độ của nữ nhân này, Càn Kình cũng biết đối phương chỉ muốn tốt cho mình. Điểm quan trọng nhất, nữ nhân chẳng may đụng loạn vào ống nghiệm, sợ rằng sẽ trực tiếp nổ tung thành bụi. Có trời biết chết như vậy còn có thể trở lại thế giới vô tận này được không? Nếu chẳng may thật sự không về được, vậy không phải chỉ thiệt thòi một chút đâu. Sách trong phòng của Bố Lai Khắc, hắn còn chưa kịp xem hết.

Ầm!

Cánh cửa gỗ bị thô lỗ đẩy ra. Một người cường tráng như cẩu hùng, râu quai nón mập mạp, trong tay cũng cầm theo ống nghiệm, hai mắt phun ra lửa giận đủ để nướng người thành than, hung hăng nhìn chằm chằm vào nữ nhân trung niên quát:

- Âu Lạp Lạp! Nàng nói cái gì là thuốc phế phẩm? Vì loại thuốc thần bí chó má này, không ngờ nàng dám sỉ nhục cả ngành thuốc cao quý!

*****

- Á Đương Tư, ngươi là con gấu ngu xuẩn! Lão nương nói đúng ngươi là kẻ đổ thuốc! Thuốc thần bí cao quý, vĩ đại thế nào, loại dược sư sơ cấp như ngươi sao có thể hiểu được?

- Âu Lạp Lạp, lão bà như nàng...

Càn Kình đứng ở giữa hai người, phát hiện trong thôn từ trước đến nay đều yên tĩnh, không ngờ vào giờ phút này còn ầm ĩ hơn cả ở chợ bán thức ăn. Hai dược sư của hai hệ thống khác nhau, đang phát ra đủ những tiếng mắng chửi khiến toàn thôn chấn động.

Cơ hội tốt! Tốt nhất vẫn là chạy trốn trước!

Càn Kình đã không còn dự định mua thuốc gì nữa. Nếu hai người này tiếp tục làm ầm ĩ lên, có trời mới biết có phát sinh ra xung đột, cuối cùng làm cho cả phòng thuốc nổ tung hay không?

- Ngươi đừng đi!

Á Đương Tư cường tráng giống như cẩu hùng, tốc độ ra tay nhanh tuyệt đối giống như huyễn ảnh. Vai Càn Kình bị bàn tay to nắm lấy một cái, tim nhất thời chìm xuống. Không ngờ dược sư này cũng là chiến sĩ Hàng Ma! Trời ạ! Rốt cuộc trong thôn này...

- Đừng!

Gần như đồng thời, Càn Kình cảm giác vai kia cũng bị người nắm lấy. Đó là tay của Âu Lạp Lạp.

Trời ạ... Rốt cuộc trong thôn này có mấy chiến sĩ Hàng Ma? Ngay cả dược sư và dược sư thần bí đều là chiến sĩ Hàng Ma?

Càn Kình bi ai phát hiện, mình ở Áo Khắc Lan, ngoại trừ Lôi Địch và thành chủ ra, đã ở trong trạng thái không người nào địch nổi. Cho dù động thủ với tướng quân trị an trong thành, chỉ cần sử dụng Khôn đấu kỹ Càn gia, tuyệt kỹ bí mật nhất này nhất định có thể trực tiếp giết chết đối thủ. Nhưng ở trong thôn nho nhỏ này, đi đâu hắn cũng không bằng người khác!

- Tiểu tử, ngươi có thiên phú làm thuốc không tồi, theo ta học về thuốc.

Á Đương Tư cường tráng như cẩu hùng, cười híp mắt nhìn Càn Kình:

- Ta bảo đảm ngươi có thể trở thành dược sư vĩ đại nhất.

Càn Kình bất đắc dĩ cười khổ. Á Đương Tư này hiển nhiên là tới quấy rối. Thiên phú làm dược sư? Mình cái gì cũng chưa từng làm, có thể có thiên phú dược sư sao? Chẳng qua chỉ bực bội với Âu Lạp Lạp mà thôi.

- Ngươi muốn cướp người với lão nương sao?

Âu Lạp Lạp ưỡn ngực. Hai ngực giống như muốn xé rách áo bào, ngạo mạn nói:

- Hắn là đồ đệ của dược sư thần bí ta.

- Thối lắm, hắn vừa không đồng ý! Vừa nãy, ta nghe được hắn nói muốn làm dược sư...

- Đó là vì hắn còn không biết về sự vĩ đại của thuốc thần bí. Sau khi hắn biết, sẽ hiểu được đám dược sư các ngươi bất tài vô dụng tới mức nào.

Một nam một nữ, hai người giống như chọi gà, liên tục đôi co. Càn Kình muốn chạy nhưng lại không đi được. Bất chợt hắn thấy ngoài cửa xuất hiện thân ảnh của một lão nhân.

Càn Kình chưa bao giờ cảm giác Bố Lai Khắc lại khả ái như vậy. Giờ phút này, khi hắn nhìn thấy Bố Lai Khắc chậm rãi đi tới, có cảm giác như gặp được cứu tinh. Đây không phải vì hắn e ngại hai chiến sĩ Hàng Ma, mà bởi vì bọn họ đều là người trong thôn này. Tuy rằng hắn chưa từng tiếp xúc nhiều với bọn họ, nhưng vẫn rất yêu quý bọn họ.

- Ồn ào gì thế?

Bố Lai Khắc nói một câu, hai dược sư giống như gà chọi nhất thời ngậm miệng lại.

Càn Kình thở phào nhẹ nhõm. Lần này cuối cùng có thể...

- Cùng nhận hắn làm đồ đệ là được rồi.

Bố Lai Khắc vừa nói một câu, khiến Càn Kình cảm giác như vừa bò lên được vách núi, lại bị người ta đá một cước rơi xuống vách núi.

- Được!

Hai dược sư giống như hai con gà chọi, lại đồng thanh quát:

- Ta mười giờ, ngươi sáu giờ.

- Hai người các ngươi bốn giờ. Bố Lai Khắc dựng thẳng bốn ngón tay lên:

- Ta mười hai giờ.

Hai dược sư trầm mặc một hồi, sau đó đồng loạt nhìn Bố Lai Khắc vẻ mặt ủ rũ, nhỏ giọng kháng nghị nói:

- Thời gian có hơi ít...

Bố Lai Khắc giơ tay chống cầm suy nghĩ một hồi, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt kháng nghị của Càn Kình, nói rất chân thành:

- Vậy sáu giờ đi.

Hai dược sư vội vàng gật đầu, bộ dạng rất sợ Bố Lai Khắc đổi ý:

- Từ hôm nay trở đi được không?

- Qua một thời gian ngắn, chờ sau khi hắn rèn ra một thanh vũ khí chân chính đã.

Bố Lai Khắc đưa tay đẩy hai người ra, lôi Càn Kình đi ra khỏi hiệu thuốc. Đột nhiên hắn quay đầu lại nói:

- Nếu như đã nhận hắn là đồ đệ của ngươi, vậy thuốc bột giảm mệt nhọc...

- Có có có!

Âu Lạp Lạp lấy từ trong rương ném qua một cái túi:

- Ở đây đủ mười lần.

Càn Kình bất đắc dĩ đi theo phía sau Bố Lai Khắc trở lại cửa hàng rèn. Hắn lại cầm lấy búa rèn bắt đầu biến khoáng băng sắt trăm năm trở thành băng sắt tinh.

Càn Kình không sử dụng búa thứ nhất đã hoàn toàn thuần thục, mà trực tiếp sử dụng búa thứ hai mới vừa bắt đầu học được.

- Chờ một chút. Đổi búa.

Bố Lai Khắc đưa ra một cái búa nặng hơn so với cái trước năm mươi cân. Khóe môi Càn Kình giật giật. Chỉ nhìn một chút cũng biết búa thứ hai này về độ khó, tốc độ trượt và đường đi còn có cả lực đạo cuối cùng đều khác. Cho dù sử dụng cái búa hiện tại cũng khó học được. Hiện tại còn đổi cái búa khác?

Búa nặng vào tay, Càn Kình nhất thời cảm giác cánh tay và vai bị kéo xuống. Hắn vội vàng sử dụng phương pháp hít thở rèn sắt!

Búa thứ hai trong mười tám búa thượng phong, độ khó gấp mười lần so với búa thứ nhất! Càn Kình phân cao thấp với một búa đã hơn mười ngày, lại không cách nào hoàn toàn nắm giữ được một búa này.

Càn Kình ở trong thế giới vô tận, mỗi búa đều sử dụng búa thứ hai trong mười tám búa thượng phong. Ở cửa hàng rèn Phất Lan Lâm hắn vẫn sử dụng búa thứ nhất hoàn mỹ, để thử rèn Trảm Mã Đao.

Trảm Mã Đao dài bốn thước, chiều rộng một thước rưỡi, dày ba tấc. Chuôi đao dài hai thước rưỡi! Hắn rèn trong mười ngày, mới thành hình xuất hiện ở trước mặt mọi người. Mặc dù còn chưa mở phong, nhưng nó đã ẩn chứa khí tức nồng đậm, vượt qua cả vũ khí đã khai phong.

Càn Kình âm thầm vui mừng trước thanh Đấu Binh đầu tiên thuộc về mình. Vì thanh Trảm Mã Đao này, cửa hàng rèn Phất Lan Lâm đã tốn một nửa gia sản. Cũng bởi rèn thanh Trảm Mã Đao này, hắn mới thật sự hiểu được để rèn một thanh vũ khí cũng không phải dễ dàng như vậy rèn. Mặc dù mỗi ngày hắn đều đi tới nhà lá của Bố Lai Khắc xem sách, nhưng thực sự vận dụng nắm giữ lại là một chuyện khó khăn.

Các thợ rèn trong cửa hàng rèn Phất Lan Lâm yên lặng đứng quay xung quanh Càn Kình, tấm tắc tán thưởng, nhìn vũ khí này giống như nhìn quái vật. Trảm Mã Đao! Loại vũ khí này, cho dù là từ triều đại trước hoàng triều Chân Sách, cũng không có mấy chiến sĩ biết dùng nó.

- Càn Kình, nên khai phong chứ?

Hai tay Phất Lan Lâm xoa vào nhau. Hơn nửa đời người làm thợ rèn, hắn vẫn chưa từng thấy qua vũ khí nào ép người như vậy! Không biết, cái này có đúng là Đấu Binh trong truyền thuyết hay không?

- Nhanh lắm. Ngày hôm nay có thể khai phong.

Tay trái của Càn Kình cầm chuôi đao bỗng nhiên nâng lên. Trong hai mắt chậm rãi tản ra sự quyết tuyệt. Trảm Mã Đao được trực tiếp đưa vào trong lò lửa.

Tất cả mọi người đều sửng sốt. Hắn làm cái gì vậy? Tất cả đều đã được rèn xong rồi, vì sao còn muốn đặt vào trong lò lửa nữa?

Crypto.com Exchange

Chương (1-922)