← Ch.079 | Ch.081 → |
Càn Kình nhìn thấy ánh mắt của Phất Lan Lâm, cười đưa dao làm bếp ra nói:
- Ngài muốn cái này? Đồ chơi này chống lại Đấu Binh chiến đấu chân chính, nhưng nó vẫn hơi kém.
- Không sao không sao...
Phất Lan Lâm gần như cướp lấy con dao làm bếp từ trong tay Càn Kình qua nói: Ta không phải muốn bán nó. Mỗi cửa hàng rèn đều có trấn điếm chi bảo của mình. Trước kia ta sử dụng một thanh vũ khí tứ cấp. Lần này...
Càn Kình nhìn Phất Lan Lâm như vậy, khẽ cười:
- Ngài thích, hôm nào ta có thời gian sẽ rèn cho ngài một Đấu Binh chân chính, có thể dùng làm vũ khí.
- Thật sao?
Phất Lan Lâm hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề. Tuy rằng quan hệ giữa hắn và Càn Kình tốt, nhưng đó là Đấu Binh! Đặt ở hội đấu giá thành Áo Khắc Lan, Đấu Binh tuyệt đối có thể gây ra chấn động! Không ngờ hắn lại tiện tay tặng người?
Lần này, Phất Lan Lâm thật sự đã hoàn toàn tin tưởng, Càn Kình là một rèn tạo sư! Hơn nữa còn là một rèn tạo sư đặc biệt rất giỏi! Ở trong giới thợ rèn, rèn tạo sư có thể rèn ra Đấu Binh, nhưng không có nghĩa là có thể tùy tiện là có thể rèn ra được Đấu Binh.
Nghe đồn, lúc rèn tạo sư rèn Đấu Binh thất bại cũng là bình thường. Trong số Đấu Binh và binh khí thập cấp ít ỏi, Hàn Sương Kiếm trong tay Lỗ Tạp Tư chính là một thanh trong đó.
Đối với rèn tạo sư mà nói, chế tạo một thanh Đấu Binh cũng không phải là chuyện dễ dàng. Có người rèn nửa năm mới có thể làm ra một thanh Đấu Binh, thậm chí cả đời mới có thể làm một thanh Đấu Binh đều là bình thường.
Nhưng như Càn Kình thì sao? Hắn dùng chừng mười ngày rèn ra Đấu Binh? Phất Lan Lâm biết mình không gặp được nhiều người, nhưng trong những người mình đã từng gặp, vẫn chưa bao giờ nghe nói qua, rèn tạo sư có thể rèn ra một thanh Đấu Binh trong vòng mười ngày.
Càn Kình đi thẳng tới trước cửa nhà Lôi Địch, dựa theo giao hẹn mọi khi gõ cửa một cái.
Phất Lan Lâm ngơ ngác nhìn cửa mở ra, Lôi Địch đứng ở bên trong viện! Người bảo vệ thành thị Áo Khắc Lan!
- Đại thúc Lôi Địch.
Càn Kình đi vào sân chào hỏi:
- Ta muốn sử dụng hạ khối Lưu Vân Thạch của ngài, khai phong cho Đấu Binh do ta tự rèn.
- Được... Cái gì?
Lôi Địch đột nhiên tỉnh lại, khiếp sợ nhìn Càn Kình đã dẫn theo Trảm Mã Đao đi về phía hậu viện:
- Đấu Binh do ngươi tự rèn?... Đó là chuyện chỉ có rèn tạo sư mới có thể làm được. Ngươi đã là rèn tạo sư sao?
Phất Lan Lâm ngơ ngác nhìn Càn Kình. Tiểu tử này biết mình đang nói chuyện với ai không? Không ngờ khẩu khí lại giống như nói chuyện với người trong nhà, một chút e ngại đại nhân Lôi Địch cũng không có? Đây chính là người bảo vệ thành thị đại nhân đấy!
- Đúng vậy.
Càn Kình nhảy một bước vào hậu viện quay đầu lại nói:
- Đại thúc Lôi Địch, mấy ngày hôm trước ta vừa trở thành rèn tạo sư.
Chén trà trong tay Lôi Địch thiếu chút nữa thì không cầm nổi. Rèn tạo sư? Còn trẻ như vậy đã trở thành rèn tạo sư sao? Tiểu tử này rốt cuộc là thợ rèn hay là chiến sĩ? Sao có thể như vậy được? Ta đã thấy rèn tạo sư ở chỗ nghiệp đoàn thợ rèn. Nơi đó cả ngày đều nói ở đây phát hiện ra một thiên tài rèn sắt, ở kia phát hiện một thiên tài rèn sắt, nhưng thiên tài rèn sắt như thế nào, cũng không có rèn tạo sư nào còn trẻ như Càn Kình!
Hơn nữa, Lôi Địch nhìn theo bóng lưng Càn Kình biến mất, trong lòng gào thét:
Hơn nữa tiểu tử này là chiến sĩ! Một chiến sĩ cửu cấp, không ngờ đã là rèn tạo sư? Trời ạ! Chuyện này nói ra, không chừng có thể gây ra sóng gió không nhỏ?
- Rèn tạo sư phải không? Chiến sĩ cửu cấp...
Lôi Địch vuốt cằm:
- Khi hắn là chiến sĩ thập cấp, dẫn hắn tiến vào đại trận Đấu Linh, đến lúc đó hắn phải hoàn thành cuộc thi viết, có thể sớm tốt nghiệp học viện chiến sĩ sơ cấp. Trẻ tuổi như vậy liền trở thành chiến sĩ thập cấp. Nếu như hoàn thành đột phá đó chính là chiến sĩ Hàng Ma! Tất nhiên có thể thi vào học viện chiến sĩ tốt nhất tỉnh Vĩnh Lưu. Ta lại giới thiệu hắn tiến vào nghiệp đoàn chiến sĩ... Một chiến sĩ Hàng Ma có thân phận rèn tạo sư!
Lôi Địch vừa nghĩ tới nghiệp đoàn chiến sĩ tỉnh Vĩnh Lưu sau này không cần quá lưu ý tới ý kiến của nghiệp đoàn thợ rèn, trong lòng lại cảm thấy thoải mái không nói lên lời!
Tuổi còn trẻ đã trở thành chiến sĩ Hàng Ma, sau này nếu như vận khí không tệ, lại thêm đi theo nghiệp đoàn chiến sĩ nghiên cứu học tập tại học viện cao cấp, nói không chừng thật sự có thể trở thành chiến sĩ vĩ đại đặc biệt!
Cổ Nguyệt Gia Anh toàn thân mặc trang phục mầu trắng, nghiêng người dựa vào cửa sổ lầu hai, nhìn Càn Kình mài đao hơi nhíu mày.
Đấu Binh? Tự mình làm? Vị hôn phu nhỏ tuổi này, thật đúng là nhìn không thấu hắn! Hắn rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Nguyên liệu tốt nhất mới có thể chế tạo ra cái gọi là thần khí - kỹ năng cần thiết khi rèn.
Càn Kình sẽ không quên kỹ năng cần thiết khi rèn của Bố Lai Khắc. Lưu Vân Thạch so với đá mài đao thông thường vẫn tốt hơn rất nhiều. Như vậy để khai phong, tất nhiên phải lựa chọn Lưu Vân Thạch.
So với khai phong dao làm bếp trước đó, lần này Càn Kình cẩn thận hơn rất nhiều. Trên chuôi đao Trảm Mã Đao có khắc hai chữ Kế Đô. Đây là toàn bộ tâm huyết của hắn có được sau hơn mười ngày, không cho phép xuất hiện nửa điểm sai sót. Mình nhất định có thể đạt được cảnh giới hoàn mỹ nhất.
Đao phong vừa thoáng mở ra, trên trán Càn Kình đã dần dần lấm tấm mồ hôi. Lần khai phong này tiêu hao tinh thần nhiều hơn so với rèn.
Mặt trời lặn trăng lên. Sau tròn năm giờ, Càn Kình mới dừng công tác khai phong.
Nhìn Trảm Mã Đao trong tay, hai chân Càn Kình dạng ra, bộ dạng như bắn cung. Hai tay chợt dùng toàn lực nắm chặt chuôi đao. Trong mắt hiện lên một tia sát khí, đấu khí cuộn trào mãnh liệt truyền nhập trong Trảm Mã Đao.
Trong phút chốc, Phất Lan Lâm đối mặt với chiến đao liên tiếp lui về phía sau mấy bước, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Chẳng mấy chốc y phục đã ướt đẫm. Ngay vừa nãy trong nháy mắt Phất Lan Lâm cảm giác mình dường như đối mặt với một con dã thú nổi cơn điên.
- Sát khí thật hùng mạnh.
Thân thể Lôi Địch cảm nhận được sát khí do Càn Kình phát ra, hai mắt lộ vẻ kinh ngạc:
- Tiểu tử này, từ đâu có được sát khí mạnh như vậy? Hắn bò ra từ núi người chết sao? Hắn đã từng đi qua chiến trường Nhân Ma sao? Nếu không hắn có cơ hội giết người nhiều như vậy ở đây? Sao sát khí lại hung mạnh như vậy?
Càn Kình đang nhắm mắt đột nhiên mở ra, trong miệng hét lớn một tiếng, hai chân lại thoáng hạ thấp xuống một chút, cả người giống như một ngọn núi lớn, đánh một đòn đại đao cơ bản nhất trong học viện chiến sĩ trảm kỹ chém cây!
Trảm Mã Đao lướt qua không khí phát ra tiếng rít gào, toàn lực chém xuống, giống như tiếng tiểu hài tử đang thổi sáo.
Trảm Mã Đao dày rộng, kết hợp với lực chém xuống mạnh mẽ, trong nháy mắt đã phát huy trảm ký chém cây đến cực hạn. Nếu trước mắt thật sự có cây, tất nhiên cũng sẽ bị một đao này chém thành hai khúc
← Ch. 079 | Ch. 081 → |