← Ch.830 | Ch.832 → |
Hắn vốn tưởng rằng sẽ có một trận khổ chiến mới đúng. Nhưng thật không ngờ đối thủ đột hoàn hoàn toàn thất thần.
Ầm ầm!
Đấu khí va chạm lên trên cơ bắp, phát ra tiếng nổ vang khiến rất nhiều người theo bản năng nhắm mắt lại, rất sợ thấy đầu Phần Đồ Cuồng Ca bị một quyền đánh nát.
Quyền ép đấu khí đánh vào gương mặt Phần Đồ Cuồng Ca, đấu khí văng ra khắp nơi. Đầu Phần Đồ Cuồng Ca theo quyền kình hơi nghiêng về phía bên trái. Cuối cùng, ánh mắt nhìn về phía Phần Đồ Cuồng Khiếu đã thu hồi lại. Trong mắt hắn mang theo sự lạnh lẽo nhìn Hoắc Nhĩ Cương đang vô cùng chấn động.
Sao có thể như vậy được?
Hoắc Nhĩ Cương đánh một quyền vào mặt Phần Đồ Cuồng Ca, cơ bắp xúc cảm vẫn bình thường, nhưng lại lập tức hoàn toàn khác hẳn...
Đau!
Xương bàn tay của Hoắc Nhĩ Cương đau đớn chưa từng thấy. Cảm giác xương cánh tay đau đớn như vậy thật giống như khi mình còn bé vừa học trở thành chiến sĩ, phụ thân muốn mình một không dùng đấu khí, hung hăng đánh vào cái cây nhỏ, .
Vì sao? Làm sao có thể như vậy được?
Hoắc Nhĩ Cương không có cách nào lý giải được. Rõ ràng một quyền của mình đã đánh vào trên mặt Phần Đồ Cuồng Ca. Dựa theo tình huống trước kia, đối thủ này đã sớm bị đánh bay lên, thân thể ở trên không trung nhanh chóng xoay tròn. Cho dù gương mặt bị xương gãy, máu mũi không ngừng phun ra rơi xuống bên ngoài sân, cũng đặc biệt bình thường.
Nhưng... Nhưng...
- Đây là tất cả lực lượng của ngươi sao?
Phần Đồ Cuồng Ca ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Nhĩ Cương:
- Nắm đấm không có lực như ngươi vậy làm sao có thể đánh thắng ca ca của ta?
- Ngươi... Ngươi...
Cánh tay Hoắc Nhĩ Cương đột nhiên lại lớn lên:
- Đảo biển!
Đấu kỹ đảo biển mạnh hơn so với bạt sơn, khiến lực cánh tay bạo phát, lại đánh vào trên mặt Phần Đồ Cuồng Ca.
Xuy...
Bàn chân Phần Đồ Cuồng Ca trợt trên mặt đất với khoảng cách ba thước. Đế giày và mặt đất ma sát trong nháy mắt khiến đôi giày hoàn toàn bị phế bỏ. Đầu hắn vẫn nghiêng sang một bên như lúc trúng quyền, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hoắc Nhĩ Cương vừa bạo phát quyền lực:
- Đây là tất cả lực lượng của ngươi sao? Nắm đấm mềm nhũn như ngươi không có khả năng đánh thắng anh ta.
Giọng điệu tương tự, lời nói tương tự, lại một lần nữa từ trong miệng Phần Đồ Cuồng Ca thốt ra, khiến da đầu Hoắc Nhĩ Cương đột nhiên tê dại.
Làm sao... Làm sao có thể như vậy được?
Hai cánh tay Hoắc Nhĩ Cương khẽ run lên. Lẽ nào hắn không sợ đau sao? Một quyền kia, cho dù là tấm lá chắn cấp Đấu Binh hơi kém một chút, cũng có thể bị đánh biến hình!
Nhưng... Nhưng vì cái gì dường như ngay cả phòng ngự hắn cũng không phá được? Lẽ nào... Lẽ nào...
Hoắc Nhĩ Cương bỗng nhiên xoay người quay đầu nhìn về phía Càn Kình đứng dưới lôi đài cách đó không xa. Chẳng lẽ là Càn Kình này tạo ra được vong linh sao? Không sai! Hắn chẳng những là dược sư, còn là dược sư thần bí! Lẽ nào hắn nghiên cứu ra một loại thuốc thần bí đặc biệt, có thể trong thời gian nhất định tăng cường lực phòng ngự của chiến sĩ lên rất nhiều sao?
Khả năng... Không sai! Nhất định là như vậy!
Khóe mắt Hoắc Nhĩ Cương rất nhanh liền giật mạnh. Chiến đấu đáng sợ nhất căn bản là không phá được phòng ngự của đối phương. Trận chiến đấu này căn bản không công bằng...
- Ngươi nhìn đi đâu vậy? Đối thủ của ngươi ở chỗ này.
Phần Đồ Cuồng Ca bước tới một bước. Đấu khí Nộ Liên hoàn toàn bạo phát. Đấu khí Đại Chân Kim màu vàng kia khiến Nộ Liên phóng ra ánh sáng đặc biệt rực rỡ. Người hắn trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Hoắc Nhĩ Cương. Nắm đấm buông lỏng giơ lên sau đó vẫy một cái, trực tiếp đánh vào trên mặt Hoắc Nhĩ Cương.
Động tác này, thoạt nhìn chính là phiên bản Hoắc Nhĩ Cương động thủ lúc trước, chỉ có điều lập trường hai bên thay đổi một chút.
Ầm! Răng rắc!
Hoắc Nhĩ Cương đột nhiên trực tiếp trúng một quyền. Hắn căn bản không ngờ được tốc độ của Phần Đồ Cuồng Ca sẽ nhanh như vậy. Cằm bị trúng một quyền trực tiếp hoàn toàn trật khớp. Cả người bay ngược ra hơn mười thước. Thân thể trực tiếp dựa vào thực lực nhập thánh phóng lên trên không trung, mới đứng vững.
Đau!
Cằm Hoắc Nhĩ Cương trật khớp. Trước mắt đều là những ngôi sao màu vàng.
- Ngươi muốn đi đâu?
Thân thể Phần Đồ Cuồng Ca nhoáng lên, lại xuất hiện ở trước mặt Hoắc Nhĩ Cương. Hắn vẫn bình thản nhấc tay lên, lại đánh ra một quyền, giống hệt như lúc Hoắc Nhĩ Cương công kích lần trước. Hơn nữa kết quả cũng rất tương tự, đều đánh vào một bên mặt của đối phương.
Ầm! Răng rắc!
Cả người Hoắc Nhĩ Cương lại bay ngược ra. Cái cằm vừa bị đánh trật khớp, bị một quyền từ phía mặt khác đánh tới khiến, khớp bị trật lại quay về vị trí cũ. Lực trùng kích mạnh mẽ trực tiếp trùng kích đến đầu hắn, khiến trước mắt hắn càng xuất hiện nhiều sao hơn.
Mọi người đều ngây dại. Phần Đồ Cuồng Ca đánh ra hai quyền như vậy bất kỳ ai cũng đều thấy được. Hắn căn bản không thi triển tất cả lực lượng. Không ngờ chiến sĩ huyết mạch Bạo Hùng ở trong tay hắn hoàn toàn không có sức đánh trả. Tin tức này thật sự quá mức chấn động.
Chấn động! Thật sự quá chấn động!
Các chiến sĩ tham chiến khác càng kinh ngạc hơn. Một quyền này hoàn toàn không phải là toàn bộ lực lượng, lại có thể dễ dàng đánh được phòng ngự của Hoắc Nhĩ Cương!
Đều là thực lực Thực Thánh, chênh lệch của hai bên lại giống như người lớn và trẻ mới sinh. Hoắc Nhĩ Cương chỉ có thể chịu sự chà đạp.
- Lôi đài ở bên dưới. Ngươi còn đứng ở trên lôi đài, còn bị ta đánh.
Phần Đồ Cuồng Ca xuất hiện ở sau lưng Hoắc Nhĩ Cương. Hai tay nắm lấy thân thể còn to lớn cường tráng hơn cả hắn, bỗng nhiên phát lực ném xuống dưới!
Hai mươi mấy vạn khán giả, cùng nhau thấy một con gấu màu nâu cực lớn, hóa thành một đạo lưu tinh phát ra quang mang màu nâu, từ trên bầu trời trực tiếp rơi xuống, đập vào phía trên lôi đài. Lôi đài chịu lực lượng trùng kích quá lớn, nhất thời chấn động. Ngay sau đó, vô số những mảnh đá bắn lên.
Thân thể con gấu xám trực tiếp đập thủng một lỗ cực lớn trên mặt đất. Bụi từ trong lỗ thủng không ngừng bay lên.
- Nắm đấm không có sức như ngươi, làm sao có thể đánh thắng ca ca ta? Nếu như ngươi không giở thủ đoạn, làm sao có thể đánh thắng ca ca ta?
Phần Đồ Cuồng Ca đứng lơ lửng ở trên không trung lạnh lùng nhìn Hoắc Nhĩ Cương đang nằm trong đống đổ nát:
- Lực lượng ngươi như vậy, làm sao có thể đánh bại anh ta?
Hoắc Nhĩ Cương nằm trong đống đổ nát, quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích. Thân thể hắn nhanh chóng run rẩy. Đó không phải là run rẩy vì đau đớn, mà vì phẫn nộ. Hắn chưa bao giờ phẫn nộ như vậy, Sỉ nhục! Bị người trêu chọc, chà đạp ở trước mặt người nhiều như vậy!
Đau? Tính là cái gì?
Hoắc Nhĩ Cương bỗng nhiên từ dưới đất đứng lên. Thân thể vẫn chưa có đứng thẳng hoàn toàn, chân Phần Đồ Cuồng Ca đã dẫm trên mặt hắn. Lực trùng kích cường đại, khiến vị chiến sĩ huyết mạch Bạo Hùng này còn chưa đứng vững, lại một lần nữa bị giẫm xuống mặt đất.
Ầm!
Thân thể Hoắc Nhĩ Cương lại ngã sấp xuống. Nửa bên mặt áp sát với mặt đất. Hắn muốn cử động một cái cũng khó có thể làm được. Toàn bộ đầu đều bị bàn chân Phần Đồ Cuồng Ca giẫm lên.
← Ch. 830 | Ch. 832 → |