← Ch.087 | Ch.089 → |
Lúc trước Càn Kình chém hắn một đao nghiêm trọng, thể lực tiêu hao lại xuất hiện di chứng. Bước chạy đã chậm lại rất nhiều so với lúc trước.
Mặt nữ kiếm sĩ vốn trắng bệch. hiện tại đã sớm đỏ bừng. Nàng lại vừa chạy vừa thở hồng hộc. Nếu như không phải sau lưng tuyết lở không dừng, hơn nữa càng lúc càng ép lại gần, nàng thật sự muốn trực tiếp nằm trên mặt đất nghỉ ngơi một chút.
Mệt!
Càn Kình lại cảm thấy thân thể mệt nhọc. Ở trong thế giới vô tận, hắn luyện được lực hai cánh tay tăng thêm, nhưng rèn luyện đối với lực chân vẫn tương đối ít. Sau thời gian dài chạy trốn rất nhanh xuất hiện cảm giác không thích ứng được.
Cuối cùng Càn Kình đã đuổi kịp Thủy Liên Doanh. Nữ kiếm sĩ này thoáng nhìn qua Càn Kình còn chưa kịp nói, đã nghe được Càn Kình rít gào những lời giáo huấn:
- Ngu ngốc! Ném thanh kiếm vô dụng ấy đi!
- Ngươi!
Trong mắt Thủy Liên Doanh lóe lên sự tức giận, cổ tay đột nhiên đau xót. Thanh kiếm đang cầm bằng hai tay bị Càn Kình đoạt lấy, trực tiếp ném ở trên mặt đất. Ngay sau đó cổ tay lại cảm thấy đau xót, thân thể có cảm giác bị tóm lấy, bước chân trở nên lảo đảo.
- Ta nhìn ánh mắt của nàng giống một người ta quen, nếu không ta sẽ chẳng quan tâm tới sự sống chết của nàng!
Càn Kình không quay đầu lại bỏ lại một câu nói, sau đó cắn răng kéo Thủy Liên Doanh lại ra sức tăng tốc độ. Sau đó, hắn dứt khoát trực tiếp ôm cả người nàng và Trảo Mã Đao ở trước ngực. Hắn cũng không để ý mặt Thủy Liên Doanh đỏ bừng lên bởi vì xấu hổ hay mệt nhọc, cứ thế liều mạng chạy.
Trảo Mã Đao, lại thêm Bích Lạc trên lưng, Thủy Liên Doanh trước ngực, Càn Kình thật sự có cảm giác kích động muốn quẳng đi toàn bộ. Thế này thực sự quá nặng! Nếu như không phải nhờ có đấu lực cửu cấp chống đỡ, nếu như không phải nhờ có phương pháp hít thở rèn sắt bổ sung, nếu như không phải hắn ở trong thế giới vô tận quả thực rèn luyện ra không ít lực lượng, hắn đã sớm không chịu nổi.
Sơn cốc Tứ Quý rốt cuộc có bao nhiêu thông đạo ra ngoài? Càn Kình nhìn quanh thông đạo trong sơn cốc Tứ Quý quanh co khúc khuỷu nhưng vẫn nhìn không thấy lối ra, trong lòng cảm thấy đau thương.
- Ngươi...
Tiêu Trường Lôi Minh cảm giác bên cạnh có thêm một bóng đen khổng lồ. Hắn quay đầu lại nhìn thấy Càn Kình bỗng nhiên kinh hãi. Hai chân hắn dừng lại nỗ lực muốn đưa cánh tay ra, làm tư thế chuẩn bị chiến đấu. Nhưng hắn lại phát hiện Càn Kình cũng không thèm nhìn hắn một cái, vùi đầu chạy.
- Đồ ngốc!
Càn Kình cũng không quay đầu lại, trong lòng thầm mắng Tiêu Trường Lôi Minh kẻ gây ra vụ tuyết lở này:
Lão tử đâu còn thời gian đi để ý tới ngươi? Nếu ngươi có thể theo ta cùng chạy ra khỏi sơn cốc Tứ Quý, xem ta có làm thịt ngươi không?
Ù ù ù ù...
Tuyết lở càng lúc càng lớn. Tuyết trắng đã hoàn toàn bao phủ cả bầu trời sơn cốc phía sau lưng Càn Kình. Ngay cả mặt đất ở trước mặt hắn cũng bị tuyết lớn che ánh mắt trời, trở nên tối tăm. Một hơi lạnh thấu xương thổi vào cổ của hắn.
- Cứu... Cứu ta... Người cứu mạng...
Càn Kình nghe được phía sau cách đó không xa, tiếng Tiêu Trường Lôi Minh kêu lên vài tiếng gián đoạn. Hắn đã bị tuyết lở hoàn toàn đè chết. Trong lòng Càn Kình vừa hài lòng lại vừa kinh ngạc. Tốc độ tuyết lở quá nhanh.
Lối ra!
Càn Kình đột nhiên nhìn thấy phía xa có một gò đất thật lớn. Trong đó tuy rằng cũng có không ít tuyết đọng, nhưng vẫn có thể thấy được thực vật thưa thớt...
Kiên trì, tiếp tục kiên trì!
Càn Kình cắn răng cố chuyển động đôi chân đã mệt nhọc, bay nhanh về lối ra. Mười thước, tám thước, sáu thước... Năm thước... Ba thước...
Tuyết đọng đè vào chân sau của Càn Kình. Điều này đối với một người gần như không có thể lực mà nói, không cần tuyết quá dầy, cũng giống như một cánh tay có lực mạnh mẽ nắm lấy chân hắn.
- Mẹ nó! Thiếu chút nữa!
Càn Kình dùng sức rút chân, lại cảm giác tuyết lở đã lấp kín chân sau của hắn.
- Không may rồi!
Càn Kình nhìn thoáng qua Thủy Liên Doanh ở trước ngực, cắn răng một cái!
Quên đi! Nếu không xông ra được, cũng không thể để mọi người bị chôn cùng! Lực lượng trên đùi tuy rằng không nhiều lắm, nhưng lực cánh tay vẫn còn!
Càn Kình trở tay nắm lấy Bích Lạc trên lưng, đột nhiên ném cả hai nữ nhân ra ngoài. Đúng vào lúc này, tuyết cũng hoàn toàn che phủ Càn Kình.
Trong một hai giây ngắn ngủn, trong sơn cốc phủ đầy tuyết trắng chói mắt. Tuy rằng cuối cùng tuyết ở lối vào sơn cốc không dày như những nơi khác, nhưng cũng đủ để che phủ tính mạng của con người.
Thủy Liên Doanh và Bích Lạc bị ném ra, lăn vài vòng trên mặt đất, ngơ ngác nhìn đã mặt đất bị tuyết hoàn toàn vùi lấp, căn bản không tìm thấy được bóng dáng của Càn Kình.
Hoa tuyết cơ bản là vật thể rất nhẹ nhàng mong manh. Thậm chí trong giây phút tiếp xúc với thân thể người sẽ lập tức tan ra.
Nhưng khi những vật thể nhẹ nhàng mong manh kia tập trung lại cùng một chỗ với số lượng lớn, lại trở nên nặng nề giống như biến thành núi lớn, Càn Kình cảm giác đầu khớp xương thật giống như đã tuyết lở đập vụn. Phía sau lưng lại giống như bị chiến sĩ cường đại liên tục đánh hơn trăm quyền. Trong lồng ngực từng ngụm máu tươi liên tục dâng lên đi qua cổ họng nhanh chóng phun ra ngoài miệng. Nửa thân thể cũng không nhúc nhích được. Ý thức bắt đầu dần dần không rõ ràng. Một vài cảnh tượng sống trước đây bắt đầu lướt qua trong đầu hắn.
Những hình ảnh ngắn ngủi, đều đặc biệt vụn vặt. Dường như đó là từng hình ảnh khác nhau, căn bản không có bất kỳ hình ảnh nào liên tục. Đột nhiên những hình ảnh vụn vặt toàn bộ đều biến mất. Toàn bộ thế giới ý thức xuất hiện một cách rõ ràng. Sau đó lại là khuôn mặt già nua của phụ thân Càn Thành, dưới ánh đèn mờ tỏ dần dần trở nên rõ ràng.
- Ba, con phải đi.
- Ừ, ra bên ngoài khác với đi theo Càn gia. Mọi chuyện đều phải cẩn thận hơn một chút.
- Còn nữa... Càn Kình muốn nói lại thôi. Hắn nhìn khuôn mặt phụ thân, cuối cùng vẫn nhịn xuống không nói gì nữa. Chỉ riêng chuyện rời khỏi Càn gia, phụ thân đã vì thế đã phải trả giá rất nhiều. Hắn làm con không cách nào chia sẻ với phụ thân, đã là bất hiếu, sao có thể mở miệng nữa...
- Con trai.
Càn Thành yên lặng nhìn Càn Kình một lát, bàn tay thô ráp vỗ nhẹ lên vai hắn thở dài:
- Là do ba vô dụng, không cách nào trở thành chiến sĩ huyết mạch, khiến con cũng phải chịu khổ theo.
Càn Kình cắn môi yên lặng lắc đầu. Ở Càn gia, nếu như phụ thân là chiến sĩ huyết mạch, cho dù con trai huyết mạch không thức tỉnh, địa vị cũng sẽ không quá kém. Nhưng tương tự, nếu như huyết mạch con trai thức tỉnh, như vậy phụ thân mặc dù huyết mạch không thức tỉnh, cũng nhận được bồi thường rất lớn.
- Ba...
Giọng nói Càn Kình có vài phần khô khốc:
- Là con vô dụng...
Dưới ngọn đèn mờ tỏ, khuôn mặt Càn Thành có vẻ già nua, bàn tay thô ráp cũng không biết đang an ủi mình hay khiến Càn Kình thoải mái hơn, nhẹ nhàng vỗ vào vai hắn:
- Ta biết con muốn nói cái gì. Con trai, Hải Thanh Nhi đã cùng con lớn lên. Tình cảm của các con ta nhiều ít cũng có thể hiểu được. Nhưng có một số việc thật sự là số mệnh.
*****
Càn Kình yên lặng gật đầu, trong mắt lộ ra mấy phần không cam lòng.
- Ta biết con thích Hải Thanh Nhi, cũng biết Hải Thanh Nhi thích con.
Vẻ mặt Càn Thành cô đơn khẽ thở dài một cái:
- Nhưng con cũng biết trước đây gia tộc Hải Thanh Nhi đã đồng ý chuyện giữa nàng và con, bởi vì con có cơ hội thức tỉnh huyết mạch, con là một thành viên của của gia tộc chiến sĩ huyết mạch chung cực đời thứ ba. Hôm nay, con thức tỉnh huyết mạch thất bại, mặc dù Hải Thanh Nhi nguyện ý đến với con, gia tộc của nàng cũng sẽ không đồng ý. Đừng quên gia tộc của nàng cũng là gia tộc chiến sĩ huyết mạch...
- Con biết. Ba...
Càn Kình cảm giác một câu nói có thể tiêu hao hết tất cả khí lực của mình. Trong nháy mắt toàn thân giống như bị hút cạn.
- Đi, đi sớm một chút.
Càn Thành đứng dậy đẩy cửa phòng ra, hơi cúi người bước ra khỏi cửa phòng.
Càn Kình nhìn theo bóng lưng của cha, trong lòng lại dâng lên một sự chua xót. Đó không phải là phụ thân cố ý khom lưng, mà là gánh nặng cuộc sống đã đè nặng khiến lưng người còng xuống.
- Đến đây đi, đi.
Càn Thành chắp hai tay ở sau lưng, hơi cúi người đi ở phía trước. Từ phía sau nhìn lại, người này mới hơn bốn mươi tuổi vốn đang ở tuổi trung niên, lại giống như một lão già sáu mươi tuổi. Dáng đi có vài phần tập tễnh, hoàn toàn không có một chút tinh thần của chiến sĩ.
Toàn bộ thế giới ý thức đột nhiên sáng lên. Cảnh tượng biến thành một con đường vắng vẻ.
Dưới bầu trời đầy sao, một thiếu nữ trẻ tuổi đứng ở ngã tư đường, mái tóc đen thật dài theo gió nhẹ nhàng đong đưa, trong trang phục màu xanh. Cho dù là đêm tối cũng không cách nào che giấu được đôi mắt linh động đầy quật cường và bất khuất của nàng.
Gió đang nhẹ nhàng thổi.
Càn Kình đứng ở một đầu đường khác. Hải Thanh Nhi đứng ở một đầu đường khác, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau, cũng không nói nửa câu.
Nhưng Càn Kình qua đôi mắt của Hải Thanh Nhi thấy được vô số lời nói.
- Ta sẽ chờ ngươi! Ta sẽ chờ ngươi! Bất luận trong gia tộc an bài cho ta thế nào, ta vẫn chờ ngươi!
- Ngươi phải trở thành chiến sĩ cường đại. Ta chờ ngươi trở về cưới ta!
- Ta cũng sẽ trở nên mạnh mẽ! Tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào tới gần ta!
- Nàng chờ ta! Ta sẽ trở lại! Cho dù nàng bị người đặt lên kiệu hoa! Cho dù nàng đã bước vào cửa lớn của bất kỳ gia tộc huyết mạch nào, ta nhất định sẽ cướp nàng trở về!
Dưới bầu trời đêm, Càn Kình cố hít một hơi thật sâu, dùng toàn bộ lực lượng ngửa mặt lên trời phát ra một chuỗi những tiếng kêu, sau đó nhanh chóng xoay người đi vào trong màn đêm, chỉ để lại một người cô đơn đứng ở một đầu đường khác.
Ánh sáng chói mắt lại xoay chuyển. Trong ý thức chỉ còn lại duy nhất hình cảnh lưng Càn Thành hơi còng xuống, tập tễnh bước lại. Sau đó lại biến thành hình ảnh một nữ tử cô đơn đứng ở bên đường.
Hai hình ảnh không ngừng biến hóa qua lại. Chân tay Càn Kình bị tuyết che phủ, bắt đầu đóng băng, chợt khôi phục một chút hơi nóng. Hai tình cảm đạt đến mức tận cùng không ngừng đánh vào trong thân thể hắn. Máu, đấu khí, phương pháp hít thở rèn sắt giống như ba ngọn hỏa diễm hừng hực bốc cháy.
Chết? Không được! Ta còn chưa trở thành chiến sĩ vĩ đại để phụ thân được kiêu hãnh! Ta còn chưa cưới được Hải Thanh Nhi về nhà! Phụ thân còn chờ Hải Thanh Nhi về làm con dâu. Ta làm sao có thể chết được!
Đấu khí truyền vào Trảo Mã Đao trong tay. Máu sôi trào tan băng tuyết bên người. Một chút lực lượng trở lại trong thân thể. Đấu lực giống như sông lớn lao nhanh tràn ngập toàn thân. Lực cánh tay được Bố Lai Khắc rèn luyện nhiều ngày chật vật giơ cao trong tuyết!
Trảo Mã Đao ở trong tuyết phóng ra quang hoa trước nay chưa có. Tuyết cứng rắn nặng nề phía trên nhanh chóng tránh xa về hai phía. Lại có tuyết mới từ phía trên sụp xuống, sau đó lại tách ra, lại sụp xuống...
Phá! Phá! Phá! Mở! Mở! Mở!
Mắt Bích Lạc đột nhiên sáng ngời, phát hiện tuyết đã sớm yên tĩnh, có một vị trí chợt sụp xuống một chút. Tuy rằng chỉ là động tĩnh rất nhỏ, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy được.
Lẽ nào...
Bích Lạc khẩn trương nhìn tuyết ở đó. Tốc độ tuyết sụp xuống nhanh hơn lúc đầu một chút.
Lại nhanh hơn một chút.. Vẫn tiếp tục tăng nhanh...
- Mở cho ta!
Dưới lớp tuyết, một tiếng gầm giận dữ xông thẳng lên trời. Trảo Mã Đao sáng loáng xuyên qua lớp tuyết ra ngoài!
Hai chân Càn Kình liên tục đạp tuyết đang lấp quanh thân thể mình. Hắn sử dụng cả tay và chân đẩy tuyết lao ra ngoài. Trên lông mi hắn còn dính đầy tuyết trắng. Trong miệng liên tục thở ra hơi nóng.
Hắn quát lớn một tiếng! Sơn cốc Tứ Quý vốn đã yên tĩnh, lại chấn động khẽ.
Càn Kình ngẩng đầu lên, liền thấy tuyết từ trên núi bắt đầu lăn xuống phía dưới. Hắn cũng không kịp ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng biểu hiện dũng cảm của mình, trong tay cầm theo Trảo Mã Đao gần như sử dụng cả tay và chân chạy ra khỏi sơn cốc.
Vừa phá được lớp tuyết dày, Càn Kình gần như tiêu hao tất cả lực lượng. Hắn nằm ở bên trong phần đất trống trải trong sơn cốc, ngửa mặt lên trời nhìn tuyết từ trên đỉnh núi lăn xuống, xen lẫn lực lượng hủy thiên diệt địa trút xuống phía dưới, trong lòng cảm thấy mình vô cùng may mắn.
Vừa nãy, nếu không phải số tuyết lở cuối cùng đã bị số tuyết đọng phía dưới ngăn chặn, dù hắn có ý chí, chiến ý thế nào cũng không tốt. Một trăm cái mạng cũng không đủ chết.
Bích Lạc và Thủy Liên Doanh, mỗi người kéo một cánh tay Càn Kình, cố gắng hết sức kéo hắn về phía sau. Tuy rằng bọn họ hiện đang ở bên trong sơn cốc Tứ Quý, cũng khó bảo đảm tuyết lở sẽ không ập vào. Nếu bị nhốt ở đây, vị trí quá gần với bên ngoài, chung quy vẫn không được.
Hai người tha kéo Càn Kình di chuyển được năm sáu chục thước, đều đồng loạt ngồi trên mặt đất thở.
Bích Lạc là một học viên ma pháp, sức lực vốn yếu. Thủy Liên Doanh mặc dù là nữ kiếm sĩ, nhưng bởi vì vết thương bị chảy máu không ít, ảnh hưởng nghiêm trọng tới thể lực, cũng không có bao nhiêu khí lực.
Càn Kình nhìn khí thế tuyết lở, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia linh quang. Nếu như Trảo Mã Đao có thể có khí thế như tuyết lở vậy, thiên hạ còn ai có thể đánh một trận?
- Tám kích trảm cây của chiến sĩ cũng tốt, hay thú đấu kỹ gì đó, thậm chí ngay cả hai đấu kỹ Càn Khôn của Càn gia đều linh ngộ được từ trong tự nhiên. Không biết ta có thể học được chút gì từ trong tuyết lở này hay không?
Càn Kình thấp giọng tự nói, mắt bất tri bất giác híp lại thành một đường nhỏ, yên tĩnh nhìn chằm chằm vào tuyết lở phía xa, cảnh vật đổ nát giống như trời cũng sụp đổ, cố gắng từ đó lĩnh ngộ ra một chút gì. Nhưng cuối cùng hắn lại phát hiện không có lĩnh ngộ gì. Chỉ có điều cảnh tượng giống như hủy thiên diệt địa này in sâu vào trong đầu.
Ba người đối mặt với từng tiếng tuyết nở giống như tiếng sấm nổ vang, trầm mặc không nói gì. Cho dù là ai đã trải qua một trận chạy trốn tuyết lở, đại não đều có một thời gian ít sử dụng. Nếu như liên tiếp quan sát, trải qua tuyết lở hai lần, trong đầu hỗn độn cũng là chuyện bình thường.
← Ch. 087 | Ch. 089 → |