Vay nóng Homecredit

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 037

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 037: Lột da hổ làm Đại kỳ (*)
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)

Siêu sale Lazada


"Lộp bộp!"

Nghe được Bùi Đông Lai nói như vậy, lại thấy được ánh mắt của Bùi Đông Lai lướt qua trên người mình thì trong nhất thời Trương sở trưởng liền biến sắc, hơn nữa trong lòng của hắn liền cảm thấy khẩn trương.

"Nếu để cho Trịnh Kim Sơn biết được chuyện này thì chẳng những hắn sẽ trừng phạt đám người này, hơn nữa hắn lại lột bồ đồ cảnh sát của ngươi ra nữa, ngươi có tin hay không?"

" Thân là cảnh sát ngươi không những lấy mình làm gương, lại còn còn cấu kết với đám lưu manh này, bộ cảnh phục trên người ngươi thì ta đa định sẵn rồi"

Những lời nói lúc trước của Bùi Đông Lai giống như là ma pháp bình thường vậy, không ngừng quanh quẩn bên tai của hắn.

Nêu như nói lúc trước hắn còn tin tưởng rằng trên thế giới này có quỷ thì cũng sẽ không tin được Bùi Đông Lai lại có bản lĩnh lột bộ cảnh phục của mình xuống, giờ phút này thì cảnh tượng trước mắt lại tái hiện lên thì hắn liền cảm thấy người thiếu niên này có khả năng làm được điều ấy.

Tất cả chuyện này đơn giản là mới vừa rồi Trương sở trưởng nghe được Trịnh Kim Sơn là bởi vì Bùi Đông Lai cho nên mới đến đây hơn nữa thái độ của Lữ Bưu lại chuyển biến, còn xưng với Bùi Đông Lai là " Bùi thiếu" nữa.

Ở hắn xem ra, Lữ Bưu thân là bảo tiêu kiêm lái xe cho Trịnh Kim Sơn, được xem là tâm phúc của Trịnh Kim Sơn, lấy thân phận như vậy mà trước mặt Bùi Đông Lai thì hắn lại ngoan ngoãn giống như là một đứa cháu vậy.

- Xin Bùi thiếu chờ chút lát, ta đi kêu lão bản tới.

Đối mặt với thái độ cuồng vọng của Bùi Đông Lai thì Lữ Bưu cũng không có chút bất mãn, mà hắn cung kính trả lời một câu sau đó xoay người đi tới chiếc Bentley ở đằng xa.

Thấy một màn như vậy thì Trương sở trường liền run lên giống như là cả người bị trúng kinh phong vậy.

Bởi vì giờ phút này, hắn có thể khẳng định được thiếu niên trước mắt này hoàn toàn có thể lột bộ cảnh phục trên người hắn xuống chứ không phải là nói chơi.

Sợ hãi không chỉ có mỗi một Trương sở trưởng mà còn có Khương Nam nữa.

Phải biết rằng chính là hắn gọi Trương sở trưởng tới, mà sau khi Trương sở trưởng tới thì hắn lại còn biểu hiện ra thái độ kiêu ngạo nữa.

Mà hiện giờ, Trương sở trưởng chẳng những không có tác dụng ngược lại hắn còn hoàn toàn sợ sệt đến nỗi hai cái chân không ngừng run lên.

Trong lúc nhất thời, vẻ mặt Khương Nam liền trở nên trắng bệch như tờ giấy trắng, những hạt mồ hôi lạnh to như hạt đậu không ngừng chảy ra từ trên trán của hắn.

Cùng lúc đó, trên chiếc Bentley kia.

- Trịnh lão bản, người thiếu niên kia không phải là Bùi Đông Lai sao?

Cố Tuyền Sơn thấy được tình cảnh tượng quỷ dị ở phía trước thì không nhịn được mà hỏi Trịnh Kim Sơn một câu, lúc trước thì hắn thấy được Lữ Bưu ra nói chuyện với đám người kia thì hắn mơ hồ đã đoán được đám người ấy là người của Trịnh Kim Sơn, lúc này thấy được đám người ấy quỳ xuống trước mặt của một thiếu niên mà Lữ Bưu lại đang đi về phía này, lập tức thì Cố Tuyền Sơn đã đoán ra được điều gì.

- Dường như... có vẻ là thế.

Trịnh Kim Sơn cũng suy đoán như thế, trong lúc nhất thời sắc mặt liền trở nên cực kỳ khó coi.

- Trịnh lão bản, những người đó đều là người của ngươi a, tại sao bọn hắn lại phát sinh xung đột với Bùi Đông Lai thế?

Nghe được câu trả lời của Trịnh Kim Sơn thì thiếu chút nữa Cố Tuyền Sơn ngất đi, nguyên bản hắn không tin rằng Bùi Đông Lai có thể tha thứ cho bọn hắn, hiện giờ hai người bọn hắn còn chưa giải thích cho Bùi Đông Lai mà thủ hạ của Trịnh Kim Sơn lại chọc phải Bùi Đông Lai.

- Ách..

Trịnh Kim Sơn há to miệng, không biết nên giải thích như thế nào đây, từ dáng vẻ chào hỏi của đám người kia với Lữ Bưu thì tự nhiên hắn có thể đoán được đám người này là người của hắn.

- Trịnh lão bản, nếu bởi vì chuyện hôm nay mà khiến cho thiếu niên Bùi Đông Lai kia mất hứng, ảnh hưởng đến chuyện của chúng ta thì ta mặc kệ ngươi làm gì, toàn bộ trách nhiệm đều do một mình ngươi gánh vác.

Mắt thấy Trịnh Kim Sơn không có lên tiếng thì Cố Tuyền Sơn cũng không có khách khí.

Trịnh Kim Sơn tự biết đuối lý cho nên không nói gì, sau đó hắn thấy Lữ Bưu đến gần thì liền mở cửa sổ ra, cố nén lửa giận trong lòng lại rồi hỏi:

- Chuyện gì xảy ra?

- Lão bản ngươi của công ty Sách Thiên với đám ngươi ở đây có xảy ra xung đột, có khả năng là có dính dáng đến Bùi thiếu, Bùi thiếu đã xảy ra tranh chấp với bọn họ....

Lữ Bưu cẩn thận nói.

- Trịnh lão bản mới vừa rồi lúc ở trên đường thì ta có nhắc nhở ngươi không nên dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, ngươi...

Không đợi Lữ Bưu nói hết thì Cố Tuyền Sơn đã tức giận rồi mắng lên.

Trịnh Kim Sơn không đợi Lữ Bưu nói hết, liền khẩn trương hỏi han:

- Bùi... Bùi Đông Lai, hắn không có việc gì chứ?

Rõ ràng là ở Trịnh Kim Sơn xem ra thì Bùi Đông Lai có bị thương hay không mới là quan trọng.

Nếu như Bùi Đông Lai bị thương thì hắn có một vạn lý do để tin tưởng Bùi Đông Lai sẽ không tiếp nhận lời giải thích của hắn và Cố Tuyền Sơn, thậm chí nếu để Nạp Lan Trường Sinh biết chuyện này thì chắc chắn Nạp Lan Trường Sinh sẽ động thủ đối với hắn cùng với Cố Tuyền Sơn.

Cố Tuyền Sơn vốn muốn phát hoả lại nghe được Trịnh Kim Sơn nói như thế thì theo bản năng hắn liền đem câu nói kế tiếp nuốt trở về bụng.

Lữ Bưu thấy Cố Tuyền Sơn không hé ràng thì vội vàng đáp lại:

- Bẩm lão bản, Bùi thiếu không có bị thương.

"Hô..."

Nghe được Bùi Đông Lai không có việc gì thì vô luận là Trịnh Kim Sơn hay lã Cố Tuyền Sơn đều nhẹ nhàng thở ra.

- Chẳng qua.. Dường như Bùi thiếu rất mất hứng, người muốn tự ngài đi qua.

Lữ Bưu bổ sung thêm.

- Cố cục trưởng, theo ta thấy thì chúng ta hãy cùng đi qua đi.

Có lẽ là bởi vì nghe được Bùi Đông Lai không có bị thương cho nên cả người Trịnh Kim Sơn liền trở nên thoải mái hơn nhiều.

- Được.

Cố Tuyền Sơn hơi trầm ngâm, cuối cùng hắn cũng gật đầu đáp ứng, mặc dù hắn không muốn trước mặt mọi người cúi đầu giải thích cho Bùi Đông Lai biết nhưng mà chuyện đã tới nước này thì hắn cũng không có biện pháp gì cả, cũng không để đến thể diện của mình nữa.

Hai người thống nhất với xong rồi thì không hề lưu lại, liền đi xuống xe cùng với Lữ Bưu, bước nhanh về phía trước.

Phía trước, vô luận là đám lưu manh đang quỳ ở dưới đất hay là người đang đứng như Trương sở trương hay là Khương Nam thì bọn hắn cũng chú ý đến động tĩnh ở phía trước ngõ.

"Bá!"

Khi bọn hắn thấy được cả Cố Tuyền Sơn và Trịnh Kim Sơn đều bước xuống xe thì bọn hắn liền hiện lên vẻ mặt như người chết, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi không thể xóa đi nổi.

Trong đó, Khương Nam là hoảng sợ nhất.

Bởi vì hắn liếc mắt cũng nhận ra Cố Tuyền Sơn, người làm trong cục xây dựng.

"Phù phù!"

Thấy được vẻ mặt âm trầm của Cố Tuyền Sơn thì Khương Nam sợ tới mức hai chấn trở nên mềm nhũn, trực tiếp té quỵ trên đất.

Lúc té ngã thì trong lòng của Khương Nam hoàn toàn sợ hãi.

Xong rồi.

Trong lúc nhất thời thì Khương Nam sợ tới mức đái ra cả quần, toàn thân không ngừng run rẩy.

Mà Trương sở trưởng ở bên cạnh của Khương Nam mặc dù hắn không tỏ ra bộ dạng sợ chết giống như Khương Nam nhưng mà khuôn mặt béo phì của hắn thì lại không có một giọt máu, theo bản năng hắn đem ánh mắt nhìn qua Trịnh Kim Sơn và Cố Tuyền Sơn, một lần nữa hắn lại đem ánh mắt nữa nhìn vào Bùi Đông Lai, dường như đang muốn hỏi: " Rốt cuộc thì hắn là ai? "

Không một ai trả lời.

Dưới ánh mặt trời, hai người Trịnh Kim Sơn cùng Cố Tuyền Sơn bước nhanh tới phía trước người của Bùi Đông Lai.

Sau đó.

Dưới cái nhìn chăm chú của mấy tên lưu manh thì Trịnh Kim Sơn liền khom người xuống, lộ ra dáng vẻ lấy lòng, tươi cười nói:

- Bùi thiếu, ngài không có sao chứ?

(*): Đồng nghĩa với câu Cáo mượn oai hùm của Việt Nam mình.

*****

Trước khi trở thành một đại phú hào thì Trịnh Kim Sơn không ít lần đi cầu gia gia, tố cáo nãi nãi nhưng mà lúc này đối mặt với Bùi Đông Lai thì hắn cũng không tỏ ra bộ dạng quan liêu giống như Cố Tuyền Sơn mà hắn trực tiếp cúi đầu chào hỏi Bùi Đông Lai, thái độ có thể nói là vô cùng tôn kính.

"Phù phù!"

"Phù phù!"

Bên tai vang lên lời thăm hỏi ân cần của Trịnh Kim Sơn lại thấy được bộ dáng lấy lòng của Trịnh Kim Sơn thì vài tên lưu manh nhát gan liền xụi lơ trên mặt đất, chất lỏng màu vàng giữa hai chân của tụi hắn không khống chế được mà chảy ra.

So với bọn hắn thì Báo ca bị vứt trên mặt đất lại càng bá đạo hơn, hắn liền nhắm mắt lại trực tiếp lựa chọn giả chết.

- Trịnh lão bản, ta không phải là đại thiếu gia gì cả, ta và Trịnh Phi con của ngươi đều giống nhau cả đều là học trong Trầm Thành Nhất Trung đều là một học sinh trung học bình thường.

Bùi Đông Lai cũng không bày ra thái độ của đám hoàn khố mà là hắn tỏ ra không nặng không nhẹ nói rõ thân phận của mình.

Nhưng mà.

Lời nói thật của Bùi Đông Lai rơi vào tai của Trịnh Kim Sơn thì hắn liền cảm thấy đó là biểu hiện của sự khiêm tốn.

Khiêm tốn sao?

Ít nhất thì cả Trịnh Kim Sơn và Cố Tuyền Sơn đều coi là như thế.

Ở lúc hai tụi hắn cùng xem ra thì có Nạp Lan Trường Sinh làm hậu đài như thế, nếu như Bùi Đông Lai nói mình chỉ là một tên học sinh bình thường thì như vậy chỉ có nước Trịnh Phi nên đâm vào đậu hủ mà chết quách cho xong chuyện.

Nếu như Trịnh Phi bẳng một nửa như Bùi Đông Lai thì làm sao lại thành ra như bây giờ?

Trịnh Kim Sơn càng nghĩ thì lại càng thấy trong lòng càng khó chịu, hận không thể lôi Trịnh Phi tới đây rồi tát vào mặt hắn mấy cái, rồi kêu hắn hảo hảo mà hãy học tập thái độ làm người của Bùi Đông Lai kìa.

- Bùi đồng học, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Cùng Trịnh Kim Sơn bất đồng, Cố Tuyền Sơn vẫn biết giữ được mặt mũi, hắn cũng không gọi Bùi Đông Lai là Bùi thiếu.

Cho đến hôm nay, mỗi lần đi họp gia trưởng hội thì đều là mẫu thân của Cố Mỹ Mỹ đi, Cố Tuyền Sơn chưa bao giờ lộ mặt đi dự những cuộc họp vô vị đó cho nên Bùi Đông Lai cũng chưa từng thấy qua Cố Tuyền Sơn.

Lúc này nghe được Cố Tuyền Sơn nói như thế thì tuy rằng Bùi Đông Lai phảng phất có thể đoán được thân phận của Cố Tuyền Sơn nhưng hắn lại không khẳng định cho nên liền hỏi:

- Ngươi là ai?

- Ta là phụ thân của Mỹ Mỹ, Cố Tuyền Sơn.

Trong lòng của Cố Tuyền Sơn nén giận, bất quá hắn cũng không biểu hiện ra trên mặt.

- Nha.

Bùi Đông Lai lãnh đạm lên tiếng, sau đó lại cười nói:

- Ta nghe Cố Mỹ Mỹ đồng học có nói ngài là cục trưởng cục xây dựng, có đúng không nhỉ?

"Bá!"

Ngạc nhiên khi nghe được Bùi Đông Lai nói như thế thì Cố Tuyền Sơn liền hận không thể tát một cái vào mặt của Cố Mỹ Mỹ.

Cho nên nay, mỗi lần ở nhà hắn đều khuyên bảo Cố Mỹ Mỹ không nên nói thân phận của hắn ra, nhưng mà Cố Mỹ Mỹ lại muốn đem danh tiếng của ông già mình ra đánh đồng với mọi người.

Cục trưởng cục xây dựng?

Trong lúc Cố Tuyền Sơn đang phát bực thì mọi người sống trong ngõ này nghe được thân phận của Cố Tuyền Sơn thì đều ngẩn ra, sau đó chỉ nghe được một người khác nói:

- Ta nghe nói chuyện tình giải phóng ở nơi này cùng với công ty Sách Thiên có liên quan đến cục xây dựng phải không?

- Công tác của công ty Sách Thiên thì chúng ta không quản, về phần giải phóng để xây dựng ở khu này là do thị ủy Chính Phủ làm chủ, cục xây dựng chỉ là một bộ phận thôi.

Cố Tuyền Sơn Sơn nói ra một cái giọng quan liêu sau đó trong lòng hắn vừa động liền lộ ra một bộ dáng tươi cười nói:

- Thưa bà con, Bùi Đông Lai cùng với nữ nhi của ta là bạn học với nhau, hắn cũng hay nói chuyện của mọi người cho nữ nhi của ta nghe, hôm nay nữ nhi của ta lại nói cho ta biết chuyện này nên ta mới dẫn theo Trịnh lão bản đến đây là muốn đặc biệt xử lý chuyện này giùm cho mọi người.

- Đúng đúng, được rồi, thưa bà con, xin mọi người hãy tin tưởng, chúng ta nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này cho mọi người.

Trịnh Kim Sơn không ngốc, hắn đã nghe được dụng ý của Cố Tuyền Sơn cho nên liền vội vàng phụ họa theo, bất quá hắn cũng không dám thừa nhận mình có quan hệ với công ty Sách Thiên kia.

Mắt thấy Cố Tuyền Sơn cùng với Trịnh Kim Sơn đều lên tiếng thì Bùi Đông Lai cũng không tỏ ra gì cả, ngược lại hắn còn đang nhẹ nhàng thở ra.

Đối với hắn mà nói, hắn kéo Nạp Lan Trường Sinh lên làm đại kỳ, làm cho Trịnh Kim Sơn tự mình xử lý chuyện này cho tốt, đem lột bộ cảnh phục của Trương sở trưởng xuống, sau đó mấu chốt là Trịnh Kim Sơn phải dựa theo pháp luật để bồi thường thỏa đáng cho bà con ở nơi này.

Ở hắn xem ra thì đối với số tiền kia mà nói thì so với Trịnh Kim Sơn chỉ là một số tiền nho nhỏ mà thôi nhưng đối với người ở đây thì đó là cả một gia tài khổng lồ.

Mắt thấy Bùi Đông Lai không nói gì thì Cố Tuyền Sơn thầm bảo mình đã may mắn đoán đúng, nếu như Bùi Đông Lai đã ra mặt giùm cho những người ở nơi này thì tự nhiên là sẽ quan tâm đến số tiền bồi thường, cho nên trước tiên cần phải giải quyết vấn đề này với mọi người ở nơi đây.

Ở Cố Tuyền Sơn xem ra thì chỉ cần giải quyết chuyện của những hộ gia đình sống ở đây xong thì có lẽ Bùi Đông Lai cũng không truy cứu đến vấn đề này nữa, dù sao thì bản thân của Bùi Đông Lai cũng không có bị thương.

Như vậy thì hắn và Trịnh Kim Sơn sẽ dễ dàng ăn nói với Bùi Đông Lai hơn.

- Ngài là Cố cục trưởng, có đúng không?

Mắt thấy Cố Tuyền Sơn cùng với Trịnh Kim Sơn đã tỏ thái độ thì một người dân sống ở trong này liền can đảm đi lên, rồi chỉ vào đám lưu manh đang quỳ rạp ở dưới đất, nói:

- Bọn bại hoại của xã hội này đã bắt chúng ta ký vào hiệp nghị, chúng ta không ký thì bọn hắn liền ra tay. Ghê tởm hơn là không biết bọn hắn đã dùng cách gì mà có thể liên kết cùng với đám cảnh sát xấu xa kia để cùng nhau bắt nạt những người nhân dân như chúng ta.

Nghe được người kia nói như vậy thì Trương sở trưởng thiếu chút nũa mà ngất đi.

- Chuyện này thì ta sẽ người điều tra, cam kết sẽ bồi thường cho mọi người một số tiền thỏa đáng.

Cố Tuyền Sơn cũng không muốn làm cho Trương sở trưởng cảm thấy quá mức khó xử, dù sao thì hắn cũng chỉ là người của cục xây dựng, cũng không phải là người của cục công an.

- Cố cục trưởng, chúng ta cũng không tin được người của công ty Sách Thiên a, bởi vì lúc nãy người kia cũng tự nói là để công ty Sách Thiên lo liệu nhưng kết quả là đứng chung một chỗ với bọn chúng.

Ông cụ lúc lúc nãy bị Báo ca đánh, cả mặt liền sưng lên nhưng vẫn nhịn đau chỉ vào mặt Khương Nam.

Khương Nam bị dọa đến mức phải nằm xụi lơ trên mặt đất, hắn vốn là đang suy tư làm sao có thể giữ được thân mình nhưng lúc này lại nghe được lão già kia nói như thế, lại thấy được ánh mắt của Cố Tuyền Sơn nhìn về phía mình thì hai mắt của Khương Nam liền tối sầm, hắn trực tiếp hôn mê ngay tại chỗ.

Cố Tuyền Sơn nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.

Thấy được biểu tình biến hóa của Cố Tuyền Sơn thì Bùi Đông Lai liền biết đước bát cơm của Khương Nam nhất định là sẽ mất đi rồi.

- Bùi Đông Lai đồng học, xế chiều hôm nay thì ta sẽ cho người của công ty xuống đây ký lại hiệp nghị một lần nữa, ngươi xem có phải trước hết là nên để mọi người trở về hay không?

Cố Tuyền Sơn thử hỏi Bùi Đông Lai, tuy rằng giọng nói vẫn hơi quan liêu một chút nhưng mà ngữ khí đã trở nên khách khí hơn nhiều.

Nghe được Cố Tuyền Sơn nói như vậy thì Bùi Đông Lai hiểu được tuyệt đối Trịnh Kim Sơn sẽ không dám không bồi thường cho mấy người ở đây, cho nên hắn cũng không tiếp tục dây dưa nữa mà gật đầu.

- Dì, trước hết thì dì hãy mang Lưu thúc đến bệnh viện để kiểm tra xem, con nói vài câu với Cố cục trưởng rồi sẽ qua sau.

Bùi Đông Lai xoay người nói với bác gái chủ nhà.

- Uh.

Bác gái chủ nhà gật đầu, , lệ nóng doanh tròng, nói:

- Đông Lai, cảm ơn con.

- Cảm ơn, Đông Lai.

Bác gái chủ nhà vừa mới mở miệng thì vẻ mặt của mọi người xung quanh đều biết ơn mà nhìn vào Bùi Đông Lai.

Bọn họ chính là người ở dưới tầng đáy chót của xã hội, bọn hắn nhìn không ra cũng không biết vì sao Cố Tuyền Sơn cùng với Trịnh Kim Sơn lại ăn nói khép nép với Bùi Đông Lai như vậy, bọn hắn chỉ biết rằng: Bùi Đông Lai đã vì bọn họ cho nên đã làm ra một hảo sự như thế.

- Tất cả mọi người đều là hàng xóm với nhau, không cần phải khách khí đâu, ta cùng với nữ nhi của Cố cục trưởng là bạn học với nhau, nếu như Cố cục trưởng đã lên tiếng thì chuyện bồi thường sẽ không có vấn đề gì.

Bùi Đông Lai phất phất tay, cam đoan nói.

Nghe Bùi Đông Lai nói như thế thì mọi người liền giải tán, ai về nhà nấy.

Thấy như vậy một màn thì Cố Tuyền Sơn cũng không nói gì cả.

Bởi vì mọi người ở đây đều rõ ràng được, hắn đường đường là cục trưởng cục xây dựng thì làm sao lại có thể ăn quỵt được.

- Bùi thiếu hãy lấy xe của ta, đưa bọn hắn đi bệnh viện đi.

Trịnh Kim Sơn thấy được bác gái chủ nhà muốn đưa Lưu Phúc Sinh đi bệnh viện thì lập tức ân cần cười nói để lấy lòng.

- Tốt.

Đối với lời hảo ý của Trịnh Kim Sơn thì Bùi Đông Lai Lai tự nhiên sẽ không cự tuyệt dù sao thì hắn cũng đã lột da hổ làm đại kỳ, lúc này đây đã có người muốn làm thì tự nhiên hắn cũng sẽ phải hảo hảo mà lợi dụng.

- Bưu, ngươi lái xe đưa bọn hắn đến bệnh viện đi sau đó rồi trở về đón chúng ta.

Thấy Bùi Đông Lai gật đầu cho phép thì trong lòng Trịnh Kim Sơn liền vui vẻ, vội vàng phân phó nói cho Lữ Bưu.

Trước hết thì Lữ Bưu liền lĩnh mệnh, sau đó hắn giúp bác gái chủ nhà cũng nâng Lưu Phúc Sinh lên.

Thấy một màn như vậy thì đám lưu manh ấy khóc không ra nước mắt.

Bọn hắn chịu đau chịu khổ để làm việc cho Trịnh Kim Sơn, hiện giờ lại giống một đám cẩu cùng nhau quỳ ở nơi đây, mà lúc này Trịnh Kim Sơn lại ra vẻ nịnh nọt, coi bác gái chủ nhà như thượng đế, điều này đã làm bọn hắn muốn chết quách đi cho xong rồi.

- Cố cục trưởng, Trịnh lão bản, mục đích đến đây của các ngươi thì đã rất rõ ràng.

Mắt thấy bác gái chủ nhà đã bước lên chiếc Bentley rời đi rồi thì Bùi Đông Lai liền nhìn vào hai người Cố Tuyền Sơn và Trịnh Kim Sơn, hắn không nhiều lời nữa mà trực tiếp nói toạt móng heo ra:

- Chỉ cần các ngươi đáp ứng ba điều kiện của ta thì chuyện này sẽ được xóa bỏ.

- Bùi thiếu, xin nói.

Trong lòng Trịnh Kim Sơn liền vui vẻ, hắn liền vội vàng mở miệng, cảm giác kia chỉ sợ Bùi Đông Lai sẽ thay đổi chủ ý.

- Thứ nhất, chính là lời của Cố cục trưởng nói lúc nãy, dựa theo quy định mà mà tiến hành bồi thường cho người dân sống ở nơi đây.

Bùi Đông Lai không nhanh không chậm nói:

- Thứ hai, những tên làm bị thương Lưu thúc hãy tự tát vào miệng của mình mười cái. Nếu nhẹ thì sẽ không tính.

"Ba!"

"Ba!"

"Ba!"

Không đợi Bùi Đông Lai nói ra điều kiện thứ ba, mấy tên lưu manh kia liền tự tát vào mặt của mình.

- Bùi thiếu, điều kiện thứ ba là gì?

Đám lưu manh này làm cho Trịnh Kim Sơn rất hài lòng, đồng thời hắn cũng hỏi lại Bùi Đông Lai.

- Điều kiện thứ ba là hãy lột bộ cảnh phục của Trương sở trưởng xuống.

Sắc mặt của Bùi Đông Lai trở nên lạnh lùng chỉ vào Trương sở trưởng.

- Không thành vấn đề!

Trịnh Kim Sơn liền cấp ra một câu trả lời thuyết phục, hắn cũng không liếc nhìn Trương sở trưởng một cái.

Mặc dù hắn biết rằng lột bộ cảnh phục của Trương sở trưởng xuống là một việc rất khó khăn nhưng chỉ cần Nạp Lan Trường Sinh buông tha cho hắn thì hắn sẽ làm ngay, điều kiện này thì hắn làm sao có thể cự tuyệt được?

"Phù phù!"

Nghe được Trịnh Kim Sơn nói như thế thì hai mắt của Trương sở trưởng tối sầm rồi bỗng nhiên cắm đầu xuống đất.

Lúc trước thì hắn cho rằng trừ phi đầu của Trịnh Kim Sơn bị lừa đá mới đối phó hắn, nhưng mà ở hắn xem ra, não của Trịnh Kim Sơn chẳng những bị lừa đất mà đầu của hắn đã nhét vào ... của thím Trinh rồi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-529)