Vay nóng Tinvay

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 075

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 075: Vũ Phu xuất sơn
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)

Siêu sale Lazada


" Bá"

Mắt thấy Bùi Vũ Phu mang theo Bùi Đông Lai rời khỏi đại sảnh thì Nạp Lan Ngũ Khải cùng các thành viên trong Nạp Lan gia liền vọt tới bên cạnh Nạp Lan Trường Sinh, đỡ Nạp Lan Trường Sinh dậy.

Bởi vì Bùi Vũ Phu đã cắt đứt tứ chi của Nạp Lan Trường Sinh cho nên giờ phút này hắn căn bản không thể động đậy được, máu đổ khắp nơi, cả người giống như là một huyết nhân.

- Bùi Vũ Phu quả thật là khinh người quá đáng.

Nhìn thấy máu chảy ra trong người Nạp Lan Trường Sinh, hai mắt Nạp Lan Ngũ Khải liền đỏ bừng, vẻ mặt sát ý nói:

- Chúng ta không thể để hắn dễ dàng rời khỏi Nạp Lan gia như vậy.

- Đúng vậy! Hiện tại ta liền thông tri cho người ở phía bên ngoài, kêu bọn họ ngăn cản Bùi Vũ Phu.

Một gã thành viên trung tâm trong Nạp Lan gia liền mở miệng phụ họa.

- Không... Không cần.

Có lẽ bởi vì chảy máu quá nhiền nên Nạp Lan Trường Sinh lộ ra bộ dạng yếu ớt, lúc này nghe được hai người nói như vậy thì liền bật dậy, thế nhưng hắn lại hộc ra một ngụm máu tươi.

Nghe được Nạp Lan Trường Sinh nói như vậy thì Nạp Lan Ngũ Khải cũng các thành viên khác trong Nạp Lan gia liền cảm thấy không cam tâm, đồng thời trước tiên mọi người lau vết máu nơi khóe miệng của Nạp Lan Trường Sinh.

- Ngươi... Các ngươi ngăn không được hắn.

Sắc mặt của Nạp Lan Trường Sinh trở nên trắng bệch, nói:

- Thực lực của hắn đã đạt đến một cảnh giới đáng sợ, bảo tiêu của Nạp Lan gia cũng không thể nào gây được uy hiếp đối với hắn.

- Ca, vậy làm sao bây giờ?

Vẻ mặt của Nạp Lan Ngũ Khải hiện lên vẻ không cam lòng, phải biết rằng ở Đông Bắc này thì Nạp Lan gia là gia tộc hạng nhất hạng nhì, hiện tại lại bị Bùi Vũ Phu gây ra sức ép như thế. Nếu chuyện này truyền ra bên ngoài thì Nạp Lan gia không thể sống yên được.

- Việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn.

Nạp Lan Trường Sinh nhìn thoáng qua Lâm Phong hôn mê, tức giận nói:

- Trước mắt thì hãy đỡ ta cùng với A Cửu đi băng bó, sau đó rồi khiêng Minh Châu cùng với Lâm Phong đi.

- Dạ.

Nghe Nạp Lan Trường Sinh nói như thế thì Nạp Lan Ngũ Khải mới kịp phản ứng, việc quan trọng đầu tiên là phải đem Nạp Lan Trường Sinh cùng với A Cửu đi cấp cứu chứ không phải là phải thương lượng nên đối với với Bùi Vũ Phu ra sao.

Hiểu được điều này cho nên Nạp Lan Ngũ Khải liền thông chi cho đám người ở phía dưới, nhưng lúc này hắn lại thấy được Nạp Lan Minh Châu đang nằm trên mặt đất bỗng nhúc nhích, chậm rãi mở mắt ra.

Mở mắt ra thì việc đầu tiên Nạp Lan Minh Châu nhìn thấy đó chình là vũng máu đầm đìa từ cánh tay bị đứt của A Cửu.

- A....

Thấy được điều này thì Nạp Lan Minh Châu liền thất thanh hét lên một tiếng, thiếu chút nữa lại hôn mê bất tỉnh, sau đó nàng liền ói mửa.

Hộc, phun, hộc, phun, Nạp Lan Minh Châu ngừng lại.

Bởi vì, nàng nhìn đến phụ thân của mình.

Người nắm quyền ở Nạp Lan gia, được xưng là Đông Bắc Tiểu vương gia, là nam nhân hô phong hoán vũ ở Đông Bắc giống như là một con chó chết đang nằm trong lòng của Nạp Lan Ngũ Khải mà thở dốc.

Thấy một màn như vậy thì Nạp Lan Minh Châu liền trợn tròn tròng mắt, vẻ mặt không thể tin được.

Đúng vậy!

Nàng không tin, người phụ thân giống như là một vị thần trong lòng của nàng, hiện tại lại luân lạc tới một bộ dạng bi thảm như thế này.

Bởi vì không tin cho nên nàng liền nhắm mắt lại, điên cuồng lắc đầu sau đó mở to mắt ra, cố gắng dùng phương thức này để có thể nhìn rõ thêm.

- Cha, người như thế nào rồi?

Lúc này đây, Nạp Lan Minh Châu càng nhìn thì càng cảm thấy rõ ràng, vẻ mặt nàng trở nên hoảng sợ rồi chạy đến bên cạnh Nạp Lan Trường Sinh.

Đối mặt của câu hỏi của Nạp Lan Minh Châu thì Nạp Lan Trường Sinh liền không biết nên trả lời như thế nào đây.

- Là... Là Bùi Vũ Phu đem cha biến thành bộ dạng như thế này sao?

Mắt thấy Nạp Lan Trường Sinh không lên tiếng thì trong lòng Nạp Lan Minh Châu liền động, nàng liền đoán ra được cái gì đó, run rẩy lên mà hỏi.

- Minh Châu, con không nên hỏi.

Mắt thấy Nạp Lan Trường Sinh không nói, hai mắt của Nạp Lan Ngũ Khải đỏ lên, nói:

- Con về phòng trước đi, sau đó hãy qua gặp Lâm Phong. Ta sẽ đem cha con đi băng bó.

Hai chân của Nạp Lan Minh Châu mềm nhũn, cả người xụi lơ ở trên mặt đất

- Vì cái gì, vì sao lại như vậy?

Trong đại sảnh, Nạp Lan Minh Châu giống như là bị u mê vậy, lầm bầm nói:

- Bùi Vũ Phu hắn làm sao lại dám làm như vậy?

Dường như cho đến giờ phút này thì Nạp Lan Minh Châu vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật này.

Cho tới này, bởi vì trên đỉnh đầu của Nạp Lan Minh Châu là quầng sáng của Nạp Lan gia cho nên nàng mới kiêu ngạo.

Bởi vì kiêu ngạo cho nên nàng mới khinh thường tên phế vậy Bùi Đông Lai kia, khinh thường luôn cả Bùi Vũ Phu.

Mà hiện giờ trong sơn trang của Nạp Lan gia, Bùi Vũ Phu lại dám phế đi Nạp Lan Trường Sinh rồi nghênh ngang bỏ đi, mà Nạp Lan Trường Sinh ngay cả rắm cũng không dám phóng ra một cái.

Loại tương phản này giống như một cái búa tạ trực tiếp đập nát phần kiêu ngạo trong nội tâm của nàng.

Nói xong thì Nạp Lan Minh Châu liền điên điên khùng khùng bò đến dưới chân của Nạp Lan Trường Sinh, nói:

- Thực xin lỗi cha, là con không tốt, đã làm liên lụy đến người.

Giờ phút này một người tự cao tự đại như Nạp Lan Minh Châu rốt cục cũng đã tiếp nhận sự thật sỉ nhục này.

Đồng thời lần đầu tiên trong lòng hàng xuất hiện cảm giác hối hận.

Nhưng mà.

Nàng đã quên lúc nàng đi tới Trầm Thành để gặp mặt Bùi Vũ Phu, nàng không để ý đến phần nhân tình kia mà lộ ra biểu hiện cay nghiệt để từ hôn.

Nàng cũng quên, lần đầu tiên gặp Bùi Đông Lai nàng đã vong ân bội nghĩa, sau đó nàng còn trước mặt bao nhiêu người mà vũ nhục Bùi Đông Lai.

Nàng còn quên, trong lúc nàng đã thành công mê hoặc được Lâm Phong đi vào Nạp Lan gia, thành công thuyết phục được Nạp Lan Trường Sinh, sau đó nàng mong mỏi cha con Bùi Đông Lai đến đây sẽ rước nhục vào người.

Nàng càng quên lúc trước sau khi Lâm Phong nói câu " Đem Bùi Đông Lai băm ra rồi cho chó ăn" thì vẻ mặt Bùi Đông Lai trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm địa thì nàng vui vẻ biết bao, vui sướng thì thấy người khác gặp họa.

Nhìn vẻ mặt hối hận của Nạp Lan Minh Châu thì Nạp Lan Trường Sinh đã cảm thấy hối hận, hối hận khi đã đánh giá thấp thực lực của Bùi Vũ Phu, hối hận vì bản thân mình đã xử lý chuyện này một cách qua loa.

Nhưng mà.

Hối hận thì hối hận nhưng Nạp Lan Trường Sinh lại thấy được Lâm Phong đang nằm hôn mê dưới đất, nhất thời thì trong con mắt tràn ngập vẻ hận ý:

- Bùi Vũ Phu chuyện này còn chưa chấm dứt đâu.

.......

Đối với Nạp Lan gia sẽ làm như thế nào thì Bùi Vũ Phu cũng không quan tâm, nói chính xác là không lo lắng.

Khi đám bảo tiên vừa đến đại sảnh, nhìn vào vũng huyết tinh trong ấy mà bị dọa đến vỡ mật, thì Bùi Vũ Phu đã lên chiếc taxi cũ nát, nghênh ngang chạy ra khỏi trang viện Nạp Lan gia.

Trong chiếc taxi, Bùi Đông Lai cũng chưa hồi phục lại tinh thần, hắn ngồi ở vị trí phụ lái, vẻ mặt ngẩn ra.

Không biết qua bao lâu, lúc này Bùi Đông Lai mới lấy lại được tinh thần, theo bản năng thì quay lại nhìn về phía Bùi Vũ Phu, kết quả là hắn vẫn thấy khuôn mặt tươi cười phúc hậu kia.

- Qua tử.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười kia thì Bùi Đông Lai lại cảm thấy ấm lòng đồng thời hắn không nhịn được mà nói:

- Người quả thật rất ngưu bức.

Bùi Vũ Phu lại cười, cười đến ngu hơn.

- Qua tử, đừng có cười nữa.

Thấy bộ dạng ngây ngốc của qua tử thì Bùi Đông Lai lại cười khổ:

- Ngươi ra tay ác như thế, lỡ như sau này bọn họ trả thù thì phải làm sao bây giờ?

Đối với Bùi Đông Lai mà nói, tuy rằng hắn thấy được thân thủ khủng bố của Bùi Vũ Phu nhưng mà hắn vẫn lo lắng sau này sẽ bị trả thù.

- Không có việc gì, bọn hắn không dám trả thù.

Bùi Vũ Phu thản nhiên nói:

- Bởi vì... Bọn hắn sợ ta giết bọn hắn.

Cả đầu Bùi Đông Lai nổi lên một trận hắc tuyến:

- Qua tử, xã hội này không phải là người nào có nắm đấm cứng hơn thì lợi hại hơn đâu a.

- Đạo lý đúng là như vậy.

Bùi Vũ Phu nhếch môi, cười nói:

- Nhưng mà bọn hắn cũng nên biết vua cũng thua thằng liều.

"—— "

Bùi Đông Lai không nói gì.

- Ta biết hôm nay con đi là chỉ muốn bỏ Nạp Lan Minh Châu sau đó đợi một ngày khác sẽ đi đến Nạp Lan gia.

Bùi Vũ Phu thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, vẻ tươi cười trên mặt liền thu lại, ánh mắt dịu dàng nói:

- Nguyên bản là ta tính toán là sẽ không nhúng tay vào, kết quả là tên tiểu tử Lâm gia đó lại nói một câu làm cho sắc mặt của con trở nên trắng bệch cho nên ta cảm thấy tức giận.

- Qua tử, không phải là ta bị hắn hù sợ.

Bùi Đông Lai vốn định nói ra tình hình thực tế lúc này cho Bùi Vũ Phu nghe nhưng lại sợ Bùi Vũ Phu lo lắng cho nên hắn cũng đành thôi.

- Đi Đông Hải thì không nên gây chuyện nhưng cũng không cần phải sợ chuyện gì.

Bùi Vũ Phu cũng không có để ý, tiếp tục nói.

- Qua tử, thật sự con...

Bùi Đông Lai khóc không ra nước mắt.

- Trời sập xuống thì có Qua tử khiêng

Giọng nói của Bùi Vũ Phu không lớn nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định;

Mười tám năm trước

Hắn vì vợ mà quy ẩn.

Hôm nay.

Hắn vì con của mình mà xuất sơn.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-529)