← Ch.114 | Ch.116 → |
Cảng Đông Hải, vào ban đêm, những ngọn đèn chiếu sáng cả cảng, trên cảng từng container được các cần cẩu cẩu lên, có thể thấy được nhưng công nhân đang làm việc, thậm chí còn nghe được những tiếng quát lớn của bọn họ.
Trong một kho hàng, thân là chủ tịch tập đoàn Thái Hòa thì miệng Chu Phúc Thái ngậm một điếu xí gà, nhìn ra cửa kho hàng, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, trong đôi mắt hiện lên vẻ hưng phấn mà tàn nhẫn.
Rút gân, lột da, róc xương..
Ngay khi trên đường đế đây thì hắn đã suy nghĩ hơn mười cách để trị Bùi Đông Lai.
Mặc dù hai người Cửu Chỉ và Liên Hoa còn chưa mang Bùi Đông Lai đến nhưng mà hắn đã rất muốn báo thù rồi.
Lúc này, trong chiếc Passat, lòng bàn tay của Liên Hoa đổ mồ hôi mà ngồi ở vị trí phụ lái, bởi vì bị mất máu quá nhiều cho nên sắc mặt của Cửu Chỉ giống như tờ giấy trắng.
Giờ phút này, vô luận là Liên Hoa hay Cửu Chỉ thì trên mặt của hai người cũng không tìm thấy vẻ hung hăng hay càn quấy, nếu có thì đó chính là vẻ sợ hãi, sợ hãi thấm vào tận sâu trong xương tủy.
- Đến.... đến nơi rồi.
Mắt thấy địa điểm đã hiện ra trước mắt thì Liên Hoa có nén sự sợ hãi trong nội tâm, run rẩy mở miệng.
Lúc nói chuyện, hắn cũng không dám nhìn thẳng vào mặt của Bùi Đông Lai.
Nghe được Liên Hoa nói thì Bùi Đông Lai cũng không có hé răng.
Bùi Đông Lai trầm mặc khiến cho Liên Hoa và Cửu Chỉ cảm thấy sợ hãi, bọn hắn sợ Bùi Đông Lai sẽ giết người diệt khẩu.
1' sau, Liên Hoa dừng xe trước kho hàng, hắn cũng không dám mở cửa xe, cũng không dám lên tiếng mà là ngồi im một chỗ, mà bên cạnh hắn Cửu Chỉ cũng không khá hơn, trên mặt Cửu Chỉ xuất hiện những hạt mồ hôi lạnh.
- Các người theo ta xuống xe.
Bùi Đông Lai hờ hững nói một câu, sau đó mở cửa xe rồi đi nhanh vào bên trong kho hàng, tựa hồ hắn không sợ Cửu Chỉ và Liên Hoa sẽ chạy trốn.
Nghe Bùi Đông Lai nói như vậy thì Cửu Chỉ và Liên Hoa liền âm thầm thở ra rồi liền xuống xe, đi theo Bùi Đông Lai.
Trong kho hàng, Chu Phúc Thái thấy bóng dáng của Bùi Đông Lai xuất hiện ngay cửa kho hàng thì đồng tử của hắn đột nhiên phóng đại, sau đó cười lạnh vứt điếu xì gà xuống.
- Tiểu tạp chủng, ngươi tưởng rằng ngươi có Liễu Nguyệt làm chỗ dựa thì ta không dám động tới mày sao?
Trong kho hàng, Chu Phúc Thái mang theo tên lái xe đi ra:
- Đêm nay, bản thân ta muốn nhìn Liễu Nguyệt có cánh cũng có thể bay đến cứu ngươi được không?
Nói xong, Chu Phúc Thái nở nụ cười.
Cảm giác kia như muốn nói, lúc này Bùi Đông Lai đã là cá nằm trên thớt, hắn muốn làm gì thì còn phải xem tâm tình của hắn ra sao.
Chỉ là, nụ cười trên mặt hắn nhanh chóng liền cứng ngắc.
Bởi vì hắn thấy rõ vẻ mặt của Bùi Đông Lai mà ở phía sau Bùi Đông Lai trên bàn tay của Cửu Chỉ còn xuất hiện vết máu.
- Cửu Chỉ, chẳng lẽ các ngươi gặp của người Liễu Nguyệt ư?
Thấy tình cảnh bi thảm của Cửu Chỉ, nụ cười trên mặt Chu Phúc Thái liền biến mất, hắn nhịn không được mà hỏi.
Ở hắn xem ra, nếu thật sự Cửu Chỉ cùng Liên Hoa xảy ra xung đột với Liễu Nguyệt thì chuyện này liền trở nên có chút khó giải quyết.
"Ba... Ba..."
Không trả lời, vẻ mặt Bùi Đông Lai không thay đổi, đi dến chỗ của Chu Phúc Thái mà phía sau Liên Hoa cùng Cửu Chỉ hai người theo sát Bùi Đông Lai, tiếng bước chân nặng nề liền vang lên trong kho hàng.
Ân??
Cửu Chỉ và Liên Hoa trầm mặc, không nói chuyện khiến cho Chu Phúc Thái cau mày, theo sau lại hỏi:
- Tại sao hai người không nói chuyện?
Nói chuyện ư?
Giờ phút này, Cửu Chỉ và Liên Hoa hận không thể bóp cổ Chu Phúc Thái.
Trong lúc trầm mặc, ba người Bùi Đông Lai đã đi đến gần Chu Phúc Thái, khoảng cách càng ngày càng được rút ngắn.
Rốt cuộc, Chu Phúc Thái cũng nhìn rõ biểu tình của ba người Bùi Đông Lai.
Dưới ánh đèn, vẻ mặt Bùi Đông Lai bình tĩnh, bước chân trầm ổn, mà hai người Liên Hoa cùng Cửu Chỉ thì sắc mặt bọn họ tràn ngập vẻ sợ hãi, toàn thân mồ hôi toát ra như mưa, bước chân vô cùng nặng nề, dường như lúc nào cũng có thể ngã xuống đất vậy.
"Bá!"
Phát hiện này làm cho sắc mặt Chu Phúc Thái liền biến đổi, một điềm báo không tốt hiện lên trong lòng của hắn.
- Lão bản, dường như...tình huống có chút không đúng.
Không riêng gì Chu Phúc Thái mà ngay cả tên tài xế của hắn cũng nhận ra điểm không thích hợp.
- Cửu Chỉ .... Liên Hoa, rốt cuộc là các ngươi đang làm cái trò quỷ gì đây?
Chu Phúc Thái cắn răng, mở miệng hỏi lần nữa, nhưng mà giọng nói không còn giống như lúc trước nữa, thanh âm mơ hồ có chút run rẩy.
Lúc này đây, sau khi Chu Phúc Thái nói xong thì Bùi Đông Lai liền dừng bước, khoảng cách cách Chu Phúc Thái không đến năm thước.
- Hai ngươi có muốn sống hay không?
Sau khi dừng bước, Bùi Đông Lai giống như đã đem Chu Phúc Thái trở thành không khí, hắn quay đầu lại phía sau hỏi.
"Bá!"
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, trong nháy mắt vẻ mặt của Chu Phúc Thái và tài xế của hắn liền cuồng biến.
Dưới ánh đèn, bọn hắn trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, trên mặt hiện ra vẻ không thể tin.
Phải biết rằng, Cửu Chỉ và Liên Hoa phụ trách đưa Bùi Đông Lai đến đây để tùy ý Chu Phúc Thái xử trí, mà hiện giờ Bùi Đông Lai lại hỏi Cửu Chỉ và Liên Hoa, hai người có muốn sống hay không?
Chu Phúc Thái cho rằng lỗ tai của mình có vấn đề, hắn cố gắng...cố gắng mở to mắt, để nhìn rõ ràng.
Muốn chết sao?
Đương nhiên là không!
Bọn hắn liền gật đầu, sau đó Bùi Đông Lai nói tiếp:
- Xử lý hắn, ta sẽ bỏ qua cho hai ngươi.
Mắt thấy Liên Hoa cùng Cửu Chỉ gật đầu thì Bùi Đông Lai mỉm cười.
- Tiểu tạp chủng, ngươi.. ngươi nói cái gì?
Mắt thấy Bùi Đông Lai gật đầu thì Chu Phúc Thái mở to hai mắt, rống lên, hắn không tin mọi thứ trước mắt là sự thật.
Dù sao, Cửu Chỉ và Liễu Nguyệt cũng là người mà hắn mời về để xử lý Bùi Đông Lai, hiện giờ Bùi Đông Lai lại muốn Cửu Chỉ và Liên Hoa xử lý hắn.
Chu Phúc Thái chỉ cảm thấy cả thế giới này đảo lộn cả rồi.
- Tốt.
Lại nghe Bùi Đông Lai nói tiếp thì cả Cửu Chỉ và Liên Hoa đều run lên, sau đó giống như là từ địa ngục trở lại thiên đường, khí lực toàn thân đã khôi phục lại.
Sau đó, không đợi Chu Phúc Thái lấy lại tinh thần thì Cửu Chỉ cùng Liên Hoa đã vọt tới người Chu Phúc Thái.
- Cửu Chỉ, Liên Hoa, các ngươi...các ngươi làm gì đây?
Mắt thấy ánh mắt của Cửu Chỉ cùng Liên Hoa lộ ra sát ý thì Chu Phúc Thái sợ tới mức cả người run lên, giọng nói run rẩy.
Không riêng gì hắn mà ngay cả lái xe cho hắn cũng sợ tới mức vỡ mật.
- Chu Phúc Thái, ta cào nãi nãi nhà ngươi, ngươi còn mặt mũi hỏi chúng ta làm gì ư?
Đối mặt với lời chất vấn của Chu Phúc Thái thì Cửu Chỉ mở miệng, giọng nói vô cùng phẫn nộ, ở hắn xem ra, nếu như không phải tình báo của Chu Phúc Thái sai lầm thì làm sao hắn lại có thể biến thành bộ dạng như thế này?
Không riêng gì Cửu Chỉ mà ngay cả Liên Hoa cũng vô cùng giận dữ, tình báo nói rằng Bùi Đông Lai chỉ là công phu mèo cào.
Ở hắn xem ra, nếu như công phu của Bùi Đông Lai là mèo cào như lời nói của Chu Phúc Thái thì người tự xưng là cao thủ như hắn nên nhảy xuống sông Hoàng Phổ đi.
- Cửu Chỉ, Liên Hoa, ta và lão đại của các ngươi có quen biết với nhau, các ngươi...
Mắt thấy Cửu Chỉ và Liên Hoa lộ ra bộ dạng đằng đằng sát khí thì Chu Phúc Thái liền ăn nói lộn xộn.
"Bá!"
Chu Phúc Thái không mở miệng thì thôi, tới lúc mở miệng thì Cửu Chỉ liền tức điên lên, hắn nén đau rút thanh chủy thủ bên hông ra.
- Để cho ta tới.
← Ch. 114 | Ch. 116 → |