← Ch.166 | Ch.168 → |
Dựa theo sự sắp xếp của người chủ sự, bên chiếc bàn chính giữa trung tâm kia ngoại trừ Phó Dong, Tào Nghiễm Giang cùng Dương Kiến ngồi phía ngoài, còn có vài vị quan viên cấp sở, còn lại là Liễu Nguyệt, Quý Hồng cùng Phương Hiểu Hồng, ba đại diện của giới thương nhân.
Ba người này dc mời tới cũng không phải vì thân phận của các nàng rất hiển hách trong giới doanh nhân, mà vì các nàng đều là nữ nhân, nữ nhân xinh đẹp. Lãnh đạo đi ăn cơm thích nữ nhân xinh đẹp đi cùng.
Bởi vì Quý Hồng không tới tham gia, mà Liễu Nguyệt lại đặc biệt ngồi ở bên cạnh Bùi Đông Lai nên thời điểm hiện tại, bàn trung tâm đang thừa 2 chỗ ngồi.
Mà hôm nay, bàn chỗ Bùi Đông Lai ngồi, có vẻ lại thiếu ghế.
- Ngô Vũ Trạch, cậu đến ngồi bên cạnh cha cậu đi.
Mắt thấy chỗ ngồi có vẻ không đủ, Phương Hiểu Hồng nhìn quét qua bàn bên cạnh một cái, cuối cùng đi đến bên Ngô Vũ Trạch, mỉm cười nói, giọng nói lại là không cho phép chối từ.
Thân là một nhân vật đại biểu trong giới cho vay nặng lãi của Chiết Giang, Phương Hiểu Hồng đối với Ngô gia của Hàng Châu cũng không lạ lẫm gì, thậm chí nàng còn biết Ngô Vũ Trạch khá rõ.
Hết thảy, không phải vì Ngô gia ở Hàng Châu huy hoàng ở bên ngoài, mà bởi vì người sắp thành con dâu của Tô Thi Vận đã từng là người yêu của Ngô Vũ Trạch.
Nhìn thấy Phương Hiểu Hồng khinh thường Ngô Vũ Trạch quá đáng, mọi người ngồi đây đều có chút cảm thấy khó chịu.
Nghe thấy lời nói của Phương Hiểu Hồng, lại nhìn bộ dáng cao cao tại thượng kia, Ngô Vũ Trạch tự giễu mình một cái rồi chuẩn bị đứng dậy.
- Vũ Trạch, ngồi đi
Thấy Ngô Vũ Trạch sắp đứng dậy, Bùi Đông Lai mỉm cười vỗ vỗ lên vai Ngô Vũ Trạch, ý bảo Ngô Vũ Trạch không cần để ý.
"Bá"
Nghe thấy lời của Bùi Đông Lai, cả Phó Dong và Cổ Bồi Nguyên đều đem ánh mắt hướng về phía hắn, chân mày của Phương Hiểu Hồng trong nháy mắt nhíu lại, tỏ vẻ tức giận.
- Phương tổng, xin hỏi 1 câu?
Nhận thấy sự tức giận của Phương Hiểu Hồng, Bùi Đông Lai không hề để ý chút nào, cười nhạt, hỏi:
- Xin hỏi, buổi tiệc hôm nay là do ngài chủ trì sao?
- Cậu có ý gì?
Toàn trường, tất cả mọi người đều biết, buổi tiệc hôm nay là do Đông Hải, Chiết Giang, Giang Tô ba khu cùng cử hành, chủ ý lấy TP Đông Hải làm nơi tổ chức. Bùi Đông Lai hỏi như vậy khiến sắc mặt Phương Hiểu Hồng trở nên cực kỳ khó coi, giọng nói hoàn toàn lạnh xuống.
- Nếu như cô là người chủ trì, côbảo huynh đệ của tôi đứng lên thì đó là việc phải làm...
Bùi Đông Lai vừa nói vừa khẽ nheo mắt.
- Nếu như không phải côchủ trì, vậy côlấy tư cách gì bảo huynh đệ của ta đi chỗ khác?
- Cậu...
Nghe thấy lời của Bùi Đông Lai nói, Phương Hiểu Hồng giận đến thiếu chút nữa thì hộc máu, thân là tình nhân của Tào Nghiễm Giang, cộng thêm lá cờ đệ nhất cho vay nặng lãi ở Chiết Giang, đã khi nào hắn gặp vũ nhục như thế?
- Hừ!
Thấy Phương Hiểu Hồng bị Bùi Đông Lai làm cho giận đến run người, nụ cười trên mặt Cổ Bồi Nguyên không sót lại chút nào, không nặng không nhẹ khẽ hừ 1 tiếng.
- Phương Tổng, cô qua chỗ khác ngồi cũng được mà.
Mắt thấy sắc mặt Cổ Bồi Nguyên có chút khó coi, Tào Nghiễm Giang vội vàng hướng Phương Hiểu Hồng nói, hắn hiểu rất rõ Cổ Bồi Nguyên hôm nay đến đây là vì Bùi Đông Lai, Phương Hiểu Hồng gây hấn với Bùi Đông Lai, chẳng khác nào đập vào mặt Cổ Bồi Nguyên.
- Tôi biết rồi, Tào tỉnh trưởng...
Phương Hiểu Hồng mạnh mẽ ngăn chặn cơn tức trong nội tâm, hướng về phía Tào Nghiễm Giang trả lời một câu, sau đó hướng ánh mắt lạnh lung, quét qua mặt Bùi Đông Lai và Ngô Vũ Trạch.
Mặc dù hận không thể lập tức đem Bùi Đông Lai và Ngô Vũ Trạch thiên đao vạn quả, nhưng Phương Hiểu Hồng cũng biết trước mắt không phải lúc tức giận, cho nên đành bấm bụng rời đi, tiến đến cái bàn ở phía Phương Chấn đang ngồi.
Khi Phương Hiểu Hồng rời đi, bàn chỗ Bùi Đông Lai ngồi lập tức trở nên trầm mặc, Phó Dong âm thầm quan sát Cổ Bồi Nguyên, mà Đông Phương Lãnh Vũ T thì bĩu môi, mặt tỏ vẻ khinh thường. tiểu la lị Đông Phương Uyển Nhi thì giống như đã phát hiện ra tân lục địa, sắc mặt tràn đầy vẻ tò mò nhìn Bùi Đông Lai.
- Cậu trau trẻ thanh niên gọi là Bùi Đông Lai thật cuồng.
- Đúng thế, dám chính diện đối đầu Phương Hiểu Hồng.
- Bằng vào sự bảo hộ của Liễu Nguyệt và Cổ Bồi Nguyên, tự nhiên là hắn có tư cách.
- Hắn quả thật có tư cách, nhưng mà Ngô gia thì có thể bị xong đời.
Bàn của Bùi Đông Lai thì trầm mặc, những bàn khác thì lại thấp giọng nghị luận.
Nghe thấy bên tai những lời nghị luận của các bàn khác, Ngô Vũ Trạch không nhịn được đưa mắt nhìn cha mình là Ngô Sinh một cái, thấy Ngô Sinh vẻ mặt xám như tro, khe khẽ thở dài.
Bùi Đông Lai thấy thế, không có nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Ngô Vũ Trạch, nhưng trong lòng thì quyết định phải đem Phương gia nhổ tận gốc!
Cảm nhận được lực lượng từ lòng bàn tay Bùi Đông Lai truyền đến, Ngô Vũ Trạch ngẩng đầu, giống như mọi ngày, nở ra một nụ cười nhẹ.
- Cổ hiệu trưởng, người xem, tất cả mọi người đang đợi ngài nói vài lời đó.
Phó Dong là người lên tiếng đầu tiên phá vỡ sự trầm mặc, cố gắng để cho Cổ Bồi Nguyên phát biểu, sau đó thì đề nghị tụ hội bắt đầu.
Cổ Bồi Nguyên ôn hòa nói
- Bàn về cấp bậc, mọingười đều là quan cấp Tỉnh, Bộ, tatôiđây chẳng qua chỉ là một lão đầu tử sắp vào quan tài. Bàn về thân phận, ông... Phó Dong mới đúng là người chủ trì tụ hội lần này, mà tôi còn thuộc diện không mời mà đến, vô luận là phương diện nào, cũng không đến phiên lão đầu tôimở miệng nói chuyện.
Ngạc nhiên nghe thấy lời của Cổ Bồi Nguyên, nụ cười của Phó Dong lập tức trở nên lúng túng, mà Tào Nghiễm Giang trong nháy mắt nhíu mày, hiển nhiên, hắn biết hành động vừa rồi của Phương Hiểu Hồng đã tương đương với gián tiếp đắc tội Cổ Bồi Nguyên. Điều này làm cho hắn hết sức buồn bực.
- Nếu Cổ hiệu trưởng nói vậy, tôi đây đành da mặt dầy nói một hai câu.
Sau khi lúng túng qua đi, Phó Dong xác định được Cổ Bồi Nguyên chắc chắn sẽ không đứng dậy mở miệng, cũng không ôm hi vọng xa vời, mà thực hiện đúng theo kế hoạch, theo lời hắn nói mà tuyên bố tụ hội bắt đầu.
Thoại âm rơi xuống, thấy Cổ Bồi Nguyên trầm mặc không nói, Phó Dong bưng chén rượu, đứng lên nói 2 câu đơn gian, sau đó tiếng vỗ tay rào rào vang lên, mọi người lập tức cùng nâng chén.
Sau khi chén rượu thứ nhất vừa cạn, dạ tiệc chính thức bắt đầu.
Chẳng qua là dạ tiệc không có náo nhiệt như dự đoán. Mọi người chỉ ăn qua qua, còn tất cả sự chú ý vẫn dồn lên phía chiếc bàn Bùi Đông Lai đang ngồi. Mặc dù kẻ chủ trì buổi tiệc hm nay là Phó Dong đã nhiều lần mỉm cười mở lời. nhưng không khí vẫn diễn ra hết sức trầm mặc.
Ước chừng 10 phút sau.
Bùi Đông Lai hướng về phía Cổ Bồi Nguyên đang trầm mặc, nói:
- Lão hiệu trưởng, ngài cùng chư vị lãnh đạo chậm rãi thưởng thức, cháu cùng với Ngô Vũ Trạch ra ngoài hóng mát một chút.
- Tiểu cô, cháu cũng đi, nơi này thật là quá buồn bực.
Nghe thấy lời của Bùi Đông Lai, Đông Phương Lãnh Vũ không đợi Cổ Bồi Nguyên đáp lời, liền đứng dậy hướng về phía Liễu Nguyệt tiền trảm hậu tấu.
- Ta và các cậu cùng đi.
Cổ Bồi Nguyên vừa nói, xong cũng lưu lại cho Phó Dong vài phần mặt mũi, quay lại nói với trợ lý Trương Thụy:
- Tiểu Trương, cậu giúp ta bồi tiếp các lãnh đạo.
Vừa dứt lời, ko đợi Phó Dong kịp mở lời, Cổ Bồi Nguyên lập tức đứng lên.
Nhất thời, Phó Dong và một ít đại lão quan trường vẻ mặt trở nên khó coi, đồng thời còn có một cảm giác cụt hứng.
Mà Cổ Bồi Nguyên cũng ko để ý nhiều như vậy, trực tiếp mang theo Bùi Đông Lai, Ngô Vũ Trạch cùng Đông Phương Lãnh Vũ rời khỏi phòng ăn.
Cùng lúc đó, Phương Hiểu Hồng đang kéo Phương Chấn đi về phía góc phòng rửa tay.
- Lão bất tử này thật là cậy già lên mặt.
Nhìn Bùi Đông Lai cùng Cổ Bồi Nguyên rời đi, Phương Hiểu Hồng hận đến nghiến răng:
- Còn có cả Bùi Đông Lai I và Ngô Vũ Trạch kia nữa, bọn hắn thực sự cho rằng có Cổ Bồi Nguyên làm chỗ dựa thì không ai chọc được vào bọn hắn sao?
- Hiểu Hồng, lão già kia là cậy già lên mặt, đừng chấp nhặt, coi như cho Tào Tỉnh trưởng chút mặt mũi.
Phương Chấn vừa nói, đột nhiên đổi giọng, vẻ mặt lạnh lẽo nói:
- Còn con thỏ chết nhát Bùi Đông Lai kia, trước hết cứ để cho hắn đắc ý đi, đợi ta cùng Quý Hồng liên thủ thu thập Liễu Nguyệt, sau đó sẽ quay lại từ từ chơi hắn.
- Ca, Cổ Bồi Nguyên lão già kia nghe nói là một người nhiều mưu trí, nếu hắn che chở cho Bùi Đông Lai kia, chỉ sợ có chút khó đối phó.
Mặc dù cho Phương Hiểu Hồng hận không lập tức lột da được Bùi Đông Lai, nhưng nàng vẫn hiểu rất rõ ràng, có Cổ Bồi Nguyên che chở cho Bùi Đông Lai, người có thể động vào Bùi Đông Lai rất ít.
- Hiểu Hồng à, chính diện đấu quả thực rất khó đối phó, nhưng vẫn có ám đấu mà.
Phương Chấn cười lạnh nói:
- Cái thế giới này tai vạ vẫn luôn khó tránh khỏi, vận khí kém thì có khi uống nước cũng có thể sặc chết.
- Ý của anh là?
Phương Hiểu Hồng trong lòng cả kinh, mơ hồ đoán được cái gì.
- Khi Liễu Nguyệt xong đời, chính là lúc tiểu tử này nạp mạng.
Phương Chấn sát ý nghiêm nghị, đúng là đối với Bùi Đông Lai đã động sát tâm.
Phương Hiểu Hồng hiểu được Phương Chấn muốn dùng vài mánh khóe không thể lộ ra ánh sáng, không nhịn được nhắc nhở một câu:
- Anh, theo Thế Vinh nói, tiểu tử kia công phu không tệ, anhcó phái người động thủ, nhất định phải chọn người đáng tin vào, không được để lộ chút phong thanh nào.
- Hiểu Hồng, những chuyện như thế này em không cần quan tâm, anh sẽ an bài thật tốt.
Phương Chấn làm ra một bộ nắm được tất cả mọi chuyện trong tay.
Phương Hiểu Hồng gật đầu, lại nhớ ra cái gì đó, nói:
- Không riêng gì con thỏ chết nhát Bùi Đông Lai kia, còn có phế vật Ngô gia kia nữa, theo em thấy, Ngô gia không cần thiết phải tồn tại ở Hàng Châu nữa.
- Lấy địa vị của em trong Thương giới ở Chiết Giang, chỉnh lại Ngô gia không phải là chuyện trong nháy mắt sao?
Phương Chấn buông một câu.
Nghe được lời Phương Chấn nói, cơn tức giận trong lòng Phương Hiểu Hồng hơi tiêu tán một chút, sau đó không nhịn được, hỏi một câu:
- Đúng rồi anh, anh và Quý Hồng ước định khi nào thì bắt đầu động thủ với Liễu Nguyệt?
- Đã bắt đầu động thủ.
Phương Chấn cười âm lãnh.
- Hiểu Hồng, em xem, không đến 10 phút đồng hồ, Liễu Nguyệt con đàn bà kia tuyệt đối sẽ rời khỏi chỗ ngồi.
- Hả?
Ngạc nhiên nghe được lời của Phương Chấn, Phương Hiểu Hồng sửng sốt, sau đó không nhịn được đưa mắt sang phía Liễu Nguyệt.
Tại phương xa, Liễu Nguyệt lấy từ túi đeo trên vai ra một chiếc điện thoại, sau khi đọc nội dung tin nhắn xong, chân mày trong nháy mắt, đôi chân mày lại nhíu lại với nhau.
Trầm ngâm trong chốc lát, Liễu Nguyệt trực tiếp đứng lên:
- Các vị lãnh đạo, xin lỗi, tôi phải gọi một cuộc điện thoại.
Dứt lời, Liễu Nguyệt không đợi Phó Dong đáp lại, lập tức dẫn Đông Phương Uyển Nhi rời đi, vẻ mặt ngưng trọng không nói gì, nhịp bước có vẻ hơi lo lắng.
- Uyển Nhi, cháu ở nơi này đợi cô cô, cô cô đi gọi điện thoại.
Ra khỏi phòng ăn, Liễu Nguyệt điều chỉnh lại sắc mặt một phen rồi mỉm cười nói với Đông Phương Uyển Nhi.
- Cháu biết rồi cô cô.
Dường như nhận ra Liễu Nguyệt có cuộc điện thoại hết sức quan trọng, Đông Phương Uyển Nhi biết điều gật gật đầu, đi vào trong phòng tiếp khách.
Thấy Đông Phương Uyển Nhi đi vào trong phòng tiếp khách, Liễu Nguyệt trực tiếp bấm một số điện thoại, trầm giọng hỏi:
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
- Liễu Tiểu thư, vừa mới nhận được tin tức, món hàng từ Mỹ của chúng ta bị bọn hải tặc đoạt được trên vùng biển quốc tế.
Bên đầu bên kia, thủ lĩnh của Huyết Sát trả lời.
- Cậu lập tức dẫn người hành động, bằng mọi giá phải đem hàng đoạt lại!
Liễu Nguyệt lạnh lùng hạ lệnh, giọng nói không thể nghi ngờ.
Điệu Hổ Ly Sơn, Gió Lớn... lên.
← Ch. 166 | Ch. 168 → |