Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 226

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 226: Không sợ ngạo khí, chỉ sợ có sát khí
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Sáng sớm, khi mặt trời đã mọc, Bùi Đông Lai không hề gián đoạn thói quen luyện công buổi sáng, giống như mọi ngày hắn tỉnh dậy thay bộ đồ thể thao đi ra biệt thự, bắt đầu buổi luyện công sáng.

Cũng như rất nhiều khu nhà giàu khác, khu biệt thự Chung Sơn có rất nhiều biệt thự nhưng cũng không có nhiều người. Các biệt thự nơi đây phần lớn thời gian đều bỏ không, những người ở biệt thự phần lớn là các người giàu nuôi dưỡng chim hoàng yến. (DG: chắc là chăn bồ về bỏ đây quá)

Đối với những cô gái này, bọn họ thích chính là quần áo hàng hiệu, giày xịn, trang sức, họ để ý chính là làn da, dáng người của mình còn có 2 con sò giữa đùi. (DG: nguyên văn là mộc nhĩ nhưng mà dịch thành sò cho nó thuần khiết)

Bọn họ có thể dùng phần lớn thời gian đi spa, cũng có thể vì giảm béo mà không ăn cơm chỉ ăn trái cây trừ bữa, thậm chí vì để cho đại gia bao nuôi không chê, không vứt bỏ mình, họ còn học cả phương pháp nuôi sò. (DG: ôi mẹ ơi chết cười)

Thế nhưng... Bọn họ chắc chắn sẽ không hao phí thời gian đi luyện công buổi sáng.

Bởi vì họ cảm thấy làm thế là lãng phí thời gian.

Nguyên bản số người ở trong khu biệt thự Chung Sơn cũng rất ít, thêm vào những cô gái bao này rất thích ngủ nướng, khi Bùi Đông Lai rời biệt thự bắt đầu luyện công buổi sáng, cả khu biệt thự rộng lớn có vẻ cô cùng hiu quạnh dường như không nhìn thấy người tập thể dục buổi sáng.

Bùi Đông Lai không hề để ý tất cả những điều này, hắn tiếp tục chạy thể dục, sau đó dựa theo cách huấn luyện hắn lúc trước của Jason dùng tốc độ nhanh nhất tiến lên, cả người uyển chuyển như một đạo mị ảnh làm cho người ta không thấy hành tung của hắn.

Chạy như điên gần 20 phút, Bùi Đông Lai dừng bước ở một địa phương vẳng vẻ.

Lúc này, mặt trời chậm rãi mọc lên ở phia đỉnh núi, nhuộm bầu trời bởi ánh rạng đông, trên người của Bùi Đông Lai toát ra một cỗ sương trắng, sương trắng bao phủ toàn thân hắn, làm cho người ta nhìn vào có cảm giác như tiến vào tiên cảnh.

- Lão bản thần mến, cảnh giới của cậu lại có sự tăng lên.

Khi trên người Bùi Đông Lai toát ra sương trắng bị gió thổi đi, Quý Hồng ở không xa mặc một bộ đồ thể thao màu đỏ xuất hiện.

Trước khi Bùi Đông Lai chấm dứt việc chạy như bị anh tào đuổi theo Quý Hồng cũng vừa mới bắt đầu việc luyện công buổi sáng.

Thấy được Bùi Đông Lai chạy như điên, trong nội tâm nàng vừa động, dốc toàn bộ tốc độ cố gắng đuổi theo Bùi Đông Lai nhưng mà cảnh giới của nàng so với Bùi Đông Lai kém hơn nên căn bản không thể đuổi kịp Bùi Đông Lai.

Lúc này, thấy chung quanh thân thể của Bùi Đông Lai toát ra sương trắng, trên mặt nàng vẫn toát ra vẻ yểu điệu tươi cười, bât quá sâu trong con mắt vẫn lóe lên sự kinh ngạc.

Đồng dạng là cao thủ Ám Kính, nàng rất rõ ràng, vừa rồi trong quá trình Bùi Đông Lai chạy như điên đã phong bế toàn bộ lỗ chân lông để không cho tinh khí hóa thành mồ hôi tiết ra ngoài, mà là chờ đến khi kết thúc việc chạy mới buông lỗ chân lông, tạo thành cảnh sương mù vờn quanh như lúc này.

Thông thường thì cao thủ mới bước vào Ám Kính, thì có thể khi cùng người quyết đấu phong bế lỗ chân lông không cho tinh khí tiết ra ngoài làm cho toàn thân lực lượng tập trung vào một kích tạo thành một kích toàn lực.

Bùi Đông Lai có thể vừa chạy mà vẫn phong bế lỗ chân lông, sự khống chế lực lượng này không phải người mới bước vào Ám Kính có thể thực hiện được.

- So với cô mà nói thì vẫn có chút chênh lệch.

Bùi Đông Lai cũng thấy Quý Hồng đuổi theo phía sau mình như lúc này trên mặt nàng không hề có một giọt mồ hôi, cười nói.

- Luận về cảnh giới thì cậu còn kém ta một chút.

Quý Hồng vừa cười vừa bước về phía Bùi Đông Lai:

- Bất quá về quyết chiến, thực lực của cậu cũng không kém gì ta, nếu không vừa rồi ta đã đuổi kịp cậu.

Bùi Đông Lai dở khóc dở cười.

Bởi vì tố chất thân thể hắn thật sự quá biến thái, cộng thêm hắn kết hợp việc tập luyện nội công và ngoại công, đã giúp hắn khôi phục một số kỹ xảo chiến đấu của Tiêu Phi đã giúp hắn trong cùng cảnh giới là vô địch, mặc dù gặp phải cao thủ Ám Kính đại thành cũng sẽ không rơi vào hạ phong.

- Nếu như đồng ý sử dụng súng, thì ta thà đi mua khối đậu hũ đập đầu tự sát cũng không cùng cậu quyết đấu.

Quý Hồng bổ súng thêm một câu, nàng biết Bùi Đông Lai một mình huyết tẩy dong binh đoàn Seberia, lúc biết được tin tức ấy nàng cũng cực kỳ rung động.

- Nếu như sử dụng vũ khí lạnh thì khó mà nói được.

Bùi Đông Lai biết Quý Hồng là đồ đệ của Cô Độc Phong Ảnh, biết nàng có một tay kiếm thuật tuy chưa phải là xuất thần nhập hóa nhưng mà nếu kết hợp với Ám Kính thì cho dù hắn vận dụng vũ khí lạnh cũng không nắm chắc thắng được nàng.

- Lão bản thân ái, cậu đã nói như thế không bằng chúng ta luận bàn một phen?

Quý Hồng cười xấu xa nói:

- Ta dùng kiếm, cậu dùng tay không, thế nào?

Bùi Đông Lai một đầu hắc tuyến.

- Nếu không thì ta sử dụng kiếm, cậu dùng song tiết côn của mình?

2 mắt Quý Hồng mị mị nhìn Bùi Đông Lai.

- Cút.

Bùi Đông Lai tức giận mắng.

"Khanh khách..."

Nghe được tiền Bùi Đông Lai chửi bới, Quý Hồng không giận mà lại cười đầy dâm đãng (nguyên văn là thế đó) sau khi ngưng cười nàng bình tĩnh nói:

- Ngày hôm qua cậu nói Trần Quốc Đào muốn dẫn cậu đi đại đội đặc chủng, lúc nào mới đi?

- Sau khi luyện công buổi sáng xong thì qua.

Bùi Đông Lai nghĩ nghĩ nói:

- Cô tiếp tục lưu lại Giang Ninh đi, để Liễu tỷ về Đông Hải trước.

- Tốt.

Quý Hồng hiểu rõ việc Diệp Tranh Vanh rất muốn trừng phạt Dương Sách, Bùi Đông Lai muốn nàng lưu lại là vì ngư ông đắc lợi.

- Nếu ta đoán không sai, hôm nay ta đi sẽ bị kiểm tra, nếu không chúng ra luận bàn làm nóng người?

Bùi Đông Lai chủ động đưa ra đề nghị.

Lần này.

Quý Hồng trừng mắt nhìn hắn:

- Cút.

Bùi Đông Lai cười hắc hắc, không nói gì nữa, giống như mọi ngày lại luyện tập bộ quyền pháp vô danh mà Bùi Vũ Phu đã dạy.

- Đại đội trưởng đặc khu Giang Ninh là Ngưu Lỗi, là cháu của Ngưu Chí Quân.

Khi Bùi Đông Lai đánh xong một bài quyền, Quý Hồng bỗng nhiên mở miệng nhắc nhở.

"Nga?"

Bùi Đông Lai dừng lại, như có suy nghĩ gì.

- Ở trong mắt của người dân, quân đội là anh hùng bảo vệ quốc gia, trong mắt người cầm quyền, quân nhân là súng, quân nhân dùng hài cốt của mình xây dựng nên giang sơn của họ.

Quý Hồng như nghĩ đến điều gì đó, nụ cười trên môi chợt biến mất, giọng nói mang theo vài phần lãnh ý:

- Diệp Cô Thành còn như thế huống hồ là một đại đội trưởng quân khu đặc chủng, cậu cẩn thận một chút, đừng để lật thuyền trong mương.

- Nếu như hắn đem mình như là một gã quân nhân, ta sẽ dành cho hắn đủ sự tôn trọng.

Bùi Đông Lai cười nhạt.

Bùi Đông Lai tuy không nói nửa câu sau nhưng Quý Hồng trong lòng lại vì Ngưu Lỗi mà mặc niệm.

7h40', Bùi Đông Lai đến cửa của quân khu Giang Ninh.

- Xin xuất trình giấy tờ.

Tên lính gác cũng không biết thân phận của Bùi Đông Lai, thấy hắn dừng xe bèn lập tức tiến lên hỏi.

Mặc dù Bùi Đông Lai nhìn ra tính của mình và Trần Quốc Hòa rất hợp nhau, đối với hắn cũng rất thưởng thức, nhưng hắn vẫn mỉm cười đem giấy căn cước đưa cho lính gác.

"Bá!"

Chứng kiến trên căn cước của Bùi Đông Lai viết 3 chữ "Bùi Đông Lai" thì 2 mắt tên lính gác đột nhiên mở to ra sau đó đem căn cước trả lại cho Bùi Đông Lai rồi cúi chào.

Sở dĩ hắn làm như vậy bởi vì sáng nay có người phân phó hắn, có một người tên là Bùi Đông Lai sẽ tiến vào quân khu, cấp trên yêu cầu cho hắn tự do ra vào.

- Cảm ơn.

Mắt thấy tên lính gác ra hiệu được phép đi, Bùi Đông Lai mỉm cười cảm ơn, lái chiếc Mercedes-Benz s350 Quý Hồng lái hôm qua đi vào quân khu.

Sau khi tiến vào quân khu, Bùi Đông Lai một đường thông suốt không ai hỏi hắn, còn cúi chào hoanh nghênh. Mà lính gác ở các vị trí bí mật cũng không xuất hiện.

Dọc theo đường đi trong quân khu, Bùi Đông Lai đi ô tô tới khu nhà của sĩ quan cao cấp.

- Đông Lai, thủ trưởng đợi cậu đã lâu.

Thấy Bùi Đông Lai nhảy xuống xe, cảnh vệ của TRần Quốc Đào vừa cười cùng Bùi Đông Lai chào hỏi.

- Tôi sợ ảnh hướng tới Trần gia gia, không dám đến quá sớm.

Bùi Đông Lai xấu hổ cười.

Chung Cương cười nói:

- Mấy năm trước mỗi ngày thủ trưởng đều dậy từ sáng sớm để bắn súng, hiện tại không luyện súng nữa mà luyện quyền.

- Thân thể người già tập quyền rất thích hợp.

Chung Cương vừa dứt lời, Trần Quốc Đào từ trong đi ra. Trần Quốc Đào mặc một thân quân trang ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi mạnh mẽ.

- Thủ trưởng tốt.

Mặc dù vừa làm trò trước mặt Chung Nhất xưng hô Trần Quốc Đào là gia gia, nhưng mà khi nhìn thấy Trần Quốc Đào, Bùi Đông Lai vẫn cúi đầu xưng hô thủ trưởng.

"Ha ha..."

Dường như đối với biểu hiện của Bùi Đông Lai thì Trần Quốc Đào rất hài lòng, hắn cười ha ha nói:

- Đi, lão tử mang cậu đi trại huấn luyện lính đặc chủng.

Lời nói của Trần Quốc Đào làm Bùi Đông Lai ngẩn ra.

Bởi vì ở xã hội bây giờ khi lãnh đạo đi ra ngoài đều là tiền hô hậu ủng, có người xách cặp, mở cửa xe, mà Trần Quốc Đào đều bỏ qua chỉ đem mình hắn đi quân doanh.

Hai loại cách nhau một trời một vực.

Hiểu được điều này, ánh mắt Bùi Đông Lai nhìn Trần Quốc Đào nhiều thêm vài phần tôn kính, không nói một lời theo Trần Quốc Đào đi vào xe.

Ô tô khởi động, một vài tòa nhà xung quanh chính là cha vợ của Dương Sách, Hầu Đông Bình, bên trong không ít quan lớn của quân khu nhìn chiếc ô tô chạy phía xa đều có vẻ suy nghĩ, nhưng không biết được trong lòng họ nghĩ điều gì.

Xe chạy ra khỏi quân khu, ở đó đã sớm có 4 chiếc xe việt dã đợi sẵn, hai trước hai sau, bên trong xe việt dã đều là cảnh vệ binh phụ trách bảo vệ Trân Quốc Đào, tuy rằng Trần Quốc Đào không thích phô trương nhưng thân phận hắn dù đi đâu cũng cần người bảo vệ.

- Đông Lai a, đại đội lính đặc chủng kia, cả một đám thằng nhãi con, ai cũng kiêu ngạo vì không muốn để bọn chúng cảm thấy cậu là lão tử cố ý nhét vào bọn chúng nên khi đến đó cậu dùng cứ dùng toàn lực, hảo hảo dạy dỗ bọn chúng cho lão tử.

Thấy cảnh vệ viên đi theo, Trần Quốc Đào cũng không có để ý mà híp mắt cười.

Nói xong những câu này, cặp mắt sắc bén của Trần Quốc Đào lóe lên vẻ chờ mong, hiển nhiên hắn thực sự muốn biết Bùi Đông Lai mạnh đến mức nào.

- Vâng thưa thủ trưởng

Bùi Đông Lai trả lời ngắn gọn, đầy vẻ quân nhân, nhưng trong lòng thẫm nghĩ: "Không sợ ngạo khí, chỉ sợ có sát khí."

...

...

Crypto.com Exchange

Chương (1-529)