Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 261

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 261: Mãnh Long Quá Giang (5)
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Đêm đã khuya, có lẽ là bởi vì sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của người dân, tiếng còi cảnh sát bắt đầu giảm dần xuống.

Bất quá, tại sân bat, bến tàu vẫn trong tình trạng bị phong tỏa, tất cả những người muốn rời đi đều phải tiếp nhận kiểm tra cực kỳ nghiêm khắc.

Ngoài ra, cảnh sát áp dụng một đợt hành động truy quét tên là "Gió thu", tiến hành kiểm tra đối với các hội sở tiêu khiển, các dịch vụ mát xa, khách sạn của Nam Cảng.

Mục đích kiểm tra chỉ có một —— đó là tìm ra Bùi Đông Lai!

Bùi Đông Lai thông qua con đường đặc thù biết được hết thảy chuyện này, hắn cũng không có bị dọa sợ trốn chui trốn nhủi, ngược lại, hắn một mình lái ô tô rời khỏi cứ điểm bí mật của người phụ trách tập đoàn Đông Hải cung cấp, đã tới bờ biển.

Dưới ánh trăng nhu hòa rải trên mặt biển, tạo thành một dải ngân quang đẹp mắt, sóng biển đánh vào trên đá ngầm tạo thành bọt sóng văng khắp nơi, tiếng sóng biển phá vỡ vẻ yên lặng của bờ biển.

Trên đường lớn cạnh bờ biển, một chiếc Alpha Romeo lẳng lặng đậu ở bên đường, Bùi Đông Lai rất dễ dàng tìm thấy.

Trong chiếc xe thể thao, Ôn Nhã Hinh nhìn mặt biển xa xa, hút một điếu thuốc dành cho nữ giới, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Gió biển thổi qua, thổi lên mái tóc dài nhuộm màu đỏ của nàng, nương theo ánh trăng, có thể thấy rõ trên khuôn mặt quyến rũ cùng ôn nhu của nàng lưu lại vài vệt nước mắt.

Xa xa nhìn thấy chiếc Alpha Romeo, Bùi Đông Lai cũng không nóng lòng tới gần chiếc ô tô, mà là cẩn thận xem xét chung quanh một phen, sau khi xác định không có mai phục, mới tiến lại gần chiếc ô tô.

Thông qua gương chiếu hậu thấy được một chiếc Passat tầm thường dần dần đến gần, Ôn Nhã Hinh dần dần lấy lại tinh thần, thu hồi ánh mắt, bắn tàn thuốc lên không trung, tàn thuốc bay trên không trung thành một vòng cung xinh đẹp sau đó bị gió thổi đi.

Ô tô vừa dừng lại, Bùi Đông Lai không đợi Ôn Nhã Hinh xuống xe, liền bước xuống xe, trực tiếp đi tới trước cửa sổ xe thể thao Alpha Romeo, nhìn Ôn Nhã Hinh một cái.

Thấy Bùi Đông Lai đến gần, Ôn Nhã Hinh chủ động xuống xe.

Có lẽ là bởi vì nàng ăn mặc quá phong phanh, cũng có lẽ là bởi vì hết thảy chuyện đã phát sinh tối nay khiến cho lòng nàng lạnh như băng, lúc nàng xuống xe theo bản năng làm ra một động tác ôm ngực, cố gắng xua tan cái lạnh.

Sau đó, nàng cởi bỏ giày cao gót, đi tới trước lan can trên con đường đón gió biển, hai tay chống ở trên lan can.

- Nếu như tôi không có đoán sai, cô hẳn là người nằm vùng của Phương Khôn ở bên cạnh Tương tiên sinh?

Bùi Đông Lai đi theo Ôn Nhã Hinh đi tới lan can đứng bên cạnh Ôn Nhã Hinh hỏi, giọng nói mặc dù là một bộ dáng hỏi thăm, nhưng trong lòng cơ hồ đã khẳng định điểm này. Nếu như Ôn Nhã Hinh không phải là người của Phương Khôn, không thể nào còn sống cho đến bây giờ, mà sẽ giống như Tương Cương, đều bị giết chết ở núi Thái Bình.

Ôn Nhã Hinh đầu tiên là lắc đầu sau đó lại gật đầu một cái.

Bùi Đông Lai chân mày cau lại, nhất thời không biết ý tứ của Ôn Nhã Hinh.

- Tám năm trước, tôi có may mắn quen biết Tương tiên sinh, hơn nữa cùng ông ấy đi lại với nhau.

Ôn Nhã Hinh không có giải thích, mà là nhìn mặt biển xa xa, phảng phất như lâm vào trong hồi ức, chậm rãi mở miệng nói:

- Mặc dù tôi biết hắn trước kia từng có nữ nhân hơn nữa không chỉ có một người, mặc dù tôi biết tôi đời này cũng không cách nào có thể trở thành vợ chính thức của hắn, nhưng mà tôi lại thành công tiến vào biệt thự Tương gia, hơn nữa còn được Khuynh Nhan yêu quý —— đó là khoảng khắc vui vẻ nhất trong cuộc đời tôi.

"Haizz"

Mặc dù không biết Ôn Nhã Hinh rốt cuộc đang giở trò quỷ gì, nhưng Bùi Đông Lai vẫn kiên nhẫn, hắn không có nóng lòng hỏi Ôn Nhã Hinh rốt cuộc muốn cho hắn cái gì, mà là đốt một điếu thuốc là chờ Ôn Nhã Hinh nói tiếp.

- Tôi là một nữ nhân kiểu bình hoa, không cách nào trợ giúp hắn ở công ty làm một ít chuyện, hắn cũng không cho tôi phải làm việc.

Ôn Nhã Hinh tiếp tục nói:

- Mà vô luận là hắn hay là Khuynh Nhan, đều là công việc bề bộn, bận đến nỗi khó có cơ hội cùng nhau ăn cơm.

- Ngay từ đầu, tôi đã tự nói với lòng mình, thân phận của hắn hiển hách, một mình quản lý công ty khổng lồ như vậy, nuôi sống nhiều người như vậy, bận một chút cũng là chuyện bình thường. Chỉ là, theo thời gian trôi qua, tôi bắt đầu cảm thấy nhàm chán, cuối cùng chuyển thành tịch mịch, cô đơn.

Ôn Nhã Hinh nói tới đây, cười tự giễu:

- Mà tôi cuối cùng cùng rất nhiều nữ nhân giống nhau, không có nhịn được tịch mịch.

Động tác hút thuốc của Bùi Đông Lai nhẹ nhàng ngừng lại.

- Cho tôi một điếu thuốc.

Ôn Nhã Hinh nghiêng đầu sang chỗ khác, xin Bùi Đông Lai một điếu thuốc.

Bùi Đông Lai trầm mặc móc ra hộp thuốc lá, đem một điếu thuốc ném cho Ôn Nhã Hinh.

Ôn Nhã Hinh một tay nhận lấy, dùng bật lửa châm điếu thuốc, hung hăng hút một hơi, để cho ni cô tin tuần hoàn một vòng trong phổi, sau đó phun ra một ngụm khói nồng đậm, động tác rất quen thuộc, vừa nhìn là nhận ra người thường xuyên hút thuốc.

- Năm năm trước, tôi theo hắn tới tham dự một buổi tiệc tối từ thiện quen biết Phương Húc Đông. Một tháng sau, Phương Húc Đông thừa dịp Tương tiên sinh ra nước ngoài một thời gian, bắt đầu gửi tin nhắn cho tôi.

- Sau này, cô đã phản bội Tương tiên sinh?

Bùi Đông Lai mở miệng nói.

- Ừh.

Ôn Nhã Hinh rất dứt khoát thừa nhận điểm này:

- Lúc bắt đầu, bởi vì tôi cho là làm như vậy thật có lỗi với Tương tiên sinh, còn nữa là thân phận đặc thù của Phương Húc Đông, tôi sợ hắn tiếp cận tôi là có mục đích, cho nên, tôi mặc dù có thể nhìn ra Phương Húc Đông đang theo đuổi tôi, tuy nhiên cố ý giữ một khoảng cách với hắn. Giống như trước, tôi sợ sau này Tương tiên sinh biết chuyện này sẽ nổi giận, cho nên vẫn giấu không dám nói.

- Cho đến một năm sau, vào ngày sinh nhật của tôi, Tương tiên sinh bởi vì chuyện tình làm ăn một lần nữa ra nước ngoài, mà Khuynh Nhan thì đi đại lục biểu diễn, tôi một mình ở nhà. Phương Húc Đông gọi điện thoại cho tôi, đầu tiên là chúc mừng sinh nhật tôi, sau đó nói sẽ cho tôi một sinh nhật cả đời khó quên.

- Ngày đó, tôi không có kháng cự lại được hấp dẫn, len lén theo hắn đi ra ngoài, hơn nữa phản bội Tương tiên sinh.

Ôn Nhã Hinh nói tới đây, vẻ mặt hết sức phức tạp, tốc độ hút thuốc càng ngày càng nhanh:

- Ngày thứ hai, tôi rất hối hận, cũng rất sợ. Tôi sợ bị Tương tiên sinh phát hiện chuyện này.

- Bởi vì hối hận, bởi vì sợ, mấy ngày sau Phương Húc Đông một lần nữa hen tôi ra ngoài, tôi cự tuyệt hắn, bất quá, hắn ở trong điện thoại nói cho tôi biết, trên tay hắn có clip giường chiếu của ta. Nếu như tôi muốn cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ, hắn sẽ công bố đoạn clip này lên .

Dường như Ôn Nhã Hinh như nhớ lại tình hình lúc đó, trên mặt lộ ra mấy phần lo lắng, sợ hãi, đồng thời còn kèm theo mấy phần hận ý:

- Bởi vì tôi sợ bị Tương tiên sinh biết chuyện này, bất đắc dĩ, cùng hắn gặp mặt, chuẩn bị nói rõ ràng. Kết quả, thái độ của hắn hết sức cường ngạnh, nói với tôi là phải cùng hắn giữ mối quan hệ cùng với Tương tiên sinh, hai chọn một.

Thanh âm vừa dứt, Ôn Nhã Hinh lộ ta một nụ cười tự giễu cực độ.

- Tôi nhớ được ở trong một quyển sách đã từng gặp một câu nói "Tình dục chính là lối đi tốt nhất vào lòng nữ nhân". Khi ấy, lúc tôi thấy được câu nói kia, còn cho là lối suy nghĩ của tác giả kia không đúng, một chút cũng không phù hợp thực tế. Chỉ là, sau này, tôi mới biết được, câu nói kia đúng là hình dung chuẩn xác nhất đối với nữ nhân.

Ôn Nhã Hinh vẫn đang cười, trong nụ cười ngoài vẻ tự giễu, còn cho người ta có một loại cảm giác thê thảm:

- Nam nhân từ mười tám tuổi đến hai mươi lăm tuổi, ham muốn mạnh nhất, mà nữ nhân lại là từ hai mươi tám tuổi đến ba mươi tám tuổi là lúc ham muốn nhất. Tương tiên sinh bận làm ăn, cùng nhiều chuyện khác, một tuần căn bản mới có một lần muốn ta. Ách, có đôi khi thậm chí một tháng mới muốn ta một lần, hơn nữa hắn mặc dù lão luyện trên thương trường, phương diện kia lại không được, mà Phương Húc Đông lại là thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, năng lực ở phương diện kia cùng kỹ xảo của hắn rất tốt.

- Vụng trộm cùng với Phương Húc Đông được mấy lần, từ lúc bắt đầu tôi vốn ghét bỏ, kháng cự, đến cuối cùng lại hoàn toàn lún sâu, không cách nào tự kiềm chế, hơn nữa đối với hắn còn sinh ra một chút tình cảm.

Ôn Nhã Hinh nói xong, vẻ mặt hết sức phức tạp.

- Tình dục có phải là lối vào lòng phụ nữ nhanh nhất hay không, nữ nhân có phải là không chịu nổi tịch mịch hay không, tôi không biết.

Bùi Đông Lai cau mày, lạnh lùng nói:

- Nhưng tôi nhìn ra được, trong xương tủy của cô chính là đồ đê tiện, một con dâm phụ, cô một chút cũng không đáng được đồng tình.

- Đúng vậy, tôi cũng biết mình là một nữ nhân hạ tiện, căn bản không đáng được đồng tình.

Ôn Nhã Hinh vẫn đang cười, chỉ là nàng cười so với khóc còn khó coi hơn.

Bùi Đông Lai mặt lạnh như tiền, một lần nữa đốt một điếu thuốc lá.

- Tôi biết, cậu muốn biết trong tay tôi rốt cuộc có đồ vật gì, chỉ cần cậu nghe cho hết câu chuyện này, liền sẽ biết.

Dường như Ôn Nhã Hinh nhìn ra được Bùi Đông Lai đã không còn tâm tình nghe nàng kể chuyện, thở dài nói:

- Sau này, lúc tôi dần dần có tình cảm với Phương Húc Đông, hắn bắt đầu lộ ra mục đích thật sự, hắn bắt tôi phải giám thị nhất cử nhất động của Tương tiên sinh.

- Lúc bắt đầu tôi kiên quyết cự tuyệt điểm này, chỉ là, sau này tôi lại khuất phục.

Chẳng biết tại sao, vẻ mặt Ôn Nhã Hinh dần dần bình tĩnh lại:

- Tôi chẳng những trợ giúp hắn nằm vùng bên cạnh Tương tiên sinh mà còn cài đặt máy quay lén ở trong biệt thự Tương gia, hơn nữa còn dựa theo yêu cầu của hắn, ở trên mỗi cái ví da của tôi đều cài đặt máy quay lén —— cứ như vậy, mỗi khi tôi cùng Tương tiên sinh đi ra ngoài, hắn đều có thể biết được nhất cử nhất động của Tương tiên sinh.

- Nói như vậy, trên tay cô có những hình ảnh mà những phản đồ kia giết chết Tương tiên sinh?

Bùi Đông Lai trong lòng vừa động, như hiểu được cái gì.

- Đúng vậy —— lúc đám người A Minh giết chết Tương tiên sinh, tôi theo dõi liền chụp được hình ảnh lúc đó.

Ôn Nhã Hinh gật đầu, móc ra một cái USB đưa cho Bùi Đông Lai:

- Lúc tôi rời khỏi núi Thái Bình, liền trực tiếp đi tới địa điểm hẹn trước với Phương Húc Đông, kết quả phát hiện Phương Húc Đông không có ở đó, cho nên sao chép lại hình ảnh này.

Bùi Đông Lai do dự một chút, không có nói tự mình đã giết chết Phương Húc Đông, mà là nhận lấy USB.

- Tôi mặc dù không biết thân phận chân thực của cậu, nhưng mà tôi tin tưởng, cậu có đồ vật này ở trong tay, nhất định có thể khiến cho Phương Khôn không cách nào trở thành đại ca của Hồng Tinh.

Ôn Nhã Hinh nhìn thẳng vào Bùi Đông Lai nói.

Cảm thụ được vẻ hận ý toát ra trong con ngươi của Ôn Nhã Hinh, Bùi Đông Lai hơi có chút ngạc nhiên, cảm giác không hiểu được Ôn Nhã Hinh nghĩ gì.

Ôn Nhã Hinh cả người run lên, sau đó... Im lặng không nói gì đi tới bên cạnh chiếc xe thể thao Alpha Romeo, mở cửa xe, chui vào.

"Ruỳnh~"

Kèm theo một trận tiếng động cơ đinh tai nhức óc, chiếc Alpha Romeo khởi động, hóa thành một cơn gió lốc thẳng tiến phía trước.

- Thật xin lỗi.

Trong xe thể thao, Ôn Nhã Hinh kìm lòng không đậu nước mắt chảy ra, nàng không có đi sát lề, mà là chân dẫm mạnh chân ga, hướng lan can phía trước vọt tới.

"Rầm!"

Một tiếng va chạm thật mạnh, chiếc Alpha Romeo đạt đến tốc độ cao nhất trực tiếp đụng gãy lan can, lao thẳng tới bờ biển đầy đá ngầm phía trước.

Thấy một màn như vậy, đôi mắt của Bùi Đông Lai khẽ trừng to.

"Bùm!"

Một tiếng nổ thật lớn phá vớ chân trời tối đen, một đạo hỏa quang phóng lên cao, ánh lửa đỏ rực bờ biển, chiếc Alpha Romeo giá trị đắt đỏ biến thành một đống phế tích, mảnh vỡ văng khắp nơi.

Nàng dùng cái chết để chuộc tội.

...

...

*****

Mắt thấy ánh lửa dần biến mất, bóng tối một lần nữa bao phủ bờ biển, Bùi Đông Lai cầm lấy USB mà Ôn Nhã Hinh trước khi chết giao cho hắn, khởi động ô tô rời đi.

"Reng... Reng ..."

Lúc Bùi Đông Lai lái ô tô vào khu vực thành thị, điện thoại trong túi áo của hắn khẽ chấn động.

Bùi Đông Lai một tay lái xe, một tay lấy điện thoại di động ra nhìn, thấy là Phong Diệp gọi điện thoại tới, lập tức ấn nút nghe.

- Bùi tiên sinh, tôi đã bắt được người gọi là A Minh kia, ngài xem nên xử trí như thế nào?

Điện thoại vừa chuyển, Phong Diệp lập tức hồi báo.

Nghe được Phong Diệp hồi báo, Bùi Đông Lai rất dứt khoát nói:

- Cậu lập tức liên lạc với Hàn Ngọc, bảo với hắn cung cấp một địa điểm trong thành phố, sau đó nói cho tôi biết địa điểm, tôi lập tức qua đó.

- Tốt.

Đầu bên kia điện thoại, Phong Diệp cung kính trả lời một câu, sau đó vung tay lên, để cho thủ hạ đánh ngất xỉu A Minh cùng hai gã thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh cho vào rương cất vào cốp phía sau xe ô tô, sau đó dựa theo chỉ thị của Bùi Đông Lai liên lạc với Hàn Ngọc người phụ trách của tập đoàn Đông Hải tại Nam Cảng.

Nửa giờ sau.

Bùi Đông Lai lái ô tô tới một kho hàng của công ty thuộc tập đoàn Đông Hải tại Nam Cảng.

Tại cửa kho hàng, đám người Phong Diệp đã tới trước, thấy Bùi Đông Lai xuống xe, vội vàng nghênh đón:

- Bùi tiên sinh.

Bùi Đông Lai gật đầu, sau đó dắt đám người Phong Diệp tiến vào kho hàng.

Trong kho hàng, A Minh cùng hai gã thành viên thuộc đội bảo vệ Hồng Tinh đều bị đánh hôn mê bất tỉnh, tựa như chó chết nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.

- Làm bọn chúng tỉnh lại.

Bùi Đông Lai đi tới bên cạnh ba người A Minh, ra lệnh.

Nghe được mệnh lệnh của Bùi Đông Lai, một gã thành viên Phong Diệp đã sớm chuẩn bị móc ra chủy thủ tiến phía trước một bước, ngồi xổm xuống, xuất ra chủy thủ trong tay.

"Vù Vù Vù!"

Tiếng xé gió vang lên, tên thành viên Phong Diệp kia dùng chủy thủ ghim vào ngón trỏ của ba người A Minh.

Có câu nói, tay đứt ruột xót.

Ba người A Minh bị tên thành viên Phong Diệp kia ghim vào ngón tay, lần lượt phát ra tiếng kêu to, đột nhiên thức tỉnh.

Nhưng mà.

Sau khi bọn hắn tỉnh lại lại chỉ dám kêu lí nhí.

Dưới ánh đèn bọn hắn đều sợ hãi nhìn đám người Bùi Đông Lai, chính xác là nhìn Bùi Đông Lai cầm đầu đám người.

Hiển nhiên, trong lòng bọn họ đều là rõ ràng, rơi vào tay Bùi Đông Lai, muốn sống đi ra khỏi kho hàng này rất khó!

- Bọn mày bị Phương Khôn mua chuộc, tiềm phục bên cạnh Tương tiên sinh cuối cùng cũng hoàn thành sứ mạng mà Phương Khôn giao cho chúng mày, giết chết Tương tiên sinh.

Mắt thấy vẻ mặt sợ hãi của ba người A Minh nhìn mình, Bùi Đông Lai trước tiên mở miệng nói:

- Cho nên, mày đối với các kế hoạch của Phương Khôn đều là biết rõ, đúng không?

Ba người A Minh mặc dù trong lòng sợ hãi tới cực điểm, nhưng không có mở miệng trả lời, bọn hắn đều rất rõ ràng, một khi mở miệng nói ra sự thật mà nói..., Bùi Đông Lai rất có thể lợi dụng đoạn clip phá hỏng kế hoạch thượng vị của Phương Khôn, bởi như vậy, cho dù Bùi Đông Lai không giết bọn hắn, Phương Khôn cũng sẽ không bỏ qua cho bọn hắn!

- Tao có thể cho chúng mày có cơ hội giữ lại mạng sống.

Thấy cả ba người đều trầm mặc, Bùi Đông Lai một lần nữa mở miệng ngữ xuất kinh nhân.

"Ân?"

Ngạc nhiên nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, ba người A Minh đều là ngẩn ra, sau đó lại dùng một loại ánh mắt hoài nghi nhìn Bùi Đông Lai, tựa hồ không tin tưởng lời nói của Bùi Đông Lai.

- Nhưng là, trong ba người chúng mày, chỉ có thể còn một người sống sót!

Bùi Đông Lai đón nhận ánh mắt hoài nghi của ba tên sau đó bổ sung:

- Người nào mở miệng trước nói cho tao biết toàn bộ kế hoạch của Phương Khôn thì có thể sống còn hai người còn lại thì sẽ vĩnh viễn rời khỏi cái thế giới này!

- Hắc, mày gọi là Bùi Đông Lai đúng không?

Ngạc nhiên nghe được lời nói của Bùi Đông Lai..., A Minh liền biến sắc mặt, trong nháy mắt nhìn rõ dụng ý của Bùi Đông Lai, vẻ mặt cười lạnh nói:

- Ba huynh đệ chúng tao đã rơi vào trong tay bọn mày, muốn chém muốn giết muốn tóc thịt tùy bọn mày. Mày không cần ảo tưởng từ trong miệng chúng tao mà biết được bất cứ chuyện gì. Giống như trước, mày không cần ảo tưởng châm ngòi ly gián, chúng tao sẽ không bao giờ mở miệng.

- Trước khi tới nơi này, tao đã giết chết Phương Húc Đông cùng đồng bọn, cộng dồn lại vượt qua hai mươi mạng. Nếu như chúng mày không muốn tranh thủ cơ hội lần này thì tao không ngần ngại tự thân động thủ lần nữa, cho chúng mày thể nghiệm một chút cái gì mới thật sự sống không bằng chết. Tao từng học được từ huấn luyện viên ma quỷ Jason hơn một trăm lẻ tám loại phương pháp bức cung, tao tin tưởng, làm được điểm này cũng không khó.

Bùi Đông Lai sắc mặt không đổi nhìn A Minh nói cứng miệng, nói:

- Phong Diệp, bắt đầu tính giờ, qua một phút đồng hồ, nói cho tôi biết!

"Bá!"

Một lần nữa nghe được lời nói của Bùi Đông Lai..., bao gồm cả A Minh vừa mới mạnh mồm ở bên trong, ba người đều biến đổi sắc mặt!

Hiển nhiên, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, Bùi Đông Lai lại giết chết Phương Húc Đông.

Rung động ngắn ngủi qua đi, A Minh tiếp tục cười lạnh nói:

- Tiểu tử, mày hù dọa ai đó?

Không trả lời, Bùi Đông Lai nhận lấy thanh chủy thủ trong tay một gã thành viên Phong Diệp, rồi đùa nghịch.

Nhìn động tác đùa giỡn chủy thủ của Bùi Đông Lai, hồi tưởng lại lời nói lúc nãy của Bùi Đông Lai, nhận thấy được thời gian trôi đi vô tình, A Minh không dám mạnh miệng nữa, mà vẻ mặt của hai gã thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh còn lại giống như là tắc kè hoa, không ngừng biến ảo, tựa hồ giãy dụa có nên mở miệng hay không.

Một giây, hai giây, ba giây...

Cữ mỗi một giây trôi qua, mồ hôi lạnh rỉ ra trên trán hai gã thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh càng ngày càng nhiều, trong con ngươi bọn hắn toát ra ánh mắt hoảng sợ bất an.

- Tôi nói!

Lúc thời gian trôi qua được ba mươi giây, một gã thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh sắc mặt sợ hãi trước tiên mở miệng nói.

- Tôi cũng nói!

Một gã thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh khác thấy vậy, cũng vội vàng nói, cảm giác kia sợ đồng bạn giành nói trước, sau đó hắn sẽ chết vậy.

A Minh thấy thế, mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng cũng không cách nào ngăn cản.

- Mày mở miệng trước, như vậy mày nói trước đi.

Bùi Đông Lai chỉ vào tên thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh thứ nhất, nói:

- Bất quá... Nếu như sau khi mày nói xong, đồng bạn của mày còn có bổ sung thêm cái gì thì như vậy tao sẽ giết mày, để cho đồng bạn của mày sống.

Vốn là, tên thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh kia mở miệng trước tiên thấy Bùi Đông Lai để cho hắn nói trước, thì có một loại cảm giác từ địa ngục trở lại thiên đường, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà khi hắn nghe được câu nói kế tiếp của Bùi Đông Lai xong, lại trở nên khẩn trương vạn phần.

Dưới ánh đèn, hắn không có nóng lòng mở miệng, mà là cẩn thận sắp xếp lại hết thảy những gì mình biết trong đầu, bảo đảm không bỏ sót cái gì.

Không riêng gì hắn, gã thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh bên cạnh hắn cũng là hết sức nhớ lại mọi thứ.

- Mày xác định sẽ bỏ qua cho người nói hết mọi chuyện cho mày chứ?

A Minh một lần nữa mở miệng, giọng nói vẫn như cũ tràn đầy không tin tưởng.

- Dường như mày đã mất tác dụng.

Bùi Đông Lai khẽ mỉm cười, không đùa giỡn chủy thủ trong tay nữa, từng bước đi tới phía trước.

- Tao... Tao so với bọn hắn thì biết nhiều hơn, tao nói!

A Minh thấy thế, bị dọa cho sợ đến biến sắc, sắc mặt hoảng sợ nói.

- Mày đã muốn nói, như vậy cứ dựa theo quy củ mà làm. Ân, mày là người cuối cùng, nếu như mày có thể bổ sung những gì bọn nó không biết, tao sẽ lưu lại cho mày một mạng.

Bùi Đông Lai cũng không có cấp cơ hội mở miệng cho A Minh.

- Dựa vào an bài của Phương gia, à không là sự an bài của Phương Khôn —— đêm nay chúng tôi đã tới núi Thái Bình trước, ngoài mặt là tiến hành kiểm tra công viên trên đỉnh núi, sau đó nói cho Tương tiên sinh, công viên trên đỉnh núi không có gì nguy hiểm. Đợi Tương tiên sinh lên núi xong, Phương khôn cùng hai người Giang Hải, Trầm Bân vẫn ủng hộ hắn kiếm cớ không lên công viên trên đỉnh núi, người của Đông Tinh đã mai phục từ trước liền tiến hành ám sát đối với Tương tiên sinh.

Sau đó, đối mặt với máy quay, tên thứ nhất chỉnh sửa lại những gì mình biết, rồi tự mình đem hết thảy nói ra:

- Sau đó, bởi vì người của ngài đột nhiên xuất hiện, người của Đông Tinh hành động thất bại, đều chạy trốn. Đối với lần này, Phương Khôn thay đổi kế hoạch, nói chúng ta tìm cơ hội giết chết Tương tiên sinh, sau đó gài cho ngài tội danh ám sát Tương tiên sinh.

Thanh âm vừa dứt, tên thứ nhất có chút khẩn trương nhìn về phía A Minh cùng gã còn lại của đội bảo vệ Hồng Tinh kia.

- Mày còn điều gì muốn bổ sung sao?

Bùi Đông Lai đem ánh mắt ném về hướng tên thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh còn lại.

- Phương Khôn nói cho chúng tôi không chỉ tìm cơ hội giết chết Tương tiên sinh, nếu thuận tiện thì giết luôn năm người ủng hộ Tương tiên sinh.

Gã thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh còn lại bổ sung.

"Bá!"

Ngạc nhiên nghe được lời nói của đồng bạn..., tên thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh thứ nhất vừa mở miệng liền biến sắc, trên mặt hiện ra biểu tình hối hận, hối hận chính mình lại quên mất chuyện trọng yếu như vậy!

Mà gã vừa lên tiếng bổ sung kia lại là khẩn trương nhìn về hướng A Minh.

- Chúng tôi sở dĩ không có giết Ôn Nhã Hinh là bởi vì Ôn Nhã Hinh là người của Phương Húc Đông.

A Minh vội vàng bổ sung:

- Ngoài ra, hộ vệ của hai người Tiết Khiêm cùng Uông Chu đều âm thầm bị Phương Khôn mua chuộc rồi.

Thấy A Minh mở miệng bổ sung, hai gã thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh mở miệng lúc trước thân thể không khống chế được run lên, mặt xám như tro tàn nhìn Bùi Đông Lai.

Bùi Đông Lai không để ý đến ánh mắt sợ hãi của hai tên này, cũng không động thủ giết chết hai người, mà là nhìn A Minh, tiếp tục hỏi:

- Còn gì nữa không?

A Minh suy nghĩ một chút, lắc đầu:

- Tôi chỉ biết có như vậy.

Bên tai vang lên lời nói của A Minh, Bùi Đông Lai làm ra một thủ thế, để cho tên thành viên Phong Diệp kia dừng máy quay lại, đồng thời thu hồi chủy thủ, móc ra một khẩu súng.

"Pằng!"

"Pằng!"

Cò súng giật hai phát, đạn bay ra khỏi nòng súng, vô cùng chính xác găm vào đầu hai gã thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh, đều là headshot.

"Hô... Hô..."

Thấy hai gã thủ hạ ngã xuống trong vũng máu, A Minh bị dọa sợ đến xụi lơ trên mặt đất, hô hấp trở nên dồn dập.

- Yên tâm, tao nói rồi sẽ không giết mày.

Bùi Đông Lai thổi khói toát ra từ nòng súng, nói:

- Mày biết số điện thoại của Uông Chu không?

- Biết.

A Minh gật đầu như gà con mổ thóc.

- Bấm vào điện thoại di động của tao.

Bùi Đông Lai lấy điện thoại di động ra, đưa tới trước mặt A Minh.

A Minh mồ hôi lạnh đầm đìa, hai tay run rẩy vươn ra, giống như là đang nhận lấy một bảo bối quý giá vậy, vô cùng cẩn thận.

Nhận lấy điện thoại di động, A Minh hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, sau đó bấm số điện thoại của Uông Chu vào điện thoại di động của Bùi Đông Lai.

- Mặc dù tao không giết mày, nhưng mày cần làm một việc cho tao.

Cầm lại điện thoại di động, Bùi Đông Lai lại nói.

- Ngài cứ nói.

Chuyện cho tới nước này, A Minh cũng biết, chính mình cũng chỉ có thể mặc cho Bùi Đông Lai dắt mũi.

- Lên xe rồi tao sẽ nói cho mày biết.

Bùi Đông Lai vừa nói, tay cầm điện thoại di động, đi ra ngoài kho hàng.

Phong Diệp thấy thế, vội vàng làm ra một cái thủ thế, hai gã thành viên Phong Diệp không nói gì, trực tiếp đem A Minh nhấc lên, đi theo Bùi Đông Lai, mà các thành viên Phong Diệp còn lại nhanh chóng dọn dẹp thi thể cùng vết máu lưu lại.

Ngoài kho hàng, mây đen che mất ánh trăng, bầu trời tối đen một mảnh; gió đêm càng lớn, thổi vào nhánh cây lắc trái lắc phải.

Bầu trời tối đen như mực.

...

...

*****

Qua nửa đêm, trong thành phố đã không còn tiếng ồn ào náo nhiệt, xe cộ cùng người đi đường rõ ràng giảm bớt, chỉ có những người thích sống về đêm lại tiếp tục hăng hái chiến đấu ở những chỗ ăn chơi có cấp bậc không đồng nhất, mong đợi có thể tìm được đối tượng thích hợp, đi tìm khách sạn đàm đạo chuyện nhân sinh.

Cùng ngày thường bất đồng chính là, ban đêm ở khu nhà giàu Vịnh Nước Cạn có hơi náo nhiệt một chút, gần một phần ba biệt thự ở đây vẫn lóe lên ánh đèn.

Trong đó, náo nhiệt nhất chính là biệt thự Tương gia.

Có lẽ dùng từ náo nhiệt để hình dung biệt thự Tương gia cũng không thích hợp, bởi vì mặc dù cả biệt thử Tương gia đèn đuốc sáng trưng, người ra vào biệt thự rất nhiều, chỉ là lại rất an tĩnh, khiến cho người ta có một loại cảm giác tiêu điều xơ xác.

Trên đường cái bên ngoài biệt thự, đậu một đoàn xe kéo dài, hơn một trăm tên thành viên Hồng Tinh, đứng xung quanh biệt thự.

Bên trong đại viện của biệt thự tạm thời bố trí một cái linh đường, thi thể của Tương Cương sau khi trải qua xử lý, đặt ở trong một bộ quan tài bằng thủy tinh, tám tên thành viên Hồng Tinh đứng ở bên cạnh linh cữu, chịu trách nhiệm thủ hộ di thể của Tương Cương.

Dựa vào an bài của đám người Phương Khôn, chỉ sau khi bắt được Bùi Đông Lai, dùng đầu cùng máu tươi của Bùi Đông Lai tế linh hồn Tương Cương xong, mới đem di thể của Tương Cương đến nhà tang lễ hỏa táng, sau đó mới hạ táng.

Trong đại sảnh biệt thự, sương khói mông lung, ngoài trừ Tương Cương cùng một một gã đại lão Hồng Tinh bị giết ra, còn lại bảy tên đại lão trong số đó Uông Chu không có mặt ở đây.

- Tên khốn kiếp kia đã bị người của tôi bắt được!

Một giọng nói đột nhiên vang lên ở trong đại sảnh vốn an tĩnh, người mở miệng chính là Uông Chu, hắn từ bên trong phòng vệ sinh đi ra, vừa đi về phía mọi người vừa nói, giọng nói mang theo vài phần kích động cùng mấy phần tức giận.

"Xôn xao!"

Lời nói của Uông Chu tựa như một quả boom tấn ném vào trong đại sảnh, khiến cho sắc mặt đám người Phương Khôn đều biến đổi, sau đó nhất tề đều ngồi dậy từ ghế salon nhìn về phía Uông Chu.

Khiếp sợ sao?

Đúng vậy!

Phải biết rằng, sau khi Tương Cương chết đi, đầu tiên Phương Khôn ban bố lệnh truy sát trong hắc đạo, cả Hồng Tinh đều xuất động, ngoài ra cảnh sát cũng ban bố lệnh truy nã đối với Bùi Đông Lai, phái ra rất nhiều cảnh sát tiến hành kiểm tra các tụ điểm ăn chơi, trung tâm mát xa, khách sạn của Nam Cảng.

Tính đến trước mắt vô luận là thành viên của Hồng Tinh hay là cảnh sát bên kia cũng không có truyền đến tic tức bắt được Bùi Đông Lai thậm chí ngay cả tung tích của Bùi Đông Lai cũng không có phát hiện ra.

Ở dưới dạng tình hình này, Uông Chu lại nói Bùi Đông Lai đã rơi vào trong tay hắn, cái này mang tới rung động như thế nào với đám người Phương Khôn?

- Anh Uông, cái đồ chó hoang kia ở đâu?

Người đầu tiên từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần là Tiết Khiêm có mối quan hệ tốt nhất với Tương Cương, hai mắt hắn đỏ rực, tựa hồ hận không được ngay lập tức đem Bùi Đông Lai bằm thây vạn đoạn.

- A Chu, người của ông làm thế nào mà bắt được hắn?

Bất đồng với Tiết Khiêm đang kích động, nóng lòng muốn báo thù, Phương Khôn sau khi bình tĩnh lại trong cơn khiếp sợ, mang theo vài phần hoài nghi hỏi Uông Chu.

Hoài nghi là bởi vì hắn là người duy nhất trong mọi người biết được thân phận đích thực của Bùi Đông Lai.

Theo hắn xem ra, thân là lão đại sau màn của hắc đạo vùng tam giác Trường Giang bên cạnh Bùi Đông Lai có Phong Diệp thân kinh bách chiến, lấy những tên thủ hạ giá áo túi cơm kia của Uông Chu, làm sao có thể bắt được Bùi Đông Lai?

- Lợi dụng Khuynh Nhan.

Uông Chu trầm giọng nói:

- Tôi đoán chắc hắn sẽ đi tìm Khuynh Nhan, cho nên đã bố trí mai phục. Kết quả là mới vừa rồi, hắn một mình đi tìm Khuynh Nhan, trúng phải mai phục của tôi.

- Thì ra là như vậy.

Bởi vì Phương Khôn cũng không biết chuyện Phương Húc Đông bắt cóc Mộ Khuynh Nhan, cộng thêm lúc trước hắn từng đề nghị muốn tìm được Bùi Đông Lai thì phải dùng Mộ Khuynh Nhan làm mồi nhử. Chỉ là bởi vì không biết hiện tại Mộ Khuynh Nhan đang ở đâu nên mới không có áp dụng biện pháp này, lúc này nghe được Uông Chu nói như vậy, hắn liền bỏ qua nghi ngờ trong lòng, bất quá vẫn hỏi:

- A Chu, bây giờ Khuynh Nhan đang ở đâu?

- Đang đi về biệt thự bọn chúng, hẳn là đi cùng nhau tới đó.

Uông Chu nghiêm mặt nói.

- Đã như vậy, nói cho người phía dưới chuẩn bị sẵn sàng, tí nữa sẽ dùng đầu của tiểu tạp chủng kia tế linh hồn của đại ca!

Phương Khôn trầm ngâm một chút, làm ra quyết định:

- Còn nữa, những người bên cạnh tiểu tạp chủng đó có thực lực không tầm thường, vì phòng ngừa những tên đó tới quấy rối, để cho người phía dưới chuẩn bị thật tốt, còn nữa tôi sẽ gọi một cú điện thoại cho Vệ trưởng phòng, để cho hắn phái đội Phi Hổ tới đây trợ giúp chúng ta, một khi những tên đó xuất hiện, sẽ khiến cho bọn chúng có đi mà không có về!

- Tốt.

Nghe được lời nói của Phương Khôn thì Uông Chu đáp một tiếng, tâm tư liền thu lại, trong chỗ sâu nhất của con ngươi hiện lên một tia sát ý rất nhạt.

Sát ý, trôi qua rồi biến mất.

Phương Khôn cũng không có nhận thấy được sát ý rất nhạt trong con ngươi của Uông Chu, hắn trực tiếp lấy ra điện thoại di động, trươc mặt mọi người bấm số điện thoại của Vệ trưởng phòng.

- Vệ trưởng phòng, hung thủ giết chết đại ca của chúng tôi đã bị người của chúng tôi bắt được.

Điện thoại vừa chuyển, Phương Khôn đi thẳng vào vấn đề:

- Bất quá, bên cạnh hung thủ còn có mười tên tội phạm, vì đề phòng những tên tội phạm kia tiếp tục phạm pháp, hi vọng ngài có thể điều động đội Phi Hổ đến khu Vịnh Nước Cạn, bố trí mai phục. Một khi nhưng tên tội phạm kia xuất hiện, liền một lưới bắt hết bọn chúng!

- Được.

Đầu bên kia điện thoại, Vệ Minh thân là phó trưởng phòng cảnh sát Nam Cảng sau khi nghe được lời nói của Phương Khôn, trước tiên là có chút kinh ngạc, sau đó đợi cho Phương Khôn nói xong, nhưng không có hỏi thêm cái gì, mà rất dứt khoát cấp ra câu trả lời chắc chắn.

Mặc dù hắn không biết người của Hồng Tinh làm cách nào mà bắt được Bùi Đông Lai, nhưng hắn biết rõ, dựa theo quy củ của hắc đạo, Bùi Đông Lai giết chết Tương Cương, hơn phân nửa là sẽ bị người của Hồng Tinh đem ra huyết tế.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Phương Khôn, Vệ Minh không chờ đợi, mà là trực tiếp gọi điện thoại điều động đội Phi Hổ, đi đến khu Vịnh Nước Cạn.

10" sau.

Trong gian phòng làm việc của đội Phi Hổ ở Nam Cảng.

- Lăng tiên sinh, vừa mới nhận được mệnh lệnh của thượng cấp, hung thủ giết chết Tương Cương đã bị người của Hồng Tinh bắt được. Vì để đề phòng những tên đồng bọn của hung thủ kia đến Vịnh Nước Cạn cứu hung thủ, thượng cấp yêu cầu chúng ta lập tức xuất động, bố trí mai phục ở Vịnh Nước Cạn.

Một gã nam nhân mặc đồng phục tác chiến của đội Phi Hổ, đứng ở trước cửa sổ, cầm lấy điện thoại di động nói.

Lăng Hoa Cường đã thông qua con đường đặc thù biết được người ngăn chặn đám người Lưu Kiến ở núi Thái Bình chính là Bùi Đông Lai, thậm chí hắn còn biết Bùi Đông Lai dẫn người chém giết Phương Húc Đông, một mồi lửa đốt hội sở Baby.

Ở dưới dạng tình hình này, hắn mặc dù không giống như Phương Khôn biết được thân phận thật sự của Bùi Đông Lai, nhưng cũng vì lực chiến đấu cùng thủ đoạn kinh khủng mà đám người Bùi Đông Lai thể hiện ra mà cảm thấy run sợ.

- Đội trưởng Lữ, nếu tình hình như vậy, để cho người của anh trong lúc thi hành nhiệm vụ, cố ý sơ sảy một chút, tốt nhất là để cho đồng bọn của tên hung thủ kia tiến vào trong mấy người.

Lời nói của đội trưởng Lữ đầu tiên là khiến cho Lăng Hoa Cường sửng sốt, ngây người trong chốc lát, sau đó trong lòng hắn vừa động, cười hưng phấn.

- Lăng tiên sinh, cái này...

Lữ Duy thân là người nằm vùng trong cảnh sát của Lăng Hoa Cường tự nhiên là nghe ra ý tứ của hắn. Lăng Hoa Cường là muốn cho Bùi Đông Lai đánh nhau sứt đầu mẻ trán với đám người Hồng Tinh, sau đó lưỡng bại câu thương, Lăng Hoa Cường ngồi ung dung làm ngư ông đắc lợi.

- Đội trưởng Lữ, Tương Cương đã chết, không bao lâu sau nữa thì hắc đạo Nam Cảng sẽ tùy cho Lăng Hoa Cường này định đoạt!

Thấy Lữ Duy không nói lời nào, Lăng Hoa Cường cười lạnh nói:

- Đến lúc đó, anh muốn làm quan, ta giúp anh làm quan, anh muốn tiền, ta có thể cho anh tiền, anh muốn có nữ nhân, nữ nhân trong giới giải trí cho anh chọn mái thoải! Thậm chí, ta còn có thể giúp anh ra nước ngoài...

- Xin Lăng tiên sinh yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào.

Lời nói của Lăng Hoa Cường dường như mang theo ma lực nào đó, gợi lên dục vọng sâu trong lòng Lữ Duy, khiến cho vẻ mặt của Lữ Duy trở nên kiên định.

" Ha ha..."

Đầu bên kia điện thoại, Lăng Hoa Cương đang ở trong biệt thự ở tại Bán Sơn sau khi kết thúc cuộc nói chuyện cùng Lữ Duy, không nhịn được cười phá lên ha ha.

- Anh Cường, chuyện gì mà làm anh cao hứng như vậy?

Thấy Lăng Hoa Cường giống như người trúng xổ số mấy trăm triệu, cuồng tiếu không dứt, Chu Nhược Đồng một thân váy ngủ màu đen, lắc lắc thân hình như rắn nước đi về phía Lăng Hoa Cường, nũng nịu hỏi?

Dưới ánh đèn đơn bạc, váy ngủ màu đen hơi mờ cũng không thể che dấu thân thể mềm mại mê người kia của Chu Nhược Đồng, ngược lại còn khiến người ta thấy được một nửa cái mông tròn đầy đặn, kích thích mãnh liệt dục vọng của nam nhân.

- Nhược Đồng, tiểu vương bát đản vũ nhục em trên máy bay ngày đó rất nhanh sẽ bốc hơi khỏi nhân gian!

Lăng Hoa Cường nghiêng đầu sang chỗ khác, nụ cười trên mặt không giảm.

Chu Nhược Đồng ngẩn ra, sau đó cũng không có vì tin tức Bùi Đông Lai sắp chết mà cảm thấy kinh ngạc, ngược lại lộ ra vẻ mặt có chút hưng phấn:

- Anh Cường, anh nói thật sao?

- Đương nhiên.

Vẻ mặt Lăng Hoa Cường đắc ý gật gật đầu, bàn tay to vuốt ve cái mông của Chu Nhược Đồng, một tay ôm lấy Chu Nhược Đồng vào lòng, tiếp tục nói:

- Ngoài ra, không bao lâu sau, em sẽ trở thành nữ nghệ sĩ người Hoa thành công nhất.

" Ách...?"

Một lần nữa nghe được lời hứa của Lăng Hoa Cường, Chu Nhược Đồng cả kinh há to miệng, sau đó nàng không có biểu hiện ra hưng phấn giống như lúc nãy, mà là cong tay lên, làm bộ nhẹ nhàng đánh vài cái vào lồng ngực Lăng Hoa Cường, uốn éo cái mông làm nũng nói:

- Anh Cường lại gạt người.

- Hắc, Nhược Đồng, em là đang lo lắng Mộ Khuynh Nhan sao?

Tay của Lăng Hoa Cường đã vuốt ve trên tòa Thánh Nữ Phong của Chu Nhược Đồng, dùng ngón tay cái cùng ngón trỏ xoa nắn cái đỉnh nhọn hoắt, cười nói.

- Anh Cường biết rồi còn hỏi. -

Chu Nhược Đồng cố ý di chuyển thân thể, tay mân mê cái miệng, làm nũng một lần nữa.

- Ha ha, tâm can bảo bối của anh, anh đã lúc nào lừa gạt em chưa?

Cho tới nay, Lăng Hoa Cường đều là chết mê chết mệt vẻ nũng nịu của Chu Nhược Đồng, lúc này lại thấy Chu Nhược Đồng giống như một con hồ ly tinh, hắn chẳng những không có tức giận, ngược lại lộ ra vẻ mặt hưng phấn:

- Tối nay, Nam Cảng phát sinh chuyện lớn —— hắc, Tương Cương đã bị giết!

- Cái gì?

Chu Nhược Đồng cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

- Tương Cương đã chết, hắc đạo của Nam Cảng sẽ do Lăng Hoa Cường anh định đoạt!

Lăng Hoa Cường hăng hái, tựa hồ như thấy được tương lai tốt đẹp của mình:

- Em nói xem, đến lúc đó anh có thể biến em trở thành nữ nghệ sĩ người Hoa thành công nhất hay không?

- Em cũng biết là anh Cường hiểu em nhất!

Chu Nhược Đồng lấy lại tinh thần trong cơn khiếp sợ, không hỏi Tương Cương chết như thế nào, mà là hưng phấn khoa tay múa chân, đang khi nói chuyện, liền hôn lên mặt Lăng Hoa Cường một cái, lưu lại một dấu son môi màu hồng phấn, đồng thời đem cái tay nhỏ bé như không xương sờ nắn vật thể giữa hai chân của Lăng Hoa Cường.

Lăng Hoa Cường lập tức nổi lên phản ứng vốn có của nam nhân, đưa tay ấn đầu Chu Nhược Đồng xuống, đem đầu của Chu Nhược Đồng dí vào giữa hai chân...

Giờ khắc này.

Hắn không nhớ người phụ nữ sinh hạ cho hắn một đứa con gái, cuối cùng lại bị hắn vứt bỏ, một người phụ nữ cả ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, khổ cực nuôi con gái của hắn khôn lớn, cuối cùng bởi vì không có tiền chữa bệnh mà người phụ nữ luống tuổi ấy đã chết trên giường bệnh.

Giờ khắc này.

Hắn cũng không nghĩ tới, hai đứa con của hắn rốt cuộc còn sống hay đã chết.

Hắn đã quên mất chính mình từng được gọi là Trang Hổ.

Hắn, chỉ biết mình hiện tại gọi là Lăng Hoa Cường, là đại ca của Đông Tinh, lão đại xã hội đen Nam Cảng, hơn nữa, sắp trở thành lão đại xã hội đen duy nhất của Nam Cảng!

Hắn, chỉ muốn tâm can bảo bối Chu Nhược Đồng của hắn dùng cái miệng anh đào nhỏ nhắn kia hầu hạ hắn, lấy phương thức này nghênh đón tương lai tươi sáng!

Tương lai?

Hắn, nghênh đón chính là ác mộng!

...

...

*****

Dưới màn đêm, bảy chiếc ô tô tạo thành một đoàn xe, lần lượt đi vào khu nhà giàu Vịnh Nước Cạn.

Lúc còn cách biệt thự Tương gia không đến 200m thì đoàn xe bị người của đội bảo vệ Hồng Tinh ngăn lại.

- A Bang, Phương gia sẽ lợi dụng đội Phi Hổ đối phó với đám tạp chủng kia, cậu lưu lại mấy huynh đệ ở cửa biệt thự, còn lại cho những người khác rút lui đến cửa tiểu khu.

Cửa kính chiếc Mercedes-Benz s350 mở ra, A Minh thân là đội phó đội bảo vệ Hồng Tinh cố gắng không chế nỗi sợ hãi trong nội tâm, nói mấy câu với đầu lĩnh của đội bảo vệ Hồng Tinh.

Lúc trước, sau khi Phương Khôn gọi điện thoại cho Vệ trưởng phòng xong, lập tức lại gọi một cú điện thoại cho A Minh, lệnh cho A Minh trước tiên chạy tới khu Vịnh Nước Cạn, hơn nữa tạm thời để cho người của đội bảo vệ Hồng Tinh rút đi, để cho đội Phi Hổ ra mặt đối phó với người của Phong Diệp.

Hiện giờ, A Minh coi như là dựa theo phân phó của Phương Khôn mà làm, cũng khiến cho Bùi Đông Lai cùng thành viên của Phong Diệp có thể thuận lợi tiến vào biệt thự của Tương gia.

- Ok, anh Minh!

Phương Khôn âm thầm thu phục đến gần một nửa thành viên của đội bảo vệ Hồng Tinh, toàn bộ đều do A Minh phụ trách, ở dưới dạng tình hình này, tên thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh gọi là A Bang kia nghe được mệnh lệnh của A Minh, không có bất kỳ dị nghị nào, lập tức cho ra câu trả lời chắc chắn, sau đó dựa theo mệnh lệnh của A Minh mà an bài thủ hạ.

Đoàn xe tiếp tục đi tới, cách biệt thự khoảng 50m thì dừng lại, Uông Chu dẫn đầu đi xuống trước từ mấy chiếc ô tô, áp giải một tên thanh niên đeo mặt nạ, bởi vì tên thanh niên này đeo mặt nạ, cho nên thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh đứng trước cửa chính khu biệt thự không cách nào thấy rõ diện mạo của hắn.

Mắt thấy phần lớn thành viên Hồng Tinh áp giải tên đeo mặt nạ rời đi, Bùi Đông Lai cùng Phong Diệp từ trong xe đi xuống, dưới sự hướng dẫn của A Minh cùng tên thủ hạ của Uông Chu hướng tới cửa chính của biệt thự đi tới.

Dưới màn đêm, bọn họ cũng mặc tây trang giống với thủ hạ của Uông Chu, căn bản là không người nào nhìn ra được bọn họ trà trộn vào.

- Mấy người các cậu canh chừng ở đây, một khi có biến lập tức thông báo.

Lúc sắp tới cửa biệt thự, A Minh hướng về phía tám tên thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh đứng ở cửa dặn dò một tiếng.

- Rõ!

Tám tên thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh thấy thế liền vội vàng gật đầu, căn bản không có đi kiểm tra đám người Bùi Đông Lai.

A Minh thành công hấp dẫn sự chú ý của tám tên thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh, khiến đám người Bùi Đông Lai thành công tiến vào biệt thự, hướng thẳng đại sảnh biệt thự đi tới.

- Mẹ kiếp, người phía dưới nói không phải đã bắt được rồi sao? Sao bây giờ vẫn chưa thấy?

Trong đại sảnh biệt thự, đám người Uông Chu, Phương Khôn tề tụ một chỗ, mà Tiết Khiêm bởi vì nóng lòng báo thù, có chút không đợi được chửi đổng lên.

Không riêng gì Tiết Khiêm, ngay cả Phương Khôn luôn luôn bình tĩnh khôn ngoan, cũng lộ ra vẻ kích động hiếm thấy, hai nắm tay kìm lòng không đậu siết chặt lại, hai mắt đỏ hồng đến dọa người.

- Tới rồi!

Trầm Bân ngồi ở cái ghế salon gần cửa nhất, thấy một nhóm người đông nghịt hướng đại sảnh biệt thự đi tới.

Nghe được lời nói của Trầm Bân, Tiết Khiêm kích động trực tiếp giơ chủy thủ lên đứng dậy từ ghế salon, bộ dáng đằng đằng sát khí.

Mà Phương Khôn lại là nắm chặt hai nắm tay, nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện ra thân ảnh của Phương Húc Đông, tự nói với lòng mình là: "Húc Đông, cha rất nhanh sẽ giết tên tiểu tạp chủng này báo thù cho con! Cha sẽ cho hắn sống không bằng chết!"

"Bá!"

Hai mắt mở ra, một cỗ sát ý bén nhọn nhất thời lấy thân thể của Phương Khôn làm trung tâm tràn ra bốn phía, ánh mắt của hắn sắc bén như đao, nhìn chằm chằm vào đám người đang đi tới đại sảnh.

Nhận thấy được Phương Khôn có chút khác thường, trong con ngươi Uông Chu cũng hiện lên sát cơ nồng đậm.

Sau khi tiến vào vườn hoa biệt thự, A Minh cùng mấy tên thủ hạ của Uông Chu đều thối lui đến phía sau Bùi Đông Lai, mà tên thanh niên bị tạm giữ kia, lấy xuống mặt nạ trên mặt, đi theo phía sau đám người.

- Chờ sau khi tôi tiến vào, đem mấy tên canh cửa kia giết đi, động tác nhanh gọn một chút, đừng gây ra tiếng động.

Mắt thấy sắp đi tới đại sảnh biệt thự, Bùi Đông Lai phân phó vài câu với Phong Diệp bên cạnh.

Phong Diệp gật đầu, dừng bước lại, âm thầm làm ra một thủ thế, mang theo mấy tên thành viên Phong Diệp biến mất ở hoa viên trong biệt thự.

"Bá!"

Lúc Bùi Đông Lai dẫn theo đám người A Minh tiến vào đại sảnh biệt thư, trong đại sảnh biệt thự, ngoài Uông Chu ra, tất cả mọi người bao gồm cả Phương Khôn đều đứng lên, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai, hận không được lập tức xé xác Bùi Đông Lai thành trăm mảnh.

- Tiểu tạp chủng, nợ máu phải trả bằng máu. Mày đã giết đại ca, hôm nay, chúng tao muốn dùng đầu cùng máu tươi của mày để tế linh hồn của đại ca!

2 mắt của Phương Khôn đỏ bừng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai, gằn từng chữ:

- Người đâu, trước tiên đánh gãy hai chân của hắn cho ta, để cho hắn quỳ xuống nói chuyện!

Không có phản ứng.

Vô luận là A Minh hay là những tên thủ hạ của Uông Chu, đều đem lời nói của Phương Khôn thành rắm thúi, không nhúc nhích đứng ở phía sau lưng Bùi Đông Lai.

- Chúng mày còn đang làm gì?

Mắt thấy không có ai động thủ, Phương Khôn giận đến run cả người, sau đó tức giận quét mắt nhìn đám người A Minh một cái, cuối cùng đem ánh mắt rơi trên người A Minh:

- A Minh, đánh gãy chân của hắn cho ta!

Vẫn như cũ không có phản ứng.

A Minh giống như là không nhận ra Phương Khôn, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào bóng lưng của Bùi Đông Lai, chẳng qua là trong lòng hắn hết sức khẩn trương, không phải là lo lắng Phương Khôn sẽ làm gì hắn, mà là lo lắng hắn dựa theo phân phó của Bùi Đông Lai mà làm, Bùi Đông Lai có bỏ qua cho hắn hay không!

- A Minh, con mẹ nó cậu bị điếc sao?

Phương Khôn lại nổi giận, hoàn toàn nổi giận, hắn giống như một đầu sư tử nổi giận, trợn tròn hai mắt màu đỏ, hướng về phía A Minh rít gào.

Phải biết rằng, hắn là nhân vật số hai của Hồng Tinh, ở Hồng Tinh có địa vị gần với Tương Cương nhất!

Mà hiện giờ, Tương Cương đã chết, hắn là người có địa vị tối cao nhất trong Hồng Tinh!

Ở dưới dạng tình hình này, mắt thấy "Hung thủ" giết chết Tương Cương tiến vào biệt thự, hắn hạ lệnh đánh gãy hai chân của Bùi Đông Lai, người của Uông Chu không thi hành mệnh lệnh của hắn đã đành, A Minh thân là con chó ở bên cạnh hắn thế nhưng lại thờ ơ, điều này có thể làm hắn không tức giận sao?

Đây quả thực là đang gây hấn với quyền uy của hắn!

- Phương Khôn, nợ máu, đúng là phải trả bằng máu!

(nợ máu trả bằng kotex)

Bùi Đông Lai mở miệng, hắn giống như là đang ở trên địa phương của mình, nện từng bước trầm ổn, hướng Phương Khôn đi tới:

- Chẳng qua là, người phải trả không phải là tao Bùi Đông Lai, mà là mày Phương Khôn!

"Bá!"

Ngạc nhiên nghe được lời nói của Bùi Đông Lai..., trừ Uông Chu cùng Phương Khôn ra, những tên đại lão Hồng Tinh kia sắc mặt đều biến sắc, bọn họ đều là đã nhận ra một tia hơi thở không tầm thường, trong đó có hai người Trầm Bân cùng Giang Hải ủng hộ Phương Khôn, trong lòng họ nhấc lên sóng to gió lớn, không nhịn được đem ánh mắt ném về hướng Phương Khôn, mà đám người Tiết Khiêm ủng hộ Tương Cương lại là ném ánh mắt về hướng Uông Chu.

- Mày... Mày nói cái gì?

Trong lòng Phương Khôn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ là hắn cũng không biết rốt cuộc là ở đâu.

- Phương Khôn, đến lúc này mày còn muốn diễn trò sao?

Lần này, không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, Uông Chu từ chỗ ngồi đứng dậy, sắc mặt hắn tức giận nhìn chằm chằm vào Phương Khôn, gằn từng chữ:

- Mẹ kiếp, đại ca có điểm nào có lỗi với mày? Thế nhưng mày lại cấu kết với người ngoài, giết chết đại ca?

- Uông... Uông Chu, ông...

Mắt thấy Uông Chu nhảy ra chỉ trích mình, rốt cục sắc mặt của Phương Khôn thay đổi, trên mặt hắn trong lúc này xuất hiện vẻ kinh hoàng không cách nào che dấu.

Tiết Khiêm vẫn duy trì vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía hai người Uông Chu cùng Phương Khôn, mà hai người Trầm Bân cùng Giang Hải lại là dường như đã ý thức được cái gì, cả người cứng ngắc đứng im tại chỗ.

- A Minh.

Bùi Đông Lai lại một lần nữa mở miệng, hắn lấy ra USB, không quay đầu lại nói. :

Nghe được Bùi Đông Lai gọi mình, A Minh giống như là nghe được thánh chỉ của hoàng đế vậy, vội vàng từ trong đám người đi ra, bối rối chạy đến bên cạnh Bùi Đông Lai, nhận lấy USB trong tay của Bùi Đông Lai, cắm vào thiết bị kết nối với TV.

- Chư vị, Phương Khôn cấu kết với Đông Tinh bố trí mai phục ở đỉnh núi Thái Bình, muốn đem mọi người chúng ta một lưới bắt hết. Bởi vì người của tôi kịp thời xuất hiện, đánh cho người của Đông Tinh rút chạy, bất quá Phương Khôn lại lợi dụng phản đồ nằm vùng ở bên cạnh Tương tiên sinh, giết chết Tương tiên sinh.

Mắt thấy A Minh đem USB cắm vào thiết bị kết nối, mở TV, ánh mắt của Bùi Đông Lai theo thứ tự quét qua mọi người một vòng, gằn từng chữ:

- Kế tiếp mọi người nhìn lên màn hình sẽ rõ hết thảy!

Thanh âm vừa dứt, màn hình TV sáng lên, hình ảnh hiện lên rõ nét, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Hình ảnh đầu tiên hiện ra chính là A Minh dẫn theo một nhóm người của đội bảo vệ Hồng Tinh, lợi dụng lúc bốn gã thành viên Phong Diệp quay lại tạo thành hỗn loạn, nhân cơ hội hạ thủ đối với Tương Cương.

- Phương Khôn, mày tên vương bát đản này!

- Phương Khôn, lão tử phải một đao làm thịt mày!

Khi hình ảnh thứ nhất vừa truyền tải lên, không đợi những hình ảnh kế tiếp xuất hiện, Tiết Khiêm cùng các đại lão ủng hộ Tương Cương liền nổi giận, đem tất cả cừu hận chuyển dời lên người Phương Khôn, trong đó Tiết Khiêm lại giơ chủy thủ lên hướng Phương Khôn đâm tới.

- Người đâu! Người đâu!

Phương Khôn thấy thế, bị dọa cho sợ nhảy dựng lên, một bên thất kinh rống to, một bên xông về phía cửa ra.

- Cho dù mày có la rách cổ họng, cũng sẽ không có ai tới cứu mày!

Bùi Đông Lai quát lạnh một tiếng, ngay tại chỗ bắn ra, trong nháy mắt xuất hiện ở trước người Phương Khôn, ngăn cản Phương Khôn muốn chạy trốn.

"Bốp!"

Lời vừa dứt, một cái tát vung tới.

" A!"

Ảo ảnh hiện lên, một tát của Bùi Đông Lai trúng khuôn mặt của Phương Khôn, một tiếng giòn tan vang lên, Phương Khôn giống như là quả bóng bị sút trúng, bay ra xa, ngã ở giữa đại sảnh, nửa bên mặt trực tiếp móp lại, huyết nhục mơ hồ.

Thấy một màn như vậy, hai người Trầm Bân cùng Giang Hải thân là người ủng hộ Phương Khôn, bị dọa cho sợ đến hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống trên ghế salon.

Dưới ánh đèn, mặt của bọn họ trắng bệch một mảnh, thân thể giống như là bị chạm điện, điên cuồng mà co quắp lại, trong con ngươi hiện lên nỗi sợ hãi sâu tận xương tủy!

Mà Tiết Khiêm thì lại không nói lời nào, một lần nữa giơ chủy thủ lên, chuẩn bị chặt đầu Phương Khôn xuống.

- Tiết tiên sinh, trước tiên đừng động thủ vội, cứ xem hết đoạn video đã.

Bùi Đông Lai thấy thế, lên tiếng ngăn cản.

Lúc trước Tiết Khiêm vẫn cho rằng là Bùi Đông Lai giết chết Tương Cương, đối với Bùi Đông Lai hận thấu xương, hiện giờ biết được Bùi Đông Lai chịu oan, trong lòng lập tức xấu hổ, nghe được lời nói của Bùi Đông Lai thì lập tức dừng lại.

Hình ảnh chợt lóe, biến thành hình ảnh đám người A Minh tự khai.

Nhìn hình ảnh đám người A Minh tự khai, Uông Chu, Tiết Khiêm cùng mấy đại lão ủng hộ Tương Cương đều vô cùng phẫn nộ, sát ý bừng bừng nhìn chằm chằm vào ba người Phương Khôn, Trầm Bân cùng Giang Hải.

- Uông tiên sinh, cá nhân tôi cho là, cái loại phản đồ vong ân phụ nghĩa này, ăn cây táo, rào cây sung, đích thân giết chết bọn chúng chỉ làm bẩn tay chúng ta!

Nhận thấy được sát ý hiện trên người đám người Uông Chu, Bùi Đông Lai mở miệng nói.

- Bùi tiên sinh, ý của cậu là?

Bởi vì đã biết thân phận của Bùi Đông Lai, cộng thêm cảm kích đối với hết thảy việc mà Bùi Đông Lai đã làm, Uông Chu hết sức tôn kính đối với Bùi Đông Lai.

- A Minh!

Bùi Đông Lai không trả lời Uông Chu, mà là nhìn A Minh một cái.

Cả người A Minh chấn động, không dám lên tiếng, mà là sắc mặt hiện lên sát ý đi đến bên cạnh Giang Hải, hai tay xuất ra, một tay ấn chặt đầu Giang Hải, một tay nâng cằm Giang Hải lên, dùng sức bẻ một cái!

"Răng rắc"

Thanh âm thanh thúy vang lên, đầu Giang Hải nghiêng một cái, tắt thở ngay tại chỗ!

"Ực"

Thấy một màn như vậy, đầu óc của Phương Khôn liền đau nhức, hắn cố gắng... cố gắng mở to hai mắt, cố gắng làm cho mình thấy rõ ràng một chút... lại thêm một chút...

Hắn thấy rõ ràng.

A Minh vốn là một con chó bên cạnh hắn, lúc trước đem lời của hắn trở thành rắm thúi, hiện giờ lại bởi vì một câu nói của Bùi Đông Lai, sau khi giết chết Giang Hải, lại đi thẳng tới chỗ Trầm Bân đang bị dọa cho sợ đến xụi lơ trên mặt đất.

"Phốc!"

Loại tương phản hoàn toàn này, khiến cho Phương Khôn giống như bị sét đánh, cả người rung mạnh, há mồm phun ra một búng máu, hai mắt tối sầm, trực tiếp bị hù chết.

...

...

Crypto.com Exchange

Chương (1-529)