← Ch.280 | Ch.282 → |
"Bá!"
Bùi Đông Lai đứng dậy liền thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong hội trường.
Hắn cũng giống với học trò của Trần Tử Viết, đều dùng bài mô hình của mình sao?
Thấy Bùi Đông Lai đứng dậy không ít người trong phòng đoán thầm.
Không có đáp án
Đối với họ, trước khi Bùi Đông Lai mở lời thì chẳng ai đoán được.
Đây là đáp án trong lòng bạn bè của Cổ Bồi Nguyên.
Bởi vì hắn thấy rằng nếu phát biểu của Bùi Đông Lai là kết quả nghiên cứu của Cổ Bồi Nguyên thì Bùi Đông Lai cũng chẳng đem lại cho hắn chút gì mới lạ.
Hiểu ra điểm này, nhớ tới việc Cổ Bồi Nguyên từng khoe khoang về nhãn giới cực cao của mình, cả đám đều tỏ vẻ háo hức, chờ mong Bùi Đông Lai phát biểu.
Cứ vậy mà nói thì mục đích chủ yếu khi tham gia hội nghị hôm nay của bọn họ là muốn nhìn xem, rốt cục Bùi Đông Lai có cái gì mà Cổ Bồi Nguyên khoe khoang khoác lác, chém gió đủ đường.
Cổ Bồi Nguyên cũng chờ mong.
Nhưng mà.
Hắn mong chờ không phải bài phát biểu của Bùi Đông Lai mà là những lời của Bùi Đông Lai sẽ ảnh hưởng lớn tới khu vực kinh tế trong nước, thậm chí là quốc tế.
Vô cùng kì vọng, sự kích động khó lòng che giấu trên gương mặt Cổ Bồi Nguyên.
Bởi Tần Đông Tuyết đánh giá quá cao Bùi Đông Lai nên lúc này Trần Tử Viết cũng rất mong chờ biểu hiện hôm nay của đối phương, giờ thấy Cổ Bồi Nguyên khó kiếm chế được sự kích động thì hắn càng xác định Bùi Đông Lai sẽ đưa ra vốn riêng của mình như Tần Đông Tuyết.
Xác định điểm này đồng thời thấy được biểu hiện khác thường của Cổ Bồi Nguyên, trong lòng hắn cũng mong chờ sự thăng hoa của Bùi Đông Lai.
Tiếp đó, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Bùi Đông Lai đang chậm rãi lên đài.
- Chào quý vị đại biểu và các thầy cô giáo, chúc mọi người buổi sáng tốt lành!
Cũng như Tần Đông Tuyết, Bùi Đông Lai chào hỏi một lượt rồi bắt đầu bài phát biểu của mình:
- Tôi là Bùi Đông Lai, là sinh viên của giáo sư Cổ Bồi Nguyên tại đại học Đông Hải.
- Thú thực thì một thanh niên gần 20 tuổi đầu, lấy mô hình Kinh Tế làm luận văn của bản thân, chính tôi cũng cảm thấy mình chưa biết tự lượng sức. Không sợ các vị chê cười, vài tháng trước, thầy đã khiến tôi khiếp sợ với giả thuyết mô hình kinh thế, thậm chí còn tưởng là ông đang nói đùa.
Trên đài, Bùi Đông Lai không đi thẳng vào bài thuyết trình mà thản nhiên dẫn dắt mọi người sang một vấn đề lạ hoắc:
- Kết quả là, thầy đã nói cho tôi biết, ông tin tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ mà ông giao cho. Cảm tạ sự đãi ngộ này, tôi đã không làm ông thất vọng, tôi đã cố gắng hoàn thành nhiệm vụ được giao.
- Trước khi đi vào bài phát biểu, tôi muốn mượn cơ hội này nói lời cảm ơn với thầy của tôi, Cổ Bồi Nguyên lão tiên sinh.
Vài người đã bắt đầu mất kiên nhẫn, Bùi Đông Lai cúi thật sâu với Cổ Bồi Nguyên:
- Cảm tạ ơn tri ngộ của thầy, cám ơn sự tin tưởng của thầy với em, cám ơn thầy cho em cơ hội được đứng ở đây để được nghe các thầy cô khác phát biểu mà thu được lợi ích không nhỏ.
"Bành bạch.."
Tiếng vỗ tay như sấm vang lên, đại đa số người tham dự tạm đều thấy tạm thời chưa biết bài phát biểu của Bùi Đông Lai ra sao, chỉ cần thái độ khiêm tốn và sự biết ơn với Cổ Bồi Nguyên thì ấn tượng của họ với Bùi Đông Lai đã cực kì tốt đẹp.
Đám người Tống Kim nghe Bùi Đông Lai nói xong liền cảm thấy dường như đối phương muốn giữ thể diện cho bản thân và Cổ Bồi Nguyên nên vừa vào đã gián tiếp nhận thua để sau đó sẽ không quá xấu hổ.
Không thèm quan tâm Tống Kim đang giễu cợt bên trên, Cổ Bồi Nguyên thấy Bùi Đông Lai cảm tạ thì sự kích động cũng nhạt dần, thay vào đó là sự hân hoan.
- Chủ đề tôi phát biểu hôm nay là "Giả thuyết về hệ thống kinh tế mới".
Mười giây sau, tiếng vỗ tay dần lắng xuống, mọi người chăm chú lắng nghe Bùi Đông Lai mới bắt đầu bài phát biểu của mình.
Giả thuyết về hệ thống kinh tế mới?
Xôn xao!
Lời Bùi Đông Lai tựa như từng trái tạc đạn ném về phía hội trường im ắng, toàn trường như nổ tung.
Dù là khu vực gì, hệ thống hoàn thiện gì cũng cần thời gian nghiên cứu rất lâu, qua thử nghiệm và kiểm chứng mới có thể hoàn thiện.
Cả trong lịch sử nhận loại, dù ở khu vực nào thì người tự mình sáng tạo ra một hệ thống cũng có thể đi vào sử sách.
Dưới tình hình này, Bùi Đông Lai lấy "Giả thuyết hệ thống kinh tế mới" làm chủ đề phát biểu khiến những khách mời rung động tới mức nào?
- Không biết tự lượng sức.
Trên ghế chủ tịch, Tống Kim khinh thường cất lời.
Không chỉ riêng Tống Kim, khá nhiều người tham dự đều có cảm giác như hắn đối với Bùi Đông Lai, đúng là không biết lượng sức mình, bọn họ thấy dù Trần Tử Viết hay Cổ Bồi được xưng là Thái Sơn Bắc Đẩu về khu vực kinh tế Nguyên cũng không dám mạnh miệng nói về việc sáng lập ra giả thuyết hệ thống kinh tế mới huống chi là Bùi Đông Lai miệng còn hôi sữa?
Nhìn biểu hiện của đám người, Diệp Tranh Vanh nở nụ cười, nhếch môi tỏ ý châm chọc.
Tần Đông Tuyết ở bên cạnh Diệp Tranh Vanh lại không hề để ý nụ cười châm chọc của đối phương. Giờ phút này nàng trong mắt nàng chỉ còn lại một mình Bùi Đông Lai!
- Giả thuyết hệ thống kinh tế do hệ thống M1, M2, M3, M4 tạo thành, các hệ thống này được xây dựng từ các góc độ khác nhau của nền kinh tế ảo và nền kinh tế thực, các mối quan hệ kinh tế sai lầm, cũng như tầm quan trọng của nó.
Không để ý tới tiếng xôn xao ở dưới, Bùi Đông Lai vẫn bình thản nói:
- Cá nhân tôi cho rằng, hệ thống này cũng cho thấy hội nhập của ngôi làng toàn cầu, gia tăng tiền tệ quốc tế, xu hướng thu hẹp lại và hiện các trạng thái - quốc tế còn lại chuyển động của đồng USD, rất nhiều quốc gia, bao gồm cả TQ, chiếc nhẫn thụ động vào vòng xoáy ảo kinh tế quốc tế, hoặc chiến tranh làm thế nào để đối phó với chiến tranh, Tất cả chúng ta cần phải suy nghĩ về vấn đề này.
- Dưới đây là nền kinh tế ảo và nền kinh tế thực, mối quan hệ giữa một nền kinh tế giả làm cơ sở, để đáp ứng với một cuộc chiến tranh kinh tế ảo là mô hình sản xuất cốt lõi của nền kinh tế ảo, hệ thống kinh tế ảo do tôi định nghĩa, mời các lãnh đạo và giáo viên cùng xem qua.
Bùi Đông Lai nói xong liền nhấp chuột đưa ra giả thuyết mô hình kinh tế hao tổn mấy tháng trời của bản thân.
- Khoác lác.
- Cuồng vọng.
- Ngựa non háu đá.
Rất nhiều người bên dưới cho rằng Bùi Đông Lai đưa ra chủ đề này chỉ để làm màu, giờ thấy hắn dùng mô hình với số liệu khổng lồ liền chẳng thèm liếc nhìn đã quay ra chỉ trích.
Một đứa trẻ ranh mà có thể đưa ra giả thuyết hệ thống kinh tế mới?
Không chỉ bọn họ, ngay cả Trần Tử Viết hay Cổ Bồi Nguyên đều không dám lớn tiếng nói mình có thể đưa ra một hệ thống mới, mô hình Bùi Đông Lai chiếu trên màn hình đại biểu cho giả thuyết kinh tế mới được ư?
Đây không phải là tát lên mặt mọi người sao?
Làm trò cười cho thiên hạ.
- Các vị, cá nhân tôi cho rằng bài phát biểu của cậu ấy không cần tiếp tục nữa.
Toàn trường xôn xao, một kẻ ngầm ủng hộ Diệp Tranh Vanh đứng lên nói:
- Một sinh viên dám mở mồm nói về giải thuyết hệ thống kinh tế mới, rõ là học khỉ đu dây!
- Đúng vậy, rõ ràng là làm bậy, đây là sự không tôn trọng học thuật!
Hắn vừa nói xong liền nhận được không ít kẻ tán thành.
- Nếu học trò của tôi đã đem kiệt tác của cậu ấy ra, tại sao các vị không nhìn qua rồi hãy phát biểu ý kiến chứ?
Thấy chẳng ai thèm nhìn mô hình của Bùi Đông Lai đã lên tiếng bác bỏ, Cổ Bồi Nguyên liền kéo micro tới cất lời.
Thấy Cổ Bồi Nguyên lên tiếng, những kẻ vừa kêu gào e dè thể diện của ông liền dán mắt lên màn hình, Trần Tử Viết thấy ông bạn Cổ Bồi Nguyên cực kì xem trọng Bùi Đông Lai nên vội vàng hướng lên phía màn hình.
Nhất thời toàn trường im ắng, tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía mô hình do Bùi Đông Lai tạo ra, mà Bùi Đông Lai vẫn thản nhiên đứng trên đài.
- Các vị lãnh đạo, các thầy cô, nếu mọi người có thắc mắc gì có thể trực tiếp nói ra, tôi sẽ giải đáp.
Không biết qua bao lâu, Bùi Đông Lai phát hiện âm thanh nghị luận bắt đầu vang lên nên hắn nói.
- Nói thực thì tôi không hiểu mô hình của cậu là cái dạng gì, cậu xác định nó đại biểu cho một loại hệ thống ư?
Bùi Đông Lai vừa dứt lời, kẻ ngầm ủng hộ Diệp Tranh Vanh liền chen vào, giọng điệu tỏ rõ sự châm chọc.
- Xin thứ lỗi, nếu ngài không hiểu thì tôi chẳng biết lấy gì mà giải đáp.
Thấy đối phương bới móc, Bùi Đông Lai không hề từ tốn như lúc đầu mà dùng lời lẽ sắc bén không chút khách khí đáp lại.
- Hả, thử hỏi cái thứ cậu đưa ra ai có thể hiểu được?
Bình thường kẻ nghiên cứu học thuật đều có chút ngạo khí, kẻ kia bởi ngầm ủng hộ Diệp Tranh Vanh nên khó chịu với Bùi Đông Lai, giờ thấy đối phương tỏ vẻ cao ngạo thì người này cực kì tức giận.
- Tôi không hiểu.
- Tôi cũng không hiểu.
Hắn vừa dứt lời, không ít người nhao nhao lên tỏ ý không hiểu về mô hình Bùi Đông Lai đưa ra.
Nghe đám người này hùa theo, nhận thấy họ không quan tâm tới mô hình của Bùi Đông Lai, kẻ a dua kia cười lạnh tựa như đang chờ xem Bùi Đông Lai cùng Cổ Bồi Nguyên xấu mặt, tuy mô hình không phải do Cổ Bồi Nguyên tạo ra nhưng Bùi Đông Lai đưa tới thì cũng đã được Cổ Bồi Nguyên xem qua!
Dưới tình huống này, nếu Bùi Đông Lai không làm cho mọi người hiểu được thì hiển nhiên Cổ Bồi Nguyên cũng sẽ mất mặt.
- Tôi cảm thấy khó hiểu!
Rất nhiều người không hiểu theo dõi màn hình thì Trần Tử Viết cũng mở miệng.
Tiếng xôn xao nhạt dần.
Người vốn là Thái Sơn Bắc Đẩu trong ngành kinh tế như Cổ Bồi Nguyên cũng phải nhảy dựng lên.
*****
Đối với sắc lang, bọn chúng nhìn thấy gái đẹp thì mắt cứ dán vào, dâm tính nổi lên, với kẻ ăn hàng, chỉ cần nhìn thấy đồ ăn ngon thì nước rãi rỏ ra, với kẻ sưu tầm thì chỉ cần nhìn thấy kỳ trân dị bảo sẽ kích động vạn phần.
Tần Tử Viết cũng là Thái Sơn Bắc Đẩu trong ngành Kinh Tế như Cổ Bồi Nguyên, ông không vì tiền, chẳng vì lợi mà chỉ vì nghiên cứu học thuật... Ông dành cả cuộc đời dâng hiến cho việc nghiên cứu.
Lòng nhiệt tình của ông với việc nghiên cứu chẳng kém gì so với đám sắc lang săm soi gái đẹp!
Dưới tình huống này, sau khi ông xem mô hình Bùi Đông Lai đưa ra thì trong lòng cực kì kích động, không biết dùng từ ngữ nào lột tả nổi, bởi vậy mà ông chẳng thèm quan tâm tới hình tượng, chẳng màng quen biết mà đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Thấy hành động khác thường của Tần Tử Viết, Cổ Bồi Nguyên cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Đúng vậy!
Một chút cũng không.
Với Cổ Bồi Nguyên, sở dĩ mấy tháng nay ông để Bùi Đông Lai nghiên cứu giả thuyết mô hình Kinh Tế mới, ban đầu cũng chỉ mong chỉ đạo giúp Bùi Đông Lai hình thành giả thuyết mô hình Kinh Tế, cho Bùi Đông Lai có thêm kiến thức ở phương diện nghiên cứu, giúp hắn có thêm một lá bài tẩy, có thêm chút lợi thế!
Vậy nên dù sau này Bùi Đông Lai không kiềm chế được bản thân, phạm tội trong giới xã hộ đen thì phía trên truy cứu tới cũng sẽ nương tay.
Bởi ước nguyện như vậy nên lúc ban đầu Cổ Bồi Nguyên chẳng hề nghĩ tới việc Bùi Đông Lai có thể đưa ra cái thành quả nghiên cứu kinh thiên động địa gì.
Chính vì vậy mà sau khi xem qua giả thuyết mô hình Kinh Tế và đại diện cho hệ thống P1 mà Bùi Đông Lai hao tổn tâm huyết nghiên cứu xong, sự chấn động trong lòng Cổ Bồi Nguyên cũng chẳng khác gì Tần Tử Viết lúc này.
Ông thấy rằng mô hình nghiên cứu này của Bùi Đông Lai hoàn toàn có thể giành được giải Nobel! (Vãi khựa, sướng kinh quá cơ)
Đây cũng là nguyên nhân ông dám vỗ ngực khoe khoang với bạn tốt của mình ở ngành Kinh Tế.
Bởi trước đó một tháng Cổ Bồi Nguyên từng xem qua mô hình nghiên cứu của Bùi Đông Lai nên hiểu rất rõ nên cũng không hề ngạc nhiên vì hành động khác thường của Tần Tử Viết, những người khác thì không được như vậy.
Dù là các lão làng trên đài cùng Tống Kim hay các nhà Kinh Tế học phía dưới khi nghe thấy Tần Tử Viết nói "Tôi không hiểu" xong đều giật mình nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi của mình.
Tần Tử Viết là ai?
Thái Sơn Bắc Đẩu trong ngành Kinh Tế.
Nếu Tần Tử Viết nói mình hiểu liền chứng minh mô hình của Bùi Đông Lai không phải thứ vất đi mà đó là thứ có giá trị.
Nhưng biểu hiện vô cùng kích động của Trần Không Tử đã càng cho thấy mô hình của Bùi Đông Lai không chỉ là thứ có giá trị, hẳn phải có giá trị phi thường!
"Phù.... Phù..."
Dường như Tần Tử Viết nhận ra mình quá mức kích động nên ông vội vàng hít sâu hai cái điều chỉnh cảm xúc xong liền cười khổ:
- Xin lỗi quý vị, tại tôi quá kích động.
Không một tiếng động, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tần Tử Viết.
- Vốn học trò của tôi nói với tôi rằng cậu ta nhất định sẽ chiến thắng trò ấy, tôi cũng không tin.
Sắc mặt Tần Tử Viết tràn ngập cảm xúc đan xen trong khi nhìn Bùi Đông Lai với ánh mắt lẫn lộn giữa sự tán thưởng và nhiều hơn là vẻ khiếp sợ:
- Giờ tôi đã tin, tuy rằng tôi vẫn chưa hoàn toàn hiểu về mô hình này nhưng tôi thấy rằng nó là một mô hình cực kì thâm ảo, thực sự thì... Có thể đại biểu cho một cái hệ thống hay không tôi cũng chưa thể xác định.
"Rầm!"
Tần Tử Viết vừa dứt lời toàn trường vốn im lặng liền trở nên náo nhiệt.
Rất nhiều người hiểu được một phần nào đó liền chăm chú nhìn lên màn hình tựa như phát hiện ra bảo bối yêu dấu, căng não ra suy nghĩ về mô hình của Bùi Đông Lai. Bởi thời gian quá ngắn nên nhưng người xem không hiểu đều lộ ra sắc mặt xấu hổ.
Bởi vì...mô hình của Bùi Đông Lai họ không hiểu nổi không phải là thứ vất đi mà là do trình độ của bọn họ có hạn!
Trong đó, nhà Kinh Tế học tên Minh Huy kia cực kì xấu hổ!
Bởi âm thầm ủng hộ Diệp Tranh Vanh cùng với sự bất mãn về biểu hiện cuồng ngạo của Bùi Đông Lai, hắn không chỉ châm chọc mà còn kích động những kẻ xem không hiểu đứng ra đả kích Bùi Đông Lai.
Lúc này Minh Huy nghe Tần Tử Viết đứng dậy nói mô hình của Bùi Đông Lai rất thâm ảo thì điều này làm cho hắn cảm thấy được bản thân bị tát một cái vào mặt.
Cực kì xấu hổ. Hắn liên tục liếc cái mô hình kia, rõ ràng chưa từng thấy qua, mà cũng chẳng hiểu gì cả liền nhíu mày nói:
- Trần lão, ngài xác định mô hình này rất thâm ảo sao? Tôi nhớ là ngài vừa nói ngài cũng chẳng hiểu gì, tôi thì cảm thấy rằng hắn đang cố làm ra vẻ huyền bí.
Không trả lời.
Không thèm quan tâm.
Tần Tử Viết coi Minh Huy giống như là không khí, ông đứng dậy nói với Bùi Đông Lai ở trên đài:
- Tôi nhớ là cậu vừa nói, nếu chúng tôi có nghi vấn liền có thể nói ra để cậu giải thích. Nếu không ngại thì tôi nêu vài vấn đề để cậu giải đáp, được chứ?
- Thầy Trần, mời ngài nói.
Trước bao nhiêu người cười nhạo chỉ trích trước đó hay sự tán dương của Tần Tử Viết, biểu hiện của Bùi Đông Lai vẫn luôn bình tĩnh.
Lúc này nghe Tần Tử Viết hỏi Bùi Đông Lai vẫn trầm ổn tựa như nắm chắc thế cục trong tay, cảm giác kia tựa như hắn đã đoán được sự việc xảy ra tiếp sau đó.
Mà sự thực đúng là vậy!
Bởi lẽ giả thuyết mô hình Kinh Tế hắn đưa ra đúng là đại biểu cho một hệ thống Kinh Tế mới, thậm chí hệ thống này có thể khiến khu vực tài chính quốc tế chấn động, có thể gây nên một hồi chiến tranh tài chính khốc liệt.
Chỉ là...
Tất cả chuyện này xảy ra vào ba năm trước.
Dựa theo trí nhớ của Tiêu Phu, mô hình này do một nhà Kinh Tế nổi tiếng trên thế giới cùng đoàn nghiên cứu của ông nghiên cứu mất tám năm, vào ba năm cuối cùng nghiên cứu ra nguyên mẫu, mà bị Mỹ lợi dụng nên gây ra một cuộc chiến tranh tài chính chưa từng có trên toàn cầu, nhiều quốc gia nhờ đó mà giàu lên.
Ngay từ đầu, để giảm bớt tổn thất, cấp trên đã triệu tập các nhà Kinh Tế học nổi tiếng trên trong nước để nghiên cứu đối sách nhưng lại chẳng có kết quả gì.
Lúc nguy cấp, cấp trên tìm tới Tiêu Phi giao cho hắn một nhiệm vụ đặc thù- điều tra rõ ràng chân tướng về sự việc này!
Tiêu Phi không phụ sự mong đợi của mọi người, hắn lẻn vào Mỹ, chẳng những tra rõ sự tình mà còn thông qua thủ đoạn đặc thù khiến nhà Kinh Tế học nổi tiếng kia đưa ra thành quả nghiên cứu, cũng chính là số liệu trong giả thuyết đại biểu cho mô hình hệ thống Kinh Tế mới.
Giống như Bùi Đông Lai nói với chính mình, từ lúc nhận nhiệm vụ Cổ Bồi Nguyên đưa cho còn tưởng rằng ông nói đùa, lúc đó hắn cũng chẳng tin rằng mình có thể làm ra giả thuyết về mô hình khu vực Kinh Tế.
Chỉ là.
Vì không muốn phụ sự kì vọng của Cổ Bồi Nguyên nên Bùi Đông Lai kiên trì hoàn thành, kết quà là trong lúc dung hợp với linh hồn Tiêu Phi hắn đã thu được trí nhớ phương diện này.
Bởi lẽ trong trí nhớ Tiêu Phi chỉ là một nguyên mẫu, số liệu không tổ hợp liền mạch, Bùi Đông Lai đành phải tiêu phí khá nhiều thời gian nghiên cứu, hiểu rõ số liệu này xong liền bắt đầu tổ hợp, cuối cùng cho ra số liệu liên kết chặt chẽ với nhau, hợp thành mô hình hiện tại.
Chính vì vậy mà trình độ lí giải về mô hình này của bùi Đông Lai so với Cổ Bồi Nguyên còn cao hơn, hiển nhiên sẽ chẳng sợ việc bị hỏi.
Thấy Bùi Đông Lai đáp ứng, Tần Tử Viết càng thêm kích động, một hơi cẩn thận nói ra sáu vấn đề ông chưa sáng tỏ.
- Ngại quá, tôi quá kích động rồi, thế này nhé, tôi hỏi từng câu một vậy.
Đưa ra liên tục sáu vấn đề xong Tần Tử Viết cười khổ nói.
Bùi Đông Lai lắc đầu:
- Không cần thưa thầy Trần, em đã nhớ kĩ câu hỏi của thầy, em sẽ trả lời vấn đề đầu tiên: trong hệ thống này, liên kết giữa các nền Kinh Tế ảo và nền Kinh Tế thực và những gì là sự khác biệt giữa.....
Tần Tử Viết gật đầu, tỏ rõ sự chờ mong với câu trả lời của Bùi Đông Lai.
Không chỉ riêng Tần Tử Viết, các nhân vật lão làng dù hiểu mô hình hay không đều hướng ánh mắt về phía Đông Lai.
Trong đó, không ít người loáng thoáng hiểu được cũng tỏ vẻ mong chờ như Tần Tử Viết, mà những người xem không hiểu cũng có chút thấp thỏm.
Còn Diệp Tranh Vanh trước đó nói với Tần Đông Tuyết rằng Bùi Đông Lai nhất định sẽ thua, hắn cũng không hiểu mô hình của Bùi Đông Lai, mà lúc này Bùi Đông Lai trở thành tiêu điểm duy nhất thì khẽ nhíu mày.
Tần Đông Tuyết bên cạnh hắn nhìn Bùi Đông Lai không chớp mắt.
Khác với lúc trước, trên mặt nàng không phải sự tín nhiệm mà là sự kích động và kiêu ngạo!
Trước những ánh mắt của đám đông, Bùi Đông Lai bắt đầu trả lời sáu vấn đề Tần Tử Viết đưa ra.
Vấn đề thứ nhất trả lời xong, một số người hiểu sơ sơ đã tỉnh ngộ, những người chưa hiểu cũng đã nắm bắt được chút gì đó, lại hướng về phía mô hình cũng đã hiểu ra ít nhiều.
Vấn đề thứ hai trả lời xong.
Những người hiểu được hô hình vỗ tay nhiệt liệt, những người chưa hiểu trước đó đều cảm thấy xấu hổ chỉ hận không có cái lỗ nẻ nào mà chui.
Vấn đề thứ ba được Bùi Đông Lai giải đáp.
Tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường.
Xong vấn đề thứ tư.
Tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Vấn đề cuối cùng hoàn tất.
Một mảnh tĩnh lặng.
Ngoài Diệp Tranh Vanh cũng những kẻ ủng hộ hắn, Tần Tử Viết và những người còn lại đều nhìn Bùi Đông Lai bằng ánh mắt khó tin, giống như đang thầm hỏi: Hắn mới hai mươi tuổi tại sao lại có thể làm tất cả những thứ này?
- Thầy Trần, ngài còn vấn đề gì sao?
Bùi Đông Lai lên tiếng xua tan sự im lặng trong hội trường.
- Tạm thời tôi chỉ có sáu vấn đề này.
Bùi Đông Lai làm Tần Tử Viết bừng tỉnh sau cơn khiếp sở, ông cười khổ đáp.
- Tôi có.
- Tôi cũng muốn hỏi.
- Tại sao....
.....
Tần Tử Viết nói tạm thời không có vấn đề còn những nhà Kinh Tế học kia lại trở nên điên cuồng, liên tục giơ tay chỉ muốn Bùi Đông Lai giải đáp thắc mắc trong lòng họ.
Nhất thời hội trường trở nên hỗn loạn.
*****
- Chư vị, xin mọi người yên tĩnh một chút.
Mắt thấy các nhà kinh tế học ở dưới trở nên quá khích thì người chủ trì phải đi ra lên tiếng.
- Cá nhân tôi cho rằng, nếu để mỗi người hỏi một vấn đề thì chỉ sợ đến 12h tối hội nghị cũng chưa kết thúc a.
Đợi cho mọi người bình tĩnh trở lại thì người chủ trì cười khổ nói.
- Vậy thì đến 12h tối đi.
- Đúng a, lúc trẻ tôi từng vì nghiên cứu mà 3 ngày 3 đêm không chợp mắt, đến 12h thì tính là gì?
Người chủ trì vừa nói xong thì không ít người lên tiếng trả lời, nghe vậy thì không ít người cười lên, không khí trong hội trường cũng được thả lỏng một chút.
Người chủ trì thấy thế thì liền dùng ánh mắt nhìn lên các vị đại lão ở bên trên, thấy mấy vị đại lão gật đầu thì hắn liền đề nghị:
- Tôi đề nghị để đồng chí Bùi Đông Lai lên trình bày bài luận văn của mình, như vậy mới có thể giải thích được những nghi vấn trong lòng mọi người, cũng có thể giảm bớt thời gian đi. Mọi người cảm thấy thế nào?
- Tốt.
Mọi người đều trăm miệng một lời.
- Đồng chí Bùi Đông Lai, vậy thì vất vả cho cậu rồi.
Người chủ trì mỉm cười nhìn Bùi Đông Lai, thầm nghĩ hôm nay Diệp Tranh Vanh đã mất hết mặt mũi rồi.
- Tốt.
Đối với ý kiến của người chủ trì thì Bùi Đông Lai khẽ gật đầu sau đó bước lên đài, bắt đầu giảng giải mô hình luận văn của mình:
- Bản chất của kinh tế là một giá trị hệ thống, cũng chính là giá cả vật chất và tài sản....
1 tiếng sau.
Dựa vào an bài của buổi hội nghị hôm nay thì lúc này đã đến giờ dùng cơm nhưng mà toàn trường không ai rời đi.
2 tiếng sau.
Không ít người cảm thấy đói bụng nhưng mà lại không có ai đề nghị dùng cơm.
3 tiếng sau.
Bùi Đông Lai đã phát biểu xong phần của mình.
"Bành Bạch! Bành Bạch!"
Tiếng vỗ tay liền vang lên khắp cả hội trường.
Đối với tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc như thế thì Bùi Đông Lai cũng không lộ ra vẻ kiêu ngạo mà là giống với những người lên phát biểu trước đó, cúi đầu chào mọi người rồi bước xuống.
Sau khi làm xong hết chuyện này thì hắn mới chậm rãi đi xuống, đi về chỗ của mình.
- Tốt.
Mắt thấy Bùi Đông Lai đi xuống thì Cổ Dật kêu một tiếng rồi đứng lên, vỗ tay bảo hay.
" Ào!"
Cổ Dật vừa đứng lên thì dưới đài dường như mọi người đều đứng lên, vỗ tay.
Thấy một màn như vậy thì trên đại chủ tịch, vị đại lão chủ quan kinh tế kia cũng lên, sau đó tất cả mọi người trên đài chủ tịch cũng đứng lên.
Mặc dù là người bên cạnh Diệp Thạch, mặc dù là người ủng hộ Diệp Tranh Vanh nên Tống Kim cũng không muốn đứng lên.
Nhưng mà.
Hắn cũng biết, nếu hắn không đứng dậy thì sẽ đắc tội với mọi người nên hắn đành cắn răng mà đứng lên.
Ở dưới đài chủ tịch, thấy Tống Kim đứng lên thì một nhóm nhà Kinh Tế học đi theo Tống Kim đều không tình nguyện mà đứng dậy, vẻ mặt xấu hổ mà giống như người xung quanh, đều vỗ tay.
Trong lúc nhất thời, tiếng vỗ tay vang khắp hội trường. Trừ Diệp Tranh Vanh và Hoàng Oanh ra thì tất cả mọi người đều đã đứng lên.
- Diệp tỉnh trưởng, ngài đã hiểu chưa?
Tần Đông Tuyết đứng lên nhìn vào Diệp Tranh Vanh.
Không trả lời.
Vẻ mặt Diệp Tranh Vanh hết sức khó coi.
- Nga, tôi thiếu chút nữa đã quên, mặc dù ngài là thạc sĩ nhưng mà khẳng định ngài cũng không hiểu một màn vừa rồi đâu a.
Trên mặt Tần Đông Tuyết nở ra nụ cười sáng lạnh, hỏi:
- Tôi thật muốn biết rằng ngài nghe có hiểu không?
Nghe hiểu không?
Lời nói hờ hững của Tần Đông Tuyết giống như là một thanh đao đâm vào niềm kiêu ngạo trong lòng của Diệp Tranh Vanh.
Cả người hắn cứng ngắc, á khẩu không trả lời được.
Dựa vào kế hoạch của hắn thì Hoàng Oanh sẽ lên trên phát biểu bài luận văn kia, hơn nữa đám người Tống Kim cũng sẽ phụ họa vào làm cho bài luận văn ấy có sức thuyết phục hơn.
Như vậy, hắn cảm thấy cho dù Bùi Đông Lai cầm thành quả của Cổ Bồi Nguyên lên đài thì cũng chỉ có bị miểu sát.
Mà hiện giờ, bị miểu sát chính là Hoàng Oanh, chính là những người lên phát biểu trước đó.
- Có phải ngài muốn nói cho ta biết là bài luận văn kia không phải là do Bùi Đông Lai làm mà là do Cổ Bồi Nguyên giúp cậu ấy làm ra?
Tần Đông Tuyết thấy vẻ mặt biệt khuất, trong đôi mắt hiện lên vẻ phẫn nộ của Diệp Tranh Vanh thì tiếp tục mỉm cười hỏi.
Không trả lời.
Mặc dù trong lòng Diệp Tranh Vanh nghĩ đến điều này nhưng mà hắn cũng biết lúc này trả lời thì chính là tự rước phải nhục.
- Nếu như hắn cầm ra thứ bản thân hắn làm thì căn bản sẽ không có mặt mũi nào để bước lên đài. Nếu như hắn giống cô để cho Cổ Bồi Nguyên sửa đổi, hoàn thiện, thậm chí cho dù Cổ Bồi Nguyên có tự thân làm ra thì cũng không thể so sánh được bài luận văn của Hoàng Oanh. Dù sao thì 3 tên đánh giày cũng hơn Gia Cát Lượng, huống gì là nhiều người mưu trí như vậy?
- Tần Đông Tuyết, tôi biết cô khinh thường thủ đoạn như vậy. Nhưng mà cô có nghĩ đến mục đích của hắn đến đây là để muốn bước vào cánh cửa Tần gia là muốn để cho trưởng bối Tần gia liếc mắt nhìn hắn một cái.
- Chuyện đến bây giờ, mặc kệ cô có thừa nhận hay không thì ván này hắn đã thua.
- Diệp cục trưởng, tôi biết là trong lòng ngài nghĩ như thế nhưng mà ngài có quên những lời trước kia ngài nói với tôi không? Ân, đây là toàn bộ những lời ngài nói với tôi trước đó, một chữ cũng không sai.
Những câu nói của Tần Đông Tuyết làm cho Diệp Tranh Vanh có cảm giác muốn giết người nhưng mà không đợi hắn mở miệng, Tần Đông Tuyết đã nói thêm:
- Chuyện đến nước này, ngài cảm thấy là ngài bị hắn đánh bại hắn hắn bị ngài đánh bại đây?
Diệp Tranh Vanh nhắm mắt lại, khóe mắt giật giật lên.
- Thế nào Diệp cục trưởng, Diệp đại thiếu gia? Ngài không dám đối mặt với thực tế sao? Niềm kiêu ngạo của người đâu rồi?
Tần Đông Tuyết tiếp tục đả kích:
- Ngài đã bị đánh bại, hơn nữa bài luận văn kia là do hắn làm chứ không phải là do Cổ Bồi Nguyên làm ra.
"Bá!"
Đột nhiên Diệp Tranh Vanh mở mắt ra, hắn rất muốn tát cho Tần Đông Tuyết một cái.
Nhưng mà.
Cuối cùng lý trí cũng đã chiến thắng xúc động.
Hắn biết, nếu hắn làm như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến 2 nhà Tần Diệp. Hơn nữa sẽ ảnh hưởng đến bố cục sau này của hắn, thậm chí nếu làm như thế thì bản thân hắn sẽ trở thành trò cười của Yên Kinh thậm chí là của TQ.
Bởi vậy nếu hắn còn không vỗ tay thì sẽ không tôn trọng, hơn nữa còn làm mất mặt Diệp gia.
Mắt thấy Diệp Tranh Vanh không nói một tiếng với ai thì Tần Đông Tuyết ngừng vỗ tay, sau đó đem ánh mắt nhìn vào Bùi Đông Lai. Khuôn mặt lộ ra vẻ mỉm cười rồi từ từ ngồi xuống.
- Cổ lão sư, hẳn là bài luận văn vừa rồi là kiệt tác của ngài sao?
Sau đó, coi như lúc Bùi Đông Lai ngồi xuống, Hoàng Oanh liền không nhịn được mà đứng lên, mở miệng hỏi.
" Ách?"
Nghe được Hoàng Oanh hỏi như thế thì toàn bộ mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía Cổ Bồi Nguyên. Trong đó không ít người cũng nghĩ như thế nhưng mà bọn hắn biết loại chuyện như thế này không thích hợp nói ra ở bên ngoài.
- Diệp tỉnh trưởng, dường như là người của ngài không cam lòng a.
Tần Đông Tuyết thấy Hoàng Oanh đứng lên thì thản nhiên nói.
Diệp Tranh Vanh cau mày, trong lòng rất muốn ngăn cản nhưng mà cũng biết lúc này ngăn cản cũng đã quá muộn rồi.
- Nha đầu, bài luận văn vừa rồi là của cô sao?
Trên đài chủ tịch, Cổ Bồi Nguyên thấy Hoàng Oanh đứng dậy hỏi trong tâm như gương sáng, bất động thanh sắc hỏi.
"Bá!"
Khuôn mặt Hoàng Oanh biến sắc, không dám trả lời.
- Cô đã không dám trả lời thì nó đã chứng minh bài luận văn hôm nay không phải là thành quả nghiên cứu của cô. Ừh, nếu cô cho rằng lão già như tôi đây vu oan cô thì tôi cũng không để ý mà có mấy vấn đề muốn hỏi cô.
Cổ Bồi Nguyên không nhẹ không nặng nói:
- Chỉ cần cô có thể trả lời mấy vấn đề của tôi thì tôi liền giải thích vấn đề mà cô vừa hỏi ban nãy.
Hoàng Oanh cúi đầu, khuôn mặt biến thành màu gan heo, không phản bác được.
- Tôi biết, trừ nha đầu này ra thì đoán chừng có không ít người đều nghĩ như vậy.
Thấy Hoàng Oanh không dám lên tiếng, Cổ Bồi Nguyên liền đem ánh mắt trên người Hoàng Oanh chuyển đi, vẻ mặt thản nhiên, nói:
- Cho nên, tôi xin mọi người một ít thời gian để giải thích cho mọi người rõ.
- Đối với học sinh này của tôi mà nói thì đây là lần đầu tiên nó đến Yên Kinh để tham gia hội nghị, nó rất muốn chứng minh bản thân mình.
Cổ Bồi Nguyên nói xong thì không nhịn được mà đem ánh mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Bùi Đông Lai, gằn từng chữ một:
- Cuối tháng 11 vừa rồi, lúc nó cầm bài luận văn đến gặp tôi thì tôi cũng không có xem luận văn mà nói với nó một câu.
- Tôi nói với nó rằng Cổ Bồi Nguyên tôi cả đời này chưa làm một chuyện gì đuối lý, không thẹn với lương tâm nhưng chỉ cần nó gật đầu, tôi có thể vì nó mà phá lệ một lần. Tôi sẽ hoàn thành bài luận văn cho nó, để cho nó có mặt mũi.
Nói tới đây, Cổ Bồi Nguyên nhớ đến những lời hôm đó của Bùi Đông Lai thì vẻ mặt có chút kích động:
- Kết quả nó nói với tôi rằng: " Cổ lão sư, xin ngài tin tưởng vào học trò của mình, cháu sẽ không làm mất mặt Bùi gia càng không làm mất mặt ngài."
- Có người từng làm học trò của tôi mà cảm thấy kiêu ngạo, hôm nay tôi ngồi ở chỗ này, có một người học trò như Bùi Đông Lai thì tôi cảm thấy vô cùng tự hào.
Cả hội trường im lặng, vị lão nhân đầu bạc kia, người được xưng là Thái Sơn Bắc Đầu trong Kinh Tế khu vự kia liền kích động, giọng nói vang vọng:
- Bởi vì, ngay cả bài luận văn tôi làm ra cũng không có tư cách để đánh đồng với bài luận văn do chính tay Đông Lai làm ra.
Toàn trường trầm mặc.
Giọng nói của Cổ Bồi Nguyên cứ như vậy mà không ngừng quanh quẩn bên tai mọi người.....
Thiếu niên Bùi gia đứng lên, cúi đầu vái Cổ Bồi Nguyên một cái thật sâu.
Cúi dầu 90 độ.
- Diệp Tranh Vanh, sau này mời ông thu lại nụ cười kiêu ngạo của mình.
Mắt của cô gái Tần gia đỏ lên, hàm chứa lệ, giọng nói lại lạnh như băng.
← Ch. 280 | Ch. 282 → |