← Ch.287 | Ch.289 → |
"Bá!"
Lời kia của Tần Yến vừa thốt ra xong thì 2 người Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân không kìm lòng được mà đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Cảm giác kia giống như một người bị tuyên bố tử hình, đột nhiên lại được có một đường sinh cơ, chỉ cần được sống sót thì chuyện gì bọn họ cũng chấp nhận cả.
- Vì tôi mà Đông Tuyết phải chịu áp lực từ Tần gia thậm chí là của Diệp gia, nổi khổ của nàng thì tôi hiểu cho nên tôi sẽ không đẻ nàng phải chịu ủy khuất.
Đối mặt với vấn đề xảo quyệt của Tần Yến thì Bùi Đông Lai bình tĩnh mà trả lời.
- Tốt cho một câu sẽ không để cho nó ủy khuất.
Tần Yến cười lạnh nói:
- Tôi không muốn nghe được đáp án kiểu lập lờ như vậy, cậu cần phải trả lời một câu chắc chắn cho tôi biết.
- Vì sao cô phải làm như vậy?
Bùi Đông Lai nhíu mày, mang theo vài phần không vui nhìn Tần Yến.
- Bởi vì tôi là tiểu cô của nó, nó là một tay tôi ôm lớn.
Dường như Tần Yến không ngờ Bùi Đông Lai sẽ lộ ra vẻ cường thế như thế, trên mặt mang theo vài phần tức giận:
- Nếu như tôi không đồng ý thì cậu sẽ không có khả năng bước vào cảnh cửa của Tần gia.
- Nếu cô không phải là tiểu cô của nàng thì hiện giờ cô không phải bình yên vô sự mà đứng đây nói chuyện đâu.
Vẻ mặt của Bùi Đông Lai vẫn bình tĩnh như trước, nhưng mà trong giọng nói lại lộ ra vẻ uy hiếp, đủ để Tần Yến cảm thấy được.
- Cậu đang uy hiếp tôi sao?
Vẻ mặt Tần Yến lạnh xuống:
- Cậu có biết nếu làm như vậy sẽ có hậu quả thế nào không?
- Đông Tuyết cùng tôi đã nói rồi, đây là chuyện của 2 người người chúng tôi, không liên quan đến ai cả.
Bùi Đông Lai không có để ý đến vẻ tức giận của Tần Yến mà là không nhanh không chậm nói:
- Nhưng tôi không hy vọng nàng bị áp lực của gia tộc dính vào người, bị người trong gia tộc nói rằng nàng có mắt không tròng tìm một tên phế vật vô dụng. Cho nên, tôi mới không ngừng cố gắng bản thân để chứng minh nàng không có nhìn lầm người.
- Có về phần uy hiếp...
Bùi Đông Lai nở nụ cười, cười rất khinh thường:
- Tôi đã từng nói với Diệp Tranh Vanh, Tần Đông Tuyết sẽ là bến cảng trong tâm hồn của tôi, còn hắn sẽ trở thành đống hài cốt dưới chân tôi, điều này có được tính là uy hiếp không?
"Bá"
Nghe được những lời nói cuồng ngạo của Bùi Đông Lai, cảm nhận được trong lòng Bùi Đông Lai giống như là núi lửa phun trào, rốt cuộc sắc mặt của Tần Yến cũng thay đổi.
Thông qua điều tra về tư liệu của Bùi Đông Lai thì nàng biết Bùi Đông Lai là một người không ưng phô trương, nhưng mà một khi hắn đã cuồng thì sẽ cuồng không ai bì nổi.
Dù vậy, nàng vẫn không ngờ rằng Bùi Đông Lai dám nói như thế trước mặt của Diệp đại thiếu gia.
- Tôi biết cô rất tò mò rằng tôi dựa vào cái gì mà nói những lời như vậy.
Thấy sắc mặt Tần Yến phức tạp nhìn mình, Bùi Đông Lai tiếp tục nói:
- Cuộc sống của tôi một nửa là do Qua tử cấp cho, một nửa còn lại là do bản thân tôi tự cố gắng.
- Cậu có biết nếu làm như vậy thì việc bước vào cánh cửa Tần gia của cậu sẽ trở nên vô cùng khó khăn, hơn nữa cũng sẽ khiến Đông Tuyết vô cùng khó xử không?
Lúc này đây, Tần Yến không giống như lúc trước, không lộ ra vẻ cường thế mà giọng nói của nàng mang theo vài phần lo lắng.
- Đối với một người bình thường mà nói thì giữa ích lợi và tình cảm, cái nào nặng cái nào nhẹ thì họ còn biết. Nhưng đối với một hào môn gia tộc mà nói thì tình cảm ở trước ích lợi chỉ là một chuyện cười mà thôi.
Bùi Đông Lai thản nhiên nói:
- Nếu đã là kỹ nữ rồi thì rồi cần gì phải lập đền thờ nữa?
Tần Yến trầm mặc.
Bởi vì nàng biết tuy rằng Bùi Đông Lai nói khó nghe như vậy nhưng nó vẫn không sai.
- Tiểu cô, tuy rằng tôi biết cô đang diễn trò nhưng mà cô đã đem bạn của tôi kéo vào tuồng vui này, khiến các nàng bị tổn thương. Điều này làm cho tôi không thoải mái, cho nên mong cô thứ lỗi cho hành động và những lời nói lúc nãy của tôi.
Bùi Đông Lai mở miệng lần nữa, giọng nói không những thay đổi mà còn thay đổi luôn cách xưng hô:
- Nhưng, tôi còn muốn cảm ơn sự quan tâm của tiểu cô đã giành cho Đông Tuyết, đã ủng hộ tôi và Đông Tuyết ở cùng một chỗ.
"Ách"
Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì Tần Yến chỉ cảm thấy bên tai vang lên một tiếng sấm, vẻ mặt nàng giật mình nhìn về Bùi Đông Lai:
- Cậu đã nhìn ra sao?
- Trước khi đến đây thì tôi đã biết.
Bùi Đông Lai thản nhiên nói.
- Làm sao cậu biết được?
Vẻ khiếp sợ trên mặt Tần Yến càng đậm.
- Nếu tiểu cô cũng giống với những ké hám lợi thì cô sẽ không ở buổi lễ tốt nghiệp mà mà buông tha cho Tần gia một con đường, để tự mình đi làm người chủ trì.
Bùi Đông Lai nhìn thẳng vào Tần Yến:
- Trong lòng của tiểu cô cũng muốn phản nghịch lại nhưng mà cuối cùng tiểu cô lại lựa chọn khuất phục.
- Rất nhiều người cho rằng những điều cậu làm là bằng vào sự ủng hộ phía sau của cha cậu, có một số người lại cho rằng cậu thông qua cố gắng của bản thân.
Ánh mắt Tần Yến nhìn về phía Bùi Đông Lai đầy vẻ phức tạp, nói:
- Trước đây khi chưa gặp cậu thì tôi cho rằng cậu là loại người thứ nhất, hiện giờ thì ta đã tin cậu là loại người thứ hai, không hổ danh là con của Bùi Vũ Phu và Diệp Vãn Tình.
- Tiểu cô, tôi hy vọng lúc trở về cô có thể đem những lời tôi nói nói lại cho bọn họ nghe, không cần phải giúp tôi nói tốt làm gì.
Bùi Đông Lai nói.
- Vì sao?
Vẻ mặt Tần Yến khó hiểu.
- Dù sớm hay muộn cũng cần phải vạch mặt.
Bùi Đông Lai nói thẳng:
- Cần gì phải giả tạo như thế?
Tần Yến nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai thật lâu, sau đó cười khổ gật đầu.
Hiển nhiên, nàng rất rõ, trước khi Bùi Đông Lai bước vào cảnh cửa của Tần gia thì không riêng Tần gia sẽ tìm mọi cách để gây khó dễ, hơn nữa Diệp gia cũng không cho phép.
Dù sao, 2 nhà Tần Diệp cũng đã đám hỏi. Dưới một tình hình như vậy, Bùi Đông Lai lại tiến vào Tần gia, quang minh chính đại mang theo Tần Đông Tuyết rời đi, điều ấy tương đương với việc đánh vào thể diện của Diệp gia.
Mà đối với một gia tộc hào môn mà nói thì bọn hắn có thể vì lợi ích mà bỏ đi thể diện nhưng mà bọn hắn không cho phép nhân vật ở dưới đáy xã hội vẽ lên mặt bọn hắn.
Đối với bọn họ mà nói thì đó chính là khinh nhờn lòng kiêu ngạo của mình.
- Khuynh Nhan, Hiểu Vân, chị sẽ giải thích cho mọi người nghe.
Sau đó, Tần Yến không nói với Bùi Đông Lai gì nữa mà là đem ánh mắt nhìn về Mộ Khuynh Nhan và Tần Đông Tuyết, nói:
- Kỳ thật, ở trước khi đến đây, chị đã nắm kỹ tư liệu về Đông Lai, biết bên cạnh hắn có rất nhiều nữ hài tử nhưng mà cậu ta vẫn không chấp nhận người nào cả.
Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân có chút không biết phải làm sao.
- Nhưng mà tư liệu là tư liệu, vì muốn xác nhận điểm này, vì muốn nghe chính miệng của Đông Lai nói ra cho nên chị mới kéo mọi người vào vở kịch này, cũng như nói những lời khó nghe như lúc nãy.
Tần Yến thấy vẻ mặt mất mác của Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân thì thở dài, nói:
- Chị biết nói những lời này sẽ để cho 2 người phải chịu khổ sở nhưng mà 2 người nên hiểu rằng, mấy lời nói ra này đối với 2 người cũng có chỗ tốt.
Mộ Khuynh Nhan không hiểu gì nhưng mà Trang Hiểu Vân người đã lăn lộn nhiều năm trong xã hội lại nghe được một tầng ý tứ khác trong lời nói của Tần Yến.
- 2 người không cần phải tỏ ra khó chịu như thế bởi vì tình yêu của Đông Tuyết nhà chị giành cho hắn so với 2 người thì chỉ có nhiều chứ không ít hơn. Đồng dạng, cái giá mà nó phải trả cũng nhiều hơn. Ở trong nửa năm qua, mặc dù nó không có đi Đông Hải để nhìn Đông Lai một cái nhưng mà áp lực của nó không giống như 2 người có thể tưởng tượng được.
- Đông Lai vừa nói có một số việc nó cảm thấy được thì cho dù người khác không nói thì nó cũng sẽ cố gắng đi làm, để không thẹn với lương tâm.
Tần Yến nói xong mang theo vài phần thưởng thức nhìn Bùi Đông Lai:
- Cậu ta có thể nói ra những lời như vậy đủ để chứng minh trong lòng cậu ta biết tất cả chuyện này. Mà Đông Tuyết nói, chuyện của nó và Đông Lai là chuyện riêng của 2 người cho nên 2 người không cần để ý đến lời của chị, chỉ cần Đông Tuyết chấp nhận để 2 đứa bên cạnh Đông Lai và nếu Đông Lai nguyện ý tiếp nhận 2 đứa thì không một ai có thể ngăn cản được.
- Tuy rằng chị biết 2 đứa đã có Đông Lai bảo vệ, 2 đứa có thể rời xa giới văn nghệ dơ bẩn gì đó nhưng mà để tỏ lòng xin lỗi, chị cũng nên nói cho 2 đứa một chút.
Tần Yến suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bởi có như vậy thì tương lai của 2 đứa mới thoải mái hơn được một chút.
Nói xong, giống như Tần Yến sợ Bùi Đông Lai tức giận, nàng nhìn Bùi Đông Lai, cười khổ một tiếng rồi nói:
- Tôi biết cậu không thích nghe những lời như vậy nhưng mà tôi có thể nghĩ biện pháp để giúp cho các nàng được tốt hơn.
Bùi Đông Lai không có tỏ thái độ.
- Đông Lai, vốn tiểu cô đây nghĩ rằng sau khi về gặp lão gia tử sẽ nói những lời dễ nghe về cậu, nhưng mà cậu đã không muốn như vậy thì cậu có muốn cho tiểu cô này hướng về cậu để xin lỗi không?
Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, Tần Yến hướng về Bùi Đông Lai hỏi.
Bùi Đông Lai cười lắc đầu:
- Không cần đâu, bởi vì tiểu cô là người duy nhất dám tán thành chuyện cháu và Đông Tuyết ở cùng một chỗ.
Tần Yến cảm thấy dở khóc dở cười, sau đó vỗ vỗ tay, nói:
- Tốt lắm, diễn cũng đã diễn xong, chúng ta đi ăn cơm nhỉ?
Bùi Đông Lai không trả lời mà quay đầu lại nhìn về phía Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân.
Ngay cả Tần Yến cũng có thể nhìn ra Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân thích Bùi Đông Lai, huống chi là bản thân của hắn?
Đối với Bùi Đông Lai mà nói thì hắn chỉ xem Trang Hiểu Vân là bạn, nhưng mà quan hệ giữa hắn Mộ Khuynh Nhan lại tương đối phức tạp, muốn nói hắn không có ý gì đối với Mộ Khuynh Nhan thì đó chính là lừa quỷ a.
Cho nên, hắn sợ chuyện hôm nay sẽ làm vấy bẩn tâm hồn trong sáng của Mộ Khuynh Nhan, khiến nàng phải tiếp tục chịu đả kích.
- Đông Lai, tớ biết cái cô gái tên là Tần Đông Tuyết thích cậu, mà cậu cũng thật sự thích cô ấy.
Thấy được ánh mắt lo lắng của Bùi Đông Lai, Mộ Khuynh Nhan thâm tình nói:
- Điều này làm cho trong lòng của tớ cũng khó chịu nhưng mà nó cũng nhắc nhở tớ, 2 người ở chung một chỗ thì phải nỗ lực. Cho tới nay, cuộc sống của tớ lúc nào cũng được nghĩa phụ che chở giống như bảo bối. Tớ nghĩ sau này tớ phải học cách lớn lên, học cách để nỗ lực hơn nữa.
Bên tai vang lên lời nói của Mộ Khuynh Nhan, trong lòng Bùi Đông Lai khẽ thở dài, cũng không nói gì thêm.
Hắn biết, từ sau khi Tương Cương mất thì cô bé đơn thuần này đã bắt đầu học cách trưởng thành hơn.
Một khi con người đã lớn lên thi sẽ mất đi nhiều điều vui vẻ nhưng mà người ấy sẽ học được nhiều bài học quý báu, Bùi Đông Lai không thể giúp Mộ Khuynh Nhan thay đổi điểm này.
Nếu Tần Đông Tuyết và hắn cùng đi bên nhau thì hắn sẽ không biết nên xử lý những nữ nhân bên cạnh mình như thế nào đây? Đây cũng là một vấn đề rất nhức đầu.
Sắc mặt Tần Yến phức tạp nhìn Mộ Khuynh Nhan một cái, từ một góc độ nữ nhân mà nói thì nàng cảm thấy Mộ Khuynh Nhan là một cô gái thiện lương đơn thuần, hẳn là nên được hạnh phúc. Nhưng mà từ góc độ là tiểu cô của Đông Tuyết mà nói thì nàng càng hy vọng trong thế giới của Bùi Đông Lai chỉ có một nữ nhân và đó chính là Đông Tuyết.
Sau đó, Tần Yến mang theo Bùi Đông Lai, Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân đến phòng ăn của của hội sở U Lan để cùng nhau dùng cơm trưa.
Ăn cơm trưa xong, Bùi Đông Lai liền đưa Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân đi đến khách sạn bởi vì chiều nay các nàng còn phải quay MV.
- Đông Lai.
Mắt thấy Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân đã vào xe thì Tần Yến liền kêu Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai nghe vậy thì lập tức đi tới trước người Tần Yến.
- Cậu có biết, tôi là người duy nhất trong Tần gia ủng hộ chuyện giữa cậu và Đông Tuyết.
Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt cao quý cùng xinh đẹp của Tần Yến, nàng khẽ thở dài, nói:
- Nếu những người khác còn đến gặp cậu thì cậu phải cẩn thận một chút.
- Nếu bọn họ đem mình làm trưởng bối thì cháu sẽ tôn trọng họ....
Bùi Đông Lai mỉm cười.
Tần Yến nghe vậy thì cười khổ không thôi, mặc dù Bùi Đông Lai không nói hết câu nhưng mà nàng lại hiểu được ý của Bùi Đông Lai.
Tiên lễ hậu binh.
← Ch. 287 | Ch. 289 → |