Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 297

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 297: Đánh một trận, kinh tam quân (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)

Siêu sale Shopee


Thời gian giống như là bị dừng lại ngay trong lúc này.

Trong phòng hội nghị, vị đại lão quân đội và mọi người kia đều gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình. Rõ ràng chứng kiến 4 điểm sáng trên màn hình đã bị biến mất hết 3, đây cũng chính là nói, có một thành viên của đội dự bị Long Nha không bị xử lý, mà Bùi Đông Lai lấy một phương thức không thể tưởng tượng nổi để tránh né 4 viên đạn, cả người cuộn thành một quả bóng rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, Ngũ Cương thân là chỉ đạo của tiểu đội đặc chiến Đằng Long, luôn luôn dùng ống nhòm quân dụng quan sát Bùi Đông Lai.

"Pằng"

Trong khi hắn đang nhìn chăm chú, thì một viên đạn cao su vô cùng chuẩn xác bắn trúng Bùi Đông Lai.

Nhưng mà.

Trong một khắc khi viên đạn bắn trúng vào Bùi Đông Lai thì đột nhiên thân mình của Bùi Đông lai xoay mạnh một chút, không để cho viên đạn bắn trúng đầu của hắn, mà là bắn vào vai của hắn.

Sau đó không đợi tên thành viên may mắn tồn tại của đội dự bị Long Nha kia kịp bắn phát thứ ba, sau khi hạ xuống, Bùi Đông Lai một tay xách súng, bắn một phát vào chỗ của tên kia.

"Pằng"

Nương theo tiếng súng vang giòn, viên đạn cao su gào thét bay ra, bắn trúng vào ấn đường của tên thành viên đội dự bị Long Nha này.

"Bang"

Bởi vì vị trí mi tâm được mũ sắt che chở, nên viện đạn cao su chỉ bắn vào mũ sắt, phát ra một tiếng vang.

"Ách"

Bên tai vang lên tiếng động giòn vang, cảm nhận được từ vị trí mi tâm truyền đến đau đớn thì tên thành viên đội dự bị Long Nha kia há mồm ra, muốn nói Bùi Đông Lai làm càn, nhưng mà khi hắn dùng ống ngắm chứng kiến Bùi Đông Lai một tay cầm súng, sau đó bắn hắn thì lời nói vừa ra khỏi miệng đành phải nuốt vào trong bụng.

Bởi vì hắn biết rõ, mặc dù là ở trên chiến trường, dưới tình huống bên vai trái bị trúng đạn, Bùi Đông Lai vẫn có thể dùng tay phải để nổ súng.

- Đông Lai, cậu không sao chứ?

Sau đó, từ trong bộ đàm truyền đến tiếng kinh hô của Ngũ Cương.

Không trả lời.

Trong khi Ngũ Cương và bốn gã thành viên của đội dự bị Long Nha kia đang dùng ống nhòm nhìn mình chăm chú, Bùi Đông Lai không nói hai lời, rút con dao trên người mình ra, đâm một nhát vào bả vai trái của mình.

"Phốc"

Dao đâm vào, máu tươi phun ra.

Một khối máu thịt đầm đìa, xen lẫn y phục tác chiến đẫm máu tươi rơi xuống.

Sắc mặt của Bùi Đông Lai vẫn bình tĩnh, ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái.

Thấy một màn như vậy, nguyên bản đám thành viên của đội dự bị Long Nha còn đang lo lắng không thể làm thế nào để thể hiện được tình huống Bùi Đông Lai bị bắn trúng vai trái liền trở nên trầm mặc.

Bọn họ cũng đều biết, cái kẻ mà bọn hắn cho là đối thủ lớn nhất trong lần diễn tập Đại Bỉ Võ cho bộ đội đặc chủng cả nước kia đã dùng phương thức tự hại mình để bắt chước cảnh bị thương trên chiến trường.

Đây cũng chính là nói, giờ phút này Bùi Đông Lai tự tay dùng dao đâm vào đầu vai mình, cắt ra một miếng thịt vai thì trình độ bị thương cơ bản cũng tương đương với bị đạn bắn trúng vào vai.

Kính nể.

Trong nhất thời, ánh mắt của 4 gã thành viên đội dự bị Long Nha nhìn về phía Bùi Đông Lai đã tràn ngập vẻ kính nể.

Trong mắt bọn họ, ở trong diễn tập, không tiếc dùng phương thức tự hại mình để cho bản thâncủa mình bị thương, chỉ cầu được cái gọi là công bằng, quân nhân như vậy đủ để cho bọn hắn kính nể!

4 gã thành viên của đội dự bị Long Nha kính sợ trong lòng, đồng thời cũng lựa chon trầm mặc. Ngũ Cương và mấy thành viên của tiểu đội đặc chiến Đằng Long thì bị dọa cho sợ ngây người. Tròng mắt của bọn họ đã đỏ hoe, gắt gao nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, trong lòng đã hoàn toàn bị một cỗ cảm xúc cảm động không tên tràn ngập.

Ở trong mắt bọn hắn, nếu không phải vì Bùi Đông Lai muốn hoàn thành tuyên bố lúc trước. Nếu không phải vì tên thành viên của đội đặc chiến Đằng Long kia không có bắn trúng mục tiêu, Bùi Đông Lai hoàn toàn sẽ không cần như vậy.

- Đông Lai, thực xin lỗi.

Nhìn thấy vậy, tên thành viên sai lầm của tiểu đội đặc chiến Đằng Long kia nóng mắt lên, vẻ mặt tự trách, nghẹn ngào nói.

- Tiểu Trư, ai cũng có lúc sai lầm, huống chi đối thủ chính là những chiến sĩ tinh nhuệ nhất của nước mình. Cậu không bắn trúng đối thủ cũng là chuyện bình thường.

Giọng nói của Bùi Đông Lai vẫn bình tĩnh như trước, trong lời nói không mang theo một chút rung động:

- Chỉ cần tiếp theo nếu các chiến hữu giao tính mạng cho cậu, cậu có thể ổn định tâm thần, không cần tiếp tục sai lầm là tốt rồi.

- Tôi sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh lần nữa!

Tên thành viên của tiểu đội đặc chiến Đằng Long có biệt hiệu là Tiểu Trư kia, trên má đã có hai dòng nước mắt nỏng bỏng chảy xuống, đôi mắt hắn đỏ hồng, nắm hai đấm lại, gằn từng chữ.

Bùi Đông Lai không có nói cái gì nữa, mà đi nhanh về chỗ đám người Ngũ Cương, Tiểu Trư, Hầu Tử.

Trong phòng hội nghị.

Vị đại lão của quân đội kia và mọi người trong phòng đều trầm mặc.

- Ở trong buổi diễn tập, vì muốn công bằng mà hắn dám rút dao ra cắt thịt trên vai mình, tôi tin tưởng, ở trên chiến trườn, tuyệt đối hắn dám xông đến liều mạng với địch nhân, hắn mới chân chính là chiến sẽ, là anh hùng!

Không biết qua bao lâu, đến khi Bùi Đông Lai mặc kệ vết thương đang rướm máu mà đi đến bên cạnh đám người Ngũ Cương, vị đại lão của quân đội kia mới không kìm lòng được mà cảm thán nói.

Nghe được lời nói của vị đại lão quân đội kia, Diệp Cô Thành và Trần Quốc Đào cùng toàn bộ những người khác cũng đều không có hé răng.

Hổ phụ vô khuyển tử, không hổ là con trai của Bùi Vũ Phu.

Nhìn thấy như vậy, Diệp Cô Thành thầm than một câu trong lòng, đôi mắt lãnh đạm kia cũng không thể che dấu được vẻ tán thưởng.

Mà Trần Quốc Đào chỉ cảm thấy sợi dây cung trong lòng được buông lỏng, trên mặt tràn ngập cảm động và kích động.

- Đông Lai, thương thế của cậu phải làm sao bây giờ?

Bởi vì trong diễn tập sử dụng đạn cao su, cho nên song phương đều không mang theo đồ y tế, kể từ đó, nếu muốn trị liệu vết thương trên vai Bùi Đông Lai thì chỉ có thể chờ đến khi diễn tập chấm dứt.

Mà bởi vì một đao vừa rồi của Bùi Đông Lai rất ngoan độc, cho nên lúc này mặc dù đã dùng quần áo để băng bó nhưng miệng vết thương vẫn chảy máu như cũ.

Dưới tình huống này, nế Bùi Đông Lai tiếp tục kiên trì diễn tập, đợi cho đến khi diễn tập kết thúc, sẽ chảy mất nhiều máu, miệng vết thương còn có thể bị nhiễm trùng nữa.

- Lúc trước tôi đã phát hiện trong sơn cốc có thảo dược cầm máu, sau khi tìm được loại thảo dược này, đắp lên miệng vết thương thì sẽ không có gì đáng ngại nữa.

Bùi Đông Lai hờ hững cười:

- Đi thôi, chiến đấu còn chưa chấm dứt đâu.

Bất vi sở động, sắc mặt của 5 người Ngũ Cương đều phức tạp nhìn Bùi Đông Lai, bọn hắn thật muốn biết, một quân nhân chưa từng ra chiến trường như Bùi Đông Lai vì sao lại dùng loại phương thức này để bảo vệ vinh quang cho quân nhân!

- Trận chiến kế tiếp sẽ càng gian nan, nhất định chúng ta phải cố gắng 200%!

Bùi Đông Lai thấy thế, liền thu liễm nụ cười, nhắc nhở một câu. Sau đó nắm chặt tay lại, đưa ra phía trước.

"Hô...Hô..."

Thấy một màn như vậy, năm người Ngũ Cương không nói hai lời, đôi mắt đỏ lên, cũng nắm chặt tay lại.

- Linh tử vong, đồng tâm hiệp lực!

Ngay sau đó, nắm tay của ba người lại chạm vào nhau, Bùi Đông Lai nói.

- Linh tử vong, đồng tâm hiệp lực!

Đám người Ngũ Cương cắn răng, thanh âm khàn khàn nói.

Bùi Đông Lai thu hồi nắm tay, đi đến trước người Tiểu Trư vừa phạm sai lầm, vỗ vỗ bả vai của Tiểu Trư, không nói gì mà xoay người rời đi, biến mất khỏi núi rừng giống như là quỷ quái vậy.

- Ngũ Cương, tiếp tục dựa theo chiến thuật lúc trước mà tiến hành. Tôi đảm đương thám báo, các anh đi theo sau tôi khoảng một ngàn thước, chờ tôi thông báo.

Chờ khi Bùi Đông Lai biến mất trong tầm mắt của đám ngươi Ngũ Cương, giọng nói của Bùi Đông Lai mới vang lên ở trong tai nghe của Ngũ Cương.

- Ngũ Cương nhận được, xong.

Thanh âm khàn khàn của Ngũ Cương vang lên, sau đó không nhịn được mà nhắm hai mắt lại.

"Bá!"

Sau đó Ngũ Cương mở hai mắt, diễn cảm đã hoàn toàn khôi phục lại bình tĩnh.

- Các anh em, nếu nói trước kia chúng ta chiến đấu vì vinh quang của bộ đội đặc chủng Đằng Long thì tôi hi vọng bây giờ tất cả chúng ta vì Bùi Đông Lai mà chiến!

Hắn lẳng lặng nhìn bốn gã chiến hữu bên cạnh.

- Một trận chiến này, chúng ta không thể bại!

- Xuất phát!

Sau khi nói xong, Ngũ Cương không đợi đến khi 4 gã chiến hữu tỏ thái đội, liền truyền đạt mệnh lệnh.

Mệnh lệnh vừa ra, Ngũ Cương dẫn đầu hướng về phương hướng mà Bùi Đông Lai vừa biến mất đi tới, 4 gã tành viên của đội đặc chiến Đằng Long cũng không dám chậm trễ, vội vàng đuổi theo.

Rất nhanh, Bùi Đông Lai đã chạy đến chỗ mấy tên thành viên của đội dự bị Long Nha đang rời khỏi ở phía trước 600m.

Mắt thấy bả vai của Bùi Đông Lai máu tươi đầm đìa, nghĩ đến vừa rồi Bùi Đông lai lấy thân làm mồi nhử, sau khi trúng đạn liền dùng một dao cắt bả vai mình xuống, 10 tên thành viên của đội dự bị Long Nha dùng ánh mắt tôn trọng nhìn Bùi Đông Lai, sôi nổi hướng tới Bùi Đông Lai làm một cái chào theo đúng nghi thức của quân đội.

Bùi Đông Lai thấy thế cũng vội làm một cái tư thế chào lại, rồi nói:

- Nếu đây là chiến trường, các anh đều đã bỏ mạng. Cho nên, vũ khí và trang thiết bị trên người các anh đều trở thành của tôi.

Nghe thấy Bùi Đông lai nói như vậy, 10 tên thành viên của đội dự bị Long Nha đều rất ngạc nhiên. Bọn hắn không biết Bùi Đông Lai muốn làm gì.

Bùi Đông Lai không có tiếp tục giải thích cái gì, mà bước đến trước mặt một thành viên của đội dự bị Long Nha, tháo cái bộ đàm của hắn xuống trước mặt mọi người.

- Chiến hữu của chúng tôi nếu phát hiện chúng tôi đã bỏ mình, sẽ lập tức thay đổi tần sổ, cho dù cậu lấy đi bộ nàm cũng chẳng làm được gì đâu.

Chứng kiến hành động của Bùi Đông Lai, tên thành viên kia của đội dự bị Long Nha không nhịn được nói.

- Thu được tần số của bọn họ đối với tôi mà nói cũng không phải là một việc khó.

Bùi Đông Lai cười cười, sau đó ở trước ánh mắt chăm chú của mười tên thành viên đội dự bị Long Nha, biến mất ở trong núi rừng rất nhanh.

10' sau, Bùi Đông Lai đã tìm được loại thảo dược cầm máu, trước tiên dùng dao đào lên, sau đó giã dập ra rồi đắp lên đầu vai.

Mệng vết thương đã được xử lý, không còn chảy máu nữa, nhưng mà vẫn hơi rướm máu, đồng thời chỉ cần thân thể của Bùi Đông Lai hơi phát lực một chút thì có thể khiến cho miệng vết thương rách ra.

Trong lòng hắn hiểu được, tất cả những chuyện này là điều tất nhiên, Bùi Đông Lai cũng không có để ý, hắn lợi dụng bụi cỏ để ẩn mình, chạy băng băng trong rừng.

- Một tổ thành viên đều đã bỏ mình, bây giờ chúng ta không biết được tình huống của đối thủ.

Cùng lúc đó, ở trong một sơn cốc cách đó không xa, tổ trưởng tổ hai của đội dự bị Long Nha đang thay đổi tần số, sau đó sử dụng bộ đàm truyền đạt mệnh lệnh, nói:

- Vì bảo vệ vinh quang của Long Nha, bất kể như thế nào chúng ta cũng không thể để đối thủ đột phá phòng tuyến của chúng ta.

- Thề sống chết bảo vệ, Long Nha vô địch!

Tiếng trả lời đều đặn vang lên trong tai nghe.

- Tiểu Diệp, hiện tại cậu cho rằng tiểu tử đó có thể dẫn dắt anh em của hắn qua sơn cốc mà không thiếu một ai không?

Trong phòng hội nghị, sau khi vị đại lão kia thấy thành viên của tiểu đội đặc chiến Đằng Long kia chiến đấu, liền hướng về Diệp Cô Thành hỏi.

- Không thể.

Diệp Cô Thành nhìn thấy 10 điểm sáng trên màn hình đại biểu cho vị trí của mười thành viên đội dự bị Long Nha, lấy phương thức đan chéo để ngụy trang, hoàn toàn đã phong tỏa cửa ra của sơn cốc, mặt không chút thay đổi đưa ra câu trả lời thuyết phục.

Trong mắt hắn, tiểu đội Đằng Long có thể đột phá đạo phòng tuyết thứ nhất dưới tình trạng không có ai tử vong, chính là dựa vào khả năng ẩn núp xuất thần nhập hóa của Bùi Đông Lai, tránh thoát thám báo điều tra, do đó có thể đánh cho thành viên tổ một của đội dự bị Long Nha không kịp trở tay.

Mà giờ phút này, thành viên tổ hai của đội dự bị Long Nha đã ý thức được điểm này nên đã triệu hồi 2 gã thám báo trở về, tính toàn cố thủ.

Dưới tình huống như vậy, dù cho Bùi Đông Lai có được năng lực tác chiến đơn độc và khả năng chỉ huy xuất sắc, cũng không thể dẫn dắt tiểu đội đặc chiến Đằng Long vượt qua núi rừng mà không chút tử vong được.

- Đồng chí Diệp Cô Thành, vô luận hắn có thể làm được điều này hay không thì hắn đều là người thằng trong trận đấu này!

Nghe lời nói tự tin của Diệp Cô Thành, nghĩ đến việc dù biểu hiện của Bùi Đông Lai có xuất sắc hơn nữa cũng rất khó tiến vào Long Nha, Trần Quốc Đào hừ lạnh nói:

- Long Nha được xưng là vô địch ở trong nước, ở trước mặt hắn hoàn toàn là chuyện cười!

Diệp Cô thành mỉm cười, cuối cùng lựa chọn trầm mặc.

*****

Trong đôi của bọn họ hiện lên thân ảnh của Bùi Đông Lai, bên tai vang lên lời nói vũ nhục của Bùi Đông Lai, đội trưởng tổ hai của đội dự bị Long Nha nhíu mày, nói:

- Mọi người, không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Nghe được tổ trưởng tổ hai nói như vậy thì vẻ mặt của 9 thành viên còn lại của tổ dự bị Long Nha đều rất buồn bực, trong mắt của bọn hắn, Bùi Đông Lai thực sự quá vô sỉ. Bùi Đông Lai đoán chắc bọn hắn không thể dùng đạn cao su bắn trúng hắn từ khoảng cách 1100 m cho nên mới không sợ hãi mà hiện thân, lợi dụng ngôn ngữ mà tiến hành công kích.

Mà nếu như ở trên chiến trường, đổi từ súng bắn đạn cao su thành đạn thật, lời nói của Bùi Đông Lai vừa mới mở miệng thì bọn hắn sẽ thoải mái mà giết chết Bùi Đông Lai.

Nhưng mà.

Trên thế giới này không có nếu.

Bùi Đông Lai đã lợi dụng quy tắc này.

Mắt thấy đám thành viên của đội dự bị Long Nha không có hành động gì, khuôn mặt của Bùi Đông Lai tỏ vẻ khinh thường:

- Lúc buổi trưa, tôi đã dẫn dắt huynh đệ của tôi thủ tiêu 10 tên chiến hữu các anh. Bây giờ các anh lại sợ hãi tôi và các huynh đệ của tôi, thật giống như là một đám nhu nhược, canh chừng lối ra sơn cóc, đã canh suốt cả buổi trưa rồi. Lúc này khi thấy tôi xuất hiện, cũng không dám xông lên báo thù cho chiến hữu, mà lại lựa chọn như một đám người nhu nhược, tiếp tục cuộn tròn ở nơi này, các anh thật sự đã làm nhục hai chứ Long Nha!

- Mẹ nó!

Lại nghe thấy lời nói hết sức vũ nhục của Bùi Đông Lai, một gã thành viên tâm cao khí ngạo của đội dự bị Long Nha không nghe nổi nữa, hắn mắng lên một câu, sau đó liên tục làm ra một cái thủ thế đối với tổ trưởng tổ hai cách đó 100m, ý bảo để cho hắn làm mồi nhử đi đối phó Bùi Đông Lai. Sau đó âm thầm để cho tay súng bắn tỉa núp tới, tiêu diệt Bùi Đông Lai.

Chứng kiến tên thành viên của đội dự bị Long Nha ra hiệu như vậy, tổ trưởng tổ hai của hắn lắc đầu bác bỏ.

- Tôi từng nghe người ta nói, tổ chức Long Nha chính là quân nhân tinh nhuệ nhất của nước chúng ta, bọn họ chính là niềm kiêu ngạo của nước chúng ta! Nhưng mà vào hôm nay thì tôi mới thậtsự là hoài nghi tính chân thật của những lời này.

Mắt thấy thành viên của đội dự bị Long Nha vẫn không hề cử động, Bùi Đông Lai khí vận đan điền, tiếp tục lớn tiếng nói:

- Bởi vì, tôi đã dẫn theo huynh đệ của tôi dễ dàng tiêu diệt 10 tên thành viên của đội dự bị Long Nha. Ừ, là dưới tình huống không hề có tử vong! Đây cũng chính là nói đám người kiêu ngạo cường đại các anh, ở trong mắt của tôi quả thực là không chịu nổi một kích. Tôi đã giết chết huynh đệ các anh như giết gà!

Trong lúc nhất thời, giọng của Bùi Đông Lai như sấm rền, vang vọng cả trên không sơn cốc.

"Tê~"

Lại nghe thấy lời nói cuồng vọng không ai bì kịp của Bùi Đông Lai, ngoại trừ tổ trưởng tổ hai ra thì toàn bộ những thành viên khác của đội dự bị Long Nha đều cảm thấy giống như bị Bùi Đông Lai hung hăng tát cho một cái, tức giận đến hít vào một hơi.

- Tôi biết đám các anh chính là đám nhu nhược, lời của tôi nói trúng nhược điểm trong lòng của các anh, thật đáng thương, các anh phẫn nộ sao, nhưng mà phẫn nộ thì các ngươi có thể làm con mẹ nó cái gì? Các anh chỉ có thể làm người nhu nhược như cũ. Mà không dám hiện thân chiến một trận với huynh đệ tôi!

Bùi Đông Lai tiếp tục dùng ngôn ngữ để khiêu khích thành viên của đội dự bị Long Nha, càng nói càng khó nghe:

- Bởi vì các anh biết, chỉ cần các anh hiện thân thì các anh sẽ bị giết chết giống như huynh đệ của các anh, bị huynh đệ của tôi giết như giết con gà!

- Bùi Đông Lai, có dũng khí thì cậu đi ra phía trước 200m thử xem?

Bị Bùi Đông Lai liên tục vũ nhục, rốt cuộc một gã thành viên của đội dự bị Long Nha không nhịn được. Hắn phẫn nộ đả kích nói.

- Tên trốn ở hướng 10 giờ là một kẻ hèn nhát, anh rất muốn dùng anh ở trong tay ngươi để xử lý tôi, nhưng mà anh lại không dám tùy tiện tiến lên. Bởi vì anh sợ bị tôi dùng một phát bắn vỡ đầu, cho nên anh chỉ có thể kêu tôi tiến tới phía trước 200m, trở thành bia ngắm của anh và chiến hữu của anh, phải không?

Khi Bùi Đông Lai nói chuyện, vẻ mặt của hắn tỏ ra khinh miệt nhìn về tay súng bắn tỉa ở hướng 10h:

- Chẳng lẽ đây là vẻ kiêu ngạo của thành viên của đội dự bị Long Nha cường đại sao? Ta khinh, quả thực là không đáng để tôi chú ý.

- Bùi Đông Lai, cậu có thể vì thắng lợi mà sử dụng thủ đoạn đê tiện để dẫn dụ chúng ta đi ra ngoài, nhưng tôi xin cậu, đừng có vũ nhục vinh quang của Long Nha!

Tổ trưởng tổ hai của đội dự bị Long Nha cũng nổi giận, nhưng mà hắn vẫn không có truyền đạt mệnh lệnh tấn công.

- A! Vinh quang? Các anh xứng sao? Các anh có xứng không?

Bùi Đông Lai cười lạnh nói:

- Không hề sợ chết mà xông lên! Những tiền bối của chúng ta đều đã từng xách súng trường xông lên liều mạng cùng địch nhân, không hề khoan nhượng mà đánh đuổi kẻ xâm lược! Các anh thì sao? Các anh có được trang bị hoàn mỹ của đất nước nhưng lại lãng phí quân phí của đất nước, được xưng là niềm tự hào của quân đội, nhưng mà khi các anh đối mắt địch nhân thì chỉ có thể làm rùa đen rút đầu, đám người các anh là lũ nhu nhược, cũng dám tự xưng là vinh quang của quân đội sao? Thật sự là buồn cười!

- Số 1, tôi thỉnh cầu xuất chiến!

- Tôi cũng thỉnh cầu xuất chiến!

Nổi giận.

Giờ khắc này, vài thành viên trẻ tuổi của thành viên đội dự bị Long Nha, hoàn toàn bị lời nói của Bùi Đông Lai chọc giận.

- Câm miệng!

Tổ trưởng tổ hai của đội dự bị Long Nha lạnh giọng quát lớn:

- Các cậu nhớ kỹ cho, đây là chiến tranh! Chẳng lẽ giáo quan không có nói cho các cậu biết, trong chiến tranh cần phải bảo trì bình tĩnh tuyệt đối sao?

- Những lời của anh là lời nói của huấn luyện viên Diệp Cô Thành sao?

Bùi Đông Lai cười ngả ngớn, tiếp tục nói móc:

- Nếu tôi nhớ không nhầm, hắn có một ngoại hiệu là Long Vương? Mà các anh hẳn là Long tử Long tôn, ở trong lòng các anh thì hắn là tồn tại không thể chiến thắng, hắn là thần, là người mà các anh sùng bái, là đối tượng các anh ngưỡng mộ, đúng không?

Trầm mặc.

Lúc này đây, các thành viên đội dự bị Long Nha chỉ có thể trầm mặc.

Bởi vì lời nói của Bùi Đông Lai đã động đến Diệp Cô Thành, địa vị của Diệp Cô Thành ở trong lòng bọn hắn, bất luận là kẻ nào cũng không thể lật đổ!

- Có người nói mười tám năm trước, Diệp Cô Thành, được xưng là Long Vương, bài danh thứ hai trên Long Bảng đã dẫn toàn bộ thành viên của Long Nha đi đối phó với cha của tôi, kết quả là khiến cha của tôi bị mất một chân, đuổi ông ra khỏi Yên Kinh!

Mũi nhọn lời nói của Bùi Đông lai đột nhiên vừa chuyển, giọng nói lại đề cao lên không ít:

- Trong mắt của tôi thì đây thực là thối! Diệp Cô Thành chỉ có thể dạy dỗ đãm yếu kém các anh làm người nhát gan, làm một đám phế vật, nhưng mà hắn có năng lực gì chứ? Tôi có thể giết các anh như giết gà, cha ta cũng có thể giết Diệp Cô Thành như giết gà!

Vừa nói xong, Bùi Đông Lai giơ súng lên trời, đột nhiên bóp cò.

"Pằng.. Pằng.. Pằng.. Pằng.. Pằng"

Tiếng súng vang lên cả sơn cốc, Bùi Đông Lai đứng thẳng lưng, đi nhanh về phía trước:

- Các anh là một đám nhu nhược, nếu không phục vậy thì chiến đi!

*****

Trong phòng hội nghị, tất cả mọi người đều thấy được cảnh tượng Bùi Đông Lai khinh thường, nói những lời gì đó. Sau đó, thành viên dự vị của Long Nha đều di động, mà 5 người thuộc đại đội đặc chiến Đằng Long cách Bùi Đông Lai không xa, 5 người này đang mai phục.

- Rốt cuộc tiểu tử này nói gì mà khiến cho đội viên dự bị của Long Nha mạo hiểm như vậy?

Thấy một màn như vậy, vị đại lão trong quân đội liền mang theo vài phần tò mò hỏi.

Sở dĩ tò mò là bởi vì hắn rất rõ tuy rằng thực lực của đội viên dự bị Long Nha không bằng thành viên chính thức nhưng mà so với những chi bộ đội khác thì nó lại cường đại hơn. Ngoài ra thì kỷ luật cùng ý chí ở đây vô cùng sắt thép.

Mà hiện giờ bọn hắn lại bị mấy câu nói của Bùi Đông Lai là nhiễu loạn tâm thần, làm ra hành động hết sức nguy hiểm.

Không riêng gì vị đại lão kia mà tất những vị đại lão khác đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Diệp Cô Thành không có.

Trên mặt hắn lộ ra vài phần quái dị, hắn có thể thấy được miệng của Bùi Đông Lai nói những gì.

Giờ phút này trong đôi mắt hắn hiện lên vẻ quang mang, không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.

Bùi Đông Lai cũng không biết, nhất cử nhất động của mình đều đã rơi vào trong mắt của mấy vị đại lão kia.

Sau khi liên tục hạ nhục những thành viên dự bị của Long Nha thì Bùi Đông Lai phát hiện 5 tên thành viên dự bị của Long Nha đang hướng về phía ẩn núp của mình, mà còn 5 tên thành viên dự bị của Long Nha khác ở trong sơn cốc lại án binh bất động.

Phát hiện này làm cho Bùi Đông Lai cảm thấy vui mừng, hắn liền vội vàng dùng bộ đàm liên lạc với Ngũ Cương:

- Ngũ Cương, địch nhân đã bị tôi chọc giận, đang hướng về phía tôi, các anh chuẩn bị nhắm bắn, xong.

- Ngũ Cương nhận được, xong.

Nghe được Bùi Đông Lai nói như thế thì tuy rằng Ngũ Cương tò mò rốt cuộc Bùi Đông Lai đã dùng phương thức nào để dụ rắn bò ra khỏi hang nhưng mà hắn cũng không có hỏi nhiều, sau khi ngắt liên lạc thì hắn liền hạ mệnh lệnh cho 4 thành viên đại đội đặc chủng Đằng Long ở phía sau.

- Tên hèn đang núp ở hướng 10h, tôi biết anh đang núp ở đó, anh cho rằng như vậy là có thể bắn trúng tôi sao?

Thông qua kính viễn vọng quân dụng thì Bùi Đông Lai thấy được một tên thành viên dự bị của Long Nha đang ở hướng 10h, vì muốn chọc giận đối phương nên Bùi Đông Lai tiếp tục khiêu khích:

- Lão tử ở nơi này, anh tới đây, nếu anh bắn không trúng lão tử thì tốt nhất anh hãy về nhà cho con bú đi, không cần phải xấu hộ như vậy.

- Mẹ kiếp.

Nghe được Bùi Đông Lai nói thế, tên thành viên dự bị của Long Nha hướng 10h hoàn toàn bị chọc giận, hắn tức giận mắng một tiếng. Sau đó cũng không tiếp tục ẩn nấp nữa mà dùng tốc độ nhanh nhất tiến tới.

1000m.

900m.

800m.

Khi tên thành viên dự bị của Long Nha kia còn cách Bùi Đông Lai 800m thì hắn liền giơ súng lên ngắm vào Bùi Đông Lai rồi bóp cò.

" Pằng.. Pằng.. Pằng.. Pằng"

Trông nháy mắt tên thành viên dự bị của Long Nha đã hoàn toàn đem lửa giận trong lòng trút ra. Từng viên, từng viên đạn bay về phía Bùi Đông Lai.

Ngay sau đó.

Bùi Đông Lai giống như là quỷ mị, lúc cao lúc thấp, lúc trái lúc phải, liên tục né hơn 5 6 phát đạn của hắn, hơn nữa làm cho tên thành viên dự bị của đội Long Nha kia cũng không thể nào nhắm rõ được thân ảnh của Bùi Đông Lai.

Sau đó.

Đợi sau khi tên thành viên dự bị của Long Nha ngừng bắn thì đột nhiên Bùi Đông Lai giơ súng lên rồi xoay người nhắm bắn, cả động tác diễn ra vô cùng hành văn liền mạch.

" Ực"

Mắt thấy Bùi Đông Lai đưa súng về phía mình thì tên thành viên dự bị của Long Nha kia liền vội vàng nằm xuống đất.

Đã muộn.

"Pằng"

Tiếng súng vang lên, một điên đạn bắn ngay vào ấn đường của hắn.

Một phát bạo đầu.

Cảm nhận được cơn đau đớn truyền đến, nghe được tiếng đạn cao su đập vào mũ sắt thì thân hình của tên thành viên dự bị của Long Nha liền cứng ngắt. Trên mặt hắn hiện lên vẻ hối hận, hối hận vì mình đã quá xúc động nên trúng phải gian kế của Bùi Đông Lai.

- Hắc, tôi đã nói đám người các anh là một đám đáng thương, là một đám nhu nhược, anh nhìn xem, xem đồng bạn của anh đã bị người của tôi xử lý hết.

Bùi Đông Lai đứng nguyên tại chỗ, âm thầm tính toán tốc độ của 4 tên thành viên dự bị còn lại của Long Nha, làm ra bộ dạng khiêu khích:

- Hẳn là các anh nhất định rất muốn báo thù cho hắn? Đến đây đi, đám cùi bắp, lão tử đứng ở nơi này chờ người các anh đó.

- Đổi đến tần số xx.

Mắt thấy Bùi Đông Lai xử lý tên thành viên dự bị của Long Nha hướng 10h, lại còn tiếp tục khiêu khích 4 tên thành viên dự bị của Long Nha còn lại thì tên đội trưởng tổ 2 vội vàng đổi tần số, sau đó ra lệnh:

- Số 9, số 11, số 2, số 3, các cậu không nên hành động liều lĩnh, cận thẩn mà di chuyển tới, chờ sau khi vào tầm ngắm thì cùng nhau bắn về phía hắn.

- Nhận được, xong.

4 tên thành viên dự bị của Long Nha liền trả lời.

Cùng lúc đó, Bùi Đông Lai thấy được bộ đàm của mình không thể nghe được động tĩnh của đám thành viên Long Nha thì hắn biết được đối phương đã đổi tần số.

Đối với việc này, Bùi Đông Lai cũng không có mày mò để tìm tần số bởi vì như thế sẽ mất nhiều thời gian.

- Đến đây đi đám cùi bắp, có dũng khí thì bắn vào lão tử đi.

Mặc dù là không nghe được cuộc trò chuyện nhưng Bùi Đông Lai cũng vận khí đan điền, dùng hết khí lực rồi hét to lên một tiếng, giọng hét kia giống như là hổ gầm, vang vọng cả sơn cốc, làm cho đám thành viên dự bị của Long Nha đều nghe rõ.

- Số 9 đã đến nơi.

- Số 11 đã đến nơi.

- Số 2 đã đến nơi.

- Số 3 đã đến nơi.

Một lát sau, sau khi tiến vào tầm ngắm thì 4 tên thành viên dự bị của Long Nha liền báo.

- Nổ súng.

Tên đội trưởng tổ 2 thông qua ống nhòm quân sự, thấy được thân ảnh của Bùi Đông Lai thì liền quyết định hạ mệnh lệnh.

" Pằng.. Pằng.. Pằng.. Pằng.."

Dường như trong một lúc, 4 tiếng súng đều vang lên, 4 viên đạn liền bắn thẳng về phía Bùi Đông Lai.

Nhưng mà.

Dường như Bùi Đông Lai đã đoán được hành động của bọn chúng cho nên cả người hắn liền vọt về phía sau của một cây đại thụ.

- Hắc, đám cùi bắp, chẳng lẽ Diệp Cô Thành dạy các anh bắn như thế sao? Theo tôi thấy thì các anh nên bỏ súng mà về cho con bú đi.

Bằng vào năng lực cảm ứng Bùi Đông Lai đã trốn ra phía sau của cây đại thụ, sau đó hắn tiếp tục khiêu khích đối phương.

" Bịch"

Nói xong, Bùi Đông Lai liền ném ra một quả lựu đạn cay, cả người liền nhảy ra ngoài.

" Pằng.. Pằng.. Pằng.. Pằng.."

1s sau, tiếng súng lại vang lên, 4 tên thành viên dự bị của Long Nha cùng nổ súng một lần.

Nhưng mà.

Cũng giống lúc nãy, tốc độ bắn súng của bọn hắn vẫn chậm hơn nên không bắn trúng Bùi Đông Lai, hơn nữa Bùi Đông Lai đã chạy ra khỏi phạm vi ngắm bắn của bọn hắn.

- Đến đây, đám cùi bắp, nổ súng tiếp đi, lão tử đứng ở đây cho các người bắn, con mja nó có gan thì bắn đi?

Biết rõ bản thân mình đã nằm ngoài tầm bắn của 4 tên thành viên dự bị của Long Nha kia nên Bùi Đông Lai dừng bước lại, không những khiêu khích mà còn làm ra một động tác khinh bỉ đúng tiêu chuẩn ISO-2013.

Bên tai nghe được câu nói của Bùi Đông Lai, nhìn thấy động tác giơ ngón tay thối của Bùi Đông Lai thì 4 tên thành viên dự bị của Long Nha thiếu chút nữa là ngất đi.

Sau đó, bọn hắn khai thông bộ đàm một chút rồi hướng tới chỗ của Bùi Đông Lai.

- Đến đây, đạch mja có gan thì đến đây.

Thông qua ống nhòm quân dụng thì Bùi Đông Lai thấy được 4 tên thành viên dự bị của Long Nha đang hướng về phía mình cho nên hắn lui về phía sau.

Giờ phút này, cả người hắn giống như một đạo sao băng, lúc bên này lúc bên kia, làm cho người ta không thể nào thấy được bóng dáng của hắn.

Vừa tiến vừa lui.

Người đuổi ta chạy.

Trong lúc nhất thời, cục diện liền trở nên có chút quỷ dị.

Bùi Đông Lai cố gắng khống chế tốc độ của mình cho nên khoảng cách của hắn và 4 tên thành viên dự bị của Long Nha lúc nào cũng là 800m.

Mà 800m là ngoài tầm sát thương.

Điều này làm cho 4 tên thành viên dự bị của Long Nha không có cơ hội nổ súng.

" Pằng"

" Pằng"

" Pằng"

" Pằng"

Một lát sau, không đợi cho 4 tên thành viên dự bị của Long Nha có cơ hội nổ súng. 4 gã thành viên đại đội đặc chủng Đằng Long sớm đã ẩn núp liền bóp cò, 4 viên đạn liền bắn thẳng về phía 4 tên thành viên dự bị của Long Nha.

Một phát bạo đầu.

Một súng đắc thủ, Ngũ Cương và 5 tên đại đội đặc chủng Đằng Long liền tiến hành thay đổi vị trí, mà lợi dụng đó cả người Bùi Đông Lai liền giống như quỷ mị, dung nhập vào bóng tối. Biến mất trong tầm mắt của 5 tên thành viên dự bị của Long Nha còn lại.

- Tiểu Diệp, xem ra lính của cậu đã thất bại.

Thấy một màn như vậy, trong phòng hội nghị, vị đại lão kia liền nhịn không được mà mở miệng nói.

Trầm mặc.

Diệp Cô Thành dùng phương thức này để chấp nhận câu nói của vị đại lão kia.

Mặc dù hắn thấy rõ 5 tên thành viên dự bị của Long Nha vì muốn báo thù cho đồng bạn mà đã quyết định thay đổi vị trí nhưng mà hán biết rõ nếu như Bùi Đông Lai có thể dễ dàng xử lý 15 thành viên dự bị của Long Nha thì 5 người còn lại cũng không phải là to tát gì.

Dù sao, trải qua một màn vừa rồi, 5 thành viên dự bị của Long Nha còn lại đã mất đi nhuệ khí, căn bản không thể phát huy được thực lực vốn có của mình.

Diệp Cô thành gắt gao nhìn vào bóng dáng của Bùi Đông Lai trong tấm hình, trong đầu cũng hiện ra bóng dáng của Tiêu Phi.

Vì sao lại giống nhau như thế?

Trong lòng Diệp Cô Thành thầm hỏi.

*****

Số 1, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Trong một bụi rậm ở sơn cốc, một tên thành viên dự bị của Long Nha dùng bộ đàm liên hệ với tên đội trưởng tổ 2.

- Mặc kệ hắn, cho dù hắn khiêu khích như thế nào đi nữa thì chúng ta cũng không nên xuất hiện.

Sắc mặt của tên đội trưởng tổ 2 trở nên ngưng trọng, ở hắn xem ra nếu như bản thân mình và chiến hữu còn xuất hiện thì bọn hắn sẽ bị Bùi Đông Lai phát hiện. Biện pháp tốt nhất bây giờ là ẩn nấu, án binh bất động, ôm cây đợi thỏ. Đợi thành viên của đại đội đặc chủng Đằng Long tiếp cận.

Địch không động, ta không động.

Đây là kế hoạch của tên đội trưởng tổ 2.

Nếu như bọn hắn thực hiện được kế hoạch này thì những tên thành viên đại đội đặc chủng Đằng Long không có khả năng xử lý 5 thành viên dự bị của Long Nha.

Mà hiện giờ, bọn hắn đã bị đại đội đặc chủng Đằng Long xử lý xong 5 chiến hữu khiến tuyến phòng thủ bên mình xuất hiện một lỗ hỏng.

Trong sơn cốc, 5 tên thành viên dự bị của Long Nha vẫn không nhúc nhích, lợi dụng ống nhòm để quan sát về phía trước.

Trong phòng hội nghị, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Bùi Đông Lai đang di chuyển trên màn hình.

Mai phục, tiến về phía trước.

Không biết qua bao lâu, Bùi Đông Lai đã phong tỏa con đường tiến lên của 5 tên thành viên dự bị của Long Nha.

Như vậy, chỉ cần hắn nguyện ý thì hắn có thể thoải mái xuyên qua núi rừng, giúp đại đội đặc chủng Đằng Long đoạt giải quán quân trong cuộc thi lần này.

Nhưng mà.

Tất cả các vị đại lão của quân đội cùng Diệp Cô Thành đều cho rằng Bùi Đông Lai sẽ không làm như vậy.

Sự thật đã chứng mình rằng suy đoán của bọn hắn chính xác, sau khi vây quanh 5 tên thành viên dự bị của Long Nha thì Bùi Đông Lai cũng không đi về ra khỏi sơn cốc mà là leo lên một cây đại thụ, hoàn toàn dung nhập vào bóng tối. Sau khi trèo lên cây thì Bùi Đông Lai liền lấy ra ống nhòm, cố gắng tìm vị trí ẩn núp của 5 tên thành viên dự bị của Long Nha.

Thời gian từng phút trôi qua, cục diện lại trở nên giằng co, vô luận là Bùi Đông Lai, các thành viên của đại đội đặc chủng Đằng Long hay bên Long Nha cũng không nhúc nhích.

Trong lúc nhất thời, trận thi đấu đã biến thành so đấu về sự kiên nhẫn.

Kiên nhẫn.

Đây chính là tố chất mà mỗi người quân nhân đặc chủng cần phải có.

Mặc dù cục diện đã trở nên giằng co nhưng tất cả mọi người đều biết rằng bên Long Nha sẽ thất bại nhưng mà cái bọn họ muốn biết là Bùi Đông Lai sẽ dùng phương thức nào để xử lý 5 tên thành viên dự bị của Long Nha còn lại. Cho nên, bọn họ không có rời đi khỏi phòng họp mà là kiễn nhẫn chờ đợi một màn tiếp theo.

Cuộc giằng co diễn ra gần 9 tiếng đồng hồ.

5h sáng.

Đây là thời gian mà mọi người dễ ngủ nhất, Bùi Đông Lai lặng yên không một tiếng động bò xuống cây, cả người như quỷ mị, hướng đến chỗ ẩn núp của một tên thành viên dự bị của Long Nha.

" Ách?"

Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người trong phòng hội nghỉ liền từ trong cơn buồn ngủ tỉnh dậy, mở to 2 mắt nhìn vào màn hình.

- Làm sao hắn có thể phát hiện được vị trí của tên kia?

Vị đại lão trong quân đội nhìn về phía Diệp Cô Thành, hỏi ra nghi vấn ở trong lòng của mình.

- Trực giá cùng với phán đoán.

Diệp Cô Thành trả lời một cái đáp án lập lờ:

- Đối với một người quân nhân đặc chủng ưu tú mà nói thì bọn hắn có thể thông qua chiến đấu để tích lũy thêm kinh nghiệm, có được trực giác cùng sức phán đoán đáng sợ.

- Tên tiểu tử này trước đây có tham gia vào quân đội sao? Hắn lấy kinh nghiệm từ chỗ nào thế? Chẳng lẽ chỉ bằng vào một trận chiến cùng với đám dong binh Siberia kia sao?

Vị đại lão quân đội lại lên tiếng hỏi.

Hắn vừa dứt lời, toàn bộ mọi người đều nhìn về phía Diệp Cô Thành.

Bên tai vang lên câu hỏi của vị đại lão kia, trong đầu Diệp Cô Thành không khỏi hiện ra bóng dáng của Tiêu Phi, nhưng mà hắn liền lắc lắc đầu, ý bảo mình cũng không biết.

Mắt thấy Diệp Cô Thành lắc đầu, vị đại lão kia lại đem ánh mắt nhìn về phía màn hình.

Lúc này, Bùi Đông Lai giống như là u linh, bằng kỹ năng ẩn núp thành thạo của mình. Cả người hắn lặng yên không tiếng động, tiếp cận với tên thành viên dự bị của Long Nha kia.

" Bá"

Trong ánh sáng lờ mờ, bằng vào trực năng lực cảm ứng nguy hiểm hơn người của mình thì tên thành viên dự bị của Long Nha đã phát hiện ra có nguy hiểm, sau đó hắn liền thay đổi nòng súng.

- Anh chết rồi.

Ngay sau đó, không đợi tên thành viên dự bị của Long Nha làm ra hành động gì, một nòng súng như băng đã chĩa vào đầu của hắn.

" Ách"

Nhìn thấy Bùi Đông Lai gần đó, nhận thấy được cái lạnh của nòng súng, tên thành viên dự bị của Long Nha tỏ ra kinh hãi.

Hắn nhịn không được mà há mồm ra, hắn muốn hỏi Bùi Đông Lai làm cách nào mà tiếp cận hắn được.

Nhưng mà.

Nghĩ đến những câu vũ nhục tối qua của Bùi Đông Lai thì hắn cũng không mở miệng hỏi.

Bùi Đông Lai không nói gì mà từ trong tay tên thành viên dự bị của Long Nha kia lấy một khẩu súng bắn tỉa cùng với một bộ đàm.

Sau đó, Bùi Đông Lai úp sát người vào đất, rồi giơ nòng súng lên, hướng về một bụi cỏ rồi bóp cò.

" Pằng"

Viên đạn bay ra khỏi nòng súng, âm thanh của nó phá tan sự im lặng trong sơn cốc.

- Số 4, đã xảy ra chuyện gì?

Ngay sau đó, trong bộ đàm liền truyền ra tiếng nói của tên đội trưởng tổ 2.

" Pằng"

Trả lời cho tên đội trưởng chính là một tiếng súng, viên đạn đã bắn vào bụi cỏ mà Bùi Đông Lai chỉ trước đó.

Lúc này, người nổ súng không phải là Bùi Đông Lai mà là Ngũ Cương.

" Bá"

Nghe được tiếng súng nổ, tên đội trưởng tổ 2 cùng với 4 tên thành viên dự bị của Long Nha còn lại liền không nói nữa, dựa vào sự phán đoán của mình mà giơ nòng súng hướng về phía Ngũ Cương.

Trong bụi cỏ, Ngũ Cương vừa dựa theo chỉ thị của Bùi Đông Lai, cả bộ y phục tác chiến màu xanh biếc xuống rồi dùng súng giơ lên, chậm rãi vươn ra phía bên ngoài của bụi có.

" Pằng"

" Pằng"

" Pằng"

" Pằng"

4 tiếng súng cùng vang lên cùng một lúc, 4 viên đạn cao su bắn vào y phục tác chiến của Ngũ Cương.

Bùi Đông Lai nghe được tiếng súng vang, trên mặt liền hiện ra nụ cười. Sau đó, hắn liền dùng tốc độ nhanh nhất mà leo lên một ngọn cây, từ trên cao nhắm xuống, nhắm vào tên một thành viên dự bị của Long Nha rồi bóp cò một cách quyết đoán.

" Pằng"

Viên đạn bay ra khỏi nòng súng, bắn vào chiếc mũ sắt đang đội trên đầu của tên thành viên dự bị Long Nha kia.

Một phát xử lý được đối phương, Bùi Đông Lai không ngừng lại, vội vàng thay đổi nòng súng, nhắm ngay vào tên thứ 2, rồi bóp cò.

" Pằng"

Lại là một phát trúng đầu.

" Pằng! Pằng!"

Sau đó, không đợi Bùi Đông Lai nổ phát súng thứ 3 thì 2 tên thành viên dự bị của Long Nha đã nổ súng bắn về phía Bùi Đông Lai.

Nhưng mà.

Ngay lúc bọn hắn nổ súng thì Bùi Đông Lai đã thả người, nhảy xuống đất, làm cho đạn của bọn trúng bắn vào thân cây.

" Pằng.. Pằng.. Pằng.. Pằng"

Ngay sau đó, 4 tiếng súng vang lên, Ngũ Cương cùng với thành viên của đại đội đặc chủng Đằng Long liền nổ súng, bắn về phía 2 tên còn lại.

Toàn bộ đội dự bị của Long Nha đã bị tiêu diệt.

- Tốt.

Thấy toàn bộ điểm sáng trên màn hình đều biến mất, vị đại lão quân đội kia nhịn không được mà đứng lên, vỗ tay bảo hay.

Trừ Trần Quốc Đào và Diệp Cô Thành ra thì toàn bộ các vị đại lão khác đều há mồm trợn mắt, dường như bọn hắn không thể tin được Bùi Đông Lai có thể dẫn dắt đại đội đặc chủng Đằng Long tiêu diệt được đội dự bị Long Nha.

- Thiếu tướng Diệp Cô Thành, dường như phán đoán của ông còn xuất hiện một vàn vấn đền.

Lúc này đây, Trần Quốc Đào đứng lên, mang theo vài phần đùa giỡn nhìn về phía Diệp Cô Thành rồi mở miệng nói.

Không trả lời.

Trong đầu Diệp Cô Thành có một cảm giác quen thuộc đối với chiến thuật lần này của Bùi Đông Lai, hắn không trả lời Trần Quốc Đào mà lâm vào trầm tư.

- Đông Lai, chúng ta thắng, chúng ta đa làm được.

Cùng lúc đó, trong bộ đàm truyền ra giọng hoan hô của Ngũ Cương.

- Đây là thành quả mà chúng ta đã làm được.

Bùi Đông Lai cười đáp một câu, sau đó đi đến trước mặt một tên thành viên dự bị của Long Nha.

- Chúng tôi thừa nhận cậu rất mạnh nhưng mà cậu không thể vũ nhục Long Nha, không thể vũ nhục Long Vương, làm bẩn quang binh của một người quân nhân.

Mắt thấy Bùi Đông Lai đến gần thì tên thành viên dự bị của Long Nha liền tức giận, nói.

- Chiến tranh rất tàn khốc, nó chỉ có 2 kết quả, thất bại hoặc chiến thắng.

Bùi Đông Lai thản nhiên nói:

- Là người thì ai cũng có nhược điểm, tôi chỉ tìm nhược điểm của các anh mà thôi, đương nhiên những lời này không phải là chủ ý của tôi.

- Cậu không cần phải tỏ ra bộ dạng giả vờ giả vịt, cậu chẳng phải muốn dùng phương thức này để chứng mình rằng bản thân cường đại hơn chúng ta, có tư cách trở thành anh hùng sao?

Nghe được Bùi Đông Lai nói như thế thì tên thành viên dự bị của Long Nha kia vốn là sửng sốt sau đó liền trừng mắt nói.

- Các anh là chiến sĩ ưu tú nhất, cũng là anh hùng trong lòng mọi người.

Ngoài dự đoán của tên kia, Bùi Đông Lai không có hạ nhục mà là dùng nghi thức trong quân đội, nhẹ giọng nói:

- Nhưng mà, bất kể là vì chính mình hay là vì cha tôi, trận đấu này tôi nhất định phải chiến thắng.

Nói xong, Bùi Đông Lai hạ tay xuống, xoay người rời đi.

Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, nhìn vào vết máu trên cánh tay của Bùi Đông Lai thì tên kia liền hiểu được cái gì.

- Lời của cậu, tôi sẽ nhớ kỹ.

Vài giây sau, tên thành viên dự bị của Long Nha kia nhìn chằm chằm vào bóng lưng Bùi Đông Lai rồi làm ra một động tác đúng theo tiêu chuẩn nha binh, vẻ mặt kính nể:

- Cậu rất mạnh, chúng tôi thua trong tay cậu, chúng tôi tâm phục khẩu phục.

Bùi Đông Lai nghe được thì dừng bước lại, xoay người rồi mỉm cười với tên thành viên dự bị Long Nha kia.

- Hắn không chỉ thắng trong trận đấu này mà còn được đối thủ tôn trọng.

Thông qua màn hình thấy được một màn kia thì tên đại lão trong quân đội không nhịn được mà thở dài nói.

Các vị đại lão khác đều gật đầu.

Đồng thời, bọn hắn rất rõ ràng, trải qua một trận chiến này, Bùi Đông Lai đã danh chấn tam quân.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-529)