Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 301

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 301: Đông Lai chiến Diệp Thiên
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trong lúc nhất thời, trừ đội viên của tiểu đội đặc chiến Lang Nha ra thì toàn bộ đội viên của các tiểu đội đặc chủng khác đều tức giận nhìn vào Diệp Thiên, hận không thể xông lên giáo huấn Diệp Thiên một trận.

Ở bọn hắn xem ra, hành động của Diệp Thiên quả thật là quá đáng mà.

Bọn hắn có thể miễn cưỡng chấp nhận bộ dạng " Lão tử là ngưu bức" của hắn nhưng mà bọn hắn không thể nhịn được cách mà Diệp Thiên ra tay với Tôn Nhận, hắn dùng phương thức ác nhất để làm cho Tôn Nhận tàn phế, sinh tử không rõ.

Nhưng mà.

Tức giận thì tức giận, nhưng bọn hắn cũng không dám ra tay giáo huấn Diệp Thiên thậm chí ngay cả mở miệng chỉ trích Diệp Thiên cũng không có.

Bọn hắn đều cảm thấy biệt khuất mà đứng yên đó.

Không riêng gì bọn hắn mà ngay cả đội viên của tiểu đội đặc chiến Lang Nha cũng thấy được Diệp Thiên làm hơi quá.

Nhưng mà, bọn hắn cũng biết một người luôn luôn tự phụ như Diệp Thiên liên tiếp thất bại Bùi Đông Lai thì trong lòng hắn đã tràn đầy lửa giận, mà một câu " Ta sẽ thua nhưng không nhận thua" của Tôn Nhận đã trực tiếp chọc giận Diệp Thiên, làm cho Diệp Thiên hạ tử thủ.

Các đội viên của các tiểu đội đặc chiến đều nhìn thấy Diệp Thiên cố ý hạ tử thủ, đám đại lão quân đội làm sao không nhìn ra được?

Trên đài chủ tích, tất cả mọi người đều nhíu mày, khuôn mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.

Trong đó Hà Huy là tối đen nhất.

Nếu Diệp Thiên chỉ là một binh lính bình thường hoặc chỉ là một quân nhân đặc chủng không có bối cảnh thì hắn có thể yêu cầu Diệp Thiên ở trận đấu kế tiếp không được làm như vậy.

Nhưng mà.

Đối mặt với xuất thân của Diệp Thiên, hơn nữa chính Diệp Thiên lại được Diệp gia lão nhân dạy bảo thì hắn có thể lấy được dũng khí để đi nói chuyện với Diệp Thiên.

Huống chi, từ ý nào mà nói thì hành động của Diệp Thiên cũng không trái với quy định, dù sao thì trước lúc thi đấu chính miệng hắn đã nói cố gắng phát huy 200% thực lực.

Bởi vì cách đấu có thể dẫn đến bị thương hoặc tử vong nên quân y đều ở một bên chờ đợi, một khi xảy ra tình huống khẩn cấp thì bọn họ lập tức bước đến xử lý.

Lúc này đây nghe Bùi Đông Lai nói thế thì đám người bên quân y liền vọt tới bên cạnh Bùi Đông Lai, đem Tôn Nhận đặt trên băng ca.

Đau đớn kịch liệt làm cho mặt của Tôn Nhận không có một chút huyết sắc, làm cho ý thức của hắn có chút mơ hồ nhưng mà lấy ý chí của hắn thì hắn vẫn nở ra một nụ cười thản nhiên với Bùi Đông Lai.

Cười xong, thân thể hắn đột nhiên giật lên, phun ra một ngụm máu.

- Mau đưa người này lên xe cứu thương.

Hôm nay người phụ trách xử lý tình huống khẩn cấp không phải là Tiêu Nam mà là một nam nhân trung niên, thấy Tôn Nhận phun ra máu thì sắc mặt hắn liền trở nên nghiêm túc ra lệnh, sau đó cùng một nữ quân y đẩy Tôn Nhận vào xe cứu thương.

Trên đài chỉ tịch, vị đại lão của quân khu Tây Bắc thấy Tôn Nhận được đưa vào xe cứu thương thì sắc mặt hắn khó coi nhìn đội viên của tiểu đội đặc chủng Hải Báo một cái. Sau đó hắn liền truyền một mệnh lệnh cho một thành viên, rồi bước xuống đài chủ tịch, đi vào ôtô đuổi theo xe cứu thương.

Đối mặt với ánh mắt phẫn nộ của đội viên tiểu đội đặc chiến khác, đối mặt với những vị đại lão kia. Mắt thấy sinh tử của Tôn Nhận không rõ được mang đi thì Diệp Thiên vẫn tỏ ra lạnh lùng, cảm giác kia giống như tất cả mọi chuyện không liên quan đến hắn. Ánh mắt của hắn vẫn chỉ tập trung vào Bùi Đông Lai, hơn nữa trong đôi mắt lại hiện lên vẻ chiến ý dày đặc.

- Trận đấu thứ 2, Bùi Đông Lai của tiểu đội đặc chiến Đằng Long vs Sở Phong của tiểu đội đặc chiến Hắc Ưng.

Sau đó, sắc mặt của Lý lữ trưởng tỏ ra phức tạp, nói.

Nghe Lý lữ trưởng nói thế thì Sở Phong người đại diện cho tiểu đội đặc chủng Hắc Ưng là người đầu tiên bước lên lôi đài, sau đó Bùi Đông Lai cũng bước lên lôi đài.

- Bùi Đông Lai, trong trận thi đấu bắn súng cậu đã dùng súng máy bán tự động M99 để bắn trúng xe tăng ở ngoài 2000m, hơn nữa cậu cũng đã dẫn dắt tiểu đội đặc chiến Đằng Long để tiêu diệt đội dự bị Long Nha, đoạt được giải quán quân, sáng tạo kỳ tích. *

Sau khi lên lôi đài, Sở Phong đi đến đối diện với Bùi Đông Lai, ánh mắt kính nể nhìn vào Bùi Đông Lai, gằn từng chữ:

- Cậu rất mạnh, điều này mọi người đều biểu, cậu cũng là tấm gương để cho những đội viên của các tiểu đội đặc chủng khác noi theo.

- Mặc dù tôi biết rằng trân đấu này phần thắng của tôi rất ít, thậm chí có thể nói là không có hy vọng để chiến thắng, nhưng mà tôi không muốn buông bỏ cơ hội luận bàn với một quân nhân ưu tú nhất trong TQ này, trong trận đấu này tôi sẽ dùng toàn lực để ứng chiến.

"Bá!"

Nói xong, Sở Phong liền nâng tây lên kính lễ với Bùi Đông Lai.

Bùi Đông Lai cũng không trả lời mà là hắn đưa tay phải lên, chào lại Sở Phong theo nghi thức quân đội.

Sau đó Sở Phong xoay người đi lui ra phía sau, hắn bày ra tư thế, ánh mắt như đao nhìn vào Bùi Đông Lai, sau đó từng bước từng bước chậm rãi hướng về phía Bùi Đông Lai.

Bùi Đông Lai thấy thế cũng bày ra một tư thế nhưng mà bởi vì hắn đang bị thương nên tư thế có chút khó coi.

" Vù"

Đột nhiên, ngay tại chỗ Sở Phong liền bắn ra, cả người giống như một trận gió đánh về phía Bùi Đông Lai. *

" Vù! Vù"

Cùng Tôn Nhận giống nhau, Sở Phong cũng là một cao thủ Minh Kính, trong lúc ra tay thì kình phong liền nổi lên.

Đối mặt với một đòn công kích của Sở Phong, sắc mặt Bùi Đông Lai không đổi nghênh đón.

Mặc dù biết thực lực Bùi Đông Lai cao hơn mình nên Sở Phong cũng không có mù quáng mà ra tay, sau khi cách Bùi Đông Lai khoảng 3m thì tốc độ của hắn giảm lại.

" Vù"

Sau đó, không đợi Bùi Đông Lai ra tay, Sở Phong liên tục bước ra 2 bước, vọt đến phía trước Bùi Đông Lai, đùi phải xuất ra, nhắm về phía mắt cá chân của Bùi Đông Lai mà quét tới.

Bùi Đông Lai nhẹ nhàng lui về phía sau, thoải mái tránh được một đòn công kích của Sở Phong nhưng vẫn không có ra tay.

" Vù! Vù"

Một kích không trúng, Sở Phong cũng không ngừng lại mà là liên tục phát động công kích đối với Bùi Đông Lai, hắn gia tăng quyền cước, chiêu thức tàn nhẫn, thanh thế kinh người, tiếng xé gió vang lên không ngừng.

Một người tiến, một người lui.

Một người công, một người thủ.

Bất kể Sở Phong phát ra bao nhiêu chiêu công kích, Bùi Đông Lai vẫn có thể tránh thoát được.

*****

- Tôi không phải là đối thủ của cậu.

Sau những đợt công kích về phía Bùi Đông Lai như thủy triều thì Sở Phong phát hiện ngay cả quần áo của Bùi Đông Lai mà hắn cũng không đụng tới được.

Đối với việc này, Sở Phong cũng không cho rằng Bùi Đông Lai sợ cùng hắn lấy cứng đối cứng, ngược lại hắn biết được Bùi Đông Lai đang dùng phương thức này để hắn thi triển hết thực lực của bản thân.

Hiểu được điểm này, Sở Phong liền không công kích nữa, vẻ mặt tỏ ra tôn kính nhìn Bùi Đông Lai:

- Cảm ơn cậu đã cho tôi cơ hội để xuất thủ.

Nói xong, Sở Phong nói với trọng tài rằng mình nhận thua, sau đó hắn hướng về Bùi Đông Lai kính lễ một cái rồi mới bước xuống lôi đài.

Bùi Đông Lai giữ im lặng đáp lại Sở Phong một cái chào theo nghi thức quân đội rồi cũng bước xuống lôi đài.

"Bành bạch..."

Trong lúc nhất thời, tiếng vỗ tay liền vang lên như thủy triều. Bất kể là đội viên của các tiểu đội đặc chủng hay là các đại lão cũng vỗ tay.

Bên tai vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, Diệp Thiên vẫn to ra lạnh lùng, dường như hắn không thèm để ý đến trận chiến lúc nãy, trong lòng hắn chỉ nghĩ đến trận chiến giữa mình và Bùi Đông Lai.

Trận thứ 3 là Trần Hạc của tiểu đội lục chiến hải quân vs với Cô Phong của tiểu đội đặc chiến Đao Phong, 2 người giao chiến mười mấy hiệp, cuối cùng Trần Hạc ném Cô Phong xuống lôi đài, ít nhiều đã lấy lại thể diện cho tiểu đội đặc chiến hải quân.

So sánh với trận của Trần Hạc mà nói thì trận của Vương Khuê lại đơn giản hơn nhiều, hắn chỉ dùng 1' là có thể chiến thắng được đối thủ.

Bất quá.

Hắn không hạ tử thủ giống như Diệp Thiên mà là đợi đối phương phát huy ra toàn bộ thực lực rồi hắn tìm được điểm yếu của đối phương, chuyển thủ thành công, không khoan nhượng mà đem đổi thủ quăng xuống lôi đài.

- Trận thi đấu thứ 5, Diệp Thiên của tiểu đội đặc chiến Lang Nha vs Trần Hạc đội hải quân lục chiến, mời 2 bên lên lôi đài.

Sau khi cuộc tranh tài của Vương Khuê kết thúc thì Lý lữ trưởng liền tuyên bố trận thi đấu thứ 5.

Nghe được Lý lữ trưởng nói thế không ít đội viên tiểu đội đặc chiến không nhịn được mà đưa mắt nhìn về phía Diệp Thiên.

Dưới ánh mặt trời, bọn hắn vẫn thấy khuôn mặt tự phụ cùng lãnh ngạo kia của Diệp Thiên.

Thấy một màn như vậy, bọn hắn đều rõ, Diệp Thiên sẽ giống như trận thứ nhất, sẽ ra tay không lưu tình.

- Báo cáo thủ trưởng.

Lúc này đây, Trần Hạc không có bước lên lôi đài mà hướng về Lý lữ trưởng để xin ý kiến.

- Thiếu úy cứ nói.

Sắc mặt Lý lữ trưởng phức tạp nhìn Trần Hạc, thân là lữ trưởng của đặc chiến Lang Nha thì hắn muốn mở miệng nói cho Trần Hạc không nên lên lôi đài, hắn chỉ không muốn Trần Hạc phải rập khuôn giống như Tôn Nhận.

Nhưng hắn cũng biết, hắn không thể làm như vậy, bởi vì một khi làm như thế thì hắn không tôn trọng đội hải chiến lục quân, là vũ nhục Trần Hạc, thậm chí còn có thể đắc tội với vị đại lão của hải quân lục chiến kia.

- Tôi.... tôi bỏ cuộc.

Trần Hạc nắm chặt 2 đấm, đôi mắt phiếm hồng, vẻ mặt ủy khuất, giọng nói run rẩy.

" Ách?"

Nghe Trần Hạc nói như vậy thì trừ Diệp Thiên ra, toàn bộ mọi người đều không nhịn được mà đem ánh mắt nhìn về phía Trần Hạc.

Thấy được ánh mắt của mọi người đang nhìn mình, Trần Hạc biệt khuất mà cúi đầu, cổ họng mấy máy, những giọt nước mắt không thể khống chế được mà chảy xuống.

Khóc.

Một người từng trải qua những lần tuyển chọn nghiêm khắc, trải qua những cuộc đặc huấn khắc khổ, đã từng xách đầu của đám hải tặc, đã từng chiến đấu với đám phần tử khủng bố, thà đổ máu chứ không đổ lệ.

Nhưng mà.

Lúc này đây, hắn nhận được mệnh lệnh của cấp trên là phải bỏ cuộc, thân là quân nhân thì hắn phải chấp nhận mệnh lệnh nhưng mà đối với tôn nghiêm của một quân nhân thì hắn không cam...không cam lòng.

Hắn không sợ chiến đấu, không ngại bỏ mạng!

Hắn tình nguyện chết trong vinh quang, cũng không nguyện sống trong khuất nhục!

Nhưng mà.

Hắn là một quân nhân, lấy thi hành mệnh lệnh là thiên chức nhưng mà hắn lại là một người đàn ông, một người lính.

Thấy một màn như vậy thì tất cả mọi người càng khó chịu, mà Bùi Đông Lai thì lặng yên nắm chặt tay phải.

- Trần Hạc của hải quân lục chiến bỏ cuộc, Diệp Thiên của tiểu đội đặc chiến Lang Nha tiến vào trận chung kết. Sạu đây là trận đấu giữa Bùi Đông Lai của tiểu đội đặc chiến Đằng Long vs Vương Khuê tiểu đội đặc chiến Mãnh Hổ.

Lý lữ trưởng âm thầm thở ra, mở miệng nói.

- Báo cáo thủ trưởng, tôi cũng bỏ cuộc.

Lý lữ trưởng vừa dứt lời, Vương Khuê liền bước từ trong hàng ngũ đi ra, cúi chào nói.

" Ách"?

Nghe được Vương Khuê nói bỏ cuộc thì không gì đội viên của các tiểu đội đặc chủng khác mà ngay cả một ít đại lão cũng tỏ ra ngạc nhiên.

Bởi vì, bọn hắn đều rất rõ, Vương Khuê từng thất bại Diệp Thiên cho nên hắn từng canh cánh ở trong lòng, lúc nào cũng muốn tìm Diệp Thiên để phân cao thấp.

Lúc này đây, Vương Khuê lại bỏ cuộc, đưa cơ hội lại cho Bùi Đông Lai, điều này có thể làm cho mọi người không kinh ngạc sao?

- Vương Khuê của tiểu đội đặc chiến Mãnh Hổ bỏ cuộc, Bùi Đông Lai của tiểu đội đặc chiến Đằng Long được tiến vào trận chung kết.

Sau đó, Lý lữ trưởng lại mở miệng an bài:

- Sau đây, sau 10' nữa sẽ diễn ra trận chung kết giữa Bùi Đông Lai và Diệp Thiên.

Lý lữ trưởng vừa nói xong, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai.

- Bùi Đông Lai, tuy rằng tôi rất muốn cùng luận bàn với cậu, cũng rất muốn lên trên lôi đài đánh bại hắn.

Đột nhiên Vương Khuê mở miệng, hắn hướng về phía Bùi Đông Lai, lớn tiếng nói:

- Nhưng mà tôi biết, nếu 2 người chúng ta giao thủ, tôi không phải là đối thủ của cậu nhưng tôi cũng không dễ dàng bại trong tay cậu, đến lúc đó cậu sẽ tiêu hao sức lực, thậm chí là vết thương trên người sẽ càng trở nên nặng hơn.

Vương Khuê vừa mở miệng thì làm cho Lý lữ trưởng nhíu mày lại, hắn liền nhìn lên phía đài chủ tịch, thấy các vị đại lão trên đó không mở miệng nói gì thì hắn liền nhìn về Vương Khuê, muốn biết Vương Khuê đang làm cái gì.

Lý lữ trưởng không có ngăn cản, ngay cả người dẫn đầu của tiểu đội đặc chiên Mãnh Hổ cũng không mở miệng. Khi Vương Khuê vừa mở miệng nói xong thì hắn vốn định mở miệng ngăn cản nhưng lại nhìn thấy vị đại lão đến từ quân khu Đông Bắc dùng ánh mắt ra hiệu, ý bảo hắn không nên làm gì.

- So với tôi thì cậu thích hợp để chiến với hắn hơn, mà tôi cũng hy vọng lúc cậu chiến với hắn thì có thể lấy ra 100% thực lực, cho nên tôi mới lựa chọn bỏ cuộc.

Ở dưới cái nhìn của nhiều người, Vương Khuê đứng thẳng lưng, không chú ý đến ánh mắt của mọi người đang nhìn mình. Hắn trừng to mắt nhìn vào Bùi Đông Lai, đột nhiên lớn tiếng:

- Bùi Đông Lai, tôi biết, tôi nói những lời này thì có thể làm cho đời quân nhân của tôi chấm dứt, nhưng mà, hôm nay ta con mja nó, ta mà không nói ra thì sẽ hối hận cả đời.

- Tôi chỉ hỏi cậu một câu: Cậu có đánh bại được một tên tự cao tự đại như hắn không, để cho hắn biết thế nào là một quân nhân TQ chân chính?

Dưới ánh mặt trời, Vương Khuê thẳng eo, 2 mắt đỏ lên, giống như là một con hổ vương, lớn tiếng hỏi Bùi Đông Lai.

- Từ nay về sau, trong quân sẽ không còn ai gọi là Diệp Thiên nữa.

Ngay sau đó.

Bùi Đông Lai bước ra, đi về phía lôi đài.

*****

- Từ nay về sau, trong quân sẽ không còn ai gọi là Diệp Thiên nữa.

Câu trả lời hờ hững của Bùi Đông Lai giống như một tiếng sét vang lên giữa trời trưa. Làm cho tất cả mọi người đều ngẩn ra, sau đó bọn hắn chỉ cảm thấy dường như máu trong người mình đang sôi lên, tất cả mọi người đều kích động, chờ mong màn biểu hiện của Bùi Đông Lai.

Trên đài chủ tịch, tất cả các vị đại lão cũng bị lời nói của Bùi Đông Lai làm cho cả kinh không nhẹ, sau đó bọn hắn lấy lại tinh thần, liếc mắt trao đổi một phen. Cuối cùng là dựa theo quy định, để trận chung kết diễn ra.

- Bùi Đông Lai, bản thân tao muốn xem mày dựa vào cái gì mà để cho tao biến mất ở trong quân.

Vốn đã bị Bùi Đông Lai hạ nhục 2 lần, lúc này nghe được lời nói hờ hững mà tràn đầy khí phách của Bùi Đông Lai thì sát khí trong mắt Diệp Thiên hiện lên, hắn hét lớn một tiếng, thả người bắn ra, trực tiếp nhảy lên lôi đài.

Tuy rằng giọng nói của Diệp Thiên to hơn Bùi Đông Lai, tuy rằng trên người hắn phát ra chiến ý và sát ý nhưng mà hắn lên lôi đài cũng không ra rung động gì đối với các tiểu đội đặc chủng cũng như các vị đại lão.

Bọn hắn chỉ nhìn vào Bùi Đông Lai đang từng bước, từng bước bước lên lôi đài.

Rốt cục.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Bùi Đông Lai đã bước lên lôi đài, khi cách Diệp Thiên khoảng 10m thì hắn đứng lại.

- Bùi Đông Lai, tao nói rồi, vai của mày đã bị thương, tao dùng một tay cũng có thể thắng mày.

Mắt thấy Bùi Đông Lai dừng bước lại, chiến ý trên người Diệp Thiên không ngừng tăng cao, lạnh lùng nói.

Không trả lời, ánh mắt của Bùi Đông Lai nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên. Hắn cảm nhận được sát ý và chiến ý trên người Diệp Thiên ngày càng tăng lên.

- Tao có thể cho mày ra tay trước.

Một lát sau, chiến ý trên người Diệp Thiên đã đạt được đỉnh, hắn giống như một thanh bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, lạnh lùng nói:

- Đến đây đi, để cho tao biết, rốt cuộc con của Bùi Vũ Phu có trình độ nào?

Vẫn như cũng, không trả lời.

Đột nhiên, Bùi Đông Lai động.

Hắn bước từng bước chậm về phía Diệp Thiên.

Những bước chân giống như muốn nói cho mọi người biết, lúc này người đối mặt với hắn không phải là Diệp Thiên đồ đệ của Diệp Cô Thành người được xưng là binh trung chi vương, mà là đối mắt với một con chicken, chỉ một cái bóp là con chicken quẹo cổ ngay.

"Bộp! Bộp! Bộp!"

Mỗi bước chân Bùi Đông Lai bước ra đều làm cho khí thế trên người hắn tăng lên.

Bên tai vang lên tiếng bước chân của Bùi Đông Lai, cảm nhận được khí thế trên người Bùi Đông Lai không ngừng tăng lên thì Diệp Thiên chỉ cảm thấy mình đối mặt với một đội thiên binh vạn mã.

Bước chân của Bùi Đông Lai làm cho mặt đất khi hắn đi qua đều rung lên, hơn nữa còn xuất hiện những vết nứt.

Cảm nhận được áp lực Bùi Đông Lai mang đến cho mình, phần khinh thường trong lòng Diệp Thiên liền biến mất, vẻ mặt của hắn liền trở nên ngưng trọng, thậm chí trong nội tâm của hắn cũng xuất hiện một tia dao động.

" Hú"

Lúc này, Diệp Thiên liền tập trung, khí vận đan điền hét lớn lên một tiếng, hắn muốn dùng phương thức này để ổn định lại bản thân, đồng thời muốn làm quấy nhiễu Bùi Đông Lai.

Đồng thời, hắn liền ngay tại chỗ bắn ra, bắn thẳng về phía Bùi Đông Lai.

Cùng với Tôn Nhận và Sở Phong bất đồng, Diệp Thiên ra tay vô thanh vô tức, cả người giống như quỷ mị, trong nháy mắt đã đến trước người của Bùi Đông Lai.

" Ách?"

Mắt thấy Diệp Thiên ra tay vô thanh vô tức thì trong lòng Vương Khuê liền động, đồng tử của hắn đột nhiên thu nhỏ lại.

Năm ngoái lúc hắn và Diệp Thiên giao thủ với nhau thì hắn mới bước vào cảnh giới Ám Kính nhập môn mà Diệp Thiên đã bước và cảnh giới Ám Kính đại thành, hiện giờ hắn thấy Diệp Thiên ra tay thì đã nhìn ra chẳng những Diệp Thiên đã củng cố cảnh giới Ám Kính đại thành hơn nữa nhìn bộ dáng thì có thể đạt tới cảnh giới Ám Kính đỉnh phong.

Tiếng xé gió vang lên, bóng người hiện ra.

Diệp Thiên xuất hiện trước mặt Bùi Đông Lai, tay phải hắn chém ra, hóa thủ vi đao chém thẳng vào cổ của Bùi Đông Lai.

Lấy thực lực của Diệp Thiên, nếu truyền Ám Kình vào thủ đao thì uy lực không nói cũng biết. Nếu lúc này Bùi Đông Lai bị chém trúng cổ thì cổ của Bùi Đông Lai sẽ trực tiếp gãy ra, làm cho Bùi Đông Lai đi đời nhà ma.

Không những thế, một khắc này, cả người Diệp Thiên giống như một cây đại đao chém về phía Bùi Đông Lai. Hơi thở khủng bố của hắn đã bao phủ lấy Bùi Đông Lai, giống như đã đem Bùi Đông Lai cách ly với thế này, vô luận trốn đến chân trời góc biển nào cũng không thể né được một phát này của hắn.

Nhân đao hợp nhất!

Ra tay không theo quy tắc, vừa ra tay lại là sát chiêu!

Diệp Thiên, người đã đạt đến cảnh giới Ám Kình đỉnh phong, ôm nỗi hận ra tay, vừa ra tay đã là Nhân Đao hợp nhất!

Đối mặt với một kích này của Diệp Thiên, Bùi Đông Lai cũng không có né tránh mà là âm thầm phong bế lỗ chân lông lại, đem Ám Kình tụ tập vào cánh tay rồi vung cánh tay lên đỡ một đòn này của Diệp Thiên.

" Bốp"

Thủ đao của Diệp Thiên đã chém vài cánh tay của Bùi Đông Lai.

- Gãy cho ta.

Sau đó, Diệp Thiên gầm lên một tiếng, Ám Kình trên cánh tay Diệp Thiên bạo phát như núi lửa, trong nháy mắt đã bùng nổ.

" Bốp"

Tiếng vang lại vang lên, cánh tay của Bùi Đông Lai không có bị gãy, ngược lại hắn lấy thủ làm công, Ám Kình trên tụ tập trên cánh tay Bùi Đông Lai chẳng những hóa giải một chiêu này của Diệp Thiên hơn nữa lại đem cánh tay của Diệp Thiên đánh văng ra.

" Ủa?

Thấy một màn như vậy, Diệp Thiên liền cả kinh, bất quá hắn liền biến chiêu, hóa đao thành trảo, trực tiếp chụp vào cánh tay của Bùi Đông Lai.

" Bốp"

Lại một tiếng vang vang lên, Diệp Thiên chỉ cảm giác được mình đã chụp trên một khối đá. Cho dù một trảo này đã ẩn chứa Ám Kình nhưng không có cách nào kéo được cánh tay của Bùi Đông Lai.

Đối với việc này, Diệp Thiên cũng không cảm thấy có bất ngờ.

Bởi vì, hắn biết, thân là cao thủ Ám Kính thì Bùi Đông Lai đã sớm đem kình lực luyện nhập vào da thịt, khung xương, làm cho cánh tay cứng rắn như thép.

Cánh tay bị Diệp Thiên chế trụ, Bùi Đông Lai cũng không có hoang mang, đột nhiên cổ tay phát lực, đột nhiên vừa chuyển, chụp vào cổ tay của Diệp Thiên.

Tá lực đả lực, phản cầm nã!

Lần này, Bùi Đông Lai kết hợp Thái Cực quyền cùng với Tá lực đẩy lực, chuyển thủ thành công, 5 ngón tay giống như là cương trảo, nắm lấy cổ tay của Diệp Thiên.

Đột nhiên bị Bùi Đông Lai nắm lấy cổ tay, Diệp Thiên liền cười lạnh, hắn run cổ tay lên, rồi sau đó mượn lực một trảo của Bùi Đông Lai thuận thế đẩy tới, tay phải chém ra, 5 ngón tay mở ra giống như là một cái đầu rắn vậy, nhắm thẳng ngay cổ của Bùi Đông Lai mà đâm tới.

Xà hình Thảo Thượng Phi!

Diệp Thiên sử dụng chiêu trong Hình Ý Quyền.

Hình Ý Quyền còn được gọi là Hành Ý Quyền, Tâm Ý Quyền, là môn võ thuật truyền thống của TQ cũng giống như Thái Cực Quyền và Bát Quái chưởng đều là nội gia quyền.

Một chiêu này của của Diệp Thiên bên trong có xà, ý động thân tùy. Dĩ ý lĩnh khí, dĩ ý hiển hình, cả người lấy tay phải làm đầu rắn giống như một con rắn lớn phóng ra, nhanh như gió, mạnh như sấm khiến người chống đỡ tan tác, làm cho người khác khó lòng đề phòng.

Thấy một màn như vậy, trái tim của Vương Khuê liền treo lên cổ họng, hắn nhìn ra được Diệp Thiên đã luyền Hình Ý Quyền đến mức thuần thục, Bùi Đông Lai muốn tránh một chiêu này quả thật là rất khó, mà một khi không né được thì sẽ mất mạng.

Thời khắc sinh tử, thân mình Bùi Đông Lai đột nhiên co lại, đùi phải giống như là sấm, đánh ra phía trước.

Hoàng Cẩu Tát Niệu! (Chó vàng đi đ ái)

Bùi Đông Lai bắt chước tư thế đi tè của chú cún, chân phải giống như đao phong nhắm về phía nửa mình dưới của Diệp Thiên mà đá ra.

Diệp Thiên chỉ thấy hạ thân của mình truyền đến cảm giác lạnh lẽo, làm cho hắn không cam lòng mà thu chiêu phải lui về sau vài bước.

Một cước này của Bùi Đông Lai đá vào khoảng không nhưng mà hắn cũng không thu chân, mà là dùng chân trái đỡ lấy thân hình rồi đột nhiên phát lực. Cả người liền bắn ra, trên không trung đùi phải của hắn một lần nữa vung ra, giống như là một con mãnh long, hướng về ngực của Diệp Thiên mà đá tới.

" Ách?"

Thấy vậy, trong lòng Diệp Thiên liền động, theo bản năng hắn liền dùng 2 tay đỡ lấy ngực của mình.

" Bốp"

Tiếng vang giòn truyền ra, một cước này của Bùi Đông Lai đã đá vào 2 cánh tay của Diệp Thiên, Ám Kình phát ra làm cho 2 tay của Diệp Thiên rút lại, hắn không tự chủ được mà phải lui về sau từng bước nữa.

Lần đầu tiên Bùi Đông Lai chủ động công kích, chẳng những làm cho Bùi Đông Lai lui ra sau, hơn nữa còn làm cho câu " Tao dùng một bàn tay cũng có thể bóp chết mày" của Diệp Thiên trở thành rắm thúi.

Bất quá Bùi Đông Lai cũng không lộ ra vẻ khinh địch.

Bơi vì, thông qua đợt giao thủ vừa rồi, Bùi Đông Lai có thể thấy được Diệp Thiên đã đem Kình lực luyện vào lục phủ ngũ tạng, tương đương đã bước chân vào cảnh giới Ám Kính đỉnh phong.

Sở dĩ Bùi Đông Lai có thể đối kháng lại hoàn toàn là do thân thể biến thái của hắn, làm cho lúc hắn bộc phát Ám Kình thì cũng không kém Diệp Thiên là bao. Do đó có thể ở lực lượng và tốc độ cùng đối kháng với Diệp Thiên, tiến hành khiêu chiến vượt cấp, hơn nữa thông qua kinh nghiệm chiến đấu của Tiêu Phi thì hắn liền chuyển thủ thành công, làm giảm đi khí thế của Diệp Thiên.

Mặc dù như thế nhưng Bùi Đông Lai cũng biết, nếu muốn đánh bại Diệp Thiên thì phải đem Kình lực đánh trúng vào đầu, chỉ có như vậy thì mới có thể chiến thắng được.

Một kích làm cho Diệp Thiên lùi ra sau, khí thế của Bùi Đông Lai liền tăng lên, hắn muốn rèn sắt khi còn nóng cho nên phát động tiến công về phía Diệp Thiên.

Bởi vì một đoạn thời gian trước cảnh giới của Bùi Đông Lai đã đạt được bình cảnh (chướng ngại) cho nên hắn từng cùng Quý Hồng luận bàn, kết quá không được như ý nhưng mà hắn từ Quý Hồng cũng học được vài chiêu " Cô độc kiếm pháp" Của Cô Độc Phong Ảnh người được xưng là " TQ đệ nhất kiếm khách".

Đấm, bổ, chém.

Mặc dù Bùi Đông Lai không thể lĩnh ngộ hết tinh túy của " Cô độc kiếm pháp" nhưng mà lúc này bằng tốc độ khủng khiếp của hắn, hắn hóa thủ vi kiếm, cả người giống như giao long đâm thẳng về phía Diệp Thiên làm cho Diệp Thiên không có cơ hội thở gấp, chỉ đành phải trốn tránh, tiếp theo là phải trốn chạy như thế Diệp Thiên đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.

- Hay.

Dưới đài, Vương Khuê thấy Bùi Đông Lai sử dụng " Cô độc kiếm pháp" thì 2 mắt liền tỏa sáng, sau đó thấy Diệp Thiên phải trốn chạy thì liền âm thầm cảm thán kiếp pháp của Bùi Đông Lai quá tinh diệu đồng thời lớn tiếng khen ngợi.

" Hú"

Dưới tình thế cấp bách, Diệp Thiên lại hét lớn một tiếng, hai chân phát lực, đột nhiên bắn lên.

" Bộp"

Mặt đất trên lôi đài liền vỡ vụn lưu lại dấu chân của Diệp Thiên, Diệp Thiên mượn lực phản chấn, cả người giống như đại bàng giương cánh bay thẳng lên cao, bổ nhào về phía Bùi Đông Lai, tay phải vung lên, hung hăng nện về phía đỉnh đầu của Bùi Đông Lai.

Dường như đã biết được Diệp Thiên sẽ phản kích bằng cách này, mặt Bùi Đông Lai không đổi sắc, hắn nghiêng người qua tránh thoát khỏi một chiêu Pháo quyền này của Diệp Thiên.

Sau đó.

Bùi Đông Lai không đợi Diệp Thiên hạ xuống đất, chân phải của hắn liền bắn ra, thẳng về phía giữa lưng của Diệp Thiên mà tới.

Một kích này của Diệp Thiên đánh vào khoảng không làm cho hắn mất đi trọng tâm, căn bản không thể trốn tránh.

" Rầm"

Tiếng trầm đục vang lên, cả người Diệp Thiên bị một cước của Bùi Đông Lai đá vào, mặc dù hắn đã luyện nhận Kình lực vào lục phũ ngũ tạng nhưng mà hắn vẫn bị một cước của Bùi Đông Lai làm cho chật vật, cả người giống như gục ngã mà hướng xuống mặt đất.

*****

Trên sân, Bùi Đông Lai cùng Diệp Thiên 2 người đã người tới ta đi hơn 10 chiêu rồi nhưng mà trên thực tế chỉ là phát sinh trong một thời gian ngắn.

Trong đó, có thể nhìn thấy rõ cảnh so chiêu giữa Bùi Đông Lai và Diệp Thiên thì chỉ có Vương Khuê và vài người có thực lực cách đấu không tầm thường, ngoài ra thành viên của các tiểu đội đặc chiến chỉ nhìn được mơ hồ.

Các vị đại lão trên đài chủ tịch lại chỉ thấy quyền ảnh, cước ảnh liên tiếp, căn bản không thể thấy rõ mỗi một chiêu, mỗi một thức của Bùi Đông Lai và Diệp Thiên.

Bất quá.

Giờ phút này, bọn hắn lại thấy được Diệp Thiên giống như là một con chó TQ chết, cả người trực tiếp bị đá bay ra ngoài.

"Ách..."

Thấy một màn như vậy thì không riêng gì các vị đại lão, ngay cả đại bộ phận thành viên của các tiểu đội đặc chủng đều lộ vẻ ngạc nhiên.

Diệp Thiên là ai?

Là người đứng thứ 2 ở Đại Bỉ Võ toàn cầu và là người giành chức quán quân ở hạng mục cách đấu.

Là đồ đệ thứ 3 của Diệp Cô Thành.

Là người được xưng là đặc chủng binh vương, luận về thực lực thì có thể tiến vào Long Nha. Hơn nữa lại còn là người kế thừa y bát của Diệp Cô Thành, trở thành một Long Vương mới.

Mà giờ phút này, Bùi Đông Lai bị thương ở vai trái lại có thể áp chế được Diệp Thiên, một cước đá bay Diệp Thiên.

Bọn hắn không thể khiếp sợ sao?

Bùi Đông Lai quá mạnh mẻ.

Trong lòng mọi người thầm nghĩ.

Bởi vì dựa vào quy tắc thì phàm là tuyển thủ bị đánh bại, ngoài ra tuyển thủ khác không được tiếp tục công kích vì thế Bùi Đông Lai cũng không có nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng, thừa lúc Diệp Thiên chưa rơi xuống đất thì tiếp tục phát động thế công. Mà Bùi Đông Lai đứng nguyên tại chỗ, đợi Diệp Thiên rơi xuống.

Tuy nhìn Diệp Thiên chật vật như thế nhưng trên thực tế hắn đã lợi dụng Ám Kình để hóa giải một chiêu của Bùi Đông Lai cho nên trên thực tế hắn cũng không bị thương tổn gì cả.

Sau khi rớt xuống đất thì đột nhiên 2 tay của Diệp Thiên vung ra, dùng sức vỗ mạnh xuống lôi đài.

" Bốp!"

Một tiếng trầm đục vang lên, thân mình của Diệp Thiên liền bay trở ngược lên lại, rồi phiêu nhiên rơi xuống đất.

Lúc này đây, trên mặt Diệp Thiên không có nửa điểm cuồng ngạo hay khinh thường, mà thay vào đó là vẻ kinh ngạc và ngưng trọng.

Kinh ngạc tại sao thực lực của Bùi Đông Lai lại mạnh mẽ đến thế.

Dựa vào tình báo mà hắn thu được thì Bùi Đông Lai chỉ là Ám Kính nhập môn mà thôi.

Mà bản thân hắn đã bước vào cảnh giới Ám Kính đỉnh phong.

Tương đương với nửa bước Ám Kính đỉnh phong.

Ám Kính nhập môn so với nửa bước Ám Kính đỉnh phong.

2 người chỉ kém nhau một bậc nhưng mà đối với người luyện võ thì nó lại cách xa nhau một trời một vực.

Cho nên, Diệp Thiên cho rằng bản thân mình không cần xuất ra toàn lực cũng có thể làm cho Bùi Đông Lai giống như một con chó chết.

Mà hiện giờ Bùi Đông Lai đang mang thương thế trong người, trong khi đó hắn đã vận dụng 100% thực lực nhưng vẫn không làm cho Bùi Đông Lai chổng vó, ngược lại hắn còn bị Bùi Đông Lai đánh ngược lại.

Điều này làm cho hắn vô cùng kinh ngạc.

Ngưng trọng là hắn biết được lực lượng và tốc độ của Bùi Đông Lai không thua gì mình, hơn nữa hắn còn có một bộ kiếm pháp có uy lực khủng bố, điều này đã làm cho tín niệm của Diệp Thiên xuất hiện một vết rách, hơn nữa hắn cũng không biết nên phá giải bộ kiếm pháp đó của Bùi Đông Lai như thế nào đây.

- Bùi Đông Lai, tuy rằng thực lực của mày vượt xa tưởng tượng của tao. Nhưng mà mày nên biết, muốn chiến thắng được tao thì căn bản không thể được.

Lúc này đây, Diệp Thiên muốn dùng ngôn từ của mình để quấy nhiễu Bùi Đông Lai.

- Lúc trận đấu mới bắt đầu, mày đã nói là dùng một bàn tay là có thể bóp chết tao. Hiện giờ mày dùng cả tay và chân cũng không thể đánh bại tao, hơn nữa còn bị tao đánh giống như một con chó TQ chết.

Bùi Đông Lai biết được Diệp Thiên muốn dùng cái tinh thần TQ chó đẻ này để an ủi bản thân hắn để cho hắn tăng lên khí thế, nhưng mà Bùi Đông Lai sẽ không cho Diệp Thiên được nguyện ý:

- Hiện giờ, mày còn nói rằng tao không có khả năng thắng mày, mày đang ai ủi mày đó à?

"Bá!"

Nghe được lời nói hờ hững của Bùi Đông Lai thì sắc mặt Diệp Thiên không khỏi biến đổi.

- Tao nói rồi, từ này trong quân sẽ không còn ai tên là Diệp Thiên nữa.

Nói xong, Bùi Đông Lai lại động.

Vẫn là từng bước chầm chậm đi về phía Diệp Thiên.

Nhưng mà.

Đối với Diệp Thiên mà nói thì phương thức này của Bùi Đông Lai lại vô cùng khủng bố.

Một loại cảm xúc sợ hãi chưa bao giờ có bỗng nhiên xuất hiện trong lòng Diệp Thiên.

"Hú!"

Biết được điều này, dường như Diệp Thiên cũng biết nếu hắn cứ như vậy thì trận đấu này sẽ chấm dứt. Vì thế hắn liền hét to lên một tiếng, muốn dùng cách này để tăng khí thế cho bản thân, đồng thời hắn liền chủ động công kích về phía Bùi Đông Lai.

Dựa vào lời nói của Quý Hồng thì năm đó sau khi bị cha của mình là Bùi Vũ Phu đánh bại thì Cô Độc Phong Ảnh đã bế quan 10 năm ở Thiên Sơn, trong 10 năm một mài luyện kiếm. Nghiên cứu ra được " Cô Độc Kiếm Pháp" có uy lực vô cùng khủng bố, mà " Cô Độc Kiếm Pháp" được chia thành 5 cảnh giới: " Duy khoái bất phá, Trọng kiếm vô phong, Nhân kiếm hợp nhất, Thảo mộc giai kiếm cùng với Tâm trung vô kiếm."

Cô Độc Phong Ảnh đã đạt đến cảnh giói thứ tư, mà Bùi Đông Lai thông qua luận bàn với Quý Hồng nên chỉ lĩnh ngộ được tới cảnh giới thứ nhất mà thôi.

Duy khoái bất phá.

Coi trọng nhất là tốc độ, ở trong nháy mắt địch nhân ra tay thì phát hiện được sơ hở, sau đó không đợi địch nhân đến gần đã liền dùng tốc độ để chế địch, khiến địch nhân khó lòng phòng bị.

Lúc này đây, đối diện với thế công kích của Diệp Thiên thì đột nhiên cả người Bùi Đông Lai biến mất.

Hóa thủ vi kiếm.

Kiếm đến, người đến!

Bùi Đông Lai hung hăng bổ về phía đầu của Diệp Thiên.

Diệp Thiên vốn định công kích vào hạ bàn của Bùi Đông Lai cho nên ở phía trên đã xuất hiện sơ hở, lúc này thấy Bùi Đông Lai hóa thủ làm kiếm, một kiếm chém tới thì hắn liền ngừng lại, cả người lui ra.

Diệp Thiên vừa lui, khí thế trên người hắn liền suy yếu đi.

Một kích của Bùi Đông Lai không trúng cũng không ngừng lại, sau khi thân mình hạ xuống thì mũi chân liền điểm một cái, cả người liền bắn thẳng về phía Diệp Thiên, cùng lúc đó tay phải hóa kiếm giống như là thích khách vậy, mang theo một quyết tâm, đâm về phía Diệp Thiên.

Một người tiến, một người lui.

Người trốn, ta đuổi.

Trong lúc nhất thời, khoảng cách giữa Diệp Thiên và dây ở lôi đài không ngừng được thu ngắn lại.

Đồng tử của Diệp Thiên không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng híp lại.

- Phá rồi lại lập.

Mắt thấy bản thân sắp ra khỏi lôi đài thì Diệp Thiên hét lớn một tiếng, cả người dừng lại, 2 chân phát lực.

Cả người dừng lại, Diệp Thiên liền phong bế lỗ trận lông. Ám Kình tụ tập trên cánh tay phải sau đó chạy nhanh về phía trước, toàn lực chém ra.

Có lẽ là đã bị bức đến đường cùng nên một quyền của Diệp Thiên có uy lực vô cùng lớn.

Thấy được như thế thì trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, sau đó tay của hắn liền hóa kiếm thành chưởng.

Chưởng khắc quyền!

" BỐP!"

Nắm tay của Diệp Thiên đập thẳng vào lòng bàn tay của Bùi Đông Lai, Ám Kình của 2 bên bùng nổ, phát ra một tiếng vang lớn.

" Rắc"

Quyền chưởng chạm nhau, sau đó cả 2 người liền tác ra rồi lui lại phía sau, mặt đất ở dưới chân liền vỡ vụn ra.

" Bá!"

Sau đó, không đợi Diệp Thiên thu quyền lại, Bùi Đông Lai hóa chưởng thành trảo, chế trụ cánh tay của Diệp Thiên sau đó dùng sức kéo một cái.

Bởi vì thân hình còn chưa đứng vững, lúc này đột nhiên bị Bùi Đông Lai kéo một cái thì trọng tâm của Diệp Thiên không giữ được. Tay của hắn đã bị Bùi Đông Lai túm lấy, hơn nữa hắn còn thấy được đùi phải của Bùi Đông Lai đang đá thẳng vào mặt của mình.

"Ực"

Một chiêu tưởng chừng là đơn giản nhất nhưng lúc này ở trong tay Bùi Đông Lai lại trở thành một sát chiêu.

Lúc này đây, Diệp Thiên cũng bắt chước với Bùi Đông Lai lúc đầu, hắn xuất ra " Phản cầm nã" chế trụ lấy cánh tay của Bùi Đông Lai, sau đó sùng sức để nhảy lên, tránh một cước của Bùi Đông Lai.

Dường như Bùi Đông Lai đã hiểu rõ ý đồ của Diệp Thiên cho nên Bùi Đông Lai liền rút tay ra, làm cho Diệp Thiên chụp vào khoảng không.

Lúc này đây, khi chụp vào khoảng không thì cả người Diệp Thiên liền hướng xuống mặt đất mà ngã xuống.

"Ba!"

Chân trái Bùi Đông Lai lui về sau nửa bước, chân phải vung lên, hung hăng nện vào đầu Diệp Thiên.

" Phách thối"

Vẫn là một chiêu đơn giản nhưng mà đối với Diệp Thiên mà nói thì đó là một sát chiêu, hắn không chút nghĩ ngợi gì, bằng vào bản năng mà giơ 2 tay lên, ngăn cản Phách thối của Bùi Đông Lai.

" Bốp!"

" Rầm!"

Một chiêu Phách thối của Bùi Đông Lai đã trúng vào tay của Diệp Thiên, Ám Kình bùng nổ, trực tiếp làm cho Diệp Thiên té xuống.

Hai đầu gối của Diệp Thiên liền hung hăng đập vào mặt đất, đồng thời quỳ xuống trước mặt của Bùi Đông Lai.

Một kích đắc thủ, Bùi Đông Lai cũng không dừng lại, tay phải hóa thành chưởng rồi bổ về phía đầu của Diệp Thiên.

Nếu trúng phải một kích này của Bùi Đông Lai thì Diệp Thiên sẽ banh chè.

- Ta không cam lòng.

2 mắt Diệp Thiên đỏ lên, ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng giận dữ.

Tiếng rống này phát ra từ trong lòng của hắn.

Một rống này của hắn chính là hắn muốn sống.

Tiếng rống vang lên, chưởng xuống.

Cánh tay của Bùi Đông Lai đã trực tiếp vỗ thẳng vào đỉnh đầu của Diệp Thiên.

" Bốp!"

Tiếng vang giòn ra, đầu của Diệp Thiên không có bị vỡ ra giống như suy nghĩ của Bùi Đông Lai. Ngược lại, một cổ lực lượng kinh khủng đã phản chấn lại, làm cho cánh tay của hắn run lên.

Ám Kính đỉnh phong?

Trong lòng Bùi Đông Lai chấn động.

*****

Ám Kình đỉnh phong.

Trong lòng Bùi Đông Lai nghĩ đến 4 chữ này.

Hắn biết, lúc sắp chết Diệp Thiên đã đột phát được cảnh giới.

" Ủa?"

Cùng lúc đó, toàn bộ mọi người đều sửng sốt, toàn bộ chuyện này đã hoàn toàn vượt qua nhận biết đối với võ học của họ.

So với các vị đại lão mà nói thì trong lòng thành viên của các tiểu đội đặc chiến lại càng rung động hơn.

Thân là những thành viên tinh nhuệ nhất trong quân khu thì bọn họ cũng biết được Minh Kính và Ám Kính, đồng thời bọn họ cũng biết có thể đem kình lực truyền vào đầu. Ngoài công phu " Thiết đầu công" đã thất truyền ra thì chỉ có cao thủ Ám Kính đỉnh phong mới có thể làm như thế.

Hiện giờ, Diệp Thiên đã trúng một chưởng của Bùi Đông Lai thế nhưng hắn lại không có việc gì...

Diệp Thiên đã đạt tới cảnh giới Ám Kính đỉnh phong.

Trong phút chốc, toàn bộ thành viên của tiểu đội đặc chủng đều nghĩ như thế.

Hiểu được điểm này thì trên mặt những người khó chịu với Diệp Thiên đều đã không còn tỏ ra vẻ kích động nữa, mà thay vào đó chính là lo lắng.

Ở bọn hắn xem ra, khi Diệp Thiên đạt đến cảnh giới Ám Kính đỉnh phong thì có thể đem kình lực truyền hết vào toàn thân. Đối với Bùi Đông Lai mà nói thì đó tương đương với Kim Cương Bất Tử Chi Thân, cho dù Bùi Đông Lai có công kích thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không tạo được vết thương trí mạng đối với Diệp Thiên.

Đây cũng chính là nói, Diệp Thiên đã bất bại.

Ngoài ra, cảnh giới Diệp Thiên đã tăng lên thì lực lượng, tốc độ và các cơ năng của Diệp Thiên cũng đã được tăng lên.

Lúc này đây, Bùi Đông Lai cũng không có tiếp tục công kích mà lui lại mấy bước.

"Ha... Ha ha... Ha ha ha... Ha ha ha ha..."

Mắt thấy Bùi Đông Lai lui ra sau thì Diệp Thiên cũng không có truy kích mà nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng ngày càng khủng bố.

- Bùi Đông Lai, tao thật sự vô cùng cảm ơn mày, nhờ mày mà tao mới có thể đột phá đến cảnh giới Ám Kình đỉnh phong.

Cười rất lớn, Diệp Thiên từ từ đứng dậy rồi nhìn vào Bùi Đông Lai, nở ra nụ cười lạnh:

- Vừa rồi mày đánh rất thoải mái phải không?

Không trả lời, vẻ mặt Bùi Đông Lai không còn bình tĩnh nữa mà thay vào đó là vẻ ngưng trọng.

Thấy vẻ mặt ngưng trọng của Bùi Đông Lai thì Diệp Thiên giống như là tiểu nhân đắc chỉ, vẻ khinh miệng càng lúc càng đậm, hắn chỉ vào đầu nói:

- Lão tử đứng nơi này cho mày đánh, tới đây mà đánh.

Thờ ơ.

Bùi Đông Lai không có tiến lên mà là nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, đang suy nghĩ về đối sách để ứng phó.

- Đây đây, cmn mày không dám đánh sao? Như thế nào hả thằng ranh con?

Mắt thấy Bùi Đông Lai không dám tiến lên, Diệp Thiên giống như là một đầu dã thú theo dõi con mồi, gầm lên:

- Được, nếu mày không dám đánh thì như vậy sẽ tới phiên tao.

"Bộp!"

Nói xong, Diệp Thiên liền bước lên phía trước, mỗi bước đi của hắn đều làm cho lôi đài run lên, bê tông trên mặt đất nổ tung.

Đây.... đây chính là thực lực của Ám Kính đỉnh phong sao?

Thấy một màn như vậy thì ở dưới Vương Khuê âm thầm kinh hãi, đồng thời sự lo lắng trong lòng lại tăng lên. Ở hắn xem ra, lấy thực lực lúc này của Bùi Đông Lai thì dường như không có khả năng để chiến thắng.

"Bộp!"

"Bộp!"

"Bộp!"

Giống như là khoe khoang thực lực của mình, Diệp Thiên cũng đi từ từ, mỗi bước đi của hắn đều làm cho mặt đất dưới chân vỡ vụn, thanh thế vô cùng khủng bố.

Lúc này, mắt thấy Diệp Thiên đi tới, cảm nhận được khí thế của Diệp Thiên thì tâm tình tâm tình của Bùi Đông Lai đã bị hỗn loạn.

Dưới ánh mặt trời, vẻ mặt của hắn càng ngày càng ngưng trọng, chân mày nhíu lại với nhau, khóe mắt không tự chủ được mà giật lên không ngừng.

Trong lòng hỗn loạn, hắn không thể tìm ra được phương thức nào để chiến thắng Diệp Thiên cho nên hắn không dám chủ động tiến đến công kích Diệp Thiên mà là sử dụng " Toái bộ".

- Không phải mày thích đánh hay sao? Tiếp tục, cmn mày có đến hay không?

Mắt thấy Bùi Đông Lai sử dụng " Toái bộ" để di chuyển thì Diệp Thiên cười lạnh một tiếng.

Dứt lời, người hiện.

Diệp Thiên giống như đã sử dụng thuấn di trong tiểu thuyết Huyễn Huyền, đột nhiên hắn xuất hiện trước mặt Bùi Đông Lai, cả người giống như là chiến thần hạ phảm, hóa thủ vi đao, chém thẳng về phía Bùi Đông Lai.

Hắn muốn chém vào đầu Bùi Đông Lai.

Hắn muốn dùng phương thức này để rửa nhục nhã.

Nhanh, nhanh đến cực hạn.

Một chém của Diệp Thiên làm cho Bùi Đông Lai không thể thở nổi, hơn nữa làm cho ánh mắt của Bùi Đông Lai vô cùng đau đớn làm cho hắn không thể mở mắt ra.

Cũng may là thông qua khí huyết nên Bùi Đông Lai đã đoán được hướng công kích của Diệp Thiên, cho nên hắn đã nghiêng qua làm cho một chém của Diệp Thiên trảm vào khoảng không, sát vai trái của hắn.

Tuy rằng Diệp Thiên không chém trúng được Bùi Đông Lai nhưng mà kình phong sắc bén đã quét vào miệng vết thương bên tay trái của Bùi Đông Lai.

Miệng vết thương vỡ, máu tươi tràn ra làm cho Bùi Đông Lai cảm thấy đau đớn.

Không rảnh để quan tâm đến vết thương trên vai trái, sau khi tránh được một kích của Diệp Thiên thì Bùi Đông Lai cũng không ngừng lại mà là tiếp tục né tránh Diệp Thiên như né tránh ôn thần vậy.

- Hừ, tao xem mày trốn ở nơi nào?

Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng rồi đuổi theo.

Lúc trước, tốc độ của Bùi Đông Lai có thể nói là nhỉnh hơn Diệp Thiên một chút.

Nhưng mà.

Hiện giờ, Diệp Thiên đã đạt đến cảnh giới Ám Kính đỉnh phong, các cơ năng trong thân thể đã tăng mạnh, tốc độ so với lúc trước thì còn nhanh hơn.

Cho nên, mặc dù Bùi Đông Lai đem tốc độ phát huy tới mức nhanh nhất nhưng mà trong chơp mắt Diệp Thiên đã đuổi theo kịp, sau đó hắn thuận thế xuất ra Pháo Quyền, đánh tới Bùi Đông Lai.

Bùi Đông Lai biết rõ lúc này bản thân không phải là đối thủ của Diệp Thiên cho nên không dám lấy cứng đối cứng, chỉ có thể trốn tránh.

Một kích không trúng, Diệp Thiên không để cho Bùi Đông Lai có cơ hội ra tay, hắn liên phát động tấn công, thanh thế khủng bố, chiêu thức trí mạng.

Bùi Đông Lai bị Diệp Thiên làm cho không thở nổi, liên tiếp lui về phía sau, rất nhanh hắn đã thối lui đến bên cạnh lôi đài.

Diệp Thiên thấy thế thì cười lạnh một tiếng, học Bùi Đông Lai lúc trước, hắn hóa thủ làm kiếm đâm vào yết hầu của Bùi Đông Lai.

Bùi Đông Lai liên tiếp lui về phía sau, khuôn mặt của hắn đỏ bừng, lồng ngực muốn nổ tung ra. Lúc này thấy Diệp Thiên hóa thủ làm kiếm đâm vào thì thân thể hắn co rụt lại, thuận thế lăn một vòng.

*****

- Nói cho tao biết, mày muốn chết như thế nào?

Giọng nói khàn khàn của Bùi Đông Lai giống như hổ gầm, sầm rền vang lên khắp lôi đài.

"Ách..."

Nhìn thấy một màn vừa rồi thì trên đài chủ tịch, các vị đại lão liền bị cả kinh, vẻ mặt khiếp sợ.

Bọn hắn không hiểu được cảnh giới Ám Kính mạnh đến cỡ nào nhưng bọn hắn nhớ rõ, ngày từ đầu trận là Bùi Đông Lai chiếm ưu thế, sau đó Diệp Thiên bị một chưởng của Bùi Đông Lai, giống như là choàng tỉnh vậy, chiến lực của hắn liền tăng lên, đánh cho Bùi Đông Lai không có cơ hội để hoàn thủ.

Mà hiện giờ, Bùi Đông Lai người đang chật vật lại đột nhiên bùng nổ, một quyền đánh cho Diệp Thiên lui về sau 4 bước.

Biến đổi bất ngờ.

Một loạt biến hóa này làm cho bọn hắn không biết đến rốt cuộc là Bùi Đông Lai mạnh hay là Diệp Thiên mạnh hơn.

So với mấy vị đại lão mà nói thì trong lòng các thành viên tiểu đội đặc chiến lại càng rung động hơn.

Chẳng.... chẳng lẽ ngay vào lúc nguy khắc ấy, Bùi Đông Lai đã bước chân vào cảnh giới Ám Kính đỉnh phong sao?

Lúc nãy, bọn hắn thấy được Diệp Thiên bị ăn một chưởng vào đầu nhưng vẫn không có việc gì, bọn họ cũng biết được Diệp Thiên đã bước vào cảnh giới Ám Kính đỉnh phong, lúc này thấy một quyền của Bùi Đông Lai đánh lui Diệp Thiên thì trong lòng thầm hỏi.

- Mày... mày cũng đã bước vào cảnh giới Ám Kính đỉnh phong hay sao?

Không riêng gì mọi người, ngay cả Diệp Thiên cũng mở to 2 mắt, vẫn không nhúc nhích mà nhìn Bùi Đông Lai, theo bản năng hỏi ra nghi vẫn ở trong lòng.

Bùi Đông Lai cũng không có trả lời, mà là phong bế lỗ chân lông lại làm cho vết thương bên vai trái ngừng chảy máu.

- Cho dù mày bước vào cảnh giới Ám Kính đỉnh phong thì sao? Mày cũng là Ám Kính đỉnh phong, tao cũng vậy.

Mắt thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào thì Diệp Thiên lạnh lùng nói:

- Tuy rằng tao không biết vì sao lực lượng của mày lại mạnh hơn tao nhưng mà thể năng của mày đã đạt đến cực hạn, mày chống đỡ không được bao lâu nữa, người thắng sau cùng vẫn là tao.

- Nếu tao là Ám Kính đỉnh phong thì giết mày dễ như giết gà.

Nói xong, thân hình Bùi Đông Lai lóe lên, cả người như quỷ mị nhảy về phía Diệp Thiên.

Vô thanh vô tức như cũ.

Nhưng mà.

Lần này, tốc độ của Bùi Đông Lai đã nhanh hơn.

Cho nên, khi Bùi Đông Lai vừa động thì trên đài chủ tịch, các vị đại lão không thể nào thấy rõ được động tác của Bùi Đông Lai, chỉ có thể thấy được một đạo tàn ảnh.

So ra mà nói thì đám người Vương Khuê có nhãn lực tốt hơn, nhưng cũng chỉ thấy Bùi Đông Lai hóa thành một cái bóng chạy về phía Diệp Thiên.

- Thật nhanh.

Giờ phút này, thấy tốc độ của Bùi Đông Lai thì Diệp Thiên cũng cảm thấy giật mình.

Hơi giật mình, Diệp Thiên lại thấy Bùi Đông Lai lại hóa thủ thành kiếm, sử dụng chiêu kiếm pháp vừa rồi, điều này làm cho hắn phải lựa chọn né tránh.

- Phong lôi thị nhất biến, sơn trạch thị nhất biến, thủy hỏa thị nhất biến!

Diệp Thiên trốn tránh, trong đầu Bùi Đông Lai liền hiện ra khẩu quyết của " Cô độc kiếm pháp" hóa chém thành đâm, truy theo Diệp Thiên.

Sau khi đạt đến cảnh giới Ám Kính đại thành thì Bùi Đông Lai sử dụng " Cô độc kiếm pháp" có thể nói là tùy tâm sở dục, uy lực tăng lên gấp bội.

Nhận thấy được khí thế trên người Bùi Đông Lai tăng lên, cả người giống như một thanh bảo kiếm, đang hướng về phía mình thì Diệp Thiên liền bỏ đi ý niệm phản kích lại Bùi Đông Lai, cả người lại lui ra phía sau.

Một bước, hai bước, ba bước...

Sau khi lùi về sau ba bước thì cả người Diệp Thiên chợt lóe lên.

"Hô!"

Tay phải của Bùi Đông Lai hóa thành trường kiếm chém sát vào người của Diệp Thiên. Kình phòng sắc bén làm cho Diệp Thiên cảm thấy một trận đau đớn.

Tránh được một kích này của Bùi Đông Lai, đột nhiên tay phải của Diệp Thiên chém ra, hóa thủ vi tiên, hướng phía về hậu tâm của Bùi Đông Lai mà đâm tới.

"Ba! Ba! Ba!"

Cảm nhận được khí huyết trên người Diệp Thiên biến hóa, đột nhiên dưới chân Bùi Đông Lai phát lực, tốc độ nhanh hơn, thân hình nhảy lên giống như là một chiếc xe đột nhiên tăng tốc vậy, trong nháy mắt đã nhảy ra được 1m, thoải mái né tránh một đòn của Diệp Thiên.

- Càn khôn tương kích, chấn đoán tương kích, ly tốn tương kích.

Né thoát một đòn này của Diệp Thiên, Bùi Đông Lai cũng không tiếp tục công kích, trong đầu của hắn hiện ra khẩu quyết của " Độc cô kiếm pháp."

Duy khoái bất phá là lấy tốc độ để chiến thắng, trong lúc đối phương không kịp trốn tránh và phòng bị thì phát động công kích, một kích giết chết đối phương.

Trọng kiếm vô phong là giảm bớt lại tốc độ, thu liễm mũi nhọn lại, giống như là Thái Cực vậy, lấy nhu thắng cương, nhìn thì rất chậm, không hề có lực sát thương nhưng đó chỉ là hư chiêu làm cho đối phương không kịp đề phòng. Sau đó, trong nháy mắt nhanh như thiểm điệm, trong nháy mắt tất cả lực lượng đều bùng nổ, khiến cho đối phương khó lòng phòng bị.

Trong đầu hiện lên khẩu quyết, Bùi Đông Lai liền hiểu được cái gì rồi.

Sau khi một kích không thành công, Diệp Thiên cũng không biết lúc này Bùi Đông Lai đang lĩnh ngộ cảnh giới thứ hai của " Cô độc kiếm pháp" là " Trọng kiếm vô phong". Lúc này đây, Diệp Thiên không có lựa chọn tiến lên phản kích mà là lui ra sau, né tránh phạm vi nguy hiểm.

- Bùi Đông Lai, có phải thể năng của mày đã không còn được tốt?

Lúc này, thấy Bùi Đông Lai đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích thì Diệp Thiên nghĩ đến thể năng Bùi Đông Lai đã đạt đến cực hạn, hắn nở nụ cười lạnh:

- Lúc thể năng của mày không còn thì đó cũng là lúc mày thua.

" Hú!"

Lúc này đây, khi đã lĩnh ngộ được cảnh giới thứ hai của " Cô độc kiếm pháp" thì cả lòng của Bùi Đông Lai liền trở nên bừng sáng. Thấy Bùi Đông Lai xạo quần như thế thì hắn rống lên một tiếng rồi chạy về phía Diệp Thiên.

" Ách?"

Đột nhiên, lúc này thấy Bùi Đông Lai phóng tới mình nhưng mà hắn không cảm ứng được khí huyết của Bùi Đông Lai, điều này đã làm cho hắn không khỏi cả kinh.

Kinh hãi rất nhiều, Diệp Thiên lại xuất ra " Hổ phác" trong " Hình Ý Quyền" cả người giống như mãnh hổ xuống núi, đánh về phía Bùi Đông Lai.

Đối mặt với một quyền toàn lực của Diệp Thiên, Bùi Đông Lai cũng không né không tránh mà là đem tốc độ giảm bớt, dường như muốn tránh mà không có năng lực để trốn tránh vậy.

" Hỉ?"

Thấy được điểm này, 2 mắt Diệp Thiên tỏa sáng, tưởng rằng thể năng Bùi Đông Lai đã giảm xuống cho nên phản ứng chậm chạp không kịp trốn tránh. Nghĩ đến điểm này thì Diệp Thiên liền nở nụ cười lạnh.

Nhưng mà.

Nụ cười trên mặt Diệp Thiên nhanh chóng biến mất.

Bởi vì, ngay tại lúc quả đấm của hắn đấm vào ngực của Bùi Đông Lai thì đột nhiên tốc độ của Bùi Đông Lai trở nên nhanh hơn, thân đột nhiên nghiêng qua một bên, né được một đấm của hắn. Sau đó, tay phải của Bùi Đông Lai chém ra, hóa thủ thành kiếm, chém về phía cổ Diệp Thiên, tốc độ so với lúc trước thì nhanh hơn nhiều.

Bởi vì một đòn của Bùi Đông Lai quá mức ngạc nhiên, hơn nữa khoảng cách lại gần cho nên Diệp Thiên không có cơ hội để tránh né, trong lúc vội vàng hắn chỉ có thể giơ cánh tay đỡ lên.

" Rầm"

Bùi Đông Lai chém vào trên cánh tay của Diệp Thiên, Ám Kình bùng nổ làm cho Diệp Thiên lui ra phía sau.

Một kích đắc thủ, Bùi Đông Lai giống như là con sam vậy, lúc nào cũng theo sát Diệp Thiên, tay phải lại hóa kiếm hướng đến yết hầu của Diệp Thiên.

Lúc này đây, động tác của Bùi Đông Lai rất chậm, chậm đến nỗi các vị đại lão trên đài cũng có thể thấy được.

Đối mặt vơi đòn công kích chậm chạp của Bùi Đông Lai, Diệp Thiên chẳng những không có cảm thấy thoải mái. Ngược lại, hắn chỉ cảm thấy bản thân mình đang bị bao phủ bởi hơi thở tử vong, khí huyết trong người quay cuồng đồng thời hắn cũng không dám đỡ nữa mà là né tránh.

Thấy được Diệp Thiên né tránh thì đột nhiên tốc độ tay phải của Bùi Đông Lai tăng lên, mau lẹ như sấm, tát vào mặt của Diệp Thiên.

Như chậm lại giống như mau chóng, trong chậm có mau, trong mau có chậm.

Giờ phút này thì Bùi Đông Lai đã lĩnh ngộ được " Trọng kiếm vô phong" trong " Cô Độc kiếm pháp" hơn nữa hắn là người học một biết mười, nên đã dụng nhập võ học của mình vào bên trong.

" Bốp!"

Lúc này đây, Diệp Thiên không trốn tránh được, ngay cả cơ hội ngăn cản cũng không có, khuôn mặt của Diệp Thiên liền bị một tát của Bùi Đông Lai tát vào.

" Rắc"

Mặc dù Diệp Thiên đã bước vào cảnh giới Ám Kính đỉnh phong nhưng mà lúc này đây một tát của Bùi Đông Lai đã làm cho xương gò má trên mặt của Diệp Thiên nát ra.

" Phốc"

Xương gò má vỡ vụn, làm cho má phải của Diệp Thiên nát ra, máu tươi văng khắp nơi.

" Vèo"

Diệp Thiên giống như là một con diều đứt dây, bị Bùi Đông Lai tát một cái bay ra ngoài.

Không đợi Diệp Thiên rơi xuống dất, Bùi Đông Lai đã động, truy thẳng tới Diệp Thiên.

- Trở lại cho tao.

Bùi Đông Lai hét lên một tiếng, tay phải chém ra giống như là lấy đồ trong túi vậy, trực tiếp nắm lấy Diệp Thiên.

*****

Diệp Thiên thấy thế thì phần eo khẽ uốn lên, thân mình liền lộn ngược một vòng. Sau đó, chân phải thuận thế đá ra, đầu ngón chân giống như một lưỡi dao sắc bén, đá vào yết hầu của Bùi Đông Lai.

Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, hóa trảo thành chưởng, chầm chậm nghênh đón chân phải của Diệp Thiên, nhìn giống như là một dùng bàn tay để đỡ lấy một cước này của Diệp Thiên vậy.

Nhưng mà.

Lúc chân của Diệp Thiên sắp đá trúng tay của Bùi Đông Lai thì đột nhiên tay phải của Bùi Đông Lai tăng tốc, vỗ vào mắt cá chân của Diệp Thiên.

" Bốp!"

Diệp Thiên chỉ cảm thấy dưới chân truyền đến cơn đau nhức, giống như là khí cầu bị đâm thủng vậy. Kình lực cả người đều thoát ra ngoài, cả người giống như là một con ruồi bị người ta dùng vợt điện vợt vào vậy, ngã xuống đất.

Bùi Đông Lai thấy thế cũng không ngừng lại, tiến lên từng bước. Tay phải lại chém ra, hóa thủ vi đao, chém về phía cổ Diệp Thiên.

" Vù.. Vù.. Vù"

Đột nhiên, 3 viên đạn gây mê liền về phía Bùi Đông Lai.

Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, đành phải không công kích nữa mà nghiêng người ra, tránh né 3 viên đạn này.

" Bịch!"

Cùng lúc đó, thân mình Diệp Thiên hung hăng nện xuống đất.

Dưới ánh mặt trời, nửa mặt của hắn đã hoàn toàn bị lún vào, huyết nhục lẫn lộn, làm cho người ta nhìn vào có cảm giác dữ tợn, dọa người.

- Bùi Đông Lai, cuộc tranh tài này cậu thắng rồi.

Thấy được bộ dạng của Diệp Thiên, Hà Huy thật sự không thể tưởng tượng được nếu để người của Diệp gia thấy được tình cảnh hiện giờ của Diệp Thiên thì bọn họ sẽ trả thù với Bùi Đông Lai như thế nào?

Mà vừa rồi, sở dĩ hắn hạ lệnh nổ súng chính là không muốn để cho Bùi Đông Lai đánh chết Diệp Thiên trên lôi đài.

Bởi vì, hắn tin chắc nếu Bùi Đông Lai thật sự giết chết Diệp Thiên thì chẳng khác gì đắc tội hoàn toàn với Diệp gia, Diệp gia sẽ không chết không ngừng.

Bùi Đông Lai nghe vậy thì liền nhìn về phía Hà Huy, thấy được trong mắt Hà Huy hiện lên vẻ lo lắng thì hắn biết đối phương Hà Huy cũng đang nghĩ cho mình. Vì thế hắn cũng không có động thủ nữa.

- Ai nói ta thua?

Không đợi Bùi Đông Lai mở miệng. Diệp Thiên bỗng bò từ dưới đất lên, huyết nhục nửa bên mặt lẫn lộn, giống như là ác ma hàng lâm xuống nhân gian vậy.

- Diệp Thiên, cậu không phải là đối thủ của Đông Lai.

Mắt thấy Diệp Thiên không chết không thôi thì Hà Huy nóng nảy. Ở hắn xem ra, nếu Diệp Thiên còn tiếp tục chiến với Bùi Đông Lai thì chỉ có một con đường chết, mà nếu Diệp Thiên chết ở trong lần tỷ võ này thì đến lúc đó Bùi Đông Lai sẽ gặp tai họa.

Mặc dù là hắn đang làm nhân vật chủ chốt trong quân nhưng đối mặt với Diệp gia thì ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

- Câm miệng.

Dưới ánh mặt trời, Diệp Thiên để máu trên khuôn mặt chảy xuống, hắn lạnh giọng quát một tiếng. sau đó giống như là lệ quỷ nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, gằn từng chữ:

- Bùi Đông Lai, hôm nay tao không giết được mày thì tao thề không làm người.

- Thủ trưởng, cảm ơn ý tốt của ngài.

Nghe được Diệp Thiên nói thế thì không đợi Hà Huy mở miệng, Bùi Đông Lai đã nói một tiếng cảm ơn với Hà Huy, sau đó nhắc nhở thêm:

- Ngoài ra, ngài không cần phải lo lắng bởi vì việc này mà sẽ liên lụy đến ngài. Ở đây có nhiều người như vậy có thể làm chứng cho ngài, ngài muốn ngăn cản trận đấu này nhưng mà Diệp Thiên gây tội thì phải chịu tội, chính hắn muốn chết.

- Chết ư? Ha.. Ha.. Ha..

Diệp Thiên nghe vậy thì nở nụ cười âm trầm, sau đó giống như là đã quyết định một việc quan trọng. Hắn cắn chặt răng, sau đó vỗ vào 2 huyệt vị quan trong trên người mình.

" Ách?"

Thấy Diệp Thiên làm ra hành động như thế thì ở dưới lôi đài, sắc mặt Vương Khuê vốn là ngẩn ra sau đó liền nhắc nhở:

- Bùi Đông Lai cẩn thận, hắn muốn đi vào trạng thái " Hóa ma"

Nghe Vương Khuê nói như thế thì trong lòng Bùi Đông Lai liền động.

Lúc trước, khi cùng Quý Hồng luận bàn võ nghệ thì Quý Hồng cũng nói cho hắn biết trong giới võ học có một loại bí thuật thần kỳ gọi là " Hóa ma".

Cái gọi là " Hóa ma" không phải là người luyện võ tẩu hỏa nhập ma mà biến thành ma quỷ. Mà đó chính thông qua con đường đặc thù, võ giả kích thích tiềm năng trong cơ thể, trong nháy mắt phát ra năng lượng cực kỳ khủng bố.

Đã từng, có tin tức nói rằng có một ông cụ vì muốn cứu cháu mình mà đã nâng lên một chiếc xe tải gần 1 tấn. Kỳ thật đó chính là dưới tình huống đặc thù mà kích phát tiềm năng trong cơ thể con người, tương đương với võ giả " Hóa ma".

Trong khoảng thời gian kích phát tiềm năng cơ thể, tuy rằng có thể nói ra lực lượng khủng bố nhưng mà có một tác dụng phụ rất lớn. Sau khi ông lão kia nâng xe lên cứu cháu mình xong thì cả người liền tắt thở, bỏ mình.

Nói cách khác thì ông lão kia đem toàn bộ năng lượng còn lại trong cơ thể mình phát huy ra một lần, sau đó sẽ chết đi.

Mà võ giả, sau khi " Hóa ma" thì con đường võ học sau này sẽ không tiến thêm được một bước, đa số là thực lực của mọi người sẽ bị thụt lại, thậm chí nếu kích thích toàn bộ tiềm năng thì có thể dẫn đến chết bất đắc kỳ tử mà chết!

Bởi vì tác dụng phụ quá lớn cho nên những người luyện võ đã phỉ nhổ loại bí thuật này đồng thời gọi nó là " Hóa ma" ngụ ý là bảo chỉ có ma quỷ mới làm như vậy.

Hiển nhiên giờ phút này Diệp Thiên đã không tiếc mạng sống để " Hóa ma" để mong có thể đánh bại, giết chết Bùi Đông Lai.

Lúc này đây, Bùi Đông Lai không dám lãnh đạm nữa mà là nhảy lên hướng về phía Diệp Thiên.

Trong chớp mắt, Bùi Đông Lai đã tiến đến trước người Diệp Thiên, không nói 2 lời mà dùng sức vỗ vào đỉnh đầu của Diệp Thiên.

" Bốp!"

Một tiếng giòn vang lên, đầu của Diệp Thiên không có bị chụp vỡ ngược lại Diệp Thiên nở ra một nụ cười khủng bố.

"Ách?"

Trong lòng Bùi Đông Lai cả kính, tay phải chém ra hóa thành chưởng, chưởng về phía huyệt Thái Dương của Diệp Thiên.

- Chết cho tao

Diệp Thiên hoàn toàn không để ý đến đòn công kích của Bùi Đông Lai, hắn xuất ra một quyền, nhắm ngay đầu của Bùi Đông Lai.

Trong lòng Bùi Đông Lai cả kinh, vội vàng thu tay lại, che ở trên đầu.

"Đông!"

Quyền chưởng giao nhau, cả người Bùi Đông Lai lui về sau mấy bước.

"Bộp! Bộp! Bộp!"

Bùi Đông Lai lui về sau khoảng 10 bước thì mới dừng lại, hổ khẩu của hắn đã bị đánh rách tả tơi, khí huyết trong cơ thể cũng quay cuồng.

"Ách..."

Thấy một màn như vậy, Vương Khuê choáng váng.

Thân là cao thủ Ám Kính thì hắn rất rõ ràng, sức chiến đấu bây giờ của Diệp Thiên đã vượt xa cao thủ Ám Kính.

- Bùi Đông Lai, Diệp Thiên đã đạt đến cảnh giới Hóa Kính nhập môn, cậu đi nhanh lên.

Hiểu được điểm này, Vương Khuê liền rống to.

Hóa Kính.

Nghe được 2 chữ này, trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.

Bởi vì hắn từng nghe Quý Hồng nói qua, Hóa Kính chỉnh là cảnh giới phía sau của Ám Kính.

- Còn muốn chạy, không có khả năng.

Nói xong, bóng người hiện.

Khoảng cách 10m đối với Diệp Thiên mà nói thì giống như một bước nhỏ, cả người hắn bước tới, thuận thế tung một tát vào mặt Bùi Đông Lai.

Mau.

Giờ phút này, tốc độ của Diệp Thiên đã nhanh đến cực hạn, nhanh đến nỗi Bùi Đông Lai không có phản ứng cũng không làm ra phán đoán gì.

Nhưng mà.

Coi như lúc bàn tay của Diệp Thiên sắp đụng vào mặt của Diệp Thiên thì trong đầu Diệp Thiên không nghĩ ra cảnh ngày trước khi hắn luyện võ cùng với Bùi Vũ Phu. Lúc đó mỗi đòn công kích của Bùi Vũ Phu thì hắn cũng không nhìn thấy, sau đó hắn lại công kích lại Bùi Vũ Phu nhưng mà mỗi lần Bùi Vũ Phu đều dùng một phương thức không thể tưởng tượng nổi để né tránh.

Mà Bùi Vũ Phu tránh được đúng là bộ pháp mà hắn đã dạy cho Bùi Đông Lai.

Crypto.com Exchange

Chương (1-529)