Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 327

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 327: Đông Lai giận dữ, Tây Nam run rẩy! (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Nếu xin lỗi có ích thì còn luật pháp để làm gì?

Bên tai nghe được lời nói lạnh nhưng băng của Bùi Đông Lai thì cả người Từ Vạn Sơn căng thẳng lại.

Cự tuyệt.

Bùi Đông Lai cự tuyệt!

Ý nghĩ này không ngừng xuất hiện trong lòng của Từ Vạn Sơn.

Hiểu được điểm này thì vẻ mặt Từ Vạn Sơn trở nên vô cùng ngưng trọng.

Bởi vì hắn biết rõ nếu Bùi Đông Lai đã cự tuyệt hắn thì 2 người sẽ trở thành địch nhân với nhau.

- Bùi tiên sinh, tên cháu họ kia của tôi kiêu căng quen rồi, có mắt như mù, thật sự là có lỗi.

Trầm ngân một lát, Từ Vạn Sơn mở miệng lần nữa:

- Còn về chuyện tập đoàn Hạ thị thì ngài cũng biết sau khi Hạ Hà chết thì thì tập đoàn Hạ thị như quần long vô thủ, người nhìn chằm chằm vào miếng thịt béo này không chỉ có riêng một mình tôi. Đương nhiên, là tôi cũng không biết ngài có quan hệ với Hạ gia, nếu biết thì tôi cũng không dám đụng vào.

- Nếu tôi chỉ là một người bình thường thì ông có nói những lời này với tôi sao?

Bùi Đông Lai giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, hỏi ngược lại.

"Ách..."

Đáp án không cần nói cũng biết, Từ Vạn Sơn á khẩu không trả lời được

- Bùi Đông Lai, cậu thật sự muốn cá chết lưới rách sao?

Từ Vạn Sơn lại mở miệng, giọng nói không hề khép nép nữa là lộ ra bộ mặt âm tàn, bá đạo của Từ gia tại Tây Nam.

- Cá chết lưới rách?

Bởi vì từ Quý Hồng có được tư liệu của Cao Thế Toàn và Từ Vạn Sơn, lúc này nghe được Từ Vạn Sơn nói như vậy thì Bùi Đông Lai khinh thường nói:

- Từ Vạn Sơn ông có tư cách này sao?

- Bùi Đông Lai, cậu....

Từ Vạn Sơn tức giận đến cả người run lên.

Bởi vì được xưng là trùm thuốc phiện của TQ, Từ Vạn Sơn chẳng những có thanh danh vang dội ở thế giới ngầm trong nước mà cả ĐNA, thậm chí là cả Châu Á thì hắn cũng là một người nổi tiếng.

Thân phận như vậy, đủ để hắn đi tới chỗ nào thì cũng được các vị lão đại chiêu đãi nồng nhiệt.

Nhưng mà.

Dù là như thế nhưng đối với lời nói cuồng ngạo của Bùi Đông Lai thì Từ Vạn Sơn không có phản bác được.

Mặc dù hắn khó chịu, không phục, không cam lòng nhưng mà lý trí nói cho hắn biêt ở trong nước thì hắn không có tư cách để cùng cá chết lưới rách với Bùi Đông Lai.

Nếu không thì hắn cũng không phải là Từ gia ở Tây Nam mà là Từ gia của cả TQ.

- Bùi Đông Lai, cậu chớ quên cậu vừa mới đắc tội với Diệp gia, người của Diệp gia đã cố gắng tìm lấy nhược điểm của cậu, nếu một khi cậu cá chết rách lưới với ta thì sẽ bị người của Diệp gia nắm lấy nhược điểm. Đến lúc đó thì cậu cũng sẽ sống không được dễ chịu.

Từ Vạn Sơn lấy Diệp gia hù Bùi Đông Lai.

"Ha ha..."

Nghe Từ Vạn Sơn nói như thế thì Bùi Đông Lai cười to lên:

- Từ Vạn Sơn, chuyện của ta không cần ông quan tâm, mặt khác ta quên nói cho ông biết, ta không thích bị người khác uy hiếp.

Nói xong, Bùi Đông Lai không hề nói nhảm với Từ Vạn Sơn nữa mà liền cúp điện thoại.

"Đô... Đô..."

Nghe tiếng "Đô... Đô...", nhớ lại lời nói của Bùi Đông Lai thì Từ Vạn Sơn nhíu mày.

- Cha, hắn nói sao?

Mắt thấy vẻ mặt Từ Vạn Sơn ngưng trọng để điện thoại xuống thì tuy rằng Từ Ưng đã đoán được kết quả nhưng mà hắn cũng chưa từ bỏ ý định.

Bởi vì hắn biết thái độ của Bùi Đông Lai sẽ quyết định tương lai của Từ gia.

- Từ gia.

Không đợi Từ Vạn Sơn mở miệng, một tên bảo tiêu của Từ Vạn Sơn từ ở đằng sau đi lên, cau mày nói:

- Anh em phía dưới nói là có mấy chiếc xe quân đội đang đến nơi này, hiện này đã đến tới trước cửa của biệt thự.

Xe quân đội?

Nghe được những từ này thì đôi mắt Từ Vạn Sơn mở to ra, trong lòng hiện ra một trực giác không tốt:" Chẳng lẽ Bùi Đông Lai điều động quân đội đến đối phó với mình sao?"

Ý niệm đó xuất hiện trong lòng nhưng mà Từ Vạn Sơn không biết đáp án.

Một mặt, thân là Từ gia của Tây Nam thì chẳng những lực ảnh hưởng trong hắc đạo của hắn kinh người hơn nữa mạng lưới quan hệ trong bạch đạo của hắn cũng không tầm thường, nếu không phải như vậy thì hắn cũng không thể sống được đến bây giờ.

Như vậy, nếu như Bùi Đông Lai thật sự điều động quân đội đến đối phó với hắn thì hắn không tin những ô dù trong bạch đạo sẽ không thông báo cho hắn biết.

Nhưng mà.

Mặt khác, Bùi Đông Lai có thể khiến cho những vị đại nhân vật có quyền lực trên đỉnh Kim Tự Tháp ra mặt giúp hắn, ai có thể cam đoan những ô dù trong bạch đạo của hắn vì sợ Bùi Đông Lai mà không dám thông báo cho hắn đây?

- Tiểu Huy.

Hơi trầm tư một lát, Từ Vạn Sơn lập tức làm ra quyết định, hắn hướng về một nam nhân trung niên cách không xa hô lên.

Nam nhân trung niên tên là Ngô Dũng Huy, mặt ngoài tuy rằng hắn là trợ lý chủ tịch của tập đoàn Từ Sơn nhưng mà thân phận của hắn là quân sư, là người bày mưu tính kế cho Từ Vạn Sơn.

- Từ gia có gì cần phân phó?

Ngô Dũng Huy liền bước lên, cúi đầu hỏi.

- Người ở bên dưới nói có quân đội đang đến đây.

Từ Vạn Sơn trầm giọng, nói:

- Ta mang tiểu Ưng tránh mặt một lát, cậu ở lại đâu, xem bọn hắn muốn làm gì?

- Vang, Từ gia.

Ngô Dũng Huy liền đáp ứng, hắn biết sở dĩ Từ Vạn Sơn kêu hắn lưu lại là bởi vì coi trọng trí tuệ và năng lực ứng biến của hắn.

10' sau, 1 chiếc xe Jeep và 4 chiếc xe quân dụng dừng lại trước biệt thự của Từ Vạn Sơn, từng tên trinh sát mang theo đầy đủ võ trang, nhanh chóng nhảy xuống xe, xếp thành một đội ngũ.

Mấy thấy trăm tên trinh sát xếp thành một đội ngũ thì đội trưởng đội biên phòng Tây Nam cùng với một vị đại tá từ trong chiếc xe Jeep kia nhảy xuống.

- Người ở bên trong nghe rõ, mọi người đã bị bao vây, lập tức mở cửa để chúng tôi kiểm tra.

Mắt thấy 2 vị chỉ huy xuống xe thì một tên trinh sát cầm loa lên, rống lớn nói.

" Két"

Rất nhanh, cửa biệt thự đã được mở, Ngô Dũng Huy mang theo vài tên thủ hạ đi ra biệt thự.

Thấy mấy tên trinh sát được trang bị đầy đủ võ trang thì Ngô Dũng Huy và mấy tên thủ hạ của hắn đều hết hồn.

- Nơi này là nơi ở của chủ tịch tập đoàn Vạn Sơn, xin hỏi các ngài muốn kiểm tra cái gì?

Sau đó, Ngô Dũng Huy có nén nỗi sợ hãi và bất an ở trong lòng rồi bước lên hỏi.

- Kêu Từ Vạn Sơn ra đây.

Lệnh Vĩ, đội trưởng đội biên phòng Tây Nam liền tiến lên, lạnh giọng quát.

- Chào các vị cảnh quan, Từ đổng có chút việc nên đã xuất ngoại, hiện không có ở trong nhà.

Ngô Dũng Huy bình tĩnh trả lời.

- Xuất ngoại rồi sao?

Lệnh Vĩ nhìn chằm chằm vào Ngô Dũng Huy rồi vung tay lên:

- Bắt lại, vào lục soát cho tôi.

" Vù.. Vù...Vù"

Lời của Lệnh Vĩ vừa thốt ra thì vài tên trinh sát liền xông lên, trong đó một tên trinh sát liền chĩa súng vào đám người Ngô Dũng Huy. Ý bảo đám người Ngô Dũng Huy không nên hành động thiếu suy nghĩ.

- Cha bọn hắn là hướng về phía chúng ta.

Cùng lúc đó, thông qua máy nghe trộm được đặt trên người của Ngô Dũng Huy thì Từ Ưng nghe được cuộc nói chuyện giữa hai bên, hắn liền biến sắc.

- Trước tiên không nên hành động thiếu suy nghĩ.

So với Từ Ưng mà nói thì Từ Vạn Sơn là một người bình tĩnh hơn.

Những tên trinh sát lần lượt đi vào biệt thự.

- Báo cáo thủ trưởng, trong biệt thự không có một bóng người, bất quá trong này đã phát hiện ra một số lượng thuốc phiện khổng lồ.

Rất nhanh, một tên trinh sát liền chạy ra, đi đến trước mặt Lệnh Vĩ và tên đại tá kia, hắn cúi chào rồi báo cáo.

Phát hiện số lượng thuốc phiện khổng lồ?

Nghe được tên trinh sát nói những chữ này thì Ngô Dũng Huy cùng với đám thủ hạ dưới tay liền trực tiếp trợn tròn mắt.

- Mẹ nó, chúng ta bị hãm hại.

Từ Vạn Sơn cũng bị những lời của tên trinh sát kia làm cho cả kinh không nhẹ, nhưng mà rất nhanh hắn ý thức được bản thân mình bị hãm hại, những thứ độc phẩm kia căn bản là không phải của hắn.

- Cha, chúng ta nên làm sao bây giờ?

Nghe được Từ Vạn Sơn nói vậy thì Từ Ưng sợ tới mức cả người run lên, hắn không nhịn được mà hỏi Từ Vạn Sơn.

"Bá!"

Từ Ưng vừa thốt lên xong thì những thủ hạ dưới tay của Từ Vạn Sơn đều đem ánh mắt nhìn về phía Từ Vạn Sơn, chờ đợi Từ Vạn Sơn làm ra quyết định.

- Chờ một chút.

Từ Vạn Sơn cũng hiểu được, chính đoàn người bọn hắn đã lâm vào tuyệt cảnh bất quá hắn vẫn duy trì sự bình tĩnh, không có mù quáng làm ra quyết định.

Nghe được lời của Từ Vạn Sơn thì mọi người lại vãnh tai lên nghe tiếp cuộc nói chuyện ở bên ngoài.

- Từ Vạn Sơn đâu?

Trước cửa biệt thư, tên trinh sát kia liền nghiêm mặt, hướng về Ngô Dũng Huy quát lên một tiếng.

- Không biết, sáng nay Từ gia đã đi ra ngoài.

Đối mặt vơi tên đại tá kia thì trong lòng của Ngô Dũng Huy cũng vô cùng khẩn trương, bất quá hắn cũng không đem vẻ khẩn trương hiện ra trên mặt.

- Đậu xanh rau má.

Tên đại tá kia liền mắng.

- Thái lữ trưởng, người của chúng ta từ phía trên nhìn chằm chằm vào nơi này cũng không thấy Từ Vạn Sơn rời đi.

Lúc này đây Lệnh Vĩ, người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú liền chỉ vào biệt thự:

- Từ Vạn Sơn hắn là trốn ở chân núi.

- Thái lữ trưởng, còn phải làm phiền người của ngài lên núi bắt nữa.

Lệnh Vĩ thu hồi ánh mắt, hướng về Thái lữ trưởng cúi chào:

- Đối thủ của chúng ta là trùm buôn lậu thuốc phiện Từ Vạn Sơn, kẻ này đa mưu túc trí hơn nữa người dưới tay hắn toàn là một đám tàn nhẫn, để cho người của ngài cẩn thận một chút.

- Đây là chức trách của chúng tôi.

Thái lữ trưởng hoàn lễ rồi xoay người lại, hướng về đám trinh sát binh kia, nói:

- Toàn thể đội ngũ, dựa theo mệnh lệnh của đội trưởng, lên núi vây bắt, nếu có người nào phản kháng thì bắn.

- Vâng, thủ trưởng.

Hơn trăm tên trinh sát liền trả lời.

Nói xong, bọn hắn giống như là một cơn lũ, nhằm về phía đỉnh núi bên ngoài mà chạy đến, thanh thế vô cùng khủng bố.

Lấy pháp trị bạo, Bùi Đông Lai vung kiếm.

*****

Bên tai vang lên tiếng gầm động trời của hơn trăm tên trinh sát, nhìn thấy trăm tên trinh sát giống như là mãnh hổ xuống núi, hướng về phía đỉnh núi chạy tới thì không riêng gì Từ Ưng mà ngay cả những thành viên chủ chốt bênh cạnh Từ Vạn Sơn cũng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.

So ra mà nói thì Từ Vạn Sơn lại càng trấn định hơn, mặc dù hắn biết sẽ bị Bùi Đông Lai dồn vào tuyệt cảnh nhưng mà hắn không tỏ ra thất kinh nữa mà là hơi trầm ngâm, sau đó lấy điện thoại gọi cho Lôi Đại Bưu, cố gắng để Lôi Đại Bưu phái người đến tiếp ứng.

- Từ Vạn Sơn, ông còn muốn trông cậy vào đám thủ hạ này nữa sao? Tôi cho ông biết, hôm nay cho dù ông có chắp cánh cũng khó mà thoát được.

Điện thoại được chuyển, một giọng nói uy nghiêm liền truyền ra từ trong điện thoại khiến cho Từ Vạn Sơn cả kinh, hắn biết Lôi Đại Bưu đã bị bắt rồi.

Hiểu được điểm này thì Từ Vạn Sơn không có nói lời vô ích mà là cúp điện thoại, quyết đoán ra lệnh:

- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì phía sau núi hẳn là còn có mai phục. Bất quá nếu so với phía trước thì phía sau lại càng dễ đi hơn, hiện tại chúng ta chỉ còn một cách là đột phá vòng vây phía sau rồi lao xuống núi.

- Các anh em, đám trinh sát kia đối với chúng ta cũng chỉ là lũ chiken mà thôi, căn bản không đáng để nhắc tới.

Có lẽ là do Từ Vạn Sơn cảm thấy khí thế không nên bổ sung thêm:

- Chỉ cần chúng ta lao ra được bên ngoài thì lũ cảnh sát khốn nạn kia không có khả năng bắt được chúng ta.

- Không phải là một đám cảnh sát chicken thôi sao? Chúng ta sợ cái con trym.

- Đúng, mja nó, cmn.

Lời Từ Vạn Sơn vừa thốt ra xong thì cảm xúc của mọi người dâng trào, nỗi sợ hãi trong lòng đã biến mất mà thay vào đó chính là chiến ý.

Sở dĩ là như vậy là bởi vì bọn hắn nghe được ý tứ trong lời nói của Từ Vạn Sơn. Chỉ cần đột phá vòng vây thì bọn hắn có thể bắt người làm con tin, khiến cho đám cảnh sát sợ ném chuột sợ vỡ bình, kể từ đó thì bọn hắn có thể chạy ra biên cảnh. Chỉ cần chạy ra được biên cảnh thì cảnh sát không có khả năng tiếp tục truy kích bọn hắn.

- Đi.

Mắt thấy chiến ý của mọi người đã sôi trào thì Từ Vạn Sơn vung tay lên, ra lệnh.

"Bá bá bá bá bá bá..."

Trong lúc nhất thời, lấy Từ Vạn Sơn dẫn đầu mọi người lần lượt hướng về phía sau núi mà chạy vào. Trong đó đi ở phía trước mở đường là vài tên bảo tiêu của Từ Vạn Sơn, còn Từ Vạn Sơn và Từ Ưng thì được vài tên bảo tiêu bảo vệ đi ở phía sau.

- Hà đội trưởng, bọn hắn bắt đầu xuống núi.

Một gã đặc công tiến hành ẩn núp tại một bụi cây trên đỉnh, thông qua ống nhòm quân sự thì thấy đoàn người Từ Vạn Sơn xuống núi, hắn liền hướng về đội trưởng đặc công cùng Hà Vũ Bân để báo lại.

- Mục tiêu đã xuống núi, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, chờ mệnh lệnh của tôi.

Nghe được thủ hạ báo lại thì Hà Vũ Bân liền thông qua bộ đàm hạ mệnh lệnh:

- Khi có lệnh thì tất cả mọi người đều tiến lên, khiến cho mục tiêu không kịp trở tay. Nhớ kỹ, không được vạn bất đắc dĩ thì phải lưu lại cha con Từ Vạn Sơn và Từ Ưng.

- Đội 1 nhận được.

- Đội 2 nhận được.

- Đội 3 nhận được.

- Đội 4 nhận được.

- Tổ đánh úp nhận được.

Hạ Vũ Bân vừa mới hạ lệnh thì toàn bộ đội trưởng của các đội liền trả lời.

- Từ gia, dưới chân núi không thấy ai cả.

10' sau, tên bảo tiêu của Từ Vạn Sơn cẩn thận quan sát chân núi, thấy không có mai phục thì liền báo lại cho Từ Vạn Sơn.

- 2 người các cậu dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống núi.

Từ Vạn Sơn nghe thế thì liền ra lệnh.

- Vâng, Từ gia.

2 gã bảo tiêu mặc dù biết được bản thân mình là pháo hôi sẽ gặp nguy hiểm nhưng mà thân là bảo tiêu thì bọn hắn liền không từ chối, dựa theo lời của Từ Vạn Sơn mà lao nhanh xuống núi.

- Hà đội trưởng, 2 tên bảo tiêu của Từ Vạn Sơn đã lao xuống núi, xin ra lệnh.

Rất nhanh, tay súng bắn tỉa phát hiện được 2 gã bảo tiêu của Từ Vạn Sơn thì liền báo.

- Mọi người không cần nổ súng, ẩn núp kỹ vào, chờ khi nào cá lớn mắc câu thì mới động thủ.

Hạ Vũ Bân bình tĩnh hạ lệnh.

Nghe được lệnh của Hạ Vũ Bân thì trừ tay súng bắn tỉa ra thì mấy tên đặc công khác liền thu súng lại, vùi người vào bụi cỏ, đồng thời thông qua khe hở giữa bụi cỏ mà quan sát hướng đi của 2 tên bảo tiêu của Từ Vạn Sơn.

2 tên bảo tiêu của Từ Vạn Sơn nhanh chóng đi xuống chân núi, mà đám người Từ Vạn Sơn lại cẩn thận ẩn núp ở một bụi cây.

- Từ gia, không thấy cảnh sát, an toàn.

2 gã bảo tiêu của Từ Vạn Sơn lập tức báo cáo.

- Xuống núi, động tác nhanh lên một chút.

Nghe 2 tên bảo tiêu báo lại thì Từ Vạn Sơn không hề chần chờ mà liền ra lệnh.

Lại nghe Từ Vạn Sơn hạ lệnh, những tên bảo tiêu liền dể Từ Vạn Sơn và Từ Ưng ở giữa, bảo vệ 2 người xuống núi, mà những thành viên chủ chốt của Từ Vạn Sơn lại không hề đi ở phía sau, một đám liền vọt lên phía trước, dẫn đầu chạy xuống.

- Mọi người chú ý, mục tiếp sắp tới gần.

Thông qua ống nhòm thì Hà Vũ Bân thấy đám người Từ Vạn Sơn xuống núi, hắn liền nhắc nhở một tiếng rồi ra lệnh:

- Tay súng bắn tỉa xử lý 2 mục tiêu ở dưới chân núi, sau đó phụ trách giải quyết hỏa điểm của đối phương. Đội 1, đội 3 từ sau bọc lưng đánh vào, đội 2, đội 4 đánh thẳng vào chính diện.. HÀNH ĐỘNG...

" Pằng.."

" Pằng"

" Vù.. Vù...Vù...Vù"

Hạ Vũ Bân vừa mới hạ lệnh xong thì 2 tay súng bắn tỉa liền bắn vào 2 tên bảo tiêu ở dưới núi, cùng lúc đó đội 2 cùng đội 4 liền bóp cò.

" Phốc"

" Phốc"

...

Trong khoảng khắc, đạn bay tứ tung, từng viên đạn chính xác bắn trúng vào đầu của thủ hạ Từ Vạn Sơn, cướp lấy tính mạng của bọn hắn.

- Cẩn thận, có cảnh sát.

" Pằng.. Pằng...Pằng"

Cùng lúc đó, đám bảo tiêu của Từ Vạn Sơn liền bình tĩnh, bọn hắn liền nằm xuống rồi bắn trả lại.

- Lão bản, chúng ta bị tiền hậu giáp kích, tình huống vô cùng nguy hiểm.

Bảo tiêu của Từ Vạn Sơn ngoại hiệu là Hạt Tử đem Từ Vạn Sơn giấu vào trong bụi cỏ, giọng nói ngưng trong:

- Vì đảm bảo an toàn cho tính mạng của ngài thì tôi liền mang ngài lao ra khỏi nơi này.

- Con ta đâu?

Trên mặt Từ Vạn Sơn rốt cuộc cũng hiện lên một tia sợ hãi, bởi vì hắn biết tình huống lúc này so với trước đây thì nguy hiểm hơn gấp trăm ngàn lần.

- Lão bản, tôi chỉ có thể bảo vệ được an toàn của một mình ngài.

Mặt Hạt Tử không thay đổi, nói:

- Ngài có thể để người khác bảo vệ an toàn của con trai ngài.

- Cha, đừng bỏ con lại.

Từ Ưng nghe thế thì hoảng sợ, vẻ mặt kinh hoảng, nói.

- Lão bản, nếu ngài khăng khăng muốn mang theo con trai của ngài thì tôi chỉ có thể nắm chắc được 2 thành, còn nếu như mang một mình ngài thì tôi nắm chắc 8 thành.

Hạt Tử lạnh giọng, nói:

- Ngài chỉ có 5s để quyết định.

- Tiểu Ưng, con ở lại đây.

Lại nghe Hạt Tử nói như thế thì Từ Vạn Sơn biến sắc. Cuối cùng hắn cắn răng làm ra quyết định.

"Ách..."

2 chân Từ Ưng mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

- Quăng lựu đạn ểm hộ cho chúng ta.

Mắt thấy Từ Vạn Sơn làm ra quyết định thì Hạt Tử không hề chờ đợi mà làm liền hạ lệnh với mấy tên thủ hạ xung quanh, sau đó liền ông Từ Vạn Sơn.

"Vù...Vù...Vù"

Nghe Hạ Tử nói thế thì mấy tên bên cạnh liền ném lưu đạn trong tay của mình ra.

" Ầm.. Ầm...Ầm.."

Tiếng nổ mạnh vang lên, ánh lửa hiện ra, làm cho vài tên đặc công chết thảm.

" Pằng...Pằng...Pằng"

Cùng lúc đó, mấy tên bảo tiêu còn sống liền bóp cò.

- Tay súng bẳn tỉa, xử lý mấy tên...vương bát đản kia đi.

Hà Vũ Bân thấy người của mình chết thì khẽ quát một tiếng.

" Pằng"

" Phốc"

"Pằng"

"Phốc"

...

2 tay sủng bắn tỉa nghe vậy thì không nói 2 lời, lập tức nhắm bắn, trực tiếp bắn vỡ đầu của 2 tên bảo tiêu.

Tay súng bắn tỉa áp chế được những tên hộ vệ kia nhưng mà lại để Hạt Tử có được cơ hội.

Hạt Tử nhân cơ hội tay súng bắn tỉa xử lý 2 tên bảo tiêu kia thì liền mang theo Từ Vạn Sơn, giống như là một con báo, lợi dụng cây cối để ẩn nấp rồi xông ra.

- Cha.

Mắt thấy Hạt Tử mang theo Từ Vạn Sơn rời đi thì Từ Ưng liền kêu to lên.

Không để ý đến, Hạt Tử bằng thân thủ linh hoạt của mình, bằng tốc độ khủng khiếp của mình, rất nhanh đã đem theo Từ Vạn Sơn biến mất trong tầm mắt của đám người Từ Ưng.

Cùng lúc đó, bởi vì có sự uy hiếp của tay súng bắn tỉa mà đám người bảo tiêu của Từ Vạn Sơn không dám ngẩng đầu lên bắn, bọn hắn giống như một đám cừu, chờ đợi bầy sói đến ăn thịt.

- Không được nhúc nhích, giơ tay lên.

Mấy phút sau, dưới sự uy hiếp của tay súng bắn tỉa, đội đặc công đã tiến vào, trực tiếp bao quanh đám người Từ Ưng còn sót lại.

Thấy đặc công xông vào thì Từ Ưng liền sợ tới mức ngã xuống đất, mà vài tên bảo tiêu còn sống thì biết điều, liền bỏ súng xuống, giơ tay lên rồi ngồi xuống.

- Hà đội trưởng, Từ Vạn Sơn cùng bảo tiêu của hắn là Hạt Tử đã chạy trốn rồi.

Rất nhanh, một gã tiểu đội trưởng phát hiện trong đám người này không có Từ Vạn Sơn thì liền báo lại cho Hà Vũ Bân.

- Tay súng bắn tỉa chú ý vào 2 biệt thự kia để đề phòng mục tiêu xông vào đó bắt người làm con tin. Một tiêu đội đem mục tiêu mang đi, những người khác dùng tốc độ nhanh nhất đi đến 2 căn bệt thự bên kia, nhất định phải đến đó trước mục tiêu.

Hà Vũ Bân nghe thế thì liền nhìn thoáng qua 2 căn biệt thự bên kia, rồi hạ lệnh.

"Pằng"

Đột nhiên, một tiếng súng liền vang lên.

- A...không...không nên.

Tiếng súng vang lên, một nữ nhân mặc đồ ngủ xuất hiện trên ban công của một ngôi biệt thự, bởi vì sợ hãi quá mà ngã xuống đất, hét lên.

- Các người nghe đây, hiện tại trong tay chúng ta có 3 con tin.

Lúc này Hạt Tử liền hét to lên:

- Nếu không muốn bọn hắn chết thì điều đến đây một chiếc trực thăng, ta cho các ngươi 30', nếu quá 10' thì tao sẽ giết một người.

"Pằng"

"A.."

Dường như là xác định hắn sẽ giết người thì sau khi nói xong điều kiện thì Hạt Tử liền nổ súng bắn vào người phụ nữ kia.

"Phốc"

Viên đạn liền bắn vào bắp chân của người phụ nữ kia, máu tươi phun ra, người phụ nữ kia sợ hãi kêu lên rồi xụi lơ xuống đất.

"Lộp bộp"

Thông qua ống nhòm nhìn được một cảnh như thế thì trong lòng Hà Vũ Bân liền trầm xuống, sau đó lập tức thông báo thủ hạ dưới tay ngừng hành động.

Sau khi làm xong tất cả chuyện này thì Hà Vũ Bân liền gọi điện đến cho Lệnh Vĩ, đội trưởng đội biên phòng Tây Nam.

Bởi vì sự việc khó giải quyết nên Lệnh Vĩ cũng không dám tự làm chủ, mà đem chuyện này báo lại cho Cao Thế Toàn.

- Cao cục trưởng, bất kể như thế nào thì chúng ta cũng không được đáp ứng yêu cầu của Từ Vạn Sơn, nếu chúng ta đáp ứng yêu cầu của bọn hắn thì bọn hắn sẽ dùng máy bay xuất cảnh, đến lúc đó thì chúng ta chẳng những không bắt được bọn hắn, hơn nữa trực thăng của chúng ta còn tự tiện xông vào vùng trời của các nước láng giềng, Điều này có thể tạo thành ảnh hưởng vô cùng tồi tệ, thậm chí có thể làm bùng nổ chiến tranh, đến lúc ấy thì lấy lực lượng quân sự của chúng ta thì tuổi gì đánh lại với VN.

Sau khi báo cáo xong mọi chuyện thì Lệnh Vĩ nhắc nhở thêm.

- Tôi biết.

Sắc mặt Cao Thế Toàn ngưng trọng, nói:

- Nhưng mà chúng ta phải nhất định bảo đảm tính mạng của con tin.

- Bảo tiêu của Từ Vạn Sơn là Hạt Tử, người này từng là lính đánh thuê cùng sát thủ, hắn là một người tâm ngoan thủ lạt, vì để bảo đảm an toàn của con tin nên tôi đề nghị chúng ta lập tức liên hệ với quân khu, để điều trực thăng đến đây, tạm thời để bọn hắn buông lỏng cảnh giác.

Lệnh Vĩ đề nghị thêm:

- Đông thời, để quân khu xuất động bội đội đặc chủng đối phó với Từ Vạn Sơn và Hạt Tử.

- Không nên điều động bộ đội đặc chủng, chúng ta có người có thể cứu được con tin.

Bên tai vang lên mấy chữ " Bộ đội đặc chủng" thì trong lòng Cao Thế Toàn vừa động, trong đầu hiện ra một bóng dáng.

- Người nào?

Vẻ mặt Lệnh Vĩ ngạc nhiên. Ở hắn xem ra nếu muốn xử lý Hạt Tử, cứu được con tin thì cho dù có xuất động bộ đội đặc chủng cũng không thể nào nắm chắc được, mà hiện giờ Cao Thế Toàn lại mở miệng nói cho hắn biết, chỉ cần một người là đủ.

- Bùi Đông Lai.

Giọng nói Cao Thế Toàn phức tạp:

- Hắn đang ở Tây Nam.

Bùi Đông Lai.

Nghe được cái tên này thì Lệnh Vĩ không khỏi động dung.

*****

"Ô... Ô..."

Trong căn phòng ngủ của tòa biệt thự, 2 nữ nhân có tướng mạo giống nhau cuộn tròn ở góc tường, ôm lại một chỗ, sợ tới mức cả người run lên, khóc không thành tiếng.

- Van xin mọi người đừng nên giết chúng tôi, chỉ cần không giết chúng tôi thì các người muốn gì chúng tôi cũng có thể đáp ứng..

2 người này là đôi chị em song sinh, lúc này người chị gắt gao ôm lấy người em của mình, che vết thương trên đùi của người em lại rồi hướng về Hạt Tử cầu xin.

Không có phản ứng, Từ Vạn Sơn thì tỏ ra khó coi ngồi hút thuốc mà Hạt Tử thì cảnh giác nhìn 4 phía của biệt thự, nếu có ai đến gần thì hắn sẽ lập tức nổ súng.

- Từ...Từ gia, chỉ cần ngài không giết tôi thì tôi liền đem toàn bộ tài sản để lại cho ngài.

Lại một giọng nói vang lên, chủ nhân của giọng nói này là một nam nhân trung niên có dáng người mập mạp.

Hắn chính là một thương gia có tiếng ở Tây Nam, ngày hôm qua hắn mới tìm được một cặp chị em song sinh, điên cuồng cả đêm, lại thật không ngờ vừa mở mắt ra thì bản thân đã là con tin trong tay Từ Vạn Sơn.

- Hạt Tử, cậu xác định cảnh sát sẽ điều trực thăng đến đây sao?

Không để ý đến tên nam nhân trung niên kia, Từ Vạn Sơn bóp tắt tàn thuốc, hướng về Hạt Tử hỏi.

- Cảnh sát TQ luôn để ý đến sống chết của con tin, huống chi người có thể ở trong ngôi biệt thự này hơn nữa lại biết ngài, thân phận của hắn tất nhiên là sẽ không đơn giản.

Vẻ mặt Hạt Tử lãnh mạc:

- Có hắn làm con tin, so với 10 người thì còn hữu hiệu hơn, cảnh sát không có khả năng coi thường sống chết của hắn.

Nghe được Hạt Tử nói như thế thì Từ Vạn Sơn âm thầm thở ra, lại hỏi:

- Ta lo lắng đám người kia muốn cố ý kéo dài thời gian để nghĩ cách cứu viện.

- Xin lão bản yên tâm, bọn hắn không có khả năng lén lút tiến vào đây được.

Giọng nói Hạt Tử vô cùng tự tin.

Tự tin là vì thực lực của hắn.

- Vậy là tốt rồi.

Thấy vẻ mặt tự tin của Hạt Tử thì thần kinh của Từ Vạn Sơn khẽ thả lỏng một tí, sau đó nói:

- Hạt Tử, kêu bọn cảnh sát mang con ta đến đây, ta muốn mang nó cùng đi.

- Vâng, lão bản.

Mặt Hạt Tử không chút thay đổi trả lời, sau đó đi đến trước cửa số, trầm giọng quát:

- Đám cảnh sát cùi bắp kia, chúng mày đã 2 lần cố gắng muốn lén vào biệt thự, tục ngữ có câu " Quá tam ba bận" nến còn có lần thứ 3 thì tao cam đoan chúng mày sẽ thấy một cỗ thi thể.

- Hà đội trưởng, vì muốn bảo đảm an toàn của con tin nên để cho người của ông lui lại phía sau đi.

Cách biệt thự khoảng 100m, Lệnh Vĩ nghe được Hạt Tử nói như vậy thì sắc mặt ngưng trong, nói:

- Chờ Bùi Đông Lai đến đây, để cho hắn ra tay.

- Lệnh đội trưởng, tuy rằng tôi đã nghe được sự tích của hắn nhưng mà dù sao trong tay đám người kia cũng có con tin. Ngài có thể xác định hắn thật sự có khả năng đảm bảo an toàn của con tin, đánh gục Hạt Tử cùng Từ Vạn Sơn sao?

Trong lòng Hà Vũ Bân có chút không yên tâm.

Từ Vạn Sơn và Hạt Tử từ trong vòng vây của đám người đặc công đào thoát, đây đối với đại đội đặc công là một nỗi sỉ nhục.

Hà Vũ Bân muốn để cho người ở dưới tay nghĩ cách cứu viện, để rửa mối sỉ nhục này nhưng không ngờ vừa rồi khi hắn mới thử 2 lần, kết quả là không đợi thủ hạ của hắn tiến lại gần biệt thự thì Hạt Tử đã nổ súng, làm cho thủ hạ của hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Đối với việc này thì hắn cũng nén giận, đồng thời cũng tò mò Hạt Tử dựa vào cái gì mà có thể phát hiện được thủ hạ của hắn.

Lệnh Vĩ thở dài:

- Điều này chỉ sợ là không có một ai có thể cam đoan, bất quá nếu cậu đã nghe sự tích về hắn thì tất nhiên cậu cũng biết được người này có năng lực vô cùng xuất chúng. Hiện giờ, chúng ta đem toàn bộ hy vọng gởi vào trên người của hắn mà thôi.

Nghe được Lệnh Vĩ nói thế thì Hà Vũ Bân trầm mặc.

- Mẹ nó, nếu không như có con tin thì tôi sẽ để cho lính của tôi trực tiếp san bằng ngôi biệt thự kia.

Nghe được cuộc nói chuyện giữa 2 người thì một bên vẻ mặt của Thái lữ trưởng biệt khuất.

- Đám cảnh sát ngu ngốc kia nghe đây, nếu 10' sau mà không để Từ Ưng đi vào biệt thự thì tao sẽ giết một người.

Giọng nói của Hạt Tử lại vang lên.

"Lộp bộp!"

Nghe được Hạt Tử nói như thế thì 3 người liền thay đổi sắc mặt.

- Hạt Tử, Từ Ưng đã bị chúng ta bắn chết rồi.

Lệnh Vĩ liền cầm loa lên, trả lời.

Bắn chết rồi?

Trong biệt thư, Từ Vạn Sơn nghe được lời nói của Lệnh Vĩ thì cơ thể liền run lên, trong mắt hiện ra vẻ bi thương.

- Có câu" Sống phải thấy người, chết thấy phải xác".

Giọng nói của Hạt Tử vô cùng bình tĩnh:

- Nếu Từ Ưng đã chết thì hãy đem thi thể của hắn đến đây, nếu hắn không chết thì để cho hắn đi vào, nếu các ngươi tùy tiện tìm một kẻ nào để lừa gạt chúng tao thì tao cam đoan 10', chúng mày sẽ thấy được một cái xác.

- A...A...không...không nên.

Lúc này, đôi chị em song sinh kia liền sợ tới mức mà hét lên.

- Làm sao bây giờ?

Sắc mặt Hà Vũ Bân khó coi hướng Lệnh Vĩ hỏi.

- Để tôi xin ý kiến của Cao cục trưởng.

Lệnh Vĩ trầm ngâm một chút rồi lấy điện thoại ra liên lạc với Cao Thế Toàn.

- Cao cục trưởng, Hạt Tử yêu cầu chúng ta phải để cho Từ Ưng đi vào biệt thư. Tôi đã nói cho hắn biết rằng Từ Ưng đã chết nhưng mà hắn không tin, hắn muốn chúng ta đem thi thể ra cho hắn xem.

Điện thoại được chuyển, Lệnh Vĩ liền nói thẳng:

- Ngoài ra hắn còn nói một khi hắn phát hiện chúng ta lừa gạt hắn thì hắn sẽ giết chết con tin.

- Để Từ Ưng đi vào đi.

Cao Thế Toàn trả lời.

- Một khi Từ Ưng đã vào bên ấy thì hành động cứu viện của Bùi Đông Lai sẽ càng trở nên khó hơn.

Lệnh Vĩ nhíu mày.

- Lấy thực lực của hắn thì không là vấn đề gì cả.

Cao Thế Toàn nói một cách chắc chắn.

- Được rồi, vậy tôi sẽ đưa Từ Ưng vào.

Lệnh Vĩ nghe vậy thì trả lời, sau đó lại hỏi:

- Còn bao lâu nữa thì Bùi Đông Lai mới có thể đến đây.

- Hẳn là hắn đang đi cùng với trực thăng đến đây.

Cao Thế Toàn nói xong thì ra lệnh, giọng nói không thể nghi ngờ:

- Trước khi hắn đến đây thì tôi mặc kệ các cậu dùng biết pháp gì, nhất định phải đảm bảo an toàn cho đám con tin kia.

- Đã rõ.

Lệnh Vĩ liền trả lời rồi sau đó cúp điện thoại, hướng Hà Vũ Bân nói:

- Cao cục trưởng nói để cho Từ Ưng vào đó đi.

- Đem Từ Ưng đến đây.

Nghe được Lệnh Vĩ nói như thế thì Hà Vũ Bân liền trực tiếp gọi điện cho thủ hạ.

Vài giây sau, Từ Ưng bị 2 gã đặc công áp giải đi tới, trên đầu hắn có đội một cái mặt nạ màu đen.

"Ô... Ô..."

Từ Ưng đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Hạt Tử và đám người cảnh sát này, lúc này hắn định hô to lên nhưng bởi vì miệng đã bị băng dính lại nên hắn chỉ có thể phát ra nhưng tiếng ô.. ô..

2 gã đặc công thấy thế thì sắc mặt khó coi, bất quá dựa vào mệnh lệnh của Hà Vũ Bân mà tháo tấm mặt nạ trên mặt Từ Ưng xuống.

"Bịch"

Có lẽ là do không cam lòng nên một gã đặc công đá Từ Ưng làm cho hắn ngã xuống đất, nghiến răng nghiến lợi, nói:

- Cút vào đi.

Từ Ưng ngã xuống, bất quá hắn cũng không có để ý cơn đau trên người mà là chạy như điên vào biệt thự.

Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú và không cam lòng của đám người đặc công kia, Từ Ưng đã chạy vào biệt thự.

- Tiểu Ưng.

Trên hành lang cửa sổ biệt thự, Từ Vạn Sơn thấy Từ Ưng đi vào thì liền vội chạy xuống đón.

"Tê ~ "

Sau khi xé miếng băng dính trên miệng Từ Ưng ra thì Từ Vạn Sơn xin lỗi, nói:

- Tiểu Ưng, cha xin lỗi, lúc này là do cha bất đắc dĩ, ngoài ra con không cần phải lo lắng, chúng ta có con tin trong tay, đám cảnh sát kia sẽ không dám làm gì chúng ta. Chỉ cần chúng ta lái trực thăng ra khỏi quốc nội thì đám người kia sẽ không thể đụng đến một cọng lông trên người chúng ta.

- Vâng.

Lúc này đây, sắc mặt Từ Ưng vẫn còn trắng bệch mà gật đầu.

- Đi, vào đây với cha.

Từ Vạn Sơn thấy thế thì cũng không nói gì thêm là là vỗ vào vai của Từ Ưng.

"Vù... Vù..."

15' sau, 2 chiếc trực thăng từ phương xa bay đến.

- Hạt Tử, trực thăng để đến đây, kế tiếp chúng ta nên làm cai gì nữa?

Mắt thấy trực thăng đã đến thì vẻ lo lắng trên mặt Từ Vạn Sơn đã biến mất, thay vào đó chính là hưng phấn.

- Chờ sau khi trực thăng dừng lại thì tôi sẽ xử lý 2 tên phi công kia. Sau đó sẽ mang ngài, Từ thiếu cùng với 2 nữ nhân kia vào trực thăng.

Hạt Tử bình tĩnh làm cho người ta phải sợ hãi:

- Trong tay của chúng ta có con tin, đám người cảnh sát kia sẽ không dám làm gì ngài và Từ thiếu.

- Tốt.

Từ Vạn Sơn hưng phấn gật gật đầu, sau đó lại nhắc nhở nói:

- Hạt Tử, cậu nhất định phải cẩn thận.

- Bọn hắn không giết được tốt

Hạt Tử khinh thường nói, hoàn toàn không đem đám đặc công và trinh sát bên ngoài để vào mắt.

- Có lời này của cậu thì ta an âm rồi.

Từ Vạn Sơn nghe vậy, trong lòng đại định.

- Cha, chỉ cần chúng ta có thể thành công rời khỏi đây thì nhất định phải báo thù.

Từ Ưng cũng vô cùng hưng phấn nhưng mà hắn cũng rất muốn bao thù, báo thù Bùi Đông Lai, thiếu chút nữa thì Bùi Đông Lai đã đưa hắn xuống điện Diêm Vương rồi.

Điều này làm cho hắn vô cùng căm hận Bùi Đông Lai, hận không thể lập tức nghiền xương của Bùi Đông Lai thành tro.

- Thế lực của hắn quá mạnh mẽ, muốn làm hắn rớt xuống thì vô cùng khó khăn.

Hàn quang trong mắt Từ Vạn Sơn đại thịnh:

- Tuy rằng, không thể xử lý hắn nhưng mà cha có thế lấy tiền mướn sát thủ, xử lý đám người bên cạnh hắn, nhất là nữ nhân của hắn, cha muốn để bọn họ bốc hơi khỏi nhân gian.

Cùng lúc đó, dưới sự chờ mong của đám người Lệnh Vĩ thì một chiếc xe Jeep chạy thẳng đến.

Muôn người chờ mong, binh vương đến.

*****

- Lão bản, tuy rằng thực lực của hắn rất mạnh nhưng mà trên thế giới này người có thể giết chết hắn thì không ít, thậm chí cũng có vài người có thể tùy ý bóp chết hắn.

Hạt Tử lại mở miệng, đồng thời ánh mắt hắn nhìn về chiếc trực thăng ở đằng xa:

- Điều kiện quan trọng là ngài phải đưa ra tiền.

- Ai?

Nghe được Hạt Tử nói thế thì không riêng gì Từ Ưng mà ngay cả Từ Vạn Sơn đều sửng sốt, bọn hắn không hẹn mà cùng mở miệng hỏi.

- Lão bản, chờ chúng ta thành công rời khỏi TQ thì tôi sẽ giúp ngài tìm biện pháp liên hệ với bọn họ.

Hạt Tử thu hồi ánh mắt, nhìn vào Từ Vạn Sơn rồi nhắc nhở:

- Trước mắt, việc chúng ta cần làm là phải rời khỏi nơi này.

- Được.

Tuy rằng Từ Vạn Sơn hận không thể đem Bùi Đông Lai ra để rút gân lộ da nhưng hắn cũng biết chỉ khi nào còn sống rời khỏi đây thì mới có thể báo thù được, cho nên hắn không có hỏi kỹ sự việc.

Cùng lúc đó, cách biệt thự 100m, Lệnh Vĩ thấy xe chở Bùi Đông Lai đến thì liền cùng mang theo Hà Vũ Bân cùng Thái lữ trưởng bước lên nghênh đón.

- Bùi đội trưởng, chào cậu.

Lệnh Vĩ liền chào hỏi:

- Tôi là đội trưởng đội biên phòng Tây Nam, Lệnh Vĩ, vị này chính là đội trưởng đội đặc công Tây Nam Hà Vũ Bân, còn vị này đến từ quân khu Tây Nam, Thái lữ trưởng.

- Lệnh đội trưởng, Hà đội trưởng, Thái lữ trưởng, chào mọi người.

Bùi Đông Lai vội vàng đáp lễ, theo thứ tự bắt tay với 3 người.

- Bùi đội trưởng, tình huống khẩn cấp chúng tôi cũng nói nhanh luôn. Tổng cộng hung thủ có 3 người là Từ Vạn Sơn, Từ Ưng cùng bảo tiêu của Từ Vạn Sơn là Hạt Tử. Trong 3 người đó, kẻ khó đối phó nhất là Hạt Tử, người này từng là sát thủ, hắn từng giao thủ với cảnh sát nhiều nước, hơn nữa đều thoát khỏi sự truy đuổi của đặc công các nước khác.

Sau khi bắt tay xong, Lệnh Vĩ liền nói vào vấn đề:

- Trước mắt, trong tay hung thủ có 3 con tin, bọn hắn muốn lợi dụng con tin để uy hiếp chúng ta. Điều kiện của bọn hắn là đem trực thăng đến đây để bọn hắn trốn chạy, nhưng mà một khi làm như vậy thì chẳng những chúng ta không thể bắt được bọn chúng hơn nữa còn có thể khiến tình hình đối ngoại trở nên tồi tệ hơn. Nên biết, quân sự của quân đội VN đã trở nên khủng bố hơn chúng ta, một khi phát sinh xung đột thì chúng ta chỉ có nước úp máng mà thôi. Cho nên, cậu nhất định phải vào biệt thự trước khi bọn chúng lên trực thăng. Quan trọng nhất là phải bảo vệ an toàn của con tin rồi sau đó mới xử lý đám người kia.

- Bùi đội trưởng, chúng ta thông qua đồ dùng đặc biệt mà làm quấy nhiễu hệ thống camera trong nhà, đề phòng bọn hắn lợi dụng camera của biệt thự để giám thị chúng ta. Nhưng mà, trước khi cậu đến đây thì bên chúng ta cũng từng thử lén vào biệt thự nhưng vừa gần vào bên trong thì liền bị hung thủ phát hiện, hung thủ liền nổ súng, bảo chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ. Ngoài ra, trước khi giao Từ Ưng cho hung thủ thì chúng ta cũng đã đặt máy nghe lén trên người của hắn nhưng mà sau khi Từ Ưng tiến vào trong ấy thì máy nghe lén đã bị mất tín hiệu, chắc là bị Hạt Tử phát hiện.

Lệnh Vĩ nói xong thì Hà Vũ Bân mang theo vài phần nghi hoặc cùng phẫn nộ, nói:

- Tuy rằng chúng ta không biết Hạt Tử dùng biện pháp gì để phát hiện nhất cử nhất động của chúng ta, bất quá nếu cậu muốn giải cứu con tin thành công thì điều kiện quan trọng là cậu phải không để cho Hạt Tử phát hiện được, nếu không thì Hạt Tử sẽ giết chết con tin.

- Nếu hung thủ không lợi dụng camera để phát hiện hành động của chúng ta thì như vậy hắn chỉ có thể thông qua thính lực của mình.

Thân là cao thủ Ám Kính đại thành thì Bùi Đông Lai rất rõ. Khi thực lực của người luyện võ tăng lên thì thị lực, thính lực cùng các cơ năng cũng trở nên biến thái.

- Thính lực?

3 người Lệnh Vĩ không phải là người luyện võ, nghe được Bùi Đông Lai nói như thế thì đều lộ ra bộ dạng ngạc nhiên.

- Lệnh đội trưởng, để cho phi công kéo dài thời gian một chút, tôi sẽ tranh thủ lén vào biệt thự.

Mắt thấy trực thăng gần đến thì Bùi Đông Lai cũng không có giải thích thêm.

- Được.

Lệnh Vĩ liền đáp ứng.

- Bùi Đông Lai, cần người của tôi trợ giúp gì không?

Hà Vũ Bân nhịn không được mà hỏi, dường như là muốn lập công chuộc tội.

Bùi Đông Lai lắc lắc đầu

- Đám cảnh sát cùi chó kia, lập tức để trực thăng hạ xuống, nếu không tao sẽ giết con tin.

Bùi Đông Lai vừa nói xong thì trong biệt thự lại vang ra tiếng hô của Hạt Tử, giọng nói rất đớn, đủ để mọi người bên ngoài biệt thự nghe được.

- Lệnh đội trưởng, ngài thông báo cho phi công hạ trực thăng xuống đi.

Bằng vào năng lực biến thái của mình thì Bùi Đông Lai có thể đoán được vị trí của Hạt Tử, hắn nheo mắt nhìn thoáng qua.

- Tốt, Bùi đội trưởng, cẩn thận.

Lệnh Vĩ liền cúi chào với Bùi Đông Lai rồi thông qua bộ đàm liên lạc với phong công.

Bùi Đông Lai hoàn lễ rồi sau đó liền bắn ra ngay tại chỗ, biến mất trong tầm mắt của 3 người Lệnh Vĩ, hắn dựa vào cây cối xung quan biệt thự, dùng tốc độ nhanh nhất để xông vào biệt thự.

Dưới ánh mặt trời, Bùi Đông Lai dùng tốc độ phát huy đến mức tận cùng, cả người hóa thành một đạo ảo ảnh làm cho người ta không thể nào nhìn được hắn, hơn nữa lúc di chuyển thì không có phát ra bất kỳ tiếng động nào.

- Thật nhanh.

Mắt thấy Bùi Đông Lai sắp tiến vào được biệt thự thì tất cả mọi người đều ngẩn ra.

"Vù...Vù.."

Cùng lúc đó, tên phi công liền dựa vào chỉ thị của Lệnh Vĩ mà điều khiển trực thăng bay quanh biệt thự.

" Pằng"

Tiếng súng lại vang lên.

- Đậu xanh, đám cảnh sát chó chết kia, chúng mày không nên khiêu chiến sự kiên nhẫn của tao. Nếu trong một phút nữa mà trực thăng không hạ xuống đất thì tao sẽ cho chúng mày thấy được một cỗ thi thể.

Sau khi tiếng súng vang lên thì giọng nói của Hạt Tử liền vang lên.

- Bắt đầu hạ xuống, tốc độ từ từ một chút.

Lại nghe được lời cảnh cáo của Hạt Tử, thì lúc này Lệnh Vĩ thấy được một động tác thủ thế của Bùi Đông Lai thì liền dùng bộ đàm thông báo cho tên phi công kia.

- Vâng, thủ trưởng.

Phi công liền trả lời sau đó liền điều khiển trực thăng từ từ hạ xuống.

- Chúng ta đã dựa theo yêu cầu của ngươi, đã hạ trực thăng xuống, các ngươi nhất định phải thả con tin ra.

Mắt thấy trực thăng sắp hạ xuống đất thì Lệnh Vĩ thông qua chiếc loa mà hô to lên.

- Mẹ nó, nếu chúng ta tha cho đám con tin này thì bọn hắn sẽ phái người đến bắn hạ trực thăng, bọn hắn cho rằng chúng ta là người ngu sao?

Trong biệt thự, nghe được như vậy thì Từ Ưng cười lạnh rồi mắng một tiếng.

Bên ngoài biệt thự.

Đám người Lệnh Vĩ đã không thấy được bóng dáng của Bùi Đông Lai.

- Lão bản, chờ tôi xử lý xong tên phi công thì tôi sẽ mang theo 2 người trốn khỏi nơi nào.

Trong gian phòng ngủ của biệt thự, Hạt Tử thấy được trực thăng sắp hạ xuống thì hướng Từ Vạn Sơn nói.

- Đứng lên.

Nghe được Hạt Tử nói như thế thì Từ Vạn Sơn liền dùng súng nhắm vào đôi hoa tỷ muội kia rồi quát một tiếng.

"A..."

Đôi hoa tỷ muội kia thấy thế thì liền sợ tới mức hét to lên.

- Đứng lên, nếu không tao sẽ bắn chết bọn mày.

Từ Vạn Sơn lên đạn, lạnh lùng nói.

"Hô... Hô..."

Nghe được lời nói uy hiếp của Từ Vạn Sơn thì một người liền đứng dậy.

Hạt Tử thấy thế thì nghiêng đầu đi chỗ khác, từ từ cầm khẩu súng trường lên rồi nhắm vào chiếc trực thăng kia, chờ đợi sau khi trực thăng dừng lại thì sẽ liền bắn.

Ngoài căn phòng, Bùi Đông Lai đã thành công đột nhập vào biệ thự, hắn mang theo khẩu P-210 chậm rãi đi vào.

"Vù...Vù"

Tại bãi cỏ trong biệt thự, tốc độ cánh quạt càng ngày càng chậm lại.

Trong hành lang lầu 2 của biệt thự.

Khoảng cách giữa Bùi Đông Lai và phòng của đám người Từ Vạn Sơn càng lúc càng gần.

5m.

4m.

3m.

2m.

1m.

"Két"

Tại bãi cỏ trong biệt thự, cửa của trực thăng đã được mở ra.

Trong phòng, ngón trỏ của Hạt Tử chậm rãi để vào cò súng, chỉ cần phi công lao ra thì hắn liền bóp cò.

1s.

2s.

"Vù"

2s sau, Bùi Đông Lai lách người, tay phải nâng lên rồi bóp cò.

"Pằng"

Viên đạn liền bay ra khỏi nòng.

"Phốc"

Viên đạn chuẩn sát bắn vài phía sau gáy của Hạt Tử, máu tươi liền phun ra.

Một súng bạo đầu.

"Loảng xoảng loảng xoảng!"

Viên đạn xuyên qua đầu Hạt Tử rồi đâm thẳng vào tấm thủy tinh trên cửa.

"Rầm"

Thân hình Hạt Tử ngã xuống đất, ánh mắt trừng lên, dường như hắn muốn nhìn xem thử ai đã bắn hắn.

"A..."

Đôi hoa tỷ muội kia thấy một màn như vậy thì liền thét lên.

Cùng lúc đó, Từ Vạn Sơn lấy lại tinh thần, thay đổi họng súng, nhắm vào Bùi Đông Lai.

"Vù"

Không đợi Từ Vạn Sơn bóp cò, Bùi Đông Lai giống như là quỷ mị đột nhiên xuất hiện trước người Từ Vạn Sơn, tay trái của hắn vươn ra, một phát bắt được cổ tay của Từ Vạn Sơn, khiến Từ Vạn Sơn không thể nổ súng.

"Ách..."

Từ Vạn Sơn cả kinh há to mồm.

"Răng rắc"

Tay trái của Bùi Đông Lai phát lực, dùng sức bẻ một cái, trực tiếp bẻ gãy cổ tay của Từ Vạn Sơn.

"Bá!"

Đồng thời tay phải của hắn vung lên, đem nòng súng P-210 nhét vào mồm của Từ Vạn Sơn.

- Có muốn nhìn cảnh tượng lúc nãy một lần nữa không?

Bùi Đông Lai hướng về Từ Ưng rồi hỏi.

"Hô... Hô..."

Không trả lời, Từ Ưng trực tiếp té xuống đất giống như là trúng gió vậy, cả người không ngừng run lên.

"Ực"

Từ Vạn Sơn nuốt một ngụm nước miếng, mồ hôi lạnh chảy ròng, cả người run run.

Sau đó, Bùi Đông Lai từ từ rút súng ra rồi nhắm vào Từ Ưng.

Dưới cái nhìn đầy vẻ sợ hãi của 2 người thì Bùi Đông Lai mỉm cười, từ từ...từ từ bóp cò.

"Pằng"

Lại một tiếng súng nữa vang lên.

"Bịch"

Viên đạn bắn vào sát bên đầu của Từ Ưng, hắn thấy thế thì liền quẹo chấu, trực tiếp mà ngất đi.

"Ách..."

Từ Vạn Sơn sợ tới mức hồn phi phách tán, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, ánh mắt mở to ra.

- Muốn chơi cò quay nga không?

Dứt lời.

Bùi Đông Lai liền mở băng đạn ra rồi chỉ để lại trong đó 1 viên, sau đó nhét vào miệng của Từ Vạn Sơn.

"Bịch"

Trả lời Bùi Đông Lai chính là một tiếng vang.

Từ Vạn Sơn sợ tới mức ngã sầm xuống đất, hôn mê tại chỗ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-529)